Bh 21 Hoan Sau Khi Nghe Thay Tieng Long Cua Doi Thu Mot Mat Mot Con
Chương 26: Bị xúc tua đùa bỡn trên giường bệnhNgày hôm sau, cảnh sát đến bệnh viện để lấy lời khai của Nguyễn Tự Thu và Ứng Cảnh Minh. Đến trưa, các đồng nghiệp trong trường cũng lần lượt đến thăm hỏi. Trong lúc nói chuyện phiếm, Nguyễn Tự Thu bất ngờ biết được rằng hôm qua lúc mẹ đưa chị ấy lên xe cứu thương đã khóc rất nhiều.Trong lúc còn đang kinh ngạc, Từ Mộ Lan đã cùng Nguyễn Minh Ngọc mang theo canh gà vào bệnh viện.Bà cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của chị ấy, hỏi về chuyện giữa chị ấy và Trịnh Chí Thành, sau đó dặn dò chị ấy chăm sóc tốt cho bản thân, cùng với những lời cảm ơn Ứng Cảnh Minh đã vất vả vì bị liên lụy. Thấy cũng gần đến giờ vào học, bà mới đưa Nguyễn Minh Ngọc trở về trường.Trong phòng bệnh chỉ còn lại Ứng Cảnh Minh.“Cô không về trường à?”“Tôi xin nghỉ rồi.”Có lẽ nhận ra sự băn khoăn trong lòng Nguyễn Tự Thu, nàng nói một cách đường hoàng, “Mẹ chị lớn tuổi rồi, ở lại bệnh viện chăm sóc chị chắc chắn sẽ không chịu nổi, Minh Ngọc lại còn phải đi học. Mấy năm nay tôi đã ăn nhờ cơm nhà chị nhiều như vậy, chăm sóc chị hai ngày cũng là điều nên làm.”Hiển nhiên đây là lý do nàng đã chuẩn bị sẵn để đối phó với người ngoài, cũng là để làm chị ấy yên tâm.Nguyễn Tự Thu không nói gì thêm, bà bác giường bên cạnh lúc này lại vô cùng ngạc nhiên thốt lên, “Thì ra hai cháu không phải chị em à.”“Chúng cháu là đồng nghiệp và hàng xóm ạ.” Ứng Cảnh Minh cười đáp.“Thấy cháu chăm sóc con bé cẩn thận như vậy, bác còn tưởng……” Bà bác muốn nói lại thôi, “Đúng là người tốt, chồng người ta còn chẳng được một nửa phần tận tâm như cháu.”“…… Cháu độc thân ạ.”“Ồ ồ, ngại quá.” Bà cười hì hì, chiếc chân bó bột treo lơ lửng giữa không trung.Nguyễn Tự Thu hiểu ý của bà bác, bởi vì từ hôm qua đến giờ, người nhà của bà ấy chưa từng xuất hiện trong bệnh viện. Không giống như tủ đầu giường của Nguyễn Tự Thu, tủ của bà ấy trống không, đồ ăn cũng chỉ là cơm hộp đơn giản.Buổi chiều, TV trong phòng bệnh đang chiếu phim, chị ấy cùng Ứng Cảnh Minh và bà bác giường bên cùng nhau xem. Hơn hai tiếng sau, xem xong lại không có việc gì làm. Nguyễn Tự Thu không phải là người có thể ngồi yên, trên tay lại đang treo chai dịch truyền, đi đâu cũng không tiện, thêm nữa cơn đau trên người đã dịu bớt, chị ấy liền muốn xuất viện về nhà nghỉ ngơi.“Không được.” Ứng Cảnh Minh một mực từ chối ý định của chị ấy.“Tôi không sao rồi, về nhà cũng không chậm trễ việc uống thuốc bôi thuốc.”“Nói không được là không được, hôm nay mới là ngày thứ hai, bác sĩ nói chị ít nhất phải ở bệnh viện đến thứ sáu.”“Thứ sáu?” Chị ấy dừng lại một chút, nói đùa: “Ứng Cảnh Minh, không phải cô định nhân cơ hội này để lười biếng đấy chứ? Thôi, cô về trường đi, tôi tự lo được.”