(10)
Chap này nói về quá khứ của anh Phong một xíu nha.Hạ Ngọc mang thai cũng được 6 tháng rồi, bụng em cũng không to lên nhiều, nhìn em vẫn cứ nhỏ xinh như vậy nhưng trước người em bây giờ là phần bụng nhô lên rõ cho thấy sự đối lập với cái eo nhỏ xíu xinh xắn trước kia.Ông bà Lý nghe con trai mình gọi điện bảo rằng muốn kết hôn, ông bà cũng rất mừng vì tuổi này con của bạn bè họ cũng đều có cháu bế hết rồi. Họ đặt vé từ nước ngoài về nước ngay trong đêm.Họ vừa về đến nhà thì con trai họ đã đem hết mọi thứ về Hạ Ngọc kể cho họ."Cái thằng này! Còn chưa cưới vào cửa nữa đã làm con người ta có thai rồi? Mẹ là dạy con như vậy hả!?" Bà Lý tức giận đá Viễn An một trận."Thôi đi bà, dù sao chúng ta cũng sắp có cháu như bà mong ước rồi" Ông Lý đổ mồ hôi mà giải vây cho con trai mình."Ông thì biết cái gì? Ông nhìn thằng con ông bị ông chiều hư ra thành cái loại gì rồi?" Bà Lý bực bội mắng xối xả 2 cha con."Thôi mà mẹ....em ấy đáng thương lắm, không nơi nương tựa, không nhà không cửa, con không lo cho em ấy thì ai lo được nữa""Mẹ sẽ chấn chỉnh con sau, bây giờ dẫn mẹ đi gặp Hạ Ngọc mau!"Cánh cửa phòng Hạ Ngọc dần mở ra, bên trong đó vẫn là Hạ Ngọc đang nằm ngủ say sưa trong rất đáng yêu."Tiểu Ngọc à, dậy đi, ba mẹ muốn gặp em""hỏ..." em mơ màng dụi mắt mà ngồi dậy. Trước mắt em là một cặp vợ chồng trung niên trong rất sang trọng quý phái, đây là bố mẹ của anh Viễn An?Em sợ hãi mà lùi lại vài bước, giống như sợ rằng sự tồn tại của mình sẽ làm cho họ khó chịu. Em sợ họ nghĩ rằng em dám quyến rũ con trai họ mà họ sẽ đuổi em đi mất. Em sợ hãi mà núp sau lưng Viễn An không dám hé mắt ra nhìn bất cứ cái gì"Hạ Ngọc đúng không? cháu đừng sợ, xin lỗi cháu vì thằng con của cô nó còn trẻ lắm chưa biết suy nghĩ nhiều, cháu đừng buồn thằng nhóc đó nha" Bà Lý dịu dàng mà đi đến chỗ của Hạ Ngọc, vuốt ve tóc của em.Em thấp thỏm mà mở mắt ra một xíu trước mắt em là người phụ nữ xinh đẹp sang trọng lúc nãy đang dỗ dành mình. Người bà toát ra một khí tức quý phái từ trong xương tủy, nhìn bà trong rất khó gần."Mẹ à, em ấy rất nhát gan, sợ người lạ""Mày nín, lạ cái gì, sau này mẹ mày là mẹ chồng của tiểu Ngọc rồi" Bà Lý cảm thấy Hạ Ngọc rất dễ thương, nhìn qua là biết em rất lương thiện và hiền lành, đôi mắt to tròn ngập nước kia khiến bà cũng phải động lòng, bà đã luôn mong ước sinh ra một song nhi hay một đứa con gái chứ không phải là 3 thằng giặc giời kia.Em lúc đầu cảm thấy rất sợ bà Lý nhưng sau khi tiếp xúc em được bà Lý chăm sóc rất kĩ, nhiều khi còn kĩ hơn là Viễn An chăm. Em cảm thấy rất mến bà Lý như mẹ ruột mình, cảm giác rất thân thuộc, em rất nhớ mẹ mình.Bà Lý luôn quan tâm đến mọi thứ của em, bà rất hay nấu những món bồi bổ cho em, bà chia sẻ cho em về đủ thứ về kiến thức khi mang thai, luôn tâm sự cùng em như 2 mẹ con thật sự, khiến Viễn An có chút dở khóc dở cười vì vợ mình bị mẹ chiếm hết thời gian mà đáng lẽ Hạ Ngọc phải được hắn chăm sóc mới phải.Hôm nay nhà hắn có khách đến thăm, tưởng đâu xa lạ hóa ra là Nhất Phong đến thăm, hắn nghe tin tức ở đâu mà biết rằng nhà thằng bạn mình đang có tin vui nên hắn qua chúc mừng, hắn còn dắt một bé trai song tính qua cùng, đây là con trai độc nhất vô nhị của hắn mà hắn rất cưng chiều.Nhìn Nhất Phong ăn chơi tiêu sái vậy thôi chứ hắn ta trải đời rất