TruyenFull.Me

Bh Edit Bay Rap An Phong Phong Thanh Ngoc Mong Dn

Người đến là một thanh niên trẻ tuổi, tóc ngắn mắt một mí, trên người mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, gầy đến mức giống như con khỉ mặc trộm quần áo người. Hắn co ro, không dám lên tiếng.

"Nói, ngày 10 tháng 4 đã nhìn thấy gì." Đồ lão bản phân phó hắn.

Thanh niên trẻ vẫn cúi đầu không dám nhìn lung tung, "Hôm đó chúng tôi đánh nhau với phe bên kia, sau đó... sau đó tôi nhìn thấy một cô gái lấy tảng đá đập người, người kia ở trên đất không nhúc nhích, nhất định là bị bóp chết rồi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi hoảng sợ, hô to giết người muốn báo cảnh sát. Huynh đệ xung quanh nghĩ tôi lần đầu tham gia đánh hội đồng bị dọa sợ, đá tôi mấy cú, tôi cũng không dám nói lung tung nữa. Sau đó cảnh sát đến, bọn tôi đều bị bắt đi lập biên bản."

Thanh niên nói xong, thư ký của Đồ lão bản tiếp tục bổ sung: "Tôi đã tìm hiểu tình hình với đám thuộc hạ, quả thực có một tên canh đường bị mất tích, người quen thân với hắn nói rằng tưởng hắn chạy đi vùng khác trốn nợ, từ ngày đó trở đi không còn liên lạc với bọn họ nữa."

Nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Lý Ninh Ngọc, Đồ lão bản nói: "Lý trung đội còn có gì muốn hỏi không?"

Lý Ninh Ngọc nhớ vào ngày 10 tháng 4, cô nhận được điện thoại của cảnh sát, đến bệnh viện thăm Cố Hiểu Mộng bị thương ở đầu. Cố Hiểu Mộng nói với cô, bị người ta ném đá giấu tay đánh bất tỉnh, tỉnh dậy đã ở bệnh viện.

"Đồ lão bản tìm người bịa chuyện lừa gạt tôi cũng không có gì khó. Thủ tục pháp lý luôn đòi hỏi phải có chứng cớ, chi bằng Đồ lão bản thử lấy ra thứ gì đó càng có tính thuyết phục hơn xem." Trong lúc nghe gã canh đường trần thuật Lý Ninh Ngọc cũng đang quan sát xem hắn có nói dối hay không, cho dù kinh nghiệm nói cho Lý Ninh Ngọc biết có lẽ hắn không nói dối, nhưng cô cũng không tin điều hắn nói chính là cái gọi là chân tướng.

"Chứng cớ? Nếu có chứng cớ Đồ mỗ đã trực tiếp báo án rồi, còn cần hao công tốn sức như vậy sao." Đồ lão bản vốn cũng chẳng quan tâm Cố Hiểu Mộng có giết người hay không, đi trên con đường này ai mà không có vài chuyện bẩn thỉu, không ít người có quan hệ chống lưng cứng đến mức chỉ cần đi tù trên mặt giấy, chưa kể đại đa số thời điểm, sự tình xảy ra đều không có diễn biến về sau.

Chỉ cần để cho Lý Ninh Ngọc luôn duy trì hoài nghi với Cố Hiểu Mộng là đủ rồi. Đồ lão bản nói, "Nhưng mà, chứng cớ Lý trung đội muốn, có lẽ nằm trong tay Cố Hiểu Mộng, có thể hỏi cô ta thử xem."

Lý Ninh Ngọc tạm thời không biết nên hỏi Cố Hiểu Mộng như thế nào, cô cũng không dám hỏi.

Lúc phải đối mặt với một câu trả lời có thể khiến bản thân sợ hãi, mọi người thường lựa chọn trốn tránh cùng trầm mặc.

Nếu Cố Hiểu Mộng thật sự giết người thì làm sao bây giờ. Em ấy liệu có bị Đồ lão bản và Long Xuyên dùng việc này uy hiếp không, liệu có phải ngồi tù không, cảnh tịch của em ấy thì sao đây.

