[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
Kết thúc - Ước nguyện năm này qua năm khác đều giống khoảnh khắc ngày hôm nay
Ngày mai Phó Thanh Vi vẫn còn nghỉ phép.Điều này vốn cũng nằm trong kế hoạch của hai người.Vì thế, Phó Thanh Vi được giày vò thỏa thích hết lần này đến lần khác suốt cả đêm.Nửa đêm, Mục Nhược Thủy ôm nàng ra ghế mây ngắm sao. Thân thể của Phó Thanh Vi khẽ lắc lư trong lòng cô, từ lúc trăng lên sao sáng cho đến khi ánh bình minh lấp ló.Mục Nhược Thủy quỳ xuống trước mặt nàng, cả hai tay tấn công chồng chéo, áp sát vào đôi môi dưới của nàng, mưa giông bão táp.Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Haiz.Sướng quá.Nàng biết sư tôn sẽ không tha cho nàng đâu.Mèo nhỏ của nàng vẫn còn chịu được!Sáng sớm, mèo trong sân đã thức dậy, trên người Phó Thanh Vi phủ chiếc áo khoác ngoài của người phụ nữ, hai chân dài co lại đặt lên ghế mây.Gương mặt Mục Nhược Thủy ở ngay phía trên nàng, hai ngón tay phải đặt trên môi đỏ mọng vuốt tới vuốt lui, ngón tay cái ấn lên hạt châu mềm mại, thi thoảng cô áp cả bàn tay lên đôi môi ướt át của nàng.Phó Thanh Vi nghiêng đầu, cổ họng khàn đặc khó khăn bật ra một tiếng: "Ưm."Mục Nhược Thủy thuận thế hôn nhẹ lên má nàng, không nói thêm gì."Sư tôn.""Ừm?""Em muốn ăn sáng, người có thể làm cho em không?""Em vẫn chưa ăn no sao?""Hic hic hic."Mục Nhược Thủy cuối cùng cũng bật cười.Tiểu Tam Hoa nhảy phóc một cái, đáp lên lưng Mục Nhược Thủy, rồi lại nhảy lên vai Phó Thanh Vi, men theo hơi thở ám muội giữa hai người mà đáp xuống bên chân nàng.Cái đầu xù lông của nó cọ qua mắt cá chân Phó Thanh Vi, rồi lại đưa mũi hít lấy hít để mu bàn tay mềm mại thanh tú của người phụ nữ, một mảnh trơn dính."Không được liếm." Mục Nhược Thủy xách gáy con mèo nhỏ, đặt nó xuống đất.Phó Thanh Vi khẩn trương hỏi: "Nó liếm rồi à?"Mục Nhược Thủy nghiêm túc: "Liếm rồi."Phó Thanh Vi đưa tay đẩy cô một cái."Người nhanh lên đi.""Là muốn điểm sướng hay là muốn ta nhanh hơn."*快点/Khoái điểm: trong câu trên từ này lặp lại hai lần ở đầu và cuối với hai nghĩa khác nhau nhé.Phó Thanh Vi không đáp, chỉ cắn chặt đốt ngón tay đang xuyên vào giữa môi mình, còn chủ động ngậm sâu hơn nữa.Mục Nhược Thủy nhíu mày, cố nhịn bật ra một tiếng "ưm", suýt thì ngã rạp lên người nàng.Quả nhiên, Mục Nhược Thủy bắt đầu nhanh lên như nàng mong muốn.Chim chóc và muôn thú trong khu rừng ngoài đạo quán vừa mới lim dim được một chút vào buổi sáng sớm, đã bị một tiếng kêu chói tai bất ngờ đánh thức. Một chú chim sẻ suýt rớt khỏi cành cây, chỉ cách mặt đất một thước đã vội đập cánh, hoảng loạn bay sượt qua tường đạo quán.Mục Nhược Thủy vẫn đang mặc y phục bế cả người Phó Thanh Vi lên, để nàng bám lấy người cô như một chú gấu túi.Phó Thanh Vi bị cô trêu chọc nửa vời.Người phụ nữ cố ý bước đi loạng choạng, khiến Phó Thanh Vi lắc lư chao đảo theo từng bước chân, dòng nước tích tụ trong cơ thể không ngừng trào ra ngoài.Mục Nhược Thủy đóng cửa phòng và cửa sổ lại.Phó Thanh Vi được đặt lên bàn viết.Lần này nàng thật sự sợ hãi: "Sư tôn......""Ừm?""Em hơi... buồn ngủ rồi.""Không sao, em cứ ngủ đi, không ảnh hưởng gì đến ta.""Người cứ thế này em ngủ không nổi.""Vậy thì tỉnh táo mà cảm nhận ta đi.""