TruyenFull.Me

Bh Edit Bay Rap An Phong Phong Thanh Ngoc Mong Dn

Lý Ninh Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ với lời Cố Hiểu Mộng vừa nói, cho dù dĩ vãng luôn bày ra thái độ không biết phân tấc, thậm chí mang mấy phần cợt nhả, đối phương cũng sẽ không hỏi ra vấn đề làm người khó xử như vậy.

Dáng vẻ Cố Hiểu Mộng vô cùng đáng thương, giống như một đứa trẻ vừa thi rớt sợ mất đi tình thương của cha mẹ, đang lo lắng bất an chờ tuyên án. Cô cũng không phải đòi hỏi Lý Ninh Ngọc về sau đều đối tốt với mình như vậy, chỉ là nghĩ muốn có được một câu khẳng định, thỏa mãn chút tâm tư được voi đòi tiên ở trong lòng.

Nhưng lời hứa, đồng nghĩa với trách nhiệm, Lý Ninh Ngọc trước nay không dễ dàng hứa hẹn. Cô biết sinh bệnh sẽ khiến người trở nên yếu ớt, cho nên cũng không nói lời quá lạnh lùng, cô nói với Cố Hiểu Mộng, "Không cần nghĩ ngợi lung tung, nghỉ ngơi cho khỏe."

Lý Ninh Ngọc đi làm, Cố Hiểu Mộng múc từng muỗng cháo đưa vào trong miệng, cháo này cô đã mua rất nhiều lần, hôm nay không hiểu sao ngon lạ thường.

Kỳ thực ban nãy, lời vừa thốt ra khỏi miệng cô đã liền có chút hối hận, song cũng không nhịn được mơ hồ mong đợi Lý Ninh Ngọc trả lời.

Như trong dự liệu.

Nếu người kia thật sự nói ra chữ "sẽ", vậy thì nhất định là Cố Hiểu Mộng gặp ảo giác chứ không phải Lý Ninh Ngọc.

Trong thời kỳ dưỡng bệnh, Lý Ninh Ngọc vẫn luôn đến thăm cô, mỗi lần đều xách tới không ít đồ ăn ngon, Cố Hiểu Mộng cảm thấy nếu bản thân còn không lành bệnh, người sắp phải tròn lên rồi. Lão Ngư tính toán thời gian, đến thăm cô lúc Lý Ninh Ngọc đi làm, nói với cô một ít động tĩnh bên phía Đồ lão bản. Hình như thật sự không ai phát hiện tên côn đồ đó đi nơi nào.

Cố Hiểu Mộng ít nhiều từng có chút lo âu cùng vài tâm tình khác, duy chỉ chưa bao giờ hối hận. Cõi đời này có nhiều người nên chết đi, nếu như đạo nghĩa không có mắt, vậy thì tự mình đi thi hành đạo nghĩa. Chẳng qua là trên mặt đất thiếu đi một người, trong lòng biển nhiều thêm một thứ mà thôi.

Cuộc sống lại trở về như trước đó, Lý Ninh Ngọc đi làm việc như thường lệ, Cố Hiểu Mộng cũng tiếp tục làm canh đường. Thỉnh thoảng Cố Hiểu Mộng sẽ cung cấp cho Lý Ninh Ngọc một ít tình báo buôn lậu không lớn không nhỏ, uống ly trà ăn bữa cơm.

Tháng 5 sóng êm biển lặng, gió biển thổi vào đều mang đến cảm giác thoải mái.

Cố Hiểu Mộng đang cùng đám huynh đệ đánh bài trên đỉnh núi, cô đặc biệt đặt một chiếc ghế ở đây, gác chân phải lên ghế, ngồi không ra ngồi, lười nhác cầm đôi 3 trong tay ném lên bàn đá trước mặt.

"Một đôi 2!" Nhà kế ném ra bài to.

"Mộng tỷ, chặt hắn chặt hắn!" Huynh đệ bên cạnh nhìn bài thúc giục.

Cố Hiểu Mộng đột nhiên mất đi hứng thú với ván bài. Cô nhìn thấy trên đường quốc lộ vòng quanh núi cách đó không xa, xe của Lý Ninh Ngọc vùn vụt phi qua.

Giờ này không phải chị ấy nên đi làm ở Cục Cảnh sát sao?

...

Mấy ngày trước.

"Đại tỷ, chị tới thêm mấy lần, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giáo dục chồng chị mấy câu thôi, thanh quan khó quản chuyện nhà, hay là hai người thương lượng một chút ly hôn cho xong."

Lý Ninh Ngọc tan việc, nhìn thấy trong phòng điều giải có một nữ nhân ôm con ngồi trên ghế, nhỏ giọng khóc thút thít.

Nữ nhân có vẻ đã ngoài ba mươi, đầu tóc lỏng lẻo.

