Beckyfreen Yeu Phai Do Ngoc
Tôi đi ra xe với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.Tôi bắt đầu nghĩ đến cái suy nghĩ hôm qua.
Có khi nào người hiến tim cho mình là Becky Armstrong không ?
Tôi lại bắt đầu lo sợ.
Chân tôi không thể đứng nổi nữa mà ngã khuỵu xuống đất.
Sao có thể như thế được ?
Tôi bắt đầu nghĩ đến những lần tôi hỏi bố về người đã hiến tim, nghĩ đến lần tôi gặp bác sĩ.
Họ....Họ đều ngập ngừng khi tôi hỏi đến.
Không thể được.
Becky Armstrong của tôi.
Chắc không phải đâu.
Không phải như thế đâu.
Tôi phải đi tìm bác sĩ, người đã phẫu thuật cho tôi và hỏi rõ ngọn ngành mới được.
"Em có sao không ?". Ai đó đã đứng bên cạnh tôi và hỏi.
Tôi ngước đôi mắt ướt sũng lên nhìn
Là anh Bob nhân viên nhà hàng của chú tôi.
Tôi không hiểu vì sao tôi lại bật khóc lớn hơn khi nhìn thấy anh.
"Freen !! Em bị làm sao thế ?". Anh ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ lấy vai tôi.
"Anh có thể đưa em đến bệnh viện không ?". Tôi hỏi.
"Em không khỏe sao ?". Anh lo lắng nhìn tôi.
"Em muốn gặp một người"
"Được"
Anh đỡ tôi ra xe rồi lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
May quá tôi gặp anh ở đây.
Anh nói là đi nhầm đường và vô tình gặp tôi.
Là vô tình hay là do có sự sắp đặt ?
Tôi không thể đi nổi, tôi không thể tự đi một mình, anh đã dìu tôi lên đến phòng gặp bác sĩ
"Hãy nói thật cho tôi biết đi !! Người hiến tim cho tôi là ai ?"
Nước mắt của tôi không thể ngừng rơi khi tôi cứ nghĩ đến người đó là Becky, lồng ngực cũng đau đi rất nhiều.
"Đó là một người bị tai nạn chết não, tôi đã nói điều này rồi". Ông gỡ cặp kính trên mắt xuống nghiêm mặt.
"Nói dối". Tôi cố hết sức thét lên.
"Cô đừng kích động sẽ ảnh hưởng đến tim của cô đấy"
"Không quan trọng nữa. Tôi cần biết sự thật"
"Không quan trọng sao ?". Bác sĩ tức giận, ông đập mạnh tay xuống bàn đứng lên.
"Cô không cảm thấy biết ơn người hiến tim cho cô à ? Họ đã hi sinh một phần cơ thể....không những là một phần nữa để ban cho cô một cơ hội sống...bây giờ cô không biết quý trọng sao ?". Ông giận đến đỏ mặt.
"Người đó là Becky sao ?"
"Là Becky Armstrong sao ?"
Ông trầm mặt, ông vội quay lưng lại với tôi.
"Không phải...đó là một người bị tai nạn chết não"
"Tôi biết đó là Becky, mọi người đang cố giấu tôi đúng không, mọi người nói dối tôi"
Tôi ngã hẳn vào lòng Bob, tôi không thể đứng nổi nữa.
Chắc chắn là Becky rồi.
Vì thế nên tôi luôn mơ thấy em.
Là linh hồn của Becky đã ở bên cạnh tôi.
Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc bật khóc.
Tại sao Becky lại làm thế chứ ?
Sao Becky lại vì tôi mà phải chết chứ ?
Tại sao phải như vậy chứ ?
"Freen"
"Freen"
"Freen"
Bob hốt hoảng lay người tôi.
Và
Tôi đã ngất lịm đi.
...
Tôi lờ mờ mở mắt.
Tôi không còn cảm thấy đau ở chỗ nào.
Bố mẹ tôi đã đứng sẵn ở đấy.
"Freen". Mẹ tôi gọi.
Tôi lại khóc khi nhìn thấy mặt bà.
"Tại sao vậy ?"
"Freen à con đừng kích động". Mẹ tôi cũng bật khóc theo tôi.
"Tại sao mọi người lại giấu con chứ ? Tại sao lại không ngăn Becky lại chứ ?"
"Freen à". Bố tôi đi đến ôm tôi.
Tôi vùng vằn khó chịu, tất cả là do họ.
Là do họ nên chúng tôi mới thành ra thế này.
"Nghe bố nói này". Bố ôm lấy mặt tôi, ông cũng khóc.
"Bố mẹ cũng chỉ vô tình biết được khi ca phẫu thuật hoàn thành sau ba ngày"
"Tại sao Becky lại làm như thế chứ...hức"
"Con có biết nguyện vọng cuối cùng của Becky là gì không ?"
"Là không muốn con biết người hiến tim cho con...là Becky". Bố tôi cắn chặt răng, ông cố gắng kìm nén.
Tôi òa khóc nức nở.
Tôi nhớ lại lần Becky đến thăm tôi.
Tôi đã nặng lời với em.
Tôi đã không cho em ôm tôi, không cho em nắm tay tôi, cho dù chỉ là chạm vào người tôi một lần cuối tôi cũng không đồng ý.
