Ben Doi
Có một căn chòi ọp ẹp xác xơ nằm giữa đồng không ở phía cuối làng, mỗi đợt gió đồng lạnh lẽo thổi qua là mỗi lần căn chòi rung lên dữ dội.Trí Tú một tay cầm ngọn đèn dầu le lói, tay còn lại cố gắng che che đậy đậy tránh cho nó cái hung hăng của những đợt gió đồng. Cô cầm ngọn đèn chầm chậm tiếng về phía chiếc sạp nhỏ trong chòi. Trân Ni ngồi ở trên sạp tre nhìn cô, người em lạnh toát, run lên bần bật, Trí Tú nhìn mà thương không chịu được.Vừa rồi hai người có ăn tạm mấy cái bánh anh Lành gói theo cho nên cô bây giờ đã hơi lại sức, mới vừa nảy đã cặm cụi đi đốt lên một đám lửa nhỏ, hy vọng là một chút nữa thì em sẽ đỡ hơn.Cũng may là căn chòi cũ này của mẹ con cô vẫn còn lại một cái bếp củi, bao nhiêu năm qua, thỉnh thoảng cô cũng có đến đây gia cố lại căn nhà nên bây giờ mới có được chỗ qua đêm. Căn nhà này đối với cô có biết bao nhiêu là kỷ niệm, mẹ con cô, cha cô cũng từng sống ở nơi này, và bây giờ nó lại chính là nơi chở che cho cô và em giữa trời khuya giá lạnh.- Tú.Trân Ni dịu dàng gọi tên cô, Trí Tú ngẩng đầu nhìn về phía em, ánh mắt đượm buồn man mác đi tới bên cạnh người thương rồi ngồi xuống.- Đi với em như vầy Tú có thấy khổ không?Trí Tú cười hiền."Câu này tui phải hỏi cô hai mới đúng, em là lá ngọc cành vàng còn không thấy khổ, một đứa hầu như tui thì có khổ gì đâu."Trân Ni nhìn cô, cũng mỉm cười. Em thầm trách số cô sao mà bạc bẽo quá, nào giờ cô đã phải chịu bao nhiêu trận đòn roi oan uổng rồi em cũng không biết nữa, lần nào cũng là tím thịt rách da, vậy mà vẫn không hề nghe cô có một lời ca thán. Chuyện này cũng nào phải lỗi do cô, cô chỉ là thương một người, hết lòng vì một người cũng là có tội hay sao? Nhìn cô đi, tay chân cô bầm tím, lằn dọc lằn ngang chằn chịt khắp thân mình. Miệng vết thương mấy ngày qua dù đã khép lại phần nào nhưng nhìn qua vẫn khiến người ta nổi cả gai ốc. Em nhìn cô mà lòng đầy chua xót, rõ ràng người cô nhỏ nhắn gầy gò đến vậy, lấy sức đâu mà chịu nổi những chuyện này.*Khụ khụ... khụ...*- Tú sao vậy, Tú lạnh hả?Trân Ni vừa vỗ nhẹ lưng Trí Tú vừa hỏi han lo lắng, Trí Tú chỉ vỗ ngực lắc đầu cố tỏ ra là mình vẫn ổn.- Lắc đầu cái gì? Em đây lành lặn, rớt xuống nước còn lạnh muốn chết chứ nói gì tới Tú. Tú đó, người gì đâu á, sao mà hay chối quá.Trân Ni ngoài mặt trách cứ vài câu chứ trong lòng thì lo cho người ta gần chết, miệng lưỡi vậy đó, chứ Trí Tú của em, em thương hông ai bằng đâu. Thương tới nỗi dẫn cô bỏ nhà chạy trốn còn được mà, Trí Tú làm sao mà không hiểu cho được.Cô cúi thấp đầu cười, nhìn em lo lắng cho mình mà lại cảm thấy vui vui.Trân Ni bất chợt lôi trong giỏ ra một bộ bà ba lụa rồi đưa nó tới trước mặt cô.- Nảy đi cũng may em có đem theo bộ đồ, trời lạnh, Tú lấy thay đỡ đi chứ để bệnh."Thôi cô hai..."- Không có lắc đầu. Miệng vết thương còn chưa khép hẳn, Tú mặc đồ ướt là nó nở thêm ra nữa đó, chịu hông?Trí Tú nghe em nói mà hông có tin, da thịt con người chứ đâu phải hột é mũ trôm đâu mà gặp nước là nở hoài không thu lại được. Nhưng mà nghĩ tới thì cũng thấy ghê ghê, nhỡ đâu thiệt như lời em nói thì lại khổ."Nhưng mà tui mặc đồ như vầy quen rồi cô hai, em đưa tui bộ đồ lụa tui mặc hông được đâu. Có thay cũng để em thay đi."