TruyenFull.Me

[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C150 - Hôn

ThanhThat910

Trong tiếng reo hò ồn ào của Quỷ Thị, khoảng trống phía sau Phó Thanh Vi được một cơ thể ấm áp lấp đầy.

Mục Nhược Thủy giờ đã cao hơn nàng, không còn giống như hồi nhỏ ôm lấy eo nàng nữa, bây giờ cô có thể từ phía sau vòng tay qua vai, đem nàng ôm trọn hoàn toàn vào lòng.

Điều này với cô quá dễ dàng, cằm thuận thế tựa lên vai sư tôn, hơi nghiêng đầu nói chuyện, hơi thở phả vào vành tai nàng.

"Sư tôn."

Sau đó, cô thích thú quan sát đôi tai người phụ nữ dưới làn hơi ấm áp của mình dần dần ửng đỏ.

Phó Thanh Vi cảm nhận vành tai mình nóng bừng, nhắm mắt lại nói: "Ta đếm đến ba. Một, hai..."

Tất cả từ cái ôm đến sự ấm áp đồng thời tan biến, Mục Nhược Thủy đứng lùi lại một bước, thuần thục nói: "Em sai rồi."

Lần sau cô vẫn dám làm tiếp.

Phó Thanh Vi thậm chí không thèm bắt cô hứa hẹn, dù sao cô cũng chẳng bao giờ hối cải, chỉ càng được nước lấn tới.

Cô ôm nàng thật chặt, gần gũi đến mức dường như chỉ cần cúi đầu là có thể hôn nàng, Phó Thanh Vi hồi tưởng lại khoảng cách vừa rồi. Cô đeo mặt nạ gần ngay trước mắt nàng, trái tim trong lồng ngực của Phó Thanh Vi bất giác đập loạn một nhịp, nàng bèn quay người đi về phía bờ sông Vong Xuyên.

Mục Nhược Thủy nhanh chân theo sát, nhưng không còn ôm lấy nàng nữa.

"Sư tôn, người thơm quá."

"Không được vô lễ."

"Nhưng là thật mà."

Xung quanh Phó Thanh Vi luôn phảng phất mùi thơm nhàn nhạt của Phản Hồn Hương. Loại hương này vốn rất nồng, dù nàng chỉ xông rất ít, nhưng ngày qua tháng lại, cơ thể dần dần thấm mùi, tạo thành một hương thơm kỳ lạ hiếm có trên đời.

Phó Thanh Vi chợt nhớ đến câu nói bừa của sư tôn năm xưa về tác dụng kích tình của loại hương này, lẽ nào thực sự có chút tác dụng phụ?

Bước chân nàng thoáng khựng lại, sau đó tiếp tục bước nhanh hơn.

Dù có tác dụng gì đi nữa thì cũng chỉ ảnh hưởng đến người phàm, Cơ Trạm Tuyết đã tu hành lâu như vậy, cô hoàn toàn chỉ là gan lớn bằng trời mà thôi!

…... Hệt như đại sư tôn.

"Sư tôn, sao người lại không để ý đến em nữa rồi?"

Tam Tài Phảng.

"Quán chủ Cơ, không có ai mua Bích Hàn Tê hay Phụ Cốt Đinh, hàng tồn kho vẫn như cũ." Quản sự vừa thấy nàng đến, câu đầu tiên đã là báo cáo.

"Làm phiền quản sự vẫn luôn để tâm đến việc này."

"Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến."

Mục Nhược Thủy mỗi lần đều thấy nàng hỏi về mấy thứ này, nhưng có hỏi Phó Thanh Vi cũng không chịu nói dùng để làm gì, sau đó rời khỏi Tam Tài Phảng, như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lần này thì có chút khác biệt.

Phó Thanh Vi thản nhiên nói: "Nếu không ai mua, vậy bán cho ta đi."

"Hả?" Quản sự ngây người.

Mục Nhược Thủy cũng quay sang nhìn nàng với ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Ta còn muốn mua thêm vài thứ khác." Nàng tiếp tục liệt kê thêm ba loại vật liệu hiếm có trong trận pháp.

Quản sự kiểm tra kho hàng, hai thứ còn, một thứ không có.

Nếu vật liệu trận pháp đã hiếm như vậy, chỉ cần nàng mua trước, kẻ khác sẽ có ít cơ hội để có được chúng.

Giả sử quá khứ đã trở thành lịch sử, vậy thì chuyện luyện cương thi nhất định sẽ xảy ra. Nàng chưa chắc có thể ngăn cản thành công, nhưng nàng không thể không làm gì cả.

Khoảng cách đến thời điểm luyện cương thi chỉ còn chưa đầy bốn năm.

Phó Thanh Vi mua sạch toàn bộ kho hàng của Tam Tài Phảng, rồi nói với quản sự: "Nếu có ai hỏi về những nguyên liệu này, mong quản sự nhất định phải cho ta biết danh tính của họ."

