[BH-Edit] Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt - Cố Lai Nhất
C06 - Dục vọng
Lần đầu tiên tiếp xúc sau hơn mười mấy năm cuộc đời
Từ nhỏ Văn Nhiễm cũng từng được gọi là "thiên tài" vài lần, nhưng mỗi lần nghe, nàng đều thấy hoang mang lo sợ.Nàng nào có phải thiên tài gì đâu, chẳng qua chỉ vì nàng luôn cẩn thận đối xử với những phím đàn đen trắng, thuận theo chúng, dỗ dành chúng, để chúng phát ra những âm thanh có thể lọt tai người nghe.Chẳng qua nàng chỉ là lĩnh ngộ tốt, thêm vào đó là chăm chỉ khổ luyện.Nhưng đến khi qua mười tuổi, bọn trẻ con bắt đầu thôi chơi đùa, thì cái "chăm chỉ khổ luyện" ấy cũng mất đi lợi thế, và thành tích của nàng cứ thế bình bình trượt xuống.Còn Hứa Tịch Ngôn, vừa đặt tay lên đàn, cả khán phòng im phăng phắc.Thật ra, đó là một chuyện rất tàn nhẫn. Chỉ cần cô vừa nhấn phím, người ta sẽ lập tức nhận ra: Thiên phú của cô có thể nghiền nát tất cả. Dù bạn có chăm chỉ đến mấy, vượt qua bao nhiêu mùa hè mùa đông, đầu ngón tay đầy vết chai, cũng vĩnh viễn không thể đuổi kịp cô.Bạn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô, thật xa và mãi mãi luôn ở phía trước, dù bạn có chạy nhanh đến đâu, cố gắng đến thế nào, thì thứ duy nhất đi cùng bạn chỉ là bụi đường do cô để lại.Từ giây phút đó, Văn Nhiễm đã biết: Tương lai của Hứa Tịch Ngôn nhất định sẽ rực rỡ đến chói mắt.Hứa Tịch Ngôn đúng là kiểu người vô cùng phóng túng. Cô chọn biểu diễn bản Sonata số 8 của Beethoven – Chương một "Bi thương". Thật ra hiện nay mọi người đều đã thông minh hơn, ít khi chọn bản nhạc này để thi. Dù không phải là bản nhạc có kỹ thuật khó nhất, nhưng lại yêu cầu cực kỳ cao về cảm xúc.Bởi vì, một thiếu niên mười mấy tuổi thì làm sao có thể thật sự hiểu được "Bi thương" của Beethoven khi chống chọi với số phận?Sonata Bi thương (hay Sonata Pathétique) theo phong cách cổ điển kinh điển, chương đầu tiên đã là một cửa ải lớn, mười ô nhạc mở đầu dài vô tận, thể hiện sự giằng xé trong mâu thuẫn nội tâm.Hứa Tịch Ngôn đánh đàn lại không giống đang đánh đàn, mà giống như đang thuần phục chiếc dương cầm, như thể đang thuần phục một con ngựa hoang khó trị.Cô mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực không tay, động tác cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn không có sự cẩn trọng như Văn Nhiễm khi đối mặt với cây đàn, những đầu ngón tay thon dài quật xuống phím đàn bằng lực rất mạnh.Tinh— Tinh— Tinh!Màng nhĩ của Văn Nhiễm rung lên theo từng nhịp.Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn đàn xong bản nhạc, đứng dậy cúi chào về phía dưới sân khấu.Không có tràng pháo tay rền vang như tưởng tượng, ngược lại, sự im lặng vẫn bao trùm, như thể tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái nghi hoặc, bắt đầu tự hỏi mấy chục năm khổ luyện của mình liệu có ý nghĩa gì không.Văn Nhiễm là người đầu tiên đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ một cái.