Tôi thật khốn nạn.
Tại sao tôi lại đối xử với Becky như thế chứ ?
Nhìn thấy gương mặt đau khổ của em tôi cũng không thèm thương tiếc tha thứ.
Tôi còn đuổi em đi.
Tôi còn hận em, còn mắng em là đồ khốn.
Tôi thật sự mới là đứa khốn khiếp
Tôi là một đứa khốn khiếp.
Becky Armstrong đã làm gì sai chứ ?
Tại sao tất cả mọi đau khổ lại đổ lên đầu em ấy ?
Tại sao ông trời lại bất công với Becky như thế chứ ?
Tại tôi.
tất cả là tại tôi.
Nếu như hôm đó tôi không đến PA coffee tôi sẽ không gặp em ấy.
Nếu như tôi không bày trò để Becky làm đổ nước bẩn lên áo tôi thì có lẽ... sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Nếu như tôi không đến tìm Becky rồi ở lại nhà em ấy thì tôi sẽ không yêu Becky và....Becky cũng không yêu tôi.
Nếu như....
Nếu như tôi để Yuna Jane yêu Becky thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn gấp trăm nghìn lần.
Tất cả.
Tất cả là tại tôi.
Làm ơn.
Làm ơn thời gian hãy quay lại lúc bắt đầu.
Khi tôi nhìn thấy Becky tôi sẽ bỏ chạy.
Tôi sẽ không để em nhìn thấy tôi dù chỉ một lần.
Tôi sẽ không để em yêu tôi dù chỉ một chút ít.
Làm ơn.
Làm ơn hãy mang Becky quay trở lại.
...
Hai ngày sau.
Khi tôi đã lấy lại được bình tĩnh.
Tôi đã đến tìm em.
Tôi đến ngôi nhà nơi em và bà từng sinh sống.
"Becky Armstrong"
"Becky Armstrong"
Tôi hét to lên tên em.
Như lúc tôi chạy trốn ra khỏi nhà rồi chẳng biết đi đâu.
Tôi đã đến tìm em.
Tên Becky Armstrong ngốc nghếch đã cho tôi ở nhờ....để bây giờ tôi cướp mất trái tim em.
Tôi đứng chờ một lúc với hi vọng....Đồ ngốc ấy sẽ ra mở cổng cho tôi.
Tôi mỉm cười trong khi nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Chắc Becky không ra đâu.
Đồ ngốc ấy nấp trong nhà rồi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Chẳng có gì thay đổi cả.
Sân vườn tuy nhỏ nhưng vẫn rất sạch sẽ như có người ở đây thường xuyên quét dọn.
"Becky Armstrong em nấp ở đâu mau ra đây đi". Tôi nói to cho dù biết chẳng ai trả lời.
Tôi chậm chạp bước chân vào trong nhà.
Nó vẫn vậy, cũng chẳng thay đổi gì.
Tôi khựng lại ở góc nhà.
Thì ra Becky ở đây.
Tôi lại không thể kiềm chế được, tôi lại òa khóc.
Di ảnh của Becky.
Gương mặt ngốc nghếch lúc nào cũng tươi cười ấy.
Tôi từ từ từng bước bước đến.
Di ảnh được đặt ngay bên cạnh bà và bố mẹ em.
Tôi cầm lấy tấm ảnh rồi ôm vào lòng.
Tôi òa khóc.
Tôi chỉ biết khóc.
"Becky"
"Sao lại ở đây mà không về với chị chứ ?"
"Becky Armstrong !! Mau về đây với chị đi mà"
"Becky Armstrong"
Tôi cứ thế ôm ảnh em mà khóc.
Trái tim của tôi.
Nó không đau.
Nhưng lại có một cảm giác rất lạ
"Freen"
"Freen"
Tôi nghe thấy tiếng Becky.
Là Becky đã gọi tôi.
Tôi khóc đến nổi mờ mắt đi.
Tôi vội lau đi những giọt nước mắt rồi ngẩng lên nhìn người trước mặt.
"Becky"
Đó thật sự là Becky.
___
Là Becky thật sự đang đứng trước mặt tôi.Một Becky Armstrong tóc đen, cặp kính dày cộm, gương mặt mọt sách ngốc nghếch như lần đầu tiên gặp.
Em ấy đang nhìn tôi rồi còn mỉm cười.
Becky đứng đấy cùng với luồng sáng kì lạ xung quanh.
Nhìn Becky cứ như một vị thần nào đấy xuất hiện.
Rất đẹp.
Thật sự rất xinh đẹp.
Bên ngực trái Becky là một lỗ hỏng, nhưng bên trong ấy cứ tuôn trào những thứ gì đấy mỏng nhẹ màu hồng nhạt.
Hình như là cánh hoa.
Đúng vậy.
Đó là những cánh hoa anh đào.
Loài hoa mà Becky thích.
Becky dang hai tay ra chờ đợi tôi.
Em ấy là đang muốn tôi ôm em.
Tôi đặt di ảnh xuống rồi không chần chừ chạy nhào đến như một đứa trẻ.
Cơ thế Becky thật ấm áp.
Biết bao nhiêu ngày rồi tôi chưa được ôm em.
