Bh Edit Bay Rap An Phong Phong Thanh Ngoc Mong Dn
"Chị Ngọc, em rất nhớ chị, lúc nào chị mới trở về vậy." Cố Hiểu Mộng về đến nhà, khóa cửa lại."Tiến triển tương đối thuận lợi, chắc hẳn cuối tuần này là có thể trở về.""Được, vậy em chờ chị."
Từ sau ngày 16 bị Đồ lão bản mời đến uống trà, bên đó ngược lại yên tĩnh một thời gian, không làm hành động nào vượt ranh giới nữa.Ngày Lý Ninh Ngọc đi công tác trở về càng lúc càng gần, Cố Hiểu Mộng vừa nhớ nhung mong đợi Lý Ninh Ngọc, vừa lo lắng bất an vì vẫn chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn.Giấu thì không giấu nổi rồi, tốt nhất là thẳng thắn khai báo trước khi Đồ lão bản kịp nói với Lý Ninh Ngọc.Nhưng phải làm sao để thẳng thắn đây.Nhất định sẽ bị hỏi là, tại sao phải ra tay hạ sát.Cố Hiểu Mộng không muốn nói cho Lý Ninh Ngọc biết ân oán giữa cô và gã đàn ông kia, giết cũng giết rồi, khóc lóc kể lể nhiều năm trước bị ủy khuất cái gì đó, nghe giống như lợi dụng sự thương hại của người khác để bao biện cho bản thân vậy. Hắn dĩ nhiên không đáng tội chết, thậm chí cho dù bị bắt ngay tại trận, cũng chỉ có thể phán hắn tội dâm loạn mà thôi, thậm chí còn không thể phán tội cưỡng hiếp bất thành.Về mặt pháp luật, cùng lắm chỉ đến mức bị phạt hai ngàn, tạm giam hai tháng.Cố Hiểu Mộng có đôi khi thẫn thờ nghĩ đến sự hoang đường này, cô cảm thấy mình không chỉ báo thù cho bản thân, mà còn trả thù cho những cô gái chịu oan ức khác nữa.Cô không biết các cô gái khác có điên cuồng giống mình hay không: Nếu như có một cơ hội được chính tay đâm kẻ thù, ngươi có ra tay không?Chẳng qua gã này không may gặp phải Cố Hiểu Mộng, giống như Cố Hiểu Mộng không may gặp phải hắn vậy.Ý đồ chủ động giết người quá rõ ràng, không thể biện hộ.Đương lúc Cố Hiểu Mộng vẫn đang đắm chìm trong xoắn xuýt cùng trốn tránh hết ngày này sang ngày khác, Lý Ninh Ngọc trở lại rồi.Cố Hiểu Mộng nhìn mình trong gương, tu sửa hàng lông mày gần đây mới dài thêm trông có hơi hỗn loạn, tiếp đó bôi lên mặt nhiều kem che khuyết điểm hơn, nếu để Lý Ninh Ngọc thấy được vành mắt thâm đen của cô, nhất định sẽ bị nói.Lý Ninh Ngọc bảo cô chờ ở nhà mới, không cần tới đón, chị ấy từ Cục Cảnh sát trực tiếp lái xe qua.Cố Hiểu Mộng cúp điện thoại, sao mà Lý Ninh Ngọc nói nghe như thể chỗ này chuyên môn dùng để hẹn hò vậy. Lý Ninh Ngọc nói không cần đón thì không đón sao, cô muốn sớm một chút nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, sớm một phút cũng là sớm.Cố Hiểu Mộng khóa cửa lại, cô muốn ra đầu ngõ đón chị ấy.Trái tim đầy thỏa mãn của cô hiện giờ không cách nào nghĩ đến bất cứ chuyện gì không liên quan Lý Ninh Ngọc được nữa, nếu như trời muốn sập xuống, vậy thì xin hãy chậm một chút, ít nhất để cho cô cùng người yêu qua hết hôm nay.Vừa xuống xe, Lý Ninh Ngọc liền nhìn thấy bóng dáng Cố Hiểu Mộng đứng ở ven đường.Lý Ninh Ngọc bước nhanh tới, Cố Hiểu Mộng cũng đi lên nghênh đón, cầm lấy túi trong tay cô."Hoan nghênh trở lại Lâm Giang." Vốn dĩ câu đầu tiên muốn nói là "Em rất nhớ chị", nhưng Cố Hiểu Mộng cảm thấy như vậy không đủ dè dặt, không biết làm sao đành phải đổi thành câu kia.Lý Ninh Ngọc dắt lấy tay không cầm túi của Cố Hiểu Mộng, nghe câu nói ngờ nghệch của cô, Lý Ninh Ngọc cười hỏi: "Có gì hay mà hoan nghênh."Bảo Cố Hiểu Mộng đừng đến đón, là tư tâm của Lý Ninh Ngọc. Cô nhìn thấy em ấy, nhất định sẽ muốn ôm em ấy, Cố Hiểu Mộng luôn nói nhớ cô, cô cũng đâu có khác gì, cho nên làm sao để vừa gặp mặt liền có thể ôm em ấy vào lòng là tốt nhất.Trong lúc lái xe, cô thậm chí đã có thể tưởng tượng ra Cố Hiểu Mộng thao thao bất tuyệt nói những ngày qua cô đi công tác em ấy nhớ cô đến nhường nào.Nhưng ở nơi công cộng, Lý Ninh Ngọc so với Cố Hiểu Mộng còn rụt rè hơn.Hình như Lâm Giang đúng là không có gì đáng để hoan nghênh, Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay Lý Ninh Ngọc, quay đầu nhìn cô, tựa như nói với Lý Ninh Ngọc, cũng tựa như nói với bản thân: "Vậy thì, hoan nghênh trở về bên cạnh em."Cố Hiểu Mộng cảm thấy mình