TruyenFull.Me

[BH-Edit] Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt - Cố Lai Nhất

C14 - Can đảm

ThanhThat910

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc thích một người

Hứa Tịch Ngôn lợi hại đến mức nào ư? Chỉ dựa vào một mình cô đã khiến đôi giày Converse cổ cao màu xanh dương đậm bình thường không thể bình thường hơn trở thành xu hướng.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, vô số học sinh trong trường đều mang đôi giày đó.

Từ sau khi Văn Nhiễm khéo léo từ chối Hứa Tịch Ngôn một lần, cô cũng không tìm nàng thêm lần nào nữa.

Năm cuối cấp ba, hai ngày cuối tuần nay chỉ còn một. Chiều Chủ Nhật, Văn Nhiễm theo Bách Huệ Trân đi siêu thị mua đồ, xem như đi hóng gió một chút. Lúc nàng xách túi nilon to đùng bước ra khỏi siêu thị, có ngang qua cửa hàng Converse ở tầng một.

Ánh mắt Văn Nhiễm khẽ dừng lại, Bách Huệ Trân gọi con gái: "Qua đó xem thử đi, năm cuối cấp vất vả quá, một đôi giày vải có đắt gì đâu, có thể mua một đôi để tự thưởng cho bản thân."

Văn Nhiễm xách túi bước đến: "Nói trước là con sẽ mua bằng tiền tiêu vặt dành dụm của mình."

Bách Huệ Trân cười: "Được."

Hai mẹ con đi một vòng. Văn Nhiễm giả vờ nhìn từng mẫu một, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại ở đôi Converse cổ cao màu xanh dương đậm.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình bước tới: "Muốn thử không?"

"Làm phiền lấy cho em một đôi cỡ ba mươi bảy."

"Được."

Văn Nhiễm và Bách Huệ Trân cùng ngồi trên ghế bọc da mềm để thử giày ở quầy, chẳng bao lâu sau, nhân viên ôm một chiếc hộp giấy màu đen bước lại, quỳ xuống cạnh chân nàng.

Văn Nhiễm vội cúi người đón lấy giày từ tay cô ấy.

Là giày cổ cao, nàng lần lượt nới lỏng từng hàng dây đang buộc chặt.

Nới xong hàng thứ nhất, nàng nhớ đến lần đầu bắt gặp thiếu nữ mặc đồ đen ở trường, cô đứng dưới tán cây long não, để mặc cơn gió cuối hè thổi tung mái tóc xoăn dài bồng bềnh.

Nới hàng thứ hai, nàng nhớ đến lúc cùng Đào Mạn Tư đi vệ sinh có đi ngang qua cửa sổ lớp Năm, thấy cô chống một tay lên má, nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười nhẹ với nàng.

Nới hàng thứ ba, nàng nhớ đến hôm cô ngủ trên giường mình, dù ga giường đã được Bách Huệ Trân thay toàn bộ, lúc nằm xuống, nàng vẫn không kìm được mà vùi mặt vào gối, hít lấy hít để.

Nới đến hàng thứ tư, nàng nhớ đến giọng điệu khoa trương của cậu: "Một nữ sinh cấp ba đeo Rolex, chậc chậc chậc."

"Không phải trông rất đẹp sao?" Câu nói của Bách Huệ Trân kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

Văn Nhiễm cụp mắt nhìn xuống đôi Converse màu xanh dương đậm đã được mang vào chân.

Nàng chẳng có gì nổi bật, thành tích học tập bình thường, chơi đàn dương cầm bình thường, ngoại hình cũng bình thường luôn. Chỉ có làn da trắng, dáng vẻ trong khá điềm đạm, tay chân thon thả, thế nên cổ chân mảnh mai của nàng được bọc trong lớp vải của đôi Converse cổ cao quả thực trông rất đẹp.

Văn Nhiễm nhìn hai giây, bỗng tháo giày ra, đưa trả cho nhân viên: "Xin lỗi, em cảm thấy không hợp lắm."

Nàng đứng dậy xách túi: "Mẹ, đi thôi."

Bách Huệ Trân phản ứng lại, đuổi theo nàng: "Sao thế, không lấy giày nữa à?"

Văn Nhiễm lắc đầu: "Không lấy nữa."

Tuổi dậy thì luôn có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ. Văn Nhiễm chỉ là đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ của nàng khi mang đôi giày này, nếu so với những nam sinh và nữ sinh khác cũng mang trong trường, thì có gì khác biệt chứ?

