TruyenFull.Me

[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C79 - Vì yêu mà ham muốn

ThanhThat910

Có người đang tỷ thí trên lôi đài đá, có người như đang ở lễ cưới.

Tiêu Linh Tú lập tức giơ điện thoại lên chụp ảnh kỷ niệm.

Trên bầu trời, cơn mưa hoa đào vẫn chưa ngừng rơi, vài cánh hoa hồng phớt nhẹ nhàng đáp xuống, tiếp nối bầu không khí tràn ngập cánh hoa.

Đứng giữa hình trái tim lớn, Mục Nhược Thủy và Phó Thanh Vi không hẹn mà cùng cảm nhận một sự xấu hổ khó tả.

Thế gian hiếm có thứ gì khiến Quán chủ cảm thấy xấu hổ, hôm nay thì đã có.

Dưới đài, những người đang xem trận đấu há to miệng, không biết phải nói gì.

Hoa đào từ đâu đến vậy? Còn có thể sắp xếp thành hình? Đạo hữu Phó lại nghiên cứu ra một trận pháp mới sao?

Quả nhiên, mối quan hệ giữa hai thầy trò này không hề trong sáng.

Nhờ vào những chiến tích trước đây của Phó Thanh Vi, mọi người không lập tức nghi ngờ có yêu quái thi triển pháp thuật tại hiện trường. Một vị giám khảo ngồi trên cao nhảy xuống, liếc mắt về phía Long Huyền Cơ, cố tình che giấu mà giải thích: "Ha ha, đây là món quà bất ngờ chúng ta chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng hôm nay."

Mọi người: "......"

Trông họ giống những kẻ dễ bị lừa như vậy sao?

Chắc chắn là do đạo hữu Phó làm!

Phó Thanh Vi âm thầm rơi lệ, thay Long Huyền Cơ nhận trách nhiệm.

Mặc dù Linh Quản Cục cho phép yêu quái tham gia thi cử, nhưng người và yêu khác biệt, khó đảm bảo tất cả mọi người đều giữ thái độ thân thiện. Vì thế, có quy định là che giấu thân phận thật, ngay cả khi có vị trí trong tương lai, chỉ đồng nghiệp cùng nhóm và cấp trên trực tiếp mới biết.

Trừ khi bất đắc dĩ, không khuyến khích công khai thân phận yêu quái, càng không khuyến khích tùy tiện tạo ra mưa hoa.

Long Huyền Cơ trước giờ luôn tuân thủ tốt, hôm nay vì quá vui mừng, đã làm một trận mưa hoa đào cho mẫu thân và sư nương.

Hình trái tim là cô học từ xã hội loài người, nghe nói thường có trong lễ cưới. Đã là thê tử, chắc chắn hai người họ đã thành thân rồi chứ gì.

Nhưng cô lại chưa chuẩn bị quà cưới.

Nếu Phó Thanh Vi biết được suy nghĩ của cô, nhất định sẽ ngăn cản ngay lập tức.

Với khả năng bày ra cả trận mưa trái tim như vậy, không biết cô sẽ còn nghĩ ra món quà kinh dị nào.

Phó Thanh Vi thu dọn những cánh hoa đào ở quảng trường, gom thành một đống nhỏ. Không thể không nói, hoa đào do yêu đào tạo ra đúng là không giống hoa đào thường, hồng nhạt pha trắng, đậm nhạt đan xen, từng cánh mịn màng, khi chạm vào lòng bàn tay mềm mại và mát lạnh.

Hoa tàn lẫn đất vẫn giữ mùi hương cũ, thật đáng tiếc, không biết có thể tái sử dụng không?

Phó Thanh Vi nhìn đống hoa nhỏ với ánh mắt tiếc nuối.

Nàng quay lại bên cạnh Mục Nhược Thủy. Mục Nhược Thủy cúi đầu vuốt ve ba bông hoa nhỏ trên vai mình, không nói gì, không biết có phải vẫn đang cố tiêu hóa cảnh tượng vừa rồi hay không.

"Sư tôn? Người không sao chứ?"

"......"

Mục Nhược Thủy có thể công khai thể hiện tình cảm, nhưng không chấp nhận làm điều đó theo cách quê mùa như thế này. Danh tiếng và thể diện của cô để đâu?

May mà cô đang dùng thân phận giả, nếu không cô đã thủ tiêu tất cả mọi người tại chỗ để diệt khẩu. Vì Phó Thanh Vi không thích cô giết người, nên cô sẽ lập tức trở về Bồng Lai ngay trong đêm.

Lý do duy nhất cô còn đứng yên ổn ở đây chính là nhờ quyết định đổi tên sáng suốt trước đó.

Mục Nhược Thủy tạm thời không muốn mở miệng.

Phó Thanh Vi nhìn thấy trạng thái sống không bằng chết của cô, hiểu ý không tiếp tục truy hỏi.

Phó Thanh Vi cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Long Huyền Cơ: [Đạo hữu Long, hoa đào rất đẹp, nhưng hình trái tim thì không cần thiết]

Long Huyền Cơ: [Sư nương không thích sao?]

Phó Thanh Vi: [Mẹ cũng không chịu nổi]

Trước khi gửi, nàng kịp nhận ra vấn đề, vội vàng đổi cách xưng hô thành "tôi" trở lại.

Long Huyền Cơ: [Dạ biết]

Phó Thanh Vi nhớ lại khoảnh khắc hai người đứng giữa cơn mưa hoa đào, bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy hình bóng của đối phương. Trước khi hình trái tim rơi xuống, tất cả vẫn rất đẹp và lãng mạn.

Nàng nhắn rõ ràng: [Hoa đào có thể tiếp tục rơi, nhưng đừng làm hình trái tim, cũng đừng chọn nhầm thời điểm, phải đúng lúc]

Long Huyền Cơ: [Dạ, mẫu thân]

Phó Thanh Vi không sửa lại cách xưng hô trong tin nhắn. Chỉ cần cô không gọi "mẫu thân" trước mặt là được, nàng coi như mình vừa nhận nuôi một con gái trên mạng.

Trên bảng xếp hạng điểm số lớn, Long Huyền Cơ 0 thắng 4 thua, xếp cuối cùng.

Cô thực sự không giỏi đánh nhau, cây phất trần được làm bằng thép tinh luyện trong tay cô phát huy chưa đến một phần mười uy lực, thường chỉ chống đỡ được hai chiêu, thấy không ổn liền nhận thua.

Biết rõ sự thật rằng cô đã được đặc cách, Phó Thanh Vi không hề lo lắng chút nào.

Nhưng hôm nay Long Huyền Cơ lại thể hiện một sức mạnh khác hẳn.

Vì cô yếu đến mức ai cũng biết, nên đối thủ không để cô vào mắt. Trước khi lên võ đài, biểu cảm của họ giống hệt như người bốc trúng Triệu Dương Hạ ngày hôm qua và thắng trận mà không cần thi đấu, tràn đầy phấn khích, chẳng khác nào được tặng miễn phí một điểm.

Long Huyền Cơ vẫn dùng cây phất trần, khó khăn chống đỡ hai chiêu như mọi khi. Theo lẽ thường, đến chiêu thứ ba cô sẽ nhận thua. Đối thủ tự tin đâm một kiếm về phía cô, chỉ còn cách ba tấc trước mặt thì không thể tiến thêm chút nào.

Chuyện gì thế này?

Hắn cúi xuống nhìn chân mình, không biết từ khi nào dưới đất mọc ra vài cành dây leo, chặt chẽ trói chặt đôi chân hắn.

Không, đó không phải dây leo, trông giống như cành đào.

Những cành đào màu xanh nâu, mang theo nụ hoa, mọc ra từ mặt đất, men theo đôi chân hắn mà lan lên.

Thứ này là gì? Bùa gỗ sao?

Hắn vung kiếm chặt đứt cành đào. Long Huyền Cơ lùi lại một bước, chưa đủ sao?

Long Huyền Cơ lại vận yêu lực. Lần này không chỉ trói chặt chân hắn mà còn kéo mạnh sang một bên. Hắn dùng kiếm chống xuống đất mới không ngã nhào, nhưng mũi kiếm đã cong lại thành một đường cung mềm mại.