Quản sự có hơi khó xử: "Chuyện này…..."

Phó Thanh Vi bình thản nói: "Ta biết ông là người của Thiên Cơ Các, mà Thiên Cơ Các và ta có giao tình không tệ. Ông có thể hỏi cấp trên của mình xem có thể đặc cách cho ta hay không, ta không ép buộc."

Quản sự kính cẩn đáp: "Vâng, Quán chủ Cơ."

Phó Thanh Vi ra hiệu cho Mục Nhược Thủy nhận lấy chiếc hộp đựng vật liệu, nhẹ nhàng vén tay áo, giấu tay vào trong.

"Gặp lại sau, không cần tiễn." Giọng nàng vốn luôn ôn hòa, nhưng lại có sức mạnh khiến người ta không dám cãi lại.

Quản sự hơi cúi người, đứng ở cửa tiễn nàng xuống thuyền rời đi.

Mục Nhược Thủy ôm chiếc hộp, ra khỏi Tam Tài Phảng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng người phụ nữ áo xanh phía trước.

Sư tôn khi tức giận thật uy nghiêm.

Thật xinh đẹp... Cảm giác trái tim đập loạn một cách kỳ lạ lại trỗi dậy.

Cô đổi sang ôm hộp bằng một tay, tay còn lại áp lên lồng ngực, tự hỏi: Những đồ đệ khác có cảm thấy tim đập nhanh khi nhìn sư tôn không?

"Sư tôn."

Phó Thanh Vi quay đầu lại.

Dù nàng đang đeo cùng một kiểu mặt nạ dữ tợn như cô, nhưng vẻ ngoài hung tợn ấy chẳng khiến cô sinh ra chút tưởng tượng đáng sợ nào. Ngược lại, chiếc cổ mảnh mai thanh thoát, đôi tai trắng nõn giữ lấy sợi dây đỏ của nàng lại càng khiến Mục Nhược Thủy cảm thấy thanh tao thoát tục.

Có lẽ, vì cô biết rõ khuôn mặt dịu dàng bao dung đang ẩn sau chiếc mặt nạ ấy.

Thịch thịch, thịch thịch.

Trái tim dường như đập nhanh hơn, như thể muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Mục Nhược Thủy vội vàng nuốt nước bọt, cố gắng đè nhịp tim xuống.

Phó Thanh Vi dịu giọng nói: "Sao lại ngẩn người ra vậy? Mau theo ta."

Mục Nhược Thủy đáp một tiếng, sải bước lên đi ngang hàng với nàng, lặng lẽ quan sát.

Đã nhìn suốt mười sáu năm, ở bên nhau mười sáu năm, nhưng Mục Nhược Thủy vẫn chưa bao giờ cảm thấy đủ, ngược lại, càng ngày càng đắm chìm hơn.

Phó Thanh Vi cảm nhận ánh mắt nóng bỏng kín đáo bên cạnh, lông mi dài dưới lớp mặt nạ khẽ rung lên, một tiếng thở dài khe khẽ tan biến trong không khí.

Trở về khách điếm.

Hai người lần lượt vào hai căn phòng sát vách.

Từ khi Mục Nhược Thủy mười tám tuổi, khi hai người ra ngoài đã ngủ phòng riêng. Đứa trẻ giờ đã lớn, sau hai lần mè nheo không được, cô cũng không cố chấp đòi ngủ chung nữa.

Lại thêm hai năm nữa trôi qua, thiếu nữ dần dần trưởng thành, tự mình cũng bắt đầu biết ngượng ngùng, tắm rửa thay y phục đều tránh mặt nàng.

Phó Thanh Vi cuối cùng cũng không cần lo lắng chuyện nửa đêm cô cởi sạch sẽ và trèo lên giường nàng nữa.

Chỉ là khi mặc quần áo thì vẫn rất vô tư, phải để nàng nghiêm giọng quở trách vài câu, cô mới ngoan ngoãn được hai ngày.

Không, bây giờ ngay cả hai ngày cũng không trụ nổi.

Sau khi đưa hộp gỗ cho Phó Thanh Vi, nhân lúc nàng không kịp đề phòng, Mục Nhược Thủy lại ôm chặt nàng với chiếc hộp ở giữa, cô vùi đầu vào cổ nàng, tham lam hít một hơi thật sâu.

"Sư tôn, người thật sự rất thơm."

Trước khi nàng kịp nổi giận, Mục Nhược Thủy đã nhanh chóng buông tay, như một làn gió chạy thẳng vào phòng, "Rầm" tiếng đóng sập cửa vang lên.

"Sư tôn ngủ ngon!"

Thiếu nữ tinh nghịch để lại một đốm lửa nhỏ, khiến cả vành tai và cổ của Phó Thanh Vi đều bốc cháy, quá mức xinh đẹp, đáng tiếc là Mục Nhược Thủy không được thấy.

