TruyenFull.Me

[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C137 - Ta và thê tử đang xa nhau

ThanhThat910

Hồi nhỏ, khi xem phim truyền hình, Phó Thanh Vi từng thấy một cảnh thế này: Tiểu thư nhà giàu cải nam trang trà trộn vào quân doanh làm học viên quân y, lần đầu tiên chứng kiến những người bị thương từ chiến trường được khiêng về, máu chảy đầm đìa, nàng ta sợ đến mức không dám động đậy. Sư phụ phải liên tục ra lệnh, bảo gì làm nấy. Khi rút mũi tên, máu tươi phun ra như suối, nàng ta nhắm mắt, mặt trắng bệch. 

Phó Thanh Vi tuy không phải tiểu thư khuê các, cũng không phải chưa từng thấy máu. Khi còn ở Linh Quản Cục, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng từng bị thương, từng chứng kiến vết thương đẫm máu. Nhưng những vết thương đó đều do yêu ma gây ra, bọn họ bảo vệ thế giới loài người, đối đầu với những kẻ khác loài. Còn đây, lại là cuộc giết chóc giữa con người với con người. 

Ngươi chết ta sống.

Những người bị thương nhẹ chỉ cần băng bó sơ qua liền ra ngoài tiếp tục thu dọn chiến trường, sửa chữa thôn làng. Còn những người được khiêng vào phòng này, không ai không bị thương nặng, thậm chí thoi thóp giữa ranh giới sống chết, cụt tay cụt chân, những gương mặt quen thuộc của thôn dân bị máu nhuộm đỏ. 

Bọn thổ phỉ dùng đao, thôn Y Bố dùng cung nỏ, dao kiếm, khiên gỗ. Kiếm ngắn vốn được chế tạo để săn bắn, trong chiến đấu là một điểm yếu. Nghe nói có khoảng hơn mười tên thổ phỉ, bẫy rập và mưa tên chỉ hạ được vài tên, còn khoảng mười tên xông vào thôn. Thôn Y Bố chỉ có duy nhất lợi thế về số lượng, người trong thôn liều chết xông lên, cuối cùng đánh lui được bọn chúng, nhưng cái giá phải trả thảm khốc vô cùng. 

Phó Thanh Vi vừa nhìn thấy một người được khiêng vào, một thanh đao vẫn còn cắm thẳng trên trán anh ấy, máu me be bét, nhưng người này vẫn chưa chết, yếu ớt rên rỉ. 

Nàng chẳng khác gì vị tiểu thư kia, sợ đến mức đứng chết trân. 

Vu Chúc dọn đường, hét lên: "Nhanh nhanh nhanh!"

Bà quay đầu lại, thúc nàng một cái: "Mau đi lấy thuốc, thảo dược cầm máu hết rồi!"

Phó Thanh Vi như bừng tỉnh từ giấc mộng, lảo đảo chạy vào dược phòng. 

"Đỡ anh ấy ngồi dậy!" Vu Chúc ra lệnh. 

Phó Thanh Vi giao thuốc cho người bên cạnh để nghiền gấp, đứng sau Vu Chúc, hai tay không biết phải đặt vào đâu. 

Trước mặt bà, người thôn dân với cây đao găm thẳng vào hộp sọ vẫn còn thoi thóp. Vu Chúc giơ tay giữ đầu anh ấy, nghiêng trái nghiêng phải kiểm tra độ sâu của vết thương, rồi bảo người đi chuẩn bị dụng cụ khâu. 

Phó Thanh Vi lập tức xoay người định chạy đi. 

"Cháu ở lại."

Phó Thanh Vi: "?"

"Cháu rút đao ra."

Phó Thanh Vi lắp bắp: "Cháu...... Cháu...... Cháu không làm được."

"Cháu làm được, cháu rút đao, ta niệm Chúc Yêu Thuật."

Phó Thanh Vi muốn nói hay là đổi lại đi, nhưng lúc này chú thuật của nàng chưa bằng Vu Chúc, không còn thời gian để nàng từ từ chuẩn bị tâm lý nữa. Hai tay nàng siết chặt lấy chuôi đao. 

Vu Chúc nói: "Ta niệm chú trước, cháu nhìn tay ta, đến ba thì lập tức rút ra, đừng chần chừ."

Lòng bàn tay Phó Thanh Vi rịn mồ hôi, nàng lau tay, nắm chặt chuôi đao lần nữa: "Dạ."

Vu Chúc miệng lẩm nhẩm pháp chú, tay trái đặt bên hông làm dấu hiệu: Một, hai......

