Bé Con Ốm Yếu Được Cưng Chiều Hết Mực
Phần 4 - Chương 124: Điểm yếu của Hoàng đế
edit: PhunhâncủaMộcKhaChương 124: Điểm yếu của Hoàng đếThành thật mà nói, mọi người đều không thể không ghen tị. Những ai đã có con trong nhà đều nghĩ, tại sao con cái của họ lại không đáng yêu như vậy. Còn những người chưa có con thì càng không nói gì, chỉ tiếc là họ không thể "mượn" con của Hoàng đế, nếu không họ cũng có thể tìm cách nhận nuôi một con rồng hoặc ít nhất là làm một người đỡ đầu cho cậu.Tuy nhiên, việc trở thành cha của một con rồng là không thể, nhưng trở thành thần tử thì vẫn có thể.Nếu một ngày nào đó Thiên Duyên đứng lên, lật đổ Hoàng đế, có lẽ tất cả mọi người trong triều đều sẽ vui vẻ lập tức ủng hộ Thiên Duyên lên ngôi.Với một sinh vật đáng yêu như vậy, việc cai trị đất nước sẽ không có vấn đề gì!Trước đây, mọi người lo sợ Hoàng đế sẽ thoái vị, nhưng giờ thì họ bắt đầu cảm thấy Hoàng đế dường như đã trở nên thừa thãi.Trước đây, những người nuôi con để tranh giành nhau ngôi vị Hoàng Đế, nhưng giờ, dưới áp lực của quyền lực tuyệt đối, họ không còn đủ tư cách để tranh giành, chỉ có thể nhìn lén Hoàng đế và Thiên Duyên với ánh mắt đầy oán giận.Hoàng đế bế Thiên Duyên đứng dậy, mặt vẫn lạnh lùng, nhưng những lời tiếp theo lại cho thấy Thiên Duyên đã làm cho ông mất phương hướng, bị cậu chiếm lĩnh hoàn toàn:"Trẫm sẽ phong Thiên Duyên làm Thân vương Ân Yêu, xây phủ vương, cấp quân vệ, thưởng một triệu lượng vàng, một nghìn bộ gấm vóc lụa..." (thân vương thân yêu thì có :))) )Theo quy định, hoàng tử phải mười sáu tuổi mới được ra cung lập phủ, huống chi là được phong tước làm Thân vương, tất cả đều phải dựa vào công lao mà thưởng. Hoàng đế làm vậy rõ ràng là không theo phép tắc, hành động của ông quá ngang ngược, không theo lý lẽ chút nào.Vì vậy, các quan lại không thể không lên án Hoàng đế.Còn lý do tại sao không ai dám lên án Thiên Duyên thì có lẽ ai cũng rõ trong lòng, rốt cuộc, điểm yếu của Hoàng đế chính là ai.Hoàng đế không hề quan tâm đến những chỉ trích này. Tên tuổi của ông với tư cách là vua đã đủ tồi tệ rồi, lại thêm một vết nhơ nữa có sao đâu? Ông vốn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ quan tâm đến báu vật của mình.Lúc này, Thiên Duyên vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe lời giảng của Ninh Quan Nghiên, chỉ có điều người giảng bài cho cậu đã thay đổi, giờ là Hoàng đế tự mình ngồi bên cạnh bảo vệ.Thiên Duyên mặc bộ quần áo mới được làm từ bộ phận chế phục, trên đó theo yêu cầu của cậu, thêu một con bạch tuộc lớn. Hình dáng có vẻ kỳ quái, nhưng lại rất dễ thương.Thật ra, Thiên Duyên muốn thêu hình con rồng, Hoàng đế cũng không phản đối. Ai biết rằng Thiên Duyên vẫn thích những chiếc xúc tu nhiều hơn, phải chăng đây là hiệu ứng của "trăng sáng"?Không chỉ có