Ứng Cảnh Minh ngẩn ra, nheo mắt lại, “Thật là không có lương tâm, Nguyễn Tự Thu, chị muốn đuổi tôi đi đến phát điên rồi phải không?”Nguyễn Tự Thu liếc mắt đi chỗ khác, ngay sau đó, tiếng cười khẽ lạnh lùng của người phụ nữ truyền đến tai chị ấy, “Được thôi, không có chuyện gì làm đúng không. Vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị đi.”Lòng Nguyễn Tự Thu bi thương, chị ấy nhìn theo tiếng nói, Ứng Cảnh Minh đang khẽ nhếch mép, nhìn chị ấy với một nụ cười nhạt đầy ẩn ý.“Cái,” lời còn chưa dứt, một chiếc xúc tu cực lớn từ phía sau Ứng Cảnh Minh chui ra.Chiếc xúc tu đó trông như một vũng nọc độc đặc quánh, nổi bật lên một cách quỷ dị và đột ngột giữa tông màu trắng toát lạnh lẽo của bệnh viện.Nguyễn Tự Thu sợ đến mức co người lại, ánh mắt chị ấy hoảng loạn liếc qua lại giữa giường bệnh bên cạnh và hành lang ngoài cửa, “Cô, cô……”“Yên tâm, người khác không thấy được đâu,” nàng ái muội hạ giọng, dịu dàng nói, “Chỉ có chị thấy được thôi.”Xúc tu bò lên giường bệnh, chậm rãi luồn vào trong chăn như một con rắn.Nó quấn lấy mắt cá chân, men theo ống quần bệnh nhân mà chui vào trong.Sự quấn quýt lạnh lẽo làm Nguyễn Tự Thu sởn tóc gáy ngay tức khắc, hai tay chị ấy nắm chặt thành giường hai bên, như đang đứng trên vách núi chênh vênh.Đoạn quảng cáo dài dòng trên TV kết thúc, bắt đầu chiếu bộ phim tiếp theo. Nhạc hiệu phim và những đoạn nhạc lặp đi lặp lại trên Douyin trộn lẫn vào nhau. Ngoài hành lang tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của y tá qua lại không ngớt. Giữa những âm thanh ồn ào đó, tiếng nhạc bất tri bất giác kết thúc, qua tấm rèm, truyền đến tiếng giường kẽo kẹt ngập ngừng.Bà bác buông điện thoại xuống, lúng túng và cẩn thận điều chỉnh lại tư thế.TV đang chiếu một bộ phim nước ngoài, mở đầu là cảnh hai nam nữ trần trụi quấn lấy nhau.Bộ phim trước là phim hài của Châu Tinh Trì, bà bác từ đầu đến cuối đều hào hứng bàn luận về nhân vật chính và cốt truyện với họ, nhưng lúc này lại im lặng lạ thường.Nguyễn Tự Thu cảm giác sự im lặng khác thường này đang từ từ lan tỏa khắp các ngóc ngách của phòng bệnh.Hô hấp của chị ấy càng thêm khó khăn, nhìn lên trần nhà trắng toát của bệnh viện, lồng ngực non mềm không ngừng phập phồng.Trong chăn, chiếc xúc tu lạnh lẽo từng vòng từng vòng men theo đùi phải của chị ấy leo lên, thịt mềm bị siết chặt, đầu của nó đã chạm đến háng chị ấy, đang từ từ linh hoạt luồn vào bên trong theo mép quần lót.Sau khi vào trong, xúc tu liên tục trượt qua lại trên đôi môi âm hộ đầy đặn. Cứ hai ba lần lại tách khe hở giữa hai cánh môi, dễ dàng chạm đến âm đế nhạy cảm.“Ưm,” Nguyễn Tự Thu bật ra một tiếng rên khẽ. Chị ấy cảm giác được mình đã ướt, đặc biệt là khi chiếc xúc tu mềm mại đè lên âm đế, tim chị ấy như lỡ một nhịp.Qua lớp kính, chị ấy cầu cứu nhìn về phía người bên giường. Ứng Cảnh Minh mỉm cười nhìn chăm chú chị ấy, đồng thời chiếc xúc tu nơi hạ thân tăng thêm lực đạo ngọ nguậy, ở bên ngoài, giữa hai cánh môi hé mở, từ trên xuống dưới, lặp đi lặp lại day ấn lên hạt thịt nhạy cảm.