[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C18 - Trường sinh bất lão
Ngày 20 tháng 9 năm 2029,Mục Nhược Thủy lần đầu mở mắt trong thế giới hiện đại.Cô nằm trong một chiếc quan tài nặng nề được chế tác từ đá, hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh xung quanh. Trong lòng cô là một cơ thể mềm mại, vừa bị cô hút máu, vẫn còn hơi ấm.Thân thể ấy dán sát vào cô, đường cong rõ ràng là một người phụ nữ.Mục Nhược Thủy khẽ vung tay, mở nắp quan tài. Ánh nắng chói chang khiến cô phải đưa tay che mắt, cảm giác đau đớn như da bị thiêu đốt, gần như hóa thành thực thể.Nhưng khi cô cúi đầu nhìn tay mình, làn da mịn màng, không kém gì mỹ ngọc.Sau quá nhiều năm không thấy mặt trời, cô muốn tìm nơi tránh ánh nắng gay gắt. May mắn thay, cây cối trong đạo quán rất lớn, cây nhỏ nhất cũng đã hơn trăm năm tuổi. Cô bước hai bước, đứng lại trong bóng râm.Ánh mắt cô nhìn về phía chiếc quan tài đang mở nắp không xa.Người phụ nữ nằm trong đó tuổi còn rất trẻ, có thể gọi là thiếu nữ. Da nàng rất trắng, đường nét xinh đẹp, nhắm mắt lại trông như đang ngủ, nhưng vết thương trên cổ vẫn đang rỉ máu.Máu chảy từ hai dấu răng."......"Mục Nhược Thủy dùng Chú Yêu Thuật chữa lành cho nàng, vết thương hoàn toàn biến mất. Khi cô tỉnh táo lại, chiếc áo khoác của mình đã đắp lên người nàng từ khi nào.Mục Nhược Thủy: "......"Thôi kệ, dù sao mình cũng không thấy lạnh.Khi tỉnh lại, bên cạnh Mục Nhược Thủy không có thứ gì khác, trong quan tài chỉ có một miếng ngọc bội hình tròn. Cô cầm miếng ngọc trong tay xem xét, chất liệu là hoàng ngọc (topaz), màu sắc rất đậm, các họa tiết chạm trổ trên từng vòng tròn đan xen, ngoài sự phức tạp ra thì không có gì nổi bật.Không phải ngọc quý, nhưng hoa văn lại đặc biệt độc đáo. Mục Nhược Thủy phỏng đoán đây có thể là tín vật nhận diện thân phận.Miếng ngọc trơn nhẵn, ấm áp, chắc hẳn đã được người khác cầm nắm lâu ngày.Là của mình sao? Mục Nhược Thủy thầm nghĩ.Thiếu nữ đột nhiên tỉnh dậy, bấu vào quan tài, ngập ngừng gọi: "Đạo trưởng?"Mục Nhược Thủy siết miếng ngọc trong tay, giấu vào lòng bàn tay rồi quay lại.Thấy đối phương đang ôm áo của mình, hỏi đường xuống núi. Đúng lúc, cô vừa mới tỉnh lại, cũng có điều muốn hỏi nàng."Năm nào, tháng nào?""Ngày 20 tháng 9 năm 2029.""Xưng tên đi.""Phó Thanh Vi."Thanh Vi?Không hiểu vì sao, khi nghe cái tên này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mục Nhược Thủy là: nàng là một đạo sĩ.Nhưng nàng lại nói mình chỉ là người bình thường.Người bình thường thì người bình thường, chẳng liên quan gì đến cô.Nhưng..."Không biết đạo trưởng xưng hô thế nào?" Phó Thanh Vi thăm dò hỏi.Mục Nhược Thủy còn chưa nghĩ thông suốt câu hỏi trước, tại sao nàng không phải đạo sĩ, thì lại bị câu tiếp theo của nàng chạm đúng dây thần kinh, liền hừ lạnh một tiếng."Liên quan gì đến em."Mục Nhược Thủy tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, quên hết những gì trong quá khứ, kể cả tên và họ của mình.Cô mở cổng đạo quán, cho người phàm vô tình xâm nhập rời núi.Người phàm bước qua ngưỡng cửa, Mục Nhược Thủy chợt nhớ ra bây giờ đã là năm 2029, trong lòng bất giác nảy sinh một thắc mắc."Thế gian này còn chiến loạn không?"Phó Thanh Vi trả lời: "Đã hòa bình gần một thế kỷ rồi."Mục Nhược Thủy như trút được một nỗi canh cánh trong lòng, nở nụ cười nhẹ, xuất phát từ đáy lòng."Thế thì tốt."Dù cô không còn nhớ rõ chuyện xưa, nhưng linh hồn cô vẫn khắc ghi một niềm mong mỏi về chiến thắng.Mục Nhược Thủy tò mò muốn biết dưới núi đã thay đổi ra sao, thế giới bây giờ đã trở thành như thế nào.Vì thế, cô đặt một lá bùa giấy lên người Phó Thanh Vi, dùng mắt nàng để nhìn, dùng tai nàng để nghe. Những tòa nhà chọc trời, hệ thống tàu điện ngầm nhộn nhịp, màn hình LED đủ loại khiến người ta hoa mắt.Thứ khiến cô kinh ngạc nhất là điện thoại di động, thay thế chim bồ câu và điện thoại quay tay.Tất nhiên, trong lúc vô tình, cô cũng nhìn thấy tất cả trên cơ thể vật chủ mà bùa giấy ký sinh.Nhưng cô thề, đó không phải cố ý.Thứ nàng có, cô cũng có, thậm chí còn hơn. Có gì đáng nhìn?Khi lá bùa giấy bị ướt và hỏng, Mục Nhược Thủy lại quay về nằm trong quan tài, ngủ ngày này qua ngày khác.Cô đã quên quá nhiều chuyện, nên dứt khoát không nghĩ đến nữa. Dù sao đã ngủ lâu như vậy, ngủ thêm chút nữa cũng chẳng sao.Cho đến khi có người đến làm phiền giấc mộng của cô.