người khác, Thiên Duyên giờ đây vẫn còn nhớ về những người bạn và gia đình trước đây.Tất nhiên, Thiên Duyên còn có rất nhiều bộ đồ khác như bộ đồ hình vịt, kỳ lân, hổ... cộng với vẻ ngoài đẹp như thiên thần của cậu, càng làm tôn lên vẻ dễ thương lạnh lùng.Chỉ có điều, ở nơi Ninh Quan Nghiên giảng bài, Thiên Duyên luôn cãi nhau với ông.Cậu ầm ĩ nói rằng những chữ này viết không đúng, phải viết theo cách "chó bò" của cậu. Những chữ này rõ ràng không giống lúc cậu gặp người mà không có nhiều đồ đạc như vậy, chắc chắn là Ninh Quan Nghiên không phải bạn thân của chữ, chữ mới ngại ngùng.Ninh Quan Nghiên vỗ ngực, nghĩ rằng có lẽ vì Thiên Duyên là rồng, nên một số suy nghĩ của cậu khác người bình thường cũng là điều dễ hiểu. Ông cố gắng nén lại ý muốn giáo huấn, định chuyển sang môn học khác, dạy Thiên Duyên toán học.Ai ngờ, môn toán cũng không khá hơn, Thiên Duyên căn bản không cần những que gỗ, cậu trực tiếp lẩm bẩm thuộc bảng cửu chương.Ninh Quan Nghiên: ...Khi ông báo cáo với Hoàng đế, thật sự không biết nên khen Thiên Duyên có tài hay nói cậu không phải người thích học.Thật là cực đoan, quá mệt mỏi!Ninh Quan Nghiên bắt đầu nghĩ đến việc mời những đồng nghiệp của mình qua để cùng cảm nhận nỗi khổ dạy trẻ, để chia sẻ đau khổ của mình với mọi người.Ông không biết rằng, khóa học dạy Thiên Duyên này lại đang liên quan đến những thành quả của các thầy giáo từ các không gian và nghề nghiệp khác nhau.Nhìn chung, sau vài buổi học, Thiên Duyên đã có thể thuộc cả "Thiên tự văn" và "Cẩm nang sinh tồn cuối cùng" lẫn lộn.Ngày tháng cứ thế trôi qua.Đến cuối năm, khi các dân tộc thiểu số đến triều cống.Mặc dù các dân tộc này trước đây cũng hay ngầm chỉ trích Đại Vu, nhưng lần trước chuyện về các con sâu độc thật sự đã làm tổn hại nghiêm trọng đến uy quyền của Hoàng đế.Nếu không có Thiên Duyên, có lẽ hôm nay Đại Vu đã mất không ít người.Hoàng đế đã chuẩn bị sẵn những món quà vô cùng quý giá cho những "khách" từ xa này, và vì lý do hòa bình trên bề mặt, lần triều cống này vẫn được tổ chức như một bữa tiệc quốc gia.Ngay cả Thiên Duyên, sau một thời gian dài không được nghỉ học, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.Như bao đứa trẻ khác, Thiên Duyên rất ghét trời lạnh và thích ngủ nướng. Sau khi được nghỉ, cậu nằm trong chăn suốt ngày, không muốn dậy.Ngay cả khi Hoàng đế, người mà cậu yêu thích nhất, muốn ôm cậu, Thiên Duyên cũng không mấy hứng thú.Mỗi lần Hoàng đế muốn bế cậu, đều phải xua tan hơi lạnh trên người Thiên Duyên, sau đó ôm cậu vào lòng, giữ cậu ấm áp và thơm tho."Vài ngày nữa, các dân tộc thiểu số sẽ đến triều cống, con cứ ở trong cung của trẫm, đừng chạy lung tung, nghe chưa?"Thiên Duyên, nằm trong lòng Hoàng đế, vừa buồn ngủ vừa gật đầu.Cậu lật người, ôm lấy tay áo của Hoàng đế làm chăn, rồi