nhiều rồi, hắn cũng đã có vợ có con ngoài kia.Năm đó hắn 20 tuổi đang còn là cấp dưới của tên trùm địa bàng buôn lậu vùng Z cũ, trong một lần xử lý công việc, vì sai lầm nhỏ của hắn đã làm cho mấy tên con tin mà bên phe hắn vừa bắt được sổng chuồng mà chạy thoát, trong đó có một tên rất cao lớn nhìn chằng chịt cơ bắp mà ai nhìn thấy cũng phải lùi lại một bước.Hắn phải đấu với cái tên da đen đầy cơ bắp đó để tạo thời gian cho đồng đội mình bắt lại mấy tên con tin chuột nhắt kia.Không may là trong lúc giằng co, gã kia đã cướp được lấy súng của hắn, gã thẳng tay bắn một phát xẹt qua bụng của Nhất Phong, khiến cho hắn ta phải ôm bụng đau đớn mà từ bỏ đánh tay đôi với tên da đen vạm vỡ kia mà chạy trốn.May cho hắn là hắn đã gặp vài tên đàn em vẫn còn đang ngồi canh giữ kho hàng, một số ở lại canh giữ hàng còn một số đi đuổi bắt mấy tên con tin kia. Bọn chúng nhanh chóng đưa Nhất Phong vào một quán bar do bọn chúng mở, nói là quán bar thôi chứ bên trong đó như một cái thành phố thu nhỏ vậy, đó cũng là nơi ở của người bọn chúng, trong đó có đủ thiết bị y tế dành cho người của bọn chúng khi bị thương.Hắn mơ màng nhìn lên ánh đèn phẫu thuật, mặt hắn không còn một giọt máu, môi tái nhợt, giờ hắn phải sơ cứu cầm máu và phẫu thuật lấy đầu đạn ra khỏi bụng.2 tiếng sau khi phẫu thuật, hắn miễn cưỡng mở mắt ra, tay hắn hình như đang được tay của ai đó đan lấy. Mở mắt ra đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh xắn của một thiếu niên song tính, người đó nhìn hắn với đôi mắt long lanh như sắp khóc, đôi môi nhỏ hồng hồng đang mấp máy như muốn nói gì đó khi thấy hắn tỉnh lại."Chi....Nhu...anh không sao" hắn dùng sự dịu dàng hiếm thấy của mình mà vuốt ve mái màu tóc hạt dẻ của thiếu niên song tính kia, đôi mắt thâm tình mà nhìn cậu.Chi Nhu là con trai của sếp hắn, cũng chính là tên trùm buôn lậu vùng Z, và em cũng là người yêu của Nhất Phong, cả hai cũng đang yêu nhau trong lén lút không được để cho lão đại biết, cha của em mà biết hai người yêu nhau chắc sẽ đánh gãy chân Nhất Phong mất.Chi Nhu rất hư hỏng, em rất ăn chơi khiến lão đại phát điên lên với em, nhưng ông ta cũng rất cưng chiều em. Lần phạt em nặng nhất gần đây cũng chỉ là cấm túc em trong nhà 2 tuần.Trong thời gian em bị cấm túc trong biệt thự của cha mình, em đã quen biết được rất nhiều người hay tới lui trong biệt thự, đa số là đàn em thân cận hoặc là đối tác của cha. Và người khiến em không thể rời mắt được khi anh ta bước vào đây là Nhất Phong. Anh ta to con lắm, chắc cũng cỡ mét chín đi? Khuôn mặt thì đẹp trai không tì vết như những nam diễn viên em thấy trên phim, mái tóc vàng óng hơi dài lãng tử được chải chuốt kĩ càng, trong anh ta có vẻ là một người rất quan tâm đến ngoại hình, khác hẳn với mấy tên giang hồ hôi hám làm việc cho cha em mà em từng gặp qua.Em là người đu bám hắn trước, thời gian đầu hắn rất né em vì biết em là con trai của lão đại, em mà có chuyện gì chắc lão đại băm hắn ra thành từng khúc mất, nên dính vào em chắc chắn chỉ có phiền phức chứ không có lợi lộc gì.Mưa dầm thấm lâu, hắn cũng đã phải chịu thua trước tiểu thiếu gia kiêu ngạo này, hắn cũng phải thừa nhận rằng hắn đã có tình cảm với Chi Nhu.Lão đại muốn gả Chi Nhu đi, muốn tìm cho em một tấm chồng tốt để em có thể rời xa chốn súng đạn