......""Thế này nhé, ta cho em hai lựa chọn." Mục Nhược Thủy hai tay giữ lấy eo nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói.Phó Thanh Vi ánh mắt sáng rực."Em muốn đắp mặt nạ đắp mặt trước hay đắp tay trước, hay là...... cả hai cùng lúc?"Không đợi Phó Thanh Vi trả lời, Mục Nhược Thủy tự mình quyết luôn: "Cùng lúc đi, vi sư chưa thử qua bao giờ.""Sư tôn tha cho em.""Ta, không, tha." Mục Nhược Thủy cong môi cười."Sẽ chết người đó.""Em là thần tiên mà."Bầy chim sẻ ngoài đạo quán Bồng Lai phải thức suốt cả một ngày, đến cơ hội chợp mắt cũng không có, quầng thâm sắp hiện ra luôn rồi.Hoàng hôn buông xuống.Mục Nhược Thủy mở cửa phòng bước ra với vẻ mặt thỏa mãn, lấy hai hộp pate cho hai chú mèo nhỏ dưới mái hiên, hứng thú nhìn chúng ăn hết sạch, rồi dọn đĩa.Từ bếp đi ra, cô bước vào căn phòng kế bên, là phòng trước đây Phó Thanh Vi từng ở, hiện giờ dành cho Long Huyền Cơ thỉnh thoảng đến nghỉ lại. Long Huyền Cơ đang tu luyện ở Linh Quản Cục, không thường đến Bồng Lai, nên căn phòng vẫn bỏ trống.Mục Nhược Thủy nghĩ ra một ý tưởng mới.Lần sau làm Tiểu Tuyết, cô phải đổi cách chơi.Kịch bản dĩ hạ phạm thượng cũng không tệ, cô muốn diễn cả bộ.*Sự thật chứng minh, thần tiên sẽ không chết, nhưng cũng biết mệt.Chỗ đó của thần tiên cũng là máu thịt, Phó Thanh Vi một ngày một đêm không được yên thân, lúc ngồi làm việc trong nha môn Thành Hoàng, đầu gối dưới lớp quan phục khép chặt.Chỗ sâu bên trong dường như vẫn còn đang âm ỉ co giật.Cảm giác như hình phạt vẫn đang tiếp diễn.Kẻ gây chuyện lúc này đang ôm máy tính bảng xem hoạt hình khoa học viễn tưởng. Một sư tôn đáng yêu như vậy, sao có thể làm ra chuyện cầm thú đến thế?Chắc là do thân thể mình thiếu luyện tập.Sư tôn có lỗi gì chứ?Phó Thanh Vi chống cằm, quay sang chiếc bàn bên cạnh, len lén liếc nhìn cô.Mục Nhược Thủy lập tức ngẩng đầu: "Sao thế?"Chỉ một ánh nhìn của cô cũng đủ khiến tim Phó Thanh Vi cảm thấy vui sướng."Không có gì, tự nhiên lại thấy yêu người dữ dội." Phó Thanh Vi nghiêng đầu, giơ hai tay lên đỉnh đầu tạo thành một trái tim to tướng."Tối nay còn muốn không?""Không muốn nữa......" Phó Thanh Vi xụ mặt khổ sở.Mục Nhược Thủy bật cười."Ta đi làm chút gì đó cho em ăn, bổ sung thể lực.""Vậy tối nay thì sao?""Nghỉ ngơi."Bóng lưng Mục Nhược Thủy hướng về phía hậu điện, cô bất ngờ quay đầu lại, giơ hai tay làm một trái tim nhỏ hướng về nàng.Làm xong liền biến mất, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.Phó Thanh Vi: "Hi hi."Phán quan Văn: "Đại nhân."Phó Thanh Vi giật mình quay đầu: "Cô đến từ bao giờ thế?!"Phán quan Văn: "...... Khó nói lắm."Phó Thanh Vi khoát tay: "Thôi khỏi nói nữa, tìm bản phủ có việc gì?"Chỉ cần nàng không ngại, thì phần ngại sẽ thuộc về người khác.Quả nhiên, Phán quan Văn từ đầu đến cuối mặt đỏ rần báo cáo công việc, Phó Thanh Vi ghi lại hết, chờ lát nữa kể cho Mục Nhược Thủy nghe.Cuộc sống cứ thế, tổng thể không đổi, nhưng lại rất thú vị trôi qua.Trong kỳ nghỉ, hai người cùng nhau đặt chân đến khắp danh lam thắng cảnh, Mục Nhược Thủy bắt đầu thích chụp ảnh, còn tự học nhiếp ảnh, chụp rất nhiều ảnh mèo, dĩ nhiên cũng có người.Phó Thanh Vi ghen lồng lộn, Mục Nhược Thủy đôi khi cố tình khiêu khích nàng, Phó Thanh Vi thuận thế mà hờn dỗi, cuối cùng là đánh nhau trên giường, nước bắn