Tôi nhớ nhung đến thế nào đâu ai biết được.
"Có biết là chị nhớ em lắm không ?"
"Xin lỗi chị"
"Em không có lỗi, đừng bao giờ nói xin lỗi nữa"
"Ừm !! Sẽ không như thế nữa". Becky hôn nhẹ lên trán tôi.
"Becky". Tôi lại bật khóc.
"Không được khóc nữa". Becky đẩy tôi ra rồi lau đi những giọt nước mắt.
"Không bao giờ được khóc nữa. Khóc xấu lắm". Becky chu môi.
Tôi bật cười.
"Freen này !! Sau này chị phải tự chăm sóc bản thân, không được để ngất xĩu nữa có biết chưa"
"Tại sao em lại làm thế, tại sao lại....". Tôi đấm vào người em.
"Vì em yêu chị"
"Nếu như chị chết...em cũng sẽ chết, thay vì như thế thì để chị sống có phải tốt hơn không....chị còn có bố mẹ, em gái, còn rất nhiều người cần chị...nếu như chị có chuyện gì họ sẽ đau lòng lắm"
"Em là đồ ngốc hay sao chứ ??"
"Bố mẹ em...cả bà nữa....bây giờ em đã được gặp họ rồi còn gì. Em chỉ là đi đến nơi họ đang sống thôi"
"Becky". Tôi ôm chặt lấy em, tôi khóc rất nhiều.
"Freen chị đừng khóc nữa mà"
"Em không bao giờ rời xa chị...chẳng phải em đang ở ngay bên cạnh chị sao..."
"...chẳng phải là bên cạnh nữa mà lên ngay bên trong chị đấy"
"Chị đang mang trái tim của em...chị phải bảo vệ nó..không được để nó bị thương...vì khi nó bị thương em cũng sẽ bị thương. Chị nỡ lòng làm như thế sao ?"
Tôi ngẩng gương mặt đẫm nước lên nhìn em.
Em mỉm cười rồi hôn lên môi tôi.
"Vì em mà chị phải sống thật tốt đó biết chưa"
Tôi vờ gật đầu.
Tôi làm sao sống nổi khi thiếu em chứ ?
"Hứa đi". Becky đưa ngón út lên trước mặt.
Tôi đành phải bắt nghoéo hứa với em.
"Freen này"
"Hãy quên tất cả những chuyện cũ đi và bắt đầu một cuộc sống mới"
"Đừng hận ai cả...Yuna...em ấy không phải là người xấu"
"Em sẽ vẫn sẽ ở bên cạnh chị...tuy chị không thể nhìn thấy....nhưng hãy luôn tin là em sẽ vẫn ở ngay bên cạnh"
"Hãy chờ đến ngày chúng ta gặp lại nhau nhé"
Hình như là Becky sắp rời đi.
Không muốn.
Tôi không muốn
"Becky đừng đi mà". Tôi ôm chặt em lại.
"Freen !! Em không thể ở đây....em phải đi du học...chị quên rồi sao ?"
"Becky à !! Đừng mà"
"Freen...em phải học nhiều thứ lắm đó...em sẽ học cho đến ngày chúng ta gặp lại"
Tôi liên tục lắc đầu, tôi không muốn em rời xa tôi.
"Chị đừng khóc, em chỉ cho phép chị khóc hết ngày hôm nay thôi đấy....sau này khi nhớ đến em chị sẽ chỉ mỉm cười thôi...biết chưa ?". Becky bặm môi căn dặn.
Em hôn lên môi tôi rồi lùi về phía sau.
"Becky đừng đi mà"
"Làm ơn hãy ở lại với chị đi"
"Đừng đi mà"
"Không nhớ em nói gì sao ?". Becky nghiêm mặt.
"Chị nhớ". Tôi vội gật đầu.
"Em hết thời gian rồi....em phải đi...chắc chắn em sẽ gặp lại chị...đừng lo lắng"
Becky lùi lại phía sau càng lúc càng xa tôi.
Tôi muốn tiến đến níu em nhưng lại thôi.
Tôi biết Becky Armstrong đã chết.
Em ấy sẽ chẳng thể ở bên cạnh tôi được.
Tôi phải chấp nhận sự thật đau lòng đó.
Becky nhìn tôi mỉm cười.
Tôi cũng cố gắng mỉm cười thật tươi với em lần cuối.
"Em đi nhé !!"
Tôi gật đầu.
"Freen !! Em luôn yêu chị"
Nụ cười ngốc nghếch của em làm tôi không thể kìm nén được.
Tôi chạy thấy nhanh đến ôm em.
"Chị yêu em...rất yêu em". Becky cũng ôm lấy tôi.
Một cái ôm từ biệt.
"Tạm biệt chị"
Becky nói rồi tan biến.
Tôi đau đớn ngã khuỵu xuống sàn.
Becky Armstrong của tôi.
Em ấy biến mất chỉ để lại những cánh hoa anh đào hồng nhạt.
Cuối cùng thì.
Mọi chuyện cũng đã kết thúc.
________________
Những ngày tháng sau này của tôi.
Thật sự là những ngày tháng vui vẻ.
Không phải là vì tôi đã quên đi tất cả những chuyện cũ, không phải là tôi đã quên đi người tôi yêu nhất trên đời này...
