TruyenFull.Me

[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C115 - Sư tôn tự mình điều khiển chân

ThanhThat910

Mục Nhược Thủy chưa bao giờ trông giống một con người như lúc này.

Có lẽ bởi vì cô không thể động đậy, những lời uy hiếp thoáng qua giờ đây chỉ như một kiểu ngạo kiều trẻ con. Khi Phó Thanh Vi cúi xuống hôn, cô chỉ có thể khẽ cử động lưỡi, ngoan ngoãn đáp lại, kèm theo những tiếng rên rỉ mềm mại.

Phó Thanh Vi không thực sự muốn thừa nước đục thả câu, nhưng sư tôn trong dáng vẻ mềm yếu bị ép buộc thế này thực sự quá mê hoặc, mà chỉ vài ngày nữa thì cơ hội như lúc này sẽ không còn.

Khi ấy, Mục Nhược Thủy muốn hất nàng khỏi giường là hất, không thì trốn đi để không gặp mặt nàng cũng được.

Thời cơ chỉ đến một lần.

Vả lại, cho dù là ép buộc, thì sư tôn cũng không có vẻ gì là không thích.

Thậm chí, cô còn thường xuyên dùng ánh mắt để quyến rũ nàng.

Ví dụ như buổi trưa khi nàng kéo rèm, cô nhìn nàng một cái - Đó là đang quyến rũ.

Khi nàng uống nước, cô bảo mình cũng muốn uống - Lại quyến rũ.

Lúc nàng đút nước cho cô, khóe môi cô còn lưu lại giọt nước - Chắc chắn là đang quyến rũ.

Mục Nhược Thủy: "......"

Dù lý lẽ của Phó Thanh Vi quá mức hoang đường, nhưng Mục Nhược Thủy lại không phản bác.

Giờ đây, cô chỉ có thể nói một câu: "Lố bịch."

Giọng khô khan, không chút cảm xúc, bởi cô thật sự có những suy nghĩ như vậy.

Hai người càng ngày càng tâm ý tương thông, Mục Nhược Thủy thậm chí chỉ cần có ý nghĩ thoáng qua, ánh mắt vẫn là ánh mắt bình thường, nhưng Phó Thanh Vi ngay lập tức biết cô muốn gì.

Dù là hôn, hay sự thân mật.

Mục Nhược Thủy nằm trên giường không thấy đau, nhưng mỗi lần gần gũi Phó Thanh Vi lại khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Không phải sự dễ chịu của tình nhân, mà là cảm giác dễ chịu đến từ từng tế bào trong cơ thể, như thể cấm chế của sợi chỉ đỏ đã tan biến khỏi cơ thể cô, không còn tìm thấy dấu vết.

Khi Phó Thanh Vi hôn cô, hương vị thuộc về nàng sẽ truyền sang, sau những lần môi lưỡi hòa quyện, tình trạng suy kiệt của Mục Nhược Thủy cũng cải thiện đôi chút.

Không loại thuốc nào có thể chữa lành cho cơ thể của Mục Nhược Thủy, chỉ có Phó Thanh Vi là linh đan diệu dược của cô.

Không quá lời khi nói, nàng chẳng khác gì một viên thập toàn đại bổ hoàn.

Sau một nụ hôn dài đằng đẵng, Phó Thanh Vi chống người ngồi dậy, ánh hoàng hôn đã chiếu rọi vào căn phòng.

Ngoại trừ lúc Long Huyền Cơ đến thăm, cả ngày của họ gần như trôi qua trong tình trạng như vậy.

Không chỉ môi của Mục Nhược Thủy có nguy cơ bị hôn đến nứt, mà chính Phó Thanh Vi cũng chẳng khá hơn.

Sắc mặt của Mục Nhược Thủy so với lúc Long Huyền Cơ rời đi càng thêm hồng hào. Một người không phải con người, lấy đâu ra nhiều tinh khí như vậy, chẳng phải đều từ Phó Thanh Vi mà ra sao?

May mắn là ngoài việc hơi mệt, Phó Thanh Vi không có di chứng nào khác.

Phó Thanh Vi thở hổn hển, đôi môi bị cắn đến căng mọng, đỏ rực lên như máu.

