TruyenFull.Me

[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C95 - Ưm...... Sư tôn

ThanhThat910

May mắn là Phó Thanh Vi luôn có thói quen chụp ảnh để lưu lại mọi thứ. 

Những vết đỏ xuất hiện trên cổ nàng một cách khó hiểu cũng không hoàn toàn không khiến nàng nghi ngờ. Lùi một bước mà nói, ngay cả khi đây là bệnh ngoài da cần đi khám bác sĩ, cũng phải cho bác sĩ xem "vết muỗi đốt" này trông như thế nào. 

Phó Thanh Vi lấy điện thoại, tìm ảnh trong album, đưa cho Cam Đường xem: 

"Giúp mình xem cái này là gì?" 

Cam Đường bỗng sáng mắt, tim đập nhanh, suýt chút nữa ngất xỉu vì phấn khích: Mẹ ơi, cp của con lại phát đường rồi! Lại còn là kiểu "do" luôn rồi! 

Phó Thanh Vi cắt ngang suy nghĩ của cô: 
"Đừng phấn khích vội!!! Xem kỹ giúp mình một chút." 

Cam Đường thu hồi tâm trí du cp, cẩn thận xem xét, sau đó kéo Phó Thanh Vi ngồi xuống bên cạnh mình, cả hai chen chúc trong góc ghế, bí mật trao đổi. 

Cam Đường: "Đây chẳng phải là dấu hôn sao?" 

Phó Thanh Vi: "Thật không?" 

Cam Đường: "Chắc chắn, ừm, dựa trên kinh nghiệm ít ỏi của mình, khả năng đúng là 99%." 

Phó Thanh Vi trầm ngâm: "Không có khả năng là muỗi đốt à?" 

Cam Đường: "Nhà ai có muỗi to vậy chứ? E rằng là 'muỗi bự' cỡ sư tôn cậu thôi." 

Phó Thanh Vi đã tin một nửa, khóe môi khẽ cong lên: "Không được nói bừa đâu nhé." 

Cam Đường nhìn ánh mắt lấp lánh của nàng, dùng khuỷu tay huých nhẹ nàng, trêu chọc: "Chị em, cậu ăn ngon ghê nhỉ?" 

Phó Thanh Vi không nhịn được cười lớn, sau đó khiêm tốn đáp: "Cũng như nhau thôi." 

Hai "cô gái được ăn ngon" ngồi bên nhau, người này nhìn người kia, mắt ngập tràn nụ cười hiểu ý. 

Hạnh phúc lớn nhất đời người không gì bằng cùng bạn thân bị "trồng dâu" đầy cổ. 

Cam Đường nhớ lại người "bạn gái" ở nhà mình, nụ cười chợt nhạt đi một chút, nhưng Phó Thanh Vi đang đắm chìm trong niềm vui vì bí mật được hé lộ nên không nhận ra. 

Phó Thanh Vi bất chợt hỏi: "Hai người tiến tới bước cuối cùng chưa?" 

Cam Đường cứng đờ: "Không phải tối qua cậu gọi điện nghe được rồi sao?" 

Phó Thanh Vi thú nhận: "Kêu như vậy chưa chắc đã đến bước cuối đâu." 

Khi sư tôn ăn nàng, xoa nàng, nàng cũng kêu giống như vậy.

May mà Cam Đường không nghĩ nhiều về việc ai là người sinh ra bản năng kêu, chỉ xấu hổ gật đầu nhẹ. 

Phó Thanh Vi đầy ngưỡng mộ. 

"Sao mới quen nhau không lâu mà tiến độ nhanh thế?" 

"Ham mê sắc đẹp, cộng thêm ế lâu năm là được thôi." Cam Đường cố tình lảng ánh mắt nàng, chuyển chủ đề sang Phó Thanh Vi: "Còn cậu thì sao?" 

"Không tiện nói." 

Phó Thanh Vi rít một hơi. 

Những gì nàng nghĩ trong thực tế chưa chắc đã là tiến độ thực sự. 

"Muỗi lớn" sư tôn không biết đã làm sau lưng nàng bao nhiêu việc. 

Phó Thanh Vi chỉ có thể chắc chắn một điều, chỉ vào cổ mình nói: "Đây là để lại mấy hôm trước, tụi mình vẫn đang kéo cày chậm rãi như trâu già thôi." 

Nếu để Mục Nhược Thủy nghe thấy mình bị gọi là trâu già, cô chắc chắn sẽ giận. 

May mà sư tôn không ở đây, Phó Thanh Vi có thể tự do đùa cợt sau lưng. 