(*) cảnh tịch: chứng nhận cảnh sát

Lúc đi bệnh viện gặp Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc đối với Cố Hiểu Mộng còn chưa tính là động tâm. Cố Hiểu Mộng bị bệnh, sẽ tới thăm, Cố Hiểu Mộng phạm pháp, bắt em ấy. Lý Ninh Ngọc đã từng đối đãi Cố Hiểu Mộng bình thản biết bao, nhưng bây giờ, Lý Ninh Ngọc cảm thấy sự bình thản của bản thân giống như dãy núi liên miên trùng điệp, không đủ bình thản nữa rồi.

Lý Ninh Ngọc không phải là nhất quyết muốn nghe lời giải thích hợp lý, Đồ lão bản bọn họ ngay cả chứng cớ cũng không có, chỉ cần Cố Hiểu Mộng nói em ấy không làm, cô sẽ tin.

Dựa theo những sự việc mà Lý Ninh Ngọc đã biết ở hiện tại, giữa cô và Cố Hiểu Mộng nhất định tồn tại sự chênh lệch tin tức. Tạm thời không nói đến chuyện Cố Hiểu Mộng giấu giếm cô cái gì, cô không phải cũng có điều giấu giếm Cố Hiểu Mộng sao.

Trốn tránh và im lặng đều không thể cởi bỏ hiểu lầm, nếu như có phương pháp, đó chính là liên lạc.

Lý Ninh Ngọc gọi điện thoại cho Cố Hiểu Mộng.

"Chị Ngọc, chuyện gì quan trọng như vậy, còn nhất định phải nói ngay trước mặt." Cố Hiểu Mộng rót ly nước cho Lý Ninh Ngọc và mình, cuộc điện thoại của Lý Ninh Ngọc nghe cũng thật bí ẩn, còn quan trọng đến mức nhất định phải hẹn đến nhà mới này mới có thể nói.

"Hiểu Mộng, tôi có chuyện muốn xin lỗi em." Lý Ninh Ngọc không uống nước, cô từ trong túi xách lấy ra thẻ USB, bất chấp Cố Hiểu Mộng trợn to hai mắt, Lý Ninh Ngọc nói tiếp: "Có lẽ Hiểu Mộng đang nghĩ tại sao nó lại rơi vào tay tôi, đây chính là nguyên nhân tôi muốn nói xin lỗi. Lúc ấy Đồ lão bản thả nó ở trước cửa nhà tôi, bên trong có một ít thứ liên quan đến tôi, còn có một số hình chụp em và Cố thúc thúc cùng với Long Xuyên qua lại mật thiết do bọn họ bỏ vào."

Vừa nghĩ tới Lý Ninh Ngọc đã nhìn thấy mấy thứ linh tinh vụn vặn mà bản thân thu thập liên quan đến chị ấy, Cố Hiểu Mộng cảm thấy mặt có hơi nóng lên. Đó là tâm sự giấu kín của Cố Hiểu Mộng, từ trước khi gặp được Lý Ninh Ngọc ở Lâm Giang.

Hiển nhiên đám người Đồ lão bản không thể nào ngờ được, tâm sự của một cô gái, lại là một cô gái khác.

"Có điều khi đó chị Ngọc vẫn chưa biết em là nằm vùng."

"Đúng, cho nên chắc là bọn họ muốn để tôi biết được bộ mặt thật của em, chứng minh em không chỉ là một tên canh đường đơn giản. Tôi không tin, sau đó mở ra mới biết là thẻ USB của em, đây lại là đồ vật rất riêng tư, chẳng khác nào nhóm ngó riêng tư của người khác, tình huống lúc đó lại không rõ ràng, cho nên tôi không nói cho em biết chuyện này."

