TruyenFull.Me

Beckyfreen Yeu Phai Do Ngoc

Sau khi Freen rời đi, Becky chán nản ở nhà ngồi xem tivi một mình, Freen đã xin chú chị cho cô nghĩ một hôm để tiện chuyển chổ ở, vì thế hôm nay cô không phải đi làm.

Cứ cầm khư khư chiếc điều khiển trên tay rồi bật hết kênh này đến kênh khác, trong lòng cũng chẳng có tí tâm trạng nào để xem.
Vừa đi được một chút mà lại cảm thấy nhớ chị ấy quá, cô với tay lấy điện thoại định gọi cho Freen, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại thôi, cô sợ phiền đến chị và gia đình.
Bỏ điện thoại xuống bàn.
Tiếp tục cầm chiếc điều khiển tivi bấm hết tất cả các nút màu xanh màu đỏ.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
Becky hí hửng chộp lấy ngay vì nghĩ là chị người yêu của mình gọi điện, nhưng ai ngờ chẳng phải.
Là Yuna.
“Alo”
“Chị có đang rảnh không ?”
“À...có...”
“Chúng ta gặp nhau một lát được chứ ? Lâu rồi em không gặp chị”
Becky suy nghĩ một lúc, không thể đồng ý ngay được, cô phải xin phép Freen đã.
“Em đợi chị một tí nhé, chị sẽ nhắn lại cho em”
Becky nói rồi tắt máy.
Cô bấm vào tin nhắn, nhắn cho Freen một dòng tin.
“Em đi gặp Yuna một lát được chứ ?”
Rồi cứ thế Becky ôm chiếc điện thoại mà chờ đợi.
5p trôi qua vẫn chưa có câu trả lời.
Yuna ở bên kia cũng đang nóng lòng lắm.
10p trôi qua, vẫn không có hồi đáp, chắc là đã bận.
Đang suy nghĩ không biết phải quyết định thế nào thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lại là Yuna Jane.
“Sao chị lâu thế ?”
“À tại chị....”
“Gặp nhau một lát nhé !!”
Thôi thì ừ đại cho rồi, mắc quá bị Freen mắng cho một trận, mà ngày nào chả bị, sợ gì nữa.
Chơi luôn.
“Ừm !! Em nhắn địa chỉ, chị sẽ đến đó”
Cô tắt máy, đặt điện thoại xuống bàn chuẩn bị đi thay quần áo, cô không biết được rằng lời đồng ý của cô đã làm ai kia vui đến thế nào.
Yuna nhắn cho cô địa chỉ ở quán coffee PA nơi mà cô đã từng làm việc và bị Freen gây chuyện đến mức bị đuổi.
Becky nhanh chóng đi đến điểm hẹn.
Khi vào trong thì Yuna đã ngồi sẵn ở đấy.
“Chị !! Ở đây nè”. Yuna tươi cười vẫy tay.
“Lâu ngày không gặp em”. Becky cũng tươi cười đi đến ngồi xuống ghế.
“Em dạo này hơi bận nên không có thời gian”
Becky chỉ đáp lại bằng một cái mỉm cười.
“Chị thế nào ??”
“Chị vẫn vậy thôi, vẫn đi học và đi làm”
“Chị không ở chỗ cũ nữa sao ?”
“À không !! Chị chuyển chỗ rồi”
Lúc nảy Yuna đã đến nhà tìm Becky nhưng ở đấy lại khóa trái cửa.
“Vậy bây giờ chị ở đâu ??”
“Chị ở cùng.....”
Becky đang nói thì khựng lại, không biết điều này nói ra có được hay không đây ? Cô sợ nói ra Freen biết được thì lại bị mắng mất.
“Sao thế ??”. Yuna cau mày khó hiểu nhìn chị.
“À thật ra thì....”
“Nếu chị không muốn nói thì em không ép đâu”. Yuna cười buồn.
“Xin lỗi”
“Sao phải xin lỗi chứ ? Chị......với Freen.....”