Ánh mắt Phó Thanh Vi dừng trên đầu người đàn ông, hai tay siết chặt, dồn toàn lực, máu bắn tung tóe lên mặt nàng. 

Không kịp sợ hãi hay do dự, lập tức tiếp tục niệm pháp chú. 

Nàng còn mang theo thuốc từ hiện đại, móc ra một viên thuốc cầm máu, nhanh chóng nhét vào miệng đối phương. 

Vu Chúc liếc nàng một cái đầy kinh ngạc, nhưng không có thời gian hỏi. 

Đến giai đoạn khâu lại, bà mới hỏi: "Cháu vừa cho anh ấy uống gì?"

Phó Thanh Vi: "Thuốc."

Vu Chúc: "...... Được, lát nữa cho ta mượn một viên để nghiên cứu."

Phó Thanh Vi: "Để sau hẵng nói. Anh ấy có chết không?" 

Vu Chúc: "Không biết, chỉ cần chúng ta làm hết sức là được." Sinh lão bệnh tử, cuối cùng vẫn phải nghe theo số mệnh. 

Phó Thanh Vi bước sang một bên, tiếp tục băng bó cho người bị thương khác. 

Thời đại này không có thuốc kháng viêm, những người may mắn giành lại mạng sống cũng không thể nói là đã an toàn. Sau đêm nay, số người có thể sống sót đến sáng mai, e là sẽ lại ít hơn một chút. 

Từ lúc bình minh vừa ló dạng, Phó Thanh Vi đã bận rộn đến tận chiều mới chợt nhớ ra cái đuôi nhỏ thường xuyên lẽo đẽo theo sau nàng.

Nàng vốc một nắm tuyết lên lau mặt, tiện tay kéo một người lại hỏi: "Tiểu Tuyết đâu?"

Người kia giật nảy mình.

Phải nhìn kỹ giữa những vệt máu đông đặc dính loang lổ trên mặt nàng mới miễn cưỡng nhận ra diện mạo.

"Sáng sớm có thấy cô bé ở đầu thôn, sau đó không thấy nữa."

"Nhà cô bé ở đâu?"

Đối phương rất có tâm, trực tiếp dẫn nàng đến trước cửa nhà trưởng thôn.

Từ bên ngoài bức tường thấp, Phó Thanh Vi nhìn vào trong sân. Cơ Trạm Tuyết đang đứng ở cửa gian trong, trong viện còn một người phụ nữ nữa, dáng cao, thân hình rắn rỏi như một thợ săn, có lẽ chính là vị trưởng thôn trong lời đồn.

Trưởng thôn quay lưng về phía cổng, dường như nói gì đó với Cơ Trạm Tuyết. Cô bé gật đầu.

Sau đó trưởng thôn rời nhà.

Phó Thanh Vi nép sát vào tường, chỉ thò đầu vào nhìn lén, trong sân chỉ còn lại Cơ Trạm Tuyết một mình.

Nàng xoay người rời đi.

Trước khi đi, Cơ Trạm Tuyết đã nhìn thấy nàng, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cao gầy ấy biến mất sau bức tường viện.

Dù cô bé có thể nói, e rằng cũng chẳng có gì để nói.

Vài phút sau, Phó Thanh Vi lại xuất hiện trước cổng nhà trưởng thôn.

"Em ăn cơm chưa?"

Cơ Trạm Tuyết lắc đầu.

"Đi thôi." Phó Thanh Vi khẽ nghiêng đầu, giọng điệu cố ý không để lộ bất cứ cảm xúc gì.

Nhưng Cơ Trạm Tuyết lại chạy về phía nàng.

Lần đầu tiên Phó Thanh Vi thấy cô bé chạy.

Một đứa trẻ bé nhỏ như vậy, ngay từ khi sinh ra đã bị tước đoạt cảm xúc, nhưng khi chạy về phía nàng lại như ánh nắng rọi sáng dãy núi tuyết xa xa.

Hốc mắt Phó Thanh Vi bỗng hơi nhói đau.

Lúc này, nàng không thể ngờ rằng, trong quãng đời dài đằng đẵng sau này, chỉ cần nàng gọi tên cô bé, đối phương mãi mãi sẽ chạy đến bên nàng.

Cơ Trạm Tuyết dừng lại trước mặt nàng, khẽ thở một hơi, rồi lùi lại một chút, tiếp tục đóng vai cái đuôi nhỏ của nàng.