tung toé, của ai cũng có.Thân là Thành Hoàng, thỉnh thoảng cũng có người quen từ Linh Quản Cục xuống địa phủ.Phó Thanh Vi nhớ rõ người đầu tiên là Khâu Nguyệt Bạch, hưởng thọ chín mươi ba tuổi. Lúc hai người từ Vong Xuyên trở về, Phó Thanh Vi nói: "Lúc còn trẻ, Khâu Lão là một đại mỹ nhân đấy, da trắng mắt to."Mục Nhược Thủy khẽ ừ.Phó Thanh Vi ngồi trước bàn làm việc, hồi lâu không hạ bút, khẽ thở dài.Mục Nhược Thủy đi đến bên cạnh, nàng lập tức vùi mặt vào ngực cô.Mục Nhược Thủy dịu dàng xoa đầu nàng.Sinh ly tử biệt, là điều mà con người phải trải qua.Phó Thanh Vi đã trường sinh, nhưng những người khác sẽ có lúc phải kết thúc kiếp này.Khâu Nguyệt Bạch từ chối đề nghị của Phó Thanh Vi muốn giữ bà lại trong nha môn Thành Hoàng. Bà chọn cách đầu thai chuyển kiếp, đây cũng là lựa chọn của phần lớn mọi người.Những đồng nghiệp từng sát cánh bên nàng năm xưa cũng lần lượt đến tuổi xế chiều, những người trẻ cùng vào làm: Tiêu Linh Tú, Công Dương Tôn, Cốc Truyền Âm, Phù Loan... từng người từng người đều qua đời.Phó Thanh Vi và Tuế Dĩ Hàn chỉ cách nhau hơn mười tuổi, Tuế Dĩ Hàn sống hơn trăm năm, xuống địa phủ còn trễ hơn cả Chiêm Anh.Chiêm Anh nhờ phúc của Thành Hoàng nương nương mà ở lại địa phủ đợi được Tuế Dĩ Hàn, hai người cùng nhau đi đầu thai.Linh Quản Cục người cũ dần lui, người mới thay thế. Mục Nhược Thủy, với danh nghĩa cố vấn, ngày càng trở nên thần bí trong cục; còn cái tên Phó Thanh Vi thì theo bước chân những cố nhân mà dần bị lãng quên, chỉ còn lại trong hồ sơ danh sách nhân viên các niên khóa cũ, được niêm phong lưu trữ.Năm Cam Đường bốn mươi lăm tuổi, Mục Nhược Thủy mở phong ấn ký ức liên quan đến Đỗ Tích Ngôn.Cam Đường thở dài một hơi, quả nhiên vẫn không khóc.Bảy mươi mốt tuổi, sau khi tiễn đưa cha mẹ, Cam Đường vào một viện dưỡng lão cao cấp dành riêng cho nữ giới, xung quanh đều là chị em, sống rất vui vẻ.Suốt cuộc đời cô, tình cảm lận đận, nhưng gia đình hòa thuận, bạn bè đầy đủ, người bạn thân nhất mỗi tuần đều đến thăm."Em Cam, cháu gái và cháu dâu của em đến kìa."Cam Đường ngồi trên xe lăn điện lái rất nhanh, vừa tới hành lang đã thấy Phó Mục sóng bước đi tới.Phó Thanh Vi: "Lái xe cẩn thận!"Cam Đường tóc bạc phơ: "Xin chú ý lùi xe! Xin chú ý lùi xe!"Phó Thanh Vi: "Bớt nghịch ngợm lại đi, bà nội."Cam Đường xoay xe lăn một vòng, nói: "Vài năm nữa là cậu sẽ thành chắt gái của mình rồi đó."Phó Thanh Vi: "Không sao. Mình cho phép cậu lợi dụng "Cam Đường đứng dậy khỏi xe lăn, Phó Thanh Vi đỡ lấy cánh tay cô, Mục Nhược Thủy thì đẩy xe, ba người cùng nhau đi ra bãi cỏ bên ngoài.Cam Đường ngồi xuống ghế dài, vuốt mấy lọn tóc đen nhánh của Phó Thanh Vi, nói: "Thật đáng giận, đến giờ vẫn trẻ thế này."Phó Thanh Vi: "Cậu chết rồi cũng sẽ trẻ lại thôi."Cam Đường: "Ông trời cho mình sống lâu, mình muốn tận hưởng cuộc sống. Chiều nay ở lại chơi với mình một ván mạt chược đi, đang thiếu một người đấy. Cháu dâu, cháu biết chơi không?"Mục Nhược Thủy đáp: "Biết chút ít."Cam Đường giơ ngón cái với Phó Thanh Vi: "Tuyệt vời."Xem xem nàng đã rèn sư tôn của mình thành ra thế nào rồi kìa.Hai mươi bảy năm sau."Chị Cam, chắt gái và chắt dâu của chị đến thăm chị rồi đây."Cửa phòng bệnh mở ra, hai người Phó Mục sóng vai bước vào. Cam Đường nằm