TruyenFull.Me

[BH-Edit] Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt - Cố Lai Nhất

C34 - Mộng mơ

ThanhThat910

Một giấc mơ có thể mơ thấy ngay cả khi đang thức

Văn Nhiễm không để lộ cảm xúc, quay lại chỗ làm việc và ngồi xuống.

Một ly trà chanh sao đủ để chống lại cơn buồn ngủ cuối xuân. Sau một lúc, hiệu ứng âm thanh của trò chơi biến mất.

Văn Nhiễm hé mắt nhìn sang, thấy Hứa Tịch Ngôn đang tựa vào ghế sofa lười, ngủ thiếp đi.

Văn Nhiễm do dự rất lâu, rồi đứng dậy.

Nàng nên cảm ơn thói quen hay đi giày Converse trắng, khi muốn bước nhẹ thì nhẹ đến mức không nghe thấy.

Từ bàn làm việc đến ghế sofa lười của Hứa Tịch Ngôn chỉ hơn mười bước, nhưng nàng đi chậm như thể đó là một cuộc thám hiểm kéo dài.

Nàng biết chuyện này rất nguy hiểm, tư thế ngủ thế kia sao có thể say giấc được, bất cứ lúc nào Hứa Tịch Ngôn cũng có thể tỉnh lại.

Nhưng nàng vẫn không thể kiềm chế nổi.

Nàng lặng lẽ đứng bên cạnh Hứa Tịch Ngôn.

Dáng nằm của Hứa Tịch Ngôn rất thoải mái, tựa đầu lên ghế sofa lười, mái tóc xoăn dài xõa ra, che đi nửa khuôn mặt tựa đóa tường vi, điện thoại vẫn cầm ngang trong tay, nhưng trò chơi đã thoát, một chân hơi co lại, trắng đến mức gần như phát sáng.

Văn Nhiễm mạo hiểm bước lại, chỉ để xem nơi tiếp theo — Nàng cúi mắt và liếc nhìn mặt trong đùi phải của Hứa Tịch Ngôn đang nằm nghiêng, giống hệt như trong ký ức của nàng, nơi ấy có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.

Lần đầu tiên gặp Hứa Tịch Ngôn, cô trốn sau cánh cửa tủ đồ để mở mà thay lễ phục, gần như không mặc gì cả. Qua cánh cửa tủ, Văn Nhiễm nhìn thấy đôi vai trắng như tuyết và đôi chân thon dài.

Lúc ấy, Văn Nhiễm đã nhận ra, mặt trong đùi phải của Hứa Tịch Ngôn có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.

Văn Nhiễm chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lặng lẽ quay trở lại bên bàn làm việc.

Khi đó nàng vẫn chưa biết, không lâu sau, nàng sẽ ở trên chiếc giường nhỏ của mình trong ngôi nhà trọ, Hứa Tịch Ngôn sẽ nằm trên gối, còn nàng sẽ lần theo đường chăn trượt xuống dưới, hôn lên nốt ruồi nhỏ kia của Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn lúc ấy thở nhẹ vì nhột.

Tiếng thở ấy giống vết cào  nhẹ qua trái tim Văn Nhiễm.

Còn bây giờ nàng chỉ ngồi bên bàn làm việc nhìn màn hình máy tính, chờ Hứa Tịch Ngôn tỉnh lại. Nàng liếc mắt nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ, một buổi chiều yên tĩnh sao lại trôi qua nhanh đến thế, ráng chiều dần buông xuống.

Lúc này điện thoại reo lên, tuy nàng nhanh tay tắt tiếng ngay tức khắc, nhưng tiếng rung vẫn khiến Hứa Tịch Ngôn trên sofa lười khẽ cựa mình.

Văn Nhiễm đứng dậy, rón rén bước vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.

Khi trở ra, tư thế co chân của Hứa Tịch Ngôn vẫn không thay đổi, mái tóc đen dày xõa xuống vai. Cô chỉ yên lặng quay đầu nhìn ánh hoàng hôn rơi bên ngoài cửa sổ.

Văn Nhiễm cảm thấy mình thật kỳ quặc.

Nàng lại thấy xót xa cho Hứa Tịch Ngôn, người đã lọt vào danh sách người nổi tiếng toàn cầu của Forbes.

Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Hứa Tịch Ngôn quay đầu nhìn nàng.

"Xin lỗi." Văn Nhiễm hỏi: "Mình đánh thức cậu à?"

Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Ngủ đủ rồi." Rồi hỏi thêm: "Sao cậu cứ nói xin lỗi với mình hoài vậy? Đừng khách sáo như thế chứ."

Liếc mắt nhìn điện thoại trong tay Văn Nhiễm: "Có chuyện gì à?"

"Sếp gọi, nói họ chơi gần xong rồi, đang quay lại đón mình, chuẩn bị đi ăn lẩu gần đây."

"Ồ." Hứa Tịch Ngôn gật đầu.

Văn Nhiễm nhìn Hứa Tịch Ngôn, chớp mắt.

Hứa Tịch Ngôn cũng nhìn nàng, chớp mắt theo.

Rồi Hứa Tịch Ngôn cong môi cười: "Sao vậy, đang đuổi khách à?"

Văn Nhiễm: "Bọn họ sắp đến nơi rồi, nếu cậu còn chưa đi, họ sẽ thấy cậu ở đây."

Hứa Tịch Ngôn nghiêng đầu: "Vậy thì sao?"

Văn Nhiễm im lặng.

"Chuyện cậu quen mình, sẽ khiến cậu gặp phiền phức à?"

Văn Nhiễm: "Không biết nói thế này cậu có hiểu không, mình chỉ là người bình thường. Nếu ai đó phát hiện mình quen biết cậu, thì cuộc sống của mình sẽ..."

"Sẽ không còn bình yên." Hứa Tịch Ngôn cười nhẹ: "Hiểu mà."

「Không còn bình yên」

Văn Nhiễm nghĩ, có lẽ đó chính là cuộc sống của Hứa Tịch Ngôn.

Có lẽ cô đến vào buổi chiều hôm nay khi không có ai xung quanh, nơi này gần như là một studio sơ sài, vì không muốn gặp ông bà ngoại nên cô đã đến trốn ở đây.

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, cầm mũ bóng chày lên: "Vậy mình đi đây."

Văn Nhiễm gật đầu, tiễn cô ra cửa.

Hứa Tịch Ngôn dắt xe đạp địa hình, vẫn cầm mũ trên tay: "Các đồng nghiệp của cậu còn bao lâu thì đến?"

Văn Nhiễm ước lượng: "Chắc khoảng mười phút nữa."

"Vậy mình đạp xe ra khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo bây giờ..."

"Là vừa khéo tránh được lúc xe bọn họ chạy vào."

"Thế nếu," Hứa Tịch Ngôn nhìn Văn Nhiễm cười: "Cho mình nói chuyện thêm năm tệ* nữa được không?"

*五块钱: cái này mình đoán dựa theo ngữ cảnh thì giống với câu hồi nhỏ hay nghe "bán cho 500đ ánh sáng (hay gió)", thường với giọng điệu hài hước, dí dỏm.

"Hả?"

"Văn Nhiễm, sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu còn nhớ mình không?"

"......"

"Sao chưa từng quen bạn trai?"

"... Hứa Tịch Ngôn, nếu cậu còn không đi thì thật sự sẽ đụng mặt đồng nghiệp của mình đấy."

"Cậu sợ lắm à?"

Văn Nhiễm mím môi.

Lúc này Hứa Tịch Ngôn cuối cùng cũng leo lên xe đạp địa hình: "Nhưng hôm đó mình thấy cậu hút thuốc, trông cậu có vẻ là người thích cảm giác mạnh."

"Bộ dạng này của cậu, giống y như học sinh cấp ba lén lút hẹn hò, vừa sợ giáo viên bắt gặp, vừa sợ giáo viên không bắt gặp."

Cô cười khẽ, đạp xe rời đi.

Tim Văn Nhiễm đập thình thịch, nhìn theo bóng lưng cô.

Do trì hoãn thế này, lúc Hứa Tịch Ngôn đang đạp xe ra khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo, có lẽ sẽ thật sự chạm mặt xe của của Hà Vu Già và nhóm của nàng đang lái vào.

Dần dần, bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn biến mất trong đám cỏ lau trắng rậm rạp.

Văn Nhiễm đoán không sai.

Hứa Tịch Ngôn vừa đạp xe ra ngoài, đúng lúc chạm mặt xe của Hà Vu Già.

Cô không để lộ điều gì, tiếp tục đạp về phía trước.

Trời chập choạng tối, chỉ cần gần thêm chút nữa là họ có thể nhìn rõ mặt cô.

Đến giây cuối cùng, cô mới đưa tay nhấc mũ bóng chày treo ở tay lái lên, cúi đầu đội lại.

