TruyenFull.Me

Bg Thang Khong Goi Ten

Vào lúc 3 giờ 40 chiều nay.

Lý Thế Xuân đang ở nhà, trên người là bộ đồ cầu lông quen thuộc, áo thun trắng có viền xanh nhạt và chiếc quần thể thao gọn gàng. Mái tóc dài được buộc cao lên, gọn gàng nhưng vẫn có vài cọng con buông lơi trước trán, tạo nên một vẻ năng động và đầy khí thế.

Cô đã chuẩn bị xong hết mọi thứ như vợt, giày, nước uống, băng cổ tay và tất cả đều nằm gọn gàng trong túi thể thao bên cạnh cửa ra vào. Hôm nay không phải là một trận đấu nghiêm túc, nhưng cô lại nghiêm túc một cách lạ thường. Bởi vì người chơi cùng... là Phạm Minh Khải.

Ngón tay cô siết nhẹ lấy cán vợt khi nghĩ tới cái tên ấy. Ánh mắt lóe lên chút quyết tâm.

" Hôm nay... phải thắng cho bằng được. " cô thầm nghĩ.

Dù là bạn bè, dù đã ' làm hòa ', nhưng trong lòng Lý Thế Xuân vẫn có một chút gì đó chỉ muốn  'dằn mặt' nhẹ nhàng. Không giận, chỉ là muốn cho người kia biết, cô không dễ bị xem thường với bất cứ mối quan hệ nào.

Cô tính lấy chiếc xe Vision màu đen nhám của mình để chạy thẳng đến sân cầu lông trên đường Huỳnh Tấn Phát. Mọi thứ đã sẵn sàng, túi thể thao đã được khoác lên vai, chìa khóa xe đã nằm gọn trong tay. Cô vừa bước ra khỏi cửa thì điện thoại rung lên. Là Minh Khải.

Cô nhấn nút nghe, áp máy lên tai, giọng vẫn còn mang theo hơi thở vừa di chuyển.

" Alo, sao vậy? "

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, có chút thoải mái, có chút rụt rè.

" Bà có xe không? Hay... tôi qua chở bạn nhaa? "

Lý Thế Xuân đứng lặng vài giây. Cô hơi bất ngờ một chút, không phải vì lời đề nghị quá đặc biệt, mà bởi vì nó đến từ Minh Khải, theo một cách khá tự nhiên.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại sự dứt khoát thường ngày. Giọng đáp lại vẫn nhẹ, nhưng rõ ràng.

" Không cần đâu, tui có xe chạy rồi á. Cám ơn nha "

Cô cúi xuống nhìn chùm chìa khóa trong tay mình, ngón tay khẽ xoay một vòng nhỏ. Không có gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản là cô muốn đi bằng xe của mình, tự đến nơi như cô vẫn thường làm.

Đầu dây bên ấy, lặng thinh vài giây. Rồi giọng của Phạm Minh Khải vang lên, nhỏ đi một chút, mang theo chút ngập ngừng khó nhận ra:

" Tui thấy nay xe đông lắm... hay bà để tui qua chở được hông? "

Một khoảng im lặng ngắn nữa lại trôi qua. Cậu dường như đang lựa lời. Rồi giọng nói ấy tiếp tục, lần này dịu hơn, thật lòng hơn.

" Tui sợ trên đường... bà chạy xe rồi bị gì... "

Lý Thế Xuân hơi khựng lại. Tay vẫn giữ chặt chìa khóa, nhưng ánh mắt bỗng chùng xuống một nhịp. Không rõ là vì ngạc nhiên... hay vì câu nói đó khiến cô bất giác thấy tim mình chậm lại một chút.

Chỉ là một câu quan tâm vu vơ giữa dòng xe chiều, mà sao lại khiến lòng người lặng đi như thế.

Lý Thế Xuân khẽ mím môi, rồi nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười không hẳn là trêu chọc, cũng không hoàn toàn nghiêm túc, mà như thể có một chút cảm động len lỏi ở đâu đó trong lòng.