"Hay để em cho người uống một chút máu, sẽ nhanh hồi phục hơn." Cả ngày chỉ hôn thế này, con người cũng không chịu nổi. Sư tôn chủ động chắc chắn có mưu đồ, Phó Thanh Vi đã nhận ra mánh khóe của cô.

"Không được!"

Mục Nhược Thủy dứt khoát từ chối.

Phó Thanh Vi sau khi xuống núi đã hôn mê suốt một đêm, chính là do mất máu quá nhiều. Nàng đã tự rạch cổ tay trái của mình, có đến bốn, năm vết thương hằn sâu, giờ vẫn còn quấn đầy băng gạc. Nếu lại cho cô máu, e rằng Mục Nhược Thủy sẽ nghĩ nàng không muốn sống nữa.

"Nhưng trông người có vẻ rất muốn hồi phục." Phó Thanh Vi ngập ngừng nói. Chỉ dựa vào mức độ thân mật này thì tốc độ hồi phục quá chậm.

"Ta không cần máu của em."

Vẻ mặt Mục Nhược Thủy khôi phục lại vẻ bình thản: "Nằm thế này cũng được, áo có người mặc cho, cơm có người đưa đến, chẳng có gì không tốt."

"......"

Sư tôn có phải người đã quên rằng mình không cần ăn cơm?

Cô cũng không thích quần áo của người khác. Ngay cả nội y, Phó Thanh Vi cũng chưa thay cho cô, chỉ cởi bộ áo bào xanh dính đầy máu rồi mặc lên bộ đồ bệnh nhân.

Miệng lưỡi vẫn cứng lắm.

Phó Thanh Vi xuống giường rót nước uống, tiện thể đút cho Mục Nhược Thủy một chút. Lúc này cả hai đều không định gợi ý thêm gì khác, nên yên ổn vô sự.

Phó Thanh Vi nghiêng đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ đang dần nhạt đi, cúi xuống sát tai Mục Nhược Thủy hỏi: "Nếu em dùng tay người tự làm, người có thấy khá hơn không?"

"......"

Mục Nhược Thủy quay mặt đi.

Da cổ cô đặc biệt trắng, vùng da lộ ra ngoài cổ áo bệnh nhân thoáng lên sắc hồng nhạt.

Ngón tay của Phó Thanh Vi chạm vào cổ cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần ấm lên.

"Vậy là có rồi." Phó Thanh Vi nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Nhiệt độ nơi ngón tay nàng lại càng tăng lên.

Phó Thanh Vi hôn lên vành tai cô.

Mặt của Mục Nhược Thủy lập tức quay lại.

Đây là lần đầu tiên cô bị hôn tai, Phó Thanh Vi tranh thủ khi cô không thể phản ứng, hỏi: "Người không thích à?"

Mục Nhược Thủy nhắm mắt, giả vờ ngủ.

Không thể nói là không thích, chỉ là cảm giác kỳ lạ nhiều hơn. Nếu phải đánh giá dựa trên việc có muốn thử lại lần nữa hay không, thì có lẽ là thích... thì phải?

Phó Thanh Vi vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên vùng cổ.

Mi mắt của Mục Nhược Thủy khẽ động.

Nhưng gan của Phó Thanh Vi chỉ đến đó, nàng không dám vén cổ áo sư tôn để chạm vào thêm, chứ đừng nói là đặt môi lên đó.

Dù thừa nước đục thả câu cũng cần phải có nguyên tắc.

Tự mình làm là một chuyện, nhưng lợi dụng để làm điều không đúng với Mục Nhược Thủy thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Huống chi, chuyện trước đó khiến nàng đã suy nghĩ thông suốt.

Nếu là trước đây, chắc chắn Phó Thanh Vi không bao giờ dám làm những chuyện như thế này trong bệnh viện. Nhưng bây giờ, sau khi ở trên núi trở về từ cõi chết, nàng có một tâm lý mặc kệ đời, rằng cuộc sống ngắn ngủi như sương mai, có thể chết bất cứ lúc nào.

Nghĩ nhiều như vậy thì có ích gì?

Sư tôn muốn gì, nàng sẽ cho cô cái đó. Bản thân nàng cũng đâu phải không muốn gần gũi với cô, quan tâm gì đến địa điểm nữa.

Đợi khi cô khỏe lại, cả hai sẽ rời khỏi đây, trở về đạo quán Bồng Lai, sống những ngày tháng bình yên của riêng mình.