Xe đạp địa hình lướt nhanh qua bên cạnh chiếc Cadillac.

Hề Lộ ngoảnh lại nhìn bóng lưng cô: "Cô gái kia..."

Hà Vu Già cầm tay lái: "Sao thế?"

"Dáng người đẹp quá đi." Hề Lộ nói: "Là người trong khu Văn Hóa Sáng Tạo mình à?"

"Trời ơi, người ngày ngày đến đây làm việc chính là em." Hà Vu Già mỉm cười: "Em còn không biết thì làm sao mà chị biết được."

Văn Nhiễm đứng trước cửa studio.

Hà Vu Gia dừng xe, mọi người lần lượt xuống xe.

"Chà." Hà Vu Gia trêu nàng: "Hôm nay làm sao mà khách sáo vậy? Ra tận cửa đón bọn này luôn?"

Văn Nhiễm âm thầm quan sát sắc mặt cô.

Mọi thứ đều bình thường.

Có vẻ không đụng mặt Hứa Tịch Ngôn.

Văn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Giờ đi ăn lẩu luôn à?"

"Ừ, nhưng mọi người phải vào đi vệ sinh trước đã, chỗ quán lẩu kia không tiện lắm."

Thế là cả nhóm cùng vào studio.

Ở đây chỉ có một nhà vệ sinh, mọi người thay phiên nhau vào.

Những người còn lại ngồi xuống đợi, Hà Vu Già ngả người xuống chiếc ghế sofa lười yêu thích: "Đi chơi mệt chết đi được."

Liếc mắt thấy ly thủy tinh của Văn Nhiễm trên bàn trà chưa kịp dọn: "Nhiễm Nhiễm, buổi chiều có khách à?"

"Hả?" Văn Nhiễm giật mình: "Không có."

"Em đâu bao giờ ngồi ghế lười của chị đâu? Nói là ngồi vào như củ khoai tây. Chị thấy ly của em ở đây, còn tưởng có bạn tới chơi."

Thật ra giờ mà nói "có bạn đến chơi" cũng không sao cả, dù gì cũng không biết là ai.

Nhưng nàng có tật giật mình, đầu óc trống rỗng, chỉ đáp: "Là em uống đấy."

Rồi vội vàng bước tới, cầm ly lên, như để xác minh, uống một ngụm.

Một hình ảnh rõ nét hiện ra trong tâm trí — Hôm nay Hứa Tịch Ngôn không trang điểm, môi mềm đỏ và xinh đẹp, khẽ chạm vào miệng ly uống một chút trà chanh, đúng chỗ môi nàng đang đặt lên bây giờ.

Nàng đè nén trái tim đang đập loạn nhịp, quay lại ngồi vào bàn làm việc.

Lúc này Hà Vu Già đang nằm trên ghế sofa lười lướt Weibo. Bởi vì Hứa Tịch Ngôn về nước tổ chức lưu diễn, nên tin tức về cô phủ sóng khắp nơi.

Hà Vu Già: "Từ áo thun đến ốp điện thoại của cô ấy đều bị dân mạng tìm ra, sao không ai tra nước hoa cô ấy dùng là gì nhỉ? Chị đang định đổi nước hoa, muốn dùng cùng loại với cô ấy quá."

Văn Nhiễm thầm nghĩ: Giờ chị nằm trên ghế sofa lười ấy, ngửi kỹ một chút, chính là mùi nước hoa cậu ấy đã dùng.

Điện thoại vừa bật tiếng, lại rung lên một cái.

Là tin nhắn từ Hứa Tịch Ngôn: [Cô bé ngoan.]

[Hôm nay đuổi mình đi, ngày mai có thể đền bù không?]

[Nghe cậu nhắc đến Disneyland, chợt nhớ ra mình chưa từng đến công viên này ở Hải Thành. Dẫn theo nhân viên dễ bị nhận ra lắm, cậu đi với mình được không? Dù sao hôm nay cậu cũng chưa đi.]

[Ghi chú: Có thể từ chối.]

"Nhiễm Nhiễm?"

"Nhiễm Nhiễm? Nghĩ gì mà ngẩn ra thế?"

Văn Nhiễm úp điện thoại xuống: "Không có gì."

Sau khi tất cả lần lượt đi vệ sinh xong, mọi người lên xe của Hà Vu Già, hơi chật chội nhưng may là quãng đường ngắn.