Cô bật cười khẽ qua điện thoại, giọng nói mang theo sự tự tin quen thuộc.

" Tui chạy xe hông sao đâu trời. Tới đó gặp nha. Giờ tui chạy. "

Bên phía Minh Khải, anh cất tiếng lên. Anh nói " Chạy cẩn thận nhaa. Tui đứng trước đợi. "

Cuộc gọi kết thúc. Lý Thế Xuân cất điện thoại vào túi, dắt xe ra khỏi cổng. Chiếc Vision đen nhám lướt nhẹ qua nắng chiều đang nghiêng dần, mang theo cả một chút ấm áp còn sót lại trong câu nói vừa rồi.

౨ৎ

Đúng 4 giờ chiều.

Lý Thế Xuân đã có mặt trước sân cầu lông nằm trên đường Huỳnh Tấn Phát. Vừa dựng xe và rút chìa khóa xong, cô đã thấy một dáng người quen thuộc đứng đợi phía xa.

Phạm Minh Khải.

Cậu ấy có vẻ đã đến sớm. Khi ánh mắt bắt gặp cô, Minh Khải lập tức nở một nụ cười tươi rồi nhanh chân chạy lại gần.

" Đường hồi nãy đông lắm đúng không? " cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Chưa kịp để cô đáp, cậu đã chìa tay ra, nụ cười vẫn chưa tắt.

" Bà đưa túi đây cho tui xách. Đồ nặng vậy để bà cầm một mình sao nổi. Cầm mỗi cái điện thoại là được rồi ờii. "

Thế Xuân thoáng ngại. Cô lắc đầu khẽ, giọng nhỏ nhẹ  " Thôi... không sao đâu. Tui cầm được mà."

Phạm Minh Khải như muốn nài thêm, nhưng bị từ chối đến hai lần nên đành thở ra đầu hàng.

" Thôi được rồi.. " cậu cười nhẹ 

" Hay mình vào sân luôn nha? Tui đặt trước rồi á. "

" Ừm, vô thôi. " 

Lý Thế Xuân cùng với Phạm Minh Khải bước vào sân cầu lông, tới sân số 2.

Anh cùng với cô để túi xuống và lấy vợt của mình ra. Vợt của Thế Xuân là Victor Thruster F, của Minh Khải là Yonex Astrox 88S. Hai cây vợt này ở thời điểm năm 2018 rất nổi tiếng.

Cây Yonex Astrox 88S của Phạm Minh Khải là vợt cầu lông thiên về kỹ thuật, tốc độ và khả năng điều cầu, phù hợp cho người chơi ở phía trước trong các trận đánh đôi hoặc người chơi đơn thích lối chơi linh hoạt, nhanh nhẹn. Có giá gần tới ba triệu VNĐ.

Còn cây Victor Thruster F của Lý Thế Xuân nổi bật với sự thiên về tấn công, mạnh mẽ và uy lực. Nó được thiết kế đặc biệt để hỗ trợ những cú đập cầu mạnh mẽ và những pha phản tạt nhanh, linh hoạt. Có giá cũng gần tới bốn triệu VNĐ.

Phạm Minh Khải nhìn cây vợt trong tay Thế Xuân rồi nhìn lại cô với ánh mắt đầy bất ngờ.

" Uầyyy, kinh vậy Xuân! " cậu bật cười, không giấu được vẻ đầy ngạc nhiên.

Thế Xuân khẽ vỗ nhẹ vào vai cậu, gương mặt đỏ ửng, ngại ngùng nói.

" Có gì đâu mà kinh trờiii... bình thườngg mà. "

Phạm Minh Khải vẫn giữ nụ cười tươi rói trên môi.

" Rồi rồi, giờ vô đánh nhennn! Không được nhường đâu đó. "  anh nói, giọng kéo dài như trêu chọc thêm.

Thế Xuân nghe thế thì hơi nhíu mày, cảm giác như bị khinh nhẹ một chút, nhưng vẫn đáp lại với nụ cười không kém phần tinh nghịch.