Lý Ninh Ngọc nói liền mạch một đoạn rất dài, Cố Hiểu Mộng đã hiểu rõ. Cô nói: "Em cũng có chỗ không tốt, sau lần bị lục đồ, em cũng không nói với chị Ngọc chuyện mất USB. Chúng ta khi đó vẫn một sáng một tối, nguyên nhân không nói đều giống nhau, chị Ngọc không cần cảm thấy có lỗi. Hơn nữa, cho dù như vậy, chị Ngọc cũng không xa lánh em..." Cố Hiểu Mộng có chút cảm động, lúc ấy cô vẫn còn là "tội phạm buôn lậu", vậy mà Lý Ninh Ngọc vẫn không dao động trước những lời lung lạc.

"Còn có một việc nữa, ngày hôm qua Đồ lão bản hẹn gặp tôi."

"Đồ lão bản?!" Cố Hiểu Mộng đột ngột giương cao âm điệu, cô bất giác bắt lấy cánh tay người bên cạnh hỏi, "Hắn có làm gì chị không! Hắn nói cái gì?"

Bộ dạng Cố Hiểu Mộng theo bản năng lo lắng cô, còn có dáng vẻ hốt hoảng, đều bị Lý Ninh Ngọc thu vào trong mắt. Lý Ninh Ngọc thở dài, mười ngón tay đan xen nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng.

"Tôi không sao. Hắn nói mấy ngày trước em cũng từng gặp hắn, sau đó hỏi tôi chuyện tài liệu buôn lậu lần trước."

"À... Đúng vậy, mấy ngày trước em quả thật từng chạm mặt hắn, vẫn chưa quyết định được nên nói thế nào với chị Ngọc. Cái tài liệu đó hắn nói thế nào?"

Lý Ninh Ngọc đem cuộc đối thoại với Đồ lão bản, cùng với suy đoán của mình, cặn kẽ kể một lượt cho Cố Hiểu Mộng, "Tôi biết Hiểu Mộng muốn bảo vệ tôi, lần này là may mắn, nhưng lần sau thì phải làm sao. Về sau cứ kể hết với tôi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, được không?"

Mỗi lần Lý Ninh Ngọc trưng cầu ý kiến của cô, đều dịu dàng như hỏi bạn nhỏ trong nhà trẻ vậy, Cố Hiểu Mộng vĩnh viễn không cách nào cự tuyệt. Nếu Lý Ninh Ngọc hỏi cô có được không, đáp án của cô sẽ chỉ có một: "Được."

"Hắn còn nói gì không?"

"Hắn mang đến một nhân chứng tận mắt nhìn thấy, " Lý Ninh Ngọc nhúc nhích ngón tay nắm chặt Cố Hiểu Mộng, tầm mắt chuyển hướng nhìn vào mắt Cố Hiểu Mộng, cố gắng bình tĩnh trần thuật: "Hắn nói em giết người."

Đúng là nghiêm trọng đến mức phải gặp mặt mới có thể nói.

Cố Hiểu Mộng nhớ hồi trung học cô rất muốn đi xem một buổi triển lãm, cuối tuần có thời gian cô lại ngủ nướng bỏ lỡ mất, đến cuối tuần sau đi lại thì làm gì còn triển lãm nào nữa, tòa nhà triển lãm cũng đã bị san bằng.

Triển lãm có lẽ sau này vẫn có thể xem, nhưng sự hối hận mất mát lúc đó, vẫn luôn in dấu trong đầu Cố Hiểu Mộng. Không kịp và bỏ lỡ, hai thứ này cô đều không thích, từ đó trở đi những chuyện muốn làm cô đều sẽ lập tức đi làm. Nhưng Cố Hiểu Mộng không phải thánh nhân, loại tâm tình "nếu sớm một chút thì tốt rồi" này, cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện trong cuộc sống của cô, giống như bây giờ vậy.

Cố Hiểu Mộng biết, do Đồ lão bản nói, và do chính cô nói, chắc chắn là hai loại cảm nhận hoàn toàn khác nhau trong lòng Lý Ninh Ngọc.

