TruyenFull.Me

Bh Edit Nhat Ky Dung Duong Nu Toi Pham Trung Nguyen

Ngày 15 tháng 9.

Hôm nay là Thứ Năm, lại đến trạm cứu hộ làm việc.

Gần đây số lượng lợn rừng tăng đột biến, nhân viên trong trạm khổ không nói nên lời, vì vậy đặc biệt tổ chức một cuộc họp về lợn rừng để bàn về nguyên nhân số lượng lợn rừng tăng vọt và phương pháp xử lý hàng loạt. Nhưng tôi là tình nguyện viên, tôi không họp. Ai ép tôi họp thì tôi nghỉ việc.

Làm xong việc, tôi chuẩn bị tan làm sớm về nhà ngủ. Bước vào phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo, tôi thấy một bóng lưng quen thuộc cũng đang cởi đồng phục.

Không muốn bị cô ta phát hiện, tôi cố gắng im lặng và nhanh chóng cởi hết đồ.

Tạch.

Đang thay được một nửa, một bàn tay đột nhiên búng vào dây áo ngực của tôi.

Tôi thỉnh thoảng suy nghĩ, đối với những người làm nghề mại dâm như chúng tôi, làm sao để phân biệt đâu là nội dung công việc, đâu là quấy rối tình dục. Đây là một vấn đề rất khó giải quyết, một đề bài tưởng chừng đơn giản nhưng lại cần rất nhiều kiến thức khoa học xã hội để hỗ trợ giải đáp.

Nhưng bây giờ tôi rất rõ câu trả lời, bởi vì con nhỏ khốn kiếp này không trả tiền.

"Một lần một nghìn tệ." Tôi mặc xong quần áo, đưa tay về phía cô ta.

"Ngày mai là lần đầu tiên tôi nhận lương thực tập tháng này, ba nghìn tệ đều là của cô, có thể búng thêm hai cái nữa không?"

Tôi cầm túi chuẩn bị bỏ chạy khỏi nhỏ lưu manh này.

"À phải rồi, hình như tôi tìm ra nguyên nhân lợn rừng xuất hiện nhiều rồi. Cô có muốn đi xem với tôi không?"

"Sớm biết cô định chui hang chó thì có chết tôi cũng không đi theo."

"Ây da! Đã bảo ba lần không phải hang chó rồi mà! Là hang lợn rừng đó! Ha ha."

Cầm đèn pin, bò về phía trước theo một con đường đất nhỏ hẹp đen kịt, mùi hương quen thuộc quyến rũ nói với tôi rằng phán đoán của người này rất có thể là đúng, đây cũng là lý do tại sao tôi không nhân cơ hội địa lý đá cho cô ta một cú rồi nhanh chóng bò đi, báo thù rửa hận.

"Con đường nhỏ này còn hơi dài, cô chắc chắn buồn chán rồi nhỉ. Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cười nhé."

"Không cần đâu."

"Có một bà mẹ có hai đứa con, một đứa tên là Sa Quách, một đứa tên là Nãi Tráo. Một ngày nọ Nãi Tráo bị lạc, bà mẹ liền đi tìm cảnh sát: 'Cảnh sát cảnh sát, Nãi Tráo của tôi bị lạc rồi', cảnh sát liền hỏi, 'Áo ngực của cô to cỡ nào?', bà mẹ trả lời, 'To bằng cái nồi đất ấy'."

*2 từ đồng âm

Trong hang lợn rừng tĩnh lặng như tờ.

Câu chuyện cười nhảm nhí này tục tĩu đến nỗi một người kiếm tiền bằng cách bán dâm như tôi cũng phải bái phục.

"Sao cô không có phản ứng gì vậy, không buồn cười sao?"

"Tôi cầu xin cô bò đi, đừng há miệng nữa."

"Chờ một chút, ở đây có một đống phân chắn đường."

Cô ta đột nhiên dừng lại, tôi đang thất thần nên phanh gấp, mặt chỉ cách cái mông cong lên khi cô ta cúi người một centimet, suýt chút nữa thì mặt lạnh dán mông nóng.

"Xem ra lưu lượng 'lợn' ở con đường nhỏ này cũng khá... Cô làm gì mà ngửi mông tôi...?" Cô ta quay đầu lại chuẩn bị nói chuyện với tôi, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt có chút kinh hoàng.

"Không phải..." Tôi vừa định giải thích thì bị câu nói tiếp theo của cô ta cắt ngang.

"Thích không, tặng cô."

Cô ta chu mông ra, đột nhiên tiến sát về phía tôi.

Một cái mông xa lạ ập đến, tôi sợ hãi nhảy lùi lại, đầu đập mạnh vào vách đá chắc chắn trên đỉnh hang. Một tiếng kêu thảm thiết của con người vang vọng ra từ hang lợn rừng.

Ôm đầu đi thêm một đoạn ngắn, xung quanh càng ngày càng sáng, chúng tôi đến cửa hang.

Thò đầu ra từ một bụi cây nhỏ, trước mắt là một trang trại lợn lớn, những con lợn rừng đen sì đang thỏa sức chạy nhảy trên nền đất vàng.

Ông chủ trang trại lợn cuối cùng đã phải ngồi vào chiếc xe gào thét có đèn đỏ xanh trên nóc vì tội nuôi nhốt động vật được bảo vệ trái phép, những con lợn rừng trong trạm sau khi thương lượng với các trạm cứu hộ khác thì một phần được thả về rừng, một phần được đưa đến sở thú, chi phí nuôi lợn rừng cao ngất ngưởng cuối cùng cũng giảm xuống, lãnh đạo vui vẻ ra mặt.

Kết thúc một ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể về nhà, tôi phủi phủi bùn đất dính trên đầu gối, chuẩn bị rời đi.

"Về nhà sao? Tôi đưa cô về." Không biết từ đâu xuất hiện, người phụ nữ đó huých vai tôi.

"Thôi vậy. Sợ cô đưa tôi về chầu trời."

Cái u trên trán vẫn còn đau rát, vừa chọn khách cho ngày mai, tôi vừa không ngoảnh đầu lại bước ra cửa.

Tuyến đường đi làm của tôi đều là xe buýt, thực ra nếu để cô ta đưa về nhà thì tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Nhưng tôi không muốn cô ta biết nhà tôi ở đâu.

Trực giác mách bảo tôi, với cái kiểu hành hạ người khác của cô ta, nếu tôi nói cho cô ta địa chỉ nhà, sáng mai tỉnh dậy tôi sẽ phát hiện ra mái nhà đột nhiên biến mất, cô ta ngồi xổm trên bức tường chịu lực với nụ cười thân thiện đáng ghét hỏi tôi có thấy mát mẻ hơn không.

°° vote đi bé °°

2 nhỏ này là tuyệt phối rồi đó trời ☺☺☺.

Ai hỏi mấy bà đang đọc truyện gì thì cứ mạnh dạn nói, chuyện tình cô gái bán dâm và cô gái xúc phân 😌😌😌.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me