TruyenFull.Me

Bh Edit Nhat Ky Dung Duong Nu Toi Pham Trung Nguyen

Ngày 11 tháng 9.

Hôm nay công việc của tôi xảy ra chút ngoài ý muốn.

Chuyện bắt đầu khi tôi đứng đợi khách ở cửa khách sạn.

Trong giới của bọn tôi có vài quy tắc bất thành văn, một trong số đó là không nhận khách quen. Trước khi nhận việc, tôi sẽ đảm bảo cuộc sống trước đây của khách hàng không hề liên quan đến tôi. Mỗi người phụ nữ trên thế giới đều bình đẳng, chỉ có một cơ hội duy nhất lên giường với tôi. Như vậy, tôi có thể tránh tối đa những rắc rối tình cảm đồng thời tiếp tục kiếm tiền.

Nhưng tối nay đứng ở cửa khách sạn, tôi lại đón một gương mặt có vẻ hơi quen thuộc.

Tôi bị cận thị, mãi đến khi cô ấy cách tôi chỉ vài bước chân tôi mới nhìn rõ mặt.

Đây chẳng phải là cô bé từng hỏi tôi có phải bán dâm vì thiếu tiền không sao?

Sao lại không giống như đã nói trước vậy, tôi nhớ lần này khách hàng rõ ràng là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ các đường nét trên khuôn mặt cô bé, rồi nhớ lại chi tiết bức ảnh của người phụ nữ lớn tuổi kia.

Trong lòng tôi chợt thót lại.

Sao em có thể dùng ảnh của mẹ mình để đi mua dâm chứ? Giọng tôi đầy thất vọng.

Không sao đâu chị, mẹ em sẽ không để ý đâu.

Một tháng không gặp, em gái vẫn cứ ngoan ngoãn lạc đề.

Ai hỏi mẹ em?

Danh tiết của mẹ em bị hủy hoại là chuyện nhỏ, sức khỏe tinh thần của tôi bị chà đạp lần thứ hai mới là chuyện lớn.

Em muốn gì? Nói trước là tôi không làm với trẻ vị thành niên, trong thời gian ngắn cũng không định hoàn lương.

Ngay cả cửa khách sạn cũng không định bước vào, mối nghiệt duyên của tôi và cô bé này phải kết thúc trong mười phút. Đừng ai hòng cắt đường làm ăn của tôi.

Chị ơi em cũng muốn làm công việc này, em gái nói thẳng, chị có thể dẫn dắt em không?

Mắt tôi tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Vịn vào cột đá La Mã ở cửa khách sạn, lòng tôi mãi không thể bình tĩnh.

Chị ơi em cho chị gấp năm lần tiền, cô bé lấy ra chiếc túi xách Burberry.

Không, tôi cho em gấp mười lần tiền, tôi cầu xin em đừng làm phiền tôi nữa.

Em không cần tiền, chị ơi, nhà em có nhiều tiền lắm.

Mỗi chữ con nhóc này nói ra đều khiến tôi choáng váng.

Rốt cuộc là con nhà ai, có ai quản lý không vậy?

Em có thích làm tình không? Tôi hỏi cô bé, em không làm tình là sẽ chết sao? Em có cái loại ham muốn mãnh liệt với phụ nữ mà mỗi phút mỗi giây không được thỏa mãn là toàn thân khó chịu ngứa ngáy không?

Cô bé nghe xong mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lắc đầu.

Đã không thiếu tiền lại còn không nghiện tình dục thì em làm cái nghề này làm gì? Số điện thoại mẹ em bao nhiêu để tôi gọi bà ấy đến đón em về, tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm số.

Chị ơi. Cái con bé phiền phức cao hơn tôi vài centimet nắm lấy tay tôi, vẻ mặt chân thành: Lần trước sau khi em về đã nghiêm túc kiểm điểm hành vi của mình, em cảm thấy trước đây em luôn có một loại định kiến với chị và nghề nghiệp của chị, bây giờ em đã điều chỉnh thái độ của mình rồi, em cảm thấy đây là một công việc hết sức bình thường. Em rất hứng thú với nó, chị đừng chấp nhặt chuyện cũ mà dẫn dắt em nhé.

Một đoạn hội thoại chứa đựng bao nhiêu cảm xúc chân thành, nghe xong tôi cảm thấy như sét đánh ngang tai.

Có phải tôi đã già rồi không, tôi cảm thấy mình không thể hiểu nổi thế giới ngày nay nữa.

Xem ra cô em này không chịu ngọt chỉ chịu đòn, hôm nay tôi chỉ có thể đóng vai người xấu thôi.

Nắm chặt cổ tay cô em, tôi kéo cô ấy vào khách sạn.