Phó Thanh Vi cố kìm nén sự thôi thúc muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, chỉ bình tĩnh quay người, đi về phía nhà Vu Chúc.

Trong nhà vẫn còn rất nhiều người bị thương. Những ai có thể đi lại được thì đã được đưa về nhà, chỉ còn lại những người không thể động đậy, cần tiếp tục theo dõi trong đêm. Phòng của Phó Thanh Vi tạm thời được trưng dụng làm phòng bệnh.

Vu Chúc không rảnh tay nấu cơm, Phó Thanh Vi vào bếp, nướng ba bắp ngô, nấu canh măng chua theo trình tự.

Cơ Trạm Tuyết đứng bên cạnh nhìn nàng.

Biểu cảm vốn luôn thờ ơ, lúc này lại hơi nhíu mày.

"Ăn cơm thôi." Phó Thanh Vi múc canh măng chua ra tô, nói với cô bé, "Đi gọi bà Vu Chúc ăn cơm."

Cơ Trạm Tuyết liếc nồi canh một cái, môi hơi mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.

Cô bé rời khỏi bếp đi gọi người, nhưng bóng lưng lại có sự phức tạp khó diễn tả.

Vu Chúc thấy bữa tối đã được dọn ra, khen một câu: "Không tệ, không uổng phí thuốc của ta."

Dù bắp hơi bị cháy, nhưng ít nhất canh măng chua trông có vẻ vẫn ổn. Thanh niên cần được động viên.

Phó Thanh Vi múc ba chén canh cho mỗi người.

Cơ Trạm Tuyết ngồi ngay ngắn, cúi mắt, không động đũa.

Vu Chúc bưng chén lên, húp một ngụm, sắc mặt khẽ biến đổi, chậm rãi đặt xuống, thở dài: "Thuốc của ta đúng là không bằng đem cho chó ăn."

"......"

Phó Thanh Vi: "Có cái ăn đã tốt lắm rồi, đừng kén chọn."

Nàng vừa cắn bắp ngô cháy khét, vừa uống bát canh măng chua có vị quái lạ, mặt không biến sắc.

Nàng đã mất đi khả năng cảm thụ ẩm thực, dù sao thì cũng không thể ăn được đồ ăn do sư tôn nấu, vậy ăn cái gì cũng chẳng khác biệt.

Phó Thanh Vi: "Tiểu Tuyết, ăn đi."

Cơ Trạm Tuyết lắc đầu.

Quan hệ giữa hai người họ hiện tại vẫn chưa đủ để cô bé ăn đồ nàng nấu.

Vu Chúc ngăn nàng tiếp tục ăn, nói: "Đừng ăn nữa, ta làm phần khác cho."

Phó Thanh Vi cũng không cố chấp.

Vu Chúc nhìn nàng một cái, vén rèm đi ra ngoài.

Buổi tối, Phó Thanh Vi và Vu Chúc thay nhau thức đêm quan sát tình trạng bệnh nhân. Vu Chúc có tuổi, chỉ gác hai canh đầu, trong thời gian đó, Phó Thanh Vi ở trong phòng ru trẻ ngủ.

Mẹ của Cơ Trạm Tuyết, trưởng thôn, bận rộn đến mức không có thời gian chăm con.

Phó Thanh Vi ngồi trên mép giường, nói: "Ngủ đi."

Cô bé mở to mắt nhìn nàng.

Phó Thanh Vi nghĩ, chẳng lẽ còn muốn nàng hát ru? Dứt khoát nói: "Em không ngủ thì ta ngủ trước đây."

Cô bé không nói gì.

Phó Thanh Vi đẩy cô bé vào phía trong, sau đó nằm xuống, vẫn mặc nguyên y phục.

Nằm rồi mới phát hiện thân thể mình mệt mỏi rã rời, toàn bộ sức nặng của những điều đã chứng kiến trong ngày đè xuống vào đêm muộn.

Những người bị chém vào đầu, cụt tay cụt chân, da thịt lật ra từng mảng, gân xương đứt đoạn... tất cả đều là những con người bằng xương bằng thịt.

Khoảng thời gian nàng ăn cơm và chuẩn bị đi ngủ, vẫn còn có người trút hơi thở cuối cùng trước mặt nàng.

Vu Chúc lắc đầu, sau đó người kia được phủ vải trắng, khiêng đi.

Phó Thanh Vi co người lại, quay lưng vào trong giường.

Nàng thu mình lại thật nhỏ, nhưng đối với một đứa trẻ bốn tuổi rưỡi mà nói, ôm nàng từ phía sau cũng khá vất vả.

Cơ Trạm Tuyết loay hoay một lúc, sau đó đứng dậy, kéo chăn lông thú của mình, cố gắng phủ lên người nàng, lần lượt kéo căng bốn góc cho ngay ngắn.

Sau đó, cô bé tự tìm một góc nằm xuống, cố gắng không chạm vào nàng, nhắm mắt ngủ.

Phó Thanh Vi nằm nghiêng, bất động. Nàng thực sự rất lạnh, lạnh từ tận đáy lòng.

Rơi vào kẽ nứt thời không, tận mắt chứng kiến dân chạy nạn, sơn tặc hoành hành, thôn dân chất phác bị tàn sát. Tất cả khổ nạn dồn lại, khiến nàng chỉ muốn cuộn tròn như một con đà điểu, chôn đầu xuống đất.

Lớp da thú ấm áp phủ lên người nàng, dù nàng có muốn hay không, cũng không còn sức để phản kháng, mặc cho bản thân chìm vào giấc ngủ vô tri vô giác.

Khi Vu Chúc vào phòng, cả hai đều đã ngủ.

Phó Thanh Vi vẫn quay lưng ra ngoài, còn cô bé nhỏ xíu ở phía sau lại dán sát vào nàng, cánh tay nhỏ ôm lấy eo nàng như tư thế bảo vệ.

Vu Chúc: "......"

Y hệt dáng vẻ trẻ con ôm một con chó lớn để ngủ.

Bà đi đến mép giường, nhẹ nhàng gỡ tay Cơ Trạm Tuyết ra, chỉnh cho cô bé nằm ngay ngắn rồi gọi Phó Thanh Vi dậy.

Phó Thanh Vi vừa mở mắt liền tỉnh, không như lúc ở hiện đại, mỗi sáng đều lười biếng nấn ná mãi mới chịu rời giường.

Nàng khoác áo ra ngoài.

Đêm đó, có hai người không qua khỏi vì vết thương nhiễm trùng và sốt cao.

Cuộc tập kích của thổ phỉ lần này khiến 9 người chết, 10 người trọng thương, số người bị thương nhẹ không đếm xuể. Một phần tư thanh niên trong thôn mất đi khả năng chiến đấu.

Nhưng may mắn là thôn làng và lương thực vẫn được bảo toàn. Những người bị thương đang dưỡng thương ở nhà. Đợi đến mùa xuân năm sau, lại là một khởi đầu mới.

Mùa xuân, mùa của sự tái sinh.

Đến mùa xuân, loạn thổ phỉ cũng sẽ dần lắng xuống, không còn hoạt động dày đặc như mùa thu đông.

Khi mùa xuân bắt đầu, vạn vật đều đổi mới.

Tuyết dưới chân núi tan ra, một gùi tre thả xuống vớt được cá từ nước lạnh, những cô gái trẻ tuổi vui vẻ xách đầy giỏ trở về.

Phó Thanh Vi dắt theo cái đuôi nhỏ, đứng bên cạnh quan sát.

Từ lần ra khỏi viện lần trước, nàng không còn bị hạn chế nữa, bắt đầu đi dạo khắp nơi trong thôn, thỉnh thoảng lại ra ngoài, hoặc như bây giờ, ngồi trên tảng đá, ngẩn người cả buổi trời.

Mắt nhìn hết thảy, nhưng chẳng điều gì có thể lọt vào lòng.

Cơ Trạm Tuyết giống như một cái bóng lặng lẽ, theo sát phía sau nàng, như đang mộng du.

"Cháu sắp đi rồi."

Trong sân, Vu Chúc đang phơi nắng xử lý đám thảo dược mới hái về. Nghe thấy câu đó, bà ngẩng đầu lên.

Cơ Trạm Tuyết vừa bước vào cửa viện thì đã nghe thấy.

Phó Thanh Vi lặp lại: "Cháu sắp đi rồi."

Vu Chúc nói: "Biết là giữ không được cháu, nhưng ta đã quen có cháu bên cạnh rồi. Thực sự không thể ở lại sao? Mọi người đều rất quý cháu, pháp chú của cháu cũng sắp thành rồi. Nếu cháu ở lại làm Vu Chúc kế nhiệm, cháu có thể coi đây là nhà mới của mình."

Phó Thanh Vi cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng ở cửa.

Ánh mắt nàng dừng lại trên người Tiểu Tuyết, nhẹ giọng nói: "Không thể."

