Be Con Om Yeu Duoc Cung Chieu Het Muc
edit: PhunhâncủaMộcKhaChương 111: Thiên Duyên Bóng Bay Trong giấc mơ, Trọng Lạc Đế bị một con rồng khổng lồ đè lên đầu.Lúc tỉnh dậy, hắn phát hiện sự thật cũng không khác là bao.Thiên Duyên ướt sũng đang nằm đè trên ngực hắn, nước mắt chảy ra như vòi nước không vặn chặt, nhỏ xuống mặt và ngực hắn, khiến hắn cảm giác như trời đang mưa.Hèn gì nãy giờ cứ thấy lạnh.Trọng Lạc Đế với tâm trạng phức tạp ngồi dậy, đưa tay lau mặt.Thái giám trực đêm thấy hoàng đế tỉnh giấc, vội vàng chạy đến, nhưng ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa đến suýt ngất.- Cửa sổ không biết từ khi nào đã bị phá một lỗ.- Rồng con vốn trắng sạch đáng yêu, giờ toàn thân ướt đẫm.- Hoàng đế thì bị nước mắt của rồng nhỏ làm ướt sũng, trông chẳng khác gì một con quỷ nước chật vật."Bệ... Bệ... Bệ hạ...!!"Cả cung điện quỳ rạp xuống, run rẩy.Nhưng Trọng Lạc Đế không tức giận.Hắn chỉ liếc nhìn con rồng con trong lòng mình, sau đó lạnh nhạt ra lệnh:"Nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức nó."Chọc giận rồi lại phải dỗ.Có con rồng nào lại phiền phức thế này không?Dù có nằm mơ thấy viễn cảnh quái dị đến đâu, Trọng Lạc Đế vẫn không hề bận tâm.Cho dù Thiên Duyên có phải chân long thật hay không, thì hiện tại cậu cũng đang nằm trong tay hắn, mặc cho hắn sai khiến.Nhưng điều kỳ lạ là, đối với con rồng kỳ quái này, sự nhẫn nại của hắn cứ liên tục tăng lên, giới hạn của hắn cũng dần bị đẩy lùi.Nửa đêm, cả cung điện bận rộn.Kẻ lo đun nước nóng, người thì vá lại cửa sổ.Trọng Lạc Đế tắm lại cho cả mình và rồng nhỏ, sau đó đưa cậu đến một tẩm cung khác nghỉ ngơi.Lần này, hắn không còn ném cậu ra ngoài nữa, mà để mặc cậu nằm ngủ trên ngực mình.Thiên Duyên không khóc nữa.Nhưng không có nghĩa là cậu đã hết giận!Ba quá đáng quá!Làm sao có thể vứt bỏ bé con được chứ?!!Suýt nữa thì những ký ức không tốt của kiếp trước lại ùa về...May mà hệ thống đã giúp cậu gửi một giấc mơ cho Trọng Lạc Đế, nhắc nhở rằng nuôi rồng con cũng cần có trách nhiệm!Nhưng mà... Ba vẫn chưa chịu dỗ nó!Thiên Duyên rất biết quan sát sắc mặt người khác.Dù Trọng Lạc Đế chưa từng bày tỏ sự quan tâm với bất kỳ ai, nhưng hôm nay hắn đã để một con rồng nhỏ bám dính trên người mình suốt cả ngày.Vậy mà... Ba vẫn không chịu dỗ nó!Trọng Lạc Đế nhìn Thiên Duyên đang cuộn tròn trên ngực mình, vẻ mặt hậm hực tự giận dỗi.Hắn có chút lo lắngLiệu con rồng nhỏ này có giận đến mức phồng to như quả bóng bay rồi bay đi mất không?Hắn duỗi tay, chọt chọt cậu một cái.Thiên Duyên: !Bốn cái chân nhỏ khua loạn xạ, sau đó cậu quay đầu đi, dùng đuôi đối diện với hoàng đế.Giả vờ điếc! Giả vờ không nghe thấy!Ánh mắt Trọng Lạc Đế rơi xuống cái đuôi xù lông của rồng con (xù lông ở đây ko phải Duyên Duyên có lông mà kiểu giận dỗi như mèo xù lông á mn)Dưới ánh nến, đuôi của cậu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mềm mịn như tơ lụa, trắng muốt như ánh trăng, thậm chí còn lóe lên những tia sáng bảy màu.Thật lộng lẫy.Hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ thích lấp lánh của Thiên Duyên.Hệ thống chính đã cố tình thiết kế chi tiết này, lấy cảm hứng từ hình dạng thiên sứ của Thiên Duyên ở thế giới thứ hai.Hệ thống vốn đang âm thầm thưởng thức vẻ đẹp của cái đuôi long lanh, nhưng ngay sau đó, cậu suýt chút nữa trợn trắng mắt ngất đi.Bởi vì.....Trọng Lạc Đế giơ tay, vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng quấn lấy lông đuôi của Thiên Duyên, xoắn xoắn chơi đùa.Hệ thống: !!!"PHẢN ĐỐI! ÔNG CHA NÀY! KHÔNG! ĐẠT! CHUẨN!""Làm gì có bậc cha mẹ nào lại tùy tiện nghịch đuôi của con mình như vậy?!""Bản thân ta còn chưa được sờ đâu đấy!!!"Còn Thiên Duyên thì sao?Cậu vốn đang giận dỗi, nhưng đột nhiên cảm giác được ba đang nghịch đuôi mình.Ba chịu chủ động thân thiết với cậu rồi!Nhưng mà... Sao ba lại nghịch cái đuôi trước?!Phải xoa đầu trước chứ!!Thiên Duyên cực kỳ hoang mang, một bên thầm trách ba ngốc nghếch, một bên lại chủ động rúc đầu vào lòng bàn tay