Bh Futa Thay Anh Trai Cuoi Vo
Buổi sáng hôm sau, các trang tin lớn ở Tân Giang đều tràn ngập một tiêu đề giống nhau: "Cao thị công bố danh phận chồng hợp pháp: Vương Vũ Kỳ!". Bình luận rôm rả suốt từ lúc bình minh cho đến quá trưa, nhưng ở căn nhà cấp bốn hiện đại của họ Vương, không khí lại yên ả đến lạ: nắng rót qua giàn hoa giấy, gió lùa mùi bạc hà trên bậu cửa, tiếng dao thớt lách tách ở bếp nện vào nhịp thở ấm bình của cả một gia đình.Vương Vũ Minh ngồi bên bàn ăn, nhấp từng ngụm trà nóng. Trước mặt anh là điện thoại mở sẵn tin nhắn của em gái:"Em ổn. Hai người đều ổn. Đừng lo." Anh cong môi cười, bình thản đến mức nếu ai không biết hẳn tưởng anh đang đọc một tin về thời tiết. Bên cạnh anh, Lâm Duy cởi áo khoác, xắn tay áo sơ-mi xanh lam, nhẹ nhàng dọn bát đĩa phụ mẹ."Con không bàn tán gì à?" - bà Trần Tú Hoa vừa lấy bánh gạo ra khỏi nồi vừa hỏi con trai, ánh mắt không giấu được vẻ lo âu."Dạ không" - Vương Vũ Minh mỉm cười, đặt tách trà xuống - "Chuyện này sớm muộn gì cũng đến. Em con, tính nó vậy-đã làm là làm cho đúng."Ông Vương Quốc Dũng vừa rót ấm trà mới, vừa hừ mũi: "Thằng này nói nghe hay. Lúc cần dũng khí thì đẩy cho em gái. Đến khi em gái đứng ra cầm dao chắn gió, lại ngồi đây bình thản uống trà. Nói xem, có đáng đòn không?"Lâm Duy giật mình bật cười, vội đứng lên, xua tay: "Bác ơi, cháu xin chịu tội thay anh Minh, bác đừng nổi nóng. Con biết là lỗi lớn nhất thuộc về con... Nếu con không nắm tay anh ấy đi đến cùng, có lẽ anh ấy đã gạo nấu nên nồi mất rồi."Ông Dũng nhìn chàng trai trẻ, thấy đôi mắt cậu ta trong mà kiên định, thế là lòng mềm lại. Ông gằn giọng cho có:"Cậu mà dám bỏ nó, tôi đánh cho què chân.""Con mà bỏ anh ấy, bác khỏi đánh. Mẹ con đập trước." - Lâm Duy lễ phép nói, cả nhà được trận cười. Bà Tú Hoa cười khúc khích, đặt đĩa bánh củ cải lên bàn, vỗ vai chồng: "Thôi ông ạ, mắng yêu vậy đủ rồi. Hôm nay mời thông gia đến nhà ăn cơm, nói năng cho tử tế. Dù sao cũng đã ra người lớn cả rồi. Cần thể diện tí.""Tôi có nói gì đâu." - Ông Dũng giả vờ hừ lần nữa, nhưng trong mắt đã rõ nụ cười.Ông quay sang Vũ Minh: "Lát nữa em con về. Không được nói mấy câu kiểu 'đáng lẽ con nên làm'. Nó làm rồi, lại làm tốt. Con chỉ được phép nói một câu: Cảm ơn và xin lỗi thôi đấy."Vương Vũ Minh khẽ gật đầu: "Vâng, con nhớ."---Buổi chiều, chiếc SUV đen của Cao gia rẽ vào con hẻm yên tĩnh, đỗ gọn trước cổng. Từ trong xe, một người cao lớn bước xuống trước-bóng dáng quá quen, chiều cao gần hai mét nổi bật dưới nắng thu là Vương Vũ Kỳ. Hôm nay cô mặc áo thun trơn màu xám và quần dài đen, bên trong vẫn là áo bra sport Calvin Klein và quần lót boxer nam - combo "bất di bất dịch" của cô mỗi ngày. Chỉ khác rằng, từ tối qua, chẳng còn chiếc tóc giả nào trên đầu khi bước ra khỏi nhà nữa. Tóc