Bh Edit Ca Voi Va Con Mua Chua Dut Co Lai Nhat
Đầu ngón tay ấn vào hõm eo của Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm từng làm visa, là vì trước đây có một khách hàng thường xuyên, cả nhà họ sang Mỹ định cư. Họ nói trước với nàng, nếu tạm thời không tìm được người hiệu chỉnh dương cầm phù hợp, thì phải làm phiền nàng sang Mỹ một chuyến.Về sau chuyến đi ấy không thành, đối phương rất nhanh đã tìm được người hiệu chỉnh hợp ý bên đó.Chuyện này Văn Nhiễm từng nhắc thoáng qua khi bàn công việc với Trần Hi, chắc là bị Trần Hi kể lại với Hứa Tịch Ngôn."Thật là phiền phức."Đó là phản ứng đầu tiên của Văn Nhiễm.Người đi làm đã chán cảnh chạy đi chạy lại, cũng chẳng còn lòng hăng hái như hồi hơn hai mươi tuổi một mình bay sang tận Georgia, cảm giác khi đó là bi tráng và lãng mạn, hiện tại chỉ thấy việc thu dọn vali, quần áo lót, đồ ngủ, các loại mỹ phẩm mini... thật là phiền phức.Sau khi tan làm, Văn Nhiễm xách đồ ăn ngâm rượu tới nhà Đào Mạn Tư.Đào Mạn Tư moi ra một cái chân vịt: "Đồ ngâm rượu của chỗ này vẫn là ngon nhất, tự làm ở nhà kiểu gì cũng không ra được cái vị này. Nhiễm Nhiễm, cậu có uống bia không?"Văn Nhiễm khẽ lắc đầu, tay cầm một miếng đậu nành: "Ngày mai mình bay sang California."Vừa nói ra miệng, chính nàng cũng ngẩn người một chút.Đào Mạn Tư thì không lấy gì làm ngạc nhiên: "Đi hiệu chỉnh dương cầm cho cái khách hàng hồi trước của cậu à?"Văn Nhiễm khựng lại, khẽ "ừ" một tiếng.Ăn xong đồ ngâm rượu, tạm biệt Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm về nhà, lôi vali ra.Từ trước đến giờ, ra nước ngoài cũng chỉ có mỗi chuyến đi Georgia lần đó. Cái vali này là loại dùng cho mấy lần công tác trong nước, không đủ to, giống như căn nhà trọ nhỏ bé này vậy, nhét đồ vào là thấy chật chội.Hôm sau trời đổ mưa rất to, Văn Nhiễm ngồi xếp bằng trên tấm thảm trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời được mưa rột rửa thành một màu xám nhạt, như một bức tranh thủy mặc đã phai màu.Cúi đầu nhìn điện thoại, ứng dụng đặt xe thông báo có khoảng tám mươi hay một trăm người đang xếp hàng.Lao đến bên người yêu của đời mình trong thực tế không hề lãng mạn, Văn Nhiễm kéo vali ra cửa, mới đi được mấy bước, ống quần jeans đã bị nước mưa bắn ướt, dính chặt lấy bắp chân.Lại nhìn điện thoại, phía trước vẫn còn bảy mươi lăm người đang chờ.Nàng giương một chiếc ô trong suốt đứng bên đường cầu may. Sáng sớm nhưng lại giống hoàng hôn, tất cả xe cộ như đang trôi ngược dòng trong màn sương dày đặc trên mặt sông.Nàng thật may mắn, đúng lúc có một chiếc taxi vừa thả khách bên đường cạnh ngân hàng phía trước, nàng kéo vali lộc cộc chạy tới, ô cầm không chắc, làm ướt một bên vai, trên bầu trời một tia chớp trắng nhạt lóe lên.Mãi đến khi Văn Nhiễm ngồi trên máy bay, nàng vẫn chưa biết thời tiết thế này có thể cất cánh được không.Chắc là hoãn khoảng một tiếng, mọi người đều ngồi yên tại chỗ, nhìn máy bay như đang tắm mưa.Cuối cùng, mưa nhỏ dần, máy bay trượt trên đường băng một lúc, rồi giương cánh bay lên bầu trời xanh.Có một đứa nhỏ nói: "Đừng để bị sét đánh trúng đó nha."Mẹ đứa nhỏ đập một cái lên vai em: "Cái thằng nhỏ này, nói năng bậy bạ cái gì thế hả!"Văn Nhiễm ngồi cạnh bên, khẽ cười.Nàng cũng không quá lo lắng, tổ bay còn cẩn trọng hơn cả hành khách, nếu chưa đạt đủ điều kiện thì sẽ không cất cánh.Chỉ là máy bay cất cánh trong thời tiết như thế này, luôn có cảm giác chông chênh. Mọi người trên máy bay đều bị ướt vai hoặc tóc mái, liên tục có người xin chăn từ tiếp viên, rồi lại vang lên từng đợt tiếng hắt hơi.Nàng ngồi cùng dãy ghế với một người mẹ trẻ đang đắp chăn kín cho cậu con trai nhỏ, cô ấy hỏi Văn Nhiễm: "Cô cũng sang California thăm người thân à?"Văn Nhiễm nói một cách ẩn ý: "Tìm người."Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh an toàn tại California, Văn Nhiễm rất hồi hộp khi đi qua cửa hải quan.Điểm thi môn tiếng Anh của nàng khá tốt, nhưng rất hiếm khi ra nước ngoài, trường cấp ba của nàng cũng chẳng có giáo viên bản ngữ, khả năng giao tiếp vẫn chỉ dừng ở mức trung bình.Cuối cùng cũng suôn sẻ lấy được hành lý, Văn Nhiễm đi tìm chiếc xe mình đã đặt trước.Tài xế xuống xe giúp nàng xách hành lý, sau những ngày mưa lớn liên tiếp và hơn mười giờ bay, giờ đây Văn Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe đặt qua ứng dụng, bị ánh mặt trời nơi bờ Tây gay gắt đến nỗi phải nhắm mắt lại.Khi nàng đến địa chỉ mà Hứa Tịch Ngôn gửi, trời đang chạng vạng tối.Chỗ này cách xa trung tâm thành phố, hóa ra là một trang viên phủ đầy những đoá tường vi đang nở rộ. Màu hoàng hôn ở đây khác với trong nước, không phải là gam cam tím trầm lắng, mà là từng mảng từng mảng hồng cam rực rỡ, phản chiếu lên những bụi tường vi đung đưa trong gió chiều, gần giống gam màu có thêm filter trong những thước phim nghệ thuật, tòa nhà cổ kiểu Anh bên cạnh mang lại cảm giác quý tộc.Trên mạng từng có lời đồn rằng giáo sư Ricky là hậu duệ của giới quý tộc, có cả tước hiệu được thừa kế ở Anh, bà có bất động sản ở khắp nơi trên thế giới.Cánh cổng sắt cao vút khổng lồ, Văn Nhiễm nói rõ lý do đến, nghĩ bụng có khi vẫn phải phiền Trần Hi ra đón. Không ngờ sau khi báo tên Hứa Tịch Ngôn và thông tin liên hệ thì thuận lợi đi vào.Nơi này giống như một dinh thự biệt lập, nếu là người lạ, e là không thể tìm thấy để đến đây.Trang viên chia thành hai khu Đông và Tây, ngăn cách bởi một khu vườn kiểu châu Âu có đài phun nước. Văn Nhiễm hỏi thăm và biết được tòa phía Đông là nơi để ở, liền kéo vali đi về phía đó chờ đợi.Từ xa đã nghe thấy tiếng dương cầm vang lên, chắc là Hứa Tịch Ngôn và những người khác vẫn chưa kết thúc buổi tập hôm nay.Nàng cũng không vội, tìm một chiếc ghế dài hẻo lánh ngồi xuống.Đêm dần buông, sắc trời pha thêm chút xám nhạt, chuyển thành một màu hồng mờ như gôm tẩy, trước mắt là từng chùm tường vi rực rỡ đến mức không thực. Gió chiều khẽ thổi qua mái tóc nàng, nàng mặc một chiếc sơ mi xanh nhạt, trên vai vẫn vương lại hơi nước từ cơn mưa ở Hải Thành.Còn chiếc ô trong suốt chỉ đáng giá mười tệ, đã bị bỏ lại ở sân bay từ lúc nào.Nàng không hề sốt ruột, cứ thế yên lặng ngồi nơi đây.