Ai cũng có thể mua đôi Converse này. Ai cũng có thể dùng cách đó để tiến gần hơn một chút với Hứa Tịch Ngôn - Người rực rỡ như mặt trời.

Đó là Hứa Tịch Ngôn của mọi người, không phải Hứa Tịch Ngôn thuộc về riêng nàng.

Nếu ai cũng có thể có được, vậy thì Văn Nhiễm không cần nữa.

*******

"Mình năn nỉ cậu đó Văn Nhiễm, giúp một tay đi."

"Nhưng mà... sao lại tìm mình..."

"Cậu chơi dương cầm mà! Cậu khéo tay nhất rồi còn gì."

"... Cái đó không có liên quan gì cả."

"Mình còn nhớ bài thủ công cậu nộp năm lớp 11, rất xuất sắc nha! Cậu khéo tay quá chừng!"

Lớp trưởng cứ lải nhải trước bàn học của Văn Nhiễm, cố gắng thuyết phục nàng đại diện lớp tham gia hoạt động giáo dục phẩm chất của trường - Làm nến thủ công.

Đào Mạn Tư thay nàng giải vây: "Lên lớp 12 rồi mà còn quan tâm mấy cái này sao? Để lớp 10 hay 11 đi tham gia đi."

"Đâu có cách khác." Lớp trưởng nhún vai: "Thành phố sắp đi kiểm tra rồi. Mình nhờ cậu đấy Văn Nhiễm!" Cô lại quay sang nàng và chắp tay: "Mình đãi cậu ăn sáng nhé?"

Văn Nhiễm khẽ cười: "Ăn sáng thì không cần đâu, mình đi là được rồi."

"Cảm ơn cậu nha! Biết ngay là cậu tốt bụng mà." Lớp trưởng vỗ ngực, sợ nàng đổi ý, liền chạy đi thật nhanh.

Đào Mạn Tư nói: "Cậu dễ bị người ta thuyết phục quá."

"Hết cách rồi! Cậu ấy không tìm được ai khác." Từ nhỏ lớn lên trong một gia đình đông người, có lẽ điều Văn Nhiễm học được nhiều nhất chính là "thấu hiểu", nàng không muốn làm khó người khác.

"Hơn nữa," Văn Nhiễm cong môi, "Không phải còn có thể đường hoàng trốn một tiết tự học buổi tối sao?"

Tối đến, Văn Nhiễm một mình rời khỏi tòa nhà giảng dạy, đi về phía tòa nhà Phẩm Chất.

Không biết nàng có đến sớm hay không, suốt dọc đường chẳng gặp đại diện lớp nào đi cùng.

Tới phòng học chỉ định, nàng thò đầu vào nhìn, bên trong tối om, không có một ai.

Văn Nhiễm bật công tắc đèn trên tường, trong lòng hơi lấn cấn: Không phải đến nhầm chỗ rồi chứ?

Nàng lưỡng lự bước vào, tùy tiện chọn một chỗ ngồi phía sau.

Chủ yếu là vì nàng hơi sợ bóng tối.

Lúc nhỏ, sức khỏe của nàng không tốt, thường xuyên bị sốt, thậm chí còn bị viêm phổi hai lần. Có lần nàng đang nằm nghỉ trong phòng, khi ấy bà ngoại cũng bị bệnh, bà Bách bận đến quay cuồng, tưởng nàng đã đi học, liền vội khóa cửa rồi đưa bà ngoại đến bệnh viện.

Văn Nhiễm tỉnh dậy, thế giới im ắng như tờ, nàng gọi một tiếng.

Không ai trả lời, nàng lần mò bò dậy, bật đèn bàn cạnh giường, nhưng đèn không sáng.

Thì ra là mất điện.

Không biết bạn có từng trải qua sự tương phản rõ rệt như vậy chưa. Từ nhỏ luôn được bao quanh bởi tiếng cười nói ấm áp, rồi đột nhiên chỉ còn lại một mình, bị ném vào một khoảng tối im lặng tuyệt đối, chỉ có bóng cây đung đưa bên ngoài cửa sổ, tựa như rong biển ở Biển Đen quấn lấy tay chân bạn.

Lúc đó Văn Nhiễm chỉ mới sáu tuổi, bà Bách đến bệnh viện rồi chợt nhớ ra con gái vẫn còn ở nhà, liền vội vàng quay về mở cửa.

Văn Nhiễm không khóc không la, chỉ ôm gối ngồi một mình trong góc tường.

Bà Bách đau lòng đến mức gần như phát khóc, bước tới kéo nàng: "Con bé này, sao cả khóc lên mà con cũng không biết vậy?"

