[BH-Edit] Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt - Cố Lai Nhất
C08 - Yêu đương
Hai cậu rõ ràng đều là con gái
Bề ngoài Văn Nhiễm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang gào thét: Rõ ràng là Hứa Tịch Ngôn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sao Đào Mạn Tư lại kêu mình nhìn Hứa Tịch Ngôn chứ!Nghĩ lại, người qua lại hành lang bên ngoài nhiều như vậy, ai cũng có thể nhìn thấy, thật ra chẳng ai lọt được vào ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn.Không phải có ý rằng Hứa Tịch Ngôn bất lịch sự, mà là thiếu nữ áo đen trưởng thành hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa. Cô ngồi giữa những bộ đồng phục trắng tinh tề chỉnh, ánh mắt như mang theo tâm sự, trôi dạt về nơi rất xa.Thậm chí Văn Nhiễm cũng không dám chắc, nụ cười vừa rồi của Hứa Tịch Ngôn là vì nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng ngoài cửa sổ, hay chỉ vì cây bút trong tay không biết thế nào lại rơi xuống bàn, nên vô thức nhếch môi một chút.Chắc là lý do sau.Bởi vì Đào Mạn Tư nói: "Hình như không ai dám bắt chuyện với cậu ấy cả.""Sao?""Sáng nay mình tới lớp Năm, thấy cậu ấy cũng ngồi một mình." Đào Mạn Tư tự giải thích: "Cũng phải, cậu ấy xinh thế kia, lại... rất Tây nữa? Cảm giác khó lại gần. Nghe nói là du học sinh mới về nước.""... Ừ."Văn Nhiễm rõ ràng nghe thấy phía sau có hai nam sinh cũng đang bàn tán: "Ai mà dám bắt chuyện với cậu ấy chứ.""Chắc là kiêu ngạo lắm, kiểu chẳng buồn nói chuyện với ai."Đi vệ sinh xong, Văn Nhiễm rửa tay thật kỹ, lúc quay về, hai người vẫn giữ đội hình như lúc đi, nhưng đổi hướng, nghĩa là Đào Mạn Tư đi bên ngoài hành lang, còn Văn Nhiễm đi phía gần lớp học hơn.Cửa sổ lớp Năm mở toang, gió cuối hè thổi nhè nhẹ.Nhưng Văn Nhiễm thậm chí không dám nghiêng đầu thêm một chút, chỉ dùng khóe mắt lướt thật nhanh vào bên trong lớp học.Có lẽ có một vệt đen lướt qua tầm mắt nàng.Hứa Tịch Ngôn là một mảng màu đậm được vẽ bằng sáp dầu, trong quãng thanh xuân nhạt nhòa và đơn điệu của nàng, lại quá mức rực rỡ.Chưa từng có học sinh chuyển trường nào gây được hiệu ứng chấn động như thế, chỉ với mình cô mà đề tài trò chuyện giữa các tiết trở thành "đã có ai nói chuyện với Hứa Tịch Ngôn chưa".Vì vẫn chưa chính thức quyết định có từ bỏ thi nghệ thuật hay không, trước giờ học tối, Văn Nhiễm vẫn đến phòng đàn của trường để đăng ký.Ngày đầu tiên người tập đàn không nhiều, phần lớn đều chỉ đến đăng ký. Do giáo viên quản lý phòng đàn cũ đã nghỉ việc, người mới đến còn chưa quen thủ tục, nên việc đăng ký hơi chậm chạp.Văn Nhiễm cũng không vội, đứng cuối hàng.Nàng cùng hàng người di chuyển chậm rãi, lớp câu lạc bộ văn học và phòng đàn cùng hướng, từ xa đã thấy Đào Mạn Tư chạy về phía nàng, tay ôm một chồng báo lớn: "Nhiễm Nhiễm, cậu cầm giúp mình một lát nhé, tớ đi theo thầy lấy chìa khóa.""