xám khói được cô buộc thấp, gọn gàng ra sau gáy, để lộ gáy thon và xương quai xanh liền mạch với những đường cơ nổi tinh tế.Cửa sau mở ra, Cao Uyển Thanh bước xuống, váy đơn sắc màu kem, mái tóc vàng uốn gợn thả nhẹ, trông thanh nhã mà rắn rỏi. Cao Uyển Ngữ đi kế, áo sơ-mi trắng thêu hoa kết hợp váy bút chì đen, mái tóc bob vàng mềm mại cài trâm lá nhỏ-hệt như bức ảnh cô từng đăng trên báo nội bộ Cao thị. Hai chị em nhìn nhau, nắm tay Vương Vũ Kỳ rất tự nhiên như đã làm thế suốt cả đời."Về nhà rồi." - Vương Vũ Kỳ quay lại, hé cười. Nụ cười thật, không phòng bị.Cửa nhà bật mở. Bà Tú Hoa lao ra trước, ông Dũng theo sát. Bà ôm con gái út vào lòng như ôm một đứa trẻ, bàn tay xoa lưng liên hồi: "Khổ chưa! Con gái mẹ gầy đi rồi. Có ai ở rể mà cứ như ra trận cả ba tháng trời?""Mẹ..." - Vương Vũ Kỳ cúi đầu, giọng thành thật - "Con không sao. Con vui."Ông Dũng tằng hắng, nhưng mắt đã ươn ướt: "Không sao thì vào nhà. Đứng ngoài nắng làm gì." - Ông quay sang hai cô gái nhà Cao, giọng ấm lên: "Uyển Thanh, Uyển Ngữ-vào nhà đi con. Từ giờ đừng khách sáo. Con dâu là con gái."Hai chị em đồng thanh "dạ", rồi đồng loạt cúi chào. Cao Uyển Thanh đưa giỏ quà: "Con mua ít bánh trung thu và hồng trà loại ba - ba mẹ dùng thử ạ." - Cao Uyển Ngữ ôm bó hoa bách hợp trắng: "Con thấy nhà mình đặt bình ở góc cửa sổ hợp lắm!""Giỏi ghê." - Bà Tú Hoa đón, cười như được mùa - "Đẹp quá trời."Vừa vào phòng khách, Vương Vũ Minh và Lâm Duy cũng từ bếp bước ra. Vương Vũ Minh còn chưa lên tiếng, ông Dũng đã nhìn như sói: "Cái thằng-đứng nghiêm!"Vương Vũ Minh bật dậy đứng thẳng như thời thể dục. Cả nhà phá lên cười. Ông giả bộ nghiêm khắc: "Nói gì?"Vũ Minh nhìn thẳng em gái rồi cúi đầu thật sâu: "Cảm ơn... Và xin lỗi em."Không khí lặng đi nửa nhịp. Vũ Kỳ chớp mắt, và mỉm cười, nụ cười đơn giản nhất đời cô: "Em là em gái anh. Anh hạnh phúc là được."Lâm Duy kéo tay Vũ Minh, chắp tay với ông bà: "Con thay anh Minh hứa với ba mẹ: sau này con sẽ là người đứng chắn trước anh ấy... Việc của Vũ Kỳ-từ nay không còn là 'đến lượt em'. Ở đây, ai cũng có người chống lưng." Ông Dũng cười hề hề: "Nói hay. Được, coi như cậu qua cửa thứ nhất.""Còn cửa thứ hai là gì ạ?" - Lâm Duy chớp mắt."Giúp tôi giã tỏi." - Ông đưa cái cối đá. Cả nhà lại cười.---Bếp nhà họ Vương tuy không lớn nhưng sáng sủa, thoáng đãng. Mùi hành phi, tỏi chiên và nước dùng xương hầm lan khắp nơi. Vũ Kỳ xắn tay vào bếp-đúng hơn là vừa nấu vừa... săn sóc hai người vợ. Cô một tay cầm chảo, một tay gạt tóc mái cho Uyển Ngữ khỏi lòa xòa; lúc đi ngang Uyển Thanh, cô kê tay che cạnh bàn tránh váy cô vương dầu; hễ ai vướng dao thớt là lập tức "để đó chị".Uyển Ngữ đứng cạnh, cầm rổ rau, nhón một lá tía tô ngửi thử: "Thơm quá. Em mà lấy chồng chắc phải chọn người biết nấu ăn.""