******Bên kia, trong phòng tập dương cầm, Hứa Tịch Ngôn từ trong bước ra, Trần Hi đợi ở cửa, tiến lại đưa cho cô một chiếc máy tính bảng: "Chị Ngôn Ngôn, em muốn đối chiếu lịch làm việc sắp tới với chị một chút."Nổi tiếng ở mức độ như Hứa Tịch Ngôn, thật ra cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ.Hàng mi của Hứa Tịch Ngôn hạ xuống một nửa, thờ ơ nhìn màn hình. Trần Hi đứng cạnh bên, gương mặt Hứa Tịch Ngôn như một đóa tường vi, cho dù nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy kinh diễm, mà ông trời lại tinh tế, ban cho cô ấy một đôi lông mày và ánh mắt lạnh lùng.Thế nên trên đời không thiếu người quyến rũ, nhưng cả thế giới chỉ có một Hứa Tịch Ngôn.Lịch trình không có vấn đề gì, Hứa Tịch Ngôn hơi mệt nên chỉ khẽ "ừ" một tiếng, Trần Hi cất máy tính bảng lại: "Được rồi."Có đồng nghiệp trong xưởng đào tạo gọi cô bằng tiếng Anh: "Shine, đi dự party của giáo sư Ricky thôi."Tính cách của giáo sư Ricky là thế, xưởng đào tạo giống như một lễ hội mùa hè, chỉ cần họ chơi đàn đúng ý bà, luôn luôn có party vào buổi tối.Hứa Tịch Ngôn cười đáp: "Đến ngay, tôi về thay váy đã."Cô luôn đánh đàn một cách điền cuồng, phạm vi của động tác lớn, vì vậy thường đổ mồ hôi nhiều hơn người khác.Trần Hi không ở đây, cô ấy cất máy tính xong và chuẩn bị rời đi thì bị Hứa Tịch Ngôn gọi lại: "Cậu ấy vẫn chưa liên lạc với em à?"Trần Hi phản ứng hai giây mới hiểu cô nói đến Văn Nhiễm: "Chưa có, chị Ngôn Ngôn."Hứa Tịch Ngôn khẽ mím môi.Kể từ khi kết thúc cuộc gọi ngày hôm đó, cô yêu cầu Trần Hi gửi thông tin vé máy bay, Văn Nhiễm không hề liên hệ lại, cũng không chịu nói có đến hay không.Hứa Tịch Ngôn vẫy tay chào Trần Hi: "Thôi, em tan ca đi."Tấm vé máy bay này, tám phần là vô ích rồi.Cô đi bộ một mình đi về phía khu ký túc xá, mỗi lần ngang qua khu vườn đầy tường vi nở rộ đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ hiếm có. Hôm nay cô lại cảm thấy hơi cáu kỉnh, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, mò một hồi vẫn không tìm thấy bật lửa.Lại mất rồi.Thế giới có quá nhiều chuyện khiến Hứa Tịch Ngôn phân tâm, những việc không liên quan đến dương cầm thì cô luôn thiếu tập trung, cho nên những món đồ nhỏ như bật lửa, luôn mất.Bình thường cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng hôm nay lại khiến cô càng thêm bực bội.Lười cất điếu thuốc trở lại, nên cô cứ giữ nó giữa các ngón tay và tiếp tục đi về tòa nhà ký túc xá.Trời gần như đã tối hẳn, nhưng đèn đường vẫn chưa bật, ánh sáng mờ ảo tạo nên cảm giác chẳng phân biệt được là ngày hay đêm.Một làn gió mạnh thổi qua, mùi hương tường vi xen lẫn với hoa nhài đi vào khoang mũi, nơi này là bóng tối còn chỗ kia là ánh sáng loang lổ như mực tàu tô chưa đều, đó là lúc cô trông thấy người đang ngồi trên ghế dài cạnh ký túc xá.Trái tim cô nhận ra trước cả đôi mắt, đó là Văn Nhiễm.Bởi vì không ai có thể gầy và thuần khiết đến thế, cũng không ai có thể ngồi im lặng đến thế.Hứa Tịch Ngôn không hiểu sao lại nhớ đến đêm giao thừa năm mười tám tuổi, cô trốn và ngủ trong nhà đa phương tiện ở công viên hải dương, ngay cả trong mơ cũng là một thế giới náo động ồn ào, ngay khoảnh khắc mở mắt ra, thấy một cô gái mảnh mai đang ở không xa phía trước mình.Nàng mặc một chiếc áo phao màu xanh nhạt, hai tay chắp sau lưng và ngẩng đầu nhìn lên màn hình điện tử trên trần, một con cá voi mô phỏng dài hai mét bơi ngang qua.Thiếu nữ ấy thật giống cá voi, chỉ im lặng không phát ra chút âm thanh nào.Khoảnh khắc ấy, thế giới lặng im, bình yên tuyệt đối.******Văn Nhiễm ngồi trên ghế dài, nhìn Hứa Tịch Ngôn đi về phía nàng.Hôm nay Hứa Tịch Ngôn mặc một chiếc váy hai dây màu đen, dây đeo chỉ lớn hơn ngón út không bao nhiêu, để lộ bờ vai trắng như tuyết. Cô đi xuyên qua màn đêm tựa sương mù, như một đóa hoa tường vi chỉ nở trong bóng tối và đang bước qua làn khói mỏng trên mặt sông.Gương mặt Hứa Tịch Ngôn lúc nào cũng rất nhạt, lại càng làm đôi mắt cô trở nên lấp lánh như sao lạnh.Văn Nhiễm chậm rãi thở ra một hơi.