Chưa kịp đứng vững, hắn đã bị kéo mạnh xuống đất.

Chuyện gì? Sao lại thế này——

Vô số cành đào từ mặt đất bất ngờ trồi lên, từng cành quấn lấy eo, cổ, và chân hắn, rồi mạnh mẽ kéo hắn xuống.

"Rầm" một tiếng, hắn bị ném mạnh xuống đất. Hai tay lập tức cũng bị trói chặt.

Cả người hắn bị trói như một bó hoa lớn nằm ngang trên đài, vài nụ đào trên cành đã nở rộ, tựa như những bông hoa mọc ra từ thân thể, vừa quái dị lại vừa đẹp đẽ.

Long Huyền Cơ bước tới, những cành đào siết chặt cổ tay hắn, đau đến mức hắn phải buông kiếm. Long Huyền Cơ đá thanh kiếm ra xa, rồi nới lỏng những cành đào quấn quanh cổ hắn. Gương mặt tím tái của đối thủ cuối cùng cũng dịu lại, thở dốc: "Tôi nhận thua."

Những cành đào trói buộc cơ thể đối thủ tan biến như dòng nước, biến mất không dấu vết. Cơ thể nhẹ bẫng, hắn lập tức nhặt kiếm lên rồi vội vàng chạy xuống võ đài.

Trên bảng điểm lớn, Long Huyền Cơ tích được 1 điểm.

Hiện trường im phăng phắc.

Phó Thanh Vi đang định nói gì đó thì khẽ ngậm miệng lại.

Kể từ khi biết được nguyên hình của cô, mỗi lần Long Huyền Cơ thi triển những chiêu thức này, Phó Thanh Vi sau khi thoáng ngạc nhiên liền cúi đầu suy nghĩ xem có thể ứng dụng chúng vào trận pháp của mình không. Thuật mộc dường như phù hợp để hỗ trợ hơn thuật thổ. Hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, nếu có thể gom đủ thuật ngũ hành...

Những người không biết cô là yêu nhưng xuất thân từ các đại môn phái hoặc có kiến thức sâu rộng cũng đã nhận ra cô không phải con người, mà là một yêu quái. Thái độ của các phái với yêu khác nhau: Ví dụ, Các Tạo Sơn là phe thân thiện với yêu, bà chủ nhà trọ ở đây là một hồ yêu, luôn có mối quan hệ tốt với các đời chưởng môn. Nhưng cũng có phái mang định kiến, dù không tỏ thái độ khinh miệt thì việc giữ vẻ trung lập đã là nể mặt Linh Quản Cục lắm rồi.

Còn những người ít hiểu biết hơn chỉ cho rằng cô sử dụng mộc thuật, nhưng lại thắc mắc không biết cô đã dùng bùa chú ở đâu? Và làm cách nào để thi triển được?

Ánh mắt mọi người tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Vị giám khảo trước đó còn cố che giấu cho cô: "......"

Lúc trước vẫn ổn mà, sao giờ lại tự bộc lộ nguyên hình rồi?

Long Huyền Cơ cúi chào rồi xuống đài, vẫn đứng ở góc cũ. Một số người cố tình tránh xa hoặc cô lập cô, nhưng cô không để ý.

Cô không muốn để mẫu thân nghĩ rằng mình vô dụng. Dù cô vẫn chỉ là một tiểu yêu chưa đến trăm tuổi, theo tuổi thọ của yêu thì cô vẫn là trẻ vị thành niên, nhưng lần đầu tiên gặp lại, cô muốn để lại ấn tượng tốt.

Long Huyền Cơ: [[Lén nhìn]]

Phó Thanh Vi: [!!!]

Long Huyền Cơ vui vẻ cất điện thoại, xung quanh có vài cánh hoa đào rơi xuống, đáp lên đầu và vai cô.

Mọi người lần nữa: "......"

Lộ hết rồi! Không giấu nữa đúng không?

Khi vừa hóa thành hình người, Long Huyền Cơ chưa biết kiểm soát yêu lực, cứ vui là tạo ra mưa hoa đào, buồn cũng mưa hoa đào, chỉ khác là khi khóc, những cánh hoa sẽ ướt đẫm. Lớn lên, cô học được cách kiểm soát, nhưng mỗi khi cảm xúc rõ rệt, vẫn không kiềm được mà để vài cánh hoa rơi.