lại nảy lòng tham nữa rồi, cô muốn lưu lại thời khắc này lâu thêm chút nữa, không chỉ một ngày."Hiểu Mộng gần đây công việc bề bộn lắm sao, trông em có vẻ ngủ không ngon. Hơn nữa, tại sao lại gầy rồi." Vẻ lo âu tiều tụy của Cố Hiểu Mộng rốt cuộc vẫn không tránh khỏi cặp mắt của Lý Ninh Ngọc."Uầy, biết làm sao được, nhớ người như mảnh trăng tròn, vơi dần ánh sáng hao mòn đêm đêm." Cố Hiểu Mộng dùng lời lẽ ba hoa để đối phó với sự lo lắng của Lý Ninh Ngọc, nửa nọ nửa kia, cũng không tính là nói dối đúng không. Cô lảng sang chuyện khác, quơ quơ túi trong tay, "Chị Ngọc, cái gì trong này đây.""Gấp rút trở về, chỉ mang theo đặc sản địa phương do đơn vị công tác chuẩn bị, lát nữa đi về Hiểu Mộng nhìn xem có thích thứ gì không."Nếu đã không phải đồ vật quan trọng, Cố Hiểu Mộng về đến nhà liền tiện tay đặt xuống dưới đất.Cửa vừa cài xong, cánh tay cũng vòng chặt lấy eo Lý Ninh Ngọc.Cố Hiểu Mộng chăm chú nhìn cô, trong mắt đều là nỗi nhớ nhung cháy bỏng, Lý Ninh Ngọc chỉ từ bên trong đọc được một câu nói: Được rồi, nơi này không còn ai khác nữa, giờ chúng ta hôn môi đi.Hôn cũng giống như yêu, ăn quen bén mùi.Trước kia đọc về tình yêu và dục vọng được miêu tả trong sách, Lý Ninh Ngọc chỉ thưởng thức vẻ đẹp của câu chữ, vậy mà sau khi ở bên Cố Hiểu Mộng, những câu văn khi ngắn khi dài ấy liền thay hình đổi dạng hoàn toàn, cứ như thể mọi ký tự đều đột nhiên trở nên sinh động. Có đôi khi là tiếng Cố Hiểu Mộng hít thở bên tai, có đôi khi là âm thanh Cố Hiểu Mộng đụng vào răng cô lúc gấp gáp hôn vô tình vấp phải, lại có khi là cơn đau nhàn nhạt lúc bị Cố Hiểu Mộng nghịch ngợm cắn đầu lưỡi.Nhưng Lý Ninh Ngọc biết, đó là ký ức cảm giác do hồi ức điều động, ký ức cảm giác là ký ức trong nháy mắt, muốn chuyển hóa thành ký ức lâu dài cần thông qua quá trình mỹ hóa cùng nhiều lần lặp đi lặp lại.Sinh động chính là ngay lập tức, lặp lại cũng nên là ngay lập tức.Ban đầu vẫn chỉ là đơn giản đụng chạm, nhưng làm sâu một nụ hôn có cần tốn bao nhiêu thời gian đâu, nhớ nhung tràn bờ đê, chỉ trong nháy mắt mà thôi.Có lẽ không cần Cố Hiểu Mộng nói nhớ cô hết lần này đến lần khác, Lý Ninh Ngọc cũng biết được.Nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn muốn nói, âm tiết đều bị nhai bể, âm thanh len lỏi chui vào lăn lộn giữa răng môi, chính tại thời điểm đầu lưỡi cô quét qua răng Lý Ninh Ngọc.Cô nói rằng em nhớ chị.Lý Ninh Ngọc dựa lưng vào cửa, nhưng hai tay Cố Hiểu Mộng bao bọc lấy cô, cũng may có Cố Hiểu Mộng che chở cho cô.Rõ ràng Cố Hiểu Mộng không uống rượu, tại sao hôn cũng có thể say lòng người như vậy, Lý Ninh Ngọc dựa sát vào cửa có hơi trượt xuống, cô vòng lấy cổ Cố Hiểu Mộng, ôm thật chặt, cũng tựa vào trên người đối phương, bị hôn đến hô hấp rối loạn không tìm được tiết tấu nguyên bản.Cảm giác được tiếng thở rõ rệt bên tai, Cố Hiểu Mộng hỏi Lý Ninh Ngọc làm sao vậy. Hồi lâu sau, Lý Ninh Ngọc mới nhỏ giọng trả lời: "Chân mềm."Lý Ninh Ngọc cả đời này chưa bao giờ nói ra lời mắc cỡ như vậy, cô vốn dĩ không muốn nói, nhưng mà, đã tựa vào vòng tay người mình thích nhất, vừa khéo người này cũng thích cô nhất, còn có gì mà không thể nói.Cảm giác khi yêu thật sự tuyệt vô cùng, cơn tê dại khi bị điện giật, niềm khoái cảm khi hút thuốc phiện, chỉ cần nghe đối phương nói hai chữ liền có thể cảm nhận được. Cố Hiểu Mộng vùi vào trong tóc Lý Ninh Ngọc, che giấu nụ cười quá mức khoa trương của mình.Không hôn cũng được, có chị ấy bên cạnh là đủ rồi.Cho nên Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc ở trước cửa ôm nhau rất lâu.Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng một lần nữa, đã là chuyện của hai tiếng sau.Lý Ninh Ngọc sờ thấy tóc cô còn có chút ẩm thấp, quở trách cô gấp gáp nóng lòng."Em nhớ chị mà, dù chỉ một phút cũng không muốn chờ thêm nữa." Cố Hiểu Mộng vừa tắm xong, hơi nóng như tụ lại trong ánh mắt, cô nhìn Lý Ninh Ngọc, không ngừng làm nũng."Vậy cũng phải chờ thêm chút nữa." Lý Ninh Ngọc hôn một cái lên mũi cô, biết cô nổi lười, liền đứng dậy đi lấy máy sấy tóc. "Ngồi bên này, sấy tóc."Cố Hiểu Mộng nghe lời ngồi bên mép giường, Lý Ninh Ngọc đứng ngay trước mặt, cô ôm eo Lý Ninh Ngọc không chịu buông tay: "Vậy chị Ngọc sấy cho em đi.""Tôi không phải em gái sấy đầu cho Cố lão bản đâu nhé." Lý Ninh Ngọc nhướn mày trêu chọc cô.Máy sấy tóc lớn tiếng kêu vù vù. Cố Hiểu Mộng chôn mặt vào bụng Lý Ninh Ngọc, cảm thụ năm ngón tay đối phương xuyên qua tóc, thi thoảng nhột nhột cọ vào da đầu.Lý Ninh Ngọc cũng là lần đầu tiên sấy tóc cho người khác.Tóc Cố Hiểu Mộng vừa nhiều vừa dày, cần dùng tay gom lại từ từ chải xuống, còn phải lắc máy sấy tóc nhanh một chút, sợ làm người trước mặt bị bỏng. Vài ngày trước Cố Hiểu Mộng ở trong điện thoại than vãn trời mùa hè quá nóng, ồn ào đòi cắt tóc ngắn. Lý Ninh Ngọc nói tùy cô, Cố Hiểu Mộng xinh đẹp như vậy, kiểu tóc gì cũng có thể gánh nổi.Nhưng bây giờ Lý Ninh Ngọc đổi ý không muốn cho đối phương cắt tóc nữa, tóc dài một chút, vậy thì bộ phận mà cô thích ở Cố Hiểu Mộng sẽ nhiều hơn một thứ."Được rồi." Lý Ninh Ngọc sờ sờ, xác định đã khô mới để Cố Hiểu Mộng trở về giường. Lý Ninh Ngọc quay lại, khóa trái cửa phòng ngủ.Cố Hiểu Mộng dán tới vô cùng gần, nói, "Chị Ngọc, hiện tại cho dù chân mềm cũng không sao nữa rồi." Mỗi lần mở miệng nói một chữ, lại đụng môi Lý Ninh Ngọc một lần.Ánh đèn ngủ mờ tối, Lý Ninh Ngọc chặn lại nguồn sáng, khuôn mặt đỏ bừng không bị Cố Hiểu Mộng nhìn thấy. Cô nghĩ, bởi vì người chủ động lúc nào cũng là Cố Hiểu Mộng, cho nên người chân mềm mới là cô sao?Lý Ninh Ngọc quyết định thử một chút.Cô đem mái tóc dài vắt sang một bên, sau đó đè lên người Cố Hiểu Mộng hôn lên trán, "Mọi sự trên đời đều có qua có lại, chuyện chân mềm phải bàn bạc lại mới công bằng."Quần áo đều là gánh nặng của tình nhân, Lý Ninh Ngọc cởi chúng xuống, cũng tháo đi chiếc nhẫn trên cổ Cố Hiểu Mộng.Đột nhiên thiếu đi một thứ, Cố Hiểu Mộng nhất thời có chút không quen, theo bản năng sờ sờ khoảng trống trước ngực.Lý Ninh Ngọc thấy vậy nắm lấy tay cô, ấn xuống lòng bàn tay một cái hôn, "Tôi bây giờ ở ngay bên cạnh Hiểu Mộng, muốn nghe cái gì, chính miệng tôi nói không tốt hơn sao?""Vậy em muốn nghe chị Ngọc nói yêu em."Lý Ninh Ngọc nghĩ một chút, hình như cô chưa bao giờ chính thức nói lời yêu. Bởi vì từ yêu thực sự quá nặng, Lý Ninh Ngọc chưa từng nói với bất kỳ ai, nhưng lúc động tình thì chuyện này không do cô tự chủ được.Cố Hiểu Mộng muốn nghe, cô muốn Cố Hiểu Mộng được toại nguyện.Cô nhìn Cố Hiểu Mộng, vẻ mặt nghiêm túc, sóng mắt dạt dào muôn vàn tình ý."Tôi yêu em."Không chỉ Cố Hiểu Mộng bị xúc động, ngay cả bản thân Lý Ninh Ngọc cũng cảm thấy bên trong nội tâm có thứ gì đó đang xảy ra biến đổi.Đó là một cảm giác định mệnh kỳ lạ, nó nói với cô rằng mình phải cùng người trước mắt dây dưa cả đời này."Chị Ngọc, em có thể nghe một lần nữa không?" Cố Hiểu Mộng dường như chưa thỏa mãn, cô cầm lấy điện thoại ở đầu giường, mở ghi âm.Lý Ninh Ngọc cũng không ngăn cản cô, chỉ cười cô lại làm chuyện ngốc nghếch, Cố cảnh quan là đang lấy chứng sao."Hiểu Mộng, tôi yêu em."Ghi âm vẫn còn mở, Cố Hiểu Mộng cao hứng, bổ thêm một câu ở phía sau, "Chị Ngọc, không, Lý Ninh Ngọc, em cũng rất yêu chị.""Cố cảnh quan, ghi âm không thể làm chứng cứ đâu.""Em là đang đường hoàng lấy chứng khi đã được đương sự đồng ý. Nếu chị đổi ý không thích em nữa, em liền lấy cái này kiện chị.""Vậy thì khó lắm, tôi không thể nào không thích em được, Cố cảnh quan không có cơ hội kiện rồi."Nụ hôn của Lý Ninh Ngọc rơi xuống vừa nhanh vừa dày đặc, Cố Hiểu Mộng cảm thấy Lý Ninh Ngọc rõ ràng còn sốt ruột hơn cả cô.Cố Hiểu Mộng nghĩ chắc cô không thể cùng Lý Ninh Ngọc thảo luận chuyện chân mềm nữa rồi, Lý Ninh Ngọc dùng năng lực quan sát thấy một hiểu mười của chị ấy, tìm tới được công tắc điện trên cơ thể cô.Đốt thứ hai của cổ họng sang bên phải một tấc, vùng đằng sau tai, điểm lồi giữa hõm eo và xương hông.