máu tanh này, vì bây giờ em cũng đã lớn rồi, kẻ thù của lão đại nhiều vô kể, ông muốn cho Chi Nhu lấy chồng bên nước ngoài, ông cảm thấy rằng thế lực của mình sắp bị lật đổ không thể duy trì lâu được nữa, bằng mọi giá phải giữ an toàn cho em trước nếu việc xấu nhất có thể xảy ra.Nhưng mà Chi Nhu đã có thai, là con của Nhất Phong, em phản đối kịch liệt việc cha muốn gả mình ra nước ngoài. Thế là hôm đó em đem hết sự việc mình có thai nói cho lão đại cầu xin ân xá. Chuyện em có thai gần đây chỉ có mình em biết, ngay cả Nhất Phong cũng không hề biết, vì em muốn đợi lúc thích hợp tạo bất ngờ cho hắn.Nhưng đây có lẽ là sai lầm lớn nhất của em, lão đại gân xanh gân tím nổi đầy cổ, ông ta chòm lấy cổ em mà nghiến răng đe dọa, em rất sợ, rất rất sợ vì trước giờ em luôn là bảo bối cưng của cha, lần đầu tiên em thấy cha mình đáng sợ như vậy"Chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ" Ông ta gầm từng chữ.Em biết mục tiêu tiếp theo của ông ta sẽ là Nhất Phong, vì trong mắt lão đại bảo bối cưng của ông ta đã bị thằng đàn em kia vấy bẩn, làm cha như ông ta thật không thể nào chấp nhận nổi. Em quỳ gối mà ôm chân cha mình mà khóc lóc đến mặt mũi trong rất thảm hại mà xin ông tha thứ cho Nhất Phong, nếu không thì ông ta sẽ giết chết anh ấy mất.Lần đầu tiên em thấy ông ta đối xử với em lạnh lùng như thể em là kẻ thù vậy, ông ta ra lệnh cho đàn em canh giữ em, không cho ra khỏi phòng dù chỉ một bước. Còn mình thì đem theo mấy chục tên xã hội đen tên nào cũng có vũ khí đi đâu đó.Nhìn là biết ông ta đi tìm Nhất Phong rồi, em khóc lóc thảm thiết ở trong phòng, em chẳng thể làm gì được nữa, ông ta đã lấy hết mọi thiết bị liên lạc của em, em chỉ có thể cầu xin ơn trên mong Nhất Phong thoát khỏi án tử thôi, chứ bây giờ anh ta không thể né được việc bị đánh cho tàn tật.Hôm nay Nhất Phong muốn đưa Chi Nhu ra ngoài biển chơi, hắn đã nhắn tin kêu em chuẩn bị nhưng chẳng có lấy một lời hồi đáp, hắn sốt ruột mà gọi điện cho em nhưng đầu dây bên kia vẫn là những tiếng tút tút kéo dài, hắn linh cảm có chuyện chẳng lành vì em lúc nào cũng ôm cái điện thoại 24/24, người yêu nhỏ của hắn cũng chẳng có đi làm gì nên mọi thời gian biểu của em hắn ta đều biết hết.Trong lòng dâng lên một cỗ bất an, hắn thay quần áo mà muốn qua biệt thự của lão đại một chuyến xem Chi Nhu đang làm gì.Vừa đẩy chiếc xe phân khối lớn của mình ra khỏi cửa đã bắt gặp ngay người quen. Là lão đại? Hôm nay có việc gì mà đích thân ông ta qua tận nhà hắn? Theo sau đó còn có nhiều huynh đệ khác nữa, bộ tính rủ hắn đi nhậu chắc, không bây giờ hắn phải gặp Chi Nhu yêu dấu của mình rồi.Hắn vừa mới tính chạy lại chào hỏi lão đại thì hắn đã ăn ngay một cây baton sắt vào sau gáy, khiến hắn loạng choạng đứng không vững. Hình ảnh cuối hắn nhìn thấy là khuôn mặt lạnh lùng đang tức giận trong như quỷ dữ của lão đại đang trừng hắn. Hắn đã phải bị thêm một vài phát nữa vào đầu nên hắn đã bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.Tỉnh dậy, hắn đề phòng mà quan sát xung quanh như đang phân tích tình huống, hắn muốn đứng dậy thì thấy tay chân của mình đã bị trói chặt, nửa người trên của hắn trần truồng. Hiện tại hắn đang trong một căn phòng tối tăm nhìn như phòng tra khảo tội phạm.