Ăn xong, Hà Vu Già chở mọi người quay lại thành phố, vì quá đông nên Trịnh Luyến xung phong gọi xe riêng.

Trên đường, đi ngang qua khu biệt thự "Cố Viên", Văn Nhiễm liếc nhìn từ xa.

Hứa Tịch Ngôn, đang sống ở nơi đó.

******

Về đến nhà gội đầu và tắm rửa xong, sấy khô tóc, Văn Nhiễm ngồi trước bàn làm việc, châm một điếu thuốc.

Nhìn điếu Marlboro trên tay.

Có lẽ chẳng ai ngờ được, dù nàng có hút thuốc, cũng không phải loại nhẹ dành cho nữ, mà là Marlboro.

Rõ ràng nàng đã giấu kín như thế, vậy mà Hứa Tịch Ngôn lại là người đầu tiên nhận ra nàng thích cảm giác mạnh.

Thế là nàng lấy điện thoại ra, mấy tiếng sau mới trả lời tin nhắn Hứa Tịch Ngôn: [Vậy ngày mai, cậu mang cho mình kem hoa đậu biếc.]

Thật nực cười, như thể nàng chỉ vì một hũ kem.

Hứa Tịch Ngôn trả lời rất nhanh:  [Chốt kèo.]

Văn Nhiễm rít một hơi thuốc lá, để vị cay nồng tràn vào phổi: [Sáng mai chín giờ, gặp nhau trước cổng Disneyland.]

Lại gõ thêm ba chữ: [Nhớ kín đáo.]

******

Văn Nhiễm nghĩ rất lâu, không biết nên mặc gì.

Nhưng khi mở tủ ra, lại thấy sự lưỡng lự của mình thật vô nghĩa, bởi toàn bộ đều là màu xanh dương.

Thế là vẫn như thường ngày, nàng mặc áo sơ mi xanh dương cổ rộng, quần jean xanh dương nhạt, túi vải trắng, giày Converse trắng cổ thấp.

Đi tàu điện ngầm đến Disneyland.

Ra khỏi cổng số 1, đi ngang qua một dãy cửa hàng tiện lợi, chắc còn phải đi bộ mười phút mới tới cổng công viên.

Nàng đến sớm mười phút so với giờ hẹn, nhưng trước cổng đã có một dáng người mảnh khảnh đứng đó.

Đổi sang áo phông đen, kết hợp với một chiếc quần denim rách nóng bỏng, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.

Văn Nhiễm bước tới: "Không phải nói ăn mặc kín đáo một chút à?"

Hứa Tịch Ngôn đội mũ bóng chày và đeo kính râm, cô cao hơn Văn Nhiễm một chút, cúi đầu, đẩy cao vành mũ lên, rồi kéo kính râm xuống một chút, lộ ra đôi mắt với hàng mi dày, hơi rũ xuống , không thể nói rõ là lạnh nhạt hay quyến luyến: "Mình như này, còn chưa kín đáo à?"

Văn Nhiễm cạn lời.

Ừ, quả thực áo thun và quần jean là đơn giản nhất rồi.

May mà Hứa Tịch Ngôn còn đội mũ và đeo kính, che đi gương mặt dễ nhận diện đó. Nhưng dáng người cô vẫn quá nổi bật.

May mắn thay thời gian cô về nước không nhiều, tuy có vài khách du lịch cứ nhìn mãi, nhưng cũng không ai bước đến xác nhận.

Cô đưa một túi giữ nhiệt ra: "Có muốn ăn kem trước không? Hôm nay nóng quá, sợ tan mất."

Văn Nhiễm đón lấy.

Mở ra, mấy miếng đá khô vây quanh một hộp kem vị hoa đậu biếc, có vẻ như đang được bảo vệ rất cẩn thận.

Văn Nhiễm lặng lẽ lấy ra.

Hứa Tịch Ngôn đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng múc kem cho vào miệng.

Một cơn gió thổi qua, Văn Nhiễm bỗng cảm thấy, ăn kem cũng giống như thầm yêu một người.

Rõ ràng là vị ngọt, vậy mà cũng có thể lạnh buốt thấm vào tận trái tim.

Nhiều niềm vui hay nhiều sự đau khổ hơn, giống như khoảnh khắc tự uống thuốc độc để giải tỏa cơn khát, thật sự rất khó giải thích.

Lúc hai người đi qua cổng kiểm soát, Văn Nhiễm vô cùng căng thẳng, vì phải kiểm tra chứng minh thư.