Vu Chúc hỏi: "Vậy cháu có chỗ để đi không?"

Phó Thanh Vi kiên định trả lời: "Có."

Cơ Trạm Tuyết ôm một giỏ nhỏ đầy măng  mùa xuân tươi ngon, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đó, đôi tay nhỏ siết chặt hơn.

Vu Chúc gọi cô bé: "Tiểu Tuyết, mau vào đi, đứng ngẩn người ở đó làm gì?"

Sau đó, bà quở trách Phó Thanh Vi: "Nói mấy lời đó trước mặt trẻ con làm gì."

Phó Thanh Vi bình thản đáp: "Sớm muộn gì cô bé cũng phát hiện cháu đã đi mất, vẫn hơn là bỏ đi không từ biệt."

Không biết vì sao, nàng đột nhiên xoay người bước nhanh vào trong nhà, đóng cửa lại, tựa lưng vào tấm ván gỗ.

Trong mắt Mục Nhược Thủy, có phải nàng cũng như vậy không?

Nàng đột nhiên biến mất khỏi thế giới của cô, không từ biệt, trời đất bao la, không bao giờ có thể tìm thấy nàng nữa.

Nước mắt Phó Thanh Vi đột ngột rơi xuống như mưa.

Bữa tối.

"Bao giờ đi?"

"Ngày mai."

"Nhanh vậy?" Vu Chúc khó xử nhìn Cơ Trạm Tuyết một cái, nói: "Tiểu Tuyết cần thời gian để thích ứng, cháu ở lại với con bé một ngày nữa, nói chuyện với con bé cho đàng hoàng."

Cơ Trạm Tuyết trông không có cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Phó Thanh Vi: "Bà cảm thấy con bé cần sao?"

Vu Chúc cũng không nói chắc được.

Ai biết trong lòng Cơ Trạm Tuyết, tỷ lệ người và chó của nàng chiếm bao nhiêu phần?

Phó Thanh Vi: "Thôi, tiễn người ngàn dặm rồi cũng phải biệt ly, cháu sẽ đi vào ngày mai."

Vu Chúc: "Tối nay ta chuẩn bị chút lương khô cho cháu mang theo."

Phó Thanh Vi: "Không cần nhiều đâu."

Đi ra khỏi ngọn núi này, nàng sẽ tìm một chỗ tự treo cổ.

Lần này, chắc chắn sẽ không còn ai cứu nàng nữa.

Vu Chúc: "Ta chuẩn bị là chuyện của ta,  cháu đừng bận tâm."

Đêm đó, Phó Thanh Vi không ngủ, từ cửa sổ nhỏ nhìn ra ánh trăng bên ngoài.

Sau đó, mặt trăng biến mất, chỉ còn lại một đêm dài vô tận.

Khi trời tờ mờ sáng, nàng xuất phát.

Nhận lấy gói hành lý từ tay Vu Chú, một bọc đầy thịt khô, bánh nướng, còn có một túi trái cây khô.

Vu Chúc: "Đi đường bình an."

Phó Thanh Vi để lại một nửa số đan dược của mình cho bà. Để hết thì sợ bà nghi ngờ, nàng chỉ nói: "Chăm chỉ nâng cao y thuật."

Vu Chúc: "Tiểu bối mà dám dạy đời ta?"

Phó Thanh Vi lại muốn khóc.

Liệu nhớ thương có nhạt dần theo thời gian, hay càng ngày càng sâu đậm?

Trái tim nàng càng lúc càng mềm yếu, không thể chịu nổi một ngày vô ích nào trôi qua nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm người ấy.

Vu Chúc tiễn nàng ra cổng viện, nói: "Hẹn ngày tái ngộ."

Phó Thanh Vi: "Tạm biệt."

Cổng viện mở ra.

Trong ánh bình minh xanh nhạt, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ đứng đó.

Mẹ của Cơ Trạm Tuyết đứng không xa, thay cô bé lên tiếng: "Con bé đã dậy từ nửa đêm, muốn đến đây đợi, con bé muốn tiễn cô."

Phó Thanh Vi đặt đôi tay mình lên khuôn mặt lạnh cóng của cô bé, nói: "Được, để cô bé đi cùng ta một đoạn."

Nàng chỉnh lại chiếc áo choàng da thú trên người cô bé, sau đó nắm tay cô bé, dắt đi trên con đường núi.

Trưởng thôn đi theo họ, giữ khoảng cách không xa không gần, vừa đủ để trông thấy.