- Hông có cãi, Tú mà mặc đồ ướt để cho bệnh là em hông đi với Tú nữa, em về làm đám cưới với Phong luôn cho Tú chừa.Trân Ni nói dứt lời thì quay mặt đi làm lẫy, nghĩ là chốc lát thôi Trí Tú sẽ tự chủ động nghe theo lời mình.Một khoảng không gian im lặng chỉ có tiếng dế kêu lồng lộng. Cũng lạ, sao nảy giờ Trí Tú ở phía sau mãi vẫn chưa có động tĩnh gì. Trân Ni chầm chậm quay đầu dò xét thử, bất ngờ lại thấy Trí Tú hai mắt đang rưng rưng nhìn mình đầy uất ức, đôi môi cô mím lại, run run nhìn như một đứa con nít bị ghẹo cho sắp khóc tới nơi. Thấy cô như vậy thì em hoảng hồn, hai bàn tay vội bê lấy mặc cô vuốt ve dỗ dành như một đứa trẻ.- Thôi thôi Tú đừng có khóc mà, em nói chơi một chút thôi chứ sao mà em bỏ Tú được. Tú đừng có khóc, ha?Trí Tú híc híc vài tiếng tủi thân, nhưng rồi lại dễ dãi chớp chớp mắt nhìn em ngụ ý nói là mình đồng ý, rồi cô nuốt xuống một ngụm nước bọt như là nuốt luôn cơn uất nghẹn vào lại trong lòng. Trân Ni nhìn cô, mỉm cười chân thành và hiền hậu.- Tú, em thương Tú mà!Trí Tú nghe thấy câu này chợt thấy ấm lòng, cô nhìn em mà miệng cười hạnh phúc, ánh mắt kẻ si tình chứa đựng một hình bóng người con gái đẹp xinh. Trân Ni à, ở ngoài kia gió đồng lạnh lẽo nhưng chỉ cần tấm lòng của em thôi là đã đủ sưởi ấm cô rồi.......
Hừng đông sáng khi người ta còn chưa họp chợ, Trí Tú đã trùm khăn che bít cả khuôn mặt bước ra khỏi căn chòi đi về phía cửa làng kia. Đêm qua người nhà ông hội đồng tìm gắt quá, cô và em cùng đường mới trốn tạm ở nơi này nhưng dù sao cũng chỉ là kế tạm thời. Cả cái làng này nằm trong lòng bàn tay của cha em, hôm nay ông chưa lần ra được nhưng biết đâu ngày mai là đã tìm tới tận nơi, căn chòi này cũng không phải chỗ gì bí mật, sẽ bị phát hiện sớm thôi. Cô phải đi xem thử tình hình ở bên ngoài coi sao đã rồi còn tìm đường mà trốn thoát.Ở bụi cây khuất xa xa căn chòi có tiếng người thì thầm to nhỏ.- Ê, công nhận gái quê mà cũng đẹp phải biết hen mày, coi cái tướng kìa....Thằng lính nhìn theo bóng lưng cô rồi chậc lưỡi thèm thuồng.- Quê gì mà quê, người ta là cô hai nhà hội đồng du học mấy năm trời bên Tây về đó, ở đó mà quê. Mà mày gan ha, cậu hai ổng mà biết mày tia vợ tương lai của ổng là tới số mày nghen con.Thằng lính kế bên nhắc nhẹ một câu thôi mà thằng này nó sợ xanh mặt.- Ti... tia gì đâu mày, đẹp thì tao khen chút thôi. Mày nói bậy cậu hai mà nghe là chết tao.- Hai thằng bây nói cái gì rôm rả vậy?- C... c... cậu hai!Hai thằng lính nhìn thấy Phong thì sợ đến xanh mặt, lời nói tự nhiên lắp bắp mà không hiểu được lý do.- Kiếm được mợ hai bây chưa?Phong lành lạnh hỏi.- Dạ rồi cậu. Mợ hai trốn ở trong cái chòi rách đằng kia, mới ra ngoài đi đâu rồi cậu. Con coi bộ lén lút lắm.- Đồ ngu, trốn nhà đi mà không lén lút thì để cho bị bắt à?Phong hừ lạnh đánh một cú lên đầu thằng đệ tử ngu đần. Nó đau lắm mà có dám nói gì đâu, chỉ biết cắn răng chịu chứ nào dám phản lại chủ.- Trong chòi còn ai không?Phong lạnh giọng.