「Đáng giá」.Vào khoảng khắc đó, tâm trí nàng hiện lên hai chữ ấy.Mưa lớn như xé rách bầu trời ở Hải Thành.Bắp chân sưng lên vì ngồi máy bay hơn mười tiếng.Lúng túng khi qua cửa hải quan, mỗi lần mở miệng nói tiếng Anh là lại lắp bắp.Chỉ để đổi lấy giây phút này, Hứa Tịch Ngôn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, bước về phía nàng trong chiếc váy hai dây đen bằng vải lanh, trên mặt không có nụ cười, mái tóc dài xoăn dày khiến cô đẹp như một cô gái du mục bướng bỉnh không chịu khuất phục.Văn Nhiễm cũng không cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và yên lặng, liếc nhìn điếu thuốc trong tay cô, rồi từ túi áo lấy ra một chiếc bật lửa.Mua ở sân bay, sau khi qua cửa kiểm soát suôn sẻ, nàng căng thẳng đến mức chỉ muốn hút một điếu thuốc.Nàng đứng dậy, bước đến trước mặt Hứa Tịch Ngôn, gió mang đến hương thơm thoang thoảng trên người Hứa Tịch Ngôn, nàng hít lấy thật sâu, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì. Sau hơn một tuần xa cách Hứa Tịch Ngôn, dấu vết nàng để lại trên cổ Hứa Tịch Ngôn đã biến mất, chỉ còn lại chiếc cổ trắng ngần, đẹp đến chói mắt trong màn đêm.Ánh mắt Văn Nhiễm cụp xuống, rơi vào xương quai xanh thẳng tắp của Hứa Tịch Ngôn. Nàng đứng rất gần, luôn có cảm giác mái tóc xoăn của Hứa Tịch Ngôn bị gió thổi lướt qua mặt mình, ngưa ngứa.Nàng đưa tay, gạt mấy lọn tóc xoăn như tảo biển ấy ra sau vai Hứa Tịch Ngôn, rồi bật lửa, đưa đến bên môi Hứa Tịch Ngôn.Hứa Tịch Ngôn ngậm điếu thuốc giữa môi, nghiêng đầu, đưa đầu thuốc chạm vào ngọn lửa của Văn Nhiễm."Xè——" một tiếng bật lên, trong không khí bắt đầu lan toả mùi thuốc lá hương bạc hà, mát lạnh.Tính đến lúc này, Văn Nhiễm vượt ngàn dặm đến nơi đây, hai người gặp lại nhưng vẫn chưa nói với nhau một lời.Hứa Tịch Ngôn rít một hơi thuốc, rồi lại kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ở thời điểm này, hàng mi của cô vẫn rủ xuống, như đang nhìn một đóa hoa nhỏ màu trắng không tên mọc giữa bãi cỏ rậm rạp.Thật ra sắc trời lúc này đã tối mịt, chẳng nhìn rõ được gì, tầm mắt cô hạ xuống, chỉ nhìn thấy cổ chân trắng ngần của Văn Nhiễm, lộ ra từ ống quần jeans, đúng lúc ánh mắt cô lướt qua, cổ chân ấy khẽ động đậy một chút.Cô giơ tay lên, gập một cánh tay, kéo Văn Nhiễm vào lòng.******Không biết ôm nhau bao lâu, hai người vẫn không nói lời nào. Đèn đường đột ngột sáng lên, như một tín hiệu nào đó, Hứa Tịch Ngôn buông Văn Nhiễm ra, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt."Cũng giỏi đấy." Trong khung cảnh hai người gặp lại, đây là câu đầu tiên Hứa Tịch Ngôn thốt ra.Giọng nói hơi trầm, xuyên qua ánh sáng vàng vọt của đèn đường."Không thèm trả lời tin nhắn của mình." Hứa Tịch Ngôn khẽ bóp cổ tay nàng: "Mình cứ tưởng cậu không đến."Văn Nhiễm chỉ nói hai chữ: "Đến rồi.""Sao không liên lạc với mình để mình đi đón? Nhỡ bị lạc thì sao."Văn Nhiễm mỉm cười."Không muốn mình đón chứ gì, cũng giống như không cần nhà của mình, xe của mình vậy." Hứa Tịch Ngôn dụi tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh, rồi quay lại xách hành lý của nàng, tay kia nắm lấy tay nàng.Văn Nhiễm hơi do dự một chút.Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng một cái: "Yên tâm đi, không ai tới đâu, mọi người đều đi dự party của giáo sư Ricky rồi, mình chỉ về thay váy thôi."Lúc này Văn Nhiễm mới để cô nắm tay, cùng bước vào tòa ký túc xá.Loại kiến trúc cổ điển phong cách Victoria như thế này, Văn Nhiễm chỉ từng thấy trong phim, giống như ký túc xá dành cho các tiểu thư quý tộc thời Trung cổ, Hứa Tịch Ngôn nhân lúc giám thị không có mặt, kéo tay nàng dẫn đi làm chuyện xấu.Lòng bàn tay từ từ đổ mồ hôi, chỉ mong được gió đêm thổi khô.Văn Nhiễm đi chậm hơn Hứa Tịch Ngôn nửa bước, rất kỳ lạ, dù bị Hứa Tịch Ngôn kéo đi phía trước, nhưng tư thế như thế, nàng vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn.Giống như nàng dõi theo cô trên cầu thang hồi cấp ba hết lần này đến lần khác.Giống như đêm giao thừa mười tám tuổi trên vòng quay ngựa gỗ.Đến bây giờ, nàng nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn nắm tay nàng, nhưng không cứ đi mãi về phía trước nữa, mà quay đầu lại nhìn nàng: "Sao vậy?"Giọng nói luôn lãnh đạm ấy, trong đêm nay lại trở nên dịu dàng đến lạ.Văn Nhiễm không ngờ rằng, bước chân khẽ chậm lại của mình đã bị Hứa Tịch Ngôn phát hiện, nàng lắc đầu, bước nhanh lên.Hai người sóng vai bước vào ký túc xá.Không có thang máy, chỉ có cầu thang xoắn ốc kiểu cũ quấn quanh trục đồng thau sẫm màu, Hứa Tịch Ngôn dắt tay Văn Nhiễm bước lên, nói với nàng: "Tầng ba."Văn Nhiễm định lấy lại vali từ tay Hứa Tịch Ngôn: "Để mình xách cho."Hứa Tịch Ngôn né sang bên, hương thơm trên người cô tản ra: "Không cần."Văn Nhiễm biết, thật ra Hứa Tịch Ngôn là người rất cố chấp, bởi vì cái tôi của cô quá mạnh mẽ.Thế nên nàng cũng không tranh nữa.Nhìn vào nghệ sĩ dương cầm nổi danh toàn thế giới, bàn tay chắc hẳn đã được mua bảo hiểm kia, đang xách chiếc vali nhỏ màu xanh dương nhạt chưa đến một ngàn tệ của nàng."Cũng nặng đấy." Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu mang gì thế?"Văn Nhiễm thành thật trả lời: "Mì gói."Hứa Tịch Ngôn chế nhạo.Đến tầng ba, Hứa Tịch Ngôn đặt vali xuống, đẩy cửa một căn phòng ngủ: "Đây là phòng của mình."Văn Nhiễm nhân cơ hội xách lấy lại vali của mình, cùng Hứa Tịch Ngôn đi vào.Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Có phải rất giống ký túc xá sinh viên không? Hai bên phòng đều là bạn cùng lớp, đôi khi nửa đêm tỉnh dậy còn nghe thấy họ đang học thuộc bản nhạc."Văn Nhiễm lắc đầu: "Không giống."Nơi này quá xa hoa. Giường trụ bốn góc có màn màu tím nhạt, gối lông ngỗng mềm mại bọc trong bao gối vải màu vàng nhạt, giấy dán tường họa tiết chìm treo tranh sơn dầu thị trấn nước Anh, trên lò sưởi mùa hè không dùng đến đặt nến thơm, trong phòng tắm phía xa lộ ra một phần bồn tắm chân mèo sứ trắng.Hứa Tịch Ngôn chỉ vào góc tường: "Đặt vali ở đó là được rồi, quần áo thì treo lên."Văn Nhiễm đặt vali xuống: "Không cần treo quần áo đâu."Hứa Tịch Ngôn mở cửa tủ quần áo: "Không kịp tắm nữa, mình thay đồ xong phải đi liền, cậu đi cùng mình nhé."Văn Nhiễm vừa định nói gì đó, Hứa Tịch Ngôn liếc nàng một cái: "Người ta hay dẫn bạn đến đây lắm, cậu từng xem 《Gatsby》 chưa? Giống mấy buổi party náo nhiệt trong phim đó, tới mấy chục người, không ai để ý cậu đâu."Khi nói những lời ấy, cô bắt đầu cởi váy, lộ ra bả vai trắng như tuyết, cánh cửa