Bé trai trong ngực đối phương khoảng chừng ba bốn tuổi, ôm chặt cổ mẹ, đôi mắt to tròn vẫn còn treo nước mắt chưa khô, lộ vẻ hoang mang sợ sệt.

"Chuyện gì xảy ra?" Lý Ninh Ngọc mở miệng hỏi.

"Chồng đánh vợ." Cảnh sát trực ban chỉ chỉ bé trai, "Sau đó lại đánh đứa nhỏ, đây là lần thứ tư cô ấy trở lại đồn cảnh sát rồi."

"Không thể quản một chút sao?" Lý Ninh Ngọc nhíu mày, suy đoán ra tình huống.

Có lẽ là bị gia bạo sau khi chồng tan việc. Hết giờ làm Lý Ninh Ngọc đều đã tan sở, cho nên ba lần trước đều không đụng phải.

"Làm sao mà quản, chỉ là trên người có chút máu bầm, cô cũng biết cấp độ bị thương nhẹ là thế nào mà, cái này còn không đủ để tính là thương nhẹ. Còn có thể làm sao, điều động cảnh sát đến nhà giáo dục ông chồng một trận. Sau đó cảnh sát đi, hắn đánh càng hung hơn."

Cảnh sát cấp cơ sở quen thuộc vụ việc loại này hơn Lý Ninh Ngọc. Nếu thật sự y theo yêu cầu của người vợ, đem người chồng bắt về cục giam mấy ngày, chờ cô ta bình ổn tâm tình, sẽ lại đến Cục Cảnh sát vừa khóc vừa nháo để cảnh sát trả chồng.

Lý Ninh Ngọc dịch cái ghế, ngồi xuống trước mặt nữ nhân kia, cô tự giới thiệu mình trước: "Xin chào, tôi là Lý Ninh Ngọc."

Nữ nhân thấy người xích lại gần là một nữ cảnh sát, cảnh giác trong mắt ít đi một chút.

Lý Ninh Ngọc khom người, mắt nhìn thẳng, hơi thấp hơn tầm mắt của nữ nhân kia, cô cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi, "Không ly hôn là bởi vì phương diện kinh tế có khó khăn phải không?"

Nữ nhân ngừng khóc, nước mắt vẫn như cũ không tiếng động chảy xuống, thẳng thắn nói, "Không có công việc, không có tiền nuôi con."

"Vậy cô có muốn ly dị không?"

Nữ nhân suy nghĩ mấy giây, đem con ôm chặt vào trong ngực, gật đầu một cái.

"Cô còn trẻ, tìm việc làm không khó đến như vậy, còn tốt hơn mỗi ngày bị đánh. Hơn nữa cha đứa nhỏ cũng có nghĩa vụ cấp tiền nuôi dưỡng."

Cảnh sát bên cạnh nhìn Lý Ninh Ngọc, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thà hủy một cây cầu, không tháo một cọc hôn, giữa hai vợ chồng sao có thể không chút va chạm. Cục Cảnh sát cả nước đều lấy hòa giải làm chủ, nào có ai vừa vào đã khuyên ly hôn như vậy, không phù hợp "trình tự" chút nào.

"Lý trung đội, cô đừng uổng phí sức lực, ly không nổi." Người cảnh sát không nhịn được lên tiếng nhắc nhở Lý Ninh Ngọc.

Điều giải cả nửa ngày, kết quả cuối cùng vẫn giống như mọi khi, nữ nhân cũng không nói ra yêu cầu đáng kể gì, đối với chuyện ly dị cũng không mãnh liệt kiên trì.

Cảnh sát cũng không thể ngủ bên cạnh vợ chồng bọn họ, cho nên dỗ người trở về, bảo đối phương lần sau gặp gia bạo, lập tức bấm 110, thuận lợi cho cảnh sát đến nhà lấy bằng chứng.

Lý Ninh Ngọc lưu tâm, cô nhờ cảnh sát trực ban lần tới khi nào xuất cảnh, nhớ gọi điện thoại cho cô.

Qua mấy ngày, Lý Ninh Ngọc mới hiểu rõ người cảnh sát kia nói "ly không nổi" là có ý gì.

Cô chạy xe tới nhà nữ nhân kia, hành lang chật hẹp, lớp vỏ hoen gỉ của lan can sắt bị lật ra ngoài, khúc quẹo cầu thang chất đống than tổ ong. Tivi lầu ba đang chiếu phim hoạt hình, lầu bốn đang nấu cơm, khói bếp sục sôi, Lý Ninh Ngọc ngửi được mùi ớt cay sặc người. Leo đến lầu năm, phòng bên trái lầu năm mở rộng cửa, bình nước lăn trên đất và mảnh vỡ thủy tinh rải đầy xung quanh đã giải thích cho Lý Ninh Ngọc biết, nơi này trước đó xảy ra chuyện gì.

