Bh 21 Hoan Sau Khi Nghe Thay Tieng Long Cua Doi Thu Mot Mat Mot Con
Chương 41: Về chuyện muốn bị làm đến ngất điTrời mới biết Ứng Cảnh Minh đã nhịn cái gã hói đó bao lâu rồi, hôm nay lại dám nói Nguyễn Tự Thu già trước mặt bao nhiêu giáo viên như vậy, thật sự bị tức đến không chịu nổi, mới dùng chút thủ đoạn nhỏ để chọc tức hắn một chút.Kết quả sau khi cãi nhau, Liêu Quốc Đống liền dỗi không đi team building nữa, vài vị giáo viên trung niên trong nhóm cũng hùa theo, lý do cũng tương tự Liêu Quốc Đống, nhưng phần nhiều là bất mãn với việc đột ngột thay đổi vào phút chót.Nể tình hiệu trưởng là mẹ ruột của Nguyễn Tự Thu, Liêu Quốc Đống và mấy giáo viên đó đã tag riêng phó hiệu trưởng trong nhóm chung để xin nghỉ.Kết quả là, giáo viên các khối khác cũng vì bất bình với ý kiến về hoạt động team building mà bắt đầu than phiền trong nhóm. Bất tri bất giác, người xin nghỉ mọc lên như nấm sau mưa.Sau đó, trong đại hội giáo viên, Ứng Cảnh Minh, kẻ chủ mưu, đã bị Nguyễn Tự Thu điểm danh phê bình.“Hoạt động team building là sự lựa chọn chung của mọi người. Cô giáo Ứng, lẽ ra cô nên chủ động bày tỏ lập trường chọn Disneyland của mình từ sớm, chứ không phải đợi mọi người đã bàn bạc gần xong xuôi mới đột nhiên đứng ra nói mình chọn Disneyland, cuối cùng còn cãi nhau với giáo viên cùng khối. Cô phải biết rằng hành động này của cô đã làm chậm trễ công việc của trường chúng ta.” Chị ấy nói như một vị thẩm phán đại công vô tư.—— Hoạt động team building năm nay cũng theo đó mà bị hủy bỏ.Tuy rằng nàng vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng bị điểm danh phê bình, dù đối phương là bạn tình thì vẫn khiến người ta tức giận. Ứng Cảnh Minh úp mặt vào lan can, ủ rũ thở dài, “Thật là không nể nang chút tình cảm nào...”“Để tôi nói cho mà nghe, chuyện du lịch này không thể để một đám người cùng nhau bàn bạc được. Hoặc là không đi, hoặc là dứt khoát ra quyết định thay cho mọi người. Còn bàn bạc lựa chọn, tưởng thế là dân chủ lắm, nhưng thực tế dù chọn cái nào thì cũng có một bộ phận người không hài lòng.” Lâm Tự Chi dựa lưng vào lan can hành lang, nói xong liền giơ một ngón tay cái lên với nàng, “Làm tốt lắm.”“Cái giọng điệu người ngoài cuộc gì đây.”“Tôi đã xin nghỉ với chủ nhiệm từ sớm rồi, Tết Đoan Ngọ nhà có người lớn mừng thọ.”Nói đến sinh nhật……“Đúng rồi!”“Chị đừng nói nhà chị cũng có người sinh nhật đấy nhé.”“Tết Đoan Ngọ là sinh nhật mẹ tôi, suýt nữa thì quên mất!”“Ối, thế thì trùng hợp thật.”“Chị đừng có tin.”“Tôi không tin.”Lúc này, Nguyễn Tự Thu từ văn phòng phía trước đi ra, liếc nhìn hai người họ một cái rồi im lặng tránh đi.“Chủ nhiệm Nguyễn của chúng ta thật đúng là thiết diện vô tư,” Lâm Tự Chi hạ giọng, “Cô vất vả lâu như vậy, hình như cũng chẳng được lợi lộc gì nhỉ.”“Sao chị biết là tôi không có!” Nói xong, nàng đuổi theo.