Đúng rồi, phải đón cả Tiểu Tam Hoa về nữa.

*

Bữa tối mà Linh Quản Cục gửi tới ngoài những món ăn thường lệ còn có cả những món bồi bổ khí huyết.

Trước đây, chỉ mình Phó Thanh Vi ăn, nhưng từ khi Mục Nhược Thủy tỉnh lại, miếng đầu tiên nàng đều đút cho cô. Mục Nhược Thủy phối hợp nuốt xuống, như thể muốn thể hiện sự đồng hành.

Dùng xong bữa tối, đồ ăn được dọn đi, Phó Thanh Vi ngồi thiền trên chiếc giường còn lại.

Mục Nhược Thủy nằm trên giường đối diện, nghiêng đầu nhìn nàng.

Chỉ mới nhập định một lúc, Phó Thanh Vi đột nhiên mở bừng mắt, luồng thanh khí hỗn loạn trong kinh mạch va chạm, gân xanh trên cổ và thái dương nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng đến đáng sợ, mạch máu đỏ chằng chịt trong mắt, thái dương giật liên hồi.

Mục Nhược Thủy hét lớn: "Tập trung tinh thần!"

Phó Thanh Vi nhanh chóng ấn pháp quyết, ngồi xếp bằng điều khí, khó khăn lắm mới ổn định được luồng khí hỗn loạn trong kinh mạch. Nàng mở mắt, thở dốc, lòng vẫn còn sợ hãi.

Mục Nhược Thủy tức giận: "Em đang nghĩ gì? Suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma!"

Phó Thanh Vi: "Em đang nghĩ đến sư tôn."

Mục Nhược Thủy: "......"

Nhìn ánh mắt sắp bùng nổ của cô, Phó Thanh Vi cúi đầu giải thích: "Em nghĩ đến ngày hôm đó trên núi, người nằm bất động trên mặt đất, suýt chết. Rồi khi người xuống núi, bất tỉnh trong lòng em, ngủ rất lâu. Lúc ấy, em không cảm nhận được hơi thở hay nhịp tim của người, em đã nghĩ người sẽ không bao giờ tỉnh lại, em sợ lắm."

Khi nhắm mắt nhập định, tất cả những hình ảnh đó lại hiện lên trong tâm trí nàng: Mục Nhược Thủy, Chiêm Anh, Long Huyền Cơ, và cuối cùng là con phi cương kia.

Nàng không cứu được Mục Nhược Thủy, bản thân bị phi cương xuyên tim, ngã xuống người sư tôn.

Nàng không cứu được bất kỳ ai.

Tất cả chỉ là một giấc mơ trước lúc cận kề cái chết.

Trong lòng Mục Nhược Thủy ngổn ngang trăm mối: "Gần đây em không cần ngồi thiền nữa, đợi tiêu hóa xong chuyện này rồi hãy tiếp tục."

Phó Thanh Vi cúi đầu: "Dạ."

Ánh mắt phức tạp của Mục Nhược Thủy dần nhuốm chút dịu dàng, cô nói với Phó Thanh Vi: "Lại đây, vi sư cho phép em ôm một lát."

Phó Thanh Vi rời giường của mình, bước sang giường cô, dù chỉ cách vài bước, nhưng nàng đã nhanh chóng chui ngay vào lòng Mục Nhược Thủy, hai tay ôm lấy eo cô.

Không bận tâm tư thế có kỳ cục hay không.

Mục Nhược Thủy để mặc nàng, dịu dàng hỏi: "Thấy khá hơn chưa?"

Phó Thanh Vi gật đầu, chỉ cần nghe cô nói chuyện là nàng đã cảm thấy ổn hơn rất nhiều. Nàng ngước mặt lên: "Em có thể ôm chặt thêm chút nữa không?"

"Có thể, dù sao ta cũng không bị ngộp thở." Quán chủ thản nhiên đùa.

Phó Thanh Vi bị câu nói đó chọc cười, vòng tay siết chặt hơn, cả khuôn mặt vùi vào ngực mềm mại của cô.

Suýt nữa nàng bị ngộp thở, đành nới lỏng khoảng cách đôi chút.

Mục Nhược Thủy đặt một tay lên lưng nàng, cô chỉ có thể cử động ngón tay, nên khẽ vẽ vòng tròn trên lưng nàng để an ủi.