Mẫu thân từng nói với cô khi đang quét những cánh hoa trong sân: Một con yêu quái có được cảm xúc của con người là điều rất quý giá. Cô có thể bộc lộ chúng, và nên bộc lộ chúng. Những người yêu thích cô sẽ mãi mãi yêu thích cô, còn những người không thích thì không cần để tâm.

Mỗi năm, khi phái Thanh Tịnh nhận đệ tử mới, cô đều xuống núi biểu diễn chiêu này, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.

Mẫu thân nhất định rất thích hoa đào, nếu không đã chẳng tự tay trồng cô, ngày đêm tựa vào thân cây của cô.

Cô từng, đang, và sẽ luôn rải hoa đào cho mẫu thân ngắm.

Tiêu Linh Tú kéo Long Huyền Cơ bị mọi người cô lập về phía mình, để cô đứng cùng nhóm.

Trên đầu Tiêu Linh Tú cũng rơi xuống hai cánh hoa đào. Sau ngần ấy trận đấu, cô tất nhiên đã nhận ra ai là người tốt.

Trận đấu của Mục Nhược Thủy không có bất ngờ, năm thắng không thua, đứng đầu bảng xếp hạng.

Những người không có thất bại nào khác là Cốc Truyền Âm và Công Dương Tôn.

Nhóm bốn thắng một thua gồm có Tiêu Linh Tú, Trương Lĩnh...

Trong số đó, Tiêu Linh Tú đấu với Cốc Truyền Âm, còn Trương Lĩnh xui xẻo hơn, rút trúng Mục Nhược Thủy. Kỹ năng người kiếm hợp nhất từng được giám khảo khen ngợi của hắn trở nên lu mờ trước một kiếm tiên thực sự. Tuy nhiên, Trương Lĩnh vẫn là người có thành tựu kiếm thuật cao nhất trong lứa này. Mục Nhược Thủy cố ý kéo dài hai hiệp để Phó Thanh Vi có thể nhìn rõ kỹ thuật kiếm của người cùng trang lứa.

Dạy dỗ đồ đệ không phải sở trường của cô. Kiếm pháp mà cô giỏi nhất thì Phó Thanh Vi học kém nhất. Trận pháp mà cô không biết lại là thứ Phó Thanh Vi nắm vững nhất.

Điều này chẳng phải đã nói lên tất cả sao?

Thay vì trực tiếp giảng dạy, cô thấy tạo cơ hội để Phó Thanh Vi tự lĩnh hội sẽ hiệu quả hơn.

Sau vài chiêu qua lại, sự kiên nhẫn ít ỏi của Mục Nhược Thủy cạn sạch. Cô dùng một trận mưa kiếm hoa lệ để tuyên bố chiến thắng.

Nếu như......

Chợt lóe lên trong đầu cô một ý nghĩ: Nếu mưa kiếm được phối hợp cùng mưa hoa đào đầy trời, độ hoa lệ có thể đủ khiến Phó Thanh Vi hét lên đến mất lý trí.

Quá phô trương, Mục Nhược Thủy cảm thấy những điều vô nghĩa nhất trong cuộc đời mình đều dành cho Phó Thanh Vi.

Nhưng hiện tại, mưa kiếm là đủ.

Như mọi lần, Phó Thanh Vi bị mê hoặc đến thất thần. Vừa xuống đài, nàng đã kích động lao đến ôm chầm lấy Mục Nhược Thủy, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng vì trận mưa hoa đào hình trái tim sáng nay của Long Huyền Cơ, không ai còn tin rằng hai người họ chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, nhìn họ bằng một góc độ hoàn toàn mới.

Mặc dù trong thời hiện đại, tình cảm sư đồ không còn là điều cấm kỵ như trước, nhưng các tu sĩ có mặt hầu hết đều có sư môn. Khi tưởng tượng việc này xảy ra với mình và sư phụ, họ không khỏi rùng mình. Huống hồ, hai người này chưa bao giờ che giấu, lại còn thân mật ôm nhau giữa đám đông, so với các người yêu thông thường còn táo bạo hơn.