trên giường bệnh, mí mắt nặng nề khẽ mở ra một đường, gương mặt gầy guộc nở một nụ cười y hệt thuở còn trẻ."Thật vinh hạnh cho mình quá, được đích thân Thành Hoàng nương nương tới đón.""Dù có quên ai cũng không thể quên cậu được."Phó Thanh Vi nhìn bà lão trên giường đã nhắm mắt, hốc mắt nàng đỏ hoe.Cam Đường trẻ trung đứng cạnh nàng nói: "Đừng xúc động nữa, đi thôi. Đỗ Tích Ngôn đang ở đâu?"Phó Thanh Vi: "Đang đợi cậu ở dưới kia đấy, suýt chút nữa là đi cùng mình rồi."Nếu không phải vi phạm quy tắc, cô ấy thật sự đã đến.Thật ra Phó Thanh Vi cũng có thể đưa cô theo, nhưng Đỗ Tích Ngôn là người nguyên tắc, không phải người dẫn dắt hồn phách thì không thể tùy tiện lên dương gian.Cảm Đường: "May mà chị ấy không đến, không thì nhìn mình thế này xấu chết đi được."Cô chu môi chỉ về phía giường bệnh.Phó Thanh Vi: "Không sợ xấu khi gặp mình hả?"Cảm Đường sốt ruột: "Nhanh lên chút đi chị em ơi."Phó Thanh Vi quay sang Mục Nhược Thủy mà than thở: "Lúc còn sống thì thong thả, chết rồi mới biết sốt ruột."Mục Nhược Thủy mỉm cười không đáp.Nàng đưa tay nắm lấy tay Cam Đường. Cam Đường nhắm mắt rồi mở mắt lần nữa, cả người đã xuất hiện trước cửa nha môn Thành Hoàng.Một bóng dáng phụ nữ đang đi đi lại lại trước cửa lớn, sốt ruột đến mức luôn dõi mắt trông mong."A Nhứ!""Đỗ Tích Ngôn——"Cam Đường chạy tới nhào vào vòng tay người ấy.Phó Thanh Vi nắm tay Mục Nhược Thủy, lặng lẽ biến mất giữa hai người họ.Tâm nguyện cuối cùng, xem như đã trọn vẹn.Hai người ngồi trên mái ngói đỏ của nha môn, nhìn hai người dưới kia nắm tay nhau thì thầm những lời yêu thương.Phó Thanh Vi: "Haiz."Mục Nhược Thủy đưa tay đặt lên mu bàn tay nàng: "Sao thế?"Phó Thanh Vi nói: "Không biết họ có thể ở lại địa phủ bao lâu, sau đó chắc chắn sẽ phải đi đầu thai."Mục Nhược Thủy cố ý nói: "Có ta bên cạnh vẫn chưa đủ à?"Phó Thanh Vi mỉm cười."Đủ chứ, em mãn nguyện lắm."Nhật nguyệt luân chuyển, biển cả lại hóa nương dâu.Trong sinh mệnh dài lâu bất diệt của nàng, tất cả mọi người đều sẽ là khách qua đường, chỉ có Mục Nhược Thủy là sự vĩnh hằng duy nhất của nàng.Ở bên cô mãi mãi, năm này qua năm khác, là điều nàng mong muốn nhất trong cuộc đời này.Dù có mất đi tất cả, chỉ cần còn cô bên cạnh là đủ.Mục Nhược Thủy cũng vậy.Phó Thanh Vi duỗi chân, hai tay chống trên mái nhà, nhẹ nhàng đung đưa chân trong không trung."Tối nay bảo Huyền Cơ về ăn cơm nhé?""Được, ta sẽ nấu cơm." Mục Nhược Thủy đáp.Đời người thật ngắn ngủi, yêu quái lại sống lâu, tuổi thọ tỉ lệ thuận với tu vi. Long Huyền Cơ khổ công tu luyện không ngừng nghỉ, càng lúc càng siêng năng, chỉ vì muốn có thể đồng hành cùng hai
mẫu thân mãi mãi. Y thuật của cô đã nổi danh trong giới Huyền môn.Cô đã rời khỏi Linh Quản Cục, giữ danh nghĩa cố vấn, nay phiêu bạt khắp nơi, vừa trở về thành phố Hạc.Một nhà ba cố vấn.Phó Thanh Vi gọi điện thoại cho Long Huyền Cơ, cúp máy xong thì nói: "Về sau chỉ còn ba mẹ con chúng ta thôi."Mục Nhược Thủy: "Vậy càng tốt."Phó Thanh Vi cười: "Ừ, em hạnh phúc lắm."Mục Nhược Thủy: "Nghĩ mới thấy, cũng lâu rồi không gặp Huyền Cơ, không biết chuyến đi lần này của con bé thế nào?"Phó Thanh Vi: "Ừ, chút nữa em sẽ bảo với con bé là người nhớ nó.""