Phó Thanh Vi: "......"

Hành động này khác gì quyến rũ chứ?

Phó Thanh Vi khẽ nói: "Sư tôn, đôi lúc người không cần cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy."

Mục Nhược Thủy vẫn kiên trì dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Một lát sau, cô nói: "Ngẩng mặt lên một chút."

Phó Thanh Vi rời khỏi ngực cô, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa môi với môi cách vài centimet.

"Thấp hơn một chút nữa."

Phó Thanh Vi làm theo lời, và Mục Nhược Thủy đặt một nụ hôn lên trán nàng.

"Để em bớt sợ. Ta..." Quán chủ không giỏi nói những lời ngọt ngào tình cảm, do dự mãi mà không nói được gì thêm, nhưng ý cô đã quá rõ ràng.

"Em hiểu." Phó Thanh Vi đáp.

"Ừ, em hiểu là được."

Nụ hôn ấm áp của Mục Nhược Thủy lại đặt lên trán nàng, lần này lưu lại lâu hơn.

Phó Thanh Vi nhắm mắt, nằm trong lòng cô, không muốn nghĩ nhiều về việc một sư tôn chỉ có thể cử động miệng lại có thể hôn nàng hai lần. Điều quan trọng nhất lúc này là phải giúp cô mau chóng khỏe lại.

Hy vọng việc nghỉ ngơi vài ngày sẽ giúp cô thật sự hồi phục, chứ không phải một lời nói dối.

Phó Thanh Vi thiếp đi một lát, khoảng một tiếng sau thì tỉnh dậy, lấy nước và khăn để lau người cho Mục Nhược Thủy.

Mục Nhược Thủy trông có vẻ rất thoải mái, tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của nàng, không hề tỏ ra bực bội vì mất khả năng vận động. Điều này phần nào khẳng định tình trạng của cô thực sự chỉ là tạm thời, nếu không với tính cách của cô, chắc chắn đã sớm cáu gắt.

Phó Thanh Vi như thường lệ chỉ lau tay và mặt cho cô, rồi hỏi: "Những chỗ khác có cần không?"

Mục Nhược Thủy, người luôn thơm tho: "Không cần, lần sau về ta sẽ tắm bồn."

Phó Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như cô sẽ mau chóng bình phục.

Ngồi bên giường bệnh, nàng cắt móng tay cho cô. Dạo này không có việc gì làm, ngày nào nàng cũng cắt móng tay cho cô, lau tay hàng chục lần. Những việc nhỏ nhặt này giúp nàng tạm thời quên đi sự bấp bênh về chuyện sinh tử của Mục Nhược Thủy. Nhưng mỗi khi thu dọn bộ dụng cụ xong, nhìn gương mặt không chút biến động của cô, trái tim nàng lại như sa vào hoang mạc không hồi kết.

Mỗi lần cắt móng, nàng đều ngước lên nhìn. Lúc đầu, Mục Nhược Thủy phối hợp, dùng ánh mắt dịu dàng đối diện nàng, như muốn an ủi tâm hồn đầy tổn thương và bất an của nàng.

Lát sau, bị nàng nhìn chằm chằm đến phát bực, Mục Nhược Thủy mắng: "Ngay cả con lừa kéo cối xay cũng không chậm chạp như em."

Phó Thanh Vi bật cười ha hả.

Quả nhiên, nàng tăng tốc.

Kềm cắt móng được cất vào túi dụng cụ nhỏ, Phó Thanh Vi dùng khăn ướt lau kỹ tay cho cô một lần nữa.

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, Phó Thanh Vi tắm khá lâu mà chưa ra, Mục Nhược Thủy liền biết, tối nay bàn tay trong sạch của mình e rằng khó mà giữ được.

Quán chủ cố đè nén sự mong đợi mơ hồ bất chợt trỗi dậy.

Mỗi lần xuống núi, Phó Thanh Vi đều chuẩn bị đồ để thay. Sau khi nhập viện, túi đồ của nàng cũng được mang đến phòng bệnh. Nàng thay bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng ra, mặc một chiếc áo thun dài chỉ che tới đùi.

Mục Nhược Thủy dù đã cùng giường chung gối với nàng lâu như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn của nàng, ánh mắt vẫn không tự chủ mà bị cuốn hút, sau đó lại vội vàng dời đi, sợ rằng mình sẽ suy nghĩ lung tung.

