TruyenFull.Me

Be Con Om Yeu Duoc Cung Chieu Het Muc

edit: PhunhâncủaMộcKha

Chương 122: Cảm giác không phải là người

Thiên Duyên quả thật đã lén nghe trộm.

Nhưng không sao, dù cho cha có một bụng dối trá, cậu cũng không hiểu.

Thế nhưng, cậu có thể hiểu được rằng cha chỉ có mình cậu, cha rất yêu rất yêu cậu.

Mặc dù cậu và cha hoàn toàn khác nhau, cha chỉ là con người, nhưng cha vẫn kiên định chọn cậu làm con cái của mình...

Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự lựa chọn kiên định và yêu thương rõ ràng, không che giấu.

cậu nên tự tin hơn, hơn nữa, rất nhiều.

Cậu nhẹ nhàng đặt người cha mảnh mai của mình vào trong phòng ngủ, liếm liếm một chút, rồi quay người chui vào trong tận góc sâu nhất của phòng.

Hoàng đế Trọng Lạc đã sớm miễn dịch với những hành động kỳ quặc của con mình.

Ông chỉ muốn đi vào hỏi xem Thiên Duyên đang làm gì, nhưng khi nhìn vào trong, lại thấy Thiên Duyên cuộn mình trong chăn, biến từ dài thành ngắn, giống như miếng bột bị nặn ép trên thớt.

Tiếng của cậu vang lên từ trong chăn, ngắt quãng:

"Cha, đợi con, đợi con... biến thành người..."

Một làn sương mù bao phủ, bảo vệ đôi mắt của Hoàng đế.

(Và sau đó:" Phép thuật winx, en chan tít....")

Một cơn gió nhẹ đẩy Hoàng đế ra ngoài, ông đành phải đứng ngoài bình phong, nhìn con mình bên trong cố gắng.

Dù không biết quy trình biến rồng thành người thế nào, nhưng trong những câu chuyện xưa về yêu quái, việc biến thành người luôn phải trả giá rất đắt.

Thiên Duyên rõ ràng vẫn rất ổn khi làm rồng, sao đột nhiên lại muốn trở thành người?

Hoàng đế Trọng Lạc đứng ngoài đợi, khuôn mặt không lộ ra một chút sốt ruột, nhưng những ngón tay không ngừng gõ nhẹ lên tay vịn cửa lại cho thấy sự lo lắng trong lòng ông.

Sáng nay cậu còn rất ổn, có thể chỉ là những lời nghe được có ảnh hưởng, nhưng nếu phân tích kỹ, có thể cậu không quen với công việc học hành của loài người, cảm thấy có sự khác biệt giữa người và rồng, và nghĩ rằng việc trở thành người sẽ tốt hơn, dễ được yêu thích hơn?

Hoàng đế Trọng Lạc vô thức đã đoán được tâm tư của cậu, nhưng ông vẫn không vui.

Ông đã sớm nhận ra con mình không giống ông, không chỉ mềm lòng mà còn có trí tuệ sắc bén và rất nhạy cảm.

Vì thế, đây là điều ông chưa suy nghĩ kỹ.

Còn nữa, Ninh Quan Nghiên, có lẽ cũng đã vô ý làm một số việc không hay.(bảnh nghĩ anh Nghiêm nên đổi sang họ Lào :))......)

Dù yêu thương Thiên Duyên đến vậy, Hoàng đế cũng không thể ngừng cảm giác muốn thay đổi bản chất của con mình. Vậy còn những người xung quanh thì sao?

Liệu họ có vô tình nói những lời không nên nói, khi ông không biết?

Hoàng đế Trọng Lạc ánh mắt dần trở nên u ám, ra lệnh cho các quan lại, ngoài cửa, ngay lập tức đã có một đám đông quỳ đầy, các quan và cung nữ đứng đó, run rẩy xin lỗi.

Bọn họ đến đây, dù không biết có nói gì với Thiên Duyên hay không, nhưng hôm nay Hoàng đế đã nổi giận, họ phải đến xin lỗi để giữ mạng.

Tuy nhiên, Hoàng đế chẳng mấy quan tâm đến những người này, ông đứng bên ngoài như một người cha đang đợi con mình làm phẫu thuật, lo lắng, nóng ruột, nhưng lại sợ làm phiền cậu, chỉ có thể đếm thời gian, từng phút từng giây trôi qua, sự tức giận trong lòng ông ngày càng gia tăng.

Làn sương trong phòng dần tan, Hoàng đế định vào trong, nhưng lại sợ con mình sẽ gặp vấn đề gì, chỉ đành hạ thấp giọng hỏi nhẹ:

"Con đã xong chưa>>>?"

Bên trong, tiếng nức nở của Thiên Duyên vang lên:

"Cha... cha ơi..."

Hoàng đế Trọng Lạc chưa bao giờ nghe thấy tiếng khóc thảm thiết như vậy từ con mình. Ông gần như phát điên, nhưng vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành:

"Dù con thế nào đi nữa, con vẫn mãi là con của ta, trong mắt ta, con mãi mãi là đặc biệt, ai dám nói gì con, ta sẽ để họ vĩnh viễn im miệng."