Bằng cách nào đó, Văn Nhiễm chỉ cảm thấy: Khóc thì sao chứ, liệu khóc có giúp nàng thoát khỏi bóng tối đang bủa vây không?

Tòa nhà Phẩm Chất không giống tòa nhà Giảng Dạy, phòng học không có người sử dụng thì sẽ không bật đèn. Văn Nhiễm ngồi một mình trong phòng, trong lòng có hơi lo lắng.

Nàng vốn không phải người thích giao tiếp, nhưng khi nghe thấy có tiếng bước chân tiến về phía phòng học nàng đang ngồi, nàng vẫn thật lòng cảm thấy vui mừng.

Một bóng người thò đầu vào: "Xin hỏi..."

Văn Nhiễm ngẩn ra.

Ngàn vạn lần cũng không ngờ lại là Hứa Tịch Ngôn.

Một người như Hứa Tịch Ngôn sao lại đi tham gia hoạt động phẩm chất của trường chứ? Ngay cả lớp trưởng lớp Năm cũng không dám mở miệng nhờ cậu ấy phải không?

Phải đến rất nhiều năm sau, khi Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn đã trở thành tình nhân bí mật, nàng mới hiểu ra, bởi vì Hứa Tịch Ngôn có rất nhiều sở thích, cô có đủ tự tin để tung hoành khắp nơi, nắm bắt mọi thứ để lấp đầy thế giới của cô, sống một cuộc đời như đoá hoa nở rực rỡ.

Nàng nhìn Hứa Tịch Ngôn, bỗng nhiên thấy hồi hộp, theo phản xạ mím chặt môi.

Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn nàng, nửa câu nói còn lại trong miệng không tiếp tục được nữa. Cô bước vào trong, tùy ý chọn một chỗ phía trước rồi ngồi xuống.

Trong lòng Văn Nhiễm có hơi không thoải mái.

Hứa Tịch Ngôn nhìn có vẻ kiêu ngạo, nhưng thật ra lại rất quan tâm đến cảm giác của người khác, có lẽ nhận ra được sự xa cách và một chút ghét bỏ từ nàng, nên không đến bắt chuyện.

Lúc ấy, Văn Nhiễm ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn phía trước.

Trong lòng nàng thầm nói: Mình không có ghét bỏ cậu đâu.

Thậm chí, trong lòng nàng lúc này hiện lên một từ hoàn toàn trái ngược với "ghét bỏ".

Trong lớp học rất yên tĩnh, trên bảng đen vẫn còn lưu lại những vần thơ của lần hoạt động tố chất trước - "Cố sơn nam vọng hà xứ, thu thủy liên thiên độc quy", còn có ai đó vẽ một chú thỏ tai dài.

*Câu thơ trích trong bài thơ 《Tiễn Lục Lễ về Ngô Trung》của nhà thơ Lưu Trường Khanh, xem thêm ở Chú Thích.

Có lẽ thấy nhàm chán, Hứa Tịch Ngôn bước lên bục giảng, cẩn thận dùng khăn lau sạch bảng đen.

Lúc này, cửa lớp lại có người bước vào, nhìn thấy bóng nghiêng của Hứa Tịch Ngôn đang lau bảng thì ngẩn ra: "Làm nến thủ công ở đây đúng không?"

Có lẽ Hứa Tịch Ngôn không cười, chỉ khẽ gật đầu. Văn Nhiễm ngồi ở hàng sau, nhìn mái tóc xoăn bồng bềnh của cô khẽ rung như cánh chuồn chuồn.

Chẳng mấy chốc, các đại diện lớp từ các khối liên tục kéo đến, ngồi kín lớp học.

Đều học chung một trường trung học, tính ra cũng hai năm rồi, về cơ bản ai cũng quen nhau. Từng nhóm hai ba người ngồi trò chuyện, thậm chí có một bạn lớp Bốn bước tới bên cạnh Văn Nhiễm: "Cậu là Văn Nhiễm đúng không?"

Văn Nhiễm gật đầu.

"Mình cũng trong câu lạc bộ Văn học với Đào Mạn Tư, cậu từng giúp bọn mình phân phát báo."

Văn Nhiễm mỉm cười: "Mình nhớ cậu, Vương Ninh."

"Ừ đúng rồi." Vương Ninh cười rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Văn Nhiễm liếc mắt nhìn về phía Hứa Tịch Ngôn.

Thiếu nữ ngồi thẳng tắp, có lẽ thấy nhàm chán nên lấy một bên tai nghe nhét vào tai.