Đó là một nhóm thanh niên không biết sống chết. So với bọn họ, Phó Thanh Vi lần trước quả thực tốt hơn rất nhiều. Mục Nhược Thủy ngửi thấy mùi của nhiều người cùng lúc, đôi mắt mở ra từ trong quan tài. Máu trong toàn bộ kinh mạch của cô như sôi lên, từ lạnh giá đột ngột tăng lên đến điểm sôi, khiến lục phủ ngũ tạng như bị khuấy đảo, ánh mắt đỏ ngầu. Tay cô thu lại trong tay áo, không nhìn thấy sợi dây đỏ mờ ảo trên cổ tay. Nếu không có sợi dây đỏ đó, có lẽ cô đã giết sạch những kẻ bước chân vào đây ngay hôm đó. "Cút ngay, nếu không các ngươi đều phải chết!" Cô nghe thấy đám người ngoài kia đang ríu rít bàn tán không xa, sát khí cuồn cuộn trong ngực, càng lúc càng khó kìm nén. "Vãn bối Chiêm Anh thuộc Linh Quản Cục, đệ tử của Các Tạo Tông. Kính bái Từ Nhượng Chân Nhân." "Cút!" Nắp quan tài đá văng ra, làm bị thương một tên đạo sĩ vô lễ. Binh lính âm phủ tràn ngập khắp núi rừng, đẩy lùi một đám đồ đệ xuất sắc của các phái mà không biết sống chết. Mục Nhược Thủy nhắm mắt lại trong quan tài, dần dần bình tĩnh lại. Bọn họ cũng không đến đây vô ích. Qua lời của bọn họ, Mục Nhược Thủy biết mình họ Mục, là Quán chủ nơi này, đạo hiệu Từ Nhượng chân nhân, trước đây có lẽ cũng từng là một đạo sĩ. Người dẫn đầu nhóm thuộc Linh Quản Cục cắm trại dưới chân núi, giữa sườn núi xuất hiện rất nhiều thứ bay qua bay lại, ban đêm ánh sáng đỏ nhấp nháy liên tục. Chúng không dám bay quá cao, Mục Nhược Thủy chỉ làm như không biết.Cô định tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng sợi dây đỏ lại xuất hiện.Từ không thành có, trước tiên xuất hiện ở cổ tay cô, sau đó là mắt cá chân. Ngày xưa, khi chôn cất người chết, thường dùng những chiếc đinh sắt dài ba tấc đóng vào quan tài, từng chút một, để ngăn người trong quan tài đội mồ sống lại.Sợi dây đỏ giống như những chiếc đinh sắt, từng chút một đóng vào linh hồn cô - theo nghĩa đen, trực tiếp xuyên vào ba hồn bảy phách.Lẽ ra cơ thể này không nên cảm thấy đau, nhưng sợi dây đỏ lại tác động trực tiếp lên hồn phách của cô. Mỗi khi dây đỏ kích hoạt, linh hồn cô lại bị xé toạc một lần, như bị lửa nghiệp nuốt chửng, tan xương nát thịt.Trong địa phủ có một tầng gọi là liệt hỏa địa ngục, nơi ngọn lửa nghiệp bùng cháy dữ dội. Những ác quỷ bị giam cầm tại đó sẽ bị lửa nghiệp thiêu đốt hồn phách ngày đêm, cho đến khi tan thành tro bụi.Trong quan tài, vết máu mới bị móng tay cô cào ra loang lổ. Mục Nhược Thủy đơn độc rời khỏi Bồng Lai Quán, theo bản năng lần theo mùi hương quen thuộc tìm đến Phó Thanh Vi, tiện tay giết một con chồn tinh.Phó Thanh Vi nhầm tưởng cô đến đây để cứu nàng, thật sự là quá tự mình đa tình.Dù nàng quả thực có chút nhan sắc.Nhưng chưa đến mức xứng đáng.Máu nàng lại có tác dụng kỳ diệu trong việc áp chế sợi dây đỏ.Mục Nhược Thủy không hiểu tại sao.Hơn nữa, trước khi đến, cô thậm chí còn không biết máu nàng có khả năng đó, nhưng cô vẫn đến, và quả nhiên, sợi dây đỏ đã được giải quyết.Rốt cuộc nàng có điểm nào đặc biệt?Mục Nhược Thủy không muốn ở chung với người khác, vì vậy cô lại chọn quay về núi.Không nhớ được, nên không muốn nghĩ đến. Cô dự định ngủ đủ rồi mới dậy. Mây trắng đổi thay, cuộc đời cô dài đến mức không thấy hồi kết.Lần tiếp theo thức dậy, có lẽ nương dâu đã hóa thành biển cả vô tận.Chỉ có điều móng tay càng ngày càng dài, không có bấm móng tay, cắt cũng bất tiện."Đạo trưởng!" Một gương mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện phía trên quan tài.Mục Nhược Thủy bất lực tỉnh dậy.Phó Thanh Vi đến rồi không chịu đi, sáng tối đều chào hỏi, hết chào buổi sáng đến chúc ngủ ngon, Chim sẻ lông xanh đuôi trắng ríu rít trên mái hiên của cô, thỉnh thoảng đập cánh, những chiếc lông mềm mại lướt qua mặt cô."Đạo trưởng.""Đạo trưởng......""Đạo trưởng!" "Yêu người~"Mục Nhược Thủy không thể nào ngủ được.Từ cảm giác phiền phức đến việc chẳng còn thấy phiền nữa, cũng chỉ mất chưa đầy một tháng.Nhìn thuận mắt là rất quan trọng, Mục Nhược Thủy quy kết lý do là do nhan sắc của Phó Thanh Vi. Tính cách của nàng... cũng tạm được, ít nhất trà sữa không đường nàng mang đến rất hợp khẩu vị.Nàng đã mang đến một chút sắc màu tươi sáng cho cuộc sống nhạt nhẽo và khô khan của cô.Thật sự nếu phải nói, thì chỉ một chút xíu, cỡ móng tay út thôi, không thể hơn được.Lá bùa Ninh Tâm của Các Tạo Tông chỉ còn lại một lá, Phó Thanh Vi dùng máu đầu lưỡi của mình để vẽ thêm hai lá nữa, tổng cộng có ba lá.Theo lý mà nói, không nên có vấn đề gì. Nhưng sáng hôm đó, nhân lúc Phó Thanh Vi ngủ, Mục Nhược Thủy vẫn lén giấu một lá bùa giấy nhỏ vào tóc nàng.Không phải để quan sát nhân gian dưới núi, cũng không phải để giám sát nàng. Vì lý do gì... chính Mục Nhược Thủy cũng không hiểu, cuối cùng chỉ nghĩ rằng mình ngủ quá nhiều nên thấy rảnh rỗi.Trùng hợp thay, ngày hôm đó lại xảy ra chuyện.Phó Thanh Vi mãi không quay về núi, Mục Nhược Thủy nhìn thấy tình trạng của nàng qua lá bùa giấy, không chút do dự xuống núi cứu người.Thứ có thể phá vỡ được cả ba lá bùa, hoặc là ác quỷ tràn đầy sát khí, hoặc là yêu ma hay tinh quái có đạo hạnh thâm sâu. Thế gian đã hòa bình nhiều năm, không thể có ma quỷ, ngay cả yêu quái cũng hiếm thấy.Phiền phức thật.Nếu nàng chịu ở lại trên núi, không rời xa mình, thì sao có thể gặp nguy hiểm?Mục Nhược Thủy vừa thầm trách móc, vừa tìm đến Phó Thanh Vi đang bị yêu quỷ nhập xác.