“Becky Armstrong”
Rồi.
Nhắc làm chi.
Tới luôn rồi đấy.
Becky ngoảnh mặt lại nhìn theo phía vừa phát ra tiếng gọi hết sức dịu dàng ấy, cô sợ sệt nuốt vào một cái rõ to.
“Fr....Free....Freen”
Âm thanh từ chiếc giày cao gót chạm xuống nền gạch cộc cộc cộc chậm rãi từng bước đi đến chỗ hai người thật đáng sợ, Becky lạnh cả sóng lưng.
“Lâu ngày không gặp nên em hẹn chị ấy đi uống nước thôi, không có gì đâu”
“Chị đã hỏi gì đâu mà vội giải thích”. Freen mỉm cười rất thân thiện.
“Đứng lên”
“Uii daa”
Nàng đá vào chân Becky một phát.
“Đi lấy ghế cho chị”
Becky xoa xoa chân mấy cái rồi đứng lên đi lấy ghế cho bà chằng lửa này.
Kéo ghế lại cho Freen ngồi rồi mình cũng an tọa ngồi lại chỗ cũ.
“Hai người có chuyện gì muốn nói với nhau thì nói đi”
Becky cảm thấy nơi này giờ đây thật lạnh lẽo, cô rùng mình một phát, không khí ngột ngạt, căng thẳng quá.
“Chị với Becky...”
“Bọn chị đang yêu nhau”. Freen cắt ngang lời nói của Yuna.
Gương mặt Yuna liền thay đổi trông thấy rõ.
Họ đã quay lại rồi ư ??
Sau câu nói đó cả ba cùng im lặng, không ai nói lời nào.
Becky cúi mặt sợ sệt.
Freen thì khoanh tay trước ngực nhìn Becky bằng ánh mắt rực lửa.
“Em dạo này bận lắm nhỉ ? Không thấy gọi điện hay nhắn tin hẹn hò gì với chị”. Freen lên tiếng trước.
“Ừm !! Dạo này công ty có rất nhiều việc nên em phải xử lý”
“Vậy mà khi em rảnh rỗi thì người đầu tiên em tìm là Becky chứ chả phải chị, em bỏ quên người chị thân thiết này rồi hả ??”
Câu hỏi của Freen đưa Yuna vào ngõ cụt, cả ba bắt đầu trở lại không khí im lặng.
Chị em thì chị em, thân thì có thân thật nhưng Becky là người yêu của nàng, nàng biết Yuna thích Becky nên đành phải dè chừng, lỡ một ngày nào đó đồ ngốc này bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ xách mông chạy theo Yuna thì coi như xong.
“Nếu không còn gì để nói thì bọn chị có thể về chứ ?”. Freen lại là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Yuna hít một hơi thật sâu vào rồi gật đầu.
“Đi về”. Freen đứng lên quay sang nói với Becky bằng chất giọng rất đáng yêu, đáng yêu đến nổi người kia sợ đến lạnh gáy.
“Mà này em đừng nói với bố mẹ chị về chuyện này nhé !! Chị nhờ em”
Freen nói rồi nắm tay Becky lôi ra xe, do là đang giận lắm nên ai kia chỉ nắm mỗi một ngón trỏ của em.
Bước vào trong xe rồi mà vẫn còn giận, vẫn không thèm nói chuyện với Becky, tay thì lái xe mặt thì vẫn hậm hực.
Becky liếc mắt qua nhìn Freen, thấy gương mặt hung dữ của chị lại càng sợ hơn. Nhưng ngẫm nghĩ gì đó một lúc, cô lại lấy hết can đảm đưa ngón tay chọt chọt vào vai chị.
“Chị”
Không trả lời.
Chọt tiếp.
“Chị”
Không trả lời.
Chọt nữa.
“Chị”
Vẫn không trả lời.
Chuẩn bị đưa tay chọt thêm lần cuối thì bị Freen quát vào mặt.
“Yahhhhh”
“Giật mình”
Freen nhìn bộ dạng ngơ ngơ ấy buồn cười chết đi được nhưng vẫn cố tình làm căng.