Cam Đường an ủi: "Tiến từ từ cũng tốt mà, dù sao cậu cũng không phải không được hưởng thụ, sắp chạm giới hạn cũng là một dạng tình thú đấy." 

Phó Thanh Vi nghiêm mặt: "Cậu nói chuyện vượt mức rồi, chú ý một chút khi ở ngoài chứ." 

Cam Đường phàn nàn:  "Nói cứ như cậu không quá đà ấy, dám làm mà không dám nhận." 

Phó Thanh Vi lườm cô. 

Cam Đường nói: "Được rồi, được rồi, ăn lẩu thôi, còn chưa ăn mà đã phải thêm nước rồi nè." 

Phó Thanh Vi quay lại chỗ đối diện, nhanh chóng gắp vài lát rau trụng lẩu, lấp đầy chiếc bụng rỗng của mình. Cam Đường ở phía đối diện ăn phần lẩu cay đỏ rực, miệng bóng loáng, cúi đầu ăn ngấu nghiến, như thể đang trốn tránh điều gì đó. 

Chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Phó Thanh Vi: "Cậu và bạn gái quen nhau thế nào? Thoát ế từ khi nào vậy? Sao mình không biết?"

Cam Đường khẽ run lông mi, sắp xếp lại những lời đã nghĩ suốt cả ngày, rồi ngẩng đầu lên.

"Tụi mình yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, chị ấy lớn hơn mình vài tuổi. Thoát ế chỉ mới mấy hôm trước, nên chưa kịp nói với cậu."

"Chị ấy là người thế nào?"

"Là một tỷ tỷ, đã đi làm rồi."

"Quá trình yêu đương thì sao?"

"Chỉ là yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó hai bên hợp ý nhau. Một hôm chị ấy đến nhà mình chơi, rồi chúng mình làm...... thế là thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau."

"Sao không nói với mình ngay lúc đó?"

"Cậu bận mà, đúng không?" Cam Đường vừa nhấm nháp cốc sữa mận lạnh, vừa lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt nàng và nói, "Hơn nữa mới bên nhau mấy ngày, mình muốn đợi tình cảm ổn định rồi mới nói."

Lý lẽ rõ ràng, nhưng lời nói ra ít ỏi, không hợp với bản tính hay lảm nhảm của Cam Đường.

Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc bén khiến Cam Đường có cảm giác như bị gai đâm vào lưng, phải cố nhịn để không ngọ nguậy.

Phó Thanh Vi thu lại ánh mắt, cười nói: "Khi nào dẫn chị ấy ra mắt mình đây?"

Cam Đường thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười: "Nhất định sẽ có cơ hội."

Hai người tiếp tục ăn lẩu, chủ đề chuyển từ chuyện yêu đương nhạy cảm sang luận văn tốt nghiệp và các câu chuyện tám nhảm. Phó Thanh Vi vừa ăn vừa nghe, thỉnh thoảng thảo luận đôi câu. Trong quán lẩu chật kín bạn bè và các cặp đôi đi cùng nhau, Phó Thanh Vi cảm nhận được khoảnh khắc bình dị của đời thường.

Một bữa ăn kéo dài từ 5 giờ đến 7 giờ rưỡi, trong lúc đó Phó Thanh Vi nhắn tin báo bình an cho Mục Nhược Thủy không dưới năm lần.

Phó Thanh Vi: [Vẫn đang ăn]

Mục Nhược Thủy: [Được]

Phó Thanh Vi: [Thích người]

Đến 7 giờ, sau khi gửi tin nhắn, nàng nhìn sang Cam Đường ở phía đối diện, hỏi: "Cậu không nhắn tin cho bạn gái à? Chị ấy không kiểm tra cậu sao?"

Cam Đường lập tức cầm điện thoại lên, định gửi tin nhắn để bù lại, nhưng rồi lại đặt xuống, nói: "Chị ấy đang tăng ca, mình làm phiền thì không hay lắm."

Phó Thanh Vi đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, nâng cằm lên, dùng ánh mắt dò xét nhìn Cam Đường.

Nàng cảm thấy bạn thân mình có điều gì đó rất không đúng.

Cam Đường lên tiếng phá vỡ không khí: "Cậu thuộc loại tình yêu sư đồ, đương nhiên không hiểu. Ngày nào cũng có lý do chính đáng mà quấn quýt bên nhau."

Phó Thanh Vi mỉm cười, tâm trí lại trôi về phía xa, nơi Mục Nhược Thủy đang ở đó.

