TruyenFull.Me

Bh Edit Bay Rap An Phong Phong Thanh Ngoc Mong Dn

Từ lúc hẹn Cố Hiểu Mộng đi khu vui chơi đến bây giờ đã qua hơn nửa tháng, Cố Hiểu Mộng cứ như là đã quên mất chuyện này, người lúc nào cũng bận đến không thấy bóng dáng đâu. Cô ngược lại không giấu giếm Lý Ninh Ngọc, hai ngày trước còn đặc biệt báo cáo hành trình, nói là hẹn bạn đi Tân An chơi mấy ngày, sợ Lý Ninh Ngọc tức giận, còn đặc biệt giải thích nói là lịch trình đã quyết định từ sớm rồi.

Cô nào dám để cho Lý Ninh Ngọc biết cô đã làm buôn lậu lớn đến mức cần phải đi công tác bàn chuyện chứ.

Bởi vì "tính chất công việc" của Cố Hiểu Mộng, một khi đối phương mấy ngày không hiện thân, Lý Ninh Ngọc liền cảm thấy bất an, rất sợ nhìn thấy Cố Hiểu Mộng ở bệnh viện hoặc cục cảnh sát nào đó, thậm chí là tòa án.

(Ed: vợ cảnh sát đã khổ, vợ tội phạm còn khổ hơn, mà đây còn là cảnh sát lai tội phạm :v)

Cô tôn trọng Cố Hiểu Mộng, nhưng cũng xoắn xuýt hy vọng Cố Hiểu Mộng bình an.

Lúc Cố Hiểu Mộng từ Tân An trở lại, mang về cho Lý Ninh Ngọc một đống quà lưu niệm túi lớn túi nhỏ.

"Ra ngoài chơi sao mà giống như đi mua hàng vậy, chỗ tôi không thiếu thứ gì cả." Lý Ninh Ngọc nhìn một hàng túi quà đặt trên bàn trà trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy Cố Hiểu Mộng vẫn nên ít đi chơi thì tốt hơn.

"Thiếu mà thiếu mà, chị Ngọc đối tốt với em, em dĩ nhiên cũng phải đối tốt với chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng cười như bị ngu, từ trong túi quà lựa ra mấy món cô ưng ý nhất, mở cho Lý Ninh Ngọc xem, như hiến bảo vật.

"Cái này cái này, bút máy em xếp hàng mua ở cửa hàng chuyên dụng, chị Ngọc viết chữ đẹp như vậy, còn thiếu cây bút này của em."

"Còn có cái này, em cảm thấy sợi dây chuyền này hợp chị Ngọc vô cùng, thời điểm chị Ngọc không mặc cảnh phục, trên cổ còn thiếu sợi dây chuyền này của em."

"Cái này và cái này, là em...

Lý Ninh Ngọc cười lắc đầu một cái, "Những thứ này đều quá quý trọng rồi, cảm ơn tâm ý của Hiểu Mộng, tôi giữ lại cây bút máy là đủ rồi."

"Nhưng mà... mỗi một món đều là em chú tâm chọn lựa, so với chị Ngọc một chút cũng không tính quý." Cố Hiểu Mộng hạ thấp tầm mắt, giọng nói cũng không còn đắc ý như ban nãy, "Em biết chị Ngọc không thiếu gì, nhưng mà em không có gì có thể cho chị Ngọc, còn có thể sẽ mang đến phiền toái cho chị..."

Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Ninh Ngọc, "Mỗi một món đồ em tặng chị Ngọc, đều không liên quan đến buôn lậu. Chúng nó đều đủ ngạch đủ thuế, giống như tâm ý của em đối với chị Ngọc vậy, không hề giả dối." Làm cảnh sát đơn độc cũng có nhận một phần tiền lương, Cố Hiểu Mộng có một tấm thẻ, tiền ở trên đó cô trước nay chưa hề động tới. Đối với cô mà nói, đó là nguồn tiền sạch sẽ duy nhất.

Lời nói của nữ hài trước mắt mạnh mẽ lại chân thành, nếu còn tiếp tục so đo sẽ gây tổn thương người. Đối với lễ vật, Lý Ninh Ngọc trước nay cũng không quá mức để ý chuyện giá cả.