Từ khi bình minh chớm ló dạng đến lúc trời sáng hẳn, Phó Thanh Vi dừng bước, ngồi xổm xuống, nói:

"Ta phải đi rồi."

Cơ Trạm Tuyết nghiêng đầu, đưa tay làm ký hiệu: Chị, muốn, đi, đâu?

"Ta và thê tử của mình đang phải chia xa." Phó Thanh Vi nói tiếp: "Người ấy đang ở một nơi rất xa, ta phải đi tìm người ấy."

Cơ Trạm Tuyết không hiểu.

Phó Thanh Vi nói: "Sau này đừng coi người khác là chó nữa, không phải ai cũng có tính tình tốt như ta đâu."

Rồi nàng tự giễu: Sắp chết đến nơi lại còn ăn nói năng hiền lành như vậy.

Rõ ràng muốn dứt khoát lạnh lùng rời đi, vậy mà vẫn không nhịn được mà lải nhải vài câu.

May mà đối diện là một đứa trẻ câm, không thể đáp lại.

Phó Thanh Vi trực tiếp chấm dứt câu chuyện: "Tạm biệt, nhóc con."

Nàng buông tay Cơ Trạm Tuyết, không quay đầu lại, vác theo túi hành lý và trường kiếm, bước vào sâu trong rừng núi.

Cơ Trạm Tuyết đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng nàng khuất dần.

Trưởng thôn bước đến, ôm con gái vào lòng, khẽ vuốt lưng cô bé.

Dù Vu Chúc nói con gái bà không có cảm xúc, nhưng bà vẫn tin rằng Tiểu Tuyết chỉ trưởng thành chậm hơn những đứa trẻ khác một chút.

Sẽ có một ngày, cô bé cũng sẽ lớn lên.

*

Sau khi xác định được phương hướng đại khái, Phó Thanh Vi quyết định đi về phương Bắc.

Ít nhất, chết ở một nơi gần với sư tôn hơn một chút.

Nàng một đường tiến về phương Bắc.

Đến xế chiều, trời yên biển lặng, nàng tựa vào gốc cây, vừa ăn bánh ngô vừa nghe ngóng những âm thanh xung quanh.

Gió có vẻ yên ắng hơn bình thường.

Gió mang đến một mùi máu tanh thoang thoảng.

Phó Thanh Vi dù sắp chết, cũng không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng đôi chân đã tự động đứng lên, phân biệt phương hướng của mùi máu.

Trùng hợp lại là phía Bắc, hơi chếch sang hướng Đông.

Không sao, thành phố Hạc cũng nằm về phía Đông Bắc.

Nàng nhấc hành lý lên, không nhanh không chậm đi về hướng đó.

Đi đường núi không dễ như đi trên đường mòn.

Sau hơn một canh giờ, nàng đến một ngôi làng nhỏ ẩn sâu trong núi, một con suối nhỏ chảy qua dưới chân thôn, rộng chưa đến hai gang tay, sâu chưa đến một thước.

Ánh mắt nàng dừng trên màu đỏ nhạt trong nước, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Nàng tiếp tục đi dọc theo con suối.

Chẳng bao lâu sau, một thi thể nằm sấp bên bờ suối đập vào mắt nàng.

Vết thương xuyên từ lưng ra trước ngực, hung khí có đầu sắc nhọn, là thương hoặc mâu?

Nàng kéo người nọ sang một bên, khép hai mắt không cam lòng của người đó lại.

Sau đó, nàng từ con đường đầu thôn nàng tiến vào trong thôn.

Vừa vào liền thấy ngay một xác phụ nữ ngồi dựa vào tường, toàn thân đẫm máu.

Người phụ nữ ấy mặt ngửa, mắt trợn trừng, trên mặt còn nguyên vẹn vẻ kinh hoàng cực độ, như thể đã nhìn thấy điều gì khủng khiếp đến mức không thể tin nổi.

Bị thổ phỉ tập kích sao?

Nàng kiểm tra vết thương trên bụng và ngực người phụ nữ, cũng là vết xuyên thủng, sau đó buông áo xuống.

Nàng tiếp tục tiến vào thôn, đi dọc theo đường chính, lặng lẽ lướt qua từng nhà một.

Áp lực trong lòng nàng từng chút, từng chút dâng lên.

Lần đầu tiên trong đời, nàng tận mắt chứng kiến một ngôi làng bị thổ phỉ cướp sạch, lại thảm khốc đến vậy.

Xác người nằm la liệt.