Nàng đẩy và mở toang cửa sổ giữa mùa đông giá rét, để gió lạnh thổi bay hơi nóng trong người, khiến gương mặt nàng dần dần trở lại sắc lạnh như băng tuyết.

Hôm sau, hai người tản ra đi dạo trong thành.

Mục Nhược Thủy thực ra rất muốn bám dính lấy nàng, nhưng sư tôn không thích, cô đành phải nhịn xuống.

Dù sao về lại núi rồi cũng chỉ có hai người bọn họ, cơ hội bên nhau còn nhiều.

Hôm qua có lẽ cô đã chọc nàng giận, nên hôm nay Mục Nhược Thủy cố tình chọn vài loại bánh ngọt mà nàng thích ăn để chuộc tội, còn mua thêm một vò rượu ủ lâu năm.

Cô đã hai mươi tuổi rồi, có thể uống rượu.

Phó Thanh Vi lần theo địa chỉ, tìm đến tiệm ngọc nổi danh trong thành, đưa cho thợ ngọc một bản vẽ.

Đó là hình dáng miếng bội ngọc của sư tôn, nàng vẽ lại theo ký ức. Ngày pháp trận bị phá hủy, Thao Thiết bị nghiền thành tro bụi, nàng được ánh sáng trắng từ miếng bội ngọc bảo vệ nên giữ được mạng, nhưng bội ngọc thì vỡ vụn trong trận pháp.

Thợ ngọc bảo nàng chọn một khối ngọc thô, Phó Thanh Vi liền chọn hoàng ngọc, may mà không phải loại đá quý hiếm, giá trị không cao, đắt đỏ là ở tiền công chế tác.

Thợ ngọc nhận đặt cọc, nói vì hoa văn quá tinh xảo, phức tạp, có vẻ giống tín vật nhận thân phận, hiện tại ông ấy còn nhiều đơn hàng khác, nên hẹn nàng sáu tháng sau đến lấy.

Sáu tháng, tạm thời nàng vẫn chờ được.

"Làm phiền rồi."

Phó Thanh Vi rời khỏi tiệm ngọc, vừa ra cửa đã thấy Mục Nhược Thủy đang chờ ngoài đó.

Cô khoác đạo bào màu lam sẫm, tay áo rộng phất phơ trong gió, trên lưng đeo kiếm dài, đứng tựa vào vách tường, đầu cúi thấp đá một viên đá nhỏ trên đất, trông có vẻ rất nhàn rỗi.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức quay đầu lại, thoắt cái dáng vẻ lười biếng khi nãy biến mất, lộ ra một nụ cười rạng rỡ vui sướng, ba bước thành hai chạy đến trước mặt nàng.

"Sư tôn!"

Phó Thanh Vi lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Sao em lại ở đây?"

"Em mua đồ xong, rồi không có việc gì làm, nên đến đây đợi người."

Mục Nhược Thủy không chút do dự nắm lấy tay nàng, nói: "Đi thôi, em đưa người đi ăn cơm."

Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, khiến trái tim bỏng rát.

Phó Thanh Vi giãy giụa hai lần nhưng không thoát ra được, đành để mặc cô dắt vào một tửu lâu sang trọng.

"Đắt quá vậy?" Phó Thanh Vi nhận ra nơi này, lập tức quay người muốn đi, "Không ăn, tiền nhà mình đâu phải gió thổi tới mà có."

"Chỉ một lần thôi!" Mục Nhược Thủy ôm ngang eo nàng, không cho rời đi, "Em đã thề là sẽ mời người ăn một bữa mà."

"Em lấy đâu ra tiền?"

"Em có tiền dành dụm riêng."

"......"

Tuy rằng tài chính trong nhà do Phó Thanh Vi quản lý, nhưng mỗi lần đổi bạc ở Thiên Địa Tiền Trang, nàng đều cho Mục Nhược Thủy một ít để phòng thân. Sau này, khi cô có thể một mình trừ yêu diệt quái, tiền bạc ngày càng dư dả.

Phó Thanh Vi tiêu tiền rộng rãi thật, nhưng còn Mục Nhược Thủy thì lại âm thầm giữ lại một ít.

Một gia đình không thể nghèo đến mức không một xu dính túi.

Hai đạo sĩ giằng co ngay trước cửa tửu lâu, lấp lửng nước đôi, thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường.

"Sư tôn, xin người mà~"

Phó Thanh Vi rút ống tay áo bị kéo chặt ra, bất đắc dĩ nói: "Chỉ lần này thôi."

Mục Nhược Thủy lập tức tiếp lời: "Lần sau không được lấy làm tiền lệ!"

Mục Nhược Thủy nửa đẩy nửa lôi nàng vào trong tửu lâu, mà Phó Thanh Vi không để ý, vai mình vẫn bị người phụ nữ trẻ tuổi kia ôm chặt.