Đó là một con yêu quỷ đã sống 600 năm.Nó nói rằng nó có thể nhìn thấu khát vọng của con người.Mục Nhược Thủy không tin.Nhưng trí nhớ của cô hoàn toàn trống rỗng. Vốn dĩ cô có thể tiếp tục ngủ sâu mãi mãi, nhưng có người đã đánh thức cô, khiến cô muốn biết một số điều. Chờ nó nói xong, cô định giết nó diệt khẩu.Yêu quỷ chạy trốn rất nhanh, cô bỏ lỡ cơ hội bắt nó.Lần sau, cô sẽ hỏi kỹ hơn và không cho nó cơ hội sống sót.Sự lạnh lẽo trên môi vẫn còn, Phó Thanh Vi thể chất yếu, khí huyết không đủ, đôi môi lạnh lẽo áp lên môi cô, ngoài cảm giác ấy thì tạm thời chưa cảm nhận được gì khác.Phó Thanh Vi nằm trên giường ở nhà, hàng mi dày rũ xuống, che đi đôi mắt phượng đầy thần thái. Ánh mắt Mục Nhược Thủy tự nhiên dời xuống, rơi vào đôi môi đỏ tươi của nàng.Không chỉ kẻ mắt, mà Phó Thanh Vi còn tô cả son môi.Môi đỏ hé mở, hơi thở ngọt dịu.Ngón cái của Mục Nhược Thủy thoáng vương một vết hồng nhạt.Cô đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.Phó Thanh Vi không muốn ở trên núi, quả nhiên là có lý do. Nàng nói một tràng dài, nào là muốn lấy bằng tốt nghiệp, nào là muốn ở bên bạn bè. Mục Nhược Thủy nghe xong, hóa ra tất cả mọi thứ dưới núi đều quan trọng, còn cô ở trên núi thì không hề có chỗ đứng trong lòng nàng.Chết, cũng phải chết dưới núi.Nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng thật sự chết dưới núi.Nàng chẳng có lợi lộc gì, đám người Linh Quản Cục chưa chắc đã tận tâm cứu nàng, còn cô thì không thể lúc nào cũng kịp thời đến cứu.Mục Nhược Thủy không phải người từ bi, nhưng cũng không muốn nhìn nàng chết, nên đã dạy nàng Kim Quang Chú, còn cho nàng chuỗi Phật châu của mình.Nguồn gốc của chuỗi Phật châu, Mục Nhược Thủy cũng không nhớ rõ, nhưng cô biết nó là một pháp khí lợi hại. Khi sợi dây đỏ xuất hiện lần đầu, Phật châu đã giúp cô áp chế một phần sức mạnh của nó.Sợi dây đỏ không giết được cô, nhưng Phật châu ít nhất có thể cứu được Phó Thanh Vi một mạng.Nói là cho mượn, nhưng Mục Nhược Thủy không định lấy lại.Tương lai, Phó Thanh Vi sẽ ngày càng ít quay lại núi hơn, có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ không trở về nữa. Cô biết, con chim sẻ xanh chỉ dừng lại trong khoảnh khắc trên tường đạo quán của cô, rồi sẽ có ngày bay đi mãi mãi.Khi đó, Mục Nhược Thủy sẽ lại rơi vào giấc ngủ sâu.Cho đến khi thế gian lại đổi thay.Khi rời đi, Phó Thanh Vi gọi cô lại."Đạo trưởng, người không muốn ở lại xem thử thế giới mới trong thời bình sao?""Em muốn dẫn người đi, để người tận mắt nhìn thấy."Thứ thực sự làm Mục Nhược Thủy rung động không phải câu "thế giới mới trong thời bình" mà là "em muốn dẫn người đi."Núi sâu ngày dài tháng rộng, thời gian như một cái búng tay.Đời người ngắn ngủi biết bao, chỉ vỏn vẹn mấy chục năm. Thay vì ngủ sâu không mục đích, Mục Nhược Thủy bằng lòng dùng cuộc đời vô hạn của mình để đồng hành với Phó Thanh Vi qua một đoạn đường hữu hạn.Tiện thể nhìn thử cái nhân gian nhàm chán này.Mấy chục năm sau, khi Phó Thanh Vi kết thúc sinh mệnh, cô lại quay về núi.Hoặc, nếu trong quá trình đó cô phát hiện Phó Thanh Vi thay đổi, thì... đến lúc đó tính sau. Cùng lắm quay lại sớm hơn một chút.Dù sao quan tài cũng không có chân mà bỏ chạy.......Mục Nhược Thủy đứng trong căn phòng ngủ rộng mười mét vuông, tay cầm sợi dây đỏ phía sau chiếc mặt nạ vuông. Gương mặt đẹp tựa ánh nắng ban mai, làm sáng bừng cả căn phòng tối."Không phải em nói muốn dẫn ta đi xem thế giới mới sao?"Phó Thanh Vi dường như sững người, ánh mắt ngây ngốc nhìn cô, không có phản ứng gì.Chẳng lẽ là không chào đón cô?Mục Nhược Thủy đêm qua nằm trong quan tài nhìn ánh trăng không đổi, nghĩ suốt cả đêm mới quyết định xuống núi."Em lừa ta." Giọng điệu chắc chắn, tay Mục Nhược Thủy bất ngờ bóp lấy cổ Phó Thanh Vi.Nếu Chiêm Anh ở đây, chắc chắn sẽ bịt mắt lại: Hai người đúng là không nói được hai câu là... diễn cảnh giới hạn độ tuổi.Phó Thanh Vi lập tức tỉnh khỏi trạng thái mơ màng trước vẻ đẹp của Mục Nhược Thủy. Không tốn quá nhiều sức, nàng gỡ tay Mục Nhược Thủy khỏi cổ mình, giải thích: "Không có, em