Bh Edit Dong Giai Dat Su Trach Tich
Tề Giai Mộc Vân liếc nhìn phong thư trong tay Phú Sát Tế Lan, vừa nhìn thấy đã lập tức kinh hãi. Mộc Vân giật phắt lấy lá thư, dáng vẻ thất thố chưa từng có, lớn tiếng hét lên: "Nàng còn sống ư? Nàng còn sống! Ta biết là nàng vẫn còn sống mà!"Nói rồi nàng kích động đến mức phải đưa tay che lấy miệng, rút hẳn thư từ trong phong bao ra, vừa xem vừa rơi lệ: "Cửu nhi..."Tế Lan ngạc nhiên ra mặt, nàng nhìn hai tỷ muội nha hoàn của mình, hai người kia cũng nhìn nàng, cả ba người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phú Sát Thấm đỡ tay Tế Lan để nàng ngồi xuống ghế, bấy giờ nàng mới cất lời: "Đệ tức có giao tình với Hàn Lộc Kỳ này sao?""Hàn Lộc Kỳ?" Mộc Vân mơ hồ nhận ra sự thất thố của mình, vội lau đi nước mắt trên mặt, "Đây rõ ràng là nét chữ của Cửu nhi, Cửu nhi và muội lớn lên bên nhau từ nhỏ, chữ của nàng, dẫu có hóa thành tro muội cũng vẫn nhận ra!"Thấy Tế Lan càng thêm nghi hoặc, Mộc Vân gắng bình tĩnh lại một chút, uống vài ngụm trà rồi nói: "Nàng là Cửu tiểu thư phủ Đông Giai, Đồng Giai Nạp Đa." Nói đến đây, nàng lại vội vàng hỏi, "Tẩu tẩu, bây giờ nàng đang ở đâu vậy? Có còn ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm không?""Có lẽ đệ tức đã nhận nhầm người rồi." Tế Lan vỗ vỗ nhẹ nhàng lên mu bàn tay Mộc Vân để an ủi, cả người nàng toả ra khí độ và phong thái của trưởng tẩu, "Chỉ dựa vào chữ viết mà nhận người thì khó tránh khỏi sai sót. Không giấu gì muội, đây là một người ta quen biết qua chuyện làm ăn, người này là Cửu thiếu gia của Hàn phủ ở Giang Nam, tuyệt nhiên không phải Cửu tiểu thư nào cả.""Vậy chắc chắn là Cửu nhi đã giả trang nam trang rồi, từ nhỏ nàng đã hay mặc nam trang để trốn cha ra ngoài du ngoạn." Mộc Vân lại đọc đi đọc lại bức thư một lần nữa, chăm chú tỉ mẩn, cố chấp khẳng định: "Đây chắc chắn chính là chữ của Cửu nhi.""Tam thiếu phu nhân, hẳn là ngài đã nhầm rồi." Phú Sát Mễ nói, "Vị Hàn Cửu gia đó, tỷ muội chúng tôi cũng đều đã từng gặp qua mấy lần, phải không tỷ tỷ?""Quả thực vậy." Phú Sát Thấm gật đầu, "Nào có tiểu thư nào giả nam trang mà lại chịu cạo cả nửa mái tóc đi như thế bao giờ." Nói xong, nàng liếc nhìn chủ tử nhà mình một cách bất đắc dĩ, chính là người vẫn thường đóng vai 'Phó nhị gia' mỗi khi ra ngoài, lại nói, "Cùng lắm thì cũng chỉ dán râu giả thôi.""Tẩu tẩu, khi nào người này lên kinh, tẩu tẩu nhất định phải gọi muội đến, để cho muội gặp người đó một chút, vậy có được không?" Mộc Vân gấp thư lại rồi đặt lên bàn, đẩy về phía Tế Lan, nhìn nàng với vẻ mặt khẩn cầu.Tế Lan thấy nàng cố chấp đến vậy, cũng bèn gật đầu đồng ý.Nâng chén trà lên uống vài ngụm, Tế Lan suy ngẫm một lát rồi mở lời: "Năm nay ta ở Giang Nam đã nghe tin vui về chuyện công công được thăng chức. Lại được biết Tam thúc nhờ việc điều tra vụ án tham ô mới đây mà lập đại công, được chủ thượng ban ân, tuổi còn trẻ đã tiến vào hàng ngũ yếu nhân của Đô Sát Viện. Thế mới thấy, đệ tức thật là có phúc."Mộc Vân chỉ khẽ gật đầu, khó giấu nổi vẻ ngượng nghịu khó xử trên gương mặt, vậy là uống thêm vài ngụm trà rồi tìm cớ cáo từ."Tình nghĩa giữa Tam thiếu phu nhân và vị tiểu thư Đông Giai thị đó hẳn là rất sâu đậm, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng thất thố đến nhường này." Sau khi tiễn Mộc Vân đi, Phú Sát Mễ nói một cách đầy tiếc