"Được, vậy tôi sẽ nhận hết. Nhưng mà... lần sau không cho phép mua nhiều như vậy nữa, trong nhà không có chỗ chứa."

Cố Hiểu Mộng gật đầu như giã tỏi, quan tâm lần sau làm gì, trước tặng cho được lần này rồi nói sau.

"Chị Ngọc, tuần này có rảnh không, chúng ta đi khu vui chơi đi."

May mà cô còn nhớ chuyện khu vui chơi.

Thứ bảy là một ngày thời tiết tốt, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Khu vui chơi giải trí kinh doanh vô cùng phát đạt. Có phụ huynh mang theo con cái, cũng có không ít tình nhân thành đôi thành cặp. Thời tiết 35 độ quả thực oi bức, Cố Hiểu Mộng núp dưới dù che nắng của Lý Ninh Ngọc, nhận lấy khăn giấy cô đưa cho, lau chùi mồ hôi trán.

"Trời này cũng hơi quá nóng rồi, em phải đi mua ly kem, chị Ngọc chờ em một chút." Cố Hiểu Mộng nói xong liền nhanh chóng chạy về phía gian hàng bán kem, cứ như rất sợ Lý Ninh Ngọc cự tuyệt.

Khí trời nóng nực, phía trước gian hàng đồ lạnh có rất nhiều người chờ, Lý Ninh Ngọc đứng ở chỗ cũ đợi đến lúc mồ hôi ra hai ba lượt, Cố Hiểu Mộng mới trở về.

Cố Hiểu Mộng xếp hàng sớm chờ đến mồ hôi đầm đìa, sợ kem tan ăn không ngon, lại vội vàng chạy về. Khẩu vị có vẻ quái dị, một tay là sữa bò matcha, một tay là sô cô la dâu tây, một cái nhạt một cái ngọt.

Lý Ninh Ngọc nhìn nữ hài chạy đến bên dưới dù, mồ hôi dính ướt mấy lọn tóc, kiểu dáng đặc biệt dán vào vầng trán sáng bóng, chóp mũi cũng rỉ không ít mồ hôi. Đối phương vui vẻ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, còn có vẻ vui sướng dạt dào tràn ra từ trong mắt.

Lý Ninh Ngọc không hay khen người khác, nhưng cô cảm thấy mồ hôi trên mặt Cố Hiểu Mộng, càng làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp quá mức của đối phương, giống như hạt sương sớm đọng trên cánh hoa vậy.

Cố Hiểu Mộng giờ khắc này, khiến cho Lý Ninh Ngọc ma xui quỷ khiến giơ tay lên, cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô.

Ngày hè phảng phất như trở nóng chỉ trong một đêm, Lý Ninh Ngọc động tâm cũng chỉ cần một ánh mắt. Chưa nói tới vừa gặp đã yêu, chưa nói tới tích lũy qua bao ngày chung đụng, Cố Hiểu Mộng ở trước mặt Lý Ninh Ngọc đã từng cười rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên, Lý Ninh Ngọc cảm thấy: Bản thân thích.

Trái tim cô đột nhiên mở ra một cánh cửa, tất cả làn gió mùa hè, từ giờ phút này trở đi, toàn bộ đều chỉ thổi về phía một mình Cố Hiểu Mộng.

Thời tiết quá nóng, ánh mắt Lý Ninh Ngọc giúp Cố Hiểu Mộng lau mồ hôi cũng quá đỗi dịu dàng.

Ly kem tan chảy, Cố Hiểu Mộng cũng tan chảy rồi.

Ngồi bên trong bánh xe chọc trời, Lý Ninh Ngọc cảm thấy hình như mình động tâm không đúng thời điểm cho lắm.

Cô không cách nào từ chối ánh mắt mong đợi của Cố Hiểu Mộng, cũng ngại ngùng nói ra chuyện bản thân sợ độ cao.

"Bệnh sợ độ cao không phải là lý tính, là phản xạ của thần kinh..." Lý Ninh Ngọc ở trong lòng lẩm bẩm nội dung thầy dạy trong tiết y học thần kinh.

Thứ duy nhất mà nhân loại sợ hãi chính là sợ hãi bản thân, cho nên không có gì phải sợ.

Nhưng....