Đang lấy rồi còn bày đặt" - bà Tú Hoa trêu, liếc qua Vũ Kỳ.Uyển Thanh ngồi ở ghế cao, tay lật danh sách món ăn mẹ chồng đã viết: gà nướng lá chanh, canh củ sen, măng trúc xào nấm, cá chép om dưa, sườn non rim, chè hạt sen. Cô gấp sổ lại, khẽ nhìn bóng lưng cao lớn của Vũ Kỳ. Đôi vai ấy dường như sinh ra là để người ta dựa vào.Bên bàn ăn, ông Dũng và ông Cao Trấn Hoa-cha của hai cô-đang rôm rả trò chuyện. Phó Lệ Hân, mẹ của Uyển Thanh và Uyển Ngữ, là người mềm mỏng nhưng sắc sảo, vừa phụ bà Tú Hoa bày mâm vừa thỉnh thoảng hỏi thăm chuyện con gái. Cỗ bàn cứ thế đầy dần, tiếng cười tiếng nói như khảm vàng lên bức tường xám nhạt.Đến khi món cuối cùng được bưng ra-đĩa gà nướng thơm lừng-ông Dũng cất giọng: "Rồi. Cả nhà ngồi đi. Hôm nay là lần đầu hai nhà tụ lại sau khi mọi chuyện rõ ràng. Ta uống một ly trà trước cho tỉnh táo, sau hẵng rượu."Mọi người nâng chén. Tiếng chén sứ chạm nhau "ting!" rất giòn.Ông Cao Trấn Hoa hắng giọng, cười hiền:"Trước khi ăn, cho bác nói mấy câu. Về chuyện tối qua-Uyển Thanh và Uyển Ngữ tự quyết định lên sân khấu, bác và mẹ tụi nó xem qua phát sóng trực tiếp mới biết. Nhưng hai đứa làm đúng. Người ở cạnh con gái bác, bảo vệ và chăm sóc tụi nó suốt ba tháng qua, là Vương Vũ Kỳ. Không cần biết là nam hay nữ, lòng chân thành thì chỉ có một. Nhà họ Cao từ nay nhận Vũ Kỳ là con, là rể, là... ừm, danh phận nào hợp thì dùng danh phận đó. Quan trọng là thương nhau thật."Vũ Kỳ đứng dậy định cúi chào, nhưng Phó Lệ Hân đã vẫy tay: "Con đừng khách sáo. Cúi nhiều lại xa cách. Ngồi xuống đi, ăn miếng gà cho nóng."Uyển Ngữ thì thầm bên tai Vũ Kỳ: "Thấy chưa, nhà em dễ thương lắm nhé." Vũ Kỳ cười, gắp miếng thịt nạc bỏ vào bát cô: "Vậy em ăn nhiều một chút."Uyển Thanh nhìn cảnh đó, mắt cong lên. Nụ cười nàng kín đáo, thanh tao như một nét bút mực tàu.Bữa cơm bắt đầu rộn ràng: ông Dũng kể chuyện hồi trẻ đi ngang sông suýt té, bà Tú Hoa chen vào sửa "suýt té" thành "té hai lần", cả bàn cười ngả nghiêng; Lâm Duy giã tỏi hăng say đến mức mùi lan khắp bếp, Vũ Minh đùa: "anh đang chuẩn bị trị tà à"Phó Lệ Hân tỉ tê hỏi Vũ Kỳ "con ăn cay được không", còn Uyển Ngữ thì chuyên môn gắp đồ cho chị mình rồi... trộm nhón nửa miếng.Ăn đến giữa bữa, ông Dũng bỗng ho một tiếng, đặt đũa xuống, nói như sực nhớ: "À mà này... Con gái ta đã cưới vợ, còn thằng con trai chưa cưới chồng. Nhưng ông bà già này cũng muốn bồng cháu, biết không?"Không khí dừng lại một nhịp.Uyển Ngữ suýt sặc canh, vội lấy tay che miệng. Uyển Thanh bình tĩnh hơn, chỉ đặt nhẹ đũa xuống, mắt liếc sang Vũ Kỳ. Còn Vũ Minh thì há hốc: "Ba!""Làm gì hô to vậy." - Ông Dũng nhướn mày. "Ta là nói chung với hai nhà: có điều kiện thì tính chuyện cháu chắt. Tất nhiên, không ép. Trước sau gì ta cũng muốn bồng bế, ôm hôn, cho nó chạy quanh nhà. Vũ Minh chưa cưới chồng cũng không sao-vẫn còn thời gian. Nhưng Vũ Kỳ... ờm, con gái út của ta, con đã cưới rồi."Vũ Kỳ ho nhẹ, luống cuống gắp miếng cá che đi sự bối rối. Trong lòng cô thoáng hiện lên bí mật chỉ người nhà họ Vương biết. Ánh mắt cô lướt qua cha mẹ-ông Dũng và bà Tú Hoa hiểu ý, đồng loạt mỉm cười trấn an: chuyện đó để từ từ tính.Phó Lệ Hân nhanh trí cứu nguy: "Ông Vương cứ nói vậy làm bọn trẻ nó ngại. Con nít là duyên phận trời cho, không phải chuyện họp rồi lên kế hoạch. Cứ để tụi nhỏ sống vui đã." Bà nhìn sang Vũ Kỳ, nửa đùa nửa thật:"Nhưng con nhớ giữ sức khỏe, đừng vất vả quá. Hai đứa nhà bác nhiều khi cứng đầu, con mệt đó." Uyển Ngữ "ấy" một tiếng phản đối yếu ớt, còn Uyển Thanh gật đầu rất nghiêm túc: "Con sẽ... cố gắng bớt cứng đầu.""Thấy chưa." - bà Tú Hoa cười. - "Con gái tôi của tôi khổ lắm mới quản được hai vị tiểu thư.""Khổ sao?" Uyển Ngữ nhướn mày, cười tủm tỉm. "Nghe hay đấy.""Hay thì hay, đừng trêu em ấy." Uyển Thanh nhỏ giọng trách em nhưng khóe môi vẫn cong.Từ đầu bàn, Vũ Minh nhăn nhó: "Bố mẹ đừng giục chuyện cháu nữa. Con còn chưa cầu hôn Lâm Duy mà."Ông Dũng chống tay lên bàn, nhìn thẳng Lâm Duy: "Thế bao giờ?"Lâm Duy cắn môi, cười phơ lơ: "Dạ, để con xin phép... cuối năm. Con muốn chuẩn bị đàng hoàng." "Được!" - Ông Dũng đập tay cái bộp xuống bàn, khiến mọi người giật mình rồi bật cười.Bữa cơm lại vỡ òa tiếng nói cười. Không còn ánh đèn flash, không còn những bình luận trên mạng, chỉ còn mùi cơm mới bốc hơi nghi ngút, tiếng muỗng chạm vào bát sứ, và những câu trêu chọc chạy qua chạy lại như đèn kéo quân.Trong những khoảnh khắc ấy, Vương Vũ Kỳ lặng lẽ chăm hai vợ: thấy Uyển Thanh hay ăn chậm, cô gắp miếng cá nạc bỏ vào bát rồi nhắc "chị cẩn thận xương"; thấy Uyển Ngữ ngồi nghiêng gối chéo, cô nhẹ nhàng kéo ghế em cách bàn một chút cho đỡ vướng, miệng nhắc "ăn chậm thôi". Mỗi cử chỉ đều tự nhiên đến mức chẳng ai cảm thấy bị chăm sóc, chỉ thấy ấm.Ăn xong, mọi người ra sân hóng gió. Mặt trời đã xế, nắng cuối ngày vàng nhạt phủ lên giàn hoa giấy thành một dải lụa mềm. Ông Dũng với ông Trấn Hoa ngồi đánh cờ tướng, miệng "hà" "hừ" so kè. Phó Lệ Hân và bà Tú Hoa ngồi ghế dài dưới bóng cây, mở điện thoại xem lại video buổi công bố tối qua, thi thoảng bật cười vì bình luận hài hước của cư dân mạng: "Tổng tài song sinh cưới cùng một... chồng." - Cả hai bà nhìn nhau: có sao đâu, miễn là tụi nhỏ hạnh phúc.Trên bậc thềm, Vũ Minh dạy Lâm Duy cách ngồi bệt "chuẩn nhà họ Vương" để không đau chân. Hai người cười nói rổn rảng, thỉnh thoảng quay ra xin món tráng miệng từ bếp.Còn Vũ Kỳ kéo Uyển Thanh và Uyển Ngữ ra góc vườn. Ở đó có một bồn hoa nhỏ do cô tự tay dọn, mấy nhánh hương thảo xanh mướt ngả đầu theo gió."Em trồng à?" - Uyển Thanh hỏi."Vâng. Em nghĩ mấy thứ này hợp với bếp nhà mình." - Vũ Kỳ chỉ từng khóm: "Cái này là húng chanh, giọng ai khàn khàn thì pha trà rất tốt. Còn đây là bạc hà-Uyển Ngữ hay đau đầu nhẹ thì ngửi sẽ đỡ."Uyển Ngữ tròn mắt: "Ủa, chị để ý vậy luôn hả?""