Bh Edit Bay Rap An Phong Phong Thanh Ngoc Mong Dn
Giờ ăn tối đã qua, cho nên trong tiệm cũng không quá đông người.Lý Ninh Ngọc mang Cố Hiểu Mộng đến quán phở Việt Nam mà cô thường ăn, mùi vị có chút tương tự mì Lan Châu, cho thêm thịt bò và rau ngò, đây là đồ ăn kèm mọi khi của cô.Cố Hiểu Mộng không thích rau ngò cho lắm, nhưng cô muốn một bát giống với Lý Ninh Ngọc.Trong lúc chờ đồ ăn, Lý Ninh Ngọc từ trong túi xách lấy khăn ướt ra lau bàn, cũng thuận tay lau góc bàn trước mặt Cố Hiểu Mộng."Lần sau nếu còn có tin tức khẩn cấp như vậy, cô có thể trực tiếp điện thoại đến Cục Cảnh sát." Lý Ninh Ngọc vừa lau vừa nói với Cố Hiểu Mộng."Lý cảnh quan đúng là đánh giá em hơi cao a, em làm buôn lậu đó, giác ngộ như vậy có phải là hơi bị cao quá?"Lý Ninh Ngọc ném khăn ướt vào thùng rác, ánh mắt như đang hỏi: Vậy mà cô còn chuyên môn tới nói cho tôi biết?Cố Hiểu Mộng không cho là đúng cười lên, "Bởi vì em chỉ tin tưởng Lý cảnh quan thôi, cũng chỉ muốn nói cho một mình chị.""Tôi và những cảnh sát khác không có gì khác biệt, cô nói với ai cũng đều giống nhau."Mới là lạ. Trừ Lý Ninh Ngọc ra làm gì có ai nguyện ý lăn lộn một vụ án đã được kết án xong xuôi. Cố Hiểu Mộng nghĩ bụng."Lần sau chưa chắc đã có, chị cho em số di động đi, nếu còn có, em trực tiếp gọi điện thoại cho chị."Thấy Lý Ninh Ngọc do dự, Cố Hiểu Mộng truy hỏi, "Làm sao, Lý cảnh quan không đến mức ngay cả số điện thoại cũng không muốn cho chứ."Cái này đúng là Cố Hiểu Mộng hiểu lầm. Lý Ninh Ngọc cũng giống cô, cha mẹ đều mất, chỉ có một anh trai thì lại bận quần quật cả ngày. Hơn nữa, Lý Ninh Ngọc tuyệt đối không xử lý chuyện riêng trong thời gian công tác."Thời gian công tác có thể tôi sẽ không nhận điện, nếu như quá gấp, cô gọi nhiều thêm hai lần." Lý Ninh Ngọc biết, kỳ thực giữa cảnh sát và côn đồ địa phương có một mối liên hệ kỳ diệu, một số việc cảnh sát không biết hoặc không tiện làm, để cho bọn họ làm là thích hợp nhất."Vậy hiện tại em xem như là người chỉ điểm của Lý cảnh quan phải không?""Không tính. Nếu không phải tình huống đặc biệt, cô làm việc cô tôi làm việc tôi, tôi sẽ không quấy nhiễu.""Đột nhiên bắt đầu mong đợi tình huống đặc biệt."Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ Cố Hiểu Mộng nhao nhao muốn thử, có chút hối hận đã cho đối phương số điện thoại. Luôn có dự cảm cuộc sống yên tĩnh sắp bị phá vỡ."Chị Ngọc, sau này em gọi chị là chị Ngọc nhé? Có được không.""Tùy cô." Thích gọi gì thì gọi, Lý Ninh Ngọc trước nay không can thiệp nhiều đến chuyện người khác.Cố Hiểu Mộng giống như được thưởng, cao hứng gọi thêm hai tiếng, chỉ có điều không ai đáp lại cô."Chị Ngọc, người lợi hại như chị, tại sao lại nhậm chức ở địa phương nhỏ này?"Ánh mắt Lý Ninh Ngọc tràn đầy phòng bị, quan hệ giữa hai người họ hình như còn chưa thân đến mức giải thích chuyện này với Cố Hiểu Mộng."