Đúng đó, chỉ có mình ta nhớ thôi. Dạo trước không biết ai gọi điện suốt cả tiếng đồng hồ.""Không phải người cũng đeo tai nghe để nghe cùng à?""Là ta quên không tháo.""Được được được." Phó Thanh Vi không tranh cãi với cô nữa, lát nữa kiểu gì hai mẹ con họ cũng hợp sức bắt nạt nàng.Dù sao thì, năm xưa người từng được chôn trong quan tài đặt giữa sân, ngày ngày kề cận Long Huyền Cơ, chưa từng rời xa lấy một bước, chính là Mục Nhược Thủy.Hai người họ càng lớn lại càng giống nhau.Tan làm, hai người cùng lên mặt đất, đang bàn chuyện ghé siêu thị mua đồ ăn. Vừa ra khỏi cổng Miếu Thành Hoàng, dưới tán cây lớn đã có một bóng người trong đạo bào xanh sẫm đứng đó. Cô không đội khăn Hỗn Nguyên mà búi tóc bằng trâm ngọc, ngoài đạo bào khoác thêm lớp lụa mỏng bay trong gió, dáng người cao ráo thẳng tắp."Mẫu thân."Cánh hoa còn đến trước cả người. Long Huyền Cơ sải vài bước dài, vẫn cố giữ dáng vẻ bình tĩnh đi đến.Bề ngoài thì điềm đạm, nhưng trên thực tế cánh hoa đào bay ngập trời suýt nữa nhấn chìm Phó Thanh Vi.Người đi đường ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn một trận mưa hoa đào bất ngờ đổ xuống trong vòng mấy chục mét xung quanh, chẳng ai rõ từ đâu, nhưng khắp trời đều là sắc hồng lấp lánh.Mọi người rút điện thoại ra chụp ảnh lia lịa.Trong cơn mưa hoa bay, ba người sóng vai đi về phía siêu thị gần đó, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.Long Huyền Cơ nói: "Con học nấu ăn rồi đấy, tối nay phải thể hiện, ít nhất để con nấu hai món."Mục Nhược Thủy: "Được thôi, để ta xem tay nghề của con thế nào."Hai người lập tức thảo luận chuyện nấu nướng, từ cách làm, thứ tự chế biến cho đến bí quyết nêm nếm, rõ ràng rành mạch.Phó Thanh Vi háo hức chen vào: "Vừa hay em cũng xem được mấy công thức......"Hai người đồng loạt quay lại, nói cùng một tiếng: "Im lặng."Tách——Ống kính điện thoại của một người qua đường vô tình lia đến, vừa khéo ghi lại ba bóng người ẩn trong màn hoa đào đang rơi xuốngƯớc nguyện năm này qua năm khác, đều giống khoảnh khắc ngày hôm nay.
mẫu thân mãi mãi. Y thuật của cô đã nổi danh trong giới Huyền môn.Cô đã rời khỏi Linh Quản Cục, giữ danh nghĩa cố vấn, nay phiêu bạt khắp nơi, vừa trở về thành phố Hạc.Một nhà ba cố vấn.Phó Thanh Vi gọi điện thoại cho Long Huyền Cơ, cúp máy xong thì nói: "Về sau chỉ còn ba mẹ con chúng ta thôi."Mục Nhược Thủy: "Vậy càng tốt."Phó Thanh Vi cười: "Ừ, em hạnh phúc lắm."Mục Nhược Thủy: "Nghĩ mới thấy, cũng lâu rồi không gặp Huyền Cơ, không biết chuyến đi lần này của con bé thế nào?"Phó Thanh Vi: "Ừ, chút nữa em sẽ bảo với con bé là người nhớ nó.""Đúng đó, chỉ có mình ta nhớ thôi. Dạo trước không biết ai gọi điện suốt cả tiếng đồng hồ.""Không phải người cũng đeo tai nghe để nghe cùng à?""Là ta quên không tháo.""Được được được." Phó Thanh Vi không tranh cãi với cô nữa, lát nữa kiểu gì hai mẹ con họ cũng hợp sức bắt nạt nàng.Dù sao thì, năm xưa người từng được chôn trong quan tài đặt giữa sân, ngày ngày kề cận Long Huyền Cơ, chưa từng rời xa lấy một bước, chính là Mục Nhược Thủy.Hai người họ càng lớn lại càng giống nhau.Tan làm, hai người cùng lên mặt đất, đang bàn chuyện ghé siêu thị mua đồ ăn. Vừa ra khỏi cổng Miếu Thành Hoàng, dưới tán cây lớn đã có một bóng người trong đạo bào xanh sẫm đứng đó. Cô không đội khăn Hỗn Nguyên mà búi tóc bằng