Đến nhà, sắc mặt Freen vẫn không biến đổi.
“Đừng giận nữa”
Freen vừa mở cửa bước vào, Becky liền nhào đến ôm chị từ phía sau.
“Đã dặn ngoan ngoãn ở nhà, thế mà vẫn đi cho được”
“Em xin phép chị rồi mà”. Becky đặt cằm lên vai chị thỏ thẻ.
“Đã cho chưa ?”
“Chưa”. Becky hạ giọng nhỏ xíu.
“Giỏi, như vậy là giỏi lắm”. Freen đẩy tay Becky ra rồi đi vào phòng.
Becky liền lật đật chạy theo níu tay chị lại.
“Xin lỗi mà !! Đừng giận em nữa”
“Đi ra chỗ khác”. Nàng vung tay em ra đến tủ lấy quần áo chuẩn bị tắm.
Becky vội đi đến chắn ngang cửa.
“Phải làm gì để chị hết giận”
“Đi khuất mắt chị đi, nhìn mặt thấy ghét thật’’
Đuổi người ta đi trong khi người ta vừa mới dọn vô được có mấy tiếng.
Mà tính ra nhà người ta đứng tên luôn đó nha, người ta không đuổi bà đi thì thôi chứ.
Người gì ngang ngược.
___
Becky mặt buồn rười rượi khi nghe xong câu nói đó của chị.

Freen đuổi mình đi rồi.
Cô tránh ra một bên cho Freen vào phòng tắm.
Freen vừa vào trong liền đứng cười khúc khích một mình, nàng có sở thích là làm cho người khác buồn hay sao đấy.
Ác lắm.
Thấy người ta ngốc là suốt ngày chọc ghẹo.
Tầm 20p sau khi tắm xong, Freen hát hò hí hửng bước ra ngoài gọi.
“Becky”
Kiếm chuyện cho đã rồi kêu với chả réo ??
Nhìn xung quanh phòng không nhìn thấy em đâu nên mò ra phòng khách.
“Becky Armstrong”
Cũng không thấy đâu, ở bếp cũng chẳng thấy.
Điện thoại thì bỏ lại ở nhà.
Freen chạy vội vào phòng.
Trời ơi !!
Nói chơi mà đi thiệt rồi.
Cái đồ ngốc này thiệt tình.
Freen với tay lên lấy chiếc áo khoác vội mặc vào rồi vội chạy xuống chung cư tìm thử.
Từ nảy tới giờ chắc Becky cũng đã đi được một lúc.
“Aishiiii đồ ngốc này !! Người ta chỉ đùa thôi mà”
Chắc là Becky đi về nhà cũ của mình.
Freen không thèm quay về nhà lấy xe mà chạy bộ đến nhà Becky, không hiểu sao lúc này nàng chỉ nghĩ đến việc đi tìm em chẳng còn bận tâm đến việc mình trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, bên ngoài chỉ khoác thêm chiếc áo chẳng mấy dày dặn, chân thì đi dép trong nhà.
..................
“Uiiii daaa”
Becky đi không thèm nhìn đường, tay thì cầm chiếc túi nilong màu đen, mắt thì cứ dán vào trong chiếc túi ấy xem mấy thứ mình mới vừa mua nên va phải cột đèn.
“Tao không mang kính nên không thấy đường, xin lỗi mày nha !!”
?????
Cột đèn mà cũng nói chuyện được ??
Từ chối hiểu trường hợp này.
Đưa tay lên xoa xoa trán mấy cái rồi né chiếc cột đáng yêu ấy ra, cô tiếp tục đi.
“Yahhhh Becky Armstrong”
Becky nghe thấy tiếng hét chanh chua của ai đó gọi liền ngẩng mặt lên nhìn.
“Ủa Freen”
Freen cúi xuống cầm chiếc dép ném thẳng vào mặt em, lại trúng ngay cái chỗ vừa bị va khi nảy.