Sợ hãi bản thân đã rất đáng để người sợ hãi rồi. Lý Ninh Ngọc liếc nhìn ngoài cửa sổ, đau khổ cam chịu số phận nhắm mắt lại. Trong mấy giây này, mười Mowrer cũng không thể khiến cô yên tâm.

(*) Mowrer: một nhà tâm lý học người Mỹ

"Chị Ngọc, có phải chị sợ không?"

Cố Hiểu Mộng rõ ràng ngồi ở đối diện, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển qua ngồi bên cạnh cô.

"Không phải, chỉ là lần đầu tiên ngồi bánh xe chọc trời, không thích ứng lắm." Lý Ninh Ngọc cũng là cao thủ nói dối, vẻ mặt bình thản, năm ngón tay đang siết chặt cũng thả lỏng ra.

"Chị Ngọc có thể nắm tay em!" Cố Hiểu Mộng mặc kệ Lý Ninh Ngọc đáp thế nào, đem tay đối phương bỏ vào lòng bàn tay mình. "Lần đầu tiên ba ba dẫn em tới, em cũng rất sợ hãi, nhưng mà ngồi nhiều mấy lần, liền không sợ nữa."

Lý Ninh Ngọc mặc cho Cố Hiểu Mộng nắm, Cố Hiểu Mộng chịu mở miệng nói đến người nhà, cô nguyện ý nghe.

"Hiểu Mộng trước kia tới thường chơi cái gì?"

"Tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, còn có nhảy bungee và tàu vượt thác." Từ ngữ của Cố Hiểu Mộng từng bước một nhảy ra bên ngoài, Lý Ninh Ngọc càng nghe mặt càng tái mét, bánh xe chọc trời đã sắp đòi mạng cô rồi, những thứ này cô thật không theo được Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng tại sao không thể thích mấy trò như vòng quay ngựa gỗ, đụng thuyền dưới nước đại loại vậy? Cho dù là nhà ma cũng được.

"Tại sao Hiểu Mộng lại thích những trò cảm giác mạnh này." Lúc nói chuyện Lý Ninh Ngọc có thói quen chuyên chú nhìn vào mắt đối phương, không chú ý thấy ngón cái của Cố Hiểu Mộng đang nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô.

"Bởi vì cảm giác mất đi trọng lực rất đặc biệt, cảm giác vừa sống vừa chết, đặc biệt kích thích, siêu thoát tam giới rời khỏi ngũ hành."

Lý Ninh Ngọc biết cảm giác Cố Hiểu Mộng miêu tả, adrenalin điên cuồng bài tiết, người thích thì rất thích, người sợ sẽ rất sợ.

Cùng Cố Hiểu Mộng trò chuyện huyên thuyên, phân tán phần lớn sự chú ý của Lý Ninh Ngọc, đợi đến khi đã quen với tiết tấu của bánh xe chọc trời, Lý Ninh Ngọc cũng không quá sợ nữa. Rất nhanh đã đến chỗ cao nhất, Cố Hiểu Mộng chỉ về vùng biển phía xa xa, "Chị Ngọc mau nhìn kìa, ngắm biển từ trên cao như vậy, rất đẹp có đúng không."

Lý Ninh Ngọc nghe vậy nhìn về phía biển ở nơi xa, quả thật so với nhìn xa bình thường rộng rãi phóng khoáng hơn, không nhìn xuống dưới sẽ không sợ độ cao, cho nên Lý Ninh Ngọc luôn nhìn ra phía xa.

Lý Ninh Ngọc ngắm biển, Cố Hiểu Mộng ngắm Lý Ninh Ngọc.

Người ngồi trên bánh xe chọc trời đều từng nghe qua một truyền thuyết, hôn môi người yêu trên đỉnh cao nhất, tình cảm sẽ dài lâu. Cố Hiểu Mộng không hy vọng xa vời Lý Ninh Ngọc sẽ trở thành người yêu của mình, nhưng ban nãy cô đã dùng ánh mắt hôn đối phương ngàn vạn lần.

Cố Hiểu Mộng không đi chơi những trò cảm giác mạnh kia, nếu còn không nhìn ra Lý Ninh Ngọc sợ độ cao, cô quả thực là một kẻ vô cùng ngu si.