7 giờ rưỡi, hai người chia tay tại cửa trung tâm thương mại.

Phó Thanh Vi uống nhiều sữa đậu nành đến mức hơi chếnh choáng. Trước khi rời đi, nàng nắm lấy tay Cam Đường, nói: "Chuỗi đồng tiền Ngũ Đế mình tặng, cậu nhất định phải đeo đấy."

"Biết rồi mà."

"Mà này, gần đây cậu có thỉnh thoảng thấy lạnh không?"

"Sao cậu biết?"

"Đợi chút." Phó Thanh Vi nói, "Mình cho cậu xem chút tài nghệ."

Nàng chạm tay lên vai và đỉnh đầu Cam Đường, điều chỉnh ba ngọn lửa dương khí, khiến hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể Cam Đường, thấm đến từng tế bào, lan khắp toàn thân.

Cam Đường, vốn thường cảm thấy lạnh dù vào đầu hè, giờ lòng bàn chân ấm áp, suýt chút nữa định tháo khăn lụa ra, đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn.

Cam Đường kinh ngạc: "Chị em, không phải, cậu đúng là đạo sĩ thật à?"

Phó Thanh Vi: "Chứ còn giả sao?"

Con người có ba ngọn lửa, ở hai vai và đỉnh đầu. Dân gian cũng có câu "Đi đường ban đêm đừng quay đầu lại."

Phó Thanh Vi nói:  "Thời gian trước cậu chắc hẳn hơi xui xẻo, giờ không sao nữa rồi. Mình đã nâng cao dương hỏa cho cậu, biết đâu vận may sắp tới sẽ tốt hơn." 

Cam Đường hoàn toàn tâm phục khẩu phục: "Đại sư, có bùa thi đậu không? Tôi muốn đậu kỳ thi." 

Phó đại sư nghiêm nghị: "Cấm gian lận!" 

Hai người chia tay, mỗi người đi tìm bạn gái của mình. 

Cam Đường quay lưng về phía Phó Thanh Vi, bước nhanh về phía trước. Cơ thể vừa mới ấm lên, phía sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh. 

May mà cô đã tính trước, để bạn gái ở nhà, nếu không dù cô có giấu giếm kỹ đến đâu, Phó Thanh Vi cũng có thể phát hiện ra. 

Chị em của cô quả là đáng sợ. Cam Đường vừa tự hào vừa bất an. 

Mang theo hàng chục chú thỏ nhỏ nhảy loạn trong lòng, cô ngồi lên tàu điện ngầm về nhà, trái tim đập thình thịch. 

Vừa bước vào khu chung cư, điện thoại của cô rung lên một cái. 

⬛: [Về chưa?]

Cam Đường bước nhanh hơn.

[Sắp tới dưới nhà rồi]

⬛: [Ngẩng đầu lên]

Cam Đường ngẩng mắt, trong làn gió đầu hạ, một dáng người cao ráo khoác áo dạ kẻ ô đen trắng đứng dưới gốc cây trước cửa tòa nhà. Gió thổi tung mái tóc dài xoăn màu lanh óng ả của cô ấy, gương mặt đẹp như một đóa hồng đương nở rộ. 

"Chị!" Cam Đường không giấu được niềm vui, chạy vội về phía cô ấy. 

Khi vừa đến trước mặt và định đưa tay ôm, Cam Đường khéo léo tháo chuỗi tiền Ngũ Đế trên cổ tay, cất vào túi, sau đó dang tay chờ người kia ôm mình. 

Giây tiếp theo, cô đã rơi vào vòng tay mềm mại, mát mẻ của người ấy. 

Cam Đường dụi mặt vào cổ cô ấy, làm nũng: "Không phải bảo chị ở nhà đợi em sao?" 

"Chị muốn gặp em sớm hơn." 

Cam Đường ngay lập tức cảm thấy sợ hãi. 

Nếu Phó Thanh Vi tiễn cô về nhà thì......

Thôi, những chuyện chưa xảy ra thì không nên nghĩ đến. 

Cô nắm lấy tay người phụ nữ, dẫn cô ấy vào cửa tòa nhà. Đụng mặt một người hàng xóm cùng tòa, ánh mắt người đó dừng lại trên bàn tay hai người đang đan vào nhau. 

Cam Đường vội kéo người kia ra sau lưng mình. 

Lướt qua người hàng xóm, cả hai bước vào thang máy. 

Nút tầng sáng lên dù chưa ai chạm vào, cả hai vừa hôn nhau vừa loạng choạng bước ra khi cửa thang máy mở. Đèn cảm ứng ở hành lang bật sáng, Cam Đường bị người kia ép vào tường hôn sâu, cô vừa hé môi đáp lại vừa lần mò vân tay mở khóa cửa. 