Để hai vị đợi lâu rồi, mời từ từ dùng."Người phục vụ đúng lúc mang thức ăn lên, Lý Ninh Ngọc cũng thuận thế đổi chủ đề, "Ăn trước đi đã."Hai người ăn phở, trò chuyện một vài đề tài đơn giản, phần lớn là Cố Hiểu Mộng nói, Lý Ninh Ngọc nghe, thi thoảng gật đầu một cái.Cách quán phở phía xa xa, hai gã tóc vàng đứng hút thuốc ở khúc cua ngõ hẻm, đồng thời tán gẫu."Tiểu Cố được a, mới mấy ngày, đã có thể ăn cơm với cảnh sát.""Được rồi, vậy thì hai ta cũng nên kết thúc công việc đi ăn khuya thôi. Cô ấy có chừng mực, chắc sẽ liên lạc với lão đại."Hai người đâm tàn thuốc vào tường, khoác vai biến mất trong ngõ hẻm.Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc ăn xong, về lại ven đường. Lý Ninh Ngọc nhấn điều khiển từ xa, đèn xe lóe lóe phát ra tiếng mở khóa, "Muộn quá rồi, để tôi chở về nhà, chỗ cô ở quá xa.""Chị Ngọc đang quan tâm em sao, ngay cả nhà em ở đâu cũng biết?""Trong hồ sơ đều có."Cố Hiểu Mộng chóp chép miệng, trên đời sao lại có người giống như Lý Ninh Ngọc, thật là không hiểu phong tình!"Tuy rất muốn quá giang xe chị, nhưng hôm nay em có hẹn với bạn, chị Ngọc về trước đi. Cảm ơn chị a."Nếu không phải hôm nay hẹn gặp Long Xuyên báo cáo tình hình, Cố Hiểu Mộng hận không thể lập tức chui vào trong xe Lý Ninh Ngọc để chị ấy chở mình về nhà."Được." Nếu không phải trì hoãn quá lâu ở Cục Cảnh sát, chắc Cố Hiểu Mộng đã sớm đi gặp bạn rồi, Lý Ninh Ngọc lại nổi lên áy náy. Cho nên cũng không hỏi nhiều nữa, mở cửa chui vào xe."Đi đường cẩn thận ~" Tuy rằng người này lái xe cũng sóng yên biển lặng như tính tình, nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở."Được. Cô cũng vậy."Cố Hiểu Mộng nhìn đuôi xe Lý Ninh Ngọc biến mất, khóe môi nhoẻn cười cũng hạ xuống.Cô ra đầu đường gọi taxi, báo với tài xế tên một trung tâm mát xa đắt tiền.Cả một con đường đều là tiệm mát xa, Cố Hiểu Mộng nhìn bầu không khí náo nhiệt, cảm thấy có một câu Lý Ninh Ngọc nói sai rồi.Bây giờ làm gì mà quá muộn, rõ ràng ở bên này sinh hoạt chỉ vừa mới bắt đầu.Trung tâm mát xa số 701, Long lão bản đã ở bên trong thưởng thức trà, bên cạnh còn có một nam nhân, ôm một cô nhân viên mát xa trẻ tuổi.Cố Hiểu Mộng đã đến, Long lão bản đưa mắt ám chỉ, cô nhân viên cũng lui ra ngoài."Hiểu Mộng đến rồi, hôm nay cô tới trễ, phải tự phạt ba ly đấy nhé!" Nếu Lý Ninh Ngọc ở đây, nhất định có thể nhận ra nam nhân này là ai.Cố Hiểu Mộng bưng cốc trà trên bàn hớp một ngụm, cười nói: "Uống trà thôi, Vương cục trưởng ngài chớ có nói đùa.""Ta nghe A Hoàng nói hôm nay cô cùng Lý Ninh Ngọc ăn cơm? Tiến triển nhanh lắm." Long Xuyên hỏi đến chính sự."Cũng tàm tạm.""Vẫn là Hiểu Mộng của chúng ta có bản lãnh." Vương cục trưởng tiếp lời, "Lúc trước cấp trên điều cô ta đến đây ta đã cảm thấy khó giải quyết