Becky Armstrong
Mà là vì...tôi phải sống một cuộc sống thật hạnh phúc vì Becky, vì trái tim của em.
Tôi bỏ qua hết những chuyện buồn ngày đó.
Trở lại công ty làm việc thật chăm chỉ.
Rảnh rỗi thì đi shopping, đi du lịch cùng bố mẹ, Freeda và cả....Yuna nữa.
Tôi thường xuyên làm từ thiện này, làm các công việc thiện nguyện giúp đỡ người nghèo.
Tôi còn hay đến cô nhi viện nữa.
Và tôi còn có hẵn một đứa con nuôi đó nha.
Về chuyện tình cảm thì tôi không mấy để tâm lắm.
Bố mẹ cũng không xen vào chuyện riêng tư của tôi.
Họ muốn tôi sống một cuộc sống hạnh phúc nhất có thể.
Vì họ nghĩ...ngay cả tôi nữa.
Tôi cũng nghĩ tôi sẽ chỉ sống được nhiều nhất hai mươi năm.
Nhưng mặc kệ.
Sống bao lâu không quan trọng.
Quan trọng là sống như thế nào kìa.
Tôi đã hứa với đồ ngốc Becky rồi nên tôi nhất định phải sống thật tốt...Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Tôi cũng không tin được đến bây giờ tôi vẫn còn sống.
Tôi đã 64 tuổi.
Có lẽ tôi sẽ được đưa vào danh sách người sống dai nhất trong lịch sử cấy ghép tim đây haha.
Nhưng mà bây giờ thì sức khỏe của tôi cũng đã yếu dần.
Da dẻ cũng không được căng mịn như lúc đôi mươi nữa.
Tôi xấu xí như vậy không biết cái đồ ngốc Becky Armstrong có chịu gặp lại tôi không.
Haizzz
Bây giờ đang nằm trên giường bệnh.
Bố mẹ tôi cũng đã lần lượt ra đi sau 30 năm.
Tôi thì cũng không thèm yêu ai.
Tôi đã nhận một đứa trẻ ở cô nhi xem nó như con ruột và nuôi nó khôn lớn cho đến bây giờ.
Freeda và Yuna, con tôi, vợ nó và cả cháu của tôi cũng đang ngồi ngay bên cạnh.
Hình như là tôi đang hấp hối hay sao ấy.
"Freen !! Chị cảm thấy thế nào ?"
"Ổn mà". Tôi thều thào.
Ờ quên.
Để nói một chút về hai đứa kia.
Freeda thì nó vẫn yêu Yuna, mà hình như Yuna cũng có cảm tình với nó.
Nhưng không biết vì điều gì mà hai đứa nó không chịu đến với nhau.
Khi tôi hỏi thì nó lại bảo là bạn tri âm tri kỉ cái khỉ gì đấy chẳng biết.
Mà thôi kệ.
Miễn sao nó vui là được rồi.
Tôi nhìn hai đứa nó rồi mỉm cười.
"Hai đứa chăm sóc nhau nhé"
Con nhỏ họ Jane quay sang nhìn em gái tôi, Freeda cũng nhìn lại nó, hai đứa nhìn nhau ngại ngùng thấy mắc mệt.
Làm như tuổi mới lớn vậy.
"Con cũng vậy nữa, chăm sóc vợ và cháu của mẹ thật tốt....biết chưa"
Con tôi gật đầu, giọt nước mắt của nó cũng chợt rơi xuống.
Tôi thấy mệt quá.
Tay chân dần dần tê cứng.
Tôi biết thời khắc định mệnh này sắp đến rồi.
Tôi nhắm mắt lại và để mọi thứ đến thật tự nhiên.
Tôi đang ôm khư khư trên tay chiếc lọ đầy ắp những cánh hoa anh đào.
Sau khi Becky rời đi, đây là thứ duy nhất em để lại.
Tôi đã nhặt chúng và cho vào chiếc lọ thủy tinh này. Có một điều đặt biệt là nó không bao giờ héo úa.
Cứ như là Becky Armstrong lúc nào cũng ở ngay bên cạnh tôi vậy.
Tôi nghĩ đến Becky Armstrong.
Những kí ức đẹp đẽ chợt ùa về.
"Khi nhớ đến em...chị sẽ chỉ mỉm cười thôi đấy...biết chưa"
Câu nói của Becky cứ văng vẳng bên tai tôi suốt bao nhiêu năm qua, tôi không thể nào quên được.
Vì thế nên tôi luôn mỉm cười
Tôi mỉm cười thật tươi khi nhớ đến em.
"Becky Armstrong à !! Chị yêu em"
Tôi thều thào như thế không biết có ai nghe thấy không nữa.
Mong là con cháu tôi đừng có nghe.
Ngại chết mất.
Tôi nhoẻn miệng cười.
Không hiểu sao tôi lại thấy vui đến thế ấy chứ.
Chắc là vì tôi sắp được gặp em.
Tay chân tôi dần lạnh lẽo, nó dường như đã ngừng hoạt động rồi.
Hơi thở của tôi dần khó khăn.
Tôi rít lên một hơi cuối cùng và...
Tay buông xuôi.
Lòng an nhiên.
Tạm biệt thế giới.