Ừ." Văn Nhiễm đón lấy chồng báo trong tay cô.Đào Mạn Tư vội vã chạy theo thầy.Đến lượt Văn Nhiễm, thầy giáo quản lý không ngẩng đầu lên, vừa gõ máy vừa nói: "Lớp, tên.""Lớp 12A2, Văn Nhiễm.""Chữ 'Văn' nào, chữ 'Nhiễm' nào?"Giáo viên cũ vốn đã quen với mọi người, thầy mới này vừa được điều đến, hoàn toàn không quen mặt."Văn trong nghe (thính văn/听闻)..."Nếu ví năm tháng bằng tuổi tác, thì cơn gió cuối hè chắc chỉ mới tám tuổi, lời Văn Nhiễm còn chưa nói hết, tờ báo trên cùng của chồng báo bị gió thổi tung, lượn vòng rồi rơi xuống đất.Văn Nhiễm vội chạy theo nhặt.Chồng báo trong tay khiến nàng không tiện cúi người, mà lấy chân đè lại thì lại không hay, chỉ có thể nhìn tờ báo càng bay càng xa.Nàng chạy theo, cúi nhìn chằm chằm vào tờ báo lúc bay lúc dừng, nên thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một đôi bốt Martin đen, dây giày được buộc hờ, khiến người ta nhớ đến hàng mi rũ mềm mại kia.Thiếu nữ áo đen cúi người trước mặt nàng, mái tóc dài xoăn bồng bềnh trượt dọc sống lưng, ngón tay thon thả ngăn tờ báo lại rồi nhặt lên. Cô ngẩng đầu, lần đầu tiên Văn Nhiễm nhìn rõ khuôn mặt cô trong khuôn viên trường.Không trang điểm, đôi môi đỏ rực từng là điểm nhấn trong cuộc thi đàn cũng không thấy đâu, nhưng ngũ quan trên gương mặt ấy lại quá mức sắc nét, không hề nhợt nhạt.Đó là lần đầu tiên Văn Nhiễm phát hiện ra rằng, thì ra từ "thần thái" có thể chẳng liên quan gì đến tuổi tác hay sự từng trải, cô chỉ cần đứng đó, tự nhiên đã là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.Lúc này thầy giáo đăng ký sau lưng Văn Nhiễm gọi: "Em học sinh, chữ 'Nhiễm' là chữ nào?"Gió lùa qua mái tóc dài của Văn Nhiễm, Hứa Tịch Ngôn đặt tờ báo lại vào tay nàng, mở lời trước nàng một bước: "Nhiễm trong lây nhiễm (cảm nhiễm/感染)."Túi đeo chéo trên vai cô rất giống phong cách du mục, hàng mi vẫn rũ xuống khi nhìn Văn Nhiễm, nhưng ánh mắt nghiêm túc, xác nhận với nàng: "Đúng không? Hôm thi, mình thấy tên cậu trên màn hình công bố kết quả."Văn Nhiễm: ......Thật lòng thì nàng rất muốn phun ra một câu.Tiếng Trung của người này làm sao vậy? Nếu nói đến từ ghép thì người ta thường nói là 'nhất trần bất nhiễm/không nhuốm bụi trần' chứ, ai lại nói là 'lây nhiễm' bao giờ?*Thật ra 'Cảm Nhiễm/感染' còn có nghĩa là lan tỏa, mình nghĩ đây là ý của Ngôn.Nhưng ngoài mặt nàng vẫn gật đầu với Hứa Tịch Ngôn.Giáo viên quản lý gọi: "Em hãy qua đây ghi tên vào thẻ ra vào."Văn Nhiễm ngẩn ra: "Năm nay có cả thẻ ra vào ạ?" Trước đây phòng đàn không có thứ này."