chỉ là quá vui mà thôi. Người cũng phải cho em chút thời gian để phản ứng chứ."Nàng thật sự rất vui, nhưng mê đắm nhan sắc cũng là thật. Tất nhiên, nàng không dám nói ra điều sau."Ta không thấy em vui." Mục Nhược Thủy nói. Từ đầu đến giờ cô chỉ thấy nàng đứng ngây ra, biết đâu trong lòng đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi cô."Thật sự rất vui mà."Phó Thanh Vi thấy cô vẫn không tin, liền cao giọng, vui vẻ gọi: "Đạo trưởng!"Mục Nhược Thủy nhìn thiếu nữ trước mặt đang rạng rỡ hẳn lên, trong lòng cô cũng thoáng vui theo.Chim sẻ xanh của cô đã trở về.Người phụ nữ nói: "Sau này ta sẽ ở đây."Vừa dứt lời, không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy nụ cười càng rạng rỡ hơn trên gương mặt Phó Thanh Vi. Nàng thậm chí không mang dép, lao thẳng về phía Mục Nhược Thủy.Càng ngày càng táo bạo rồi.Mục Nhược Thủy thầm phàn nàn trong lòng, rồi khẽ nghiêng người tránh sang một bên, nhường đường cho Phó Thanh Vi trượt qua. Phó Thanh Vi không hề giận, nét mặt vẫn giữ nguyên niềm vui sướng chân thật. Dường như nàng cũng không mong sẽ thực sự ôm được Mục Nhược Thủy, hành động này chẳng qua chỉ để cô thấy nàng thật lòng muốn cô ở lại.Phó Thanh Vi đi chân trần cúi đầu xin lỗi, sau đó chạy đi mang dép."Người đợi chút, em đi rửa mặt trước đã."Mục Nhược Thủy gật đầu."Người cứ tự nhiên nha." Nàng nói rồi bước vào nhà vệ sinh.Phó Thanh Vi vốc nước lạnh lên mặt, soi gương lau sạch vùng quanh mắt. Nghĩ ngợi một lúc, nàng lấy thêm một chút sữa rửa mặt, xoa tạo bọt trắng mềm rồi cẩn thận rửa sạch làn da, đặc biệt là những vùng dễ ra dầu sau khi ngủ dậy.Dùng khăn giấy dùng một lần thấm khô nước, Phó Thanh Vi lại hứng thêm một vốc nước, để nó chảy qua kẽ tay, rồi khẽ búng vài giọt nước lên khuôn mặt trắng hồng của mình, tạo hiệu ứng như vừa rửa mặt qua loa và chưa lau khô hoàn toàn.Mười phút sau, Phó Thanh Vi bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng Mục Nhược Thủy.Nàng tìm thấy cô trong phòng khách.Mục Nhược Thủy không coi mình là người ngoài, ngồi ngay ở chỗ cố định của Phó Thanh Vi trên sofa dài, tiện tay lật xem một cuốn sách.Phó Thanh Vi liếc qua một nửa bìa sách, không phải cuốn sách nghiên cứu kia. May quá, tối qua nàng đã cất nó vào trong balo để mang ra ngoài hôm nay.Cũng thật kỳ lạ, hai người đã sống chung lâu như vậy rồi, trước đây là ở trong đạo quán, giờ lại cùng ở căn hộ nhỏ mấy chục mét vuông này. Chỉ là đổi chủ nhà, nhưng Phó Thanh Vi lại bất chợt cảm thấy hồi hộp.Nàng rót một ly nước mang đến, tự dưng đầu óc nóng lên, miệng bật ra mấy câu lung tung: "Tiếp đón không chu đáo, tiếp đón không chu đáo.""......"Mục Nhược Thủy cảm thấy kỳ quặc liếc nàng một cái, ánh mắt như thể đang nói: Đầu óc em hỏng rồi à?Dù không nói gì, nhưng Phó Thanh Vi vẫn cảm thấy mình đang bị chửi.Nàng quay phắt lại, lao về phòng ngủ."Em đi rửa mặt thêm lần nữa!"Phó Thanh Vi cố gắng làm nguội cái đầu nóng của mình, quay lại ngồi đối diện Mục Nhược Thủy, thành khẩn hỏi: "Ngoài chuyện em đã nói, đạo trưởng còn cần em làm gì nữa không?""Có.""Chuyện gì?""Làm giúp ta một cỗ quan tài." Mục Nhược Thủy lật một trang sách, nói như không có gì."???""Quan tài trên núi quá nặng." Cô không thể mang nó xuống, mà chỗ nhỏ thế này cũng không để vừa, nên Mục Nhược Thủy nói, "Cần làm một cỗ mới."Phó Thanh Vi đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng khó tin."Người không phải định tiếp tục ngủ... trong quan tài đó chứ?""Đúng vậy." Mục Nhược Thủy gật đầu, như thể còn rất suy nghĩ đến nàng mà nói: "Ta không ngại quan tài nhỏ hơn một chút đâu."Nhưng em ngại đấy!!!Phó Thanh Vi đề nghị: "Giường của em có thể nhường cho người, em sẽ ngủ sofa.""Quá lớn, ta không quen.""Vậy sofa thì sao?""Quá nhỏ, hơn nữa không có nắp.""......"Nhất định phải ngủ trong quan tài sao? Nàng biết đi đâu tìm quan tài cho cô? Hơn nữa đặt quan tài trong nhà, có nghĩ đến cảm giác của nàng nếu nửa đêm thức dậy không?Phó Thanh Vi cố nở nụ cười dịu dàng: "Được, em sẽ nghĩ cách."Mục Nhược Thủy khẽ gật đầu."Lui xuống đi.""Dạ."Phó Thanh Vi trở lại phòng ngủ tiếp tục rửa mặt, để phòng khách lại cho vị đạo trưởng phiền phức mới đến này.— Cũng là bạn cùng nhà của nàng.Mục Nhược Thủy hạ mắt, trên môi thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt.*Nói sang chuyện khác, đêm nay mối quan hệ giữa Phó Thanh Vi và Quán chủ Mục đã có một bước nhảy vọt. Mặt khác, Bạch Thư, người gián tiếp thúc đẩy chuyện này, lại đang vật vã trốn chạy.Bạch Thư chưa từng gặp ai lợi hại như vậy ở thành phố Hạc. Khoảnh khắc Mục Nhược Thủy vươn tay ra, cô cảm giác mình sắp chết. Nếu không phải đã biến thành quỷ, có lẽ cô đã sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.