"Vậy thì, chị Ngọc tin không?" Nhân chứng tận mắt nhìn thấy hơn phân nửa là tên canh đường nào có mặt ở đó, Đồ lão bản quả thật cũng không thể tìm được chứng cớ quan trọng gì.

"Hắn nói không tính, tôi chỉ muốn nghe em nói, cũng chỉ tin tưởng em nói."

Ánh mắt và lời nói của Lý Ninh Ngọc đều rất chân thành, trong lòng Cố Hiểu Mộng có một ý niệm đang đầu độc cô, chỉ cần cô phủ nhận, Lý Ninh Ngọc nhất định sẽ không chút do dự đứng bên phía cô. Đây là một trận đánh cược bài ngửa, Cố Hiểu Mộng biết kẻ ngu cũng sẽ lựa chọn lá bài có thể thắng chắc kia, nhưng...

Mỗi lần nằm bên cạnh Lý Ninh Ngọc, cô nhất định sẽ bừng tỉnh, nhớ tới hôm nay lợi dụng sự tín nhiệm của Lý Ninh Ngọc để nói dối, cô sẽ phỉ nhổ sự bỉ ổi của bản thân, sẽ cảm thấy mình không xứng chạm vào người bên cạnh phân nửa nào.

Đã đứng ngồi không yên giấu giếm cả mấy ngày rồi, chẳng lẽ muốn sai càng thêm sai, để nỗi bất an này kéo dài cả một đời sao?

Cố Hiểu Mộng đấu tranh nội tâm mấy giây, đã nghĩ tới tất cả các khả năng, cô buông tay Lý Ninh Ngọc, lấy dũng khí nhìn vào mắt đối phương nói: "Phải, em đã giết người, chính là buổi tối hôm chị lần đầu tiên đến bệnh viện thăm em."

Không có không thể tin nổi, không có phẫn nộ tức giận.

Lý Ninh Ngọc càng như vậy, trong lòng Cố Hiểu Mộng càng thấp thỏm. Ban nãy thừa nhận sự thật đã dùng hết tất cả dũng khí của cô, cô cúi đầu không dám nhìn Lý Ninh Ngọc, bó tay chịu chết chờ đợi lời phán xét của chị ấy.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Lý Ninh Ngọc vẫn bị sự thật do Cố Hiểu Mộng chính miệng thừa nhận đả kích không nhẹ, hiện tại cô quan tâm nhất một vấn đề, "Thi thể, xử lý như thế nào?"

"Sau khi bóp chết thì để Lão Ngư ném xuống biển, đợt đó đang có dòng hải lưu, có lẽ đã trôi ra ngoài biên giới, chắc bị cá gặm rồi."

Có nghĩa là, không có bất kỳ chứng cớ nào. Lý Ninh Ngọc thầm nghĩ.

Trong chốc lát không cách nào tiếp nhận sự thật Cố Hiểu Mộng giết người, Lý Ninh Ngọc ngây người một hồi lâu, Cố Hiểu Mộng là cảnh sát, cho dù đang nằm vùng, nằm vùng cũng cần phải tuân thủ luật pháp cơ bản, ví dụ như không thể gây hại đến an toàn và tài sản của quần chúng nhân dân vân vân.

Cố Hiểu Mộng biết rõ còn cố phạm, bóp chết hoàn toàn không thuộc loại phòng vệ chính đáng.

"Vậy tại sao Hiểu Mộng phải giết hắn?" Lý Ninh Ngọc muốn xác nhận mắt xích cuối cùng trong chuỗi bằng chứng: Động cơ giết người.

Không dứt khoát được như lúc thừa nhận giết người, Cố Hiểu Mộng cúi đầu không ngẩng mặt lên.

Giải thích chuyện này, lại phải dính dáng đến chuyện từ nhiều năm trước, Cố Hiểu Mộng cho rằng Lý Ninh Ngọc vẫn không biết cô chính là cô bé mà chị ấy từng cứu. Cô quả thực không muốn nói, không muốn dùng việc này để cho Lý Ninh Ngọc thương cảm đồng tình mình.