Công Dương Tôn dù chậm hiểu đến đâu cũng cảm nhận được điều gì đó. Cô chỉ thấy hối hận vì không nhận ra sớm hơn, trước đây còn nói họ tình như mẹ con, giờ chỉ mong Phó đạo hữu đừng trách mình.

Phó Thanh Vi không chỉ ôm cô, mà còn kéo tay Mục Nhược Thủy vòng qua eo mình.

Tình cảm được nuôi lớn từng chút một. Sau khi xuống núi, hai người họ ngày ngày chung giường chung gối, Mục Nhược Thủy đã từng ngậm ngón tay nàng, cũng đã đưa ngón tay vào miệng nàng, nàng không cho phép sư tôn tiếp tục lạnh lùng với nàng nữa.

Chẳng qua Mục Nhược Thủy cũng như vậy, một khi cơ thể đã thích nghi với sự tiếp xúc gần gũi sẽ chỉ muốn ôm nhau chặt hơn, không còn cách nào quay lại nơi bắt đầu.

Dù trái tim đang gào thét rằng không được tiến thêm, cơ thể vẫn sẽ đầu hàng trước tiên.

Hai người họ đã đi đến bước này, từng bước một đều thuận theo tự nhiên.

Mục Nhược Thủy vuốt qua mái tóc của Phó Thanh Vi, bàn tay dừng lại nơi eo, rồi từ từ trở lại phần lưng.

Trên màn hình lớn hiện lên tên của Phó Thanh Vi và đối thủ. Phó Thanh Vi ngẩng đầu khỏi vai sư tôn, nói: "Em đi đây."

"Đại thắng trở về." Lời chúc từ miệng Quán chủ cũng mang điềm lành, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều so với ban đầu.

Phó Thanh Vi mỉm cười, đeo kiếm bước lên sàn đấu.

Có được sự động viên từ người trong lòng, ý chí chiến đấu của Phó Thanh Vi, vốn đã ngang ngửa đối thủ, càng bừng bừng mạnh mẽ. Các kỹ năng thân pháp và trận pháp mà nàng nắm vững tiến bộ rõ rệt qua từng trận đấu, tốc độ trưởng thành nhanh đến mức có thể thấy bằng mắt thường.

Phó Thanh Vi liên tiếp ném ra ba lá bùa chú, lửa từ bùa bốc lên thiêu đốt không khí, trong khi dưới đất, những gai nhọn từ đất bất ngờ trồi lên, khiến đối thủ không kịp phòng bị.

Khi trận pháp sắp hoàn thành, Phó Thanh Vi đặt một lá phù vào chỗ cuối cùng, gần như đã định đoạt chiến thắng.

Bốn thắng một thua, tổng 4 điểm, xếp hạng bảy.

Vòng đầu của giải đấu đối kháng cá nhân kết thúc.

Linh Quản Cục cho mọi người nghỉ một ngày để hồi phục, phân nhóm và nhiệm vụ cho vòng hai sẽ được thông báo sau.

Khi bảng xếp hạng đã ngã ngũ, có người vui mừng phấn khởi, có người ủ rũ thất vọng.

Nhưng khi cánh cửa của tòa nhà Linh Quản Cục mở ra, ánh nắng hoàng hôn tràn vào, ánh chiều tà dịu dàng chưa tan, tất cả mọi người ùa ra trong gió, như những cây cối được vươn mình tự do. Hai vị giám khảo đứng dưới bậc thang nhìn theo, như thể nhớ lại chính mình của những năm tháng xa xưa.

Long Huyền Cơ hòa mình vào khung cảnh, rải những cánh hoa đào của mình theo gió.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được mùa xuân đã đến.

Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy, và Long Huyền Cơ tiện đường về khách sạn cùng nhau.

Sự hiện diện của Long Huyền Cơ còn không rõ ràng bằng Tiểu Tam Hoa trong lòng Mục Nhược Thủy.

Nếu cô nói nhiều, có lẽ Mục Nhược Thủy sẽ không thích vì cô làm phân tán sự chú ý của Phó Thanh Vi. Nhưng hiện giờ, sự yên lặng của cô lại rất vừa vặn.