Hứa Tịch Ngôn chưa định cư, nên vẫn có chứng minh thư.

Nhân viên kiểm tra ngẩn ra, vô thức ngẩng đầu nhìn gương mặt cô.

Hứa Tịch Ngôn giơ một ngón tay trỏ lên, đặt trước môi, nhưng không phát ra tiếng "suỵt". Kính râm che đi nửa khuôn mặt, chỉ còn khóe môi là vẫn vẽ nên nét quyến rũ, hành động này khi được Hứa Tịch Ngôn thực hiện không hề có dáng vẻ dễ thương, chỉ thấy kiều diễm.

Kéo kính râm xuống trong giây lát, phối hợp để kiểm tra.

Nhân viên soát vé không lên tiếng, chỉ là sau khi hai người đã qua cổng soát vé, vẫn liên tục nhìn theo.

Văn Nhiễm thở phào một hơi dài.

Hứa Tịch Ngôn sóng bước cùng nàng, không đi quá gần, khẽ cười: "Rõ ràng là rất căng thẳng, vậy mà lại chịu ra ngoài với mình."

"Cậu biết không, mình còn hẹn những người bạn không hoạt động trong giới giải trí, không ai trong số họ chịu ra ngoài cùng mình."

"Cho nên, cậu thích cảm giác mạnh."

Bước chân của Văn Nhiễm hơi khựng lại, rồi vẫn đi tiếp như không có gì: "Cậu hẹn người khác rồi phải không? Bởi vì bị họ từ chối nên mới tìm đến mình à?"

Một thoáng im lặng.

Các ngón tay Văn Nhiễm giấu bên rìa quần jean siết chặt.

"Chọc cậu thôi." Hứa Tịch Ngôn chân thành nói: "Chỉ hẹn mỗi mình cậu."

Ngón tay lại lặng lẽ thả lỏng: "Ồ."

"Muốn chơi gì đây?" Vé đã mua là loại kèm theo lối đi ưu tiên.

"Trò gì kích thích nhất?" Hứa Tịch Ngôn vẫn luôn tùy hứng như vậy, không bao giờ tra cứu trước.

"Sáng cực tốc quang luân*."

*创极速光轮 hay tiếng Anh là Tron Lightcycle Power Run, không biết tên tiếng Việt, đây là một trong những trò chơi hot nhất ở Disneyland Thượng Hải.

"Vậy chơi trò đó." Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có sợ không?"

"Không." Văn Nhiễm mặt không đổi sắc.

Đi vào lối ưu tiên, Hứa Tịch Ngôn chọn hàng ghế đầu tiên, hỏi Văn Nhiễm: "Okay?"

Văn Nhiễm gật đầu.

Bên trong đường dẫn là hiệu ứng âm thanh ánh sáng, ánh sáng lờ mờ tạo nên ảo giác như đang bước vào thế giới tương lai, Hứa Tịch Ngôn mượn ánh sáng này, cô bỏ mũ ra và cài vào cạp quần jean.

Rõ ràng chỉ là thiết bị giải trí, nhưng cô cưỡi lên trông hệt như đang ngồi trên chiếc mô tô Harley phân khối lớn, cực kỳ ngầu.

Nhân viên đến kiểm tra khóa an toàn, Hứa Tịch Ngôn đã trải nghiệm đủ loại vận động mạo hiểm, nên đương nhiên không sợ, nhưng cô vẫn nhắc Văn Nhiễm: "Nếu sợ, giờ vẫn có thể xuống."

Văn Nhiễm lắc đầu.

Cho đến khi thiết bị thật sự lao đi như với tốc độ ánh sáng, gió rít bên tai khiến người ta gần như không mở mắt ra được.

Văn Nhiễm nhắm chặt mắt, rất khó phân biệt được tiếng tim đập thình thịch, rốt cuộc là vì trò chơi mạo hiểm, hay là vì Hứa Tịch Ngôn đang ở ngay bên cạnh.

Còn gì đáng sợ nữa đâu.

Rõ ràng nàng đã làm chuyện can đảm nhất rồi —

Cùng Hứa Tịch Ngôn ra ngoài, so với bất cứ trò chơi mạo hiểm nào, cần hơn một trăm lần can đảm.

******

Buổi trưa ăn tạm bằng tiểu long bao Hải Thành, Hứa Tịch Ngôn không kén ăn.