Không một ai có vũ khí trong tay, họ đã cố gắng bỏ chạy trong cơn hoảng loạn, nhưng cuối cùng, vẫn trở thành oan hồn dưới đao.

Hầu hết đều bị tập kích từ phía sau mà chết, phần lớn là vết thương xuyên thấu, có người thịt nát xương lộ, dường như là vết chém hoặc vết cắt do vật sắc bén gây ra.

Phó Thanh Vi bước ra khỏi một căn nhà tranh, nhìn thấy một dãy thịt khô treo trong sân.

Đột nhiên, đầu óc nàng khựng lại một chút.

Tại sao vẫn còn thịt khô? Một loại thực phẩm quý giá như vậy, sao có thể bị bỏ lại?

Phó Thanh Vi đảo mắt nhìn quanh thôn làng, chọn căn nhà lớn nhất rồi đi vào. Bên trong, lương thực và vật tư dự trữ vẫn còn nguyên.

Không phải thổ phỉ!

Nếu không phải thổ phỉ, vậy thì thứ gì đã giết chết bọn họ?

Phó Thanh Vi lập tức chạy trở lại đầu thôn, cởi áo người phụ nữ ra để quan sát kỹ vết thương của cô ta, tim đập ngày càng nhanh.

Nếu không phải thổ phỉ, thì có thể nào là...

Phó Thanh Vi đột nhiên biến sắc, rút la bàn ra xác định phương hướng ban đầu khi đến, rồi lập tức xoay người lao về phía thôn Y Bố.

Vu Chúc!

Mặt trời đã lặn.

Sau khi trời tối, bụi rậm xung quanh vang lên những tiếng sột soạt dồn dập, như thể có thứ gì đó đang bò qua trên đầu.

Thôn Y Bố nằm giữa vùng núi, khói bếp vừa tắt, khắp nơi tràn ngập vẻ yên bình.

Cuối thôn là nhà của gia đình Dạng Sa. Sau khi rửa chân xong, Dạng Sa bước ra sân đổ nước, đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh lướt qua sau lưng.

Cô quay đầu lại, trên vách tường phản chiếu một cái bóng đen cao lớn, đột ngột đâm xuyên qua ngực cô. Dạng Sa ngửa mặt ngã xuống, chiếc chậu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành bên cạnh cô.

"Bịch" một tiếng.

Chồng của Dạng Sa nghe tiếng chạy ra, nhưng ngay khi vừa xuất hiện, một vật sắc bén đã cắt ngang qua cổ họng anh ta. Anh mở to mắt nhìn thi thể của vợ, nhưng không thể thốt lên một lời nào, chỉ có thể ngã ngửa vào trong nhà, máu tươi nhanh chóng lan tràn khắp nền đất.

Ở đầu thôn, lửa bùng lên.

"Cộp cộp cộp––"

"Thổ phỉ đến rồi! Thổ phỉ đến rồi!!!"

Tiếng đánh cồng và tiếng la hét vang vọng trong ánh lửa, tiếng chó săn sủa điên cuồng vang dội khắp thôn. Những thanh niên trai tráng trong thôn Y Bố vừa mới có một mùa yên ổn, giờ lại phải vội vàng cầm lấy vũ khí, lao về phía cuối thôn để bảo vệ nhà cửa.

Nhưng lần này, tình hình hoàn toàn khác biệt.

Giữa những ngọn lửa rừng rực, trên vách tường in bóng một sinh vật đen kịt với tám cái chân dài.

Những thanh niên cầm vũ khí trong tay lập tức lùi lại, cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt một cách khó khăn, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ giống hệt những người đã chết trước đó.

Bọn họ ngửa đầu nhìn lên, từng bước, từng bước một, sinh vật kia đang chậm rãi tiến đến gần.

Trời ơi... đây là... cái gì vậy?

Phó Thanh Vi nhanh chóng lướt qua rừng cây, trong lòng không ngừng cầu mong suy đoán của nàng là sai, mong rằng thứ đó chưa tìm đến thôn Y Bố, mong rằng nàng vẫn còn kịp.

Nhưng khi đứng trên sườn núi, từ xa nàng đã nhìn thấy lửa cháy ngút trời, toàn bộ thôn Y Bố gần như chìm trong biển lửa.

Phó Thanh Vi lao xuống núi, chạy thẳng vào căn nhà đá của Vu Chúc.

"Vu Chúc!" Giọng nàng vỡ òa.

Vu Chúc ngã sấp trong sân, máu chảy tràn trên nền đất, thấm đỏ lớp bùn đất bên dưới.