tủ che nửa cơ thể cô, càng tạo ra vẻ đẹp thu hút người ta đến khám phá.Văn Nhiễm nhớ lại lần đầu gặp mặt, cũng là cảnh tượng thế này, Hứa Tịch Ngôn trốn sau cánh cửa mở của tủ đồ thay quần áo, nửa kín nửa hở lộ ra đường cong xinh đẹp.Chính lúc ấy, Văn Nhiễm đã nhìn thấy bên trong đùi cô có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.Giờ chăm chú nhìn lại, nàng lại thấy nốt ruồi ấy, như nét bút quyến rũ mà Thượng Đế để lại khi tạo ra cô.Hứa Tịch Ngôn quay đầu lại hỏi: "Cậu mặc gì? Mặc tạm đồ của mình nhé, không kịp mở vali cậu ra đâu."Áo sơ mi của Văn Nhiễm còn dính mưa, đúng là nàng cũng muốn thay: "Cần mặc váy dạ hội không?""Không cần, thoải mái là được.""Vậy, áo thun được chứ?""Hiếm thấy cậu mặc váy."Văn Nhiễm mím môi: "Mặc váy cũng được."Hứa Tịch Ngôn liếc qua tủ quần áo: "Nhưng mình không có váy màu xanh dương."Văn Nhiễm cong môi cười: "Mình đâu bị mắc lời nguyền màu xanh.""Vậy, màu trắng được không?""Được."Hứa Tịch Ngôn mặc đồ lót, cầm móc áo đi về phía nàng, Văn Nhiễm hơi cụp mi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dùng khoé mắt để nhìn và vươn tay cầm lấy móc áo.Nhưng Hứa Tịch Ngôn lại rút tay về, tay kia nâng cằm Văn Nhiễm lên.Tim Văn Nhiễm hẫng một nhịp.Hứa Tịch Ngôn cứ thế giữ lấy cằm nàng một lúc, cuối cùng cũng không nâng lên, để mặc nàng cúi mắt. Văn Nhiễm cảm nhận được Hứa Tịch Ngôn cũng đang cụp mi, ánh mắt dừng lại trên chóp mũi nàng.Hứa Tịch Ngôn khẽ cúi đầu, cọ nhẹ lên trán nàng, rồi mới đưa móc áo cho nàng.Cô quay lại tủ quần áo, chẳng buồn chọn lựa, tiện tay lấy một chiếc váy ôm màu đỏ thẫm, chẳng phải váy dạ hội, nhưng khi khoác lên người cô lại lộ ra đường cong mềm mại, chất vải như nhung tăng thêm vài phần trang trọng. Thế nhưng cô lại hoàn toàn để mặt mộc, lông mày và mắt được vẽ một cách giản dị, thậm chí có phần hơi cẩu thả.Sự đối lập này lại tạo nên vẻ đẹp không ngờ.Cô luôn như thế. Luôn vô ý. Nhưng chính vì vô ý, lại càng khiến người ta mê mẩn.Văn Nhiễm cầm móc áo hỏi: "Mình có thể dùng nhà tắm của cậu không?"Hứa Tịch Ngôn cong môi: "Xấu hổ à?"Văn Nhiễm không khẳng định cũng không phủ nhận.Hứa Tịch Ngôn chỉ về phía phòng tắm: "Cứ dùng thoải mái. Nếu muốn rửa mặt thì dùng khăn trên giá ấy, mỗi ngày có người thay khăn mới, mình chưa dùng đến đâu.""Cảm ơn."Văn Nhiễm bước vào trong.Cũng không hẳn là vì xấu hổ, nhưng trên người nàng còn vương mùi mưa Hải Thành, rất muốn tắm một cái, nhưng không kịp, lau sơ qua cũng được.Văn Nhiễm đứng trước gương, vén tóc dài của mình lên.Thật ra không cần nhìn cũng biết, tai nàng đang đỏ bừng.Mặc váy xong đi ra, Hứa Tịch Ngôn cao hơn nàng nửa cái đầu, váy mặc trên người nàng hơi rộng, may mà nàng tuy gầy nhưng ngực đầy đặn, vẫn miễn cưỡng giữ được dáng.Có lẽ để tiện cho việc tập đàn, váy Hứa Tịch Ngôn mang theo đều hở vai, khi Văn Nhiễm bước ra, ánh mắt Hứa Tịch Ngôn dừng lại trên người nàng một thoáng, rồi tiến lại gần, lòng bàn tay đặt lên bả vai nàng: "Gầy quá.""Phải ăn nhiều hơn một chút." Chất giọng tuyệt vời nghe như đang diễn kịch sân khấu, khi thì thầm bên tai lại dịu dàng đến thế.Tai Văn Nhiễm càng đỏ hơn.Hai người cùng đi qua con đường nhỏ trong khu vườn đầy hoa tường vi, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc.Hứa Tịch Ngôn tập trung nghe một lát: "Chắc là Mạnh Tư Lãng đang chơi đàn."Một nghệ sĩ dương cầm gốc Hoa khác, quốc tịch Anh, dĩ nhiên kém xa so với Hứa Tịch Ngôn, nhưng cũng là cái tên chỉ có thể nghe thấy trên tivi.Hứa Tịch Ngôn dẫn Văn Nhiễm bước vào đại sảnh, ngay lập tức, một thế giới hoàn toàn khác được mở ra.