[BH-Edit] Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt - Cố Lai Nhất
C04 - Lần đầu tiên
Người đầu tiên nhìn về phía Hứa Tịch Ngôn
Mùa hè năm lớp 11 lên lớp 12, trời nóng một cách bất thường.Bách Huệ Trân đứng cùng Văn Nhiễm dưới gốc cây ngô đồng, cầm tờ rơi phát ở ngã tư quạt cho nàng. Bà nhìn tóc mái mềm mại từ bé của con gái bị mồ hôi làm bết dính vào trán: "Một cuộc thi quy mô lớn như vậy, mà tổ chức loạn hết cả lên, đến khi nào mới được vào thi đây hả trời?"Văn Nhiễm đưa tay định nhận lấy tờ rơi: "Để con quạt cho."Bách Huệ Trân giơ tay tránh đi: "Tiết kiệm chút sức đi, lát còn phải đánh đàn nữa.""Ơ, mẹ Văn Nhiễm phải không?"Bách Huệ Trân quay đầu theo tiếng gọi, trên gương mặt bà là dáng vẻ của người trưởng thành không muốn giao tiếp, nhưng vẫn phải cười xã giao chào hỏi: "Ồ, mẹ của Vương Thường đấy à."Một người phụ nữ tóc ngắn, mặc âu phục, tay xách túi Chanel, dắt theo cô bé với mái tóc uốn nhẹ ở đuôi bước tới."Văn Nhiễm cũng tới thi à?"Văn Nhiễm lễ phép chào: "Cháu chào dì Tô.""Ừ, ngoan." Vì đã nhìn Văn Nhiễm lớn lên từ bé, Tô Dư Hoa nói chuyện với nàng vẫn mang theo ngữ điệu khi nói chuyện với trẻ con: "Cuộc thi lần này quy mô lớn thật, có hồi hộp không?"Văn Nhiễm cười nhẹ: "Cũng tàm tạm ạ.""Tâm lý của cháu thay đổi rồi." Tô Dư Hoa nói: "Chứ nếu vẫn giống hồi nhỏ, thi lần nào cũng nhắm đến hạng nhất hạng nhì thì chắc chắn là hồi hộp."Sự trưởng thành của Văn Nhiễm cũng giống như quá trình của "Thương Trọng Vĩnh".*伤仲永/ Thương Trọng Vĩnh: là nhân vật chính trong tác phẩm cùng tên của Vương An Thạch, sau này trở thành thành ngữ chỉ người có tài năng bẩm sinh nhưng không được rèn luyện đúng cách, dẫn đến tài năng bị mai một.Nhà nàng không có ai theo nghệ thuật, nàng sinh ra trong một gia đình bình thường. Hồi nàng mới bốn tuổi, được mẹ dẫn đi dạo trung tâm thương mại, tình cờ gặp vài cây đàn dương cầm trưng bày cho khách trải nghiệm, cô bé nhỏ xíu xiu liền chạy lại bấm vài phím.Nhân viên cửa hàng nhướng mày: "Bé gái này rất có năng khiếu đó."Lên tiểu học, khi việc học chưa quá căng như bây giờ, Bách Huệ Trân nhớ lại chuyện cũ, thử đưa con gái đi đăng ký lớp học dương cầm.Không ngờ, học được hai năm, Văn Nhiễm đi thi thành phố, đối đầu với các bạn cùng trang lứa, nàng gần như chưa từng rớt khỏi top 1-2.Mọi người đều nói với bà Bách: "Chị Huệ Trân à, nhà chị sắp có một nghệ sĩ dương cầm rồi đó!"Bách Huệ Trân cười hớn hở.Tuy nhiên khi lên cấp hai, Văn Nhiễm bắt đầu lớn lên như cành liễu đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân, còn thiên phú thì chững lại. Giống như cuộc thi chạy 800 mét, nàng chạy quá xuất sắc ở 100 mét đầu, sau đó chỉ có thể nhìn người thứ nhất, thứ hai, thứ ba lần lượt vượt qua.Lên cấp ba, nàng vẫn đi thi dương cầm, nhưng kết quả thì thường chỉ đứng hạng mười mấy.Nghe Tô Dư Hoa nói vậy, Bách Huệ Trân hơi khó chịu, đảo mắt đánh giá Vương Thường một lượt: "Vương