Theo cách nói của người phàm, cô không thể nhận ra mình là một người mê chân.

Bình thường khi ngủ, cô rất hiếm khi chạm vào chân của Phó Thanh Vi, không phải không thích, mà là sợ mình không nhịn được sẽ làm chuyện không đúng mực.

Phó Thanh Vi kéo chăn của cô lên, đôi chân dài trắng sáng cùng chút cảnh xuân lấp ló đã bị giấu trong chăn, sau đó tất cả đều chui vào lòng cô.

Cơ thể vừa tắm xong của nàng mang theo hơi nóng xen lẫn chút mát lạnh, trên cổ toát ra mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm.

Mục Nhược Thủy luôn có thể ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về nàng dù bị lẫn trong những mùi khác, nó không giống bất kỳ loại hương nào, là một sự hấp dẫn kỳ lạ đối với cô. Lần này, cô lại ngửi thấy một mùi khác, càng hấp dẫn hơn, khiến cô khó hiểu: "Người em thật thơm, là gì vậy?"

Phó Thanh Vi ngửi cánh tay mình: "Mùi hoa hồng à? Chắc là sữa tắm."

"Không phải."

Phó Thanh Vi đưa cổ mình sát vào mũi cô, cho cô ngửi kỹ hơn.

Mục Nhược Thủy vẫn không hiểu.

Phó Thanh Vi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, chợt nghĩ đến một lý thuyết: "Có khi nào... là mùi hormone không?"

"Hormone là gì?"

"Hormone là......" Giọng Phó Thanh Vi hạ thấp, nói nhỏ: "Là người thích em."

Mục Nhược Thủy chậm rãi nhắm mắt, giả vờ chết.

Phó Thanh Vi: "Này."

Mục Nhược Thủy lại mở mắt, hỏi nàng: "Em có ngửi thấy mùi gì trên người ta không? Ngoài... Phản Hồn Hương."

"Phản Hồn Hương là gì?"

Cuối cùng cũng không giấu nổi nữa, Mục Nhược Thủy giải thích cho nàng về Phản Hồn Hương, bao gồm cả việc nếu ngửi nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, có thể gây ảo giác. Nhưng hiện tại, Phó Thanh Vi đã có thể chống lại tác dụng của nó.

"Chính là loại hương lần trước người nói sẽ kích tình ấy hả?"

"Gạt em thôi."

"Em biết mà. "Phó Thanh Vi khẽ ngửi vùng cổ cô, nói: "Em có thể ngửi thấy mùi khác, nhưng chẳng phải bình thường sao? Em vốn dĩ đã thích người."

Mục Nhược Thủy lại nhắm mắt.

Phó Thanh Vi: "Sư tôn, người có thể cười mà, em sẽ giả vờ không nhìn thấy."

Mục Nhược Thủy càng nghiêm mặt hơn.

Phó Thanh Vi không tin rằng cô không thích nàng, cũng không tin rằng trong lòng cô không có chút vui sướng nào. Thôi, cứ để cô mạnh miệng đi, lát nữa hôn hôn một chút là mềm lòng ngay.

Phó Thanh Vi: "Sư tôn, em tắt đèn nhé?"

Mục Nhược Thủy "ừ" một tiếng, khóe môi khẽ cong lên.

Căn phòng lập tức tối lại sau một tiếng "tách", ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ tràn vào, khiến căn phòng không quá tối tăm.

Phòng bệnh đặc biệt của Linh Quản Cục nằm ở tầng bốn, bóng cây và ánh trăng đan xen qua cửa sổ, tạo thành những đường vân mờ nhạt trên sàn nhà.

Phó Thanh Vi dùng hai tay nâng khuôn mặt lạnh lẽo của cô, các khớp ngón tay tựa vào cằm cô, nhẹ nhàng nói: "Sư tôn, em muốn hôn người."

Mục Nhược Thủy: "......"

Cô đã đoán trước được đêm nay sẽ diễn ra thế nào, dù sao thì cô cũng hoàn toàn bị động, nói gì cũng không thay đổi được.

Phó Thanh Vi vuốt ve khuôn mặt cô, không chịu từ bỏ: "Được không?"

Mục Nhược Thủy mím nhẹ đôi môi: "Được."