" Câu đó phải để tui nói mới đúng á. "

" Vô vị trí đi, đánh nè. "

౨ৎ

Lý Thế Xuân cùng Phạm Minh Khải đã vào vị trí, cả hai đều đã vào tư thế đứng để sẵn sàng. Phạm Minh Khải là người phát cầu. 

Lý Thế Xuân đứng với một tư thế mở màn, cô nắm chắc vợt, hơi khụyu gối xuống, ánh mắt dõi theo từng cử động nhỏ của Minh Khải ở đầu bên kia sân.

Tay trái giữ thăng bằng, tay phải hơi lùi về sau, cô chờ thời điểm cầu rời khỏi tay đối thủ. Nhịp tim hơi rối, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi trái cầu trắng đang sắp chuyển động trên tay đằng ấy.

Minh Khải thoáng sững người. Ở đầu sân bên kia, Thế Xuân đang thủ thế, ánh mắt nghiêm túc đến lạ. Gương mặt cô không còn nét ngại ngùng ban nãy, mà thay vào đó là sự tập trung đầy quyết tâm. Đây chỉ là một cuộc đánh cầu lông vui vẻ giữa hai người, nhưng có vẻ ban đầu Lý Thế Xuân vẫn luôn nghiêm túc với một việc gì đó.

Cậu mỉm cười, rồi tung cầu.

Cầu bay lên cao, nhẹ như một chiếc lá mỏng. Lý Thế Xuân ngẩng mặt nhìn theo nó, cảm giác tim mình cũng khẽ nhấc lên theo đường cong ấy.

Chỉ còn vài giây để chuẩn bị, cô lập tức siết chặt vợt. Không hẳn là quá chặt, mà là vừa đủ để phản lại sự mở đầu ấy.

Cô vung tay lên, vợt chạm vào cầu bằng một lực rất vừa phải.

Quả cầu bay ngược về phía Phạm Minh Khải không theo cú đập mạnh nào, mà lướt đi êm như một cơn gió sớm. Nó không tạo nên tiếng động lớn, chỉ để lại một đường cong mềm mại giữa khoảng không, như thể cô chỉ đang khởi động.

Minh Khải hơi ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó anh bật người về phía trước. Anh không dùng sức quá nhiều, chỉ khẽ vung cổ tay phản đòn lại từ dưới lên trên, đưa cầu trở lại sân bên kia bằng một cú chạm nhẹ đầy khéo léo.

Cả hai người cứ thế, đánh cầu qua lại liên tục.

Không ai vội ghi điểm, cũng chẳng ai cố gắng kết thúc đường cầu. Mỗi cú chạm nhẹ từ vợt đều như có ngụ ý, như một lời đáp lại dịu dàng thay cho tiếng nói. Quả cầu bay lên, rồi hạ xuống, lại được đón lấy và tiếp tục hành trình của nó, bay bổng giữa khoảng không như một cánh chim không chịu hạ cánh.

Cầu chưa từng rơi ở phía của Minh Khải. 

Cũng chưa hề chạm đất ở bên sân của Thế Xuân.

Nó chỉ cứ thế, lơ lửng giữa hai người như thể đang được giữ lại bằng sự đồng điệu vô hình nào đó. 

Mỗi cú đánh đều rất vừa vặn, không thừa, không thiếu. Nhịp cầu êm dịu, uyển chuyển, không quá mạnh, cũng không hề vội vã.

Giống như một trò chơi mà cả hai đều không muốn kết thúc. 

Giống như một khoảnh khắc mà không ai muốn làm rơi mất.

Cả hai chơi đùa cùng nhau. Lúc đầu, nhịp đánh vẫn còn chậm rãi, đều đặn như thể họ chỉ đang ném qua lại một niềm vui nhỏ trong buổi chiều mát. Thế Xuân cũng thấy nhẹ lòng, không áp lực, không vội vã. Những đường cầu được nương nhẹ, đưa qua như lời chào thầm lặng giữa hai người đã quen thuộc.