nuối, "Ai cũng biết phủ Đông Giai đã phải gánh hoạ diệt môn, vị tiểu thư của nhất tộc Đông Giai kia dù có là thần tiên đi chăng nữa thì e rằng lúc này cũng đã sớm quy tiên chầu trời.""Muội đó, đúng là dễ bị lừa." Phú Sát Thấm sai người dọn dẹp bánh ngọt và bộ pha trà ở trên bàn, "Năm ngoái, kết quả điều tra chỉ đích danh kẻ chủ mưu của án tham ô đó chính là nhà Đông Giai, lão gia và Tam thiếu gia đều nhờ thế mà lập công, thăng quan. Nhưng làm sao mà Tam thiếu gia lại có được sổ sách giấy tờ của phủ Đông Giai? Chẳng phải là vì Tam thiếu phu nhân có họ hàng, qua lại thân thiết với phủ Đông Giai đó hay sao?""Ơ?" Phú Sát Mễ không thể tin nổi, hỏi, "Như thế có nghĩa là thực chất Tam thiếu phu nhân đã đại nghĩa diệt thân, dùng sổ sách của nhà Đông Giai để thành toàn cho Lão gia và Tam thiếu gia?"Tế Lan và Phú Sát Thấm im lặng, không ai đáp lời nàng.Thế là liền xuýt xoa lẩm bẩm một mình: "Ôi chao, nói đến quan lại, quan nào mà chẳng tham? Tham nhiều hay tham ít mà thôi. Còn người làm kinh doanh, có mấy người chịu nổi việc sổ sách bị điều tra cơ chứ? Chúng ta vẫn nên tránh xa nàng ra thì hơn, kẻo chẳng biết một ngày nào đó sổ sách nhà mình cũng không cánh mà bay mất thôi."Còn Tế Lan lại nghĩ về một chuyện hoàn toàn khác: "Ta đã thấy khó hiểu từ lâu rồi, một người Hán lại nói tiếng Mãn còn lưu loát hơn cả ta." Nói rồi, nàng khẽ lẩm bẩm cái tên ấy bằng tiếng Mãn: "Đông Giai Nạp Đa...""Không thể nào chứ? Tiểu thư cũng nghĩ cái tên keo con chó đó là phụ nữ ư!" Phú Sát Mễ liên tục xua tay: "Làm sao có thể, cái dáng vẻ bám dính như keo đó, không đời nào!""Đi mài mực, ta viết thư hồi đáp gửi Hàn Lộc Kỳ." Tế Lan đã uống trà xong xuôi, đứng lên đi sang thư phòng: "Bảo y có thời gian rảnh rỗi thì vào kinh một chuyến. Đến lúc đó, tất thảy mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi."—————Lại nói về chuyện của Đồng Cửu, sáng sớm nàng đã dẫn đoàn người đẩy hàng tiến vào sa mạc, chạy thẳng một đường đến phủ Bao Đầu.Mấy hôm nay gió cát rất lớn, mọi người cưỡi trên lưng lạc đà đều phải dùng vải thô che kín miệng và mũi, chỉ còn lộ ra đôi mắt mà thôi.Đông Cửu vừa đi vừa nhớ trong đầu tuyến đường trên bản đồ thương lộ, sau đó lại kẻ kẻ, vẽ vẽ, tỉ mẩn phác thảo.Người dẫn đường nói với nàng rằng sa mạc là một nơi đặc thù, khác với những nơi khác, chỉ ghi nhớ vị trí của ốc đảo hay một tàn tích thì cũng đều vô dụng. Nếu gặp bão cát hay phải một trận cát lún, những vật và mốc được dùng để tham chiếu đó sẽ biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại cát vàng mênh mông bể sở mà thôi.Đông Cửu lau cát bụi trên cặp kính màu trà đang gác trên sống mũi: "Lúc nhỏ ta thường du ngoạn trên thảo nguyên, có người nói với ta rằng mặt trời là kim chỉ nam đáng tin nhất để nhận biết phương hướng. Sau này ta may mắn quen được một giáo sĩ phương Tây ở kinh thành, ông ấy đã dạy ta cách xem la bàn. Nhưng nói sao thì bản thân ta cũng vẫn quen dùng bàn đá hơn."Nói rồi nàng lấy một cái bàn đá ra khỏi túi để xác định phương hướng. "Không ngờ tuổi còn trẻ mà lại còn biết xem thứ này." Sát Cáp, người chăn lạc đà đi cùng đoàn là một người Mông Cổ, hắn cười lớn rồi vỗ vào con lạc đà mình đang cưỡi, hét lớn trong gió.