Tôi đến với đồ ngốc Becky Armstrong đây.
End .
__
Có khi nào người hiến tim cho mình là Becky Armstrong không ?
Tôi lại bắt đầu lo sợ.
Chân tôi không thể đứng nổi nữa mà ngã khuỵu xuống đất.
Sao có thể như thế được ?
Tôi bắt đầu nghĩ đến những lần tôi hỏi bố về người đã hiến tim, nghĩ đến lần tôi gặp bác sĩ.
Họ....Họ đều ngập ngừng khi tôi hỏi đến.
Không thể được.
Becky Armstrong của tôi.
Chắc không phải đâu.
Không phải như thế đâu.
Tôi phải đi tìm bác sĩ, người đã phẫu thuật cho tôi và hỏi rõ ngọn ngành mới được.
"Em có sao không ?". Ai đó đã đứng bên cạnh tôi và hỏi.
Tôi ngước đôi mắt ướt sũng lên nhìn
Là anh Bob nhân viên nhà hàng của chú tôi.
Tôi không hiểu vì sao tôi lại bật khóc lớn hơn khi nhìn thấy anh.
"Freen !! Em bị làm sao thế ?". Anh ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ lấy vai tôi.
"Anh có thể đưa em đến bệnh viện không ?". Tôi hỏi.
"Em không khỏe sao ?". Anh lo lắng nhìn tôi.
"Em muốn gặp một người"
"Được"
Anh đỡ tôi ra xe rồi lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
May quá tôi gặp anh ở đây.
Anh nói là đi nhầm đường và vô tình gặp tôi.
Là vô tình hay là do có sự sắp đặt ?
Tôi không thể đi nổi, tôi không thể tự đi một mình, anh đã dìu tôi lên đến phòng gặp bác sĩ
"Hãy nói thật cho tôi biết đi !! Người hiến tim cho tôi là ai ?"
Nước mắt của tôi không thể ngừng rơi khi tôi cứ nghĩ đến người đó là Becky, lồng ngực cũng đau đi rất nhiều.
"Đó là một người bị tai nạn chết não, tôi đã nói điều này rồi". Ông gỡ cặp kính trên mắt xuống nghiêm mặt.
"Nói dối". Tôi cố hết sức thét lên.
"Cô đừng kích động sẽ ảnh hưởng đến tim của cô đấy"
"Không quan trọng nữa. Tôi cần biết sự thật"
"Không quan trọng sao ?". Bác sĩ tức giận, ông đập mạnh tay xuống bàn đứng lên.
"Cô không cảm thấy biết ơn người hiến tim cho cô à ? Họ đã hi sinh một phần cơ thể....không những là một phần nữa để ban cho cô một cơ hội sống...bây giờ cô không biết quý trọng sao ?". Ông giận đến đỏ mặt.
"Người đó là Becky sao ?"
"Là Becky Armstrong sao ?"
Ông trầm mặt, ông vội quay lưng lại với tôi.
"Không phải...đó là một người bị tai nạn chết não"
"Tôi biết đó là Becky, mọi người đang cố giấu tôi đúng không, mọi người nói dối tôi"
Tôi ngã hẳn vào lòng Bob, tôi không thể đứng nổi nữa.
Chắc chắn là Becky rồi.
Vì thế nên tôi luôn mơ thấy em.
Là linh hồn của Becky đã ở bên cạnh tôi.
Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc bật khóc.
Tại sao Becky lại làm thế chứ ?
Sao Becky lại vì tôi mà phải chết chứ ?
Tại sao phải như vậy chứ ?
"Freen"
"Freen"
"Freen"
Bob hốt hoảng lay người tôi.
Và
Tôi đã ngất lịm đi.
...
Tôi lờ mờ mở mắt.
Tôi không còn cảm thấy đau ở chỗ nào.
Bố mẹ tôi đã đứng sẵn ở đấy.
"Freen". Mẹ tôi gọi.
Tôi lại khóc khi nhìn thấy mặt bà.
"Tại sao vậy ?"
"Freen à con đừng kích động". Mẹ tôi cũng bật khóc theo tôi.
"Tại sao mọi người lại giấu con chứ ? Tại sao lại không ngăn Becky lại chứ ?"
"Freen à". Bố tôi đi đến ôm tôi.
Tôi vùng vằn khó chịu, tất cả là do họ.
Là do họ nên chúng tôi mới thành ra thế này.
"Nghe bố nói này". Bố ôm lấy mặt tôi, ông cũng khóc.
"Bố mẹ cũng chỉ vô tình biết được khi ca phẫu thuật hoàn thành sau ba ngày"
"Tại sao Becky lại làm như thế chứ...hức"
"Con có biết nguyện vọng cuối cùng của Becky là gì không ?"
"Là không muốn con biết người hiến tim cho con...là Becky". Bố tôi cắn chặt răng, ông cố gắng kìm nén.
Tôi òa khóc nức nở.
Tôi nhớ lại lần Becky đến thăm tôi.
Tôi đã nặng lời với em.
Tôi đã không cho em ôm tôi, không cho em nắm tay tôi, cho dù chỉ là chạm vào người tôi một lần cuối tôi cũng không đồng ý.
Tôi thật khốn nạn.
