TruyenFull.Me

Bé Con Ốm Yếu Được Cưng Chiều Hết Mực

Phần 4 - Chương 129: Mộng Giới Tu La

Mincutene

edit: PhunhâncủaMộcKha

Chương 129: Mộng Giới Tu La

Sau khi dỗ dành người cha đầy mưu mô và ghen tị của mình, cuối cùng Thiên Duyên cũng ngủ được.

Có lẽ là vì những suy nghĩ ban ngày đã trở thành giấc mơ vào ban đêm, hoặc có thể là vì hệ thống chính không quản lý trí nhớ của cậu quá chặt chẽ, mà Thiên Duyên bỗng nhiên mơ lại về tuổi thơ của mình – một tuổi thơ bị bỏ rơi sau khi bị cha mẹ ruột từ bỏ và được đưa vào cô nhi viện trong năm đầu tiên.

Không hiểu sao, cậu không còn cảm thấy sợ hãi như trước đây, mà trái lại cảm thấy như có niềm tin rằng sẽ có một gia đình thực sự yêu thương mình. Không còn là cậu bé lặng lẽ khóc vào giữa đêm, mà cậu nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở cô nhi viện, kết bạn với tất cả các trẻ em nơi đó.

Có thể là vì sức khỏe của Thiên Duyên không tốt, chỉ sau vài ngày, cậu đã trở thành đứa trẻ được yêu thích nhất trong viện, các bạn nhỏ phải đánh nhau để tranh chơi cùng cậu.

Tóm lại, từ khi Thiên Duyên xuất hiện, cô nhi viện trở nên hỗn loạn, từ việc dỗ dành trẻ con cho đến việc lũ trẻ vỡ trận, mọi thứ đều rất hỗn loạn.

Hiệu trưởng của cô nhi viện cũng vừa yêu vừa ghét Thiên Duyên. Nhìn cậu bé đáng thương, bà gần như đối xử với cậu như con ruột, không nỡ để cậu rời đi, nhưng lại đau đầu vì cuộc sống đầy hỗn loạn mà cậu gây ra, luôn nghĩ không biết khi nào cậu sẽ được nhận nuôi.

Tuy nhiên, đối với việc nhận nuôi mỗi đứa trẻ, bà đều rất thận trọng.

Vì thế, khi một người đàn ông ăn mặc lịch sự, quần áo đắt tiền đến thăm, hiệu trưởng cũng không vội vàng giới thiệu đứa trẻ mà thay vào đó bắt đầu thẩm vấn ông ta.

"Ông không phải người bản địa của thành phố S, sao lại quyết định đến đây định cư và nhận nuôi trẻ?"

Ông ta là Trọng Thiên Quyết, hiện tại là chủ tịch Tập đoàn Tinh Lăng, nghe câu hỏi của hiệu trưởng, ông ta vẫn bình thản đáp lại:

"Chúng tôi đến đây khảo sát, phát hiện nơi này rất đẹp, khí hậu trong lành, rất thích hợp để sinh sống, vì thế tôi quyết định mở chi nhánh ở đây và định cư."

"Vậy... ông đã sống ở thành phố S bao lâu rồi?"

"Vừa mới đến hôm qua, tôi đang chuẩn bị thành lập chi nhánh. Về nhà cửa thì không vội, tôi đã bảo trợ lý đi chọn lựa rồi, trong ngày hôm nay sẽ hoàn tất thủ tục, chắc chắn là nơi tốt nhất cho đứa trẻ, thuộc khu vực trường học."

Hiệu trưởng: ...

Nụ cười của bà cứng đờ.

"Ý ông là, hôm nay ông mới quyết định đến nhận nuôi, mà không chuẩn bị gì cả, chỉ đến luôn sao?"

Trọng Thiên Quyết: "Thật ra, tôi đến là để tìm con trai của mình, cậu bé này vốn là con của tôi, không phải con nuôi, tôi chỉ đến đón cậu về nhà."

Hiệu trưởng đã đặt tay lên điện thoại bên cạnh, dường như sẵn sàng gọi cảnh sát nếu tình hình có vấn đề:

"Xin lỗi ông, chúng tôi chỉ nhận nuôi những đứa trẻ không có người giám hộ, hoặc bị cha mẹ bỏ rơi."

"Vậy ý ông là, trước đây ông đã bỏ rơi một đứa trẻ, biết rằng cậu ấy đã được chúng tôi nhận nuôi và giờ muốn đưa cậu ấy về lại sao?"

Ánh mắt của Trọng Thiên Quyết trở nên sâu thẳm hơn.

Ông nhìn hiệu trưởng, từng chữ một: "Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu ấy. Dù cậu ấy không phải con ruột của tôi, nhưng tôi đã coi cậu ấy là đứa con duy nhất, quý giá nhất của mình. Tôi sẽ tạo dựng một gia đình với cậu ấy, để cậu ấy có thể lớn lên trong một môi trường không lo lắng, hạnh phúc và khỏe mạnh."

Hiệu trưởng có vẻ bị cảm động trước ánh mắt kiên định và tình cảm mãnh liệt trong đó, nhưng sau khi bình tĩnh lại, bà cũng lập tức phản ứng:

"Chỉ lời nói thôi sao? Làm sao ông có thể chắc chắn rằng đứa trẻ không có quan hệ huyết thống và chưa từng gặp mặt ông chính là con của ông? Tôi cũng có thể nghi ngờ ông có vấn đề về thần kinh."