hắn, ra hiệu đòi được vuốt ve.Trọng Lạc Đế cuối cùng cũng hiểu ý của cậu.Hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu rồng con.Thiên Duyên mắt sáng lấp lánh, phồng mang trợn má giận dỗi suốt cả đêm cuối cùng cũng hết giận ngay tức khắc!Nhanh chóng trở lại trạng thái "bé ngoan bám ba".Nhìn Thiên Duyên vừa được xoa đầu đã lập tức vui vẻ trở lại, Trọng Lạc Đế không nhịn được nhớ lại...Trong giấc mơ, có một con rồng khổng lồ đã gọi hắn là "ba".Con rồng ngốc nghếch này thật sự coi hắn là cha ruột rồi.Mắt mũi cũng không tốt, ngay cả giận dỗi cũng chẳng ra hồn.Sau này nếu bị bắt nạt, chắc chắn sẽ chỉ có nước chịu trận mà thôi.Ánh mắt Trọng Lạc Đế trở nên sâu thẳm, mang theo một tia cảm xúc mà người ngoài khó nhận ra—Giống như đang nhìn thấy chính bản thân mình khi còn nhỏ, đơn độc và không nơi nương tựa.Nhưng trong mắt người khác, bệ hạ trông như đang "hận rèn sắt không thành thép"."Bệ hạ, Thiên Duyên Điện hạ mới vừa phá vỏ trứng, bất kỳ sinh linh sơ sinh nào cũng cần có một giai đoạn phụ thuộc vào cha mẹ. Thần cầu xin bệ hạ hãy kiên nhẫn chăm sóc tiểu điện hạ! Nếu Đại Vu được chân long che chở, nhất định sẽ càng thêm hưng thịnh!"Trọng Lạc Đế thuần thục xoa đầu Thiên Duyên, dường như chỉ sau một ngày, hắn đã quen với sự tồn tại của cậu bên cạnh.Hắn chuẩn bị thay long bào để lên triều, trong khi Thiên Duyên thì vẫn cuộn tròn trong lòng hắn, ngủ ngon lành.Không có chút ý định rời đi.Trọng Lạc Đế hơi không vui, định gãi nhẹ đánh thức Thiên Duyên, nhưng ngay lúc đó, thái giám bên cạnh lại quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.Hắn liếc mắt nhìn.Là đại thái giám bên cạnh hắn.Hắn biết rõ con người này.Hắn hầu hạ bên cạnh hắn đã lâu lắm rồi.Từ ngày hắn đăng cơ, cho đến tận bây giờ.Có lẽ vì đã làm thái giám đứng đầu quá lâu, quyền lực trong tay quá lớn, nên hắn quên mất rốt cuộc ai mới là chủ, ai mới là nô.Hắn nghĩ đến cảnh Thiên Duyên phản kháng khi bị thái giám ôm lấy, sắc mặt lập tức trầm xuống.Bên trong cung điện, không một ai phát hiện ra điều gì.Nhưng bóng tối lại đang chầm chậm lan rộng.Sau khi triều thần rời đi, một cái bóng đen lặng lẽ đáp xuống cung điện, quỳ trước mặt hoàng đế.Là ảnh vệ.Bọn họ ẩn mình trong bóng tối, không ai hay biết, không ai nhìn thấy.Trọng Lạc Đế lạnh lùng ra lệnh:"Điều tra kỹ đại thái giám trong cung."Ngay khi hắn vừa dứt lời, Thiên Duyên trong lòng hắn bỗng khua khua chân, tỉnh giấc."Chíp chíp chíp..."Mới ngủ dậy, Thiên Duyên lập tức mở miệng đòi ăn.Dù sao, cậu vẫn chỉ là một ấu long mới phá vỏ trứng.Bóng đen quỳ dưới đất không kìm được mà khẽ ngẩng đầu.Đây là động tác vi phạm quy tắc của ảnh vệ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, hắn đã chạm mắt với Thiên Duyên.Thiên Duyên: !Bóng đen này trông giống hệt Nhị ca của mình ở thế giới trước!"Chíp!"Thiên Duyên lập tức vui vẻ chào hỏi ảnh vệ, còn muốn bò qua chỗ hắn để dán dán.Nhưng ngay lập tức, Trọng Lạc Đế dùng một ngón tay ấn cậu xuống, giữ lại trong lòng."Lộn xộn cái gì, ngoan ngoãn nằm yên, trẫm sẽ sai người mang đồ ăn đến.""Chíp..."Thiên Duyên đành vẫy vẫy móng trước, xem như chào tạm biệt ảnh vệ.Ảnh vệ thoáng sững sờ, sau đó cúi đầu thật nhanh, không dám nhìn thêm.Hắn cảm thấy chắc chắn là mình nhìn nhầm.Tự huyễn hoặc bản thân thôi.Làm sao một **chân long cao quý lại có thể để ý đến một cái bóng bẩn thỉu trong bóng tối như hắn được chứ?Hắn nhanh chóng nhận lệnh rời đi, để lại một người một rồng trong phòng tiếp tục tranh cãi."Vừa tỉnh đã đòi ăn, đúng là lười biếng, chỉ biết ham ăn.""Chíp chíp chíp!"Trọng Lạc Đế không hiểu Thiên Duyên đang nói gì, nhưng hắn cứ thế mà đối đáp với cậu cả buổi trời.Bình thường, hắn chưa từng phí lời vô ích như vậy.Nhưng hôm nay, hắn lại cùng một con rồng nhỏ "cãi nhau" cả buổi sáng.Thiên Duyên muốn mang theo một miếng bánh quế hoa để ăn dọc đường.Nhưng Trọng Lạc Đế không cho phép.Thế là...Thiên Duyên lén giấu một miếng bánh vào trong tay áo hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me