TruyenFull.Me

Bfyjr Tho Con Va Mat Dau Nanh

Tưởng Đôn Hào ngồi đối diện và Phó Tư Siêu ngồi bên cạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Rõ ràng là đang ngồi ăn ngon lành, thì thấy Nhậm Dận Bồng bất ngờ quay về phía Trương Gia Nguyên, một giây sau liền đứng dậy, đấm thẳng về phía đầu Trương Gia Nguyên. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên không ai phản ứng kịp.

Cũng may, không biết là do Nhậm Dận Bồng tức đến hoa mắt hay sao, mà hướng của nắm đấm bị lệch đi, vụt qua đỉnh đầu Trương Gia Nguyên. Nhưng do lực đấm của Nhậm Dận Bồng quá mạnh mà chẳng trúng gì, nên trọng tâm anh không vững, cả người đổ thẳng về phía Trương Gia Nguyên, được Trương Gia Nguyên đang ngây ngốc, vô thức duỗi tay ôm cả vào lòng.

Trương Gia Nguyên cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ là trên mặt có chút cảm giác "lòng xuân gợn sóng", ngốc nghếch ôm Nhậm Dận Bồng không chịu buông. Nhậm Dận Bồng bực mình, vung tay đánh vào người cậu, làm Tưởng Đôn Hào và Phó Tư Siêu cuối cùng cũng có chút phản ứng, vội chạy vòng qua bàn ăn kéo Nhậm Dận Bồng ra.


Nhậm Dận Bồng bị chọc đến váng đầu luôn.

Rõ ràng anh vừa đập vào mặt đậu nành ngớ ngẩn kia, nhưng không biết tại sao mà không đụng tới được một cọng lông nào! Đây rốt cuộc là cái gì vậy!! Dm hay là hình chiếu?!! Khó chịu nhất là khi anh đấm trượt rồi bổ nhào vào người Trương Gia Nguyên, cái thứ nhãn dán mặt đậu nành to tướng đó lại thay đổi ngay trước mắt anh:

... Nhìn cái đống điểm ảnh mật độ thấp này, đúng là khiến người ta mê sảng.

Bị một cái mặt đậu nành to bự như vậy dán trước mặt, Nhậm Dận Bồng thực sự cảm thấy mình sắp xuất huyết não đến nơi. Kẻ cơ bắp Trương Gia Nguyên còn cmn giữ chặt không buông, làm anh căn bản là không thể tự nới rộng khoảng cách. Anh muốn đẩy mặt đậu nành ra xa, nhưng lại không chạm vào được, nên tức điên người, chỉ có thể đánh lên người Trương Gia Nguyên để trút giận. Có điều, chưa kịp đánh mạnh thì đã bị Tưởng Đôn Hào kéo sang một bên.


- Bồng Bồng, có chuyện gì vậy, sao tự dưng lại đánh Trương Gia Nguyên? Em doạ anh hết cả hồn.

Tưởng Đôn Hào có chút lo lắng nhìn Nhậm Dận Bồng, vỗ nhẹ vào lưng giúp cậu bình tĩnh hơn, nghi ngờ Trương Gia Nguyên lén lút xung đột với Nhậm Dận Bồng.

Nhậm Dận Bồng hít thở vài hơi, cảm xúc mới chậm lại một chút, giúp đầu óc anh nhạy bén hơn. Đột nhiên, anh chợt ý thức được điều gì đó. Nhìn biểu tình của Phó Tư Siêu đang lôi lôi kéo kéo Trương Gia Nguyên, ngăn cậu qua đây để khỏi bị đánh, lại nhìn một chút biểu hiện thực sự nghi hoặc của Tưởng Đôn Hào, anh trực tiếp hỏi:

- Mọi người không thấy cái mặt to tướng kia à ...?

Tưởng Đôn Hào:

- ? Hả? Bồng Bồng, ý em là Trương Gia Nguyên ý hả? - Anh vô thức quan sát kỹ Trương Gia Nguyên ở phía xa xa bên kia - Ờm, khách quan mà nói thì mặt Trương Gia Nguyên cũng không tính là to mà? À nhưng Bồng Bồng nói mặt cậu ấy to vậy thì đúng là to, má cũng khá phính nữa ... Rồi đã có chuyện gì vậy? Em ý dám lén lút bắt nạt em thì cứ nói với anh.