Ừ." - Vũ Kỳ gãi đầu, hơi ngại - "Từ khi về Cao gia, em hay ghi chú mấy thói quen nhỏ của hai người, để nấu cho hợp."Uyển Thanh nhìn cô hồi lâu rồi nói khẽ: "Từ hôm nay đừng gọi 'em - chị' nữa. Chúng ta cùng nhà. Gọi sao cho tự nhiên.""Thế... gọi gì?"Uyển Ngữ cười, giọng nửa đùa nửa thật: "Gọi 'vợ' đi."Mặt của người cao gần hai mét bỗng đỏ lên một cách buồn cười. Cô cúi đầu, tiếng nói trầm xuống: "Vợ..."Uyển Ngữ cười đến cong cả mắt, nghiêng đầu chạm nhẹ vai cô. Uyển Thanh đứng sát bên, ánh nắng hắt lên đường nét thanh nhã của cô, đôi mắt mang theo độ ấm hiếm hoi: "Chúng ta là gia đình, Vũ Kỳ.""Gia đình..." - Vũ Kỳ lặp lại, cảm giác từ ngữ ấy lần đầu chạm vào tim như một bàn tay ấm. Cô quay lại nhìn hai nàng, bàn tay to nhẹ nắm lấy tay họ. "Cảm ơn."Từ trong nhà, tiếng bà Tú Hoa gọi: "Này, tráng miệng xong rồi. Ai chưa ăn ra ăn chè hạt sen đây!" Ba người nắm tay trở vào. Trên bàn, bát chè nóng bốc khói. Ông Dũng vừa múc cho mình vừa líu lo: "Chè này ăn vào chắc có cháu liền." - Bà vợ búng nhẹ tay ông: "Ông cứ nói linh tinh." - Mọi người phá lên cười.Uyển Ngữ thìa đầu tiên đã len lén đút sang bát của Uyển Thanh: "Chị ăn nhiều vào cho đẹp da." - Vũ Kỳ bật cười, lấy khăn giấy chấm khóe môi cho Uyển Ngữ khi em dính nước đường, hành động tự nhiên đến mức cả bàn lại được phen trêu "ôi chao tình cảm quá".Sau tráng miệng, ông Trấn Hoa chợt bảo:"Thôi được, chuyện cháu chắt để từ từ. Các con chưa cần áp lực gì. Nhưng từ hôm nay, nếu ra ngoài gặp báo chí, nhà họ Cao nói một tiếng như này: Chồng hợp pháp của con gái chúng tôi là Vương Vũ Kỳ. Không kẻ hở. Không nửa vời."Ông nhìn sang vợ: "Bà thấy có được không?"Phó Lệ Hân gật đầu: "Tôi nói vậy là được. Phụ nữ cưới phụ nữ thì sao? Chúng nó thương nhau là đủ."Ông Dũng giơ ngón cái: "Thông gia nói câu nào ra câu ấy. Tôi rất thích."Vũ Minh ngồi bên cạnh bỗng chen một câu: "Con cũng có ý kiến."Mọi người quay lại."Con muốn... cuối năm cầu hôn Lâm Duy." - Anh nói tỉnh như không, nhưng đôi tai đã đỏ ửng.Bà Tú Hoa vỗ tay đôm đốp: "Ôi giời ơi, nhà ta năm nay đắt sự vui!"Ông Dũng chỉ vào Lâm Duy: "Cậu nghe chưa. Nhẫn cưới mà bé là tôi không nhận đâu nhé.""Dạ con đang tiết kiệm." - Lâm Duy cười, nắm tay Vũ Minh dưới gầm bàn - "Nhưng nhẫn to hay nhỏ cũng không bằng việc... được nhà chấp nhận.""Nhà này hết chê rồi." - Ông Dũng phẩy tay - "Miễn các con sống tử tế."Mặt trời lặn hẳn sau dãy nhà cuối hẻm. Ánh đèn trong bếp bật lên, đổ xuống bàn một quầng sáng ấm như mật ong. Lâm Duy dọn chén, Vũ Minh rửa bát, hai người phối hợp nhịp nhàng đến mức bà Tú Hoa