Cánh cửa nhanh chóng mở ra rồi đóng lại với một tiếng "cạch." 

Trong bóng tối ở cửa ra vào, tiếng quần áo xào xạc rơi xuống đất. 

Cam Đường dựa cằm lên hõm vai của người phụ nữ, hơi thở dồn dập, mọi giác quan hoàn toàn bị cô ấy chi phối. 

Khi khoảnh khắc cuối cùng đến, Cam Đường ngẩng đầu, hôn người phụ nữ, đến cả đầu lưỡi cũng khẽ run rẩy. 

Bàn tay cô ấy vẫn giữ nguyên vị trí, nhẹ nhàng xoa dịu, kéo dài cảm giác mãnh liệt ấy. 

Khi đã bình tĩnh lại, Cam Đường đẩy cô ấy xuống ghế sofa, quỳ lên trên, cởi chiếc áo dạ mềm mại, gạt bỏ lớp áo trong và nội y, cúi xuống từng chút một hôn lên từng tấc da thịt. 

Sau cuộc ân ái.

Một ngọn đèn vàng mờ bật sáng trong phòng khách. Máy phát đĩa than mới mua tự động bật, giai điệu êm dịu tràn ngập không gian, xoa dịu dư âm của cơ thể. 

Người phụ nữ vuốt lại mái tóc xoăn dài, dày mượt của mình, ngồi dậy khỏi người Cam Đường, ôm lấy vai cô, cả hai cùng cuộn tròn trong một chiếc chăn, làn da vẫn khắng khít dưới lớp vải mỏng. 

Tình yêu của họ, khi bình minh lên thì trốn cùng những vì sao, chỉ khi màn đêm buông xuống mới bộc lộ hết mình trong vòng tay của nhau.

*

Phó Thanh Vi đứng ở cửa trung tâm thương mại, để gió thổi làm đầu óc mơ màng vì uống sữa đậu nành quá nhiều trở nên tỉnh táo hơn.

Nàng đứng đó, nhắn tin cho Mục Nhược Thủy: [Ăn xong rồi]

Mục Nhược Thủy: [ . ]

Phó Thanh Vi: [Bây giờ sẽ về ngay]

Mục Nhược Thủy: [Bật định vị cho ta]

Phó Thanh Vi: [[Chia sẻ vị trí thời gian thực]]

Nàng đi xuống bãi đậu xe để lái về nhà. Vào giờ cao điểm tầm 7-8 giờ, tuyến đường mà nàng phải đi qua hiện lên màu đỏ trên bản đồ. Nàng gửi tin nhắn thoại cho Mục Nhược Thủy, báo trước rằng sẽ về muộn vì tắc đường, sau đó đặt điện thoại xuống, kiên nhẫn di chuyển chậm rãi trong dòng xe cộ.

Chiếc xe trắng đậu vào đúng vị trí trên mặt đất, Phó Thanh Vi cầm điện thoại, bước nhanh về nhà.

Chưa kịp tới chân tòa nhà, nàng đã thấy tà áo xanh của Mục Nhược Thủy bị làn gió đêm thổi tung, hiện lên trong tầm mắt.

Phó Thanh Vi vui sướng chạy tới vài bước và dừng lại trước mặt Mục Nhược Thủy, thở hổn hển, trái tim đập thình thịch như muốn truyền tải sự xúc động quá mức của nàng.

Phó Thanh Vi: "Người đã đợi lâu chưa?"

Mục Nhược Thủy giơ điện thoại lên, trang cập nhật vị trí thời gian thực hiện rõ trên màn hình.

Phó Thanh Vi: "......"

Thôi được rồi, sư tôn chỉ thông minh thôi mà, không muốn đứng chờ ngu ngốc dưới lầu thì có gì sai?

Dù sao, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô xuống đây đón mình.

Phó Thanh Vi bước tới, trao cho Mục Nhược Thủy một cái ôm thật chặt.

Mục Nhược Thủy trong khi không giải thích, đã để lại một lời nói dối nhỏ vô hại. Dù có thể thấy được vị trí thời gian thực, nhưng từ lúc Phó Thanh Vi bảo sẽ về, cô đã đứng đợi nàng, thậm chí xuống trước một khắc để đón lấy ánh mắt đầu tiên của nàng.

Cái ôm của Phó Thanh Vi siết quá chặt, Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng bóp vào sau gáy nàng.