Ánh mắt của Phó Thanh Vi vẫn chỉ hướng về cô.

Cánh cửa phòng khép lại.

Phó Thanh Vi hỏi: "Ngày nghỉ này, người muốn đi đâu?"

Mục Nhược Thủy nói: "Về núi."

Phó Thanh Vi đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý.

Mục Nhược Thủy ngồi trên mép giường, mũi chân khẽ đá nhẹ vào phần thịt mềm của Phó Thanh Vi từ phía sau, hỏi: "Em định làm gì với người của phái Thanh Tịnh?"

"Làm gì là làm gì?" Phó Thanh Vi bị cô đá, cơ thể lảo đảo, lòng cũng rung động theo, đáp: "Chỉ làm bạn thôi, không phải em đã nói rõ với cô ấy rồi sao?"

"Vậy em nói với cô ấy, đừng gọi ta là sư nương."

"Tại sao?" Phó Thanh Vi dừng tay, quay lại nhìn. Không phải tối qua cô đã ngầm đồng ý rồi sao?

"Không thích cô ấy thân thiết với em như vậy."

Công nhận cách gọi sư nương chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc công nhận quan hệ mẹ con giữa Phó Thanh Vi và cô ấy sao? Thậm chí còn thân thiết hơn cả với cô, người giữ vai trò sư tôn. Mục Nhược Thủy vừa nghĩ đến đã cảm thấy không thoải mái.

"Thì ra là vậy."

Dù hơi tiếc, nhưng miễn sư tôn không ghét cô ấy là được. Sư tôn chưa bao giờ nói vòng vo, nếu nói không thích vì một lý do, chắc chắn sẽ không có lý do khác.

Phó Thanh Vi nói: "Được rồi, lát nữa em sẽ nhắn WeChat cho cô ấy."

*

Phòng của Long Huyền Cơ nằm ở cuối hành lang. Trước khi về phòng, cô đi gõ cửa phòng của Triệu Dương Hạ. Dù là lo lắng hay chỉ là trực giác, tay cô vẫn gõ lên cánh cửa, tập trung lắng nghe.

Cốc cốc cốc...

Cạch.

Cửa mở rất nhanh, đạo hữu Triệu mặc áo choàng ngủ của khách sạn, xuất hiện trước mặt nàng.

"Sao vậy, đạo hữu Long?"

"Nghe nói hôm nay anh không khỏe phải xin nghỉ, bần đạo biết chút y thuật, đặc biệt đến xem có thể giúp gì được không." Long Huyền Cơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh, cứng cỏi của người đàn ông hơn ba mươi tuổi trước mặt.

"Tôi ngủ cả ngày, giờ đã khỏe hơn nhiều rồi. Đa tạ đạo hữu quan tâm."

"Để bần đạo bắt mạch cho anh nhé."

"Điều này... làm phiền đạo hữu rồi." Triệu Dương Hạ nghiêng người, thắt chặt áo choàng ngủ hơn, lịch sự mời cô vào phòng, nhưng vẫn để cửa mở.

Long Huyền Cơ thu mạch chẩn về, nói: "Quả nhiên không có vấn đề gì."

Triệu Dương Hạ lần nữa cảm ơn nàng và tiễn cô ra tận cửa.

*

Long Huyền Cơ ngồi trên ghế, chân đặt trên thảm, luân phiên đá qua lại từ chân trái sang chân phải.

Chẳng lẽ là cô nghĩ quá nhiều?

Chiếc điện thoại trên bàn khẽ rung.

Phó Thanh Vi: [Ta và sư nương của con về nhà trước nhé, có duyên gặp lại trong nhiệm vụ tiếp theo]

Phó Thanh Vi: [À đúng rồi, sư nương của con ngại ngùng, lần sau cứ gọi ngài ấy là đạo hữu Mục nhé]

Phó Thanh Vi: [Ta còn muốn thỉnh giáo con về mộc thuật đó, không biết con người có học được đạo pháp của yêu không, lúc nào rảnh cùng nghiên cứu nhé.]