Văn Nhiễm càng cảm thấy, Hứa Tịch Ngôn đến thế giới này là để tận hưởng cuộc sống.

Mỗi ngày cô đều sống hết mình, cô là người nghiêm túc nhất mà Văn Nhiễm từng gặp, ngay cả khi "chơi".

Chẳng trách một người như thế, có thể chơi dương cầm hay đến vậy.

Thế giới trong mắt cô như một chiếc kính vạn hoa sặc sỡ, mỗi một mặt đều có thể hấp thu, biến thành dưỡng chất nuôi dưỡng bản thân.

Cho đến khi chiều dần buông, Hứa Tịch Ngôn hỏi Văn Nhiễm có muốn xem màn trình diễn pháo hoa không.

Văn Nhiễm vốn định gắng sức đến cùng, nhưng với tư cách là một kỹ thuật viên luôn ngồi để hiệu chỉnh dương cầm, thể lực của nàng thật sự không kham nổi nữa.

"Hay là cậu đi đi? Mình tìm chỗ nào ngồi để chờ cậu."

Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Vậy thì thôi."

Cô luôn nghiêm túc tận hưởng mọi điều, nhưng nếu duyên chưa đến mà bỏ lỡ, cô cũng chẳng thấy tiếc nuối, tính cách rất quyết đoán.

Mệt đến mức chẳng còn muốn ăn tối, Hứa Tịch Ngôn đề nghị mua một cây kẹo bông phiên bản giới hạn có chủ đề trong dịp này.

Một quả bóng hồng to tướng, cầm trong tay Hứa Tịch Ngôn lại không hề có cảm giác trẻ con.

Cô như mang theo một thứ ma thuật, từ kẹo mút năm mười tám tuổi, đến kẹo bông tuổi hai mươi bảy, cô ngồi trên ghế dài bên lề đường, tháo kính râm ra khi màn đêm dần kéo đến, đuôi mắt rũ nhẹ cuốn trôi mọi ảo tưởng hồng quá mức.

Văn Nhiễm không muốn, nàng vẫn giữ khoảng cách với cô khi ngồi cạnh nhau.

Túi vải đặt trên đùi, ngón tay gõ hai cái lên mặt túi.

Hứa Tịch Ngôn liếc nàng một cái: "Muốn hút thuốc à?"

Văn Nhiễm nghĩ, người này có khả năng đọc được suy nghĩ phải không?

Nàng hỏi: "Cậu đội mũ thì ăn kẹo bông kiểu gì?"

"Vậy mình gỡ mũ ra nhé?"

Văn Nhiễm nhìn cô chằm chằm.

Hứa Tịch Ngôn khẽ nhếch môi: "Đùa thôi." Rồi giơ tay còn lại lên: "Xé ra ăn."

Trên đời này có đôi tay nào đẹp hơn của nghệ sĩ dương cầm hàng đầu không?

Nếu nữ thần Venus chưa bị nhà điêu khắc độc ác cắt mất hai tay, thì đôi tay ấy hẳn sẽ có dáng vẻ thế này.

Các khớp đều nhau, thon dài trắng mịn, móng tay được cắt ngắn và tròn, tựa như những mảnh xà cừ rạng rỡ.

Văn Nhiễm mở túi vải, lấy ra một tờ khăn giấy ướt khử trùng, đưa cho cô.

"Cảm ơn." Cô tạm thời đưa cây kẹo bông cho Văn Nhiễm, để Văn Nhiễm cầm hộ một chút.

Trên que gỗ còn vương nhiệt độ từ đầu ngón tay cô, Văn Nhiễm hơi siết nhẹ, áp đầu ngón tay mình lên đó.

"Văn Nhiễm?"

"Xin lỗi." Vừa ý thức được bản thân lại thất thần, nàng vội vàng đưa kẹo bông trả lại cho cô.

"Lại xin lỗi."

Văn Nhiễm thầm nghĩ trong lòng: Cậu biết điều mình cần xin lỗi nhất là gì không?

Cậu đối xử với mình như một người bạn cũ không cần đề phòng.

Còn mình lại ôm lấy một thứ ảo tưởng vô cùng đẹp đẽ về cậu.

Ngay cả khi cầm cây kẹo bông cậu vừa chạm vào, cũng khiến tim mình đập thình thịch.

******

Hứa Tịch Ngôn kéo thấp mũ lưỡi trai khi ngồi bên đường, sắc trời đã tối, tháo kính râm ra cũng tạm thời an toàn.