Nghe này, điều quan trọng nhất trong nghề của chúng ta chính là kỹ thuật, tôi nói với cô ấy trong thang máy, làm tình cũng giống như đàn piano vậy, có phương pháp và sự tinh tế riêng của nó.

Em hiểu rồi chị, em là piano cấp mười. Vậy làm tình cũng phải thi cấp hả chị?

Tôi nghiêng đầu.

Ví von này cũng khá thú vị.

Có thể hiểu như vậy, tôi nói.

Vậy chị cấp mấy? Cô ấy đi theo tôi ra khỏi thang máy.

Tôi là Picasso của giới "đứng đường".

Tôi dắt cô ấy vào căn phòng đã đặt trước, bắt đầu cởi quần áo.

Tôi trần truồng túm lấy cổ áo cô ấy kéo lên giường, mặt cô ấy đỏ như than đốt.

Trước khi lên giường đừng để khách hàng cảm thấy xấu hổ và không thoải mái, tôi vỗ nhẹ vào khuôn mặt nóng hổi của cô ấy, "bước đầu tiên của em đã thất bại rồi, em nghĩ với bộ dạng này em có thể ngủ ngon với ai, nếu chị là khách chị đã dùng tiền tát em rồi."

Xin lỗi chị, em phải làm sao ạ?

Ôm chị, tôi nói.

Cô ấy làm theo.

Đầu tiên, bước quan trọng nhất, màn dạo đầu, kích thích ham muốn của khách hàng thông qua ngôn ngữ và tiếp xúc cơ thể. Tôi giới thiệu đơn giản. "Bây giờ em có thể xoa ngực chị, sau đó— nhẹ thôi em, chị là người thịt đấy."

Xin lỗi chị.

Đợi khách hàng "ướt" đến một mức độ nhất định thì—

"Ướt" ở đâu hả chị, lưỡi ạ?

... Ôi cái nền giáo dục giới tính tệ hại của đất nước này.

Tôi ôm trán.

Là âm đạo, âm đạo ướt, chúng ta bán dâm chứ không phải đầu bếp, em nói chuyện có thể dùng não suy nghĩ một chút được không.

Xin lỗi chị.

Tay cô ấy vừa run vừa men theo eo tôi xuống dưới.

Đợi đến khi khách hàng ướt đến mức có thể cảm nhận rõ ràng ở bẹn— Đừng chạm!

Tôi vỗ tay cô ấy ra.

Đây chỉ là diễn tập. Hơn nữa chị đã nói chị không quan hệ với trẻ vị thành niên.

Em có thể cho vào rồi. Tôi vừa nói vừa đẩy vai cô ấy đè xuống giường, tay dò xuống dưới thân cô ấy.

Đây là âm đế, em phải chăm sóc kỹ chỗ này.

Cô ấy run càng lúc càng dữ dội.

Đây là âm đạo, làm khách hàng thoải mái bằng miệng rồi em có thể thử cho vào.

Đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt qua lớp vải jean.

Đây là nơi khách hàng đi vệ sinh, nếu không có yêu cầu đặc biệt của khách hàng thì đừng chạm vào, rất có thể sẽ bị đấm cho sưng thành đầu lợn.

Cô ấy ngờ ngợ ngừng run rẩy, mở to mắt cẩn thận gật đầu.

Được rồi, khóa huấn luyện tân binh đến đây là kết thúc.

Tôi nhảy xuống giường bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo.

Chị ơi, cô ấy gọi tôi với giọng điệu có chút mờ ám. Chúng ta không thể tiếp tục sao?

Không. Tôi nói. Em bị loại rồi, xong đời rồi, tèo rồi, sự nghiệp coi như đứt gánh. Người bán "hoa" chuyên nghiệp luôn có thể dừng lại bất cứ lúc nào muốn. Khi khách hàng cần thì phải sung mãn như ngựa giống, cứ như thể không làm tình với khách hàng thân yêu thì giây tiếp theo sẽ chết ngay; sau khi hết giờ trả tiền thì bình tĩnh như thái giám, thuần khiết đến mức như nghĩ rằng tất cả trẻ con trên đời đều do ông già Noel lấy ra từ bao bố tặng cho mẹ chúng.

Trước khi ra khỏi cửa phòng, tôi quay đầu nhìn cô ấy vẫn còn ngơ ngác ngồi trên giường.

Em phải nhớ được khuôn mặt của mọi khách hàng, bởi vì em không muốn gặp lại bất kỳ ai lần thứ hai; nhưng em cũng phải quên đi khuôn mặt của tất cả mọi người, bởi vì em không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với cuộc sống riêng tư của họ, em quá đa sầu đa cảm, sẽ không có bất kỳ thành tựu nào trong ngành này đâu.

Còn nữa, dám làm phiền chị nữa chị sẽ mách mẹ em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me