- Dạ, hình như còn một đứa con gái nữa.Phong nheo mắt nhìn về căn chòi ở phía đằng kia, trong đầu không cần nói cũng biết được người ở trong đó là ai.Có một chuyện tình cờ là nửa đêm hôm qua cậu đột nhiên thấy bứt rứt trong lòng, lo sợ rằng Trân Ni sẽ xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy xuống đây ngay trong đêm. Đến nơi thì được nghe ông hội đồng báo lại là Trân Ni đã bị con hầu Trí Tú dẫn đi mất rồi. Khốn nạn. Vậy là cậu nổi giận đùng đùng dẫn người đi tìm bọn họ, nhất quyết không muốn để cho hai người đó có đủ thời gian để chạy thoát thân.Cứ tưởng là em chạy tới chỗ nào, hóa ra là trốn ở đây, bảo làm sao mà ông hội đồng không thể ngờ tới.Trí Tú, mày chỉ là một con hầu câm không hơn không kém, dựa vào cái gì mà giành Trân Ni với cậu hai Phong? Châu chấu đá xe, trên đời này ngu tới vậy cũng chỉ có mình mày thôi. Được rồi, mày đã muốn giành thì tao cho mày không còn cơ hội để giành nữa.- Ra xe lấy xăng lại đây. Đốt chòi!
Hai thằng lính hất hất can xăng trút cạn đến giọt cuối cùng rồi quăng luôn bình xuống đất, chúng bật hộp quẹt trong tay, ngọn lửa đỏ hồng phực lên le lói rọi trên gương mặt người cầm nóPhong đứng ở phía xa xa bên này, giữ một khoảng cách an toàn phóng tầm mắt nhìn về căn chòi nhỏ. Mày tằm nhíu lại ném ra một ánh nhìn dò xét, trông lạnh lẽo vô cùng.Trí Tú, mày dụ dỗ vợ tao, để tao coi mày có mấy cái mạng mà dám mượn gan trời như vậy.Phong dứt khoác gật đầu, hai thằng lính được lệnh thì vội vàng quăng luôn hộp quẹt vào căn chòi lá. Mùi xăng nồng nặc, lửa đỏ bốc lên phừng phừng, cả căn chòi rất nhanh đều bị bén lửa bốc khói nghi ngút như có ai đang đốt đồng. Phong đứng nhìn căn chòi từ từ bị lửa bao lấy mà cảm thấy thật vừa lòng hả dạ. Một con hầu đã bần tiện lại còn bệnh hoạn, mày chết đi cho người đời đỡ tốn công phỉ nhổ.Trí Tú bước vội trên con đường làng, trở về sau khi thám thính một vòng mà lòng đầy lo sợ. Người của ông hội đồng đã giảm ở một số nơi, phải về gọi Trân Ni dậy rồi nhân lúc trời còn chưa sáng mà đi nhanh cho kịp. Mồ hôi lạnh lã chã rơi, cô tháo cái khăn rằn đang đội ra thấm lau cho đỡ ướt. Bất ngờ cô lại nghe mùi khói nhưng lại không phải từ chiếc khăn này. Cô ngẩng đầu xem thử.Trời ơi. Cô như là chết lặng. Căn chòi bốc lửa phừng phừng như rơi vào bàn tay của quỷ dữ. Trân Ni, Trân Ni của cô vẫn còn ở trong đó. Cô vội chạy, cấm đầu mà chạy, liều mạng mà chạy. Không biết từ khi nào cô cũng đã chạy tới nơi.Phong đang đứng khoanh tay nhìn mà hả hê trong dạ, khóe miệng cong cong đinh ninh là chuyến này cái tên Trí Tú sẽ không còn nữa thì bất ngờ, cô chạy xẹt qua. Áo bà ba lụa lướt qua nhanh như gió nhưng người trước mặt cậu lại không phải là em. Bóng người đó lao nhanh vào biển lửa, như một con thiêu thân không hề để tâm tới sự sống của mình.- Trí Tú?Cậu Phong đứng nhìn, ngơ ngác. Tại sao, sao vậy được, sao lại là cô? Cô vừa mới chạy vào, vậy người nảy giờ ở trong đó thì lại là ai?Tâm tư Phong rối bời, đôi mắt hoang mang trợn to đầy sợ hãi. Cậu hít một hơi thật sâu rồi gào thét dữ dội. - Dập lửa, dập lửa đi. Nhanh lên tụi ngu này, tao kêu tụi bây dập lửa!!!Tụi lính hoảng hồn trước sự kích động của cậu chủ. Cậu hớt hãi bẻ cành cây to xông vào ra sức dập lửa, tụi lính cũng tìm đồ để xách nước tạt vào nhưng càng tạt thì lửa lại càng lớn thêm. Phong nhìn ngọn lửa bập bùng mà lòng như tuyệt vọng, khụy gối ngửa mặt lên trời gào thét như một người điên dại.- Trân Ni, Trân Ni ơi, trời ơi anh giết em rồi.