Âm nhạc tráng lệ và quầy buffet đồ lạnh.Nam nữ tinh tế như bước ra từ cảnh phim điện ảnh bị đóng băng.Ánh sáng và bóng tối như những con sóng chồng lên nhau. Sau đó Văn Nhiễm mới nhận ra, đó là ánh nước phản chiếu từ hồ bơi.Người phụ nữ tóc trắng được bao quanh bởi đám đông chính là giáo sư Ricky, mảnh mai nhưng khí chất nổi bật, đeo một chuỗi ngọc trai quấn hai vòng, tay cầm ly rượu chân cao.Cảnh tượng đó khiến Văn Nhiễm có cảm giác như nhân vật trong 《Harry Potter》ngoài đời thực.Ngay cả trong khung cảnh như thế này, khi Hứa Tịch Ngôn xuất hiện, dường như bản năng thu hút hết ánh nhìn của mọi người về phía cô.Cô là đóa hồng nở trong đêm, dung mạo lộng lẫy, nhưng sự lạnh lùng là những chiếc gai sắc nhọn bao phủ khắp cơ thể cô. Cô cũng cười, lười biếng uể oải, khiến người ta cảm thấy trong mắt cô không hề có nụ cười.Có người lập tức gọi cô: "Tịch Ngôn!"Hứa Tịch Ngôn mỉm cười bước qua.Văn Nhiễm phát hiện giáo sư Ricky cũng gọi cô như vậy: "Tịch Ngôn."Có vẻ với những người cần sự trang trọng hơn, cô đều dùng tên thật của mình là Hứa Tịch Ngôn, giống như dù biểu diễn ở bất kỳ quốc gia nào, bên cạnh cái tên lừng lẫy quốc tế 「Shine Hsu」 luôn là ba chữ Hán 「Hứa Tịch Ngôn」.Hứa Tịch Ngôn mỉm cười và nghiêng người qua vai giáo sư Ricky, một tay khoác nhẹ vai bà, là một tư thế nũng nịu.Nhưng khi tư thế ấy do cô thể hiện lại không hề trẻ con. Hứa Tịch Ngôn chưa từng trẻ con, ngay cả năm mười tám tuổi cô cũng không hề cho người ta cảm giác là một cô gái nhỏ, sự quyến rũ lan tỏa trong ánh mắt và đôi lông mày, cô chỉ cần ngoắc tay, thế giới đã nghiêng đổ vì cô.Giáo sư Ricky vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, biểu cảm hơi tức giận, không biết có phải là đang trách cô đến trễ không.Hứa Tịch Ngôn cười nhẹ và nói gì đó, giáo sư Ricky liền bật cười theo.Hứa Tịch Ngôn ghé vào tai bà thì thầm gì đó, giáo sư Ricky liền quay đầu nhìn về phía Văn Nhiễm. Đôi vai của Văn Nhiễm lập tức căng thẳng, giáo sư Ricky gật đầu với nàng, nàng cũng vội vàng gật đầu đáp lại.Hứa Tịch Ngôn ngồi lên tay vịn cạnh chỗ của giáo sư Ricky, ánh sáng và bóng tối từ hồ bơi chảy trên khuôn mặt Hứa Tịch NgônRồi cô nghiêng cổ thiên nga, nói mấy câu gì đó với giáo sư Ricky, rồi đi về phía Văn Nhiễm.Cô quá nổi tiếng, giữa chừng lại bị người gọi lại: "Tịch Ngôn, sao chưa lấy đồ uống vậy?"Hứa Tịch Ngôn cười hỏi Văn Nhiễm: "Cậu muốn uống gì?"Ánh mắt mọi người liền dõi theo ánh nhìn của Hứa Tịch Ngôn.Hứa Tịch Ngôn đi đến bên Văn Nhiễm, khẽ chạm vào vai nàng: "Đây là cô Văn Nhiễm, là ...." Vừa nói, cô vừa hơi quay đầu về phía Văn Nhiễm : "bạn tôi"Hai từ này dường như được thốt ra một cách khó nhọc.Đúng lúc tình cờ có người đùa giỡn đi qua sau lưng họ, Hứa Tịch Ngôn khẽ ấn vào eo Văn Nhiễm đẩy nàng về phía trước.Đầu ngón tay nóng ấm, ôm chặt lấy vòng eo của Văn Nhiễm.Cảnh trong phòng khi nãy, Hứa Tịch Ngôn chỉ mặc đồ lót bước đến gần lại hiện lên trong đầu nàng.Mọi người lần lượt chào hỏi Văn Nhiễm, Văn Nhiễm lễ phép đáp lại.Sau đó đáp lời Hứa Tịch Ngôn: "Gì cũng được."Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Nước ép dưa hấu được không?"Văn Nhiễm lườm cô một cái.Hứa Tịch Ngôn cười nói: "Chờ mình chút."Sau đó cô đi về phía quầy bar.Tựa vào quầy bả và nói vài câu với bartender, khuỷu tay chống lên mặt quầy, lưng hơi cong. Tư thế của cô quá tùy tiện, nên không hề khiến người ta cảm thấy phô trương. Bartender mỉm cười và nói gì đó, cô liền vòng qua quầy bar.Đó là lần đầu tiên Văn Nhiễm thấy Hứa Tịch Ngôn pha rượu.Chiếc bình lắc màu bạc tung bay giữa những ngón tay cô như múa, dường như bất cứ thứ gì cũng sẽ bị khuất phục dưới ngón tay thon dài và mạnh mẽ kia, cho dù là bình lắc, 88 phím đàn dương cầm, hay cả cơ thể Văn Nhiễm.Văn Nhiễm đứng giữa vùng ánh sáng và bóng tối giao hòa của bữa tiệc, giữa chốn đông người lại nghĩ đến những điều ấy, bởi ánh mắt Hứa Tịch Ngôn xuyên qua bao nhiêu người vẫn luôn dõi về phía nàng.Có cô gái đến gần quầy bar nói chuyện với Hứa Tịch Ngôn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Hứa Tịch Ngôn cũng đáp lại, nhưng ánh mắt chỉ hướng về phía Văn Nhiễm.Không rõ là nơi này nóng, hay ánh mắt Hứa Tịch Ngôn khiến vành tai nàng nóng lên.Rồi Hứa Tịch Ngôn bưng hai ly cocktail đã pha xong đi về phía nàng, Văn Nhiễm biết cô gái khi nãy đang len lén quan sát mình.Hứa Tịch Ngôn đi đến bên nàng, giữa tiếng nhạc dương cầm ồn ào và hỗn loạn, cô cúi xuống ghé sát tai nàng: "Cầm giúp mình."Sau đó cô đi tới quầy buffet, chọn ít macaron và sandwich, lại chọn thêm hộp kem, rồi trở lại bên cạnh Văn Nhiễm: "Muốn khiêu vũ không?"Văn Nhiễm thành thật: "Mình không biết."Hứa Tịch Ngôn nói: "Vậy theo mình."Trên đường có người bắt chuyện với Hứa Tịch Ngôn, cô mỉm cười đáp lại đôi câu, rồi dắt tay Văn Nhiễm đi ra ngoài, có người lớn tiếng hỏi: "Shine, cô đi đâu vậy? Chúng tôi đang chờ cô chơi đàn đấy!"Hứa Tịch Ngôn không trả lời.Văn Nhiễm lúc này mới nhận ra, Hứa Tịch Ngôn dẫn nàng tới bãi cỏ bên ngoài đại sảnh. Từ xa nhìn lại, đại sảnh dường như biến thành một mô hình trong quả cầu pha lê, xa hoa và náo nhiệt đến mức không thật.Hứa Tịch Ngôn hoàn toàn không màng đến chiếc váy ôm sát màu đỏ thẫm đắt tiền trên người, đá văng giày cao gót, ngồi bệt xuống bãi cỏ và mỉm cười hỏi Văn Nhiễm: "Cậu có sợ côn trùng không?"Văn Nhiễm cũng ngồi xuống theo.Cô vừa cong môi: "Gạt cậu đấy, nơi này được thợ làm vườn chăm sóc rất kỹ, có thể đi chân trần bất cứ lúc nào."Rồi chỉ vào ly rượu: "Nếm thử đi, đây là lần đầu mình pha rượu."Văn Nhiễm cầm ly lên, nhìn lớp màu xanh nhạt chia tầng rất đẹp: "Rượu này tên gì?""Không có tên." Hứa Tịch Ngôn nhún vai: "Pha bừa thôi."Văn Nhiễm khẽ cười, nhấp một ngụm, là vị ngọt mềm mại đến bất ngờ.Dáng ngồi tùy tiện của Hứa Tịch Ngôn giống như một nàng tiên cá: "Vừa rồi mình định cho thêm chút rượu mạnh, nghĩ lại vẫn thôi. Bởi vì câu hỏi mình sắp hỏi đây, nếu là nhờ cồn mà có được đáp án thì chẳng còn gì thú vị."Cô lười nhác nhấc hàng mi dày nặng lên, hai gò má luôn mang sắc hồng của tường vi, chưa bao giờ tái nhợt, như là gam màu sống động nhất giữa thế giới tê liệt này: "Văn Nhiễm."Cô đi chân trần, đến cả mười ngón chân tròn trịa cũng sáng bóng trên nền cỏ:"Cậu ngồi máy bay mười mấy tiếng để tới đây, mình chỉ muốn hỏi cậu một câu, rốt cuộc khi nào thì cậu mới định hôn mình?"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me