Đi qua những nơi này, Cố Hiểu Mộng không còn là Cố Hiểu Mộng nữa, Cố Hiểu Mộng là Cố Hiểu Mộng của Lý Ninh Ngọc.Cho nên Cố Hiểu Mộng cố nén xuống nước mắt đang chực trào, nói cho Lý Ninh Ngọc biết, "Em là của chị."Cố Hiểu Mộng mời Lý Ninh Ngọc tiến vào cõi mộng, nơi mà từ khi cô còn là thiếu nữ 16 tuổi, nó đã được dệt nên chỉ dành riêng cho Lý Ninh Ngọc.Lý Ninh Ngọc nhớ đến năm nào đó mình ở Kyoto, tàu điện băng qua đường hầm anh hoa đào, cô ngồi ở toa cuối cùng, thưởng thức phong cảnh từ từ lùi về sau trong mười hai phút.Cô xuyên qua thân thể Cố Hiểu Mộng, cũng giống như tàu điện băng qua đường hầm, rõ ràng là tiến tới, song mọi thứ đập vào mắt lại đều đang thụt lùi.Lý Ninh Ngọc chưa bao giờ nghiêm túc hồi tưởng lại non xanh nước biếc bản thân từng nhìn ngắm, nhưng hôm nay, cô nhặt được một chú nai con vẫn còn chưa trở lại rừng già.Đôi mắt nai con chứa đựng sương mù trong núi sâu, ngưng tụ thành nước mắt thấm ướt lông mi.Cố Hiểu Mộng rơi lệ là điều mà Lý Ninh Ngọc không muốn nhìn thấy nhất, chỉ duy nhất hiện tại, cô chấp nhận.Lông mày của Cố Hiểu Mộng dài hơn một chút so với các cô gái thông thường, Lý Ninh Ngọc luôn phải nhịn xuống mong muốn được vuốt ve nó. Giờ đây nó đang nhíu lại, Lý Ninh Ngọc hạ một nụ hôn xuống giữa hai hàng mày.Phân tích biểu cảm vi mô đã không còn chính xác nữa, giờ phút này cau mày là vui thích, nước mắt là hài lòng.Cố Hiểu Mộng cảm thấy bản thân cũng bị trục trặc rồi.Gặp phải Lý Ninh Ngọc, nước mắt của cô trở nên vô cùng nhiều, nếu không tại sao ngay cả cảm giác thỏa mãn khi bị Lý Ninh Ngọc chiếm làm của riêng cũng phải diễn tả thông qua nước mắt chứ.Cô chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi, chiếm lấy cùng bị chiếm lấy, ôm được cùng được ôm đều đạt đến viên mãn.Cố Hiểu Mộng không thích đêm tối, nhưng đêm tối có thể nhìn thấy được ánh sao, Lý Ninh Ngọc tháo xuống màn đêm thả vào lòng bàn tay cô, nói với cô rằng, ngôi sao và tôi đều thuộc về em.Cho nên Cố Hiểu Mộng lại một lần nữa dùng đôi mắt ướt đẫm cầu xin Lý Ninh Ngọc càng nhiều tình yêu hơn, chỉ có điều lần này rơi lệ là bởi vì đụng chạm dịu dàng.Thanh âm của Cố Hiểu Mộng mang đến sự ấm áp chỉ xuất hiện trong mùa mưa giả tưởng.Lý Ninh Ngọc hôm nay hiểu cô nhiều hơn một chút so với hôm qua, nghe Cố Hiểu Mộng ở bên tai thổi lên cơn gió mà chỉ lưu vực sông Amazon mới có, Lý Ninh Ngọc liền biết người trong ngực mình hiện tại đang ở mức độ nào.Cố Hiểu Mộng tựa vào bả vai Lý Ninh Ngọc, giống như khối gỗ lênh đênh trên mặt biển dập dềnh theo mưa gió.Thân thể của cô mất khống chế thuận theo Lý Ninh Ngọc phập phồng lên xuống, nhưng thứ mà cô đắm chìm vào trước nay đều không phải nước biển, đó là sự yêu thích dành cho Lý Ninh Ngọc, điều mà dẫu cho thốt lên bao lần cũng không thể miêu tả được rõ ràng.Thi thoảng Cố Hiểu Mộng sẽ cố ý dừng lại, chỉ để cảm thụ xem Lý Ninh Ngọc sẽ ở trong thân thể cô vén lên sóng gió như thế nào.Cố Hiểu Mộng rất ít khi nói cho Lý Ninh Ngọc biết, cô khao khát được cùng đối phương vĩnh viễn chung một chỗ, cô thậm chí còn muốn bảo Daphne nhường vị trí, để cho hình dáng ôm nhau của cô và Lý Ninh Ngọc vĩnh viễn bị khoá vào trong cây nguyệt quế mới hài lòng.(*) Daphne: tiên nữ hóa thành cây nguyệt quế trong thần thoại Hy LạpVậy mà hôm nay ngón tay của Lý Ninh Ngọc lại ở trong thân thể cô sinh trưởng ra dây mây, bao bọc lấy cô, cũng sẽ vĩnh viễn vì cô mà nảy mầm.Xuyên qua màn sương dày trước mắt, Cố Hiểu Mộng phát hiện Lý Ninh Ngọc đang say mê nhìn mình.Lý Ninh Ngọc luôn là lý tưởng của cô, là phương hướng của cô, giờ khắc này Cố Hiểu Mộng đã biết nếu như được thiên thần nâng niu lấy lòng, nội tâm sẽ sinh ra cảm giác tự hào không gì sánh nổi: Nhìn xem, thần không yêu người đời, thần chỉ yêu ta.Khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh mắt này của Lý Ninh Ngọc, cơn sóng triều trong lòng Cố Hiểu Mộng phun trào vỡ đê, nước mắt khó mà ức chế cùng với thanh âm vỡ nát tan tành.Lý Ninh Ngọc hài lòng nhìn vết đỏ trải rộng từ cổ đến ngực Cố Hiểu Mộng, nói: "Hiểu Mộng, em nhìn thấy quân tử lan nở hoa bao giờ chưa.""Chưa từng, quân tử lan đẹp hay em đẹp?""Em xinh đẹp nhất."Nhìn xem, thần cũng không yêu vạn vật thế gian, thần chỉ yêu ta.