trâm ngọc, ngoài đạo bào khoác thêm lớp lụa mỏng bay trong gió, dáng người cao ráo thẳng tắp."Mẫu thân."Cánh hoa còn đến trước cả người. Long Huyền Cơ sải vài bước dài, vẫn cố giữ dáng vẻ bình tĩnh đi đến.Bề ngoài thì điềm đạm, nhưng trên thực tế cánh hoa đào bay ngập trời suýt nữa nhấn chìm Phó Thanh Vi.Người đi đường ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn một trận mưa hoa đào bất ngờ đổ xuống trong vòng mấy chục mét xung quanh, chẳng ai rõ từ đâu, nhưng khắp trời đều là sắc hồng lấp lánh.Mọi người rút điện thoại ra chụp ảnh lia lịa.Trong cơn mưa hoa bay, ba người sóng vai đi về phía siêu thị gần đó, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.Long Huyền Cơ nói: "Con học nấu ăn rồi đấy, tối nay phải thể hiện, ít nhất để con nấu hai món."Mục Nhược Thủy: "Được thôi, để ta xem tay nghề của con thế nào."Hai người lập tức thảo luận chuyện nấu nướng, từ cách làm, thứ tự chế biến cho đến bí quyết nêm nếm, rõ ràng rành mạch.Phó Thanh Vi háo hức chen vào: "Vừa hay em cũng xem được mấy công thức......"Hai người đồng loạt quay lại, nói cùng một tiếng: "Im lặng."Tách——Ống kính điện thoại của một người qua đường vô tình lia đến, vừa khéo ghi lại ba bóng người ẩn trong màn hoa đào đang rơi xuốngƯớc nguyện năm này qua năm khác, đều giống khoảnh khắc ngày hôm nay.
-TOÀN VĂN HOÀN-
Lời tác giả:Toàn văn đã hoàn thành rồi! Gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến các cô con gái của tôi!Quá dài nên tóm tắt: Ngoại truyện tiểu người giấy "do" (nhất định có), còn ngoại truyện ba người (đợi thông báo), đăng trong phần phúc lợi dành cho độc giả mua trọn bộ.Tác phẩm tiếp theo là «Mật Hữu/Bạn thân», có thể sẽ mở vào dịp hè, nếu thích hãy thu thập.Cảm ơn mọi người, yêu các bạn thật nhiều 🌹Sau đây là cảm nghĩ của tác giả khi hoàn truyện: (dài quá nên mình dịch sơ thôi nhé, câu cú có thể lủng củng)Là một tác giả đã viết lâu năm, mỗi lần bắt đầu một câu chuyện là mỗi lần tâm trạng đầy hỗn lộn, trong đầu nghĩ đủ mọi điều. Thế nhưng khi đi đến đoạn kết lại thấy lòng mình bình lặng đến lạ, chẳng muốn viết gì nhiều. Lần này tôi tranh thủ lúc còn chưa hoàn toàn bình lặng, muốn viết vài lời cho «Phạm Thượng», vì truyện này quá đặc biệt đối với tôi, dù xét về độ khó sáng tác hay thời gian kéo dài.Phần giới thiệu của truyện này được tôi viết từ năm 2019, thậm chí còn sớm hơn cả «Làm Càn». Quá trình sáng tác thì đầy trắc trở, bị các ý tưởng khác liên tục chen ngang, cộng thêm cảm hứng không đủ, có lúc tôi từng muốn bỏ luôn dự án này, không viết nữa.Năm năm sau, vì vẫn có rất nhiều độc giả nhớ mong, tôi quyết định viết tiếp «Phạm Thượng», ít nhất là hoàn thành nó trước khi chuyển sang ý tưởng khác để không phụ lòng chờ đợi của mọi người, cũng là để thỏa mãn giấc mơ viết truyện linh dị của chính tôi.Nhưng đến khi thật sự bắt tay vào, tất cả những thiết lập, cốt truyện tôi từng viết ra hàng ngàn chữ trước đây (vài năm qua vẫn liên tục sửa đổi bổ sung), nay đã hoàn toàn thay đổi, ha ha.Giờ mở lại ghi chú cũ, Mục Nhược Thủy ban đầu là một đạo sĩ ba mươi tuổi quyến rũ mê người, khi còn nhỏ từng cứu Phó Thanh Vi lúc ấy mới bốn năm tuổi, chính là phân cảnh con nhện khổng lồ ở thôn Y Bố, nhưng lúc ấy hai nữ chính lại đổi vai cho nhau.Mười