"Cho một phòng riêng hướng ra phố!" Mục Nhược Thủy vừa vào đã lớn tiếng gọi.

"!!!"

Phá của!

Phó Thanh Vi vừa định ngăn cản thì Mục Nhược Thủy đã to gan che miệng nàng lại, làm khẩu hình bảo "Suỵt."

Môi mỏng của nàng khẽ động trong lòng bàn tay cô, nhưng không nói gì.

Thấy thế, Mục Nhược Thủy mới chậm rãi buông tay, tặng nàng một nụ cười.

Phòng riêng đã sắp xếp xong.

Từ cửa sổ có thể nhìn ra đường phố tấp nập ngoài kia, nhưng so với đại sảnh vẫn riêng tư hơn nhiều.

Khi còn bé, Mục Nhược Thủy rất thích ngồi cạnh cửa sổ cùng nàng, nhớ năm đó, sư tôn vì sợ cô rơi ra ngoài nên lúc nào cũng ôm chặt eo cô.

Bây giờ, mong muốn được ăn thử tửu lâu đắt nhất cũng đã thành hiện thực, ban đầu cô còn định cùng sư tôn ôn lại chuyện xưa, nhưng không ngờ sau khi vào phòng thật lâu, một chữ cũng không thốt ra được.

Mục Nhược Thủy ngồi trên ghế, Phó Thanh Vi đang xem thực đơn, còn cô thì chăm chú nhìn lòng bàn tay phải của mình.

Bàn tay này vừa rồi đã chạm vào môi người phụ nữ.

Thật mềm.

Sư tôn vẫn luôn mềm mại như vậy sao? Hay là hôm nay cô mới phát hiện ra?

Lần gần nhất sư tôn hôn cô là lúc cô mấy tuổi nhỉ?

Phó Thanh Vi vén tóc mai đen nhánh che đi vành tai đã bị cô nhìn đến mức nóng ran, đẩy thực đơn qua, hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Mục Nhược Thủy miễn cưỡng kéo sự chú ý trở lại thực đơn, nói: "Gọi vài món đặc sản đi, em chưa ăn thử bao giờ."

Tiểu nhị đứng bên cạnh lập tức giới thiệu vài món ngon.

Mục Nhược Thủy dứt khoát nói: "Lấy hết những món đó, thêm một bình trà quế hoa."

"Có ngay!"

Phó Thanh Vi còn chưa kịp nhìn giá thực đơn đã bị thu mất, nàng dứt khoát không phản kháng nữa.

Dù sao chuyện Mục Nhược Thủy đã quyết, không ai thay đổi được, chi bằng cứ ngồi xuống mà hưởng thụ.

Thực ra, nàng nên chọn phòng hướng ra hồ, yên tĩnh hơn.

Nhưng phòng hướng ra hồ càng đắt hơn, vả lại có chút âm thanh xung quanh lại khiến không gian riêng của bọn họ đỡ ngột ngạt.

"Sư tôn, vì sao không nhìn em?"

Dù chỉ một chút lẩn tránh cũng không qua được mắt cô.

"……" Phó Thanh Vi nhìn quanh bốn phía, buột miệng nói bừa: "Chưa từng ăn ở gian phòng riêng, mở mang tầm mắt."

Trong lòng Mục Nhược Thủy có rất nhiều nghi vấn, liên quan đến chính mình và sư tôn. Cô kéo chiếc ghế tròn đến ngồi bên cạnh Phó Thanh Vi, thân thể mềm mại gần như chạm vào cánh tay nàng.

Phó Thanh Vi liếc nhìn bằng khóe mắt, hơi nín thở.

"Sư tôn còn nhớ lần người hôn em gần nhất là khi nào không?"

"...... Không nhớ." Là năm cô mười bốn tuổi, trước khi Mục Nhược Thủy làm ra chiếc mặt nạ kia.

"Tại sao không hôn em nữa?"

"Em đã lớn rồi."

"Nhưng chẳng phải em là… muội muội của người sao? Tỷ muội với nhau, không được à?”

Mục Nhược Thủy vốn định nói "hài tử", nhưng cô nuốt xuống, đổi thành từ khác.

"Em là đồ đệ của ta." Phó Thanh Vi không tìm được lý do, chỉ có thể dùng danh phận sư đồ để ngăn cách.

"Tỷ muội thì được, sư đồ thì không được sao?"

"Đúng, sư đồ không được."

Người khác hỏi đến đây có lẽ sẽ dừng lại, nhưng Mục Nhược Thủy không phải người hành động theo lẽ thường. Tình cảm của cô phát triển chậm chạp, sự giác ngộ cũng đến muộn, cô trực tiếp nói: "Nhưng em muốn sư tôn hôn em, như vậy có kỳ lạ không?"

Phó Thanh Vi không trả lời được.