Đột nhiên, Hoa Cảnh Phú bên cạnh Đông Cửu biến sắc, gương mặt ngưng trọng, một tay ghìm con lạc đà đang đi, tay kia vòng ra sau lưng rút kiếm khỏi vỏ, nhắm mắt lại và ngưng thần cảnh giác lắng nghe. Toàn bộ động tác đều nhanh gọn liền mạch, khiến Đông Cửu cũng căng thẳng nheo mắt nhìn theo, giơ một bàn tay ra hiệu cho cả đoàn thương nhân dừng lại. Nàng cũng chậm rãi rút mã đao ra."Đi về phía Bắc, đừng quay đầu lại." Đây là câu dài nhất Đông Cửu nghe được từ Hoa Cảnh Phú trong suốt thời gian qua. Nàng còn đang định nói gì đó thì Hoa Cảnh Phú đã tung mình nhảy khỏi lạc đà, phi thân chạy ra nơi xa tít tắp. Rất nhanh thôi, bóng hình yểu điệu đã biến mất trong sa mạc.Đông Cửu vừa yêu cầu mọi người đề cao cảnh giác vừa dẫn cả đoàn người tiếp tục đi về phía Bắc. Khoảng nửa khắc sau đó, Hoa Cảnh Phú đã bình an vô sự quay trở về, thoắt cái nhảy lên lạc đà, không nói thêm một lời nào.Đông Cửu tinh mắt, lại để ý, nhìn thấy có lốm đốm những chấm đỏ như máu bắn trên vạt áo nàng ta: "Uống chút nước đi, trời nóng." Nói rồi nàng tháo túi nước trên lưng lạc đà xuống, ném sang.Hoa Cảnh Phú đưa một tay ra đón gọn, vặn nắp rồi ngửa cổ uống một hơi dài đầy phóng khoáng. Cứ thế, đi tiếp hai ngày, hai ngày bình an vô sự, cuối cùng cũng đến phủ Bao Đầu.Những người chăn lạc đà đương nhiên đã quá quen thuộc với phủ Bao Đầu. Họ dẫn Đông Cửu đến quán trọ thân thuộc nhất, ăn ở quán cơm ngon nhất, uống cũng uống loại rượu ngon nhất. Thật ra, cuộc sống phóng khoáng tự do này chính là cuộc sống Đông Cửu cảm thấy thích thú nhất, chỉ trừ bỏ một cảm giác trống vắng vẫn cứ luôn ngự trị trong lòng.Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong xuôi, Đông Cửu ra ngoài tản bộ cho tan hơi rượu, tiện thể đi dạo một vòng trong khu chợ nhộn nhịp, làm quen với phong tục địa phương. Hoa Cảnh Phú khoanh tay trước ngựa, đi theo sau nàng.Đông Cửu thấy có người bán phô mai ven đường, bèn dừng lại mua một ít. Nàng ăn vài miếng rồi quay lại đưa cho Hoa Cảnh Phú, Hoa Cảnh Phú lại cứ chỉ nhìn thẳng vào nàng, không nói gì cũng không có ý định ăn."À, phải rồi." Đông Cửu như chợt nhớ ra điều gì, nàng tháo cái túi thơm của mình xuống, lại tự tay buộc ngay ngắn vào thắt lưng nàng ta, "Ta biết cô là người giang hồ, người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết. Nhưng ở trên thế gian này, không có tiền thì không thể được đâu. Cái túi này là vật Hồng Tiêu tỷ tỷ đã làm cho ta, đừng có làm mất đấy."Dặn dò xong Đông Cửu mới ngẩng đầu, nhìn lên đã thấy nàng ta đang nhìn sang chỗ khác, như thể tai điếc không còn nghe thấy nàng nói gì. Theo ánh mắt của Hoa Cảnh Phú, Đông Cửu thấy nơi ấy có một y quán, rất nhiều người vây quanh.Đến gần mới biết y quán này cách đây không lâu chữa bệnh cho người ta mà lại khiến người ta vong mạng, từ ấy chủ tiệm lâm vào cảnh lao lý, y quán không thể tiếp tục kinh doanh, giờ đây đang thu dọn đóng cửa."Này, xin phiền hỏi một chút, cửa tiệm này có được sang nhượng hay bán lại không?" Đông Cửu đứng trên bậc thềm trước cửa y quán, nhìn ra đường phố ở bên ngoài. Y quán nằm ngay góc ngã tư chợ, vị trí rất tốt. Thế là, nàng bước tới hỏi han người thợ đang khẩn trương đóng cửa.Người thợ nhìn thấy nàng liền biết đã là người ngoại tỉnh từ nơi khác đến, y quán chữa bệnh mà làm chết người, người dân địa phương đều cho là xui xẻo. Đừng nói đến việc đến khám bệnh bốc thuốc, ngay cả đi bộ cũng phải vòng ra xa vài trượng, mà lại có người muốn mua lại cửa tiệm này ư?