Cuối cùng, Nhậm Dận Bồng cũng hiểu ra rằng chỉ mình anh có thể nhìn thấy thứ kia. Nếu nó không phải là thiết bị công nghệ đen*, thì có khi còn tệ hơn, chính là sản phẩm của khoa học viễn tưởng.

*công nghệ đen (black technology): thuật ngữ/term chỉ công nghệ cao cấp, bí ẩn, tồn tại nhưng không được biết đến rộng rãi trong tiểu thuyết Full Metal Panic!)

Vậy tại sao chỉ có mình anh nhìn thấy nó! Cái mặt vàng cỡ lớn này ... quả bóng vàng hay hạt đậu lớn ... dù là cái gì đang ở trên đầu Trương Gia Nguyên đi nữa thì trông đều ngứa đòn hết!! Mà cậu cũng không xử lý nó, nên anh nghi ngờ chính Trương Gia Nguyên cũng không thể nhìn thấy.

Anh quét mắt về phía Trương Gia Nguyên, người vẫn đang nhìn chằm chằm sang bên này. Mặt đậu nành trên đầu cậu cũng không còn hoa mắt chóng mặt nữa, hơn nữa, biểu cảm hiện tại có chút giống biểu cảm trên mặt Trương Gia Nguyên:

Một khuôn mặt đang uỷ khuất và đáng yêu một cách đáng ghét. Nhìn thấy nó làm nắm đấm của anh càng chặt hơn, các người có mà uất ức cái búa á!

Nhậm Dận Bồng không kìm được mà lại siết nắm đấm, hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu nhìn Tưởng Đông Hào nói:

- Không có việc gì, em thấy mặt Trương Gia Nguyên nên tự dưng muốn đánh thôi.

Tưởng Đôn Hào càng nhìn càng thấy lo.

Đằng này, Phó Tư Siêu cuối cùng cũng không giữ được cái thân đổ nghiêng đổ ngả về phía bên kia của Trương Gia Nguyên, vậy nên anh đành theo sát Trương Gia Nguyên, luôn trong tình trạng cảnh giác nếu có một đợt bạo lực khác. Nhưng Trương Gia Nguyên dường như không hề tức giận, còn ân cần dỗ dành Nhậm Dận Bồng:

-  Bồng Bồng, đừng tức giận. Nếu vẫn còn chưa hết giận thì đây, em cho anh đấm thêm hai phát nữa nhé. Gần đây em tập nhiều lắm, em chịu được hết ~

Giờ thì Tưởng Đôn Hào cũng không nói nên lời, anh cảm thấy Trương Gia Nguyên chắc chắn đã làm chuyện có lỗi với Nhậm Dận Bồng, hoặc đầu óc cậu thật sự có vấn đề.

Một mặt Phó Tư Siêu trưng biểu cảm "nhìn đi, tôi đã nói hôm nay đầu óc Trương Gia Nguyên có vấn đề mà", một mặt cười haha:

- Đừng, Bồng Bồng, nói không với bạo lực, peace & love. Có khi đêm qua Trương Gia Nguyên ngủ xong đập đầu vào giường, nên hôm nay trông hơi sai sai, cậu cứ mặc kệ nó đi!

Mặc dù Nhậm Dận Bồng không muốn quan tâm đến Trương Gia Nguyên, kể cả khi cậu vô cớ đột ngột gần gũi như thế này (chắc chỉ ông trời mới biết người này có muốn khiêu khích anh, trêu đùa anh một lần nữa không), nhưng vì vẫn muốn hiểu chuyện gì xảy ra với mặt đậu nành mà chỉ mình nhìn thấy, nên anh lên tiếng hỏi:

- Thế thì hai người đến đây để làm cái quái gì vậy?

Trương Gia Nguyên thấy Nhậm Dận Bồng cuối cùng cũng để ý đến mình, biểu cảm liền rực rỡ, cùng với biểu tượng cảm xúc tràn đầy tình yêu 🥰 quay trở lại, thần thần bí bí mang đến một tin tức cùng thỉnh cầu hợp tác:

- Theo một nguồn cực kì đáng tin, hai ngày nữa tổ chương trình sẽ cho các thí sinh lập nhóm để cải biên bài hát chủ đề. Em và Phó Tư Siêu có thể cùng nhóm với anh được không ~ Hệ Ngân Hà hợp nhất, chúng ta sẽ bất khả chiến bại! Anh nghĩ sao Bồng Bồng?

Phó Tư Siêu giật mình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên: Chúng ta đến đây vì cái này hả? Sao anh không biết gì hết?? Em có hỏi anh trước chưa vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me