Đôi khi cô còn làm nội gián cho Linh Quản Cục, từng gặp người tuổi trẻ tài cao, trụ cột của phái Chính Nghĩa, thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) Chủ nhiệm Tuế Dĩ Hàn, ba mươi tuổi đã nắm giữ quyền lực to lớn, nổi tiếng am hiểu bùa chú và giỏi pháp thuật lôi điện (sấm sét)Quả thật cô ấy là khắc tinh lớn nhất của đám sinh vật cõi âm bọn họ.Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, Bạch Thư đều né tránh, nhưng vẫn lén lút ngó vài lần cũng không thành vấn đề. Dù sao Chủ nhiệm Tuế chân dài, eo thon, cũng là một mỹ nhân. Vì tu đạo từ nhỏ, tóc dài búi thành đạo kế, áo bào trắng tung bay, mang một khí chất khác biệt.Người tối qua thì không giống vậy. Trông cũng mặc đạo bào, nhưng âm khí còn nặng hơn cả đám quỷ đã chết mấy trăm năm như bọn họ.Bạch Thư căn bản hoàn toàn không nhìn thấu được.Ngoài âm khí ra, ánh mắt người đó còn chứa đựng dục vọng giết chóc, đậm đặc đến mức gần như hóa thành thực thể. Bản năng sống còn được rèn luyện qua nhiều năm của Bạch Thư điên cuồng cảnh báo. Nhân lúc cô đang ngẩn người, Bạch Thư lao thẳng vào bóng tối, liều mạng trốn chạy, đến mức không dám quay đầu lại.Là một cô gái vừa nhát gan vừa yêu cái đẹp, dù đã tu hành mấy trăm năm và không sợ ánh nắng mặt trời, Bạch Thư chưa bao giờ hoạt động ban ngày, chỉ vì cô rất trân trọng cuộc sống của mình.Bạch Thư chạy thẳng ra khỏi thành phố, đến khi trời sáng mới lén lút men theo các tòa nhà cao tầng, dán mình vào bóng râm mà trở về nhà.Cô quấn chặt chăn, co ro trên sofa run cầm cập, một hơi ăn hết một cái bánh kem, hai đĩa há cảo, ba tô sủi cảo, bốn ly trà sữa mới miễn cưỡng hồi phục lại chút tinh thần.Dù sao cũng thành quỷ rồi, không béo lên được nữa, ăn nhiều một chút thì làm sao?Làm quỷ chẳng phải để hưởng cái lợi này sao.Bạch Thư lau miệng, định đi tắm rồi ngủ một giấc, tối đến mới ra ngoài dạo chơi... Không, gần đây tốt nhất không nên ra ngoài, tránh chạm mặt đạo sĩ áo đỏ kia, phải núp lùm một thời gian.Đang chuẩn bị vào phòng thì cửa lớn bị gõ.Cộc cộc cộc......Tiếng tay đập vào cửa, kiểu gõ rất thiếu lịch sự."Đến đây." Bạch Thư dừng lại ở hành lang, giọng nói lạnh lùng mở cửa ra, âm khí bốc lên: "Đứa nào không có mắt......"Lời nói bỗng chuyển hướng, cô nở nụ cười rạng rỡ như hoa: "Chiêm tỷ tỷ, chẳng trách từ xa đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát, thất lễ quá, mời vào, mời vào."Chiêm Anh giơ tay lên, ngăn lại sự nhiệt tình thái quá của cô ấy: "Đừng khách sáo, đi làm công vụ thôi."Cô ấy ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mặt cao gần mét tám, mặc áo khoác dài, phong thái của một đại tỷ, nói: "Tháo cà kheo xuống trước, tôi có chuyện muốn hỏi cô."Bạch Thư nghe lời, ngoan ngoãn tháo dụng cụ.Tháo cà kheo xong, Bạch Thư thấp đi hơn hai mươi phân, thấp hơn Chiêm Anh gần một cái đầu.Đại tỷ biến thành tiểu thư ngọt ngào."Chiêm tỷ tỷ, mời vào." Bạch Thư đưa tay mời cô ấy vào, "Cà phê hay trà?"Chiêm Anh cũng mệt mỏi, tối qua nhận được cuộc gọi của Quán chủ Mục, liền lái xe suốt đêm quay về, điểm đến đầu tiên là nhà của Bạch Thư.Liên tục chạy việc mấy ngày, hai bên thái dương giật đùng đùng "Có trà sữa không?""Có, để tôi làm cho. Nguyên liệu lần trước mua vẫn còn, tôi mới học được một công thức mới...""Thôi, tôi gấp lắm, nước lọc là được rồi."Chiêm Anh uống liên tục ba ly nước, hít một hơi thật sâu, hỏi Bạch Thư đang ngồi đối diện: "Tối qua cô làm gì?"Bạch Thư mặt không đổi sắc: "Tôi ở nhà xem phim bộ, xem xong thì ngủ. Xảy ra chuyện gì rồi à? Có cần tôi giúp gì không?"Chiêm Anh: "Tôi có nhân chứng, khuyên cô khai thật đi."Tính cách cô ấy xưa nay nói một là một, dù nổi tiếng trong Linh Quản Cục và tính tình đều rất tốt, việc riêng dễ nói chuyện, nhưng khi xử lý vụ án thì không hề nương tay. Bạch Thư lập tức khai: "Tối qua tôi mượn xác một người, tôi thề là tôi không làm gì hết, cũng không có ý hại ai. Chỉ là cô ta vừa cao vừa đẹp, tôi không kiềm chế được."Bạch Thư đã chết cách đây mấy trăm năm, khi đó vẫn còn thời nhà Nguyên. Cuối thời Nguyên loạn lạc, bên dưới hỗn loạn như nồi cháo, dân chúng chính là thịt cá trong nồi, để nuôi dưỡng quan binh, đến lượt họ chỉ còn cách tự xẻ thịt nuôi chính mình.Khi đó, Bạch Thư mười mấy tuổi, gầy gò như cây giá đỗ, bán vào kỹ viện cũng chẳng ai thèm. Đội cỏ trên đầu làm nô tỳ cũng không ai mua. Cha cô ta lại dẫn cô từ chợ về nhà. Mẹ cô ta nhìn thấy liền ôm chặt lấy cô mà khóc. Tối đó, cô ngủ cùng mẹ, mẹ ôm cô thật chặt.Sáng