Kỳ lạ sao? Tri mộ thiếu ái/ Ngưỡng mộ và yêu thích cái đẹp, từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh nàng, dù có động lòng với nàng cũng là chuyện thường tình của con người.

Dù vậy, Phó Thanh Vi không chắc cô rốt cuộc là sùng bái nàng, ngưỡng mộ nàng, hay chỉ là sự tò mò khi tình cảm mới chớm nở? Nàng không dám hỏi ra miệng, cũng không có lập trường để hỏi.

Mục Nhược Thủy thấy nàng im lặng, tự nói với chính mình: "Có lẽ em thực sự rất kỳ lạ."

Phó Thanh Vi rót hai chén trà, bình tĩnh uống một chén, không nhịn được mà thăm dò: "Em muốn vi sư hôn em ở đâu?"

Mục Nhược Thủy suy nghĩ một chút, giơ tay từ trán mình chậm rãi lướt xuống sống mũi, nhân trung, đến đôi môi không bị hôn đến đỏ ửng thì chẳng thể nhìn thấy viên ngọc châu, cuối cùng đầu ngón tay lại trở về vầng trán nhẵn mịn.

"Nơi này được không?"

Phó Thanh Vi lặng lẽ thở phào, xoay xoay chén trà trong tay.

"Trán cũng không thể hôn sao, sư tôn?"

"……"

Phó Thanh Vi suýt nữa đã đồng ý, đầu ngón tay siết chặt lấy vành chén rồi đặt xuống.

Nàng sợ chính mình sẽ gieo hạt giống và nó sẽ nảy mầm trong lòng Mục Nhược Thủy, càng sợ bản thân sẽ lạc lối vì gương mặt giống hệt sư tôn.

Mục Nhược Thủy ở tuổi hai mươi, trái tim vẫn đang đập.

Nàng nhất định phải khắc chế bản thân, giữ gìn đạo nghĩa, không được vượt quá giới hạn.

Khi bầu không khí trong phòng riêng dần ngưng đọng, thức ăn đã được dọn lên, Mục Nhược Thủy cũng kéo ghế ngồi lại chỗ cũ, quá gần sẽ không tiện dùng đũa, trước hết ăn cơm vẫn quan trọng hơn.

Phó Thanh Vi không phải kiểu người phá hỏng cuộc vui, dù ăn mà chẳng thấy mùi vị gì, nàng vẫn cố tỏ ra ngon miệng mà dùng bữa.

Dùng xong bữa ăn, hai người đều rạng rỡ.

Sau khi thanh toán, cả hai ra khỏi tửu lâu, Mục Nhược Thủy nói: "Đắt quá, chỉ đến một lần thôi, sau này sẽ không đến nữa."

Phó Thanh Vi nói: "Thử cho biết là được rồi."

Ánh mắt Mục Nhược Thủy lướt qua đôi môi đỏ của nàng.

Phó Thanh Vi ba mươi bảy tuổi so với sáu năm trước vẻ ngoài chỉ già đi hai tuổi, vẫn ở độ tuổi mà trái đỏ trên cành từ nồng nàn dần chín muồi, mỗi năm đều chín thêm một chút, từng năm từng năm nhìn qua không thay đổi nhiều, thế nhưng chợt một ngày, Mục Nhược Thủy mới nhận ra, sự quyến rũ trưởng thành của nàng không lúc nào là không hấp dẫn cô.

Ánh mắt cô từ môi nàng nhìn xuống chiếc cằm thon gọn, đôi gò má trắng như tuyết, rồi đến đôi mắt trong trẻo dịu dàng.

Bốn mắt chạm nhau.

Mục Nhược Thủy ngẩn ra một lúc.

Phó Thanh Vi chớp mắt đầy nghi hoặc, hỏi: "Em sao vậy?"

Mục Nhược Thủy thành thật đáp: "Hình như em bị bệnh rồi."

Phó Thanh Vi bôn ba khắp nơi, sớm đã là một đại phu có năng lực, nàng duỗi tay bắt mạch cho cô, mạch đập mạnh mẽ có lực, chỉ là hơi nhanh hơn bình thường.

"Bắt đầu từ khi nào?"

"Mỗi lần người nhìn em."

"……" Nếu là đại sư tôn nói với nàng lời tình tứ như vậy, Phó Thanh Vi chắc hẳn đã cảm động đến rơi nước mắt, nhưng người nói câu này lại là Cơ Trạm Tuyết đang tuổi biết yêu. Trái tim Phó Thanh Vi chỉ hụt mất nửa nhịp ở giây đầu tiên nghe thấy, sau đó trầm lặng đáp: "Gan nóng dẫn đến suy nhược, vi sư về sẽ pha chút trà thanh nhiệt cho em uống."

Hai người cùng nhau đi trên con đường trở về khách điếm.

"Sư tôn, em thực sự bị bệnh sao?"

"Không phải bệnh, chỉ là vô tình bị mà thôi."