Phó Thanh Vi lập tức cúi xuống hôn cô. Là kiểu hôn trong những bộ phim thần tượng, hơi nghiêng đầu, sống mũi áp lên má cô, môi nàng chạm vào môi cô, chậm rãi ngậm lấy môi trên, nhấm nháp một lúc, sau đó lặp lại với môi dưới.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, hoàn toàn không xâm nhập.

Chỉ mơn trớn, cắn nhẹ trên bề mặt đôi môi, đôi khi dùng đầu lưỡi làm ẩm đôi môi khô ráp, tiếp tục chạm nhẹ mà không tiến sâu hơn.

Nhưng đầu óc của Mục Nhược Thủy đã trở nên hỗn loạn.

Cô không biết Phó Thanh Vi học những điều này từ đâu, hay nàng tự mình khám phá. Dù là độ sâu của nụ hôn hay những ngón tay dịu dàng lướt trên má và tóc cô, tất cả đều khiến cô chìm đắm.

Hóa ra, ngay cả khi không phải để lấy dòng nước ngọt ngào từ nàng, cô cũng sẵn sàng để nàng hôn mãi như vậy.

"Sư tôn, người có thích em không?"

"Ta......"

Ta không biết.

Thật sự là không biết sao?

Phó Thanh Vi biết trước sẽ không nhận được câu trả lời, lại một lần nữa lấp đầy khoảng trống giữa đôi môi.

Không kìm được, nàng hôn đến tai cô, lần này táo bạo đến mức ngậm lấy vành tai cô, đáng tiếc ánh sáng quá mờ không thể nhìn thấy nó có đỏ lên không.

Phó Thanh Vi rời khỏi cổ cô, nàng cầm tay cô ấn vào lớp áo phông mỏng manh, lòng bàn tay cảm nhận sự biến đổi nảy sinh từ nụ hôn.

Dù tay cô không thể cử động, cũng không sao, Phó Thanh Vi sẽ giúp cô, những ngón tay vẫn dùng được.

Một lát sau, không còn gì ngăn cách với lòng bàn tay của Mục Nhược Thủy, trực tiếp chạm vào nàng.

Những ngón tay lập tức có ý nghĩ của riêng chúng, co duỗi, thăm dò.

Phó Thanh Vi quen nằm nghiêng đối diện với cô, khoảng cách gần đến mức nàng không thể thấy rõ ánh mắt cô, nhưng lại có thể nghe thấy nhịp thở dồn dập.

Rõ ràng Mục Nhược Thủy không cần thở, nhưng vì nàng mà hơi thở vẫn trở nên gấp gáp.

Phó Thanh Vi rút bàn tay đã bận rộn một lúc của cô ra, tự mình nhấc người hướng lên trên, Mục Nhược Thủy mở miệng ngậm lấy nàng.

Đôi môi ấm áp đã bao trọn lấy nàng, nhanh đến mức Phó Thanh Vi còn chưa kịp phát ra âm thanh.

Giường trong phòng bệnh đột nhiên kêu cọt kẹt.

Mục Nhược Thủy vẫn không buông ra, khẽ cắn và liếm, nói: "Em quá hưng phấn rồi."

Phó Thanh Vi: "Em rất khó mà không hưng phấn."

Mục Nhược Thủy chậm rãi dùng răng cọ nhẹ: "Cũng đúng."

Dù sao cũng không phải cô làm giường kêu, cô chỉ là một bệnh nhân bị liệt toàn thân.

Nhưng đôi môi của cô không chỉ khiến giường phát ra tiếng động, mà còn khiến Phó Thanh Vi cũng không kìm được âm thanh, thật lợi hại.

Phó Thanh Vi ôm lấy đầu cô, mười ngón tay luồn vào mái tóc bồng bềnh của cô,
di chuyển qua bên trái rồi qua bên phải, chia sẻ sương mưa ướt át.

Thỉnh thoảng nàng cũng trượt xuống để hôn lên đôi môi ấm áp của Mục Nhược Thủy.

Nàng không chỉ thưởng thức tiệc buffet, mà còn hoàn toàn nắm giữ nhịp điệu, muốn thế nào thì làm thế ấy.

Cơ hội như vậy trong đời không có nhiều.

Mục Nhược Thủy: "Em đừng kêu nữa."

Phó Thanh Vi: "Là giường kêu, không phải em."