Đi theo một mạch đến nhà vệ sinh, đang định gõ cửa thì nghe thấy bên trong: “Thật muốn thử xem cảm giác bị đụ đến ngất đi là như thế nào...”Nguyễn Tự Thu ngồi trên bồn cầu, chống trán suy tư một cách nghiêm túc, “Thật tò mò quá đi, rốt cuộc phải đến mức độ nào mới có thể ngất đi? Phải làm cả ngày sao? Nhưng đó không phải bị làm đến ngất, mà là bị mệt đến ngất thì đúng hơn.”“Thật muốn thử cảm giác đột ngột mất đi ý thức vì cao trào kịch liệt…”“Sẽ rất sướng hay là rất đau khổ? Hay là giống như bị say nắng hoặc tụt huyết áp?”“Chết tiệt, càng ngày càng biến thái, đều tại Ứng Cảnh Minh, nếu bị em ấy biết nhất định sẽ lại bị cười nhạo.”Hỏng rồi, thật sự hỏng rồi. Vốn định tìm chị ấy tính sổ, kết quả vì chuyện này mà khí thế hoàn toàn tan biến, thật là quá phạm quy, đáng ghét.Tay nàng dừng lại giữa không trung một lát, rồi quyết đoán gõ xuống, “Cô giáo Nguyễn, xong chưa ạ?” Ứng Cảnh Minh cười xán lạn nói.“……” Bên trong truyền đến tiếng xả nước, “Bên cạnh không phải trống sao?”Nàng tỏ vẻ tiếc nuối: “Chân em đau, hơi khó ngồi xổm.”Một lát sau, Nguyễn Tự Thu mở cửa ra, đối mặt với nàng, ngượng ngùng một lúc lâu mới quẫn bách mà nói nhỏ: “Em, có phải đã nghe thấy gì không...”“Em đáng lẽ phải nghe thấy gì sao?” Ứng Cảnh Minh mỉm cười, “Ồ, chị đang nói đến việc em bị phạt viết 800 chữ kiểm điểm trong đại hội à?”Nguyễn Tự Thu định giải thích, nhưng học sinh qua lại trong nhà vệ sinh giữa giờ rất đông, chị ấy muốn nói lại thôi, đành phải đỏ mặt tránh người ra, “Đúng vậy, nhớ nộp đúng giờ vào sáng mai, đừng có đến muộn nữa.” Nói xong, chị ấy vội vàng bỏ chạy như trốn.Đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa, cởi cúc quần. Thật là, cái bộ dạng khẩu thị tâm phi này, sao trông lại thiếu đòn đến vậy.Nhưng lần này nàng cũng không định thỏa mãn chị ấy quá dễ dàng.Nàng định sẽ bình tĩnh nhìn chị ấy nhận kiện hàng, sau đó trở về phòng, chờ đợi chị ấy ở phòng bên cạnh mở hàng ra và sử dụng.“Thật ra hủy bỏ cũng tốt,” tan học, đi ra khỏi khu dạy học, Ứng Cảnh Minh vui vẻ nhìn bóng dáng học sinh như đàn cá bơi về phía cổng trường, “Nghĩ lại năm ngoái, năm nay nếu chúng ta không cùng một nơi, ai sẽ đi cùng chị.”Nguyễn Tự Thu khó hiểu quay đầu nhìn nàng, “Chỉ vì chuyện này thôi à?”“Cũng… không hoàn toàn là vậy, chị cũng biết cái gã Liêu Quốc Đống đó đáng ghét thế nào, em nhất thời không nuốt trôi được cục tức.”“Có ai nói gì em đâu, mà em đã nóng nảy rồi...” Chị ấy có chút không tự nhiên mà tránh đi tầm mắt.Ứng Cảnh Minh vô cùng vui vẻ, “Đúng vậy, em việc gì phải vì chị mà nóng nảy, kết quả cuối cùng chẳng phải vẫn bị chị mắng sao.”Nguyễn Tự Thu vội vàng giải thích, “Đó là chuyện công việc.”“Dù sao chị là người công tư phân minh nhất, em không có được cảnh giới đó của chị.”“Em giận à?”“Ừm, giận.”