Văn Nhiễm cảnh giác nhìn quanh, Hứa Tịch Ngôn ngồi bên cạnh khẽ cười một tiếng.

Bỗng nhiên, một tiếng "bùm" như bị bóp nghẹt

Kỳ lạ thay, có thể nghe thấy tiếng pháo hoa, nhưng lại không nhìn thấy chúng nổ tung trước mắt.

Tựa như nàng đang ngồi bên cạnh Hứa Tịch Ngôn, mà Hứa Tịch Ngôn lại không thể nhìn thấu bất kỳ điều gì trong tâm trí của nàng.

"Màn pháo hoa này, là cậu nợ mình, hay mình nợ cậu?"

Văn Nhiễm nhìn cô một cái.

Khuôn mặt ấy thật quá tội lỗi, lạnh lùng nhưng thâm tình, cô chỉ nói một câu đơn giản thôi, lại nghe giống như đang tán tỉnh.

Hoặc cũng có thể, lỗi không nằm ở Hứa Tịch Ngôn, mà là ở nàng.

Nàng ôm lấy ảo tưởng này gần mười năm trời, Hứa Tịch Ngôn chỉ thuận miệng nói một câu, nàng đã có thể tự dựng nên cả một vở kịch lớn trong đầu.

Hứa Tịch Ngôn: "Hôm nay đến Disneyland, là cậu đi cùng mình, không xem pháo hoa, lại là vì cậu mà mình không đi."

"Vậy nên màn pháo hoa này, là cậu nợ mình, hay mình nợ cậu?"

"Coi như huề nhau có được không?"

Nàng không dám nói bất kỳ điều gì liên quan đến "những việc sẽ làm trong tương lai".

Hứa Tịch Ngôn tìm đến nàng, nàng không thể chống đỡ được. Giờ nàng chỉ mong Hứa Tịch Ngôn mau chóng rời khỏi Hải Thành, rút khỏi cuộc sống của nàng.

Hứa Tịch Ngôn hỏi nàng: "Có muốn ăn một chút kẹo bông không? Hôm nay phơi nắng lâu thế, cẩn thận hạ đường huyết."

Văn Nhiễm nghĩ một lát: "Được."

Sau đó nàng lấy ra một tờ khăn giấy ướt từ túi vải và lau tay.

Vừa định giơ tay xé, đúng lúc Hứa Tịch Ngôn nhấc tay, kẹo bông chạm trúng mặt nàng.

Lần này đến lượt Hứa Tịch Ngôn nói: "Xin lỗi."

Văn Nhiễm lấy khăn giấy trong tay lau.

Hứa Tịch Ngôn giúp nàng nhìn: "Còn chút nữa."

"Ở đâu?"

Khăn giấy ướt đã dính đường, không dùng được nữa. Hứa Tịch Ngôn giơ tay lên, bốn ngón giữ lấy khuôn mặt của nàng, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên xương gò má.

Văn Nhiễm gần như theo bản năng khép mắt lại, rồi lại mở ra, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng.

Ánh mắt Hứa Tịch Ngôn, không hiểu sao lại lướt xuống ngực nàng.

Văn Nhiễm mặc một chiếc sơ mi xanh dương cổ rộng, người rất gầy, khiến lớp vải lanh càng có vẻ rộng thùng thình, nhưng chính cái gầy ấy lại làm nổi bật lên sự đầy đặn khác thường. Thêm vào đó da nàng rất trắng, trắng như men sứ nung trong lò gạch, không biết có phải do quanh năm hiệu chỉnh dương cầm trong nhà, nàng trắng đến nổi có thể thấy được mạch máu.

Đặt lên nền xanh nhạt như nước biển, khiến người ta cảm thấy rung động lòng người.

Văn Nhiễm kéo cao cổ áo lên, Hứa Tịch Ngôn thu hồi ánh nhìn, cũng rút tay về.

Văn Nhiễm lại lấy một tờ khăn giấy ướt từ trong túi ra đưa cho cô: "Cảm ơn."

Hứa Tịch Ngôn nhận lấy, đầu ngón tay khẽ lướt qua ngón nàng: "Không có gì."

Rõ ràng là khăn giấy ướt bằng cotton, nhưng so với làn da mịn màng của thiếu nữ, nó lại thô ráp như thể sắp làm xước lòng bàn tay.

Văn Nhiễm đặt gốc bàn tay lên mép ghế dài, ngước nhìn một ngọn đèn phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Hứa Tịch Ngôn chợt hỏi: Cái ly thủy tinh có cá voi đó."