Mục Nhược Thủy: "...... Giường đã dừng rồi, bây giờ ai đang kêu?"

Phó Thanh Vi: "Sư tôn lại được rồi sao?"

Đối phương im lặng, Phó Thanh Vi lập tức nhận lỗi.

Một bên nàng tiếp tục hôn cô, một bên nắm lấy ngón tay cô, vuốt ve từng ngón, tràn đầy hy vọng.

"Sư tôn......"

Mục Nhược Thủy quả nhiên không làm nàng thất vọng.

Đầu ngón tay cô đang xoay tròn, làm nụ hôn của Phó Thanh Vi ngừng lại.

Chẳng bao lâu, nàng bắt đầu thở dốc.

Cả bàn tay của Mục Nhược Thủy áp lên đó, nhẹ nhàng đẩy đưa và xoa dịu nàng, ý bảo đừng quá gấp gáp.

Phó Thanh Vi lấy lại nhịp thở, bỗng nhận ra: "Tay của người......"

"Nhờ phúc của em, bàn tay đã có thể cử động."

Mục Nhược Thủy không biết là do sự gần gũi này có hiệu quả, hay vì bị nàng làm cho tức đến mức phải động tay.

Thu nhận đồ đệ như nàng đúng là "may mắn" của cô.

Phó Thanh Vi dĩ nhiên chắc chắn rằng đây là hiệu quả của phương pháp trị liệu, vui mừng thốt lên: "Nhanh vậy sao?"

Mục Nhược Thủy lười biếng "ừm" một tiếng, dưới ánh trăng ngắm nhìn khóe mắt đỏ hoe, ngập nước của nàng.

Đầu ngón tay cô khều nhẹ, một lần nữa chạm vào chỗ trơn trượt.

Phó Thanh Vi thực sự rất ngoan, nàng cắn chặt môi dưới của mình, khóe mắt từng chút một đỏ ửng, nước mắt từ từ dâng lên.

Âm thầm chịu đựng sự trêu đùa quá đáng của cô.

Khi giọt nước mắt sắp rơi, Mục Nhược Thủy đổi thành dùng lòng bàn tay, xoa xoa chậm hơn.

Giọng Phó Thanh Vi nghẹn ngào: "Sư tôn......"

"Ừ?"

"Người cố ý phải không?"

"Đúng vậy." Cô chậm rãi trả lời.

Nước mắt ủy khuất của Phó Thanh Vi rơi xuống.

Mục Nhược Thủy nói: "Lại đây, ôm ta đi."

Phó Thanh Vi áp sát cơ thể mình vào cô.

Mục Nhược Thủy lại nói: "Cho ta ăn."

"......"

Cô dùng đầu lưỡi trêu chọc, Phó Thanh Vi cắn chặt, giọng cô mơ hồ: "Không được phát ra âm thanh."

Phó Thanh Vi ở phía trên khẽ gật đầu.

......

Sự chậm rãi kéo dài, nhưng khoảnh khắc nhanh nhất chỉ diễn ra chưa đầy một phút.

Phó Thanh Vi muốn lùi ra để tránh cảm giác mất kiểm soát, nhưng hiện tại Mục Nhược Thủy hoàn toàn không thể ôm nàng, chỉ có thể dịu dàng dỗ dành: "Đừng rời khỏi ta."

Phó Thanh Vi không né tránh nữa, rất lâu sau vẫn khe khẽ nức nở trong vòng tay cô.

"Sao em ngoan thế?"

Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.

"Về nhà ta sẽ thưởng cho em thêm lần nữa."

"Là kiểu thưởng như hôm nay sao?"

"Em không thích?"

"Không phải." Phó Thanh Vi cố nén nước mắt nghĩ: Chỉ là không chịu nổi cảm giác bùng nổ sau khi tích tụ quá lâu trong cơ thể.

Sư tôn càng ngày càng có nhiều chiêu trò, còn nàng thì hoàn toàn không theo kịp, chỉ có thể dựa vào tuổi trẻ và thể lực tốt mà chịu đựng.

Một lần là nàng đã kiệt sức, nhưng Mục Nhược Thủy bây giờ không còn như trước. Không chỉ không thể giúp nàng dọn dẹp, mà còn bắt nàng lau dọn giúp.