ngủ say.Nhưng dù Hoàng đế có dặn dò cẩn thận, thậm chí còn phái ám vệ canh gác xung quanh Thiên Duyên, ông không ngờ sự cố lại xuất phát từ việc giao đồ ăn cho Thiên Duyên của Trương Thiên Sư.Có lẽ vì những người từ các dân tộc thiểu số cảm nhận được hơi thở khác thường của Trương Thiên Sư, lại thấy ông không mặc trang phục quan lại và đang mang những sinh vật kỳ lạ để cho Thiên Duyên ăn, nên họ không chút do dự, lập tức bắt cóc ông.(chúc mừng các anh bốc trúng secret lè khe lùm khum :)) )Trương Thiên Sư thường xuyên bị bắt cóc: ...Cuộc trò chuyện của những người từ các dân tộc thiểu số:"Phải là người này không? Điểm yếu của Hoàng đế Đại Vu?""Chắc chắn là hắn! Hắn nhìn giống như quốc sư hoặc phù thủy của Đại Vu! Nếu chúng ta kiểm soát được hắn, chúng ta có thể thả độc trùng ra và làm Hoàng đế mất kiểm soát!"Nghe được cuộc trò chuyện này, Trương Thiên Sư: ...Những người từ các dân tộc thiểu số đã trói chặt Trương Thiên Sư, gắn chặt tay chân ông, làm thành một gói lớn, không thể cử động, miệng cũng bị bịt kín cẩn thận.Trương Thiên Sư nhìn họ, đôi mắt mở to, còn bị mấy người trong số họ đá một cú: "Nhìn gì vậy, bây giờ ngươi không thể cứu ai đâu, Đại Vu của các ngươi đã xong rồi! Ha ha ha!"Trương Thiên Sư muốn nói gì đó nhưng lại im lặng khi thấy một bóng trắng xuất hiện.Thiên Duyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh những người này. Cậu nhăn nhó mũi, nhẹ nhàng ngửi không khí xung quanh, đôi mắt xanh đẹp của cậu chuyển thành mắt thú, ánh lên trong bóng tối."Chú ơi, sao chú lại nằm dưới đất thế? Chú ngã à? Con đói quá..."Thiên Duyên quay đầu, như thể đang xác nhận điều gì đó, ngửi mùi trên người mấy người này, đặc biệt là người mặc trang phục giống như phù thủy, mùi trên người ông ta thật quen thuộc đến mức không thể quen hơn.Thiên Duyên lẩm bẩm: "Ừm... là mùi đã ăn rồi, chắc có thể ăn được, ăn một chút thôi, chắc cha sẽ không phát hiện đâu."Cậu hoàn toàn không để ý đến sự hoảng loạn của những người từ các dân tộc thiểu số."Ngươi là gì? Ngươi là yêu quái sao?!"Chưa kịp để những người này nhìn rõ, Thiên Duyên đã biến hình thành một con rồng khổng lồ trong làn mây mù tụ lại, nhẹ nhàng há miệng, nuốt luôn cả độc trùng và mấy người lạ vào bụng.Trương Thiên Sư nhìn Thiên Duyên nuốt sạch, càng thêm kích động. Ông bùng nổ sức mạnh chưa từng có, gắng sức giãy khỏi dây trói, như muốn nói gì đó.Những người bị nuốt chững lại, hoảng hốt la lên."Chúng ta là khách mà! Mau bảo hắn dừng lại!"Nhưng Trương Thiên Sư chẳng thèm để ý đến họ, vội vã nói với Thiên Duyên: "Tiểu điện hạ! Tổ sư gia! Đừng ăn nữa! Những người này nghe nói không tắm, rất bẩn đấy, ăn vào sẽ bị tiêu chảy đấy!"Nếu Thiên Duyên bị tiêu chảy, ông chính là người gặp họa đầu tiên!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me