Đầu hắn đau như búa bổ mà cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, hắn chỉ nhớ là hắn đang muốn qua biệt thự của lão đại để gặp Chi Nhu.Hắn đã ngồi trong căn phòng này không biết bao lâu, khi hắn sắp ngủ đi thì thấy cánh cửa trước mắt mình đang mở ra, hé ra một tia sáng nhỏ.Người bước vào không ai khác chính là ông chủ của hắn."Mày hay rồi, tao đúng là xây nhà không xem hướng, nuôi ong tay áo, bây giờ mày đã trắng trợn mà đụng đến con trai tao rồi?" Ông ta châm một điếu thuộc lên mà hút một hơi, sau đó dùng điếu thuốc còn đang cháy khét đó mà ấn vào cơ bụng của Nhất PhongNhất Phong phải hét lên một tiếng đau đớn, liên tục hỏi lão đại chuyện gì đã xảy ra, nếu chỉ là vì hắn và Chi Nhu yêu nhau thôi thì làm sao ông ta lại phải làm đến mức này? Hắn cũng rất lo lắng không biết bây giờ tiểu Nhu sống chết ra sao."Mày còn hỏi ngược lại tao à? Mày làm gì nó mày không biết sao? Nó đã mang thai thứ nghiệt chủng của mày đấy!"Mang thai? Chi Nhu đã mang thai con của hắn ư? Sao hắn không biết gì cả?"Mày đừng mơ mà gặp lại nó nữa, tội của mày chỉ có chết" Ông ta quay lưng bỏ đi để lại cho hắn một bóng lưng, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt của lão đại bây giờ trông như thế nào.Hắn đã bị bỏ đói mấy ngày nay rồi, bây giờ cả người của hắn chẳng khác gì một tên xác sống, bây giờ chỉ có thể đếm thời gian chết, vì hắn biết rõ ông chủ của mình một khi đã ra tay với ai thì đừng mơ có cơ hội sống.Lại là cái tiếng mở cửa đấy nữa, lần này chắc là lão đại muốn giải quyết triệt để hắn, hắn chỉ có thể chấp nhận mà nhìn án tử đó rớt xuống đầu mình, hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện như vậy, đáng ra hắn không nên đụng vào cành vàng lá ngọc như Chi Nhu, tất cả cũng đều do hắn đũa mốc mà đòi chòi mâm son mà ra thôi.Nhưng người bước vào không phải là lão đại đầy sát khí kia mà là Chi Nhu, người mà ngày đêm hắn vẫn mong nhớ. Người Chi Nhu vẫn như vậy, vẫn xinh đẹp trong trẻo như thế, trên người không có một vết bầm, lão đại tức giận đến thế nào cũng đều trút hết lên người hắn rồi, không thể nào làm tổn thương Chi Nhu được, hắn thấy vậy cũng yên tâm phần nào."Nhu Nhu....""Suỵt, anh im lặng đi, em mang cơm tới cho anh đây, mấy ngày nay anh chưa ăn gì rồi đúng không, khó lắm em mới năn nỉ được anh Tấn cho em ra khỏi phòng đấy" "Em...không sao...chứ" hắn thều thào mà hỏi Chi Nhu."Em không sao.....hức...nhưng mà anh thì có....em sợ cha sẽ giết anh mất" Chi Nhu giấu mặt mình vào lòng ngực rắn chắc của Nhất Phong mà khóc nấc lên."Em xin lỗi vì đã giấu anh chuyện em có thai, em đã lỡ nói cho cha biết, em ngu ngốc quá....huhuhuhu......đáng lẽ em nên giấu nhẹm đi...." Hắn ôm chầm lấy Chi Nhu, cằm hắn đặt nhẹ lên hõm vai của em, tay hắn vuốt ve lấy lưng em mà hít lấy mùi hương dịu nhẹ thân thuộc mà hắn nhớ nhung lâu nay.Sau đó tận dụng thời cơ lúc lão đại có việc ở biên giới mà hai người đã bỏ trốn. Cả hai đã phải trốn chui trốn nhủi mà sống cho đến khi Chi Nhu sinh em bé.Một tiểu thiếu gia trời sinh được cưng chiều trong lòng bàn tay, nay vì tình yêu mà phải lăn lộn với đời, có những lúc em hối hận muốn quay về với cha nhưng em cũng không thể bỏ rơi Nhất Phong được, em quá yêu hắn.Nhất Phong lúc đó chẳng có gì trong tay, hắn làm đủ thứ công việc để lo cho Chi Nhu và bé con trong bụng.Rồi cái ngày Chi Nhu hạ sinh cũng