Nhưng chỉ một lúc sau, Phạm Minh Khải lại là người chủ động đổi nhịp. Anh bắt đầu đánh mạnh tay hơn một chút, có lúc còn xoáy cầu về một góc hẹp, hoặc đánh sang phía tay trái vốn không thuận của cô. Dù không quá gắt, nhưng Thế Xuân cảm nhận được rõ ràng, nhịp cầu giờ đây đã không còn là trò chơi đơn thuần nữa.

Cô thoáng khựng lại trong một nhịp đón cầu, rồi bật cười nhẹ trong lòng.

Có khi nào... Minh Khải đang thử xem mình chơi tốt tới đâu không?

Câu hỏi ấy không được nói thành lời. Nhưng ánh nhìn của cô lúc bắt lại đường cầu tiếp theo, đã có một nét gì đó sắc bén hơn thường lệ. Cô không né tránh nhịp tăng tốc, mà đón lấy nó một cách thẳng thắn như thể chính cô cũng muốn chứng minh điều gì đó.

Giữa sân, cầu bay đi với tốc độ nhanh hơn. Không còn quá nhiều khoảng lặng.

Lý Thế Xuân không còn chơi đùa nữa.

Từ khoảnh khắc cô bắt đầu phản đòn với ánh mắt tập trung hơn, từng bước chân của cô trên sân cũng khác hẳn. Rất dứt khoát, có chủ đích, những cú đánh không còn là lời đáp lại đơn thuần cho một buổi chiều thư giãn nữa. Giờ đây, cô di chuyển như thể đã quen thuộc với từng nhịp cầu, từng hướng gió.

Cô không đập mạnh. Không cần đến những cú vung tay dữ dội.

Nhưng mỗi lần cầu được cô phản lại, nó đều khiến Phạm Minh Khải hơi sững người. Có gì đó trong cách đánh của cô rất lạ, lặng như nước nhưng có ngọn lửa âm ỉ bên trong. Mỗi cú chạm vợt đều có chủ đích, như thể đang gửi đi một thông điệp nào đó mà người khác phải lắng nghe mới cảm nhận được.

Và Minh Khải bắt đầu lắng nghe.

Anh không còn chỉ là người điều nhịp trận đấu nữa. Giờ đây, chính anh phải xoay người, phải nghiêng người đỡ lấy từng đường cầu được cô đáp lại, không gắt, không ồn, nhưng chứa đựng thứ khí chất khiến trái cầu đang bay kia... trở nên nặng hơn.

Không phải vì sức, mà là vì cảm giác.

Cảm giác như Thế Xuân đang nói rằng.

" Tui không cần đánh mạnh. Nhưng đừng khinh tui. "

Và anh hiểu.

Trong một thoáng, ánh mắt Minh Khải khựng lại khi nhìn theo trái cầu đang lơ lửng giữa sân, nó không còn là một trò chơi nhẹ nhàng nữa. Nó mang theo một cái nhìn mới về cô gái đang đứng trước mặt anh, người không ồn ào, không khoa trương, nhưng không hề yếu ớt.

Sau một hồi quan sát và gần như phải ' dịch nghĩa ' khác, từng cú phản đòn nhẹ như gió kia, Phạm Minh Khải rốt cuộc cũng hiểu được.

Không phải cô đánh vu vơ. Cũng không phải cô không dám đập cầu. Cách đánh đó có chủ đích và nó được tính toán. Thế Xuân đang sử dụng một dạng chiến thuật hiếm gặp, cô tạo ra điểm mù trong trận đấu.

Những cú đánh không nằm vào tâm vợt mà lại rơi ở những vị trí khó đoán. Tốc độ nhẹ, nhưng quỹ đạo lại bất thường. Cô khiến đối thủ mãi nhìn hướng tay mà quên đi điểm rơi. Khiến người ta thấy một đường, nhưng cầu lại bay một hướng khác.

Cô đánh lạc hướng đối phương bằng chính sự đơn giản. Nếu nhìn trận đấu này qua lăng kính của Vật lý và Toán học, thì Lý Thế Xuân chính là người đang tạo ra đề bài.