Đóng cửa xong xuôi, một vị chưởng quầy nhìn trông là một người thể quyết định, ra nói chuyện với nàng."Ôi, nếu chuyện này xảy ra tháng trước chứ không phải giờ, khi ấy ngài muốn mua tiệm đến cỡ nào đi nữa thì chắc chắn cũng không có cửa đâu." Chưởng quầy thật thà với Đông Cửu: "Nhưng hiện tại Đông gia của chúng tôi đang gặp nạn, rất cần tiền để trang trải lo lót. Nếu ngài ưng ý cửa tiệm này thì cứ ra giá, ta cũng tiện về bẩm lại với phu nhân của Đông gia."Đông Cửu lắc đầu: "Chỉ đứng ngoài cửa nhìn qua thế này thì vẫn chưa thể biết rõ ràng mà định giá được. Ngày mai, ban ngày ta sẽ quay lại để xem xét thật kỹ lưỡng.""Ngài muốn xem bây giờ cũng được, ta có chìa khóa, ta dẫn ngài vào xem từ cửa sau. Chỗ bọn ta không chỉ là cửa tiệm không thôi đâu, phía sau còn có mấy dãy nhà liền kề nữa." Chưởng quầy thấy Đông Cửu muốn quay đi, vội bảo người thợ kia thắp đèn lên, dẫn đường đi trước."Vậy thì xem thử nhé?" Đông Cửu quay lại hỏi Hoa Cảnh Phú một câu, đã thấy Hoa Cảnh Phú đi thẳng về phía sân sau."Ồ, hóa ra còn nối liền sang cả bên này nữa." Đi vòng ra sân sau, trước cửa phụ lại là một con đường lớn. Đông Cửu nhón chân nhìn về phía cửa tiệm ban nãy đi qua, nghĩa là, căn nhà này ba mặt tiền giáp phố.Một hành trình này, mỗi một nơi Đông Cửu đi qua là một lần nhanh chóng tính toán trong đầu xem có thể mua lại hay không, nếu mua lại thì chỗ này dùng để làm gì, chỗ kia dùng để làm gì.Thâm tâm nàng thực sự ưng ý căn nhà này. Nhưng nghĩ đến giá tiền, cho dù nhà người ta giờ sa sút, và mình nếu có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ép giá thì với cửa tiệm và dãy nhà ở vị trí tốt như vậy, giá cũng không thể thấp hơn ba ngàn lượng được.Ba ngàn lượng bạc trắng, với chỗ ấy mình có thể gom được bao nhiêu lương thực, buôn được bao nhiêu con ngựa. Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy đau lòng và do dự.Bây giờ mới chân ướt chân ráo đến đây, tuy có ý định đập nồi dìm thuyền ở phủ Bao Đầu này đi chăng nữa, nhưng tiền của nàng giờ đều là đi vay, làm sao thì làm, cũng đều phải giữ lại đường lui.Sau khi xem nhà xong, Đông Cửu thở dài thườn thượt mà trở về quán trọ, đăm chiêu suy nghĩ làm thế nào vừa có thể tốn càng ít tiền càng tốt mà lại vẫn có thể thu được căn nhà này. Đang loay hoay tính toán, người làm công đã mang đến bức thư hồi đáp của Tế Lan."Phú Sát Tế Lan." Chỉ nhìn vào phong bao, mắt Đông Cửu đã sáng lên.Y quán bán nhà là để lo lót cứu người, Tế Lan là hoàng thân quốc thích, lại là chủ tiệm thuốc, chắc chắn có quan hệ rộng rãi trong giới chủ của ngành y dược này.Đông Cửu lại nghĩ, nếu mình có thể làm người trung gian để giới thiệu và làm cầu nối, lại tìm được một vị quan lớn có đủ thẩm quyền để trực tiếp ra tay cứu người, vậy thì chắc chắn khoản tiền phải dùng cho việc lao lý kia sẽ ít hơn so với việc họ phải lo lót từ bên dưới lo lót lên rồi.Vậy thì số bạc mà mình có thể giúp cho họ tiết kiệm được ấy, nói không chừng là đủ để mình mua một căn nhà như thế này rồi cũng nên!Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại cảm thấy kiếm tiền kiểu này có phần thất đức. Vậy là đành thở dài, dặn lòng phải tính toán kỹ lưỡng một phen, giờ thì cứ xé phong bao xem Phú Sát Tế Lan đã viết gì cái đã.
—— Hết chương 11 ——
—— Hết chương 11 ——
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me