"Con yên tâm, khi ra ngoài sẽ không có ai nói gì con, cũng không có ai nhìn con bằng ánh mắt kỳ lạ."

"Hơn nữa, rồng vốn là thần thú, ánh sáng lấp lánh, từng chiếc vảy trên người con đều đẹp đến vậy, sao có thể là kỳ lạ chứ?"

Nếu là Hoàng đế Trọng Lạc của thời trẻ, có lẽ ông sẽ không tin rằng mình lại có lúc dịu dàng dỗ dành như thế. Lại còn nói mã nhiều

Nhưng giờ đây, ông đã hoàn toàn đặt sự chú ý vào con mình.

Ông dỗ dành một lúc lâu, cuối cùng, Thiên Duyên mới từ từ bò ra khỏi bóng tối.

Phần thân trên của cậu đã biến thành một đứa bé nhỏ nhắn tinh xảo, khuôn mặt đỏ ửng vì khóc, cả mũi và khóe mắt đều đỏ rực, đôi mắt xanh nhạt như sương mù chứa đầy nước mắt, nhìn đến tan chảy trái tim người ta.

Chưa kể đến mái tóc trắng của cậu, dài và xõa xuống như ánh trăng, đúng là giống như một tiên đồng.

Chỉ là phần thân dưới của cậu, do không đủ sức tiếp tục biến hóa, vẫn bị kẹt lại, làm cho cậu trở thành hình dáng nửa người, nửa đuôi rồng.

Hình dáng này có phần giống như những truyền thuyết về "người cá", với thân hình phía trên là người, nhưng phần dưới lại là đuôi cá. Tuy nhiên, nó còn thánh khiết và rực rỡ hơn cả người cá.

Hoàng đế Trọng Lạc ngây người nhìn những vảy rồng trắng dần hiện rõ trên cơ thể cậu, trước đây cậu chỉ là rồng, sống trong hình dáng ấy lâu rồi, nhưng giờ đây, nhìn thấy cậu trong bộ dạng này, ông mới thực sự cảm nhận được sự khác biệt, bị cảm giác "không phải người" của cậu tác động mạnh mẽ.

Nhưng cảnh tượng này lại mang đến một cảm giác khó tả...

Đẹp đến mức có chút kỳ dị.

Không giống với vẻ đẹp thần thánh và siêu thoát của tiên nhân, mà lại giống với vẻ đẹp quái dị, kỳ lạ của những yêu quái trong các câu chuyện thần thoại.

Có lẽ là do lòng tôn sùng và cuồng vọng của con người đối với sức mạnh lớn lao?

Nhưng ngay sau đó, Hoàng đế Trọng Lạc nhanh chóng thoát khỏi trạng thái bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của con mình.

Vì con còn đang nhìn ông đầy lo lắng, muốn đến gần nhưng lại không dám, cứ như thể nó đã làm sai điều gì, dè dặt và e ngại nhìn ông.

Hoàng đế bước lại gần, lau nước mắt cho cậu, rồi bế cậu lên, hôn vào đuôi rồng ngắn của cậu.

Ông nói: "con mãi mãi là đứa trẻ đáng yêu nhất trong mắt ta."

Nghe thấy lời này, nước mắt trong mắt cậu lại không thể kiềm chế được, rơi xuống như mưa, lăn dài trên má.

Có vẻ như cậu thật sự rất tủi thân.

Hoàng đế lại tiếp tục dỗ dành, sợ cậu khóc quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, ông không ngừng nói những lời an ủi, thái độ âu yếm đến mức như thể muốn vuốt ve mọi nỗi buồn của cậu.

Dù con của ông đặc biệt đến mức nào, ông cũng yêu thương như vậy.

Ông hỏi: "Có phải con không thể biến hình, con cảm thấy khó chịu không?"

cậu gật đầu, có chút khó chịu.

Và cảm giác đói bụng rất mạnh, cảm thấy thật sự rất đói...

cậu nhìn những hoa văn chạm khắc trên cột, nước miếng không tự chủ mà chảy ra.

Hoàng đế Trọng Lạc thấy vậy, lập tức gọi Trường Tu và những người khác đến, vì cậu còn chưa hiểu rõ về khả năng gây ảnh hưởng tinh thần của mình, đợi đến khi Trường Tu và các quan lại suýt ngất đi, cậu mới từ từ tạo thêm một lớp sương mù che khuất không khí.

Trường Tu lau nước mắt đầy máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt hắn, vẻ thần bí của Thiên Duyên chỉ khiến hắn càng thêm kính phục. Giờ hắn đã thực sự là một thành viên trong phe của Hoàng đế, đối với hắn, Thiên Duyên đáng yêu chính là một thần linh kỳ diệu.

Vì vậy, hắn mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói:

"Theo ý của thần, có lẽ Tiểu Điện Hạ cần ăn một số loài yêu thú, nhưng cụ thể là ăn gì, có lẽ vẫn phải hỏi Thiên Sư Trương ."

"Thần sẽ đi mời Thiên Sư ngay lập tức."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me