Tại sao tôi lại đối xử với Becky như thế chứ ?
Nhìn thấy gương mặt đau khổ của em tôi cũng không thèm thương tiếc tha thứ.
Tôi còn đuổi em đi.
Tôi còn hận em, còn mắng em là đồ khốn.
Tôi thật sự mới là đứa khốn khiếp
Tôi là một đứa khốn khiếp.
Becky Armstrong đã làm gì sai chứ ?
Tại sao tất cả mọi đau khổ lại đổ lên đầu em ấy ?
Tại sao ông trời lại bất công với Becky như thế chứ ?
Tại tôi.
tất cả là tại tôi.
Nếu như hôm đó tôi không đến PA coffee tôi sẽ không gặp em ấy.
Nếu như tôi không bày trò để Becky làm đổ nước bẩn lên áo tôi thì có lẽ... sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Nếu như tôi không đến tìm Becky rồi ở lại nhà em ấy thì tôi sẽ không yêu Becky và....Becky cũng không yêu tôi.
Nếu như....
Nếu như tôi để Yuna Jane yêu Becky thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn gấp trăm nghìn lần.
Tất cả.
Tất cả là tại tôi.
Làm ơn.
Làm ơn thời gian hãy quay lại lúc bắt đầu.
Khi tôi nhìn thấy Becky tôi sẽ bỏ chạy.
Tôi sẽ không để em nhìn thấy tôi dù chỉ một lần.
Tôi sẽ không để em yêu tôi dù chỉ một chút ít.
Làm ơn.
Làm ơn hãy mang Becky quay trở lại.
...
Hai ngày sau.
Khi tôi đã lấy lại được bình tĩnh.
Tôi đã đến tìm em.
Tôi đến ngôi nhà nơi em và bà từng sinh sống.
"Becky Armstrong"
"Becky Armstrong"
Tôi hét to lên tên em.
Như lúc tôi chạy trốn ra khỏi nhà rồi chẳng biết đi đâu.
Tôi đã đến tìm em.
Tên Becky Armstrong ngốc nghếch đã cho tôi ở nhờ....để bây giờ tôi cướp mất trái tim em.
Tôi đứng chờ một lúc với hi vọng....Đồ ngốc ấy sẽ ra mở cổng cho tôi.
Tôi mỉm cười trong khi nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Chắc Becky không ra đâu.
Đồ ngốc ấy nấp trong nhà rồi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Chẳng có gì thay đổi cả.
Sân vườn tuy nhỏ nhưng vẫn rất sạch sẽ như có người ở đây thường xuyên quét dọn.
"Becky Armstrong em nấp ở đâu mau ra đây đi". Tôi nói to cho dù biết chẳng ai trả lời.
Tôi chậm chạp bước chân vào trong nhà.
Nó vẫn vậy, cũng chẳng thay đổi gì.
Tôi khựng lại ở góc nhà.
Thì ra Becky ở đây.
Tôi lại không thể kiềm chế được, tôi lại òa khóc.
Di ảnh của Becky.
Gương mặt ngốc nghếch lúc nào cũng tươi cười ấy.
Tôi từ từ từng bước bước đến.
Di ảnh được đặt ngay bên cạnh bà và bố mẹ em.
Tôi cầm lấy tấm ảnh rồi ôm vào lòng.
Tôi òa khóc.
Tôi chỉ biết khóc.
"Becky"
"Sao lại ở đây mà không về với chị chứ ?"
"Becky Armstrong !! Mau về đây với chị đi mà"
"Becky Armstrong"
Tôi cứ thế ôm ảnh em mà khóc.
Trái tim của tôi.
Nó không đau.
Nhưng lại có một cảm giác rất lạ
"Freen"
"Freen"
Tôi nghe thấy tiếng Becky.
Là Becky đã gọi tôi.
Tôi khóc đến nổi mờ mắt đi.
Tôi vội lau đi những giọt nước mắt rồi ngẩng lên nhìn người trước mặt.
"Becky"
Đó thật sự là Becky.
___
Là Becky thật sự đang đứng trước mặt tôi.Một Becky Armstrong tóc đen, cặp kính dày cộm, gương mặt mọt sách ngốc nghếch như lần đầu tiên gặp.
Em ấy đang nhìn tôi rồi còn mỉm cười.
Becky đứng đấy cùng với luồng sáng kì lạ xung quanh.
Nhìn Becky cứ như một vị thần nào đấy xuất hiện.
Rất đẹp.
Thật sự rất xinh đẹp.
Bên ngực trái Becky là một lỗ hỏng, nhưng bên trong ấy cứ tuôn trào những thứ gì đấy mỏng nhẹ màu hồng nhạt.
Hình như là cánh hoa.
Đúng vậy.
Đó là những cánh hoa anh đào.
Loài hoa mà Becky thích.
Becky dang hai tay ra chờ đợi tôi.
Em ấy là đang muốn tôi ôm em.
Tôi đặt di ảnh xuống rồi không chần chừ chạy nhào đến như một đứa trẻ.
Cơ thế Becky thật ấm áp.
Biết bao nhiêu ngày rồi tôi chưa được ôm em.
Tôi nhớ nhung đến thế nào đâu ai biết được.
"Có biết là chị nhớ em lắm không ?"