Sau đó hai người cùng đi chơi nhà ma, cho dù nhân viên giả ma lẫn đạo cụ hù dọa đều sắp dán lên mặt, toàn bộ quá trình vẫn không làm Lý Ninh Ngọc chớp mắt được một lần, khiến cho tính toán anh hùng cứu mỹ nhân của Cố Hiểu Mộng hoàn toàn tan vỡ.

Cố Hiểu Mộng hỏi Lý Ninh Ngọc tại sao không sợ, cô đáp lại bằng một câu trả lời đầy hơi thở triết học, "Trên thế giới này chỉ có người mới làm điều ác, nếu không vì sao quỷ thần đều mang hình dạng giống như người, những thứ tưởng tượng vô căn cứ này không đáng để sợ hãi."

Cố Hiểu Mộng bị lý luận quỷ thần của Lý Ninh Ngọc nói sửng sốt một hồi, vậy mà cô còn đắm chìm trong giấc mộng làm thế nào anh hùng cứu mỹ nhân.

Cô cảm thấy mình vẫn là một kẻ ngu, nếu không tại sao không nghĩ đến việc bản thân có thể giả bộ sợ chui vào trong ngực Lý Ninh Ngọc chứ. Trước khi ngủ nhớ ra điều này, Cố Hiểu Mộng giận dữ đấm bình bịch vào gối.

Lý Ninh Ngọc nằm ở trên giường, so với Cố Hiểu Mộng yên ổn hơn nhiều.

Cô nhớ tới khoảnh khắc động tâm của hôm nay. Trong chớp mắt đó động tâm là gì đây, là trong đầu cô tiết ra nore-pinephrine (tiết tố tuyến thượng thận), khiến cô nảy sinh cảm giác vui thích bậc cao làm tim đập rộn ràng.

Lý thuyết rất nhàm chán, điều lãng mạn duy nhất là chỉ có Cố Hiểu Mộng mới có thể kích thích nó tiết ra.

Cố Hiểu Mộng rất tốt, nhiều lúc rất hiểu cô, thậm chí Cố Hiểu Mộng còn làm cô cảm thấy bản thân không cô đơn, bất kể trong cuộc sống hay về mặt tinh thần.

Cô không biết Cố Hiểu Mộng rốt cuộc có bí mật gì, có lẽ Cố Hiểu Mộng chính là một đại tội phạm.

Lý Ninh Ngọc đối diện với lòng mình so với đối mặt mọi thứ luôn thẳng thắn hơn cả, cô trước nay không bao giờ lừa gạt bản thân.

Cho nên cảnh sát yêu tội phạm liệu có khả năng không? Đáp án không quan trọng.

Cô đã không thể khống chế mà động tâm với Cố Hiểu Mộng, không thể khống chế mà đối xử đặc biệt với em ấy.

John Lee đem tình yêu chia làm sáu loại, Lý Ninh Ngọc cảm thấy cô không đơn giản thuộc về bất kỳ một loại nào, hoặc có thể nói quy nạp về tình yêu nam nữ không thích hợp để dùng cho cô. Sự tàn nhẫn của tâm lý học cũng chính là ở đây, mọi thứ lãng mạn trên đời đều chỉ là nhân tố phân loại.

Lý Ninh Ngọc cho rằng mình nghĩ hơi nhiều rồi, chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu. Huống hồ phần tình cảm này chung quy không cần thiết nói ra khỏi miệng, bởi vì chuyện "thích" này bản thân nó đã là một chuyện rất riêng tư rồi.

Cố Hiểu Mộng xem cô như ân nhân, như tỷ tỷ, không để ý tâm tình của đối phương mà tùy tiện nói thích cái gì đó, không thích hợp lắm đâu.

Đây có lẽ là một hồi cảm tình không có kết quả.

Nó nên ở trong lòng cô tự nảy mầm, sau đó nở hoa, rồi không biết vào lúc nào dần dần tự quay về cát bụi. Vì vậy, cho dù Cố Hiểu Mộng phạm sai lầm, cô bắt giữ em ấy, cũng không trở ngại cô động tâm với em ấy.

Lý Ninh Ngọc thuyết phục bản thân, an ổn nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

Thứ bảy cùng Cố Hiểu Mộng đi khu vui chơi, chủ nhật trong lúc Lý Ninh Ngọc ở nhà làm bữa sáng, chuông cửa reo.

Cô còn nghĩ liệu có phải là Cố Hiểu Mộng không.