Hai cảnh sát một người đem nam nhân kéo sang bên cạnh làm biên bản, một người đang an ủi nữ nhân và đứa trẻ, tâm tình người bị hại nhìn có vẻ bình ổn.

Trên đường bị kẹt xe, một chuyến đi ngắn ngủi mà phải mất hơn hai mươi phút, công việc điều giải dường như cũng đã đến hồi kết.

Không biết cảnh sát đã hỏi gì, nam nhân đột nhiên chạy đến trước mặt vợ con, rầm một tiếng quỳ xuống.

Hắn nắm tay nữ nhân kia, giọng nói tràn đầy sám hối: "Vợ ơi anh sai rồi, chúng ta không ly hôn có được không!" Nữ nhân quay đầu đi, không quá muốn tiếp nhận lời xin lỗi của hắn.

Thấy nói xin lỗi như thế nào cũng vô dụng, vành mắt của nam nhân giống như biến ảo thuật, đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, nước mắt giống như vòi nước hở van tuôn cuồn cuộn không ngừng. Hắn đột nhiên tâm tình kích động tự tát mình một bạt tai, lực đánh lớn âm thanh vang, chọc cho hàng xóm cách vách đều lặng lẽ mở cửa sổ ra nhìn.

Hắn vừa tát vừa nói, "Anh không phải là người! Anh sai rồi! Vợ, em tha thứ cho anh có được không, anh đảm bảo đây là một lần cuối cùng! Về sau anh tuyệt đối không đụng đến một đầu ngón tay của em, cho anh thêm một cơ hội đi!"

Lý Ninh Ngọc từ trong những lời khóc lóc sướt mướt của hắn, nghe ra được hắn và vợ làm sao đến với nhau, không dễ dàng như thế nào, làm sao trải qua trăm cay ngàn đắng mua phòng ở chỗ này, hắn không thể ly dị, đứa nhỏ không thể không có cha....

Màn nháo kịch kéo dài gần mười phút, ồn ào đến làm người đau não.

Kết cục là một nhà ba miệng ôm nhau khóc lóc.

Lần này xuất cảnh Lý Ninh Ngọc thậm chí không nói một lời nào.

Cô nên nói gì bây giờ.

"Gia bạo, là một kiểu hành vi hiếp bức, khống chế hoặc ngược đãi." Tiếng giảng bài của thầy vang lên bên tai, "Nó sẽ phát sinh một cách tuần hoàn."

Chu kỳ bạo lực tuần hoàn này có ba giai đoạn.

Trước khi người vợ báo cảnh sát, chính là thời kỳ quan hệ căng thẳng; Đến thời kỳ bùng nổ, báo cảnh sát.

Lúc này người chồng có thể sẽ không ngừng xin lỗi, thừa nhận bản thân sai rồi, thề thốt về sau sẽ không làm như vậy nữa.

Khoảng thời gian này người thi bạo sẽ đối xử với người bị gia bạo rất tốt, có thể sẽ chủ động nấu cơm, đấm bóp cho đối phương, chủ động nói chăm sóc đứa nhỏ, mua hoa mua quà vặt, quét dọn phòng ngủ vân vân. Bởi vì biểu hiện trong giai đoạn này nhìn như thể tràn đầy tình yêu đối với người bị gia bạo, thậm chí giống như lúc yêu đương cuồng nhiệt hoặc giai đoạn tuần trăng mật vậy, cho nên còn được gọi là "thời kỳ trăng mật".

Khi học tới nơi này, Lý Ninh Ngọc hỏi thầy một vấn đề: "Tại sao con người lại tin tưởng vào tình yêu hư tình giả ý như vậy."

"Câu hỏi hay." Thầy tán thành tư duy khác biệt của cô, "Nhưng tình yêu rất phức tạp, con người cũng phức tạp."

Lý Ninh Ngọc không cách nào nói với người bị hại, cũng như các đồng nghiệp của mình rằng: Cô ấy chỉ đang lâm vào trong một hình thức khống chế mà tự bản thân không thể phát hiện được.

Luật pháp băng lãnh, nó không thể nghe thấy những thương tổn tinh thần đang ẩn giấu, nó chỉ nghe được bản giám định thương thế nói cái gì.

Ngày hôm sau đi làm, các đồng nghiệp trong phòng làm việc nhắc tới vụ án này, giống như đang bàn tán một tin đồn mới vừa nghe được.

Trong đầu Lý Ninh Ngọc đột nhiên hiện lên một ý niệm kỳ quái, cô mở phần mềm hệ thống cảnh vụ trên máy tính bàn, lục soát báo cáo ghi chép của cảnh sát.