đến , Nhất Phong được yêu cầu ở bên ngoài chờ, ruột gan hắn như thắt lại từng đợt vì lo lắng cho em, hắn biết em đã phải chịu cực khổ như thế nào khi ở bên hắn, hắn chỉ mong em sớm sinh mau để hắn còn được chăm sóc em và gặp bé con.Mấy tiếng dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng cũng hồi đáp lại cho sự đợi chờ của hắn. Một y tá bước ra, trong tay cô ta còn đang ôm một đứa bé đỏ hỏn được quấn trong khăn em bé.Nhất Phong cảm xúc lẫn lộn mà vụng về nhận lấy đứa bé trong tay cô y tá, hắn nhẹ nhàng chạm lên má bé con, nghe y tá bảo là một em bé song tính, trong rất đáng yêu, rất giống tiểu Nhu của hắn.Hắn lật đật trả đứa bé về lại tay nhờ cô y tá trông hộ, hắn ngỏ ý hỏi rằng đã có thể vào thăm Chi Nhu được chưa.Cô y tá vẫn đứng đó, nhưng không nói gì cả, hắn có thể nhìn ra được khóe mắt của cô ta có chút gì đó thoáng buồn và trầm lắng, cô ta vẫn đang đeo khẩu trang y tế nhưng hắn có thể nhìn ra vẻ mặt của cô ta bây giờ.Hắn hơi khó hiểu về thái độ của cô ta, hắn lo lắng mà đẩy cô ta ra, chạy nhanh vào phòng mổ của Chi Nhu.Vừa bước vào căn phòng, hắn thấy trước mắt hắn có rất nhiều vị bác sĩ đứng xung quanh thành một đám đông trước giường bệnh của Chi Nhu.Tim hắn đập từng hồi, chân hắn nặng như đeo chì mà cố lê từng bước lại gần chỗ đó, hắn đẩy hết tất cả các bác sĩ ở gần đó ra. Hắn hận rằng mắt mình không bị ai đó móc đi cho xong, trước mắt hắn là thân thể của Chi Nhu đã lạnh đi, đôi môi tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Máy Monitor kế bên đã cho thấy rằng em không còn sự sống nữa.Nữ y tá kia vội vàng bước vào, tay vẫn còn ôm đứa bé, trước mắt cô ta là cảnh tượng người đàn ông lúc nãy đã khụy xuống mà khóc như một đứa trẻ, tay vẫn còn nắm lấy tay song tính nhân kia.Cô ta làm việc trong bệnh viện cũng đã mấy chục năm rồi, chuyện sinh ly tử biệt thật không thể tránh khỏi, cô ta đã chứng kiến đủ, nhưng cô ta cũng không tránh khỏi việc rơi nước mắt, cô ta lặng lẽ nhìn xuống em bé nóng hổi đỏ hỏn mình đang ôm trên tay và nhìn qua người đàn ông đang khóc lóc thảm thiết kia, cô ta cũng rất đau lòng vì đứa bé vừa sinh ra còn chưa biết mặt mẹ mình mà mẹ nó đã rời xa mãi mãi khỏi cõi đời này.
"Cậu ấy bị băng huyết sau sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu chữa nhưng lượng máu mất quá nhiều....."Hắn đứng dậy mà đòi lại đứa bé từ tay nữ y tá, hắn đem đứa bé lại mà đặt vào lòng ngực đã không còn ấm nữa của Chi Nhu, đôi tay to lớn của hắn ôm lấy em và bé con, bao bọc 2 người trong vòng tay của hắn. "Em xem...bé con có giống em không....Chi Nhu...em mở mắt ra nhìn bé con một lần nữa thôi được không.....anh xin em Chi Nhu à, em từ trước đến giờ đều rất nghe lời anh, anh cầu xin em đừng chết mà Chi Nhu...." Hắn như một gã điên mà thủ thỉ với cái xác của Chi NhuĐến giây phút cuối đời Chi Nhu vẫn xinh đẹp và dịu dàng như vậy, hắn đã phá hỏng đi tuổi xuân của em, khiến em ra đi như vậy, thật không đáng, không đáng, tội của hắn nên chết một trăm lần cũng không đủ đền, người như hắn làm sao có thể mơ ước có một gia đình được.Tang lễ của Chi Nhu diễn ra ngay sau đó, Nhất Phong suy sụp hoàn toàn. Ngày đó trời mưa không lớn nhưng tầm tã, hắn đứng đó nhìn thật lâu trước bia mộ của Chi Nhu.Lý Viễn An một thân vest đen chỉnh tề lịch sự, một tay cầm ô