Lý Ninh Ngọc buồn cười lắc lắc đầu, cùng Cố Hiểu Mộng ở chung vẫn luôn rất thoải mái, em ấy tuyệt đối sẽ không hấp tấp đến nhà mà không báo.

Trong mắt mèo không thấy được người, Lý Ninh Ngọc cảnh giác, cầm súng mới mở cửa.

Hành lang trống trơn, chỉ có một chiếc usb nho nhỏ nằm trên đất.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chú thích của tác giả

Hôm nay có đề cập đến

*** Mowrer (Orval Hobart Mowrer), nhà tâm lý học chủ nghĩa hành vi người Mỹ. Từ nghiên cứu lý luận học tập, đề xuất ra hai nhân tố lý luận học tập (còn gọi là hai giai đoạn lý luận học tập).

Động vật hoặc nhân loại trước tiên bởi vì phản xạ có điều kiện mà học được sợ hãi; Sau đó dựa vào việc điều khiển phản xạ có điều kiện mà học được hành động trốn tránh nguyên nhân tình cảnh để giảm bớt sợ hãi, thông qua việc điều khiển phản xạ có điều kiện để có thể nhanh chóng học những thói quen này.

**John Lee (John Alan Lee) đem tình yêu nam nữ phân thành sáu loại hình thái: Tình dục (eros), trò chơi (ludus), hữu nghị (storge), phụ thuộc (mania), thực tế (pragama) và lợi cho người khác (agape).

1, Tình yêu tình dục thành lập trên việc lý tưởng hóa vẻ đẹp bên ngoài, là romantic, là tình yêu có cảm xúc mạnh mẽ. Đặc điểm của nó là vừa gặp đã yêu, trông mặt bắt hình dong, thiếu liên lạc tâm linh, nhiệt liệt mà chuyên nhất, duy trì bằng cảm xúc mạnh mẽ.

2, Tình yêu trò chơi xem tình yêu như một trò chơi nhằm mục đích để người khác phái xem trọng, cũng sẽ không đầu nhập tình cảm chân thực, thường thay đổi đối tượng, coi trọng chính là quá trình chứ không phải kết quả; Không gánh vác trách nhiệm, tìm kiếm cảm giác mới mẻ và kích thích.

3, Tình yêu hữu nghị là chỉ tình cảm như thanh mai trúc mã, là loại tình yêu ổn định mưa dầm thấm lâu. Loại tình yêu này lấy hữu nghị làm trụ cột, sinh trưởng trên cơ sở hiểu nhau lâu dài, có thể hài hòa nhất trí giải quyết những bất đồng, là tình yêu yên lặng, hòa hợp, ấm áp và cùng nhau trưởng thành.

4, Người có tình yêu phụ thuộc là người có nhu cầu vô cùng lớn đối với tình cảm; Phụ thuộc, chiếm hữu, đố kỵ, hiểu lầm, cuồng nhiệt, tâm tình trong khi yêu không ổn định. Loại tình yêu này có dục vọng khống chế tình cảm của đối phương rất mãnh liệt, đem hai người bó chặt trên sợi dây tình yêu.

5, Người có tình yêu hiện thực sẽ cân nhắc điều kiện thực tế của đối phương, là loại tình yêu không chỉ gia tăng lợi ích thu được mà còn giảm bớt phí tổn bỏ ra. Loại tình yêu này lý trí cao hơn tình cảm, là thái độ chủ nghĩa hiện thực chịu sự điều chỉnh của thị trường.

6, Tình yêu lợi cho người khác là mang theo thái độ dâng hiến, theo đuổi tình yêu nhưng không cầu đối phương đáp lại. Tình yêu tự mình hiến tế là loại không oán không hối, thuần khiết cao thượng.

Bình loạn của ed

1: Tình yêu tình dục: đa số tình yêu trong mọi thể loại truyện hiện nay

2: Tình yêu trò chơi: play boy play girl

3: Tình yêu hữu nghị: nhảy qua hoặc đã đi qua tình yêu loại 1 tiến thẳng vào tình thân

4: Tình yêu phụ thuộc: yandere hoặc tổng tài ngôn tình

5: Tình yêu hiện thực: đa số tình yêu trong hiện thực

6: Tình yêu lợi cho người khác: nam thứ trong ngôn tình

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me