"Nhưng gần đây mỗi lần nhìn người, em đều…..."

"Em bị nóng trong người quá lâu rồi."

"Thật sao? Vậy em uống trà xong sẽ khỏi đúng không?"

"Có lẽ sẽ thuyên giảm."

"Nếu không khỏi thì sao? Có ảnh hưởng đến sức khỏe không?"

"Không."

"Vậy……"

"Em nói nhiều quá, nhìn đường đi."

"Ồ, dạ được."

Mục Nhược Thủy đâu phải kẻ ngốc, cô cũng biết tự bắt mạch, gan nóng hay không cô rõ ràng hơn ai hết. Chỉ là cô thực sự mắc bệnh rồi, một loại bệnh mà mỗi khi nhìn thấy sư tôn, tim sẽ đập nhanh hơn. Mặc cho trái tim bị biển cả nhấn chìm, cô vẫn cam tâm tình nguyện.

Cô thích tất cả những thay đổi mà mình có vì nàng. Cuộc sống của cô, tất cả mọi thứ của cô đều không thể tách rời Phó Thanh Vi.

Cả đời này, cô phải dây dưa với sư tôn, vĩnh viễn không chia lìa.

......

Trên xe la trở về đạo quán Bồng Lai vào buổi chiều, Phó Thanh Vi nhìn thấy hai hũ rượu được buộc chặt.

"Em mua rượu à?"

"Đúng vậy, để chuộc lỗi với sư tôn. Đêm qua em quá mức bốc đồng."

Không nhắc còn đỡ, nhắc tới là Phó Thanh Vi lại nhớ đến khoảnh khắc cô vùi mặt vào cổ nàng hít một hơi. Nếu khi đó cô thực sự hôn nàng, e rằng nàng cũng sẽ bị lỗi nhịp vài giây mới kịp từ chối.

Chăn đơn gối chiếc, đêm dài gió lạnh, dù có tự an ủi thế nào cũng không bằng một cái ôm hay một nụ hôn đã khắc sâu vào xương tủy.

"Trẻ con không được uống rượu." Phó Thanh Vi thuận miệng nói.

Mục Nhược Thủy giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt nàng.

"Em đã hai mươi tuổi rồi."

"……"

Phó Thanh Vi nói: "Em uống của em, ta uống của ta."

Nàng tuyệt đối sẽ không uống rượu với cô, chẳng phải tự chuốc lửa vào người sao?

Mục Nhược Thủy không nói gì.

Đến lúc đó, cô giành lấy ly rượu của sư tôn uống, nàng có cản được không?

Hũ rượu này, cô nhất định phải uống cùng sư tôn.

Giao bôi?

Trong đầu Mục Nhược Thủy chợt bật ra một từ ngữ chẳng liên quan, rồi lập tức tự động xóa sạch.

Chiếc xe la chậm rãi đưa hai người hướng về đạo quán Bồng Lai ở ngoại thành, dân làng ven đường thấy xe đi qua liền dừng chân, dẫn theo trẻ nhỏ cùng nhau quỳ xuống cầu nguyện, miệng xưng "Huyền Nữ nương nương".

Mấy năm trước, Phó Thanh Vi từng mua vài bông pháo hiệu để lại trong thôn dưới chân núi. Nếu có thổ phỉ hoặc yêu ma xâm phạm, dân làng sẽ đốt pháo truyền tin, nàng sẽ xuống núi cứu bọn họ.

Quả nhiên, từng có một lần yêu ma tập kích thôn làng. Khi đó Phó Thanh Vi còn ở cuối thôn, Tương Tư Kiếm liền hóa thành cầu vồng trắng bay vút đi, cắm thẳng vào đầu yêu ma. Nàng lập tức lao tới, rút kiếm ra, dẫn sấm sét giáng xuống, ánh điện lóe lên.

Yêu ma ngay trước mắt bao người hóa thành tro bụi.

Từ đó, nàng trở thành thần hộ mệnh của người dân dưới chân núi. Ai ai cũng biết trên đạo quán Bồng Lai có đệ tử dưới trướng Huyền Nữ nương nương đang tu hành.

Kết giới của đạo quán Bồng Lai càng khiến truyền thuyết này thêm mạnh mẽ.

Nếu không phải vì Mục Nhược Thủy không thích bị người ngoài quấy rầy, e rằng vào dịp lễ tết, dân làng đã mang thịt heo, hoa quả lên thắp hương rồi.

Phó Thanh Vi nhìn thẳng phía trước, đi ngang qua nhóm dân làng đang bái lạy, xe la lộc cộc lăn bánh, dần rời xa ngôi làng.

*

Lại một năm nữa trôi qua, đêm giao thừa lại đến.