“Uiii daaa”
Lại một lần nữa đưa tay lên xoa chiếc trán đáng thương.
“Chị đi đâu vậy ?”. Cô cúi xuống nhặt chiếc dép lên rồi tiến lại chỗ cô nàng mặt mày đang hầm hầm tức giận.
“Mang dép vào đi”. Becky đặt dép xuống ngay chân chị.
“Bị điên hả ?”. Freen quát.
“Đâu có đâu, bình thường mà”
“Đi đâu vậy ??”
“Đi mua......”. Becky đưa chiếc túi lên trước mặt chị khoe.
Freen nắm tay lại thành nắm đấm đánh vào vai Becky, miệng thì chửi “đồ ngốc” tay thì cứ đánh liên tục.
Becky ngơ ngác đứng nhìn, trong đầu thầm thắc mắc rằng việc mình đi mua ấy có gì sai hả ta ??
Đánh mấy cái cho hả dạ rồi cũng thôi, nàng đứng lườm Becky một lúc lâu rồi dang hai tay ra bảo.
“Ôm”
“Nhanh lên”
Becky liền đi đến ôm chị.
“Em bị ngốc sao ? Đi đâu cũng phải nói cho người ta biết chứ”
“Em có nói mà !! Nói hai lần luôn đó”
Ừm thì....trong lúc tắm Freen có hát hò hơi to nên chắc không nghe thấy Becky nói gì.
“Chị cứ tưởng em bỏ đi”
“Đi đâu ??”
“Chậc...thôi không có gì”
“Trời lạnh vậy mà chị chạy theo Becky làm gì thế không biết ??”. Becky chủ động rời khỏi cái ôm, cô cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên cho chị.
“Lúc đó người ta chỉ nghĩ là phải đi tìm em”
“Xin lỗi chị !! Sau này không đi như thế nữa”
“Hôn”. Giữa đường giữa xá mà Freen lại chu môi ra bắt người ta hôn như thế.
Freen cô có biết ngại không ?
Ấy vậy mà người ta cũng chiều ý hôn lên môi cho vừa cái lòng nàng.
“Leo lên đi, em cõng chị về”
Becky khom lưng xuống cho chị trèo lên.
...
“Chị thật rất khó xử với Yuna, dù sao em ấy cũng là bạn thân của chị”
Freen bây giờ đang trên lưng Becky, cằm đặt lên vai em nói nhỏ.
“Vậy em sẽ không gặp em ấy nữa”
“Không !! Em có quyền gặp bạn của mình mà, sao chị cấm được”
Becky lắc đầu.
“Nhưng chị không thích, em sẽ không gặp”
“Chỉ cần chị không thích thôi sao ??”
“Ừm”. Becky gật đầu dứt khoác không do dự.
Cõng Freen lên đến nhà cô như muốn tắt thở, vào trong thang máy rồi nhưng vẫn bắt người ta phải cõng mãi như thế.
Tay chống hong, đứng chờ Freen mở cửa mà miệng cứ thở hồng hộc.
Chạy vô nhà cầm bình nước lên nốc một lúc hết nửa bình.
“Ủa ??”
Becky chợt nhớ ra hình như thiếu thiếu cái gì đó.
Cô đứng gãi đầu ngẫm nghĩ một lúc lâu.
“Ủa cái túi đồ đâu rồi ??”
Becky loay hoay tìm.
Nhớ lại lúc nảy xem.
Lúc cô khom lưng cõng Freen, cô đã đặt túi đồ xuống cho tiện rồi...rồi...
Quên bà nó luôn
-_- -_- -_-
Freen ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách bật điện thoại lên kiểm tra xem.
Hẵn 7 cuộc gọi nhỡ từ người mẹ yêu dấu.
“Có chuyện gì thế ta ??”. Nàng tự hỏi rồi nhấn vào gọi lại cho mẹ.
“Alo !! Có chuyện gì thế mẹ ??”
“Ngày mai về nhà ăn cơm, bố mẹ có chuyện muốn hỏi con”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me