Từ sau ngày 16 bị Đồ lão bản mời đến uống trà, bên đó ngược lại yên tĩnh một thời gian, không làm hành động nào vượt ranh giới nữa.Ngày Lý Ninh Ngọc đi công tác trở về càng lúc càng gần, Cố Hiểu Mộng vừa nhớ nhung mong đợi Lý Ninh Ngọc, vừa lo lắng bất an vì vẫn chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn.Giấu thì không giấu nổi rồi, tốt nhất là thẳng thắn khai báo trước khi Đồ lão bản kịp nói với Lý Ninh Ngọc.Nhưng phải làm sao để thẳng thắn đây.Nhất định sẽ bị hỏi là, tại sao phải ra tay hạ sát.Cố Hiểu Mộng không muốn nói cho Lý Ninh Ngọc biết ân oán giữa cô và gã đàn ông kia, giết cũng giết rồi, khóc lóc kể lể nhiều năm trước bị ủy khuất cái gì đó, nghe giống như lợi dụng sự thương hại của người khác để bao biện cho bản thân vậy. Hắn dĩ nhiên không đáng tội chết, thậm chí cho dù bị bắt ngay tại trận, cũng chỉ có thể phán hắn tội dâm loạn mà thôi, thậm chí còn không thể phán tội cưỡng hiếp bất thành.Về mặt pháp luật, cùng lắm chỉ đến mức bị phạt hai ngàn, tạm giam hai tháng.Cố Hiểu Mộng có đôi khi thẫn thờ nghĩ đến sự hoang đường này, cô cảm thấy mình không chỉ báo thù cho bản thân, mà còn trả thù cho những cô gái chịu oan ức khác nữa.Cô không biết các cô gái khác có điên cuồng giống mình hay không: Nếu như có một cơ hội được chính tay đâm kẻ thù, ngươi có ra tay không?Chẳng qua gã này không may gặp phải Cố Hiểu Mộng, giống như Cố Hiểu Mộng không may gặp phải hắn vậy.Ý đồ chủ động giết người quá rõ ràng, không thể biện hộ.Đương lúc Cố Hiểu Mộng vẫn đang đắm chìm trong xoắn xuýt cùng trốn tránh hết ngày này sang ngày khác, Lý Ninh Ngọc trở lại rồi.Cố Hiểu Mộng nhìn mình trong gương, tu sửa hàng lông mày gần đây mới dài thêm trông có hơi hỗn loạn, tiếp đó bôi lên mặt nhiều kem che khuyết điểm hơn, nếu để Lý Ninh Ngọc thấy được vành mắt thâm đen của cô, nhất định sẽ bị nói.Lý Ninh Ngọc bảo cô chờ ở nhà mới, không cần tới đón, chị ấy từ Cục Cảnh sát trực tiếp lái xe qua.Cố Hiểu Mộng cúp điện thoại, sao mà Lý Ninh Ngọc nói nghe như thể chỗ này chuyên môn dùng để hẹn hò vậy. Lý Ninh Ngọc nói không cần đón thì không đón sao, cô muốn sớm một chút nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, sớm một phút cũng là sớm.Cố Hiểu Mộng khóa cửa lại, cô muốn ra đầu ngõ đón chị ấy.Trái tim đầy thỏa mãn của cô hiện giờ không cách nào nghĩ đến bất cứ chuyện gì không liên quan Lý Ninh Ngọc được nữa, nếu như trời muốn sập xuống, vậy thì xin hãy chậm một chút, ít nhất để cho cô cùng người yêu qua hết hôm nay.Vừa xuống xe, Lý Ninh Ngọc liền nhìn thấy bóng dáng Cố Hiểu Mộng đứng ở ven đường.Lý Ninh Ngọc bước nhanh tới, Cố Hiểu Mộng cũng đi lên nghênh đón, cầm lấy túi trong tay cô."Hoan nghênh trở lại Lâm Giang." Vốn dĩ câu đầu tiên muốn nói là "Em rất nhớ chị", nhưng Cố Hiểu Mộng cảm thấy như vậy không đủ dè dặt, không biết làm sao đành phải đổi thành câu kia.Lý Ninh Ngọc dắt lấy tay không cầm túi của Cố Hiểu Mộng, nghe câu nói ngờ nghệch của cô, Lý Ninh Ngọc cười hỏi: "Có gì hay mà hoan nghênh."Bảo Cố Hiểu Mộng đừng đến đón, là tư tâm của Lý Ninh Ngọc. Cô nhìn thấy em ấy, nhất định sẽ muốn ôm em ấy, Cố Hiểu Mộng luôn nói nhớ cô, cô cũng đâu có khác gì, cho nên làm sao để vừa gặp mặt liền có thể ôm em ấy vào lòng là tốt nhất.Trong lúc lái xe, cô thậm chí đã có thể tưởng tượng ra Cố Hiểu Mộng thao thao bất tuyệt nói những ngày qua cô đi công tác em ấy nhớ cô đến nhường nào.Nhưng ở nơi công cộng, Lý Ninh Ngọc so với Cố Hiểu Mộng còn rụt rè hơn.Hình như Lâm Giang đúng là không có gì đáng để hoan nghênh, Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay Lý Ninh Ngọc, quay đầu nhìn cô, tựa như nói với Lý Ninh Ngọc, cũng tựa như nói với bản thân: "Vậy thì, hoan nghênh trở về bên cạnh em."Cố Hiểu Mộng cảm thấy mình lại nảy lòng tham nữa rồi, cô muốn lưu lại thời khắc này lâu thêm chút nữa, không chỉ một ngày."Hiểu Mộng gần đây công việc bề bộn lắm sao, trông em