Mục Nhược Thủy ngày một lớn, vào đêm giao thừa, Phó Thanh Vi lại càng thêm nhàn nhã. Nàng bị cấm bước vào bếp, đi chợ cũng chỉ như một linh vật may mắn, chuyện trên bàn ăn không thể nhúng tay vào, chỉ có thể quay về phòng làm đèn thỏ.

May mà nàng vẫn còn chút tay nghề để làm vui lòng đồ nhi.

Sau khi dùng xong bữa cơm tất niên phong phú, Phó Thanh Vi xoa xoa bụng căng tròn, đi dạo trong sân. Đúng lúc này, trong Cẩm Thành có nhà giàu đốt pháo hoa, những luồng sáng rực rỡ nối tiếp nhau, chiếu rọi bầu trời.

"Tiểu Tuyết."

Mục Nhược Thủy đáp một tiếng, ôm con mèo xuất hiện ở cửa bếp.

"Nhanh ra xem pháo hoa." Phó Thanh Vi vẫy tay gọi cô.

Mục Nhược Thủy bước vào giữa sân, đứng bên cạnh nàng nhìn những tia sáng như sao băng nở rộ.

Ánh mắt Phó Thanh Vi luôn nhìn về phía xa, giống như đang nhìn bầu trời, lại như đang hướng về miền xa xôi không thể chạm tới.

Mục Nhược Thủy chăm chú nhìn gốc nghiêng của sư tôn, tình cờ bốn mắt giao nhau, Phó Thanh Vi dường như không ngờ sẽ gặp ánh mắt cô, vội vã quay đầu đi nơi khác.

Nhưng Mục Nhược Thủy vẫn thấy ánh lệ lấp lánh trong mắt nàng.

Giao thừa tiễn năm cũ, đón năm mới, cô biết Phó Thanh Vi có một thói quen cố định, là vào đêm giao thừa, vào lúc cuối năm nàng sẽ uống rượu.

Khi pháo hoa của người giàu trong thành đã tắt, cả ngọn núi chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Phó Thanh Vi bày ghế trúc và bàn trà giữa sân, hâm nóng một bình rượu.

Không phải để uống rượu giải sầu, nàng chỉ muốn dành thời gian cho người mà nàng không thể gặp, để kể lại tất cả nỗi nhớ của nàng về người ấy trong suốt một năm.

Mục Nhược Thủy kéo một chiếc ghế đến ngồi ở phía bên kia.

Phó Thanh Vi: "?"

Mục Nhược Thủy: "Hai mươi tuổi."

Phó Thanh Vi: "Kệ em bao nhiêu tuổi, về phòng ngủ đi."

Mục Nhược Thủy: "Sư tôn, người thật hung dữ, tối nay em muốn thức đón giao thừa."

Phó Thanh Vi lặp lại: "Về phòng của mình đi."

Mục Nhược Thủy chán nản về phòng.

Rượu ấm tỏa ra những luồng khói trắng, Phó Thanh Vi rót một ly, tựa vào ghế trúc và nhắm mắt lại.

Mười sáu năm rồi.

Dương Quá chờ Tiểu Long Nữ mười sáu năm, nàng cũng đã sống đơn độc mười sáu năm ở một thế giới khác.

Từ hai mươi mốt tuổi đến ba mươi bảy tuổi, khoảng thời gian họ chia xa sắp chiếm một nửa cuộc đời nàng.

Những năm tháng dài đằng đẵng và đau khổ mà nàng từng nghĩ mình sẽ không chịu nổi, cứ thế hết năm này đến năm khác trôi qua.

Liệu có mười sáu năm thứ hai không, Nhược Thủy?

Chúng ta còn có thể gặp lại không?

Nàng vừa nói vài câu với sư tôn trong lòng, tay với sang bên cạnh để cầm ly rượu, nhưng chỉ chạm vào khoảng không.

Mục Nhược Thủy như một tên trộm, rón rén bên cạnh, hai tay cầm ly rượu của nàng.

Thấy nàng nhìn qua, liền nhanh chóng uống hết, bị sặc mà ho liên tục, mắt và mũi đỏ lên.

"Sư…... khụ khụ khụ…... tôn…...."

Phó Thanh Vi: "......"

Nàng dạy ra một đồ nhi có tính tranh thủ dữ dội như vậy từ khi nào?

Mục Nhược Thủy nhờ vào một loạt thao tác đã thành công kiềm mình lại, Phó Thanh Vi lấy một chiếc ly mới, rót rượu cho cô, nói: "Không được nghiện rượu."

Mục Nhược Thủy gật đầu như giã tỏi.

Phó Thanh Vi cũng không có tâm trí để tâm tình, nàng nhìn cô cẩn thận nhấp từng ngụm rượu, uống hết một ly vào bụng.

"Ngon không?"

"Cũng được." Thật ra không ngon, vừa đắng vừa cay, nhưng Mục Nhược Thủy đã lớn, độ tuổi biết sĩ diện là gì.

Phó Thanh Vi lại rót cho cô một ly nữa.

