Bfyjr Tho Con Va Mat Dau Nanh
Tưởng Đôn Hào ngồi đối diện và Phó Tư Siêu ngồi bên cạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Rõ ràng là đang ngồi ăn ngon lành, thì thấy Nhậm Dận Bồng bất ngờ quay về phía Trương Gia Nguyên, một giây sau liền đứng dậy, đấm thẳng về phía đầu Trương Gia Nguyên. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên không ai phản ứng kịp.Cũng may, không biết là do Nhậm Dận Bồng tức đến hoa mắt hay sao, mà hướng của nắm đấm bị lệch đi, vụt qua đỉnh đầu Trương Gia Nguyên. Nhưng do lực đấm của Nhậm Dận Bồng quá mạnh mà chẳng trúng gì, nên trọng tâm anh không vững, cả người đổ thẳng về phía Trương Gia Nguyên, được Trương Gia Nguyên đang ngây ngốc, vô thức duỗi tay ôm cả vào lòng.Trương Gia Nguyên cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ là trên mặt có chút cảm giác "lòng xuân gợn sóng", ngốc nghếch ôm Nhậm Dận Bồng không chịu buông. Nhậm Dận Bồng bực mình, vung tay đánh vào người cậu, làm Tưởng Đôn Hào và Phó Tư Siêu cuối cùng cũng có chút phản ứng, vội chạy vòng qua bàn ăn kéo Nhậm Dận Bồng ra.
Nhậm Dận Bồng bị chọc đến váng đầu luôn.Rõ ràng anh vừa đập vào mặt đậu nành ngớ ngẩn kia, nhưng không biết tại sao mà không đụng tới được một cọng lông nào! Đây rốt cuộc là cái gì vậy!! Dm hay là hình chiếu?!! Khó chịu nhất là khi anh đấm trượt rồi bổ nhào vào người Trương Gia Nguyên, cái thứ nhãn dán mặt đậu nành to tướng đó lại thay đổi ngay trước mắt anh:
Bị một cái mặt đậu nành to bự như vậy dán trước mặt, Nhậm Dận Bồng thực sự cảm thấy mình sắp xuất huyết não đến nơi. Kẻ cơ bắp Trương Gia Nguyên còn cmn giữ chặt không buông, làm anh căn bản là không thể tự nới rộng khoảng cách. Anh muốn đẩy mặt đậu nành ra xa, nhưng lại không chạm vào được, nên tức điên người, chỉ có thể đánh lên người Trương Gia Nguyên để trút giận. Có điều, chưa kịp đánh mạnh thì đã bị Tưởng Đôn Hào kéo sang một bên.
- Bồng Bồng, có chuyện gì vậy, sao tự dưng lại đánh Trương Gia Nguyên? Em doạ anh hết cả hồn.
Tưởng Đôn Hào có chút lo lắng nhìn Nhậm Dận Bồng, vỗ nhẹ vào lưng giúp cậu bình tĩnh hơn, nghi ngờ Trương Gia Nguyên lén lút xung đột với Nhậm Dận Bồng.Nhậm Dận Bồng hít thở vài hơi, cảm xúc mới chậm lại một chút, giúp đầu óc anh nhạy bén hơn. Đột nhiên, anh chợt ý thức được điều gì đó. Nhìn biểu tình của Phó Tư Siêu đang lôi lôi kéo kéo Trương Gia Nguyên, ngăn cậu qua đây để khỏi bị đánh, lại nhìn một chút biểu hiện thực sự nghi hoặc của Tưởng Đôn Hào, anh trực tiếp hỏi:- Mọi người không thấy cái mặt to tướng kia à ...?Tưởng Đôn Hào:- ? Hả? Bồng Bồng, ý em là Trương Gia Nguyên ý hả? - Anh vô thức quan sát kỹ Trương Gia Nguyên ở phía xa xa bên kia - Ờm, khách quan mà nói thì mặt Trương Gia Nguyên cũng không tính là to mà? À nhưng Bồng Bồng nói mặt cậu ấy to vậy thì đúng là to, má cũng khá phính nữa ... Rồi đã có chuyện gì vậy? Em ý dám lén lút bắt nạt em thì cứ nói với anh.Cuối cùng, Nhậm Dận Bồng cũng hiểu ra rằng chỉ mình anh có thể nhìn thấy thứ kia. Nếu nó không phải là thiết bị công nghệ đen*, thì có khi còn tệ hơn, chính là sản phẩm của khoa học viễn tưởng.