Đúng lúc ánh mắt Hứa Tịch Ngôn sắp lướt đến nàng, những người khác dường như cũng bừng tỉnh, bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt.Vì vậy, ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn vẫn chưa dừng lại trên người Văn Nhiễm, đã nhanh chóng dời đi.Kết quả cuộc thi được công bố, hoàn toàn không có gì bất ngờ.Lễ trao giải không tổ chức ngay sau khi thi, mọi người chen đến trước màn hình điện tử ở sảnh để xem kết quả.Trong đám đông vây quanh, không thấy bóng dáng Hứa Tịch Ngôn đâu. Nhưng thực ra, kết quả chẳng có gì bất ngờ cả, hạng nhất đương nhiên thuộc về cái tên ấy: Hứa Tịch Ngôn.Vương Thường đứng thứ hai. Trong nhóm người, sắc mặt Tô Dư Hoa trông có vẻ không vui.Thật ra Văn Nhiễm đã nghĩ, hay là không đến nhìn tên của Hứa Tịch Ngôn nữa. Vì nếu biết được ba chữ đó viết thế nào, nàng e là từ nay sẽ khắc ghi mãi trong lòng.Nàng không chịu nói tên mình cho Hứa Tịch Ngôn, cũng là vì lý do tương tự. Nàng chỉ muốn xem tất cả như một cuộc gặp gỡ bất ngờ vào cuối hạ, bởi nàng biết sau cuộc thi hôm nay, cơ hội gặp lại Hứa Tịch Ngôn có lẽ là trên truyền hình nhiều năm sau, hay trên sân khấu một cuộc thi dương cầm tầm cỡ thế giới.Thứ cảm giác đó chẳng khác gì mộng tưởng.Cuộc thi lần này, Văn Nhiễm xem như đã phát huy tốt, xếp hạng chín. Bách Huệ Trân vỗ vai nàng: "Giỏi lắm."Văn Nhiễm chỉ khẽ cười.Về đến nhà, Bách Huệ Trân lấy chân ngỗng hầm rượu từ tủ lạnh ra, nấu riêng một phần cho con gái, sau đó bận rộn chuẩn bị cơm nước cho cả đại gia đình.Cả nhà ăn trái cây sau bữa ăn, đang vào mùa dưa hấu. Một gia đình đông người như vậy, một người nội trợ dù có kiên nhẫn đến đâu cũng chẳng thể cắt từng miếng nhỏ. Vì vậy, mọi người ăn theo kiểu hào sảng, bổ thành từng miếng to, theo thói quen cũ, ném vỏ và hạt dưa vào cùng một chậu men sứ Đến lượt thứ ba mới tới Văn Nhiễm, nàng ngồi tách hai chân trước chậu men, hơi cúi người, hạt dưa bắn vào chậu như súng bắn hạt đậu.Bách Huệ Trân giơ tay lắc lắc trước mặt nàng: "Thẫn thờ gì đó?""Con đâu có."Bách Huệ Trân cười nói: "Mẹ còn không hiểu con chắc?"Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Chuông kiểu cũ, âm vang khàn đục.Bách Huệ Trân vỗ tay một cái: "Có phải Văn Viễn đến rồi không? Mẹ gọi nó tới ăn dưa hấu, tiện thể lấy ít chân ngỗng hầm rượu mang về."Người bước vào quả nhiên là Văn Viễn.*Chữ Văn trong Văn Viễn là 文 có nghĩa là chữ viết, văn trong văn học. Còn Văn của Văn Nhiễm là 闻 có nghĩa là nghe. Hai chữ cùng phiên âm là [wén]Văn Viễn sống đối diện nhà họ, lớn lên cùng Văn Nhiễm từ nhỏ, hơn nàng một tuổi, hiện đang học năm nhất đại học. Hai người hồi nhỏ từng đánh nhau, khóc nhè, tranh nhau kẹo mút, lớn lên rồi thì lại thấy hơi ngượng ngùng, người lớn nhìn họ cười, ánh mắt cũng trở nên có phần hàm ý.Văn Viễn ngồi xuống bên chậu men, Bách Huệ Trân đưa cho cậu một miếng dưa hấu.Cậu cắn một miếng, lại hỏi Văn Nhiễm: "Thi xong rồi à?"Văn Nhiễm ném vỏ dưa vào chậu men, "Ừ" một tiếng.Nàng chỉ ừ một tiếng thôi, những người lớn cười cái gì chứ.Thật ra nàng biết người lớn có ý gì, thanh mai trúc mã, dường như rất thích hợp để phát triển thành một mối tình. Sau này cưới nhau, hai nhà cửa đối cửa, thân nhau quá rõ ràng.Văn Nhiễm từ nhỏ chưa từng thích ai. Có lúc nàng cũng từng nghĩ, liệu mình có thích Văn Viễn không? Có lẽ thích chính là như thế, bình dị, quen thuộc, không có nhiều gợn sóng, giống như cuộc sống thuận theo tự nhiên.Nhưng sau cuộc thi hôm nay đã hoàn toàn phủ định suy nghĩ đó của nàng.Vì nàng đã đối diện với một thiếu nữ mười mấy tuổi, một cuộc gặp gỡ thoáng qua.Rất lâu về sau, khi Văn Nhiễm nhớ lại khoảnh khắc ấy, nàng biết mình chưa từng thích con trai, cũng chưa từng thích con gái, nàng chỉ thích mỗi Hứa Tịch Ngôn.Lúc đó nàng đã nghĩ rằng đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại Hứa Tịch Ngôn.Nhà chỉ có một phòng tắm, phải xếp hàng tắm rửa thật sự rất phiền.Văn Nhiễm quay về phòng, tranh thủ hoàn thành nốt đống bài tập hè, cuối cùng cũng đến lượt nàng đi tắm. Váy lễ phục không thể giặt thường xuyên, nàng treo nó ra ban công cho gió thổi khô, để lần sau thi đấu vẫn có thể mặc tiếp.Nàng xách một thau nước, chuẩn bị giặt đôi tất da đã mặc trong buổi thi hôm nay.Vừa ngâm vào nước với bột giặt rồi chà xát, đầu óc nàng lại lơ đãng.Nghĩ đến tấm lưng trắng muốt bị cánh cửa tủ đồ chắn một nửa trong phòng thay đồ hôm nay, nghĩ đến đôi chân dài thon thả ấy, và nốt ruồi nâu nhạt bên trong đùi phải.Văn Nhiễm mím môi.Không biết đôi chân trắng trẻo, thon dài, mềm mại ấy, khi được bọc trong đôi tất da giống hệt của nàng, sẽ mang đến cảm giác thế nào khi chạm vào.Đó là lần đầu tiên, trong suốt mười mấy năm sống bình lặng, Văn Nhiễm chạm vào một thứ gọi là "dục vọng".Nàng cũng không cảm thấy quá sợ hãi khi bản thân thất thố như vậy, vì nàng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại Hứa Tịch Ngôn nữa.*Một tuần nữa trôi qua, kỳ nghỉ hè kết thúc.Văn Nhiễm cố ý đến trường sớm một chút, đang dựng xe đạp trong nhà xe thì đúng lúc Đào Mạn Tư cũng dắt xe tới: "Nhiễm Nhiễm, cậu thấy mình có bị đen đi không?"Văn Nhiễm quay đầu lại: "Không có.""Cả mùa hè ba mẹ đưa bà và mình đi Tam Á, ai mà lại chọn đi Tam Á vào mùa hè chứ? Nóng đến mức nổi cả rôm sảy." Đào Mạn Tư dựng xe xong, đẩy gọng kính nơi sống mũi: "Mình trốn trong phòng đọc tiểu thuyết suốt, vẫn cảm giác bị đen đi."Văn Nhiễm cười: "Không có đâu, do cậu tưởng tượng thôi."Đào Mạn Tư bất chợt im lặng, dùng khuỷu tay khẽ huých Văn Nhiễm.Văn Nhiễm nhìn theo ánh mắt cô, mới thấy ở phía xa bên kia nhà xe, Trương Triết Văn đang dựng xe.Thiếu niên mười tám tuổi, thân hình cao gầy như hạc bay giữa trời xanh và mây trắng, mà dưới khung kính kim loại của Đào Mạn Tư, vành tai đã nhuốm hồng.Trước kia lúc Đào Mạn Tư như vậy, Văn Nhiễm chưa từng cảm thấy gì, chỉ đợi Trương Triết Văn đi xa rồi sẽ cười trêu cô