Tra đến được người mình muốn tra, Lý Ninh Ngọc cắn răng một cái, hồi lâu không lên tiếng.

Tắt máy vi tính, Lý Ninh Ngọc cảm thấy bản thân như đang ở trong một căn phòng chân không, có chút không thở nổi. Cô cầm lấy áo khoác cảnh phục trên ghế mặc vào, cùng đồng nghiệp nói một tiếng liền ra ngoài lái xe.

Lý Ninh Ngọc đi không có mục đích, cô chỉ mở cửa sổ, chạy quanh con đường quốc lộ ven biển ít xe qua lại.

Gió thổi vù vù, đem nửa đầu tóc dài của cô tung bay lộn xộn, lại không thể thổi tan mây đen tích tụ trong lồng ngực.

Mấy hàng tin tức kia giống như dấu sắt nung, in vào trong đầu cô.

"Giả San San, ngày 5 tháng 7 năm 2008 báo cảnh sát, nguyên nhân: Gia bạo."

"Giả San San, ngày 10 tháng 2 năm 2009 báo cảnh sát, nguyên nhân: Gia bạo."

"Giả San San, ngày 15 tháng 12 năm 2009 năm 12 báo cảnh sát, nguyên nhân: Gia bạo."

Giả San San, chính là tên của nữ nhân bị chồng dìm chết ở ven sông.

Cô ấy vốn dĩ có thể không cần chết, cô ấy vốn dĩ đã nhiều lần cố gắng phát tín hiệu cầu cứu.

Lý Ninh Ngọc nhớ tới sự ngây thơ của bản thân, nhớ tới bản thân hùng hồn nói với người chết: "Cô có thể an tâm đi rồi."

Nhưng mà trên thế giới này, còn biết bao nhiêu Giả San San vươn tay cầu cứu, song lại bị nuốt chửng dưới đầm lầy khổng lồ sâu không thấy đáy.

Bọn họ chết, chết một cách im hơi lặng tiếng.

Bọn họ không chỉ bị chồng mình giết chết, đây là một trận mưu sát mà toàn bộ xã hội đều tham dự.

Bọn họ làm sao an tâm nổi.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Lời tác giả

Ai lưu ý qua có thể thấy, nơi này mượn dùng tình tiết của vụ án Đổng San San. Tôi có một nguyện vọng giản dị : Hy vọng nó họ "Giả", hy vọng trên thế giới không còn Đổng San San khác nữa.

(Đổng San San là một vụ án gia bạo bên Tàu, cô này chết vì bị chồng gia bạo, ông chồng chỉ bị tuyên án tù 6 năm 6 tháng)

Về chuyện gia bạo, tôi từng một lần vì nó mà tức giận. Không chỉ vì pháp luật phản gia bảo đến năm 2016 mới ban hành nhưng hữu danh vô thực, còn vì những vụ kiện tụng ly dị căn bản không dễ dàng như tưởng tượng, càng đừng nói đến khoảng trống luật pháp cưới xong chà đạp như này. Hơn nữa, năm nay luật lệ dân sự lại bắt đầu kiểu xử lý âm phủ là ly dị trong bình tĩnh.

Có vẻ như mỗi một điều khoản đều là một vòng luẩn quẩn.

Nhưng tôi vẫn muốn nói với các chị em rằng, phải dũng cảm.

Người đọc truyện chắc hẳn đều chưa lập gia đình, nhưng hẳn sẽ có người từng gặp chuyện thân nhân bạn bè chịu gia bạo. Đoạn văn trước miêu tả vấn đề này, chính là cải biên từ chuyện bạn tôi chân thực trải qua, có thể nói là chịu hết trắc trở, may mà cuối cùng đã bỏ được.

Bất kỳ mối quan hệ nào khiến bạn cảm thấy khó chịu đều nên lập tức cắt đứt, trước phải yêu bản thân, mới đi yêu người khác.

Chúc các chị em cũng có thể mạnh khỏe vui vẻ bình an.

(Ed: Thực ra trong đoạn chú thích này tác giả còn rất tâm huyết viết một đoạn khá dài về cách xử lý như thế nào khi gặp gia bạo, thu thập chứng cứ, trợ giúp tâm lý các kiểu, Nếu bạn nào muốn đọc thì nói để ed bổ sung.
Có vẻ như chuyện này bên Tàu là một vấn nạn khá phổ biến, bên nữ vì đủ loại lý do mà chịu đựng, người thân thì đa phần đều khuyên tha thứ. Một số vụ sẽ còn dẫn đến án mạng, tuy nhiên hung thủ vì là chồng nên đều được khoan hồng, xử phạt rất nhẹ.

Không biết tình trạng này ở Việt Nam có không vì ed may mắn chưa gặp trường hợp này xung quanh người quen mình)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me