Thường dạo này luyện tập thế nào rồi?""Hè này đưa nó ra nước ngoài một chuyến, nên gần đây luyện không đều lắm, ai biết có giành nổi hạng nhất không." Tô Dư Hoa cười, bàn tay làm móng màu đỏ thẫm giơ lên quạt nhẹ bên má: "Nóng muốn chết, Thường Thường, mình về xe chờ đi."Bà ta lái xe Mercedes tới. Bách Huệ Trân vì muốn con thi cho tốt nên không đi xe buýt, gọi xe taxi, giờ ngoài bóng cây ra chẳng có chỗ nào tránh nắng.Tô Dư Hoa đưa Vương Thường đi rồi, Văn Nhiễm im lặng một lúc, nhìn Bách Huệ Trân vẫn đang kiên trì quạt gió cho mình, tóc mái dính sát vào chân mày như điêu khắc: "Sao hôm nay nóng thế..."Văn Nhiễm mấp máy môi, lưỡng lự muốn nói: "Xin lỗi."Gia đình nàng là dân địa phương, ở một căn nhà hai tầng cũ kỹ trong một con hẻm nhỏ, sống chung với gia đình cậu, chia ra mỗi người được mấy mét vuông. Ba mẹ nàng đều là công nhân, sau khi bị sa thải, họ tự mở quán cơm nhỏ, chuyện làm ăn cũng không dễ dàng.Thời đó học dương cầm không rẻ, Bách Huệ Trân đưa nàng đến nhà giáo viên học mỗi tuần, không thể nói là không vất vả Nàng vẫn nhớ khi đó mọi người đều nói nhà họ sắp có một nghệ sĩ dương cầm, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt mẹ.Nhưng khi thành tích nàng đi xuống, Bách Huệ Trân chưa từng trách móc một lời, vẫn đều đặn đưa nàng đi luyện đàn mỗi tuần.Bách Huệ Trân liếc nhìn nàng: "Nhìn mẹ làm gì đấy? Mẹ bị trôi phấn rồi à?"Hôm nay vì buổi thi của con gái, Bách Huệ Trân còn trang điểm."Không có." Văn Nhiễm đưa tay quạt hai cái gần mặt bà: "Có muỗi."Cuộc sống ngoài đời đâu giống phim truyền hình, giữa cha mẹ và con cái, để thể hiện tình cảm đâu cần phải nói "xin lỗi" hay "mẹ yêu con".Bách Huệ Trân nhìn về phía cổng nhà hát: "Hôm nay rốt cuộc sao thế nhỉ? Bao giờ mới được vào?"Lúc này trước cổng có hơi ồn ào, Bách Huệ Trân vỗ vai Văn Nhiễm: "Được rồi được rồi, hình như được vào rồi."Bà mở ô che nắng, cùng Văn Nhiễm bước về phía cổng.Nhân viên cầm loa thông báo: "Đèn sân khấu trong nhà hát hôm nay bị sự cố, toàn bộ thí sinh hãy lên xe buýt, chúng ta sẽ chuyển sang nhà thi đấu phía Bắc.""Gì cơ?" Bách Huệ Trân hỏi to: "Thế còn phụ huynh thì sao?""Phụ huynh không lên chuyến xe đầu tiên, hãy để thí sinh qua trước chuẩn bị, sau đó sẽ có hai xe đến sau chở phụ huynh."Bách Huệ Trân đưa túi cho Văn Nhiễm: "Vậy con mau đi đi."Văn Nhiễm đáp một tiếng, đeo balo lên xe một mình.Tính nàng vốn không thích phô trương, lại ít nói, lên xe liền ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, sát cửa sổ, nàng hé một khe cửa sổ nhỏ.Chẳng bao lâu sau, Vương Thường cũng lên xe, cô liếc nàng một cái rồi đến ngồi chỗ khác tán gẫu với bạn bè.Văn Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.Mùa hè nhưng trời không mưa, màu xanh trong vắt như vừa được tẩy rửa, tiếng ve kêu râm ran, cánh của chúng như khuấy động từng làn khí nóng trong không khí.Gió nổi lên, làm mái tóc dính bết trên trán nàng khẽ bay bay.Bà Bách lúc này đã đi cùng nhân viên tìm xe dành cho phụ huynh, nên giờ nàng không nhìn thấy bóng dáng bà nữa. Văn Nhiễm cảm thấy ý nghĩ này có hơi vô tâm, nhưng khi không thấy mẹ mình, cơn gió trong không khí dường như mang theo chút mùi vị của tự do.