Mục Nhược Thủy ở hiện đại chỉ uống nước, không uống rượu, theo thể chất sau này của cô, cồn ước chừng không có tác dụng gì với cô. Phó Thanh Vi mang tâm trí muốn chuốc cho Mục Nhược Thủy say để sớm về phòng nghỉ, cũng muốn xem thử thời trẻ của sư tôn có tửu lượng ra sao, nên rót rượu cho cô từng ly một.

Mục Nhược Thủy đắm chìm trong niềm vui trưởng thành khi cùng sư tôn cụng ly uống rượu, sau khi uống cạn hai hay ba ly, bắt đầu thấy hoa mắt.

Phó Thanh Vi: "……"

Chỉ vậy thôi sao?

Tửu lượng ba ly là gục?

Mục Nhược Thủy da trắng như tuyết, nhìn không ra cô đã say, nhưng lại giơ tay, ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn, vươn về phía Phó Thanh Vi: "Rót thêm."

Phó Thanh Vi nhướng mày, rót rượu xuống đất, chỉ có tiếng vang.

Mục Nhược Thủy nâng ly rượu vô hình, uống cạn một hơi.

"Rượu ngon quá! Ha ha, ngon quá!"

"……"

Phó Thanh Vi lấy đi ly rượu vô hình trong tay cô, một cánh tay khoác lên vai, đỡ cô về phòng.

Chỉ cần được ở trong lòng nàng, Mục Nhược Thủy liền ngoan ngoãn, để mặc nàng đỡ nằm xuống giường, đôi mắt to tròn không chớp mà nhìn nàng chằm chằm.

Phó Thanh Vi không dám nhìn thẳng vào mắt cô, đưa tay che đôi mắt ấy lại

Chỉ trong chốc lát, hơi thở đều đều vang lên bên gối.

Mục Nhược Thủy ngủ say dưới bàn tay nàng.

Phó Thanh Vi buông tay, ánh mắt lướt qua hàng mi dày của cô, không thể tránh khỏi mà dừng lại trên đôi môi mềm mại sau khi uống rượu, so với bình thường càng đỏ mọng căng đầy, khe môi hơi hé mở, phần trong mỏng mịn non mềm.

Nàng đã nếm qua vô số lần, biết rõ khi quấn quýt thì có bao nhiêu ngất ngây.

Sư tôn…

Phó Thanh Vi dần mất tập trung, đầu ngón tay thon dài chậm rãi đưa về phía môi cô.

"Tiểu Tuyết."

Mục Nhược Thủy trong mộng bị một giọng nói dịu dàng đánh thức, mở mắt liền thấy sư tôn đang ngồi bên mép giường.

"Sư tôn?" Mục Nhược Thủy mừng rỡ, định ngồi dậy.

Phó Thanh Vi chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng ấn lên vai cô, đẩy cô nằm xuống, Mục Nhược Thủy ngoan ngoãn ngả ra, cho đến khi chạm đến mặt giường.

"Lần trước em nói muốn ta hôn em, có đúng không?"

"Đúng."

"Hôn ở đâu?"

Mục Nhược Thủy chạm ngón tay lên trán mình.

Phó Thanh Vi cúi xuống, đôi môi ấm áp hạ xuống giữa chân mày cô.

Mục Nhược Thủy nhắm mắt lại, trái tim như bãi cát bị sóng biển cuốn qua, khoảnh khắc được thỏa mãn đồng thời cũng để lại nhiều trống rỗng.

"Chỉ thế này là đủ rồi sao?" Người phụ nữ hỏi.

"Không đủ." Cô đáp, "Em còn muốn sư tôn hôn em."

"Ở đâu?"

Mục Nhược Thủy do dự, đầu ngón tay chạm lên má mình.

Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, khóe môi cong lên áp xuống làn da mịn màng bên trái của cô.

"Còn nữa không?" Giọng nói dịu dàng từng chút từng chút dỗ dành.

Mục Nhược Thủy nằm dưới nàng, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Ngón tay người phụ nữ đặt lên chính giữa viên châu nhỏ trên môi cô: "Nơi này, không muốn sao?"

Âm thanh nuốt nước bọt bỗng nhiên to hơn.

"Em……"

Cô vừa hé môi, đầu ngón tay người phụ nữ đã nhẹ nhàng lướt đến, chà xát bờ môi dưới của cô.

Mục Nhược Thủy cố kiềm chế cơn thôi thúc vươn đầu lưỡi ra liếm lấy, trái tim nóng rực vì đập nhanh trong lồng ngực.

"Muốn không?"

"Muốn." Mục Nhược Thủy nhìn vào đôi mắt hổ phách mê hoặc của nàng, lẩm bẩm đáp.

Phó Thanh Vi buông đầu ngón tay đang lướt nhẹ trên môi dưới của cô, đôi môi nóng ấm nhẹ nhàng phủ lên môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me