======Báo (◍•ᴗ•◍)
Hừng đông sáng khi người ta còn chưa họp chợ, Trí Tú đã trùm khăn che bít cả khuôn mặt bước ra khỏi căn chòi đi về phía cửa làng kia. Đêm qua người nhà ông hội đồng tìm gắt quá, cô và em cùng đường mới trốn tạm ở nơi này nhưng dù sao cũng chỉ là kế tạm thời. Cả cái làng này nằm trong lòng bàn tay của cha em, hôm nay ông chưa lần ra được nhưng biết đâu ngày mai là đã tìm tới tận nơi, căn chòi này cũng không phải chỗ gì bí mật, sẽ bị phát hiện sớm thôi. Cô phải đi xem thử tình hình ở bên ngoài coi sao đã rồi còn tìm đường mà trốn thoát.Ở bụi cây khuất xa xa căn chòi có tiếng người thì thầm to nhỏ.- Ê, công nhận gái quê mà cũng đẹp phải biết hen mày, coi cái tướng kìa....Thằng lính nhìn theo bóng lưng cô rồi chậc lưỡi thèm thuồng.- Quê gì mà quê, người ta là cô hai nhà hội đồng du học mấy năm trời bên Tây về đó, ở đó mà quê. Mà mày gan ha, cậu hai ổng mà biết mày tia vợ tương lai của ổng là tới số mày nghen con.Thằng lính kế bên nhắc nhẹ một câu thôi mà thằng này nó sợ xanh mặt.- Ti... tia gì đâu mày, đẹp thì tao khen chút thôi. Mày nói bậy cậu hai mà nghe là chết tao.- Hai thằng bây nói cái gì rôm rả vậy?- C... c... cậu hai!Hai thằng lính nhìn thấy Phong thì sợ đến xanh mặt, lời nói tự nhiên lắp bắp mà không hiểu được lý do.- Kiếm được mợ hai bây chưa?Phong lành lạnh hỏi.- Dạ rồi cậu. Mợ hai trốn ở trong cái chòi rách đằng kia, mới ra ngoài đi đâu rồi cậu. Con coi bộ lén lút lắm.- Đồ ngu, trốn nhà đi mà không lén lút thì để cho bị bắt à?Phong hừ lạnh đánh một cú lên đầu thằng đệ tử ngu đần. Nó đau lắm mà có dám nói gì đâu, chỉ biết cắn răng chịu chứ nào dám phản lại chủ.- Trong chòi còn ai không?Phong lạnh giọng.- Dạ, hình như còn một đứa con gái nữa.Phong nheo mắt nhìn về căn chòi ở phía đằng kia, trong đầu không cần nói cũng biết được người ở trong đó là ai.Có một chuyện tình cờ là nửa đêm hôm qua cậu đột nhiên thấy bứt rứt trong lòng, lo sợ rằng Trân Ni sẽ xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy xuống đây ngay trong đêm. Đến nơi thì được nghe ông hội đồng báo lại là Trân Ni đã bị con hầu Trí Tú dẫn đi mất rồi. Khốn nạn. Vậy là cậu nổi giận đùng đùng dẫn người đi tìm bọn họ, nhất quyết không muốn để cho hai người đó có đủ thời gian để chạy thoát thân.Cứ tưởng là em chạy tới chỗ nào, hóa ra là trốn ở đây, bảo làm sao mà ông hội đồng không thể ngờ tới.Trí Tú, mày chỉ là một con hầu câm không hơn không kém, dựa vào cái gì mà giành Trân Ni với cậu hai Phong? Châu chấu đá xe, trên đời này ngu tới vậy cũng chỉ có mình mày thôi. Được rồi, mày đã muốn giành thì tao cho mày không còn cơ hội để giành nữa.- Ra xe lấy xăng lại đây. Đốt chòi!