Đúng lúc đó, giáo viên tổ chức bước lên xe, điểm danh từng người.Tài xế hỏi: "Đủ người chưa? Đủ thì chạy thôi."Giáo viên tổ chức: "Chờ chút, còn thiếu một người."Còn một người?Thật ra mấy thí sinh thi từ nhỏ đến lớn đều đã quen mặt, nếu không thân thì cũng biết mặt. Văn Nhiễm nhìn quanh một vòng, không nghĩ ra còn thiếu ai.Nàng cũng không bận tâm, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ở cửa xe.Bởi vì mọi người đều đang nói chuyện với bạn bè, nên người ngồi một mình như Văn Nhiễm chính là người đầu tiên nhìn ra cửa.Về sau Văn Nhiễm đã nhớ lại cảnh tượng đó vô số lần, ít nhất, trong số tất cả những người trên chiếc xe ấy, người đầu tiên nhìn về phía Hứa Tịch Ngôn, là nàng.Khi đó, nàng còn chưa biết người ấy tên là Hứa Tịch Ngôn.Chỉ cảm thấy không khí bên tai như nổ tung một tiếng.Vì vậy rất nhiều năm sau, nàng chưa từng xem Hứa Tịch Ngôn là ánh trăng trong thời học sinh của mình. Từ lần gặp đầu tiên gặp gỡ, Hứa Tịch Ngôn chính là mặt trời.Những người khác cũng chỉ chậm hơn Văn Nhiễm một nhịp, rồi cùng quay đầu nhìn ra cửa xe.Bởi vì Hứa Tịch Ngôn thật sự quá thu hút.Cô mặc quần jeans đen, đầu gối có vết rách rất ngẫu hứng, áo thun đen, cổ áo rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.Phản ứng đầu tiên của Văn Nhiễm rằng đây là một người rất tùy hứng.Vì giữa mùa hè nóng hầm hập, cô vẫn mang đôi bốt Martin, dường như chẳng màng đến cái nóng.Cô rất... chín chắn.Văn Nhiễm không nghĩ ra từ nào hợp hơn.Sự chín chắn này không phải nói cô trông già dặn, mà là so với những thiếu nữ 17-18 tuổi còn quá non nớt, cô như đóa hồng nở sớm. Mái tóc dài xoăn như rong biển xõa tự nhiên trên vai, khi nhìn vào trong xe, hàng mi cụp xuống, có vẻ thờ ơ.Khuôn mặt cô trắng đến mức gần như lóa mắt, không trang điểm, duy chỉ có đôi môi được tô son màu đỏ pha xanh đầy tính công kích. Có người nói màu đó hợp với phụ nữ từng trải hơn, nhưng kể từ lần đầu tiên gặp Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm cảm thấy họ đã sai.Người hợp với sắc đỏ pha xanh nhất chính là thiếu nữ ấy.Khi viên ngọc trai còn chưa hóa thành mắt cá, với sắc đỏ công kích như vậy lại khơi lên tất cả sự thờ ơ, phóng túng, cùng sự sắc sảo ẩn sâu trong xương tủy của thiếu nữ. Qua độ tuổi dậy thì, người ta không còn có thể đạt được trạng thái này nữa, càng lớn lên càng trở nên buồn tẻ.Trong xe nhất thời im lặng, như thể tất cả mọi người đều quên mất phải lên tiếng.Cho đến khi thầy phụ trách vừa mới đi xử lý việc khác vội vã quay lại xe: "Hứa Tịch Ngôn phải không? Đến rồi thì tốt, mau ngồi xuống, sắp khởi hành rồi."Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Ngồi đâu cũng được?"