Từng cú đánh của cô không đơn thuần là phản đòn, mà giống như một phương trình chuyển động phức tạp. Góc bay, lực tác động, quỹ đạo, độ xoáy tất cả đều có ẩn số. Trái cầu vút lên không như một hàm số không rõ nghiệm, buộc người đối diện phải liên tục tìm ra đáp án trong chưa đến một giây.

Không hề đơn giản, không hề ngẫu nhiên. Thế Xuân là người đặt câu hỏi. Phạm Minh Khải buộc phải là người giải đề.

Mỗi khi anh tưởng như đã đọc được hướng đi, cô lại xoay góc cổ tay, thay đổi vận tốc, làm lệch toàn bộ tính toán. Trái cầu không còn là một trò chơi nữa, mà trở thành một bài thi nhỏ giữa hai tâm trí đang giao nhau trong thinh lặng.

Phạm Minh Khải bắt đầu cảm nhận được áp lực quen thuộc từng gặp trong những kì thi học thuật, khi đứng trước một câu hỏi lắt léo được giấu khéo trong vài dòng chữ ngắn gọn.

Và lúc này đây, đối diện anh là một người ra đề biết giấu mình rất kĩ càng.

Minh Khải bắt đầu cảm thấy... hơi bị thử thách. Không phải vì sức lực, mà vì đầu óc.

Trái cầu vẫn rơi, vẫn bay, vẫn được đón nhận giữa những cú di chuyển thầm lặng của hai người. Nhưng giờ đây, anh không còn đánh giá trận đấu này như một cuộc chơi giữa bạn bè nữa. Đằng sau nụ cười hiền, ánh mắt điềm tĩnh và giọng nói nhỏ nhẹ ấy... là một tâm trí đầy tính toán.

Lý Thế Xuân không chỉ biết chơi cầu. Cô hiểu rõ sân đấu khi đã thích nghi được và cô biết ẩn mình trong lối chơi ấy.

Phạm Minh Khải khẽ cười, một nụ cười thú vị không giấu được.

" Cũng ghê gớm lắm nha, Thế Xuân. " anh thầm nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, anh lại siết chặt vợt, ánh mắt không còn đùa giỡn nữa. Nếu cô nghiêm túc, thì anh cũng không thể không nghiêm túc.

Một lần nữa, người dành được điểm mở màn không phải Phạm Minh Khải, mà là Lý Thế Xuân.

Không ai nghĩ cô sẽ là người dẫn trước, không phải vì thiếu kĩ thuật, mà vì cách cô đánh dường như quá nhẹ nhàng để tạo ra sức nặng ấy. Nhưng chính sự ' nhẹ tay ' đó lại là chiếc mặt nạ cho một đòn tấn công mang tính ảo ảnh, chiêu lừa tinh tế.

Trái cầu lướt sát lưới, bay chệch khỏi hướng mà Minh Khải dự đoán chỉ trong tích tắc. Như vậy, điểm đầu tiên đã thuộc về cô.

Không khí quanh sân đấu đột ngột thay đổi. Một vài trận cầu ở những sân bên cạnh cũng ngưng lại, mọi ánh mắt hướng về phía hai người đang chơi. Một cuộc vui vốn dĩ mang màu giải trí, nay lại trở thành tâm điểm như thể một trận so tài căng não giữa hai kì thủ cờ vua, mà quân cờ ở đây là... những cú vung tay.

Phạm Minh Khải khựng lại, ngước nhìn đối thủ đang nhè nhẹ cười bên kia lưới. Anh không giấu được sự thích thú, nâng vợt chỉ lên một chút, bật cười.

" Hay lắm, Xuân! "

Một câu nói đơn giản, nhưng đầy hàm ý. Không chỉ là lời khen, mà còn là tín hiệu khai cuộc thật sự. Trận đấu vui đã chính thức trở thành một cuộc đối đầu không ai muốn nhường bước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me