hôm sau, không thấy mẹ nữa. Cha mang về nửa bình rượu, xách theo một cân thịt.Tối đến nấu nồi canh thịt.Cha ăn thịt, em trai uống canh, cô chỉ được uống nước cơm.Người đàn ông uống say, vung vẩy cái bụng bự, tứ chi dang rộng nằm giữa nhà, ngáy oang oang.Bạch Thư cầm dao bếp dùng để chặt thịt tối nay, đưa đến cổ cha mình.Cô đã thấy, tối qua chính tay cha cô giao mẹ cho bọn buôn người. Mẹ cũng thấy cô đang trốn nhìn qua cửa sổ, chỉ lặng lẽ khóc, rồi đi theo bọn buôn người.Không có mẹ, cha còn tính là gì? Mất mẹ, ông ta chẳng là gì cả.Thật ra ông ta chẳng bao giờ là gì cả.Lần đầu tiên Bạch Tư giết người, thao tác không hề thành thục, cha cô không chết ngay sau khi bị đâm, ông ta tru lên như một con lợn đang bị mổ thịt. Nửa cái đầu vẫn còn dính vào cổ, nhưng cũng không thể qua khỏi.Nghe xong Bạch Thư cười lớn.Cô phớt lờ lời cầu cứu của ông tay, một dao, rồi một dao nữa, giống như đang băm thịt, chặc hết những phần thịt ở cổ còn dính gân.Tiếng hét của người đàn ông đánh thức em trai đang ngủ say của cô, em trai đứng cửa khóc lớn, lao nhanh vào và đánh cô.Đánh đấm túi bụi, lần này còn đau hơn những lần hắn đánh cô hằng ngày."Kẻ xấu, trả lại cha cho ta, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi..."Tay Bạch Thư vung dao chém xuống.Cơ thể của em trai cô cũng đổ gục xuống đất.Cuối cùng, Bạch Thư vẫn chết.Cô giết hai người, nhưng không phải chết do quan phủ truy bắt. Không ai báo án, cũng chẳng ai điều tra, cô cứ thế lang bạt, có thể là chết đói, có thể chết dưới lưỡi dao của phiến quân hoặc sơn tặc, cũng có thể bị người ta giết để ăn thịt. Sau khi thành quỷ, cô đã không còn nhớ rõ.Những năm tháng làm quỷ, đôi khi hòa bình, đôi khi chiến tranh. Lúc chiến tranh, người chết nhiều, âm khí nặng, giúp đám sinh vật cõi âm như họ dễ tu luyện. Nhưng đồng thời, nhân gian đầy rẫy yêu ma, từ dưới lòng đất không ngừng có thứ gì đó bò lên. Là một tiểu quỷ, Bạch Thư chỉ biết trốn chui trốn nhủi, sợ bị thứ mạnh hơn nuốt mất.Cuộc hỗn loạn dài nhất kéo dài một, hai trăm năm, đến mức hoàng đế cũng chẳng còn.Mãi đến hiện đại.Bạch Thư lần đầu tiên cảm thấy mình sống giống một con người.Sau khi đăng ký tại Linh Quản Cục, tương đương với việc cô có hộ khẩu. Đến dịp lễ Tết thậm chí còn có người đến thăm hỏi, dù phần nhiều là lo lắng cô gây rối.Bạch Thư trước đây ăn không đủ no, từ khi làm quỷ lại đặc biệt thích ăn.Điều khiến cô tiếc nuối nhất là không thể lớn lên. Nhưng cô đã chết rồi, không thể cao thêm được nữa, dù linh hồn cô đã mấy trăm tuổi, vẻ ngoài vẫn mãi là một cây giá đỗ gầy gò. Bạch Thư rất ghen tị với những tỷ tỷ cao ráo. Cô nghĩ ra một cách tuyệt vời: tuy không có phép thuật tăng chiều cao cho quỷ, nhưng cô có thể nhập xác mà.Thế là cô chuyên nhập vào những cô gái cao ráo, dáng đẹp, khuôn mặt xinh xắn, tận hưởng cảm giác từ trên cao, soi gương ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp, thỏa mãn bản thân. Thường thì chỉ một đêm, cô đã tự rời khỏi, vì thời gian nhập xác ngắn nên cơ thể chủ nhân cũng không bị tổn thương.Trong hồ sơ của Linh Quản Cục có mục này, cô chưa bao giờ giấu giếm. Cục cũng biết rõ, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.Bạch Thư: "Khoa trưởng Chiêm, cô biết mà, tôi rất trân trọng cuộc sống hiện tại, tôi tuyệt đối không làm hại ai."Chiêm Anh tất nhiên biết.Trong thành phố này chỉ có năm yêu quỷ được đăng ký. Quán chủ Mục vừa nói kẻ đó giỏi lợi dụng bóng tối để trốn chạy, Chiêm Anh đã đoán ngay đó là Bạch Thư.Nhưng chuyện nhìn thấu dục vọng của con người là thế nào?Theo hiểu biết của Chiêm Anh, khả năng nhìn thấu dục vọng không phải loại tiểu yêu ma có thể sở hữu, ít nhất phải là đại yêu với ngàn năm đạo hạnh. Bạch Thư chỉ là một yêu quỷ vài trăm năm, ham hưởng thụ, sợ chết, làm sao có năng lực đó? Nếu có, cô ấy đã nằm trong danh sách nhân vật quan trọng (cả người lẫn quỷ) từ lâu."Cô có đồng bọn?""Tuyệt đối không, nếu không phải tôi nhanh trí, suýt nữa đã mất mạng ở đó rồi." Bạch Thư than khổ: "Khoa trưởng Chiêm, cô không biết đâu, tôi gặp phải một đạo sĩ rất lợi hại, ồ, có thể cũng không phải đạo sĩ. Tôi nhìn không ra cô ấy rốt cuộc là gì. Cô ấy rất hung dữ, cô phải bảo vệ tôi đấy."Chiêm Anh lạnh nhạt nói: "Tôi không bảo vệ nổi cô đâu." Mạng của cô cũng đang nằm trong tay Quán chủ Mục.Bạch Thư: "Hả?"Chiêm Anh đoán được một vài điều, liền hỏi cô: "Cô kể chi tiết xem, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi cần biết toàn bộ."Bạch Thư bắt đầu kể lại từ đầu.Thực ra cô đâu có khả năng gì để nhìn thấu dục vọng của con người."Cái đạo sĩ mặc áo đỏ kia