có vẻ ngủ không ngon. Hơn nữa, tại sao lại gầy rồi." Vẻ lo âu tiều tụy của Cố Hiểu Mộng rốt cuộc vẫn không tránh khỏi cặp mắt của Lý Ninh Ngọc."Uầy, biết làm sao được, nhớ người như mảnh trăng tròn, vơi dần ánh sáng hao mòn đêm đêm." Cố Hiểu Mộng dùng lời lẽ ba hoa để đối phó với sự lo lắng của Lý Ninh Ngọc, nửa nọ nửa kia, cũng không tính là nói dối đúng không. Cô lảng sang chuyện khác, quơ quơ túi trong tay, "Chị Ngọc, cái gì trong này đây.""Gấp rút trở về, chỉ mang theo đặc sản địa phương do đơn vị công tác chuẩn bị, lát nữa đi về Hiểu Mộng nhìn xem có thích thứ gì không."Nếu đã không phải đồ vật quan trọng, Cố Hiểu Mộng về đến nhà liền tiện tay đặt xuống dưới đất.Cửa vừa cài xong, cánh tay cũng vòng chặt lấy eo Lý Ninh Ngọc.Cố Hiểu Mộng chăm chú nhìn cô, trong mắt đều là nỗi nhớ nhung cháy bỏng, Lý Ninh Ngọc chỉ từ bên trong đọc được một câu nói: Được rồi, nơi này không còn ai khác nữa, giờ chúng ta hôn môi đi.Hôn cũng giống như yêu, ăn quen bén mùi.Trước kia đọc về tình yêu và dục vọng được miêu tả trong sách, Lý Ninh Ngọc chỉ thưởng thức vẻ đẹp của câu chữ, vậy mà sau khi ở bên Cố Hiểu Mộng, những câu văn khi ngắn khi dài ấy liền thay hình đổi dạng hoàn toàn, cứ như thể mọi ký tự đều đột nhiên trở nên sinh động. Có đôi khi là tiếng Cố Hiểu Mộng hít thở bên tai, có đôi khi là âm thanh Cố Hiểu Mộng đụng vào răng cô lúc gấp gáp hôn vô tình vấp phải, lại có khi là cơn đau nhàn nhạt lúc bị Cố Hiểu Mộng nghịch ngợm cắn đầu lưỡi.Nhưng Lý Ninh Ngọc biết, đó là ký ức cảm giác do hồi ức điều động, ký ức cảm giác là ký ức trong nháy mắt, muốn chuyển hóa thành ký ức lâu dài cần thông qua quá trình mỹ hóa cùng nhiều lần lặp đi lặp lại.Sinh động chính là ngay lập tức, lặp lại cũng nên là ngay lập tức.Ban đầu vẫn chỉ là đơn giản đụng chạm, nhưng làm sâu một nụ hôn có cần tốn bao nhiêu thời gian đâu, nhớ nhung tràn bờ đê, chỉ trong nháy mắt mà thôi.Có lẽ không cần Cố Hiểu Mộng nói nhớ cô hết lần này đến lần khác, Lý Ninh Ngọc cũng biết được.Nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn muốn nói, âm tiết đều bị nhai bể, âm thanh len lỏi chui vào lăn lộn giữa răng môi, chính tại thời điểm đầu lưỡi cô quét qua răng Lý Ninh Ngọc.Cô nói rằng em nhớ chị.Lý Ninh Ngọc dựa lưng vào cửa, nhưng hai tay Cố Hiểu Mộng bao bọc lấy cô, cũng may có Cố Hiểu Mộng che chở cho cô.Rõ ràng Cố Hiểu Mộng không uống rượu, tại sao hôn cũng có thể say lòng người như vậy, Lý Ninh Ngọc dựa sát vào cửa có hơi trượt xuống, cô vòng lấy cổ Cố Hiểu Mộng, ôm thật chặt, cũng tựa vào trên người đối phương, bị hôn đến hô hấp rối loạn không tìm được tiết tấu nguyên bản.Cảm giác được tiếng thở rõ rệt bên tai, Cố Hiểu Mộng hỏi Lý Ninh Ngọc làm sao vậy. Hồi lâu sau, Lý Ninh Ngọc mới nhỏ giọng trả lời: "Chân mềm."Lý Ninh Ngọc cả đời này chưa bao giờ nói ra lời mắc cỡ như vậy, cô vốn dĩ không muốn nói, nhưng mà, đã tựa vào vòng tay người mình thích nhất, vừa khéo người này cũng thích cô nhất, còn có gì mà không thể nói.Cảm giác khi yêu thật sự tuyệt vô cùng, cơn tê dại khi bị điện giật, niềm khoái cảm khi hút thuốc phiện, chỉ cần nghe đối phương nói hai chữ liền có thể cảm nhận được. Cố Hiểu Mộng vùi vào trong tóc Lý Ninh Ngọc, che giấu nụ cười quá mức khoa trương của mình.Không hôn cũng được, có chị ấy bên cạnh là đủ rồi.Cho nên Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc ở trước cửa ôm nhau rất lâu.Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng một lần nữa, đã là chuyện của hai tiếng sau.Lý Ninh Ngọc sờ thấy tóc cô còn có chút ẩm thấp, quở trách cô gấp gáp nóng lòng."Em nhớ chị mà, dù chỉ một phút cũng không muốn chờ thêm nữa." Cố Hiểu Mộng vừa tắm xong, hơi nóng như tụ lại trong ánh mắt, cô nhìn Lý Ninh Ngọc, không ngừng làm nũng."Vậy cũng phải chờ thêm chút nữa." Lý Ninh Ngọc hôn một cái lên mũi cô, biết cô nổi lười, liền đứng dậy đi lấy máy sấy tóc. "Ngồi bên này, sấy tóc."Cố Hiểu Mộng nghe lời ngồi bên mép giường, Lý Ninh Ngọc đứng ngay trước mặt, cô ôm eo Lý Ninh Ngọc không