Ánh mắt chăm chú của nàng làm cho sự kích thích giữa hai chân bị phóng đại vô hạn. Phía sau chị ấy chính là màn hình TV. Tiếng rên rỉ liên tục truyền ra qua loa TV, cơ thể cân đối kịch liệt run rẩy, người phụ nữ muốn dừng mà không được, gương mặt ửng hồng mê loạn hé môi.Tất cả những điều này đều kích thích thần trí của Nguyễn Tự Thu.Quá kích thích, làm chuyện này ở bệnh viện……Dưới lớp chăn, Nguyễn Tự Thu co quắp ngón chân, hai chân khó chịu gập lại, theo khoái cảm không ngừng tăng lên, lại bất lực buông ra, đầu gối tách ra rồi khép lại, khép lại rồi tách ra.Khi tách ra, trong lòng chị ấy nảy sinh một cảm giác như thể chính mình đang chào đón sự đùa bỡn của nàng. Ý nghĩ này không nghi ngờ gì đã làm tăng thêm tình dục trong lòng chị ấy, sau đó cảm thấy càng nhiều khoái cảm hơn. Nhưng khi khép lại, hai cánh môi đang hé mở cũng bị cọ xát kích thích, giống như đang bao bọc lấy chiếc xúc tu không cho rời đi, cũng vô cùng thoải mái. Bởi vậy chị ấy lặp đi lặp lại, muốn dừng mà không được mà cẩn thận khép mở hai chân, giống như nữ chính trong phim nhắm mắt hé môi, cảm nhận sự kích thích ngày càng tê dại nơi hạ thân, cả vòng eo cũng sướng đến mềm nhũn.“Ân, ưm……” Âm đế bị kích thích không ngừng cuối cùng cũng đón nhận một cơn cao trào nhỏ, rất thoải mái, nhưng không đủ mãnh liệt. Nguyễn Tự Thu khẽ cắn răng nức nở hai tiếng rồi cho qua.Không đủ, chị ấy muốn nhiều hơn, nhưng chiếc xúc tu vẫn chậm rãi day ấn, cọ xát. Khoái cảm tê dại gặm nhấm thần trí chị ấy, chị ấy hoàn toàn mở hai chân ra, dục cầu bất mãn mà nhìn người đang chăm chú nhìn mình bên giường. Vào đi…… Làm ơn, vào trong đi……Không có, không phải…… A, âm đế bị mút lấy rồi…… Ân a, thật thoải mái, mạnh thêm chút nữa…… Làm ơn…… Ý nghĩ trong lòng hoàn toàn không thể khống chế, hơn nữa chị ấy biết người này có thể nghe thấy tiếng lòng của mình, điều đó càng dụ dỗ chị ấy bộc lộ ra những suy nghĩ chân thật, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn.Đầu gối siết chặt vào nhau, ngón tay nắm chặt ga giường đến trắng bệch, sự kích thích ở âm đế làm chị ấy ưỡn cổ lên, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.Rất thoải mái, nhưng lại chậm chạp không thể cao trào. Cơ thể chị ấy dần cảm thấy trống rỗng, nhưng chiếc xúc tu lại chỉ duy trì nhịp điệu của riêng mình, thờ ơ mà chậm rãi giày vò chị ấy.Quá đáng ghét, Nguyễn Tự Thu hờn dỗi lườm nàng một cái.Đôi mắt sau cặp kính dày đã phủ đầy tình dục. Ứng Cảnh Minh từ từ cười, “Thật là, muốn gì thì phải nói ra chứ. À, chai dịch truyền hết rồi, tôi đi gọi y tá.”Dứt lời, nàng đứng dậy rời đi. Xúc tu cũng bị thu trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me