Lời nói vòng đi vòng lại trong miệng Cố Hiểu Mộng, nhưng mãi không thể thốt ra ngoài.

Nhìn bộ dáng lần lữa không muốn nói của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc đột nhiên cảm thấy phiền muộn, một vài cảm xúc không tên quấn lấy cô.

Cô đứng dậy, giọng nói bình tĩnh: "Có lẽ Hiểu Mộng vẫn chưa quyết định được nên nói thế nào, tôi đi về trước, Hiểu Mộng nghĩ xong có thể gọi điện thoại cho tôi."

Nghĩ đến cách thức biểu đạt, không nói ra miệng được thì có thể thay thế bằng phương pháp khác dễ dàng hơn, Lý Ninh Ngọc lại nói: "Nếu thật không biết nói thế nào, viết ra cũng được."

Từ khi Lý Ninh Ngọc đứng dậy, cầm lên túi xách, đi ra ngoài, Cố Hiểu Mộng vẫn luôn không ngẩng đầu.

Mái tóc dài che kín mặt, chỉ là khoảnh khắc cửa bị đóng lại, chất lỏng trong mắt Cố Hiểu Mộng giọt lên mu bàn tay, âm thanh tích xuống hòa lẫn vào trong tiếng khóa cửa.

Ngoài cửa, Lý Ninh Ngọc ở trong hành lang đứng lặng hồi lâu, đèn cảm ứng âm thanh không phát sáng, cô dung nhập vào trong bóng đêm kiểm điểm lại bản thân.

Lý Ninh Ngọc đoán kỹ năng cận chiến của Cố Hiểu Mộng nhất định cũng rất tốt. Cố Hiểu Mộng giết chết một người, cũng giết chết lý trí của Lý Ninh Ngọc cô.

Lý Ninh Ngọc không phải phiền muộn Cố Hiểu Mộng không nói, cô là đang buồn bực bản thân.

Cố Hiểu Mộng một mực không muốn nói, nhiều ngày như vậy cũng không chủ động thừa nhận chuyện này với cô, có lẽ là vì lý do đó hoàn toàn không đủ để chối bỏ trách nhiệm cho hành động giết người của mình. Trong quá trình Cố Hiểu Mộng im lặng không nói lời nào, Lý Ninh Ngọc bỗng nảy sinh một giả thiết kỳ quái, cho dù Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu nói với cô "Em nhìn hắn thấy ngứa mắt nên giết", cô phát hiện bản thân cũng không muốn nói lời trách tội.

Lại điên hơn một chút, Lý Ninh Ngọc thậm chí còn muốn hỏi Cố Hiểu Mộng giết người có cảm thấy sợ hãi hay không, có phải nên hẹn một chuyên gia tư vấn hiểu tận gốc rễ kiểm tra em ấy, xem có lưu lại sang chấn tâm lý hay không.

Lý Ninh Ngọc sẽ yêu một tội phạm giết người sao?

Lý Ninh Ngọc sẽ yêu một tội phạm buôn lậu sao?

Lý Ninh Ngọc sẽ yêu Cố Hiểu Mộng sao.

Sự công chính khắc sâu trong xương cốt khiến Lý Ninh Ngọc nổi giận, cô không cách nào tiếp nhận Cố Hiểu Mộng thân là cảnh sát lại giết người, giống như cô không cách nào tiếp nhận bản thân thân là cảnh sát lại không thèm để ý chân tướng vậy. Lần đầu tiên, cô không quan tâm người bị hại, chỉ quan tâm phạm nhân có bởi vì việc này mà không vui hay không.

Không ai biết nơi này từng xảy ra một cuộc tranh đấu: Lý Ninh Ngọc đại biểu cho luật pháp và chính nghĩa, đánh với Lý Ninh Ngọc yêu Cố Hiểu Mộng.

Người sau thắng suýt soát.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me