Đôi khi là để từ chối, đôi khi là để khuyến khích. Phó Thanh Vi sẽ tự hiểu tùy theo tình huống.

Ánh trăng thật đẹp, bóng cây lay động nhẹ nhàng.

Sau khi buông vòng tay, hai tay Mục Nhược Thủy giữ lấy eo Phó Thanh Vi, nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo mảnh mai ấy, thuận thế cúi xuống để nàng hôn lên môi cô.

Nàng khẽ cắn, lướt qua hàm răng, tìm đến sự mềm mại để quấn quýt.

Mục Nhược Thủy khép mắt, đáp lại nàng.

Phó Thanh Vi nhẹ nhàng hôn cô, một tay từ eo trượt dần ra sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể được bao bọc trong tà áo xanh.

Nàng giữ lấy đôi môi nóng ấm của Mục Nhược Thủy, trong lòng nghĩ: Việc này khác gì yêu nhau đâu?

Phó Thanh Vi là người chủ động kết thúc nụ hôn kéo dài quá mức.

Trán hai người tựa vào nhau.

Khi cả hai mở mắt, ánh nước trong đáy mắt họ phản chiếu cùng một cảm xúc.

Nhưng lại có một người không thừa nhận.

Mục Nhược Thủy kéo giãn khoảng cách trước, nói: "Nếu còn như vậy mà không xin phép, ta sẽ trừ một phần thưởng của em."

Phó Thanh Vi: "Sư tôn không thích sao?"

Mục Nhược Thủy cứng miệng: "Không thích."

Phó Thanh Vi bước thêm một bước: "Sư tôn cảm thấy không thoải mái sao?"

Mục Nhược Thủy không thể phản bác, chỉ đành im lặng.

Trên đời này không ai có thể khiến cô làm điều mà cô không thấy thoải mái.

Hôn Phó Thanh Vi khiến cô thoải mái đến tan chảy, đôi môi ấm áp quấn lấy, cảm giác ấy thật sự làm cô chìm đắm.

Phó Thanh Vi đẩy cô dần về phía cửa tòa nhà, nói: "Vẫn còn chuyện thoải mái hơn, sư tôn có muốn làm không?"

Mục Nhược Thủy đã làm rồi.

Nhưng cô không hề nghĩ rằng mình có thể bị lộ, cứ ngỡ bản thân giấu rất kỹ.

Mục Nhược Thủy bình thản nói: "Ta không hiểu em đang nói gì."

Phó Thanh Vi chậm rãi "ồ" một tiếng, nói: "Nhầm rồi, là đệ tử muốn." 

"Muốn gì?" 

"Muốn sư tôn làm cho em những điều thoải mái hơn." Phó Thanh Vi nhìn cô, thẳng thắn nói. 

Lưng Mục Nhược Thủy va vào cửa kính của tòa nhà. 

Uỵch một tiếng. 

Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng tỏ, đệ tử tốt của cô lại có thể nói ra những lời như thế này! 

Mục Nhược Thủy tự giải thích sự nóng bừng trên mặt mình là do tức giận khi đệ tử không ra dáng gì cả. Nhưng sự tức giận này thật sự không đủ mạnh để duy trì vẻ ngoài nghiêm nghị. 

Mục Nhược Thủy mấp máy môi, nhưng không thốt ra được lời nào, xoay người bước lên lầu. 

Ông Trời có thể làm chứng ban đầu cô chỉ xuống để đón Phó Thanh Vi, rồi cùng nhau trở về đạo quán Bồng Lai. 

Phó Thanh Vi lững thững theo sau, ấn nút thang máy với vẻ mặt vô tội. 

Mục Nhược Thủy nhìn con số trên thang máy không ngừng tăng lên, chợt nhận ra: "Lên làm gì? Chúng ta không phải định về sao?" 

Phó Thanh Vi giả ngây: "Em không biết, em chỉ nghe theo sư tôn thôi." 

Sư tôn hoàn toàn rối loạn, như một cuộn chỉ rối tung. 

Trong thang máy lên xuống, cô cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ rối ren của mình, rồi ra lệnh: "Bấm tầng 1." 

"Rõ, thưa sư tôn." 

Mục Nhược Thủy thậm chí không còn sức để chỉnh lại cách nói của nàng nữa. 

Cô ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn, nhắm mắt giả vờ ngủ để trốn tránh. Phó Thanh Vi lái xe rời khỏi khu chung cư, xuyên qua ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, hướng về Bồng Lai Quán ở vùng ngoại ô. 