Hai thằng lính hất hất can xăng trút cạn đến giọt cuối cùng rồi quăng luôn bình xuống đất, chúng bật hộp quẹt trong tay, ngọn lửa đỏ hồng phực lên le lói rọi trên gương mặt người cầm nóPhong đứng ở phía xa xa bên này, giữ một khoảng cách an toàn phóng tầm mắt nhìn về căn chòi nhỏ. Mày tằm nhíu lại ném ra một ánh nhìn dò xét, trông lạnh lẽo vô cùng.Trí Tú, mày dụ dỗ vợ tao, để tao coi mày có mấy cái mạng mà dám mượn gan trời như vậy.Phong dứt khoác gật đầu, hai thằng lính được lệnh thì vội vàng quăng luôn hộp quẹt vào căn chòi lá. Mùi xăng nồng nặc, lửa đỏ bốc lên phừng phừng, cả căn chòi rất nhanh đều bị bén lửa bốc khói nghi ngút như có ai đang đốt đồng. Phong đứng nhìn căn chòi từ từ bị lửa bao lấy mà cảm thấy thật vừa lòng hả dạ. Một con hầu đã bần tiện lại còn bệnh hoạn, mày chết đi cho người đời đỡ tốn công phỉ nhổ.Trí Tú bước vội trên con đường làng, trở về sau khi thám thính một vòng mà lòng đầy lo sợ. Người của ông hội đồng đã giảm ở một số nơi, phải về gọi Trân Ni dậy rồi nhân lúc trời còn chưa sáng mà đi nhanh cho kịp. Mồ hôi lạnh lã chã rơi, cô tháo cái khăn rằn đang đội ra thấm lau cho đỡ ướt. Bất ngờ cô lại nghe mùi khói nhưng lại không phải từ chiếc khăn này. Cô ngẩng đầu xem thử.Trời ơi. Cô như là chết lặng. Căn chòi bốc lửa phừng phừng như rơi vào bàn tay của quỷ dữ. Trân Ni, Trân Ni của cô vẫn còn ở trong đó. Cô vội chạy, cấm đầu mà chạy, liều mạng mà chạy. Không biết từ khi nào cô cũng đã chạy tới nơi.Phong đang đứng khoanh tay nhìn mà hả hê trong dạ, khóe miệng cong cong đinh ninh là chuyến này cái tên Trí Tú sẽ không còn nữa thì bất ngờ, cô chạy xẹt qua. Áo bà ba lụa lướt qua nhanh như gió nhưng người trước mặt cậu lại không phải là em. Bóng người đó lao nhanh vào biển lửa, như một con thiêu thân không hề để tâm tới sự sống của mình.- Trí Tú?Cậu Phong đứng nhìn, ngơ ngác. Tại sao, sao vậy được, sao lại là cô? Cô vừa mới chạy vào, vậy người nảy giờ ở trong đó thì lại là ai?Tâm tư Phong rối bời, đôi mắt hoang mang trợn to đầy sợ hãi. Cậu hít một hơi thật sâu rồi gào thét dữ dội. - Dập lửa, dập lửa đi. Nhanh lên tụi ngu này, tao kêu tụi bây dập lửa!!!Tụi lính hoảng hồn trước sự kích động của cậu chủ. Cậu hớt hãi bẻ cành cây to xông vào ra sức dập lửa, tụi lính cũng tìm đồ để xách nước tạt vào nhưng càng tạt thì lửa lại càng lớn thêm. Phong nhìn ngọn lửa bập bùng mà lòng như tuyệt vọng, khụy gối ngửa mặt lên trời gào thét như một người điên dại.- Trân Ni, Trân Ni ơi, trời ơi anh giết em rồi.
======Báo (◍•ᴗ•◍)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me