vừa xuất hiện, tôi đã biết mình không phải đối thủ, còn chẳng bằng cái móng tay út của cô ấy. Tôi nghĩ mình không thể chết kiểu này, nên liền cầu xin. Tôi nói với cô ta rằng mình còn giá trị lợi dụng, tôi có thể nhìn thấu dục vọng của con người, sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho cô ấy.""Cô lừa ngài ấy?" Trong lòng Chiêm Anh đã đắp một nắm đất lên mộ phần của Bạch Thư, thấy chưa đủ, lại đắp thêm ba nắm."Cũng không hẳn là lừa phải không? Tôi (ước gì có thể) nhìn thấu dục vọng của con người, tôi đang cố gắng tu luyện mà."Câu này mà dám nói trước mặt Quán chủ Mục, thì chắc cô sẽ được thử nghiệm đủ loại cái chết.Chiêm Anh nén nhịn ý muốn châm chọc, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"Bạch Thư nói đến đây có phần đắc ý: "Tôi nhận ra giữa hai người đó không đơn giản, liền nghĩ ra một kế."Còn Chiêm Anh thì có một dự cảm không lành.Kế của Bạch Thư không chỉ một, mà là liên hoàn kế. Khi phát hiện Mục Nhược Thủy đối với người mà cô nhập xác có gì đó khác thường, đầu óc cô liền xoay chuyển, nghĩ ra một cách thoát thân tuyệt diệu.Quả nhiên, khi Phó Thanh Vi vừa hôn Mục Nhược Thủy, cả người cô liền thất thần, quên cả ý định giết Bạch Thư."Cái gì?!"Chiêm Anh bật dậy khỏi sofa: "Hai người đó hôn nhau???"Bạch Thư nghiêm túc đính chính: "Tôi chỉ điều khiển bóng của cô ấy để hôn đạo sĩ kia thôi, không biết sau đó có hôn thật không. Ê, sao cô phản ứng dữ vậy? Hai người họ thực sự có gì sao? Thế thì tôi lại vô tình đoán trúng rồi.""Cô sắp chết đến nơi còn lo hóng chuyện." Chiêm Anh mắng cô ấy."Tôi...... tôi làm gì mà sắp chết?" Bạch Thư hoảng loạn."Người mà cô chọc vào, có thể giết cô một vạn lần. Nếu để ngài ấy biết cô lừa mình, cô sẽ bị giết mười vạn lần. Còn giờ, ngài ấy chuẩn bị nghiền xương cô thành tro rồi. Tôi chính là được ngài ấy sai đến tìm cô."Bạch Thư lập tức chui vào rèm cửa, định chạy trốn qua cửa sổ. Cô chạy một mạch hai dặm, rồi lại quay về.Chiêm Anh vẫn ung dung ngồi trong phòng khách, thong thả uống nước.Bạch Thư ngượng ngùng ngồi lại đối diện với Chiêm Anh."Sao không chạy nữa?" Khoa trưởng trẻ tuổi của Linh Quản Cục ngẩng mắt lên nhìn cô."Tôi vừa rồi chỉ là đột nhiên lên cơn nghiện tập thể dục, chạy hai vòng cho khỏe rồi quay lại ngay, tuyệt đối không có ý định chạy trốn đâu!" Bạch Thư giơ cả hai tay lên cao.Chiêm Anh lười biếng ừ một tiếng.Bạch Thư biết mình không thể chạy, đành tự biện minh: "Không thể hoàn toàn trách tôi được, cô không biết cô ấy thơm đến mức nào đâu.""?" Chiêm Anh nhướng mày.Bạch Thư liếm môi, nuốt nước bọt rồi nói: "Cô không phải là quỷ nên không hiểu cảm giác đó, giống như thịt Đường Tăng vậy, không thể cưỡng lại nổi."Chiêm Anh nghiêm mặt nói: "Cô sắp chết một tỷ lần rồi."Bạch Thư nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống."Khoa trưởng Chiêm, cứu tôi với!"Chiêm Anh ra hiệu bảo cô đứng dậy, trên đường đến đây, cô đã đoán trước tình huống này. Cô nói: "Tôi sẽ báo với 'người nhà nạn nhân' rằng chuyện này do một yêu ma ngoại lai gây ra, không liên quan gì đến các lương quỷ ngoan ngoãn ở địa phương."Vụ việc đã điều tra rõ ràng, Bạch Thư không cố ý làm hại người, Chiêm Anh tất nhiên có thể trói cô ta lại, dẫn đến tận nơi xin lỗi. Nhưng điều kiện tiên quyết là Quán chủ Mục phải chịu nghe lý lẽ.E rằng nếu cô giao Bạch Thư qua đó, vừa mới bước chân đến, cô ấy đã hóa thành tro bụi, thậm chí chẳng kịp mở miệng nói một câu xin lỗi.Chiêm Anh đành dùng cách này: "Từ giờ, hãy tránh mặt Từ Nhượng chân nhân. Ngài ấy sẽ không vì truy lùng một con yêu ma mà ra sức tìm đến tận đây.""Đa tạ khoa trưởng Chiêm, đại ân đại đức này, tôi suốt đời không quên!" Bạch Thư cảm kích rơi nước mắt."Đừng vội cảm ơn." Chiêm Anh nói, "Cô đã có lỗi trước, nghĩ xem phải bù đắp thế nào đi.""Xin nghe theo sự sắp xếp của Chiêm khoa.""Nếu cô có pháp khí phòng thân, quyên góp vài món đi. Đợi qua cơn sóng gió, tôi sẽ giúp cô cầu xin tha thứ."Quán chủ Mục không nghe lý, nhưng Phó Thanh Vi lại là người hiểu lý lẽ. Một chút hiểu lầm, giết một con tiểu quỷ như Bạch Thư cũng chẳng cần thiết. Hơn nữa, thể chất của Phó Thanh Vi rất dễ thu hút quỷ. Còn Bạch Thư, sau ngần ấy năm vật lộn giữ mạng, đã tích lũy không ít bảo vật phòng thân, có thể để Phó Thanh Vi sử dụng.Lấy lòng Phó Thanh Vi cũng đồng nghĩa lấy lòng Quán chủ Mục. Nếu đến lúc đó Từ Nhượng chân nhân vui vẻ, mạng nhỏ của Bạch Thư sẽ được bảo toàn.Bạch Thư mang ra một loạt pháp khí cổ xưa. Chiêm Anh chọn tới chọn lui, miễn cưỡng chọn được ba món phù hợp.Dù lòng đau như cắt, Bạch Thư cũng hiểu Chiêm Anh là người công bằng, đang làm việc tốt cho cô.Chiêm Anh cẩn thận thu lại ba món pháp khí để giao cho Phó Thanh Vi, rồi nói: "Trước khi nhận được hồi âm của tôi, cô cứ ở yên trong nhà, đừng ra ngoài." Nếu lại đụng phải Từ Nhượng chân nhân, thần tiên cũng khó cứu."Biết rồi, tôi nhất định sẽ không ra ngoài."Chiêm Anh xử lý xong mọi chuyện, từ chối lời mời ở lại của Bạch Thư, đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Cô còn phải báo cáo với Quán chủ rồi mới về nhà ngủ được.Bạch Thư vừa mới tìm được đường sống, tiễn cô ra cửa vẫn tò mò hỏi: "Cô nói xem, ngài ấy thực sự tin không?"Chiêm Anh: "............"Cô đúng là không biết sợ chết mà.