Trong xe, những bài hát nhẹ nhàng phát qua loa, khóe môi Phó Thanh Vi giữ nguyên một nụ cười nhàn nhạt. 

Chặng đường hai tiếng trôi qua trong chớp mắt. Mục Nhược Thủy đưa nàng lên núi, chưa vào đến cửa đạo quán Bồng Lai đã đi thẳng tới suối nước nóng. 

Trước khi đi, cô còn cố tình dặn: "Không cần mang đồ ngủ cho ta." 

Tiểu Tam Hoa chạy vòng quanh chân nàng, lo lắng kêu meo meo. Phó Thanh Vi mở một hộp đồ ăn cho mèo, đặt vào chiếc đĩa nhỏ dưới mái hiên, sau đó trở về phòng, ngồi xuống bàn làm việc, chống cằm mỉm cười, suy nghĩ một lúc, rồi lại cười. 

Là một cô gái từng ngây thơ, sau khi có người trong lòng, nàng đã chủ động tìm hiểu những điều không thể miêu tả bằng lời.

Từ màn dạo đầu, quá trình, đến kết quả, nàng đều xem qua. 

Lần đầu thấy những vết đỏ kỳ lạ xuất hiện trên cổ mình, nàng không phải không nghĩ đến dấu hôn. Thậm chí, trực giác đầu tiên của nàng đã mách bảo chính là nó. Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị nàng gạt bỏ. 

Bởi vì nàng quá tin vào sự chính trực của sư tôn. 

Lỗi là do nàng đã nghĩ Mục Nhược Thủy là một người quá đứng đắn. 

Một người có thể hôn đệ tử, nửa đêm còn không từ chối khi đệ tử cho ăn, thì có thể là một sư tôn đúng mực sao? 

Còn nữa, có sư tôn nào lại thường xuyên xoa bóp đến khi đệ tử chảy nước? 

Ai lại đưa ngón tay vào miệng đệ tử, đùa nghịch lưỡi của nàng, mô phỏng những động tác ái muội? 

....... 

Những tội lỗi chồng chất, viết ra giấy cũng không hết.

Nếu sư tôn là một người không đứng đắn, thì tất cả mọi chuyện phải được nhìn nhận lại. 

Trước tiên, nàng phải xem xét lại những giấc mơ điên rồ mà mình từng trải qua. 

Trong mơ, nàng khi thì ngồi trên đùi Mục Nhược Thủy, khi thì nằm dưới thân cô. Kết thúc mỗi giấc mơ luôn là những cơn run rẩy và cơn sóng cao trào. 

Những chi tiết rõ ràng, cụ thể, đôi khi sau khi tỉnh dậy, nàng vẫn có thể nhớ lại từng chi tiết: là một tay hay hai tay, là nâng hay vùi, là hôn đến đâu, cảm giác đau rát khi liếm mút da thịt quá mức, những cơn sóng cảm xúc trào dâng. 

Phó Thanh Vi vẫn không muốn tin rằng tất cả những giấc mơ đó đều là thật. 

Nàng luôn nhìn Mục Nhược Thủy qua một bộ lọc.

Phó Thanh Vi nghĩ, cho dù sư tôn không chính trực, cũng không đến mức không chính trực đến độ thừa lúc nàng ngủ mà làm những chuyện ái muội như vậy.

Nàng thà tin rằng phần đầu là thật, còn phần sau chỉ là trí tưởng tượng của mình trong mơ.

Tất nhiên, nếu sư tôn thực sự là loại cầm thú đội lốt người, nàng cũng chấp nhận.

Ai bảo nàng thích sư tôn cơ chứ? Sư tôn nằm trên nàng, chứ có phải người khác đâu.

Huống hồ nàng cũng thấy thoải mái. Nghĩ đến việc không chỉ trong mơ mà cả ngoài đời thực đều đạt được khoái cảm, Phó Thanh Vi cảm thấy não bộ tràn đầy sự thỏa mãn và phấn khích.

Sư tôn chăm lo cho nàng từng chút một, quả là rất vất vả. Nàng phải đối xử tốt với sư tôn hơn nữa.

Phó Thanh Vi chấp nhận một số tình tiết mà trước đây chưa từng nghĩ sâu, mở tủ lấy đồ ngủ, rồi bước vào phòng tắm.

Nghĩ về những chuyện đó, nàng càng tắm càng cảm thấy không sạch, cảm giác dính dấp lan khắp cơ thể. Cuối cùng nàng đành gạt bỏ suy nghĩ, tập trung vào việc sẽ tụng kinh khi ngồi thiền.