Long Huyền Cơ nhìn từng tin nhắn hiện lên, chưa nghĩ xong cách trả lời tin trước thì tin tiếp theo lại đến.

Long Huyền Cơ: "......"

Mẫu thân kiếp này nói nhiều quá, nhiều đến mức cô không quen.

Trước đây, phần lớn thời gian đều là cô hỏi một câu, mẫu thân mới trả lời một câu.

Long Huyền Cơ: [Được ^_^]

Hai người họ muốn có thế giới riêng, còn cô đã là đứa trẻ lớn, không thể theo sau quấy rầy họ được.

Có thể gặp được mẫu thân, thêm được WeChat là nàng đã thấy rất tốt rồi.

Đạo hữu Tiêu ngày mai còn hẹn cô và đạo hữu Công Dương cùng đi chơi. Tiêu đạo hữu là một người tốt, ngày mai cô sẽ tặng cho cô ấy một nhành hoa.

Nói thật lòng, mẫu thân đột nhiên trở thành thiếu nữ hai mươi tuổi, tính cách cũng thay đổi, Long Huyền Cơ cũng cần thời gian thích nghi. Cô không thể giống như khi còn nhỏ, cứ quấn lấy mẫu thân mà gọi "mẫu thân" hết lần này đến lần khác, vì làm vậy sẽ khiến sư nương không vui.

Đừng nghĩ cô chậm chạp, chuyện gì cô cũng nhìn rõ.

Hạnh phúc của mẫu thân chính là hạnh phúc của cô.

Long Huyền Cơ: [Trăm năm hòa hợp nhé ^_^]

Phó Thanh Vi nhìn tin nhắn này, quay sang giải thích với Mục Nhược Thủy: "Ý là chúng ta sẽ ở bên nhau trăm năm, chúc chúng ta khỏe mạnh, trường thọ."

Mục Nhược Thủy nhìn nàng với ánh mắt như muốn nói "Em coi ta là kẻ ngốc à?"

Phó Thanh Vi cười chữa cháy: "Chỉ là một tiểu yêu, không hiểu chuyện, nói lung tung thôi, người đừng giận."

Mục Nhược Thủy hỏi lại: "Ai là tiểu yêu?"

Phó Thanh Vi mỉm cười, môi cong lên: "Người đó."

Mục Nhược Thủy: "......"

Phó Thanh Vi lập tức quỳ xuống xin lỗi, cúi đầu: "Em cũng không hiểu chuyện, em đã nói bậy, xin lỗi người!"

Mục Nhược Thủy đôi khi cảm thấy nếu để bụng thì quá mất mặt, nhưng không để bụng lại cảm thấy khó chịu.

"Qua đây."

Phó Thanh Vi vội vàng bước nhanh đến, chờ đợi sự ban ơn từ sư tôn.

Mục Nhược Thủy kéo áo khoác của nàng xuống, bên trong là một chiếc áo hai dây bó sát. Dây áo mỏng manh nằm trên bờ vai trắng ngần, dáng áo ôm trọn đường nét vòng một, hai cánh tay hoàn toàn lộ ra.

Khi quay lưng lại, phần lưng thon gọn cũng phô bày trọn vẹn, đôi xương bướm nhô lên, chuyển động nhẹ nhàng như cánh bướm.

Trong phòng có bật máy sưởi, không lạnh. Phó Thanh Vi chỉ mặc chiếc áo hai dây ôm sát, ngồi xổm trước vali để thu dọn đồ đạc, trong lòng nghĩ: Sư tôn đúng là có chút biến thái.

Phó Thanh Vi thích điều này.

Sau khi sắp xếp xong hành lý, nàng tự giác đến trước mặt Mục Nhược Thủy, tay đặt lên vai cô, từ từ ngồi xuống trên đùi người phụ nữ.

Trước đây, nàng từng ngồi như thế này một lần, Mục Nhược Thủy nói nàng to gan, rồi hất nàng xuống.

Lần này, Mục Nhược Thủy vẫn nói: "To gan."

Nhưng sau đó lại vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, vùi đầu vào cổ nàng, chậm rãi ngửi mùi hương dịu dàng từ cơ thể nàng.