"Xin lỗi chị"
"Em không có lỗi, đừng bao giờ nói xin lỗi nữa"
"Ừm !! Sẽ không như thế nữa". Becky hôn nhẹ lên trán tôi.
"Becky". Tôi lại bật khóc.
"Không được khóc nữa". Becky đẩy tôi ra rồi lau đi những giọt nước mắt.
"Không bao giờ được khóc nữa. Khóc xấu lắm". Becky chu môi.
Tôi bật cười.
"Freen này !! Sau này chị phải tự chăm sóc bản thân, không được để ngất xĩu nữa có biết chưa"
"Tại sao em lại làm thế, tại sao lại....". Tôi đấm vào người em.
"Vì em yêu chị"
"Nếu như chị chết...em cũng sẽ chết, thay vì như thế thì để chị sống có phải tốt hơn không....chị còn có bố mẹ, em gái, còn rất nhiều người cần chị...nếu như chị có chuyện gì họ sẽ đau lòng lắm"
"Em là đồ ngốc hay sao chứ ??"
"Bố mẹ em...cả bà nữa....bây giờ em đã được gặp họ rồi còn gì. Em chỉ là đi đến nơi họ đang sống thôi"
"Becky". Tôi ôm chặt lấy em, tôi khóc rất nhiều.
"Freen chị đừng khóc nữa mà"
"Em không bao giờ rời xa chị...chẳng phải em đang ở ngay bên cạnh chị sao..."
"...chẳng phải là bên cạnh nữa mà lên ngay bên trong chị đấy"
"Chị đang mang trái tim của em...chị phải bảo vệ nó..không được để nó bị thương...vì khi nó bị thương em cũng sẽ bị thương. Chị nỡ lòng làm như thế sao ?"
Tôi ngẩng gương mặt đẫm nước lên nhìn em.
Em mỉm cười rồi hôn lên môi tôi.
"Vì em mà chị phải sống thật tốt đó biết chưa"
Tôi vờ gật đầu.
Tôi làm sao sống nổi khi thiếu em chứ ?
"Hứa đi". Becky đưa ngón út lên trước mặt.
Tôi đành phải bắt nghoéo hứa với em.
"Freen này"
"Hãy quên tất cả những chuyện cũ đi và bắt đầu một cuộc sống mới"
"Đừng hận ai cả...Yuna...em ấy không phải là người xấu"
"Em sẽ vẫn sẽ ở bên cạnh chị...tuy chị không thể nhìn thấy....nhưng hãy luôn tin là em sẽ vẫn ở ngay bên cạnh"
"Hãy chờ đến ngày chúng ta gặp lại nhau nhé"
Hình như là Becky sắp rời đi.
Không muốn.
Tôi không muốn
"Becky đừng đi mà". Tôi ôm chặt em lại.
"Freen !! Em không thể ở đây....em phải đi du học...chị quên rồi sao ?"
"Becky à !! Đừng mà"
"Freen...em phải học nhiều thứ lắm đó...em sẽ học cho đến ngày chúng ta gặp lại"
Tôi liên tục lắc đầu, tôi không muốn em rời xa tôi.
"Chị đừng khóc, em chỉ cho phép chị khóc hết ngày hôm nay thôi đấy....sau này khi nhớ đến em chị sẽ chỉ mỉm cười thôi...biết chưa ?". Becky bặm môi căn dặn.
Em hôn lên môi tôi rồi lùi về phía sau.
"Becky đừng đi mà"
"Làm ơn hãy ở lại với chị đi"
"Đừng đi mà"
"Không nhớ em nói gì sao ?". Becky nghiêm mặt.
"Chị nhớ". Tôi vội gật đầu.
"Em hết thời gian rồi....em phải đi...chắc chắn em sẽ gặp lại chị...đừng lo lắng"
Becky lùi lại phía sau càng lúc càng xa tôi.
Tôi muốn tiến đến níu em nhưng lại thôi.
Tôi biết Becky Armstrong đã chết.
Em ấy sẽ chẳng thể ở bên cạnh tôi được.
Tôi phải chấp nhận sự thật đau lòng đó.
Becky nhìn tôi mỉm cười.
Tôi cũng cố gắng mỉm cười thật tươi với em lần cuối.
"Em đi nhé !!"
Tôi gật đầu.
"Freen !! Em luôn yêu chị"
Nụ cười ngốc nghếch của em làm tôi không thể kìm nén được.
Tôi chạy thấy nhanh đến ôm em.
"Chị yêu em...rất yêu em". Becky cũng ôm lấy tôi.
Một cái ôm từ biệt.
"Tạm biệt chị"
Becky nói rồi tan biến.
Tôi đau đớn ngã khuỵu xuống sàn.
Becky Armstrong của tôi.
Em ấy biến mất chỉ để lại những cánh hoa anh đào hồng nhạt.
Cuối cùng thì.
Mọi chuyện cũng đã kết thúc.
________________
Những ngày tháng sau này của tôi.
Thật sự là những ngày tháng vui vẻ.
Không phải là vì tôi đã quên đi tất cả những chuyện cũ, không phải là tôi đã quên đi người tôi yêu nhất trên đời này...