rồi. Năm 04 cô ta cùng thầy mình đến nơi này giúp tra vụ án nhận hối lộ, nếu không phải ta sớm nhận được tin tức, hôm nay còn có thể ngồi đây cùng các người uống trà sao. "Ta từng cho một tên đội trưởng nói gần nói xa thu mua cô ta, đoán xem người ta nói gì? Cô ta nói, xin hãy biết tự giác về thân phận cảnh sát của bản thân."Ngày thường cũng không ít lần nghe bọn họ trêu đùa cợt nhả, nhưng không biết tại sao, hôm nay Cố Hiểu Mộng cảm thấy bộ dáng Vương cục trưởng cố ý bắt chước Lý Ninh Ngọc, khiến cho cô nhìn ghét muốn ói, ở cùng bọn họ lâu thêm một phút cũng cảm thấy hít thở không thông.Cố Hiểu Mộng chịu đựng khó chịu hỏi vấn đề cô muốn có đáp án, "Tôi cũng rất kỳ quái, tại sao Lý Ninh Ngọc lại bị điều đến địa phương khỉ ho cò gáy này của chúng ta?""Cái này cô không biết đâu, cô ta ấy à, tự làm tự chịu!"Long Xuyên ở bên cạnh vắt hai chân, dáng vẻ như đang nghe Vương cục trưởng kể một câu chuyện hay."Lý Ninh Ngọc, học trò của Trương Văn Tổ, theo học kỹ thuật trắc hoang ở một đại học danh tiếng lâu đời. Là một sinh viên tài năng, đáng tiếc, tính tình quá quật."Vụ án Đỗ Bồi Vũ ngày trước ở Cục Cảnh sát Vân Nam, mấy người có biết không. Tên họ Đỗ chính là cục trưởng, bắn chết vợ và gã tình nhân, đạn kiểm tra được chính là từ khẩu súng của hắn. Kết quả dò nói dối cộng thêm chứng cớ, mọi thứ đều đầy đủ. Thế nhưng không tìm được hung khí, hắn cứ khăng khăng nói là súng của hắn bị người ta đánh cắp, ai mà tin nà."Sau đó hắn bị phán tử hình, về sau có thái độ nhận sai, lại chuyển thành chết chậm."Mào đầu quá dài, Cố Hiểu Mộng không nhịn được chen miệng: "Cái này liên quan gì đến Lý Ninh Ngọc."Vương cục trưởng cười ha ha một tiếng nói: "Đừng nóng vội, lập tức có liên quan."Có lẽ là cố ý muốn làm người ta tò mò, hắn uống một ngụm trà lớn rồi mới tiếp tục, "Kết quả dò nói dối lúc ấy, Lý Ninh Ngọc nhất mực phản đối, cô ta nói tâm tình phạm nhân từ đầu đến cuối đều không ổn định, kết quả kiểm tra không thể xem như căn cứ suy luận. Nhưng Đỗ Bồi Vũ cũng đã nhận tội rồi, mẹ nó ai mà quan tâm cô ta. Tất cả mọi người đều khuyên cô ta đừng náo nữa, nhưng mà không, cô ta nhất định muốn xin phúc thẩm."Tòa án cũng muốn nhanh chóng kết án, cô ta lại ngày ngày viết đơn xin phúc thẩm, còn muốn điều tra kỹ quá trình tra tấn. Mẹ nó, làm gì có chỗ nào cần điều tra kỹ quá trình tra tấn. Dù sao thì từ tòa án đến cục cảnh sát, cô ta đắc tội một lượt từ trên xuống dưới, sau đó liền bị đày đến chỗ quê nghèo đất hoang của chúng ta."Cố Hiểu Mộng không hiểu, "Vậy là Lý Ninh Ngọc sai sao, Đỗ Bồi Vũ kia thật sự là hung thủ?""Lý Ninh Ngọc sai ở chỗ quá thông minh. Bị đày đến đây hơn một năm, nếu không thù không oán với chúng ta thì cũng được đi. Nhưng mà cô ta lại giúp mấy thằng nhóc bên đội chống buôn lậu, nhiều lần phá hoại giao dịch của