Sư tôn thật không chính trực.

Phó Thanh Vi phì cười ra tiếng.

*

Mục Nhược Thủy ngâm mình trong suối nước nóng, cảm giác trốn tránh này tuy đáng xấu hổ nhưng lại rất hữu ích, giúp cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Ngoại trừ đôi khi nghĩ về cách khiến Phó Thanh Vi thoải mái hơn, nhưng vào lúc đêm khuya yên tĩnh, điều đó cũng có thể hiểu được, và vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Ánh trăng soi lên chiếc áo dài xanh được đặt trên tảng đá bên bờ suối.

Cơ thể đẹp hơn cả ánh trăng từ trong nước bước lên bờ, tấm lưng trắng ngần như một hồ nước bí ẩn, với hai ngọn núi tuyết và cánh rừng mọc đúng chỗ, tròn đầy và quyến rũ, nước và rong rêu phủ đầy sức sống.

Chiếc áo dài xanh từ không trung bay đến, che phủ một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.

Mục Nhược Thủy không muốn mặc lại lớp áo lót ban ngày, đành khoác tạm áo ngoài, buộc dây lưng lại.

Chiếc áo dài xanh chỉ che một nửa, để lộ một khoảng trắng nõn nà trước ngực.

Giờ này Phó Thanh Vi hẳn đang ngồi thiền, cô không lo lắng bị bắt gặp khi trở về.

Nếu thực sự bị bắt gặp...... thì cứ để nàng thấy thôi, bị nhìn một chút cũng chẳng mất mát gì, còn có thể thấy gương mặt đỏ bừng của nàng nữa.

Nghĩ đến điều đó, Mục Nhược Thủy thậm chí còn hơi mong chờ.

Cô trở về đạo quán, quả nhiên thấy Phó Thanh Vi đang ngồi thiền trên giường, đôi chân xếp bằng, tay bắt ấn, dáng vẻ bất động, thần thái bình lặng.

Mục Nhược Thủy đi qua đi lại trước mặt nàng, mùi thơm từ cơ thể mới tắm xong thoang thoảng vào mũi Phó Thanh Vi. Nàng khẽ nhíu mày, cánh mũi hơi động đậy, như thể sắp tỉnh lại.

Mục Nhược Thủy chăm chú nhìn nàng, trong lòng ngấm ngầm mong đợi.

Nhưng sau một lúc, Phó Thanh Vi lấy lại trạng thái nhập định.

Mục Nhược Thủy vừa thất vọng vừa tự trách, nghiêm túc nhận ra mình không nên làm những chuyện gây ảnh hưởng đến sự tu hành của nàng nữa.

Cô đã bị sự xao động cơ thể làm cho mê mẩn, hành động thiếu suy nghĩ.

Mục Nhược Thủy lấy đồ ngủ, vào nhà tắm thay, dùng nước lạnh rửa tay và mặt, rồi ra sân hóng gió, chờ Phó Thanh Vi kết thúc buổi thiền mới quay trở vào phòng.

"Sư tôn?" Phó Thanh Vi hạ hai chân đang xếp bằng, đứng dậy, bước từ giường xuống sàn.

"Ngắm trăng một chút, cả mèo cũng ngủ rồi."

"Em có làm phiền sư tôn nghỉ ngơi không?"

"Không." Mục Nhược Thủy bước đến gần, nói, "Ta cũng vừa tắm xong không lâu, hôm nay ngâm thêm một chút."

Phó Thanh Vi không thể phân biệt được mùi thơm lúc thiền là thật hay do nàng tâm thần bất định, Mục Nhược Thủy nói gì nàng cũng tin.

Phó Thanh Vi rửa tay xong, quay lại nói:
"Em tắt đèn nhé?"

"Ừ."

Phó Thanh Vi bước ngang qua cơ thể thơm ngát của cô, leo lên giường nằm vào bên trong.

Ánh trăng nhẹ nhàng trải trên sàn nhà, cũng len lỏi vào trái tim vốn chỉ náo động khi đêm xuống của Phó Thanh Vi.

Việc đối chất chắc chắn không khả thi, với tính cách của Mục Nhược Thủy, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Hơn nữa, cô sẽ rút kinh nghiệm, không để lại dấu vết nào trên người nàng nữa.

Phó Thanh Vi nhận ra điều tệ nhất có thể xảy ra: sư tôn sẽ không chạm vào nàng nữa. 

Nếu vậy, tất cả những gì nàng đạt được trước đây đều trở thành công cốc. 