một tay cầm một bó hoa lily trắng từ phía sau Nhất Phong mà bước tới. Anh vỗ nhẹ lên vai Nhất Phong để cho hắn ta biết được sự hiện diện của mình.Viễn An chậm rãi đặt bó hoa trước mộ Chi Nhu. Hắn cầm ô che lấy cho Nhất Phong đang ướt sũng, tay còn lại lấy ra một bao thuốc từ trong túi áo vest đưa trước mặt Nhất Phong."Em ấy không thích tao hút thuốc, trước giờ luôn như vậy..." mắt Nhất Phong rũ xuống, tone giọng hắn uể oải hơn bình thường rất nhiều.Viễn An cất bao thuốc vào lại túi áo."Nghe bảo tin Chi Nhu mất đã tới tai ông chủ cũ của mày.""Ừm, tao biết rồi, nếu bây giờ ông ta có tìm được tao, tao cũng sẽ giao cái mạng chó này của tao cho ông ta, chính tao đã hại Chi Nhu ra nông nỗi này, em ấy chắc trên trời hận tao lắm, tao không xứng đáng làm người"Viễn An đồng cảm mà khoác lấy vai Nhất Phong, thằng bạn này của hắn từ nhỏ cuộc sống cũng không dễ dàng gì, cha thì ham mê cờ bạc gái gú còn rước về cho nó một bà mẹ kế trời đánh, chỉ biết ăn hiếp đánh đập nó. Lên trung học cũng vì tập tính xấu từ gia đình mà sinh ra bạo lực, chẳng ai công nhận nó, nó chỉ muốn dùng bạo lực để thể hiện bản thân mình mà thôi, nó không phải người xấu, từ hồi trung học Viễn An đã nhìn thấu.Lúc nghe rằng tin nó có người yêu, hắn cũng mừng cho nó, nhưng mà nào có ngờ thế sự vô thường..."Đừng bi quan như thế, mày nhìn xem, Chi Nhu đã để lại cho mày một thiên sứ đáng yêu như vậy, là kết tinh cho tình yêu của mày và em ấy, cho thấy rằng em ấy đã từng tồn tại trên cõi đời này, em ấy không bao giờ ghét mày, mày mà chết thì bé con phải làm sao? Khi lên trển mày ăn nói với em ấy như thế nào?"Lời nói ấy như đâm thẳng vào tiềm thức của Nhất Phong. Phải, phải rồi, hắn còn thiên sứ nhỏ vừa mới chào đời, hắn không thể nào từ bỏ dễ dàng như vậy được.Trước lúc chuyển dạ, đêm đó hắn luôn bên cạnh Chi Nhu, chăm sóc cho em từng li từ tí, kể chuyện, bầu bạn với em. Nhưng Chi Nhu lại nói ra những câu kỳ quái, làm cho hắn rất sợ."Anh Phong, em sợ đẻ con lắm....." Chi Nhu ngồi trong lòng hắn ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn mà thủ thỉ."Không sao, tiểu Nhu của anh rất giỏi, anh sẽ luôn bên cạnh em" hắn lấy tay mình đan lấy tay Chi Nhu mà đưa lên hôn lấy."Lỡ...em có chuyện gì....anh hứa đừng buồn nhen, anh phải chăm sóc con tụi mình thật tốt đó""Trời, Chi Nhu! Em nói bậy gì đó, làm sao em có thể nói như vậy được? Nhất định em sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì hết!" Thấy tên ngốc to lớn trong lòng mình đang nổi cáu lên, Chi Nhu nhẹ nhàng hôn vào má hắn một cái."Em xin lỗi, là em nói bậy, hì hì" Hắn nào có ngờ, đó lại là lần cuối hắn được bên cạnh em, tử thần đã cướp đi thiên thần của hắn một cách dã man và tàn độc nhất mà không kịp để lại lời từ biệt.🎶
Ai đã yêu một lần
Đều hạnh phúc với người mình yêu
Ai đã yêu một lần
Đều trải qua cay đắng của tình yêu
Ngày xưa tôi cũng yêu
Người tôi yêu đẹp xinh
Như hoa, như đôi thiên thần
Giờ đây tôi lặng im nhìn em xa rời tôi
Chia đôi cầu vòng ngày xưa
Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao
Sương rơi lạnh ướt đôi bờ vai
Ánh trăng đã không còn nữa
Chỉ còn chiếc cầu vòng khuyết
Để mình tôi đơn côi
Đến bao giờ mới được có em
Đến bao giờ thấy được cầu vòng
Tôi ngồi giữa đêm lạnh vắng
Hỏi vì sao tôi lại khóc
Giờ mới biết đâu là yêu.