*Tại nhà của Phó Thanh Vi.Mục Nhược Thủy dùng đầu ngón tay chạm vào đôi môi mình.Đêm đó, Phó Thanh Vi run rẩy hôn lên môi cô.Ban đầu, Mục Nhược Thủy tưởng người đang run là đối phương, nhưng sau đó mới nhận ra, người run rẩy vì tâm trạng không thể diễn tả bằng lời lại chính là cô.Là kích động? Đau buồn? Thương cảm? Hay mất kiểm soát?Cô không cảm nhận được, cũng không nhận ra.Mọi cảm xúc mãnh liệt khi đi qua cơ thể cô đều bị làm nhạt dần, như viên đá lướt trên mặt nước, càng lúc càng xa, chỉ còn lại những gợn sóng mờ nhạt không chạm tới bờ.Thân thể của cô bây giờ giống như một bộ lọc, không thể cảm nhận được cảm xúc bình thường của con người.Ngoại trừ sự phẫn nộ....... Chỉ có phẫn nộ và khát vọng giết chóc là vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn được khuếch đại.Cô rất dễ tức giận, cũng không định kiềm chế sự tức giận này, bởi chẳng ai có thể ngăn cản cô. Nhìn bề ngoài như hành động tùy ý, nhưng thực chất là ngựa không cương, hoàn toàn không phương hướng, vì thế cô thà nằm yên trong quan tài mãi mãi.Phó Thanh Vi là một ngoại lệ.Cô không biết mình và nàng có liên hệ gì, tại sao lại trở thành khát vọng của cô?Mục Nhược Thủy không bận tâm việc tìm lại ký ức. Những chuyện cũ như khói bụi, Đạo gia chú trọng sinh mệnh hiện tại, theo đuổi trường sinh bất lão. Đã như vậy, hà tất phải chấp nhất chuyện quá khứ, hơn nữa dường như còn có một thế lực vô hình nào đó ngăn cản cô.Máu của nàng có thể áp chế sợi chỉ đỏ hay không, đối với Mục Nhược Thủy mà nói cũng không quá quan trọng.Cô chỉ quan tâm đến hiện tại.Ít nhất bây giờ, ở bên cạnh nàng, cô có thể cảm nhận được những cảm xúc khác ngoài phẫn nộ.Thỉnh thoảng, còn có niềm vui.Ví dụ như khi cô đề nghị Phó Thanh Vi đóng cho mình một cỗ quan tài mới.Phó Thanh Vi bị cô dồn đến mức á khẩu không trả lời được.Thật hiếm thấy, thật hiếm thấy.Nơi này của nàng nhỏ như vậy, làm sao để được một cỗ quan tài? Không giống đạo quán của cô, có núi, có nước, có nhà cửa, diện tích bình quân mỗi người mấy trăm mét vuông, nhưng Phó Thanh Vi cứ không chịu chuyển đến. Mục Nhược Thủy đành phải theo cô xuống núi.Chiếc sofa này còn không lớn bằng quan tài của cô.Mục Nhược Thủy nằm xuống, duỗi thẳng chân ra thử, đúng là không oan chút nào.Tối nay ngủ ở đâu đây?Trong phòng ngủ, Phó Thanh Vi cũng đang nghĩ: Tối nay sắp xếp cho Quán chủ Mục ngủ ở đâu đây?Hay là...... ngủ chung một giường?Phó Thanh Vi xoa mặt, rồi vỗ mạnh hai cái để tỉnh táo lại.Nghĩ gì thế này?Không biết làm thế nào, Phó Thanh Vi đành gọi điện thoại cầu viện.*Chiêm Anh vừa rời khỏi nhà Bạch Thư, mới leo lên xe Jeep, ghế còn chưa kịp ấm, điện thoại đã reo. Là Phó Thanh Vi gọi.Đã kết thúc sinh hoạt về đêm rồi sao? Trời sáng hẳn mới... có thời gian nghỉ ngơi cơ à?Không biết Phó Thanh Vi có chịu nổi không.Chiêm Anh nhận điện thoại, cẩn thận hạ thấp giọng: "Alo?"Phó Thanh Vi ngạc nhiên hỏi: "Đạo trưởng Chiêm, sao cô nói nhỏ vậy?"Chiêm Anh tiếp tục hạ giọng: "Quán chủ Mục có ở bên cạnh cô không?""Không, người đang đọc sách trong phòng khách.""Hai người không về đạo quán à?""Đạo trưởng Chiêm, đúng lúc tôi đang muốn nói với cô chuyện này. Quán chủ nói ngài ấy không định về đạo quán nữa.""Ý là gì?""Ngài ấy nói sẽ sống cùng tôi từ giờ.""Ồ ồ ồ~" Chiêm Anh nghĩ thầm, địa vị trong gia đình của Phó Thanh Vi còn cao hơn cô tưởng. Xem ra mạng của Bạch Thư được cứu rồi."Đạo trưởng Chiêm, đừng hiểu lầm.""Tôi còn chưa nói gì mà, cô nghĩ đến chuyện gì vậy?" Chiêm Anh cười mỉm.Phó Thanh Vi há miệng định nói, nhưng rồi lập tức mím chặt lại.Hai cô gái sống chung với nhau chẳng phải rất bình thường sao? Sao cô lại nghĩ đến chuyện mình và đạo trưởng là một cặp đôi sống chung chứ?Quá thiếu tôn trọng bậc trưởng bối rồi!***Lời tác giảChiêm Anh: Càng chối càng lộ, không đánh mà khai, một lần chịu không nổi, cảm xúc vô biên (。◕‿◕。)Nhập ba chương ngọt ngào gửi đến bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me