Việc vội vàng phơi bày chẳng mang lại lợi ích gì cho Phó Thanh Vi. Hiện tại, Mục Nhược Thủy đang nắm thế chủ động, còn nàng vẫn trong bóng tối. Đây là cơ hội tốt để nàng tiến hành một thí nghiệm nho nhỏ: liệu sư tôn có thực sự làm những chuyện đó khi nàng ngủ, và nếu có thì cụ thể là như thế nào? 

Nàng cũng muốn thử xem mình có cách nào để đáp trả không, chẳng hạn như không ngủ mà giữ tỉnh táo để "chủ động cùng cô".

Mục Nhược Thủy nằm đó, nghe tiếng thở đều đều bên gối, nhận ra Phó Thanh Vi vẫn chưa ngủ. Trong đầu nàng chắc hẳn lại đang nghĩ kế hoạch gì đó. 

"Sư tôn, người ngủ chưa?" Phó Thanh Vi khẽ hỏi, hơi thở của nàng phả vào rất gần. 

Mục Nhược Thủy giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nhắm mắt. 

Nhưng ngay sau đó, cô cảm nhận được hơi ấm của Phó Thanh Vi tiến gần, làn khí nóng nhẹ nhàng phả lên má cô. 

Cằm cô bị một bàn tay nhỏ nhắn giữ lại, nhẹ nhàng xoay về phía nàng. Phó Thanh Vi áp môi mình lên môi cô, bắt đầu một nụ hôn dịu dàng. 

Trước khi lý trí kịp phản ứng, cơ thể cô đã theo bản năng đáp lại nụ hôn ấy. 

Nếu đây là một sự "huấn luyện", thì rõ ràng Phó Thanh Vi đã thành công "huấn luyện" được cô. 

Cả hai trao nhau những cái hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt. Những ngón tay mơn trớn mái tóc mượt mà, lạnh giá, khiến nụ hôn ngày càng sâu, ngày càng đắm say. 

Cơ thể họ dán sát vào nhau, lớp áo ngủ mỏng manh chẳng thể che giấu đường cong của hai người. 

Môi dưới của Phó Thanh Vi bị Mục Nhược Thủy khẽ ngậm, nàng vòng tay ôm eo cô, nhích sát vào lòng cô hơn, đường nét cơ thể càng thêm hòa hợp, đồng thời khe khẽ rên lên một tiếng. 

Mục Nhược Thủy chuyển đến môi trên của nàng, tay phải nhẹ nhàng đặt ở phần eo, ngón tay khẽ vuốt ve qua lớp áo ngủ. 

"Sư tôn, ưm...... sư tôn......" Giọng nói ngắt quãng của Phó Thanh Vi mang theo âm sắc mê hoặc, khiến tâm trí Mục Nhược Thủy chao đảo. 

Thay vì dừng lại, Mục Nhược Thủy dứt khỏi đôi môi nàng chỉ để tiếp tục dấn sâu hơn. Cô giữ lấy khuôn mặt nàng, hôn nàng một cách mãnh liệt hơn. 

Tư thế nằm nghiêng khiến nụ hôn bị hạn chế, cô chống tay lên, chuyển mình sang tư thế ở trên nàng, để nụ hôn càng sâu hơn nữa. 

Trái tim Phó Thanh Vi đập loạn nhịp, tựa như linh hồn nàng đang bị nụ hôn ấy kéo rời khỏi cơ thể. 

Nàng vòng tay ôm lấy cổ cô, kéo cô xuống gần hơn. Khi cơ thể Mục Nhược Thủy áp lên người nàng, cả hai hòa quyện một cách chưa từng có. 

Lần đầu tiên, từ miệng Mục Nhược Thủy phát ra một tiếng thở nhẹ, hơi run rẩy. 

Tiếng thở ấy mang một sự quyến rũ khó tả, khiến trái tim Phó Thanh Vi đập mạnh đến mức như át cả thính giác của chính mình. 

Đầu óc Mục Nhược Thủy trở nên mơ hồ. Dứt khỏi đôi môi Phó Thanh Vi, cô tiếp tục rải những nụ hôn xuống má, rồi tới cổ nàng, men theo đường cong mượt mà của chiếc cổ, dần lên đến đôi tai tinh xảo. 

Hơi thở ấm nóng phả lên vành tai nàng. Chiếc mũi nhỏ của Mục Nhược Thủy cọ nhẹ lên tai nàng, sau đó cô khẽ hé miệng ngậm lấy dái tai mềm mại của nàng. 

***

Lời tác giả:

🤩 Quá đỉnh luôn!! Aaaaaaa!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me