năm sau họ gặp lại, đại Mục nhận tiểu Phó làm đồ đệ, tình cảm thầy trò dần dần sinh sôi.Không có xuyên không, không có vòng lặp đầu đuôi gì cả. Ý tưởng ban đầu là dạng truyện đơn thuần trừ yêu diệt ma, mang thiên hướng chữa lành, chính Mục Nhược Thủy chữa lành cho Phó Thanh Vi. Tôi còn thiết kế một nhân vật phản diện, rất rất thích luôn, có khi sau này tôi sẽ viết riêng về nhân vật đó nên giờ tạm không tiết lộ.Vì khoảng cách thời gian quá xa, tôi không còn cảm xúc như ban đầu nữa, nên tôi muốn làm một cú hít lớn (chắc không có tác giả nào không muốn làm cú nhỉ?), như vậy mới có động lực sáng tác. Năm ngoái tôi đã vắt óc nghĩ hơn nửa tháng, lật đổ nhiều bản thiết lập, cuối cùng như vụ nổ Big bang, tôi nảy ra được nội dung chương đầu tiên, chính là cảnh hai Phó Thanh Vi đối thoại trước cánh cửa ấy.Từ giây phút đó, cảm hứng của tôi bắt đầu bùng nổ, không ngừng tuôn trào (cũng không hẳn, là kiểu lần lượt tuôn ra), tất cả đều bắt đầu từ cánh cửa ấy. Câu chuyện là như thế, đối với tôi cũng là như thế.Tuy nhiên quá trình sáng tác truyện này cực kỳ cực kỳ mệt mỏi. Tôi từng nói với bạn rằng tôi sẽ thử bước ra khỏi vùng an toàn, cố gắng phát huy điểm mạnh, tránh điểm yếu. Kết quả bước ra phát hiện toàn là điểm yếu, cái thùng này sao không có cái thanh nào dài hết? [Tôi là đồ bỏ đi.jpg]Khúc đầu bị kẹt rất lâu, mấy bản nháp bị bỏ vẫn còn đấy, nhưng tôi sẽ không cho các bạn xem đâu. Dù vất vả, tôi vẫn kiên trì đi tới cuối cùng. Giờ nhìn lại vẫn cảm thấy xúc động, cảm xúc lẫn lộn, đau khổ xen lẫn hạnh phúc, tôi rất vui vì đã tạo nên được họ và cả thế giới của họ.Mấy năm gần đây tôi rất thích hai câu thơ, có thể nói là tôi đã gói cả nửa cuốn truyện trong cái bánh chưng bằng hai câu đó.Một câu là của Khương Quỳ "Xuân chưa xanh, tóc đã bạc, nhân gian xa cách chẳng đủ đau". Tôi để Đại Phó và Đại Mục cách biệt hơn một trăm năm, thiết kế một vòng lặp thời không phức tạp.Câu còn lại là "Khi tôi đến mùa xuân chưa kịp tới", chính là câu chủ đề của quyển sau. Vì chữ "xuân", tôi nhất định phải đặt cho Mục Nhược Thủy một tên cũ có chữ "Tuyết". Nhưng sự thật chứng minh là tôi đã tự làm khó mình. Các bạn chắc không tưởng tượng được tôi đã nghĩ bao nhiêu cái tên. Lướt sơ qua có: Mục Tuyết Canh (lấy từ "phong nhất canh tuyết nhất canh"), Mục Tuyết Trạc, Mục Tuyết Nghi, Mục Hoài Tuyết v.v... Sau đó tôi quyết định bỏ họ Mục, vì dễ bị Phó Thanh Vi nghi ngờ liên hệ đến đại Mục. Cuối cùng tôi chọn cái tên Trạm Tuyết. Cũng thử qua các họ như Dung, Khúc, Ngu, Nam, Đẳng, Khương v.v... đến lúc viết chương đó, tôi quyết định lấy họ Cơ, gọi là Cơ Trạm Tuyết, đến giờ tôi vẫn rất ưng cái tên này. (Nhân đây cảm ơn Thạch phu nhân đã mỗi ngày đều nghe tôi vật lộn với những điều vụn vặt này, và dâng lên những phiếu bầu hoàn toàn vô ích của cô ấy, về cơ bản cô ấy chọn cái gì là tôi không chọn cái đó, hehe.)Nhắc tới Cơ Trạm Tuyết, tôi từng muốn đặt cô ấy vào mục nhân vật chính, nhưng cảm thấy một cuộc đời tuyệt vời của cô ấy là một bước ngoặt. Tôi cũng định đưa cô ấy lên đầu mục vai phụ cho nổi bật, nhưng lại nghĩ: cô ấy và Mục Nhược Thủy vốn cùng một người. Vậy nên cuối cùng tôi không ghi gì cả, cứ để cô ấy sống mãi trong lòng CP Phó Thủy và trong lòng chúng ta, sẽ không ai