(Có ai biết bài này hong, thấy hợp với tình cảnh của ảnh quáa)Từ ngày Chi Nhu ra đi, đêm nào hắn cũng ngồi cạnh cửa sổ mà rít thuốc, miệng lẩm bẩm lời bài hát từ mười mấy năm về trước, nhìn trăng trong đêm ngỡ như thấy hình bóng của em.Chuyện cũng đã qua được 2 năm, con trai hắn cũng đã được 2 tuổi, nó y đúc như Chi Nhu, từ ngoại hình cho đến tính cách, rất thích làm nũng với papa, có bé con hắn cũng như an ủi được phần nào mất mát.Hôm nay hắn đưa Chi Nhiên đến nhà của vợ chồng Viễn An, sẵn tiện gửi một vài món quà quý tới họ. Chi Nhiên rất thích Hạ Ngọc, em đi đâu Chi Nhiên theo đó, đến lúc chào tạm biệt ra về Chi Nhiên còn lưu luyến ôm lấy Hạ Ngọc mà không chịu về, còn nói muốn ở lại đây luôn với Hạ Ngọc.Tim Hạ Ngọc như mềm nhũng ra, bé con xinh xinh trắng mềm như cục bông thế kia ai mà không cưng cho được, em hẹn rằng ngày mai sẽ làm bánh cho Chi Nhiên, khiến nhóc rất thích, mới chịu đi về với papa."Ước gì con tụi mình cũng đáng yêu giống Nhiên Nhiên" em xoa xoa cái bụng tròn của mình mà nói với Viễn An."Ừm, giống em là được" Viễn An cưng chiều mà hôn nhẹ lên trán em, bế em lên phòng ngủ.
Tự viết tự suy😭Trời ơi chap này chắc dài nhất trong các chap tui viết r, gần 5k chữ 🥰 anh em vote với cmt mạnh lên điiiii
"Cậu ấy bị băng huyết sau sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu chữa nhưng lượng máu mất quá nhiều....."Hắn đứng dậy mà đòi lại đứa bé từ tay nữ y tá, hắn đem đứa bé lại mà đặt vào lòng ngực đã không còn ấm nữa của Chi Nhu, đôi tay to lớn của hắn ôm lấy em và bé con, bao bọc 2 người trong vòng tay của hắn. "Em xem...bé con có giống em không....Chi Nhu...em mở mắt ra nhìn bé con một lần nữa thôi được không.....anh xin em Chi Nhu à, em từ trước đến giờ đều rất nghe lời anh, anh cầu xin em đừng chết mà Chi Nhu...." Hắn như một gã điên mà thủ thỉ với cái xác của Chi NhuĐến giây phút cuối đời Chi Nhu vẫn xinh đẹp và dịu dàng như vậy, hắn đã phá hỏng đi tuổi xuân của em, khiến em ra đi như vậy, thật không đáng, không đáng, tội của hắn nên chết một trăm lần cũng không đủ đền, người như hắn làm sao có thể mơ ước có một gia đình được.Tang lễ của Chi Nhu diễn ra ngay sau đó, Nhất Phong suy sụp hoàn toàn. Ngày đó trời mưa không lớn nhưng tầm tã, hắn đứng đó nhìn thật lâu trước bia mộ của Chi Nhu.Lý Viễn An một thân vest đen chỉnh tề lịch sự, một tay cầm ô một tay cầm một bó hoa lily trắng từ phía sau Nhất Phong mà bước tới. Anh vỗ nhẹ lên vai Nhất Phong để cho hắn ta biết được sự hiện diện của mình.Viễn An chậm rãi đặt bó hoa trước mộ Chi Nhu. Hắn cầm ô che lấy cho Nhất Phong đang ướt sũng, tay còn lại lấy ra một bao thuốc từ trong túi áo vest đưa trước mặt Nhất Phong."Em ấy không thích tao hút thuốc, trước giờ luôn như vậy..." mắt Nhất Phong rũ xuống, tone giọng hắn uể oải hơn bình thường rất nhiều.Viễn An cất bao thuốc vào lại túi áo."Nghe bảo tin Chi Nhu mất đã tới tai ông chủ cũ của mày.""Ừm, tao biết rồi, nếu bây giờ ông ta có tìm được tao, tao cũng sẽ giao cái mạng chó này của tao cho ông ta, chính tao đã hại Chi Nhu ra nông nỗi này, em ấy chắc trên trời hận tao lắm, tao không xứng đáng làm người"Viễn An đồng cảm mà khoác lấy vai Nhất Phong, thằng bạn này của hắn từ nhỏ cuộc sống cũng không dễ dàng gì, cha thì ham mê cờ bạc gái gú còn rước về cho nó một bà mẹ kế trời đánh, chỉ biết ăn hiếp đánh đập nó. Lên trung học cũng vì tập tính xấu từ gia đình mà sinh ra bạo lực, chẳng ai công nhận nó, nó chỉ muốn dùng bạo lực để thể hiện bản thân mình mà thôi, nó không phải người xấu, từ hồi trung học Viễn An đã nhìn thấu.Lúc nghe rằng tin nó có người yêu, hắn cũng mừng cho nó, nhưng mà nào có ngờ thế sự vô thường..."