Ừ, để quản lý cho quy củ."Tấm thẻ xanh nhạt đã được đặt sẵn trên bàn, Văn Nhiễm đã nhìn mặt bàn từ lúc nãy, thấy chất đầy đồ, không còn chỗ trống để đặt chồng báo trên tay nàng.Chẳng lẽ lại để Hứa Tịch Ngôn cầm giúp...Lúc này Hứa Tịch Ngôn mở lời, giọng nói ấy vang lên trầm thấp dưới ánh hoàng hôn, mang theo một thứ cảm xúc mà bạn bè đồng trang lứa không thể nào có được:"Nếu cậu không ngại.""Sao?""Để mình ghi tên giúp cậu nhé?"Văn Nhiễm ngẩn ra: "Được, cảm ơn cậu."Hứa Tịch Ngôn bước tới, cúi người, cầm lấy cây bút trên bàn, vén mái tóc dài xoăn mềm sang bên tai. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn kẻ sọc màu tối, càng làm nổi bật đôi chân trắng nõn và thon dài, ánh hoàng hôn rọi xuống cô gái một lớp ánh sáng vàng nhạt.Văn Nhiễm nhìn vào đôi chân ấy, đột nhiên nghĩ: Có thể thấy nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt bên trong đùi không nhỉ?Ánh mắt dừng lại trên làn da trắng ấy khiến chính nàng cũng giật mình.Văn Nhiễm, không ngờ mày lại là kiểu người như vậy!Nàng vội vã thu lại ánh nhìn.Hứa Tịch Ngôn đứng thẳng lên nhìn nàng: "Viết xong rồi, cậu qua xem thử được không?""... Ừm." Văn Nhiễm ôm chồng báo bước tới.Không ngờ Hứa Tịch Ngôn từ nhỏ sống ở nước ngoài mà viết chữ Hán lại đẹp đến thế. Đường nét tỉ mỉ, khí thế và phóng khoáng, khiến Văn Nhiễm không hiểu sao lại liên tưởng đến nét bút của bậc thầy Chung Do thời Hán mạt.Văn Nhiễm nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."Thầy giáo quản lý: "Ở đây không có máy ép nhựa đâu, em mang ra tiệm in ngoài trường ép nhé.""Vâng ạ."Đào Mạn Tư vẫn chưa quay lại, nhưng việc đứng cạnh Hứa Tịch Ngôn khiến Văn Nhiễm cảm thấy quá căng thẳng, liền định ôm chồng báo về lớp đưa lại cho Đào Mạn Tư.Hứa Tịch Ngôn đặt thẻ ra vào lên chồng báo trong tay nàng, rồi hỏi: "Chờ mình một chút được không?"Văn Nhiễm ngẩn ra.Hứa Tịch Ngôn: "Nếu cậu không bận.""... Không bận."Hứa Tịch Ngôn đăng ký xong, nhận thẻ ra vào, rồi đi đến trước mặt Văn Nhiễm:"Hôm nay hình như mình đã thấy cậu ở hành lang, thật ra cũng không có gì, chỉ là lần trước cậu cho mình mượn tất."Văn Nhiễm nghĩ: Chẳng lẽ Hứa Tịch Ngôn muốn trả lại tất?Là một đôi mới, hay là đôi đã dùng rồi...Hứa Tịch Ngôn thò tay vào túi đeo chéo, lấy ra một chiếc hộp thiếc nhỏ tinh xảo:"Cái này tặng cậu, coi như lời cảm ơn nhé."Văn Nhiễm cúi đầu nhìn, bao bì chưa từng thấy ở trong nước, hình chữ nhật, màu trắng sữa nhạt, trên đó có nét vẽ đơn giản nhưng rất Pháp với chủ đề «Hoàng tử bé».Có lẽ là một hộp bánh quy.Lúc đó Văn Nhiễm đang ôm chồng báo: "Ơ..."Gió chiều thổi bay vạt váy của Hứa Tịch Ngôn, cô bước lên một bước, đặt hộp thiếc nhỏ lên chồng báo của Văn Nhiễm rồi lùi lại: "Mình đi trước