Trọng Thiên Quyết chỉ có thể bảo trợ lý đem tất cả tài sản của mình ra đặt lên bàn, chứng minh:

"Như bà thấy đấy, một người có vấn đề thần kinh không thể sở hữu một tập đoàn tài chính lớn như vậy, cũng không thể có tài sản lớn hơn cả một quốc gia."

Hiệu trưởng chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ như thế này và cũng chưa bao giờ cảm nhận được áp lực lớn như vậy.

Những người giàu có đến một nơi nghèo nàn như vậy để làm gì? Nuôi dưỡng trẻ em chẳng qua chỉ muốn làm từ thiện, xuất hiện trong các tin tức tốt thôi.

Nhưng người đàn ông này, liệu có thực sự có trách nhiệm của một người cha không?

Nếu không đồng ý, có thể khiến người đàn ông này không hài lòng, thì có lẽ viện mồ côi này sẽ phải đóng cửa mất.

Hiệu trưởng đang rơi vào tình thế khó xử.

Khi vài người đang giằng co trong văn phòng nhỏ hẹp và đơn giản, một người đã lén lút mở cửa phòng ra một khe hở.

Thiên Duyên hiện tại còn quá thấp bé, nhưng cậu vẫn có thể đứng kiễng chân, nắm tay vào tay nắm cửa và mở ra một khe nhỏ, đã là một thành công lớn.

Tuy nhiên, cậu không thể điều khiển cửa theo ý muốn, vì cánh cửa theo quán tính đã mở vào bên trong, và Thiên Duyên cũng bị kéo về phía đó.

"Ái chà! Xin, xin lỗi..."

Thiên Duyên nghe thấy hôm nay lại có gia đình đến nhận nuôi, cậu muốn đến xem có phải là người quen không, không ngờ lại bị phát hiện khi đang trốn ở ngoài cửa như một con mèo.

Cậu cúi đầu, lấy tay che mặt, ngượng ngùng vỗ vỗ cửa, rồi xoa mặt, nghĩ rằng sẽ lùi ra ngoài.

Mỗi khi Thiên Duyên ngượng ngùng, cậu lại có vẻ rất bận rộn.

Cậu nghĩ trong đầu: "Không thấy tôi, không thấy tôi", rồi nhón chân đi lùi ra ngoài, nhưng lại bị Trọng Thiên Quyết chặn lại.

"Nhóc con..."

Trọng Thiên Quyết lập tức nhận ra đứa trẻ trong lòng mình.

Thiên Duyên nghe thấy giọng nói quen thuộc, mắt sáng lên, ngẩng đầu lên: "Cha!"

Cậu nhóc lao đến như một quả đạn nhỏ, ôm chặt lấy Trọng Thiên Quyết.

Cảnh tượng này vô cùng ấm áp và đầy tình cảm.

Trong khi hiệu trưởng vẫn chưa kịp phản ứng lại, thuộc hạ của Trọng Thiên Quyết đã nhanh chóng lấy ra một biểu ngữ đã chuẩn bị từ trước.

Một tiếng "phập", dải ruy băng rơi xuống, và dòng chữ lớn trên biểu ngữ được mở ra:

"Chúc mừng Tổng Giám Đốc Trọng đoàn tụ cùng con trai! Chúc Tổng Giám Đốc và Tiểu thiếu gia luôn hạnh phúc, vận may mãi mãi, năm nào cũng có ngày hôm nay, mọi năm đều là bây giờ!" (:))) em lạy anh)

Hiệu trưởng: ...

Thái độ thân thiết và sự phụ thuộc của Thiên Duyên thật sự không giống giả vờ. Bà còn định hỏi thêm điều gì nhưng lại bị ánh mắt ửng đỏ của Trọng Thiên Quyết làm nghẹn lời.

Trọng Thiên Quyết: "Bé con, sao con lại tới đây, ta... ta thức dậy rồi chỉ thấy thế giới lạ lẫm này, không biết con đi đâu rồi. Ta tìm con suýt điên mất, ta đã tốn rất nhiều thời gian để tìm con. Con đừng bỏ tanữa, ta cầu xin con..."

Khi Thiên Duyên thấy cha mình gần như sắp không kìm được nữa, cậu cũng òa khóc: "Cha, con xin lỗi, con xin lỗi..."

Hiệu trưởng nhìn cảnh tượng hai cha con ôm đầu khóc nức nở, tự nhiên cảm thấy họ có vẻ giống hệt một gia đình cha con thật sự.

Mọi chuyện sau đó trở lại bình thường, khi mọi người đợi Thiên Duyên an ủi cha mình xong, cuộc sống của Tổng Giám Đốc Trọng dường như không gì có thể phá vỡ được, và cuối cùng thủ tục nhận nuôi cũng đã hoàn tất.

Khi Thiên Duyên tưởng rằng mình đang mơ một giấc mơ đẹp, sống một cuộc sống vui vẻ bên cha trong thế giới hiện đại, và tận hưởng tình thân ái, thì ngay trước cửa viện mồ côi, cậu lại gặp một hình bóng quen thuộc khác.

Đó chính là người cha quái vật của cậu từ kiếp trước!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me