Đừng bi quan như thế, mày nhìn xem, Chi Nhu đã để lại cho mày một thiên sứ đáng yêu như vậy, là kết tinh cho tình yêu của mày và em ấy, cho thấy rằng em ấy đã từng tồn tại trên cõi đời này, em ấy không bao giờ ghét mày, mày mà chết thì bé con phải làm sao? Khi lên trển mày ăn nói với em ấy như thế nào?"Lời nói ấy như đâm thẳng vào tiềm thức của Nhất Phong. Phải, phải rồi, hắn còn thiên sứ nhỏ vừa mới chào đời, hắn không thể nào từ bỏ dễ dàng như vậy được.Trước lúc chuyển dạ, đêm đó hắn luôn bên cạnh Chi Nhu, chăm sóc cho em từng li từ tí, kể chuyện, bầu bạn với em. Nhưng Chi Nhu lại nói ra những câu kỳ quái, làm cho hắn rất sợ."Anh Phong, em sợ đẻ con lắm....." Chi Nhu ngồi trong lòng hắn ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn mà thủ thỉ."Không sao, tiểu Nhu của anh rất giỏi, anh sẽ luôn bên cạnh em" hắn lấy tay mình đan lấy tay Chi Nhu mà đưa lên hôn lấy."Lỡ...em có chuyện gì....anh hứa đừng buồn nhen, anh phải chăm sóc con tụi mình thật tốt đó""Trời, Chi Nhu! Em nói bậy gì đó, làm sao em có thể nói như vậy được? Nhất định em sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì hết!" Thấy tên ngốc to lớn trong lòng mình đang nổi cáu lên, Chi Nhu nhẹ nhàng hôn vào má hắn một cái."Em xin lỗi, là em nói bậy, hì hì" Hắn nào có ngờ, đó lại là lần cuối hắn được bên cạnh em, tử thần đã cướp đi thiên thần của hắn một cách dã man và tàn độc nhất mà không kịp để lại lời từ biệt.🎶
Ai đã yêu một lần
Đều hạnh phúc với người mình yêu
Ai đã yêu một lần
Đều trải qua cay đắng của tình yêu
Ngày xưa tôi cũng yêu
Người tôi yêu đẹp xinh
Như hoa, như đôi thiên thần
Giờ đây tôi lặng im nhìn em xa rời tôi
Chia đôi cầu vòng ngày xưa
Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao
Sương rơi lạnh ướt đôi bờ vai
Ánh trăng đã không còn nữa
Chỉ còn chiếc cầu vòng khuyết
Để mình tôi đơn côi
Đến bao giờ mới được có em
Đến bao giờ thấy được cầu vòng
Tôi ngồi giữa đêm lạnh vắng
Hỏi vì sao tôi lại khóc
Giờ mới biết đâu là yêu.
(Có ai biết bài này hong, thấy hợp với tình cảnh của ảnh quáa)Từ ngày Chi Nhu ra đi, đêm nào hắn cũng ngồi cạnh cửa sổ mà rít thuốc, miệng lẩm bẩm lời bài hát từ mười mấy năm về trước, nhìn trăng trong đêm ngỡ như thấy hình bóng của em.Chuyện cũng đã qua được 2 năm, con trai hắn cũng đã được 2 tuổi, nó y đúc như Chi Nhu, từ ngoại hình cho đến tính cách, rất thích làm nũng với papa, có bé con hắn cũng như an ủi được phần nào mất mát.Hôm nay hắn đưa Chi Nhiên đến nhà của vợ chồng Viễn An, sẵn tiện gửi một vài món quà quý tới họ. Chi Nhiên rất thích Hạ Ngọc, em đi đâu Chi Nhiên theo đó, đến lúc chào tạm biệt ra về Chi Nhiên còn lưu luyến ôm lấy Hạ Ngọc mà không chịu về, còn nói muốn ở lại đây luôn với Hạ Ngọc.Tim Hạ Ngọc như mềm nhũng ra, bé con xinh xinh trắng mềm như cục bông thế kia ai mà không cưng cho được, em hẹn rằng ngày mai sẽ làm bánh cho Chi Nhiên, khiến nhóc rất thích, mới chịu đi về với papa."Ước gì con tụi mình cũng đáng yêu giống Nhiên Nhiên" em xoa xoa cái bụng tròn của mình mà nói với Viễn An."Ừm, giống em là được" Viễn An cưng chiều mà hôn nhẹ lên trán em, bế em lên phòng ngủ.
Tự viết tự suy😭Trời ơi chap này chắc dài nhất trong các chap tui viết r, gần 5k chữ 🥰 anh em vote với cmt mạnh lên điiiii
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me