Phó Thanh Vi vội vàng lật bà ấy lại, phát hiện hơi thở của bà đã mong manh đến cực điểm. Nàng lập tức niệm chú cứu thương, nhưng Vu Chúc yếu ớt ngăn lại: "Đừng...... đừng niệm nữa...... ruột gan ta...... đều đã nát...... không cứu được nữa...... cứu được rồi...... cũng...... không sống nổi......"

Mắt Phó Thanh Vi đỏ hoe.

Vu Chúc run rẩy lấy từ trong ngực ra viên đan dược mà sáng nay nàng đưa cho bà, khóe môi rỉ máu, giọng nói ngày càng yếu đi: "Không...... không còn thời gian để nghiên cứu nữa...... Cháu hãy...... giữ lấy...... cố gắng tinh thông y thuật......"

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, rơi thẳng lên gương mặt già nua của bà.

Vu Chúc run rẩy giơ bàn tay nhăn nheo lên, Phó Thanh Vi lập tức nắm lấy, áp chặt vào má mình.

Đồng tử của Vu Chúc bắt đầu tan ra, bà nắm chặt lấy tay Phó Thanh Vi, dùng chút sức lực cuối cùng để hỏi điều bà muốn biết nhất: "Cháu...... tên là gì......?"

"Phó Thanh Vi! Cháu tên là Phó Thanh Vi!"

Bàn tay của Vu Chúc dần dần buông lỏng.

Phó Thanh Vi nghẹn ngào: "Dì Vu!"

Giây phút cuối cùng, Vu Chúc vẫn nghe thấy, bà nhẹ nhàng mỉm cười, cánh tay rơi xuống đất, mắt vĩnh viễn nhắm lại.

"Dì Vu!!!"

Nước mắt Phó Thanh Vi lã chã rơi xuống khuôn mặt già nua của bà.

Nàng buông tay ra khỏi vết thương trên bụng bà, máu thấm ướt mu bàn tay nàng. Mang theo dòng lệ chưa khô, nàng quỳ xuống dập đầu một cái, sau đó xoay người lao ra khỏi cửa, rút kiếm chạy thẳng đến đầu thôn.

Kẻ giết người không phải thổ phỉ mà là yêu ma!

Con nhện khổng lồ tám chân vung những chiếc càng sắc bén, tùy ý thu hoạch sinh mạng của những người phàm.

Sau khi dân làng tụ họp bên cạnh thôn trưởng, cuối cùng cũng có một chỗ dựa. Dưới sự dẫn dắt của bà, họ liên tục cầm đao kiếm lao tới, nhưng cũng lần lượt có người gục xuống.

Những mũi tên tẩm độc thảo ô, vừa chạm vào máu là lập tức lấy mạng, được bắn thẳng vào người con nhện khổng lồ, nhưng lại không có tác dụng.

Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng mọi người.

"Giết!!!" Thôn trưởng dẫn theo người thanh niên trai tráng cuối cùng lao về phía trước, nhưng khi rút lui, chỉ còn lại một mình bà.

Thôn trưởng giơ tấm mộc thuẫn bằng gỗ lên, nhưng nó lập tức bị những chiếc càng sắc bén xuyên thủng, cắm sâu vào vai bà. Bà gắng sức vung kiếm chém về phía trước, nhưng chỉ có thể tạo ra một tia lửa bắn ra từ lớp vỏ cứng rắn như thép của con nhện.

Hai chiếc càng trước của con nhện khổng lồ bỗng nhiên nâng lên cao, rồi đâm xuyên qua đầu thôn trưởng.

Phó Thanh Vi hét lên: "Đừng!!!"

Ngay lúc đó, một âm thanh thê lương hơn vang lên, đó là giọng trẻ con, khàn đặc như thể cổ họng chưa từng được dùng để cất tiếng, bi thương và tuyệt vọng.

"Mẹ––"

Thôn trưởng quay đầu lại, nhìn về phía bóng dáng bé nhỏ đang trốn sau chum nước, ánh mắt bà tràn đầy hoảng loạn và không nỡ rời xa.

Những chiếc càng của con nhện khổng lồ từ từ rút ra khỏi đầu thôn trưởng.

Phó Thanh Vi kịp thời lao đến, ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé kia, che kín mắt Cơ Trạm Tuyết.

***

Lời tác giả:

Haizz, đáng thương quá [chống cằm]

Oán trách thế đạo đi, đừng trách một quả lựu tốt như tôi [chống cằm]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me