*công nghệ đen (black technology): thuật ngữ/term chỉ công nghệ cao cấp, bí ẩn, tồn tại nhưng không được biết đến rộng rãi trong tiểu thuyết Full Metal Panic!)Vậy tại sao chỉ có mình anh nhìn thấy nó! Cái mặt vàng cỡ lớn này ... quả bóng vàng hay hạt đậu lớn ... dù là cái gì đang ở trên đầu Trương Gia Nguyên đi nữa thì trông đều ngứa đòn hết!! Mà cậu cũng không xử lý nó, nên anh nghi ngờ chính Trương Gia Nguyên cũng không thể nhìn thấy.Anh quét mắt về phía Trương Gia Nguyên, người vẫn đang nhìn chằm chằm sang bên này. Mặt đậu nành trên đầu cậu cũng không còn hoa mắt chóng mặt nữa, hơn nữa, biểu cảm hiện tại có chút giống biểu cảm trên mặt Trương Gia Nguyên:
Nhậm Dận Bồng bị chọc đến váng đầu luôn.Rõ ràng anh vừa đập vào mặt đậu nành ngớ ngẩn kia, nhưng không biết tại sao mà không đụng tới được một cọng lông nào! Đây rốt cuộc là cái gì vậy!! Dm hay là hình chiếu?!! Khó chịu nhất là khi anh đấm trượt rồi bổ nhào vào người Trương Gia Nguyên, cái thứ nhãn dán mặt đậu nành to tướng đó lại thay đổi ngay trước mắt anh:
Bị một cái mặt đậu nành to bự như vậy dán trước mặt, Nhậm Dận Bồng thực sự cảm thấy mình sắp xuất huyết não đến nơi. Kẻ cơ bắp Trương Gia Nguyên còn cmn giữ chặt không buông, làm anh căn bản là không thể tự nới rộng khoảng cách. Anh muốn đẩy mặt đậu nành ra xa, nhưng lại không chạm vào được, nên tức điên người, chỉ có thể đánh lên người Trương Gia Nguyên để trút giận. Có điều, chưa kịp đánh mạnh thì đã bị Tưởng Đôn Hào kéo sang một bên.
- Bồng Bồng, có chuyện gì vậy, sao tự dưng lại đánh Trương Gia Nguyên? Em doạ anh hết cả hồn.
Tưởng Đôn Hào có chút lo lắng nhìn Nhậm Dận Bồng, vỗ nhẹ vào lưng giúp cậu bình tĩnh hơn, nghi ngờ Trương Gia Nguyên lén lút xung đột với Nhậm Dận Bồng.Nhậm Dận Bồng hít thở vài hơi, cảm xúc mới chậm lại một chút, giúp đầu óc anh nhạy bén hơn. Đột nhiên, anh chợt ý thức được điều gì đó. Nhìn biểu tình của Phó Tư Siêu đang lôi lôi kéo kéo Trương Gia Nguyên, ngăn cậu qua đây để khỏi bị đánh, lại nhìn một chút biểu hiện thực sự nghi hoặc của Tưởng Đôn Hào, anh trực tiếp hỏi:- Mọi người không thấy cái mặt to tướng kia à ...?Tưởng Đôn Hào:- ? Hả? Bồng Bồng, ý em là Trương Gia Nguyên ý hả? - Anh vô thức quan sát kỹ Trương Gia Nguyên ở phía xa xa bên kia - Ờm, khách quan mà nói thì mặt Trương Gia Nguyên cũng không tính là to mà? À nhưng Bồng Bồng nói mặt cậu ấy to vậy thì đúng là to, má cũng khá phính nữa ... Rồi đã có chuyện gì vậy? Em ý dám lén lút bắt nạt em thì cứ nói với anh.Cuối cùng, Nhậm Dận Bồng cũng hiểu ra rằng chỉ mình anh có thể nhìn thấy thứ kia. Nếu nó không phải là thiết bị công nghệ đen*, thì có khi còn tệ hơn, chính là sản phẩm của khoa học viễn tưởng.*công nghệ đen (black technology): thuật ngữ/term chỉ công nghệ cao cấp, bí ẩn, tồn tại nhưng không được biết đến rộng rãi trong tiểu thuyết Full Metal Panic!)Vậy tại sao chỉ có mình anh nhìn thấy nó! Cái mặt vàng cỡ lớn này ... quả bóng vàng hay hạt đậu lớn ... dù là cái gì đang ở trên đầu Trương Gia Nguyên đi nữa thì trông đều ngứa đòn hết!! Mà cậu cũng không xử lý nó, nên anh nghi ngờ chính Trương Gia Nguyên cũng không thể nhìn thấy.Anh quét mắt về phía Trương Gia Nguyên, người vẫn đang nhìn chằm chằm sang bên này. Mặt đậu nành trên đầu cậu cũng không còn hoa mắt chóng mặt nữa, hơn nữa, biểu cảm hiện tại có chút giống biểu cảm trên mặt Trương Gia Nguyên:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me