chúng ta, cho nên trước đó ta mới đến tìm Long lão bản thương lượng, xem nên giải quyết cô ta như thế nào."Còn tên Đỗ Bồi Vũ kia, vụ án đó cũng là kiếp số của hắn rồi. Chuyện này thật vô cùng kỳ dị, Đỗ Bồi Vũ sau khi vào tù bị đánh đến không ra hình người, sau nửa năm bị giam, cảnh sát Vân Nam bắt được một phạm nhân, mấy người nói xem có chết mẹ nó không, cây súng trên người hắn, chính là cây súng mà Đỗ Bồi Vũ bị trộm. Hắn cũng thừa nhận đôi gian phu dâm phụ đó chính là hắn vô tình đụng phải và giết chết trên đường trốn chạy."Cố Hiểu Mộng ở dưới đáy xã hội đã lâu, có chuyện lạ lùng nào chưa nghe qua. Đối với chuyện này, cô chẳng qua có chút bất ngờ là tình tiết hơi tương tự bộ phim kinh điển 《 The Shawshank Redemption 》.Nhưng cô cũng không hứng thú lắm với nhân vật chính trong câu chuyện, "Vậy thì Đỗ Bồi Vũ coi như được sửa án sai rồi, tại sao Lý Ninh Ngọc còn chưa được điều trở về?""Điều trở về? Tổ chuyên án xem cô ta như cái gai trong mắt, còn điều trở về để vả mặt cảnh sát và tòa án địa phương bọn họ sao ha ha ha ha ha"Cố Hiểu Mộng cảm thấy tối nay nghe được một câu chuyện vừa hoang đường lại vừa đáng ghét.Cô đi trên đường, miệng há to hít thở không khí, bỗng nhiên nghĩ muốn hút thuốc. Ở trong túi xách sờ nửa ngày, cô rút ra một cây, bật nhiều lần lửa mới lên, điểm một cái.Ban đêm nhiệt độ thấp, gió lạnh lẫn theo khói thuốc đi vào trong phổi, cô mới cảm giác khá hơn một chút.Chỉ một thành phố nhỏ như vậy thôi, mà đã cất giấu không biết bao nhiêu bẩn thỉu ở bên dưới xa hoa trụy lạc.Cố Hiểu Mộng đã biết được nguyên nhân Lý Ninh Ngọc đến nơi này, chuyện này nếu như không có về sau thì cũng đành đi, nhưng cuối cùng đã chứng minh được Lý Ninh Ngọc là đúng.Người như Lý Ninh Ngọc, hẳn sẽ không tiếc than chuyện bị điều từ thành phố lớn đến nơi này, chị ấy nhất định là hối tiếc không thể ngăn cản án oan phát sinh, vô lực thay đổi tình hình lúc ấy. Nếu như người trộm cây súng đó, mười năm, hai mươi năm sau mới bị bắt, thì sẽ như thế nào?Không biết Lý Ninh Ngọc có buồn hay không, nhưng Cố Hiểu Mộng cảm thấy buồn thay cho Lý Ninh Ngọc.Cố Hiểu Mộng lại hít mạnh một hơi thuốc lá, cô nhớ đến một câu đánh giá của Vương cục trưởng đối với Lý Ninh Ngọc.Hắn không xứng đánh giá Lý Ninh Ngọc, nhưng ít ra câu nói kia là đúng.Hắn nói: "Lý Ninh Ngọc a, chính là tiên trên trời, cô ta ở Sở nghiên cứu làm nghiên cứu khoa học thì tốt biết mấy, đòi hạ phàm mà làm gì, cứ muốn đám người đầy mùi tiền thúi như chúng ta cũng phải cao thượng giống như mình."Cố Hiểu Mộng nhớ tới bóng dáng Lý Ninh Ngọc, không khỏe mạnh cho lắm, một cảnh sát mà như vậy có thể nói là đơn bạc.Người gầy yếu như vậy, rốt cuộc phải làm sao mới có thể gánh nổi bóng tối đang ùn ùn kéo đến thế giới này đây.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me