thở phào: "điều tôi lo chỉ còn là chúng nó cãi nhau giành làm việc nhà".Ngoài sân, ông Dũng ôm con gái út vào tay một lát, không nói gì, chỉ vỗ vỗ lưng-động tác của người cha ngày nhỏ hay làm mỗi khi Vũ Kỳ té trầy đầu gối. Ông không hỏi chuyện bí mật của con gái... Ông biết, nói ra chỉ làm con gái ngại. Ông chỉ nói một câu: "Ở đâu mệt thì về nhà." - Câu ấy nhẹ như gió nhưng đủ sức chặn mọi sóng gió bên ngoài khung cửa.Đêm xuống hẳn. Cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách, xem lại video tối qua. Đến đoạn Uyển Thanh nói: "người ký tên là Vương Vũ Kỳ" - Uyển Ngữ hét: "dừng lại dừng lại!" - rồi tua đi tua lại cả chục lần. Vũ Kỳ ôm đầu: "Em chuẩn bị biến lời phát biểu của chị Thanh thành nhạc chuông hả?""Ý hay đó." - Uyển Ngữ búng tay, ánh mắt tinh quái - "Để từ mai chị khỏi quên mình là 'ai'."Uyển Thanh nhìn hai người đùa nhau, âm thầm mỉm cười. Nàng lấy điện thoại, mở ứng dụng công việc, gửi đi một thông cáo ngắn: Cao Thị xác nhận danh phận pháp lý của Vương Vũ Kỳ-mọi thông tin khác là suy đoán. Rồi nàng tắt máy, đặt xuống bàn, lặng lẽ dựa đầu vào bờ vai cao lớn bên cạnh.Vũ Kỳ hơi nghiêng người, chắn gió từ cửa sổ thổi vào cho Uyển Thanh, tay kia lén nắm lấy tay Uyển Ngữ đang giấu sau gối. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng nói cười lùi xa, chỉ còn lại cảm giác ấm trầm của một mái ấm thật sự."Cảm ơn mọi người" - cô nói nhỏ, nhưng đủ để hai nhà đều nghe - "Vì đã cho con... một nơi để thuộc về."Bà Tú Hoa chớp chớp mắt, ông Dũng "hừm" một tiếng giả vờ cứng rắn. Phó Lệ Hân vỗ tay nhè nhẹ, còn ông Trấn Hoa thì chỉ gật đầu như thể "đã biết từ đầu".Lâm Duy từ bếp chạy ra, tay còn dính bọt xà phòng: "Ơ, ôm nhau tập thể mà không gọi con?""Vào đây." - Ông Dũng phất tay - "Cả nhà ôm."Thế là họ xúm lại-một cái ôm hơi lộn xộn, người cao người thấp, đầu chạm đầu, vai đè vai, tay đụng tay. Nhưng chính cái lộn xộn ấy lại làm nên một vòng tròn hoàn chỉnh. Tiếng cười bật ra, vang qua cửa sổ, rơi xuống con ngõ nhỏ nơi giàn hoa giấy đang thơm ngát. Đêm nay, không ai nhắc đến chuyện cháu bồng nữa. Cháu để từ từ tính. Trước mắt, họ chỉ muốn giữ chặt khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này: nhà đông người, bếp còn ấm, lòng còn đầy.Và ở giữa vòng tay đó, Vương Vũ Kỳ cúi xuống, khẽ nói đủ để hai người nghe:"Vợ ơi, về nhà rồi."Hai tiếng "vợ ơi" bật ra không còn bối rối; nó rơi vào căn phòng như một nốt nhạc cuối, dịu, tròn, và lâu tan.Ngoài kia, thành phố vẫn ồn ào. Nhưng trong căn nhà cấp bốn hiện đại này, đêm nay mọi thứ giản dị đến tuyệt đẹp: tiếng dép lê của mẹ, tiếng đàn ông trẻ cười khúc khích trong bếp, tiếng cha già hắng giọng dọa đánh ai đó, và tiếng thở đều của những người vừa tìm thấy nhau....Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me