một câu.Nhưng lần này, đây là lần đầu tiên nàng sinh ra một chút cảm giác ghen tị.Văn Nhiễm mười bảy tuổi, sinh nhật mười tám cũng đã sắp tới. Cảm giác rung động thuần khiết chỉ có ở độ tuổi thanh xuân, cuối cùng cũng nảy nở trong lòng nàng.Nhưng khác với Đào Mạn Tư có thể nhiều lần tình cờ gặp Trương Triết Văn trong sân trường.Người khiến tim nàng rung động lại là ánh dương nơi chân trời, xa xôi chẳng thể chạm tới.Hai người dựng xe xong, cùng nhau đi về phía tòa nhà lớp học.Đào Mạn Tư hỏi: "Còn cậu thì sao? Hè vừa rồi có gì thú vị không?"Văn Nhiễm khựng lại một chút: "Không có."Biết nói thế nào đây.Một tuần sau cuộc thi, nàng đã một mình hồi tưởng lại lần gặp gỡ Hứa Tịch Ngôn không biết bao nhiêu lần. Khi nằm trên chiếc giường đơn phủ hoa vàng, tắt đèn và đeo tai nghe, khi đang nhai xong một miếng dưa hấu và ngây người nhìn trần nhà.Càng nghĩ, gương mặt rực rỡ quá mức của Hứa Tịch Ngôn lại càng trở nên mơ hồ.Bởi vì đó vốn là một cuộc gặp gỡ bất ngờ không nên tồn tại trong đời sống thường ngày. Giống như một cây kẹo bông gòn, mỗi lần nhớ đến, lại xé ra và niếm một chút, sự ngọt ngào trong tay cũng vì thế mà ít dần.Sau đó Văn Nhiễm dứt khoát không cho phép mình nghĩ tới nữa.Đến lớp, Đào Mạn Tư hỏi: "Cậu làm xong bài tập hè chưa?"Văn Nhiễm cười khổ: "Tập đề Toán không giải được."Nàng không phải không chịu học, nhưng môn Toán thật sự là môn không bao giờ phản bội con người, không biết thì chính là không biết.Đào Mạn Tư mở cặp lấy bài giải ra: "Mau chép đi.""Cậu làm được hết à?" Văn Nhiễm kinh ngạc: "Giỏi thật đấy.""Không phải mình làm." Đào Mạn Tư cũng cười khổ, hai người bọn họ đều học lệch các môn, ngữ văn và tiếng Anh đứng đầu lớp, còn Toán thì rối tinh rối mù: "Chị họ của mình cũng đi Tam Á đợt hè vừa rồi, chị ấy làm giúp mình."Văn Nhiễm lấy bút nước màu xanh ra, nhanh chóng chép lời giải vào đề của mình.Ngày đầu khai giảng chẳng có việc gì nhiều, chỉ cần điểm danh, nộp bài tập, phát sách, sau đó giáo viên chủ nhiệm họp lớp, vỗ bàn giảng dạy hùng hồn một hồi, bảo rằng trước kia có ham chơi đến đâu thì giờ cũng nên thu tâm lại, đã lớp 12 rồi, ngã rẽ thay đổi vận mệnh đã đến.Họp lớp xong thì được nghỉ giải lao mười phút, sau đó tổng vệ sinh rồi tan học.Đào Mạn Tư cùng Văn Nhiễm đi vệ sinh, vừa đi vừa hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu tính đi theo hướng nghệ thuật à?""Vẫn chưa quyết định nữa."Bây giờ mỗi lần nàng tham gia thi dương cầm đều xếp khoảng hạng mười mấy, điểm văn hóa cũng tương đương khoảng hạng mười mấy trong lớp, không nổi bật ở mặt nào cả. Giống như chính nàng vậy, bất kể là diện mạo hay tính cách, đều dịu dàng, kín đáo.Khó thật.Trên đường trở lại lớp, hai người thấy bên cạnh giáo viên chủ nhiệm lớp Ba có một khuôn mặt lạ, thầy phụ trách khối đang nói chuyện gì đó."Chắc là học sinh chuyển trường." Đào Mạn Tư nói: "Lên lớp 12 còn dám chuyển trường, gan lớn thật.""Chắc chỉ có lớp Ba