đây.""Không tham gia lớp tự học buổi tối à?"Hứa Tịch Ngôn lắc đầu, ánh mắt trông có vẻ thờ ơ, nhưng mỗi lần nói chuyện với người khác đều rất lễ phép: "Mình có xin phép nhà trường, khi cần luyện tập ngoài trường thì không phải lên lớp tự học buổi tối."Văn Nhiễm rốt cuộc vẫn không hỏi ra câu "Tại sao cậu không chuyển sang trường Ngoại ngữ mà lại tới trường mình".Hứa Tịch Ngôn không nói lời tạm biệt, chỉ khẽ gật đầu với Văn Nhiễm, rồi quay người đi về hướng cổng trường.Nhiều năm sau khi nhớ lại, Văn Nhiễm vẫn nhớ rõ khoảnh khắc đó, nàng nhìn theo bóng lưng Hứa Tịch Ngôn.Đó là cuối hè, trong không khí tràn ngập hương thơm từ ao sen của trường, thiếu nữ áo đen không phải là bước vào vùng sáng hoàng hôn, mà là hòa tan vào vầng sáng ấy, từng chút từng chút một, cho đến khi cô cũng trở thành một phần trong gam màu cam ấm áp, bóng lưng dần khuất, không còn thấy nữa.Văn Nhiễm thu ánh mắt về, bị Đào Mạn Tư bất ngờ nhảy ra từ phía cây sồi xanh bên cạnh làm giật mình.Đào Mạn Tư bất ngờ đánh một cái vào người nàng, rồi đẩy kính lên sống mũi.Văn Nhiễm: "Á."Cô nhận lại chồng báo trên tay Văn Nhiễm, nàng lấy thẻ ra vào và hộp bánh quy đặt trên cùng xuống.Đào Mạn Tư: "Cậu là người đầu tiên trong trường mình nói chuyện với Hứa Tịch Ngôn đấy!""... Không đến mức đó đâu, chỉ là do cậu thấy mình nói chuyện với cậu ấy thôi.""Cậu ấy cho cậu cái gì vậy?"Văn Nhiễm siết chặt hộp thiếc trong tay:"Chắc là bánh quy."Nói theo phép lịch sự, lẽ ra nàng nên mở hộp thiếc ra và mời người bạn thân từ nhỏ của mình "Cậu ăn một miếng đi."Nhưng Văn Nhiễm, người lúc nào cũng dịu dàng chừng mực, lại chỉ ôm chặt lấy hộp thiếc ấy, cố chấp không mở miệng.Trong lòng thầm áy náy: Mình sẽ mời Đào Mạn Tư ba bữa sáng liên tiếp.Đào Mạn Tư hỏi: "Sao cậu ấy lại cho cậu bánh quy?"Văn Nhiễm quyết định nói thật: "Hè vừa rồi mình thi một cuộc thi dương cầm và gặp cậu ấy. Cậu ấy không mang tất, mình có một đôi dự phòng, nên đã cho cậu ấy mượn.""Wow... không ngờ cậu với cậu ấy lại có duyên thế."Văn Nhiễm thầm nghĩ: Gọi là có duyên, có hơi quá không?Trong đôi mắt hờ hững của Hứa Tịch Ngôn, chuyện này chắc chỉ là phép lịch sự có qua có lại mà thôi.Đào Mạn Tư có hơi trách móc: "Sáng nay mình nhắc tới cậu ấy, sao cậu không nói gì cả?""Chỉ là..." Văn Nhiễm nghĩ cách để diễn đạt, "Mình không muốn tỏ ra như kiểu bản thân đang trèo cao vậy." Lại bổ sung một câu: "Không phải kiểu trèo cao trong chuyện yêu đương đâu.""Hiểu mà." Đào Mạn Tư cười: "Ai nói cậu trèo cao trong chuyện yêu đương chứ, hai cậu rõ ràng đều là con gái."Văn Nhiễm há miệng, lại khép lại, nuốt một ngụm hoàng hôn của buổi chiều tà."Ừm." Nàng nói.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me