Phó Thanh Vi nghỉ một lúc, rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh tự mình làm sạch sơ sơ, sau đó lấy một chiếc khăn ra ngoài.

Tay của Mục Nhược Thủy đặt trên khăn trải trên đầu gối, đúng như những gì nàng dự đoán. Đây là lần đầu tiên Phó Thanh Vi nhìn kỹ bàn tay vừa rời khỏi nơi đó mình dưới ánh đèn. Các khớp ngón tay thon dài đẹp đẽ của cô như được phủ một lớp mặt nạ tay, lấp lánh ánh sáng.

Phó Thanh Vi cắn môi không nói, vành tai đỏ bừng khi thay cô rửa sạch lớp mặt nạ tay đó.

Đây sẽ là lần cuối cùng trong bệnh viện, Phó Thanh Vi thầm quyết tâm.

Nàng thật sự không thể chịu đựng điều này lần thứ hai.

Khăn lau tay và miếng lót trên giường đều được nàng mang vào phòng tắm, sau đó lại tắm thêm lần nữa mới bước ra.

Mục Nhược Thủy đã ngủ, lồng ngực khẽ phập phồng, hơi thở đều đặn.

Phó Thanh Vi tắt đèn, nằm xuống cạnh gối cô.

Mục Nhược Thủy chủ động nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đêm đó, Phó Thanh Vi không còn gặp ác mộng như những đêm trước, nàng ngủ một mạch đến sáng. Khi mở mắt, việc đầu tiên nàng làm là quay đầu kiểm tra người bên cạnh.

Mục Nhược Thủy nằm gọn gàng nói: "Còn sống, đừng căng thẳng."

Phó Thanh Vi đỡ cô ngồi dậy, hỏi: "Sư tôn, hôm nay người cảm thấy thế nào?"

Mục Nhược Thủy giơ hai cánh tay lên, nói: "Tiến triển rất đáng mừng."

Phó Thanh Vi không giấu nổi niềm vui trên gương mặt.

Có vẻ chỉ cần tối đa hai ngày nữa là cô có thể xuống giường.

Mục Nhược Thủy: "Việc ta hồi phục nhanh như vậy, phải cảm ơn sự tận tâm của em. Nhưng... lần sau vẫn nên chờ trở về núi thì hơn."

Phó Thanh Vi: "Em cũng nghĩ vậy."

Hai người hồi tưởng lại, đêm qua quả thực có hơi điên cuồng, một lần buông thả sau khi thoát khỏi nguy hiểm, và cũng là lần duy nhất vượt quá giới hạn.

Mục Nhược Thủy: "Chút nữa hãy bảo Linh Quản Cục mang mèo của ta đến."

Phó Thanh Vi gật đầu đồng ý.

Vừa khỏi bệnh, việc đầu tiên nghĩ tới là vuốt mèo, chẳng thấy cô ôm lấy mình một cái.

Hôm nay Linh Quản Cục vẫn không có lãnh đạo nào xuất hiện, còn Chiêm Anh thì vẫn chưa tỉnh lại. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Thanh Vi mở cửa ra và thấy một chiếc lồng vận chuyển bên trong là một chú mèo nhỏ, đang meo meo gọi nàng.

Bên trong, Mục Nhược Thủy đã hỏi: "Có phải là mèo của ta không?"

Giọng cô đầy mong chờ, thậm chí còn thể hiện cảm xúc nhiều hơn cả lần đầu tiên cô tỉnh lại nhìn thấy Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi cảm ơn người mang mèo, đưa lồng vào phòng, mở cửa lồng và đón lấy Tiểu Tam Hoa.

Mục Nhược Thủy ngồi trên giường bệnh, ánh mắt chờ đợi đầy thiết tha.

Phó Thanh Vi ôm Tiểu Tam Hoa từ cửa bước vào, một tay đỡ chú mèo tam thể lông dài trong lòng, tay còn lại chỉ vào mình: "Người muốn con mèo nhỏ này, hay muốn con mèo nhỏ biết chiều chuộng, sống dai, và nhiều nước là em đây?"

***
Lời tác giả:

Tiểu Phó à, tiểu Phó 🫣.

Một nhà ba người đoàn tụ! Ban đầu định bước sang phân đoạn tiếp theo, nhưng ngọt quá nên... CP của tôi, để tôi ăn mừng một miếng đã 🐱!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me