"Ừ?"

"Cậu dùng bao lâu rồi à?"

"Hai năm." Nàng nói dối, thật ra là từ năm hai đại học, nàng tình cờ thấy được trong một tiệm đồ thủ công, từ đó chưa từng thay ly khác.

"Lâu vậy à? Vậy giờ chắc không mua được nữa rồi."

"Cậu muốn mua?"

"Ừ, thấy đẹp."

Văn Nhiễm lắc đầu: "Chắc là không mua được nữa."

"Vậy thôi."

Hứa Tịch Ngôn chỉ tiện miệng hỏi.

Bởi vì hiện tại cô đang ngồi ở Disneyland, đột nhiên nhớ đến công viên hải dương năm mười tám tuổi.

Cô gái mặc đồ xanh dương với hai tay chắp sau lưng và ngẩng đầu lên, ngắm nhìn con cá voi dài năm mét bơi qua màn hình trên đầu, ánh nhìn của nàng chạm đến đâu, nơi đó cũng nhuốm một tầng xanh nhạt.

Thế giới xung quanh ồn ào là thế, nhưng trong mắt nàng lại trở nên tĩnh lặng.

Gần mười năm, thế giới này dường như luôn bị đẩy đi rất nhanh.

Chỉ có ánh mắt của nàng, vẫn chưa từng thay đổi.

******

Tiếp đó hai người không nói thêm lời nào, Hứa Tịch Ngôn cầm điện thoại, gõ chữ bằng một tay, không rõ có phải đang xử lý công việc gì không.

Ăn xong kẹo bông, hai người đứng dậy, cùng đi về phía cổng.

Trần Hi đi cùng tài xế tới đón, Hứa Tịch Ngôn lên xe, quay sang nhìn Văn Nhiễm: "Lên đi, mình đưa cậu về."

Văn Nhiễm lắc đầu: "Mình đi tàu điện ngầm là được rồi, rất tiện."

Hứa Tịch Ngôn có lẽ sợ nàng thấy không thoải mái, cũng không ép: "Vậy về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình."

"Đừng quên nữa đó."

Văn Nhiễm gật đầu: "Sẽ không đâu."

Nàng nhận ra Hứa Tịch Ngôn khác với hình ảnh thường thấy về giới nghệ sĩ.

Không biết là vì ngành nghề khác biệt, hay do bản thân Hứa Tịch Ngôn vốn như vậy. Cô hoàn toàn không có chút dáng vẻ ngôi sao.

Văn Nhiễm về nhà bằng tàu điện ngầm, vừa cắm dây sạc điện thoại, liền nhắn cho Hứa Tịch Ngôn: "Mình về tới rồi."

Năm phút sau, Hứa Tịch Ngôn trả lời: "Ngủ sớm nhé, hôm nay cảm ơn cậu."

Nàng không nhắn lại nữa.

Sáng hôm sau, ra khỏi nhà đi làm.

Tính nàng cẩn trọng, sợ đi trễ, nên thường ra cửa khá sớm, vì vậy thường là người đầu tiên đến Studio. Hà Vu Già giao hẳn cho nàng một chiếc chìa khóa.

Vừa định bước tới mở cửa, bất chợt thấy bên cánh cửa sắt màu đồng giả gỉ đặt một chiếc túi giấy màu nâu.

Kẹp trên đó là một tấm thiệp nhỏ, ngoài phong bì đề — 「(Gửi) Văn Nhiễm」.

Văn Nhiễm liếc một cái là nhận ra nét chữ của Hứa Tịch Ngôn.

Dù sao tờ giấy Hứa Tịch Ngôn để lại trong phòng nàng năm mười tám tuổi, nàng không nhớ đã xem đi xem lại bao nhiêu lần nữa rồi.

Nàng nhấc chiếc túi lên, mở ra xem, bên trong vậy mà là một hộp pháo bông cầm tay.

Mở tấm thiệp nhỏ trong phong bì ra, nét chữ của Hứa Tịch Ngôn mềm mại mà mạnh mẽ, viết rằng —「Trả cậu một màn pháo hoa có thể nhìn thấy cả ban ngày」

Ngón tay cầm phong bì của Văn Nhiễm khẽ siết lại.

Tựa như điều cô gửi đến, chính là một giấc mơ giữa ban ngày.

Một giấc mơ có thể mơ thấy ngay cả khi đang thức.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me