Bh Edit Hoan Nghe Noi Ta La Tra A
Chương 107: 107
"Ngài khách sáo rồi," Thích Vân Úy nhàn nhạt cười, thái độ không thân thiện, thậm chí còn kém hơn khi đối mặt với những người vừa nhiệt tình đưa danh thiếp.Nghê Phục vừa đến, không có sự so sánh nên không nhận ra điều gì bất thường. Nhưng Triệu Cục trưởng và Nhan Túy đều cảm nhận được. Triệu Cục trưởng cho rằng Thích Vân Úy ngại ngùng trước trưởng bối, còn Nhan Túy biết rõ thái độ lạnh nhạt này là dấu hiệu cô không ưa Nghê Phục.Nhan Túy khẽ nhéo tay Thích Vân Úy, cô liền nắm lấy ngón tay đang nghịch ngợm của nàng.Nghê Phục nói: "Ta từng nghe người ta nhắc đến tiệm ăn sáng của ngươi dùng toàn bộ hệ thống trí năng – mọi công việc trong bếp đều do một robot thông minh vận hành. Lúc đó ta đã muốn kết giao với ngươi. Sau này《 Không thấy thượng tiên 》ra mắt lại càng làm ta kinh ngạc. Hôm nay gặp mặt, nghe lão Triệu giới thiệu, ta thật sự hơi ngỡ ngàng. Không ngờ chủ tiệm ăn sáng và lão bản Vân Mộng Trạch đều là một người."Thích Vân Úy khiêm tốn: "Không lợi hại vậy đâu, công ty còn nhiều người góp sức."Nghê Phục không đồng tình: "Không có kỹ thuật dẫn đầu của ngươi, sao có được hệ thống trí năng như vậy.""Ta không giấu ngươi, kế hoạch trí não của ta đang cần nhân tài như ngươi. Ta muốn mạo muội mời ngươi gia nhập dự án này."Thích Vân Úy định từ chối, nhưng Nghê Phục tiếp tục: "Ta đại diện Đại học Quang Nam. Nếu ngươi đồng ý, trường sẽ phong ngươi làm giáo sư danh dự."Thích Vân Úy ngạc nhiên nhìn hắn: "Giáo sư danh dự? Mời ta – một kẻ học dốt – làm giáo sư?"Nghê Phục nghiêm túc: "Bằng cấp không nói lên tất cả. Ngươi đủ năng lực làm giáo sư của Quang Nam." Giọng ôn hòa nhưng đầy sức thuyết phục, như một người dẫn đường đời.Nếu Thích Vân Úy không biết chi tiết về Nghê Phục, có lẽ cô đã bị lời hắn mê hoặc, thậm chí đồng ý làm giáo sư danh dự. Phải công nhận, Nghê Phục nắm rõ tâm lý con người. Một kẻ học dốt đại học chắc chắn tiếc nuối về bằng cấp, phong danh giáo sư là cách bù đắp hoàn hảo.Nhưng cô chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta sẽ cân nhắc kỹ, Nghê giáo sư."Nghê Phục hơi nghi hoặc. Thích Vân Úy phản ứng kỳ lạ, lẽ ra cô không nên bình thản vậy.Hắn xoay chuyển ý nghĩ, cười với Nhan Túy: "Phiền Túy Túy giúp ta khuyên Alpha của cháu nhé.""Nghê thúc, ta nghe Vân Úy hết. Chuyện khuyên nhủ, e là thúc chọn nhầm người," Nhan Túy đáp, nụ cười nhạt trên mặt biến mất, giọng bình tĩnh.Dù cáo già như Nghê Phục cũng khựng lại, rồi cười trêu: "Quả là gả chồng rồi, một lòng hướng về Alpha.""Ta thấy vài người bạn, qua chào hỏi đây," Nghê Phục nhìn sang bên, "Lão Triệu, ngươi chiêu đãi họ cho tốt nhé."Triệu Cục trưởng nói: "Vân Úy và Nhan Túy là ta mời, đương nhiên phải chiêu đãi chu đáo. Họ gọi ngươi kìa, đi đi."Nghê Phục đi rồi, Triệu Cục trưởng dẫn hai người gặp thêm vài người nữa.Thẩm Dạ Khuy xử lý xong chuyện Huyền Bách Tuyền, quay lại, nhíu mày than với Nhan Túy: "Chẳng biết tên điên từ đâu ra, hỏi gì cũng không nói. Xem camera, hắn đi cùng một nữ nhân. Bảo an đang tìm người đó."Triệu Cục trưởng bảo: "Xem ra ghen tức với Vân Úy nhiều người nhỉ."Thích Vân Úy đùa: "Hóa ra người quá xuất sắc cũng có phiền não."Triệu Cục trưởng bật cười.Bên kia, Thích Phương Hoài cuối cùng thấy bóng Nghê Phục, dẫn mấy người tiến tới chặn đường: "Nghê tiên sinh!"Nghê Phục dừng lại, ánh mắt ôn hòa: "Phương Hoài, các ngươi làm gì vậy?"Thích Phương Hoài nói: "Nghê tiên sinh, đây là bạn ta."Hắn giới thiệu Tần Lệ Phong và mấy người, rồi nói: "Đây là Nghê tiên sinh, nhà đầu tư công ty ta, cũng là ân nhân. Không có hắn, ta giờ vẫn là một nghiên cứu viên quèn."Nghê Phục bảo: "Đừng tự coi nhẹ mình, ngươi rất có năng lực."Thích Phương Hoài cười, rồi do dự: "Nghê tiên sinh..."Nghê Phục nói: "Cứ nói thẳng, ngươi biết ta rất coi trọng ngươi. Nếu giúp được, ta sẽ giúp."Thích Phương Hoài thở phào, không hiểu sao trước Nghê Phục hắn luôn thấy áp lực, dù người này tính tình ôn hòa, chưa từng nổi giận."Nghê tiên sinh, nghe nói tiệc này có lão bản Vân Mộng Trạch. Bạn ta ngưỡng mộ hắn lâu rồi. Ngài có thể giới thiệu chúng ta không?"Tần Lệ Phong và ba người còn lại chờ mong nhìn Nghê Phục."Chỉ chuyện này thôi?" Nghê Phục hỏi, như thể đó chẳng phải việc khó. "Được chứ."Câu trả lời khiến bốn người cười rạng rỡ.Lúc này, bạn bè Nghê Phục thấy hắn bị chặn lâu chưa qua, cùng kéo đến tìm. Nhìn mặt mấy người này, họ giật mình – chẳng phải đám vừa chê bai Thích Vân Úy trước mọi người sao? Nghê Phục quen họ từ đâu vậy?Nghê Phục chào hỏi từng người: "Ta định dẫn mấy tiểu hữu đi gặp lão bản Vân Mộng Trạch, các ngươi có muốn đi cùng không?"Nghe vậy, họ liếc nhau. Vừa châm chọc người ta, giờ lại đi gặp?Đặc biệt Thích Phương Hoài – anh trai ruột Thích Vân Úy – mà không biết em mình là lão bản Vân Mộng Trạch."Được, đi cùng thôi," một người nói. Hiếm có cơ hội xem trò cười ở tiệc cao cấp thế này, sao bỏ lỡ được.Nghê Phục hôm nay bị nhiều chuyện ngoài ý muốn làm rối, đang nghĩ đối sách, không để ý sắc mặt bạn bè. Dù thấy, hắn cũng chẳng quan tâm, đám phế vật này đã vô dụng rồi.Đoàn người lại tiến về phía Thích Vân Úy và Nhan Túy.Thích Phương Hoài mấy người địa vị thấp, chỉ đành đi sau."Xem Nghê giáo sư lại đến kìa, còn dẫn theo nhiều bạn. Vân Úy, tối nay ngươi hot thật. May mà đa số là Alpha và Beta, không thì Nhan Túy ghen mất," một giọng nữ tao nhã vang lên. Nghe nhắc "Vân Úy" và "Nhan Túy", Thích Phương Hoài và mấy người nhíu mày.Thích Vân Úy đúng là âm hồn không tan, lại muốn nhờ Nhan Túy kết nối với lão bản Vân Mộng Trạch sao? Nhưng người như lão bản Vân Mộng Trạch chắc chẳng coi trọng Alpha như cô ta."Ta có mấy tiểu hữu ngưỡng mộ Vân Úy lâu rồi, nãy cầu ta dẫn họ đến gặp. Các ngươi tuổi tương đương, chắc nói chuyện hợp," Nghê Phục cười, vẫy tay với Thích Phương Hoài bốn người. "Lại đây."Thích Phương Hoài và mấy người kìm kích động bước lên, nhưng ngay ánh nhìn đầu tiên đã thấy Thích Vân Úy cười rạng rỡ. Họ nén xúc động muốn đánh cô ta, chuyển mắt sang Nhan Túy.Nghê Phục nói: "Vân Úy, họ muốn gặp ngươi.""Phương Hoài, ngươi không phải rất muốn gặp Vân Úy sao? Sao không nói gì?""Chắc kinh ngạc đến nói không nên lời," Thích Vân Úy cười. "Phải không, đại ca thân yêu?"Thích Phương Hoài như bị sét đánh, máu ngừng chảy, giọng cứng nhắc: "Nghê tiên sinh, lão bản Vân Mộng Trạch chúng ta muốn gặp là... là cô ấy sao?"Nghê Phục gật đầu: "Có phải không ngờ Vân Úy trẻ vậy không? Thật ra ta cũng ngạc nhiên lúc mới biết.""Nhưng sao Vân Úy gọi Phương Hoài là đại ca?" Nghê Phục thắc mắc.Một người bên cạnh thấy bốn người Thích Phương Hoài khiếp sợ, tay chân cứng đờ, bật cười giải thích: "Vừa nãy chính anh trai ruột của Thích tiểu thư đây đã bóc phốt em mình trước mặt chúng ta. Chắc họ không ngờ cô ấy lại là lão bản Vân Mộng Trạch đâu.""Trước giờ ta chỉ nghe chú giải 'có mắt không tròng' trong sách, hôm nay được xem diễn xuất trực tiếp. Sinh động thật."...Những tiếng cười mỉa khiến mặt bốn người Thích Phương Hoài lúc trắng lúc xanh. Tần Lệ Phong không nhịn nổi, chỉ vào Thích Vân Úy: "Thích Vân Úy là học tra đại học là thật, tra là biết ngay. Các ngươi có bằng chứng gì chứng minh cô ta là lão bản Vân Mộng Trạch? Dựa vào thành tích thi trượt của cô ta sao?"Thích Vân Úy sao có thể là lão bản Vân Mộng Trạch? Chắc chắn cô ta giả mạo, dùng thủ đoạn lừa cả đám người ở đây.—————————————*Nếu có góp ý xin hãy nhẹ nhàng, Cảm ơn !!*Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me