“Em lại lừa chị.”Nếu nói sự nghiêm khắc của các giáo viên khác là bất đắc dĩ vì công việc, thì sự nghiêm khắc của Nguyễn Tự Thu lại là do tính cách. Chị ấy không phải không muốn nói đùa hay hòa đồng với học sinh, mà là chị ấy căn bản không biết cách. Trông không dễ gần, cũng không thân với ai cả, đến nỗi quan hệ của chị ấy với các giáo viên khác không được tốt cho lắm, trường hợp đặc biệt duy nhất là Ứng Cảnh Minh lại là đối thủ không đội trời chung. Bởi vậy, lúc phân phòng cho hoạt động team building năm ngoái, Nguyễn Tự Thu đã bị lẻ loi.Phòng là phòng đôi, mọi người đều có giáo viên quen biết của riêng mình, không ai dám hỏi chị ấy. Nguyễn Tự Thu lại không dám chủ động mở miệng, chỉ có thể cầm điện thoại không biết làm sao, bắt gặp ánh mắt nàng lại giả vờ không để ý mà tránh đi. Cuối cùng, vẫn là Ứng Cảnh Minh chủ động mở miệng, nói muốn ở chung phòng với chị ấy.“Minh Ngọc, con có thích Disneyland không?” Buổi tối, trong lúc dạy kèm bài vở, Nguyễn Tự Thu cẩn thận hỏi Nguyễn Minh Ngọc.Nguyễn Minh Ngọc đang cúi đầu nghiêm túc làm bài thi. Kỳ thi tháng mấy ngày nữa là kỳ thi cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, sau đó là thi cuối kỳ, thành tích cuối kỳ sẽ quyết định việc phân lớp ở năm lớp Chín. Cho nên mấy ngày nay, Nguyễn Minh Ngọc vẫn luôn vùi đầu làm bài. Bởi vậy đột nhiên nghe thấy người cô luôn coi thành tích là trên hết lại hỏi một câu liên quan đến giải trí vào lúc này, con bé chỉ đầy nghi vấn: “Sao đột nhiên cô lại hỏi vậy ạ?”“Cũng không có gì, chỉ là hỏi một chút thôi,” chị ấy ngượng ngùng đẩy đẩy kính, “Cô nghĩ nếu con thi tốt, nghỉ hè chúng ta có thể cùng đi Disneyland.”Quá không tự nhiên khi nói những lời như vậy.“Có phải phải thi đỗ vào lớp chọn mới được không ạ?”“Ách, cô…”“Con sẽ cố gắng, cô đừng lo.”Con bé cho rằng Disneyland chỉ là mồi nhử.Haizz, con đường còn dài và gian nan quá.Nguyễn Tự Thu cười cười, đứng dậy trở về phòng, ngồi trên giường ngẩn người một lát, kiện hàng chuyển phát nhanh theo chăn lăn tới.Chị ấy cũng không nghĩ nhiều, lấy kéo trên bàn bắt đầu mở gói hàng.Thân máy là nhựa nhám màu vôi, gồm hai phần, trên ngắn dưới dài. Phần trên được bọc một lớp cao su, chất liệu mềm mại. Phần thân dưới có một màn hình nhỏ bằng móng tay màu xanh lục, hai nút bấm, có thể điều chỉnh tần suất rung và có làm nóng hay không.“Ngoại hình hơi giống súng massage, không biết có thể dùng để mát xa vai không.” Nguyễn Tự Thu cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, “Bộ phận sử dụng: Cổ, vai, vùng kín… Ách, thật sự có thể dùng làm súng massage.”Ấn nút khởi động, đầu mát xa rung với tần số cao, tiếng ong ong dường như lan khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Lại ấn một lần nữa, âm thanh cao hơn một tông, Nguyễn Tự Thu cảm giác cả người tê rần một trận. Lại ấn một lần nữa, cổ tay run lên dữ dội, gần như không cầm nổi máy.Chuyển về mức nhỏ nhất, chị ấy thử đưa nó lại gần vai mình, cảm giác cơ bắp được thư giãn thoải mái làm chị ấy không tự chủ được mà phát ra một tiếng thở dài khoan khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me