Khi không còn lớp áo che chắn, mùi hương cơ thể nàng càng rõ ràng hơn, không bị thứ gì xen lẫn, thuần túy là mùi của chính nàng.

Bàn tay Mục Nhược Thủy vuốt nhẹ lên vai trần trắng nõn, đầu ngón tay lướt qua làn da mịn màng, không hề cảm thấy hành động này có gì mờ ám, hoặc có thể nói, cô hoàn toàn nhận thức được nhưng vẫn để nó tiếp diễn.

Cô thật sự rất thích cơ thể của nàng.

Lằn ranh giữa thầy và trò của hai người, qua mỗi lần dụ dỗ và chủ động, đang dần trở nên mong manh.

Không nên, nhưng không thể ngừng lại.

Mục Nhược Thủy nhìn khuôn mặt nàng trong lòng mình từng chút đỏ lên, đầu ngón tay vuốt nhẹ đến môi nàng, dừng lại một lúc, chờ đợi để bản thân nuốt xuống cảm xúc, sau đó ra lệnh: "Mở miệng."

Phó Thanh Vi ngước mắt nhìn, thấy ánh mắt cô tối tăm sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng không rời.

Sư tôn lại muốn...?

Dù xấu hổ, nàng vẫn ngoan ngoãn hé mở đôi môi, hai ngón tay của Mục Nhược Thủy trượt vào, kẹp lấy đầu lưỡi nàng.

Phó Thanh Vi: "Ưm... ưm?"

Mục Nhược Thủy cúi nhìn, ánh mắt chỉ tập trung vào phần đỏ hồng mềm mại giữa hai ngón tay, nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu, đừng sợ."

Phó Thanh Vi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, sự co thắt trong khoang miệng khiến ngón tay Mục Nhược Thủy cũng bị hút nhẹ một cái.

Bất ngờ, cổ họng Mục Nhược Thủy suýt phát ra một âm thanh lạ lẫm.

Cô kìm nén, khẽ nói một tiếng "Ngoan", dịu dàng dỗ dành: "Như lần trước, ăn thêm một lần nữa."

Như lần trước?

Nhưng bây giờ là ban ngày.

Phó Thanh Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, à, trời đã tối rồi, vậy thì không sao.

Mục Nhược Thủy hạ giọng hỏi: "Còn nhớ cách làm không?"

Tất nhiên Phó Thanh Vi nhớ.

Nàng biết ngay mà, sư tôn lại muốn nàng ngậm ngón tay cô.

Chuyện này chẳng lẽ lại dễ gây nghiện?

Nhưng việc bị giữ lưỡi khiến nàng khó phát huy, vì vậy nàng giơ tay nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, trước tiên từ từ rút ngón tay cô ra.

Sau đó, nàng cúi đầu, thuần thục hôn nhẹ và liếm dọc từ gốc ngón tay lên, từng chút một làm ướt chúng.

Phó Thanh Vi ngậm ngón tay cô vào miệng, theo thói quen ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Mục Nhược Thủy, phát hiện cô cũng đang tập trung nhìn nàng.

Hai ánh mắt chạm nhau, gương mặt Phó Thanh Vi lập tức đỏ bừng.

Rõ ràng lần trước cô đã cúi mắt xuống, không đối diện ánh nhìn trực tiếp của nàng, nên Phó Thanh Vi mới có thể thoải mái làm cô hài lòng, tự nhủ rằng đây chỉ là một vai diễn đơn độc.

Nhưng khi màn diễn này từ đầu đến cuối lại trở thành sự hợp tác giữa hai người, mà ánh mắt của Mục Nhược Thủy cứ chăm chú dõi theo cách nàng từng chút một làm cô ướt, từng chút nhét vào miệng, liếm, cắn, đến khi không thể tiếp tục nữa, mọi thứ lại tràn đầy sự khiêu gợi.

Phó Thanh Vi cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa.

Nhưng Mục Nhược Thủy không buông tha nàng, các đốt ngón tay trong miệng nàng bắt đầu trêu đùa, cọ nhẹ vào đầu lưỡi mềm mại của nàng.

"Tiếp tục đi."

***

Lời tác giả:

Muốn tiếp tục thì mở miệng ra mà nói aaa [Để ta xem nào!]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me