chịu buông tay: "Vậy chị Ngọc sấy cho em đi.""Tôi không phải em gái sấy đầu cho Cố lão bản đâu nhé." Lý Ninh Ngọc nhướn mày trêu chọc cô.Máy sấy tóc lớn tiếng kêu vù vù. Cố Hiểu Mộng chôn mặt vào bụng Lý Ninh Ngọc, cảm thụ năm ngón tay đối phương xuyên qua tóc, thi thoảng nhột nhột cọ vào da đầu.Lý Ninh Ngọc cũng là lần đầu tiên sấy tóc cho người khác.Tóc Cố Hiểu Mộng vừa nhiều vừa dày, cần dùng tay gom lại từ từ chải xuống, còn phải lắc máy sấy tóc nhanh một chút, sợ làm người trước mặt bị bỏng. Vài ngày trước Cố Hiểu Mộng ở trong điện thoại than vãn trời mùa hè quá nóng, ồn ào đòi cắt tóc ngắn. Lý Ninh Ngọc nói tùy cô, Cố Hiểu Mộng xinh đẹp như vậy, kiểu tóc gì cũng có thể gánh nổi.Nhưng bây giờ Lý Ninh Ngọc đổi ý không muốn cho đối phương cắt tóc nữa, tóc dài một chút, vậy thì bộ phận mà cô thích ở Cố Hiểu Mộng sẽ nhiều hơn một thứ."Được rồi." Lý Ninh Ngọc sờ sờ, xác định đã khô mới để Cố Hiểu Mộng trở về giường. Lý Ninh Ngọc quay lại, khóa trái cửa phòng ngủ.Cố Hiểu Mộng dán tới vô cùng gần, nói, "Chị Ngọc, hiện tại cho dù chân mềm cũng không sao nữa rồi." Mỗi lần mở miệng nói một chữ, lại đụng môi Lý Ninh Ngọc một lần.Ánh đèn ngủ mờ tối, Lý Ninh Ngọc chặn lại nguồn sáng, khuôn mặt đỏ bừng không bị Cố Hiểu Mộng nhìn thấy. Cô nghĩ, bởi vì người chủ động lúc nào cũng là Cố Hiểu Mộng, cho nên người chân mềm mới là cô sao?Lý Ninh Ngọc quyết định thử một chút.Cô đem mái tóc dài vắt sang một bên, sau đó đè lên người Cố Hiểu Mộng hôn lên trán, "Mọi sự trên đời đều có qua có lại, chuyện chân mềm phải bàn bạc lại mới công bằng."Quần áo đều là gánh nặng của tình nhân, Lý Ninh Ngọc cởi chúng xuống, cũng tháo đi chiếc nhẫn trên cổ Cố Hiểu Mộng.Đột nhiên thiếu đi một thứ, Cố Hiểu Mộng nhất thời có chút không quen, theo bản năng sờ sờ khoảng trống trước ngực.Lý Ninh Ngọc thấy vậy nắm lấy tay cô, ấn xuống lòng bàn tay một cái hôn, "Tôi bây giờ ở ngay bên cạnh Hiểu Mộng, muốn nghe cái gì, chính miệng tôi nói không tốt hơn sao?""Vậy em muốn nghe chị Ngọc nói yêu em."Lý Ninh Ngọc nghĩ một chút, hình như cô chưa bao giờ chính thức nói lời yêu. Bởi vì từ yêu thực sự quá nặng, Lý Ninh Ngọc chưa từng nói với bất kỳ ai, nhưng lúc động tình thì chuyện này không do cô tự chủ được.Cố Hiểu Mộng muốn nghe, cô muốn Cố Hiểu Mộng được toại nguyện.Cô nhìn Cố Hiểu Mộng, vẻ mặt nghiêm túc, sóng mắt dạt dào muôn vàn tình ý."Tôi yêu em."Không chỉ Cố Hiểu Mộng bị xúc động, ngay cả bản thân Lý Ninh Ngọc cũng cảm thấy bên trong nội tâm có thứ gì đó đang xảy ra biến đổi.Đó là một cảm giác định mệnh kỳ lạ, nó nói với cô rằng mình phải cùng người trước mắt dây dưa cả đời này."Chị Ngọc, em có thể nghe một lần nữa không?" Cố Hiểu Mộng dường như chưa thỏa mãn, cô cầm lấy điện thoại ở đầu giường, mở ghi âm.Lý Ninh Ngọc cũng không ngăn cản cô, chỉ cười cô lại làm chuyện ngốc nghếch, Cố cảnh quan là đang lấy chứng sao."Hiểu Mộng, tôi yêu em."Ghi âm vẫn còn mở, Cố Hiểu Mộng cao hứng, bổ thêm một câu ở phía sau, "Chị Ngọc, không, Lý Ninh Ngọc, em cũng rất yêu chị.""Cố cảnh quan, ghi âm không thể làm chứng cứ đâu.""Em là đang đường hoàng lấy chứng khi đã được đương sự đồng ý. Nếu chị đổi ý không thích em nữa, em liền lấy cái này kiện chị.""Vậy thì khó lắm, tôi không thể nào không thích em được, Cố cảnh quan không có cơ hội kiện rồi."Nụ hôn của Lý Ninh Ngọc rơi xuống vừa nhanh vừa dày đặc, Cố Hiểu Mộng cảm thấy Lý Ninh Ngọc rõ ràng còn sốt ruột hơn cả cô.Cố Hiểu Mộng nghĩ chắc cô không thể cùng Lý Ninh Ngọc thảo luận chuyện chân mềm nữa rồi, Lý Ninh Ngọc dùng năng lực quan sát thấy một hiểu mười của chị ấy, tìm tới được công tắc điện trên cơ thể cô.Đốt thứ hai của cổ họng sang bên phải một tấc, vùng đằng sau tai, điểm lồi giữa hõm eo và xương hông.