quên Tiểu Tuyết cả.Ngoài ra, tôi rất thích quyển sau của truyện, hiệu quả còn hơn những gì tôi tưởng tượng trước khi bắt đầu viết. Những đoạn trọng tâm đều đạt đến cảm xúc tôi mong muốn, không còn gì tiếc nuối nữa.Trong lúc viết có rất nhiều nguồn cảm hứng, có cái tôi lược bỏ sau khi cân nhắc, có cái lại trở thành điểm nhấn. Ví dụ như đôi Cam Đường và Đỗ Tích Ngôn, "Ba trăm năm trước cầu Nại Hà, họ không đợi được nhau.", là ý tưởng bất ngờ nảy ra khi tôi viết đến chương 100. Không nói quá lời rằng, lúc đó tôi vừa viết vừa nhảy múa, phấn khích không thôi, cười tươi như hoa, thao thao bất tuyệt với Thạch phu nhân suốt hai ngày. Sau đó thì khóc đến khi hết chương, nếu hỏi tôi sẽ bảo rằng vì sướng quá. Tôi viết truyện chính là vì những khoảnh khắc như thế (Trong truyện còn nhiều khoảnh khắc như vậy, nhưng thôi không kể nữa. Có cơ hội sau này tôi sẽ chia sẻ thêm hậu trường.)Câu chuyện dài được đăng nhiều kỳ đi đến đoạn giữa và cuối, đó là một đòn tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần độc giả. Tôi còn bị bệnh mấy lần, vì không có thời gian đi viện nên toàn cố chịu, định sau khi viết xong sẽ đi nội soi dạ dày và khám tổng quát toàn thân. Có hai điều giúp tôi chống đỡ: một là tự nhủ "Hoàn thành còn quan trọng hơn hoàn hảo", cứ viết tiếp, đừng sợ khó, biết đâu đi đến cuối lại thấy chẳng khó như mình tưởng; hai là mỗi ngày đều có những bạn độc giả chăm chỉ đến đọc truyện đúng giờ.Thật ra lúc mới bắt đầu viết, tôi đã đoán «Phạm Thượng» sẽ kén người đọc, có thể vì đề tài, số liệu còn không bằng mấy truyện ngắn ngọt ngào tôi viết chơi. Nhưng nhờ vậy lại thu hút được một nhóm độc giả nhiệt tình nhất!Tính năng bình luận đoạn mới ra của Tấn Giang cuối cùng cũng để các bạn phát huy được rồi. Một nửa niềm vui của tôi đến từ sáng tác, nửa còn lại đều nhờ vào những lời bình luận và sự cổ vũ nồng nhiệt của các bạn mang lại. Tôi luôn cho rằng độc giả theo dõi hằng ngày và tác giả là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, nếu không có các bạn, tôi chắc chắn không thể duy trì cập nhật đều đặn như vậy. Thậm chí còn không xin nghỉ lần nào.Lâu lắm rồi không viết lời cuối truyện, lần này lảm nhảm hơi nhiều, một trang giấy chẳng chứa nổi cảm xúc dồi dào của tôi, cùng lòng biết ơn và yêu quý dành cho tất cả những bạn yêu thương tôi.Tôi yêu CP Phó Thủy trong truyện của mình, yêu Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy, yêu cả thế giới mà họ đang sống. Nếu các bạn cũng yêu thích truyện này, xin hãy giới thiệu bản chính chủ trên Tấn Giang đến với nhiều người hơn nữa, để những người tuyệt vời như họ được biết đến và yêu thương rộng rãi hơn.Sau khi hoàn truyện, tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Lâu lắm rồi tôi chưa được ngắm hoàng hôn.Trong hai năm tới có lẽ tôi sẽ không viết truyện dài nữa. Truyện tiếp theo là «Bạn Thân», thể loại bạn thân thành người yêu, chắc sẽ nhẹ nhàng hơn.Có lẽ, chúng ta sẽ gặp lại vào mùa hè.Tạm biệt nhé, mọi người.Tôi đi tìm mùa xuân đây.Editor: Thiệt ra mấy chương đầu tích phân của truyện không cao, bình luận cũng không sôi nổi mấy, chủ yếu là fan ruột. Tích phân 2 tỷ 3 hiện tại của truyện với mình hoàn toàn xứng đáng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me