Đó là lần đầu tiên Văn Nhiễm nghe giọng Hứa Tịch Ngôn.Vì bên trong xe yên tĩnh quá mức, bốn chữ ngắn ngủi của Hứa Tịch Ngôn vang lên như bản ghi từ một đĩa than, truyền đến tận hàng ghế sau mà không có chút tạp âm. Vì sao một cô gái có gương mặt rực rỡ đến thế, lại sở hữu một giọng nói trầm khàn đến vậy?Nhưng nghĩ kỹ, lại cảm thấy chuyện này rất hợp tình hợp lý. Như bánh ngọt phải đi cùng cà phê đen, như giữa mùa hè oi bức cần một cây kem mát lạnh ngấm vào tận đáy tim, như một cuốn phim buồn cần một xô bắp rang bơ.Những điều tuyệt vời nhất trên đời, vĩnh viễn đều là những sự đối lập xung đột đầy mâu thuẫn như thế.Cô còn trẻ đến thế, vậy mà giọng nói như chứa đựng cả câu chuyện.Thầy giáo gật đầu: "Em nhìn xem còn chỗ nào trống thì ngồi."Hứa Tịch Ngôn quét mắt nhìn khắp xe, tim Văn Nhiễm khẽ run lên.Vì những người khác đều có bạn quen, ngồi theo cặp với nhau, chỉ có nàng là trầm lặng, bên cạnh vẫn còn trống một chỗ.Nhịp tim kiểu này, Văn Nhiễm chỉ gặp vào mỗi kỳ thi cuối kỳ, khi nàng sắp nhận điểm môn Toán, môn nàng kém nhất, hoặc khi chờ công bố kết quả mỗi cuộc thi dương cầm.Nhưng Hứa Tịch Ngôn tháo túi đeo trên vai xuống, chọn ngồi vào chiếc ghế cạnh giáo viên ở hàng đầu.Thông thường chẳng ai muốn chọn chỗ ấy. Có học sinh nào lại thích ngồi cạnh thầy cô chứ.Nhưng Hứa Tịch Ngôn lại dường như chẳng mảy may bận tâm.Văn Nhiễm cũng không rõ trong lòng mình là nhẹ nhõm, hay hụt hẫng.Xe rất nhanh bắt đầu lăn bánh. Loại xe buýt này có hệ thống giảm xóc vốn không tốt, chạy đến là cứ xóc nảy như thể hòa vào nhịp tim chẳng theo quy tắc nào của nàng.Mọi người dần dần trò chuyện rôm rả, trong xe vang lên những câu như: " «Lớp học ám sát»* đúng là kiệt tác, cùng với «Bóng đèn»** sao mà hay đến thế".*暗杀教室 tên tiếng Anh là Assassination Classroom, một bộ manga của Nhật, có 2 seasons trên Netflix.**电灯胆/ Điện đăng đảm: Một bài hát của Đặng Lệ Hân (邓丽欣)Người duy nhất im lặng, có lẽ chỉ còn Văn Nhiễm ở hàng ghế áp chót, và Hứa Tịch Ngôn ở ghế đầu sát lối đi.Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói chang, Văn Nhiễm kéo rèm che nắng xuống. Phải cách một khoảng xa như vậy, nàng mới dám ngắm nhìn Hứa Tịch Ngôn.Nên trong ấn tượng của nàng, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Hứa Tịch Ngôn lại là bóng lưng của cô.Chỉ một nửa bóng lưng.Phần lớn bị lưng ghế che khuất, tóc xoăn bồng bềnh nhảy múa theo chuyển động xe, chiếc áo phông đen mềm mại, phần lưng áo lộ ra nơi bả vai tạo thành những nếp gấp rất đẹp mắt.Cô lặng lẽ nhìn ra phía trước qua tấm kính chắn gió, không biết đang nghĩ gì.Văn Nhiễm nghĩ: XU Xiyan.Không rõ là ba chữ nào. Là 徐/Từ? Hay là 许/Hứa? Hay là chữ ít gặp hơn như 绪/Tự? Thật ra Văn Nhiễm không nghe rõ lắm.*Ba chữ trên đọc gần giống nhau nhé.Trong gần mười vạn chữ Hán, ba chữ nào kết hợp lại có thể xứng với gương mặt ấy đây?Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me