Đi qua những nơi này, Cố Hiểu Mộng không còn là Cố Hiểu Mộng nữa, Cố Hiểu Mộng là Cố Hiểu Mộng của Lý Ninh Ngọc.Cho nên Cố Hiểu Mộng cố nén xuống nước mắt đang chực trào, nói cho Lý Ninh Ngọc biết, "Em là của chị."Cố Hiểu Mộng mời Lý Ninh Ngọc tiến vào cõi mộng, nơi mà từ khi cô còn là thiếu nữ 16 tuổi, nó đã được dệt nên chỉ dành riêng cho Lý Ninh Ngọc.Lý Ninh Ngọc nhớ đến năm nào đó mình ở Kyoto, tàu điện băng qua đường hầm anh hoa đào, cô ngồi ở toa cuối cùng, thưởng thức phong cảnh từ từ lùi về sau trong mười hai phút.Cô xuyên qua thân thể Cố Hiểu Mộng, cũng giống như tàu điện băng qua đường hầm, rõ ràng là tiến tới, song mọi thứ đập vào mắt lại đều đang thụt lùi.Lý Ninh Ngọc chưa bao giờ nghiêm túc hồi tưởng lại non xanh nước biếc bản thân từng nhìn ngắm, nhưng hôm nay, cô nhặt được một chú nai con vẫn còn chưa trở lại rừng già.Đôi mắt nai con chứa đựng sương mù trong núi sâu, ngưng tụ thành nước mắt thấm ướt lông mi.Cố Hiểu Mộng rơi lệ là điều mà Lý Ninh Ngọc không muốn nhìn thấy nhất, chỉ duy nhất hiện tại, cô chấp nhận.Lông mày của Cố Hiểu Mộng dài hơn một chút so với các cô gái thông thường, Lý Ninh Ngọc luôn phải nhịn xuống mong muốn được vuốt ve nó. Giờ đây nó đang nhíu lại, Lý Ninh Ngọc hạ một nụ hôn xuống giữa hai hàng mày.Phân tích biểu cảm vi mô đã không còn chính xác nữa, giờ phút này cau mày là vui thích, nước mắt là hài lòng.Cố Hiểu Mộng cảm thấy bản thân cũng bị trục trặc rồi.Gặp phải Lý Ninh Ngọc, nước mắt của cô trở nên vô cùng nhiều, nếu không tại sao ngay cả cảm giác thỏa mãn khi bị Lý Ninh Ngọc chiếm làm của riêng cũng phải diễn tả thông qua nước mắt chứ.Cô chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi, chiếm lấy cùng bị chiếm lấy, ôm được cùng được ôm đều đạt đến viên mãn.Cố Hiểu Mộng không thích đêm tối, nhưng đêm tối có thể nhìn thấy được ánh sao, Lý Ninh Ngọc tháo xuống màn đêm thả vào lòng bàn tay cô, nói với cô rằng, ngôi sao và tôi đều thuộc về em.Cho nên Cố Hiểu Mộng lại một lần nữa dùng đôi mắt ướt đẫm cầu xin Lý Ninh Ngọc càng nhiều tình yêu hơn, chỉ có điều lần này rơi lệ là bởi vì đụng chạm dịu dàng.Thanh âm của Cố Hiểu Mộng mang đến sự ấm áp chỉ xuất hiện trong mùa mưa giả tưởng.Lý Ninh Ngọc hôm nay hiểu cô nhiều hơn một chút so với hôm qua, nghe Cố Hiểu Mộng ở bên tai thổi lên cơn gió mà chỉ lưu vực sông Amazon mới có, Lý Ninh Ngọc liền biết người trong ngực mình hiện tại đang ở mức độ nào.Cố Hiểu Mộng tựa vào bả vai Lý Ninh Ngọc, giống như khối gỗ lênh đênh trên mặt biển dập dềnh theo mưa gió.Thân thể của cô mất khống chế thuận theo Lý Ninh Ngọc phập phồng lên xuống, nhưng thứ mà cô đắm chìm vào trước nay đều không phải nước biển, đó là sự yêu thích dành cho Lý Ninh Ngọc, điều mà dẫu cho thốt lên bao lần cũng không thể miêu tả được rõ ràng.Thi thoảng Cố Hiểu Mộng sẽ cố ý dừng lại, chỉ để cảm thụ xem Lý Ninh Ngọc sẽ ở trong thân thể cô vén lên sóng gió như thế nào.Cố Hiểu Mộng rất ít khi nói cho Lý Ninh Ngọc biết, cô khao khát được cùng đối phương vĩnh viễn chung một chỗ, cô thậm chí còn muốn bảo Daphne nhường vị trí, để cho hình dáng ôm nhau của cô và Lý Ninh Ngọc vĩnh viễn bị khoá vào trong cây nguyệt quế mới hài lòng.(*) Daphne: tiên nữ hóa thành cây nguyệt quế trong thần thoại Hy LạpVậy mà hôm nay ngón tay của Lý Ninh Ngọc lại ở trong thân thể cô sinh trưởng ra dây mây, bao bọc lấy cô, cũng sẽ vĩnh viễn vì cô mà nảy mầm.Xuyên qua màn sương dày trước mắt, Cố Hiểu Mộng phát hiện Lý Ninh Ngọc đang say mê nhìn mình.Lý Ninh Ngọc luôn là lý tưởng của cô, là phương hướng của cô, giờ khắc này Cố Hiểu Mộng đã biết nếu như được thiên thần nâng niu lấy lòng, nội tâm sẽ sinh ra cảm giác tự hào không gì sánh nổi: Nhìn xem, thần không yêu người đời, thần chỉ yêu ta.Khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh mắt này của Lý Ninh Ngọc, cơn sóng triều trong lòng Cố Hiểu Mộng phun trào vỡ đê, nước mắt khó mà ức chế cùng với thanh âm vỡ nát tan tành.Lý Ninh Ngọc hài lòng nhìn vết đỏ trải rộng từ cổ đến ngực Cố Hiểu Mộng, nói: "Hiểu Mộng, em nhìn thấy quân tử lan nở hoa bao giờ chưa.""Chưa từng, quân tử lan đẹp hay em đẹp?""Em xinh đẹp nhất."Nhìn xem, thần cũng không yêu vạn vật thế gian, thần chỉ yêu ta.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me