có học sinh chuyển đến nhỉ?""Chắc vậy. Sao thế?""Không sao cả, hỏi đại thôi."Thật ra Văn Nhiễm từng nghĩ, nếu Hứa Tịch Ngôn chuyển về Hải Thành học, thì liệu có thể chuyển tới trường của nàng không? Nhưng rồi nàng nhanh chóng dập tắt suy nghĩ đó, vì trường trung học của nàng rất bình thường, những học sinh ưu tú cả về học lực lẫn gia cảnh của Hải Thành đều tập trung ở Trường Ngoại Ngữ số 1.Trong lúc tổng vệ sinh, tay Văn Nhiễm vô ý bị cạnh đinh nhô ra trên ghế cào trúng.Đào Mạn Tư: "Cậu sao rồi?""Không sao đâu."Cuối cùng cũng được tan học, có lẽ đây là ngày tan học sớm nhất trong suốt năm học lớp 12.Đào Mạn Tư cùng Văn Nhiễm ra khỏi cổng trường: "Mình phải về nhà đọc nốt cái kết của quyển tiểu thuyết đang đọc, chắc sau này không còn thời gian nữa."Văn Nhiễm sờ túi áo: "Chết rồi, quên mang chìa khóa. Mạn Tư, cậu đi trước đi.""Không cần trở lại lấy đâu, nhà cậu lúc nào chả có người.""Vẫn nên lấy thì hơn, nhỡ mai tìm không thấy.""Vậy thôi, mình đi trước nhé."Chào tạm biệt Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm một mình đi nhanh về phía tòa nhà lớp học.Đi được một đoạn, bước chân nàng lại chậm lại.Tòa nhà lớp 12 của Trường Trung học Tử Dục là một tòa riêng biệt, nằm đối diện sân thể dục với khu lớp 10 và lớp 11. Lúc này, chắc học sinh lớp 12 đều đang nghĩ hôm nay là ngày tan học sớm nhất, vừa giải tán là đã chạy mất tăm.Cả tòa nhà yên tĩnh, như một nhà thơ u buồn trong buổi hoàng hôn sắp tới. Chuông từ tòa tháp không quá cao bỗng ngân vang sáu tiếng, làm một bầy chim không rõ giống loài đậu trên mái nhà hoảng hốt bay lên.Văn Nhiễm luôn yêu thích quãng thời gian như thế này trong trường. Vì nhà nàng lúc nào cũng quá náo nhiệt, tai nàng luôn bị bao quanh bởi tiếng động, còn giờ khắc này trong khuôn viên trường, lại như dành riêng cho nàng, tĩnh lặng vô cùng.Nàng đi chậm lại, thưởng thức khoảnh khắc hiếm hoi này.Không biết có phải trường nào cũng trồng nhiều cây long não như thế không, khiến loài cây này trở thành biểu tượng mặc định cho thời học sinh. Lúc này, hoàng hôn trải một lớp mực nước sau vòm cây như những trang thơ, viết nên một bài thơ hiện đại chưa hoàn thành.Dưới gốc cây ấy, một thiếu nữ áo đen đang đứng cùng thầy phụ trách khối lớp, nét mặt ba phần thờ ơ, hai phần trầm mặc.Sự yên ắng của thế giới bị phá vỡ ngay giây phút ấy.Giữa hoàng hôn tĩnh lặng, nhịp tim bắt đầu nổi loạn.Văn Nhiễm chợt nghĩ: chắc là trước đây nàng từng làm vài việc tốt.Ví dụ như, nàng hay mang theo một cây xúc xích nhỏ, cho mấy chú mèo hoang gặp trên đường. Ví dụ như, có lần đề thi giữa kỳ bị lộ, nhưng nàng không giống một số người khác mua đáp án về chép.Nàng không phải người may mắn, đến vé số cào còn chẳng trúng bao giờ. Nhưng ngay thời điểm cuối mùa hè của tuổi mười bảy này, Thượng Đế đã ban cho nàng món quà tuyệt vời nhất.Hứa Tịch Ngôn đã chuyển đến học ở trường của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me