Becky Armstrong
Mà là vì...tôi phải sống một cuộc sống thật hạnh phúc vì Becky, vì trái tim của em.
Tôi bỏ qua hết những chuyện buồn ngày đó.
Trở lại công ty làm việc thật chăm chỉ.
Rảnh rỗi thì đi shopping, đi du lịch cùng bố mẹ, Freeda và cả....Yuna nữa.
Tôi thường xuyên làm từ thiện này, làm các công việc thiện nguyện giúp đỡ người nghèo.
Tôi còn hay đến cô nhi viện nữa.
Và tôi còn có hẵn một đứa con nuôi đó nha.
Về chuyện tình cảm thì tôi không mấy để tâm lắm.
Bố mẹ cũng không xen vào chuyện riêng tư của tôi.
Họ muốn tôi sống một cuộc sống hạnh phúc nhất có thể.
Vì họ nghĩ...ngay cả tôi nữa.
Tôi cũng nghĩ tôi sẽ chỉ sống được nhiều nhất hai mươi năm.
Nhưng mặc kệ.
Sống bao lâu không quan trọng.
Quan trọng là sống như thế nào kìa.
Tôi đã hứa với đồ ngốc Becky rồi nên tôi nhất định phải sống thật tốt...Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Tôi cũng không tin được đến bây giờ tôi vẫn còn sống.
Tôi đã 64 tuổi.
Có lẽ tôi sẽ được đưa vào danh sách người sống dai nhất trong lịch sử cấy ghép tim đây haha.
Nhưng mà bây giờ thì sức khỏe của tôi cũng đã yếu dần.
Da dẻ cũng không được căng mịn như lúc đôi mươi nữa.
Tôi xấu xí như vậy không biết cái đồ ngốc Becky Armstrong có chịu gặp lại tôi không.
Haizzz
Bây giờ đang nằm trên giường bệnh.
Bố mẹ tôi cũng đã lần lượt ra đi sau 30 năm.
Tôi thì cũng không thèm yêu ai.
Tôi đã nhận một đứa trẻ ở cô nhi xem nó như con ruột và nuôi nó khôn lớn cho đến bây giờ.
Freeda và Yuna, con tôi, vợ nó và cả cháu của tôi cũng đang ngồi ngay bên cạnh.
Hình như là tôi đang hấp hối hay sao ấy.
"Freen !! Chị cảm thấy thế nào ?"
"Ổn mà". Tôi thều thào.
Ờ quên.
Để nói một chút về hai đứa kia.
Freeda thì nó vẫn yêu Yuna, mà hình như Yuna cũng có cảm tình với nó.
Nhưng không biết vì điều gì mà hai đứa nó không chịu đến với nhau.
Khi tôi hỏi thì nó lại bảo là bạn tri âm tri kỉ cái khỉ gì đấy chẳng biết.
Mà thôi kệ.
Miễn sao nó vui là được rồi.
Tôi nhìn hai đứa nó rồi mỉm cười.
"Hai đứa chăm sóc nhau nhé"
Con nhỏ họ Jane quay sang nhìn em gái tôi, Freeda cũng nhìn lại nó, hai đứa nhìn nhau ngại ngùng thấy mắc mệt.
Làm như tuổi mới lớn vậy.
"Con cũng vậy nữa, chăm sóc vợ và cháu của mẹ thật tốt....biết chưa"
Con tôi gật đầu, giọt nước mắt của nó cũng chợt rơi xuống.
Tôi thấy mệt quá.
Tay chân dần dần tê cứng.
Tôi biết thời khắc định mệnh này sắp đến rồi.
Tôi nhắm mắt lại và để mọi thứ đến thật tự nhiên.
Tôi đang ôm khư khư trên tay chiếc lọ đầy ắp những cánh hoa anh đào.
Sau khi Becky rời đi, đây là thứ duy nhất em để lại.
Tôi đã nhặt chúng và cho vào chiếc lọ thủy tinh này. Có một điều đặt biệt là nó không bao giờ héo úa.
Cứ như là Becky Armstrong lúc nào cũng ở ngay bên cạnh tôi vậy.
Tôi nghĩ đến Becky Armstrong.
Những kí ức đẹp đẽ chợt ùa về.
"Khi nhớ đến em...chị sẽ chỉ mỉm cười thôi đấy...biết chưa"
Câu nói của Becky cứ văng vẳng bên tai tôi suốt bao nhiêu năm qua, tôi không thể nào quên được.
Vì thế nên tôi luôn mỉm cười
Tôi mỉm cười thật tươi khi nhớ đến em.
"Becky Armstrong à !! Chị yêu em"
Tôi thều thào như thế không biết có ai nghe thấy không nữa.
Mong là con cháu tôi đừng có nghe.
Ngại chết mất.
Tôi nhoẻn miệng cười.
Không hiểu sao tôi lại thấy vui đến thế ấy chứ.
Chắc là vì tôi sắp được gặp em.
Tay chân tôi dần lạnh lẽo, nó dường như đã ngừng hoạt động rồi.
Hơi thở của tôi dần khó khăn.
Tôi rít lên một hơi cuối cùng và...
Tay buông xuôi.
Lòng an nhiên.
Tạm biệt thế giới.
Tôi đến với đồ ngốc Becky Armstrong đây.
End .
__
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me