Văn Nhiễm bỗng nhiên thấy không chịu được nữa.

Thế giới rất náo nhiệt, nhưng Hứa Tịch Ngôn lại rất cô đơn. Thế giới rất ồn ào, nhưng Hứa Tịch Ngôn lại rất yên lặng. Hứa Tịch Ngôn sao có thể là một người cô đơn và yên lặng như vậy chứ? Cô nên rực rỡ giống như những bông hoa tường vi sớm lúc bình mình.

Văn Nhiễm nói với Vương Ninh: "Cậu đợi mình một chút."

Nàng đứng dậy, định đi về phía Hứa Tịch Ngôn.

Thật ra nàng là một người rất nhát gan. Nếu khi ra ngoài ăn mì, ông chủ bỏ thêm hành mà nàng không muốn ăn, nàng sẽ không dám cãi, mà sẽ lặng lẽ gắp từng cọng hành ra.

Nàng không phải không biết, chỉ với sức hút của Hứa Tịch Ngôn trong trường, việc nàng bước đến bên cạnh cô sẽ thu hút biết bao ánh mắt. Mà điều nàng sợ nhất chính là những ánh mắt đó.

Nhưng, nàng không chịu nổi khi thấy Hứa Tịch Ngôn ngồi một mình như vậy, không chịu nổi ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn sau khi nàng từ chối lời rủ đi mua đồ ăn sáng.

Thích một người có lẽ chính là như vậy.

Người ấy sẽ khiến phần nhút nhát trong bạn càng thêm nhút nhát, đến cả việc mua một đôi giày Converse cùng kiểu, cùng màu cũng sợ bị người ta phát hiện. Nhưng không biết từ đâu người ấy sẽ truyền cho bạn lòng can đảm, như một kiếm sĩ đơn độc và dũng cảm tiến về phía người ấy.

Trên đường đi, bạn phải vung kiếm chém đứt sự hèn nhát, nhạy cảm và đủ loại do dự trong lòng mình, để đến bên người ấy vào đúng lúc cần.

Nhưng đúng lúc Văn Nhiễm sắp đứng dậy, giáo viên lại đột ngột bước vào lớp.

Văn Nhiễm sững người, rồi lại ngồi xuống.

Vương Ninh hỏi nàng: "Cậu muốn đi vệ sinh hả?"

Văn Nhiễm lắc đầu.

Hứa Tịch Ngôn ngồi phía trước tháo tai nghe xuống. Khi ấy vẫn còn vài năm nữa AirPods thế hệ đầu mới được phát hành, Hứa Tịch Ngôn quấn dây tai nghe quanh chiếc iPod, ánh mắt nhìn về phía bục giảng.

Đó là cô gái đầu tiên trong trường dùng trọn bộ sản phẩm của Apple, là cô gái thỉnh thoảng đeo khuyên tai vòng tròn màu bạc mà cũng không bị ai mắng, là cô gái mỗi sáng cầm một ly Starbucks mấy chục tệ bước vào trường, là cô gái đôi khi đặt KFC giao tới rồi ra nhận ở cổng rào.

Đó là một người cách Văn Nhiễm rất rất xa.

Chú Thích:

Cảnh Ngôn và Nhiễm ở trong cùng căn phòng và người xoá hai câu trên bảng là Ngôn, mình thấy tác giả cũng có ý tứ trong cảnh này, nên tìm hiểu một chút về bài thơ.

《Tiễn Lục Lễ về Ngô Trung》 Lưu Trường Khanh đời nhà Đường, nhiều tác phẩm khác có trích thơ của nhà thơ này.

Qua Bộ hàn triều tống khách, dương hoa mộ vũ triêm y.

Cố sơn nam vọng hà xứ, thu thủy liên thiên độc quy.

Tạm dịch:

Qua Bộ tiễn bạn trong triều lạnh, dương hoa trong mưa chiều ướt áo.

Quê cũ mịt mờ nơi Sơn Nam, nước thu nối trời riêng ta về.

Bài thơ diễn tả tâm trạng đầy cảm xúc khi phải chia tay, thể hiện qua các hình ảnh như thủy triều lạnh lẽo, dương hoa (không biết hoa gì), mưa chiều, ướt áo. Câu hai được dùng trong chương theo mình cảm nhận là nói về điểm đến mịt mờ không rõ ràng, vế sau là bóng người cô độc nơi đường chân trời. Người đó có thể là Ngôn, có thể là Nhiễm, hoặc cả hai, nhưng sự cô độc đó đã được xoá bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me