TruyenFull.Me

Bh Tinh Anh Edit Hoan Hoang Vu Lanh Thinh Cao Minh Ba

"Năm nay cảm giác không giống lắm."

Người nói chuyện tên là Lộc Di, năm nay đã 37 tuổi, ở Thiệu Hưng, Chiết Giang có một vườn trà và một công ty nhỏ, có thể coi là nửa bước dẫm vào giới bán buôn trần tục, lại vì sở thích của vợ Hồ Vi mà quanh năm sống trên núi, cuộc sống ẩn dật điền viên.

Nhiều năm trước, Trình Gia tham dự một hội nghị học thuật ở Hà Lan, từng vô tình giúp đỡ một chút trong lúc hai người họ đăng ký kết hôn, từ đó quen biết nhau.

Trình Gia và họ hợp tính nhau, lại là số ít bạn bè "trong giới", ngoài việc phải ăn chút cơm chó, ở trên núi này luôn có thể tĩnh tâm, hàng năm sau kỳ nghỉ xuân trước khi bắt đầu làm việc, đều sẽ ghé qua đây nằm hai ngày, uống trà, phơi nắng, "thanh lọc" tâm hồn.

Lúc này vừa mới ngồi xuống trong căn nhà trên núi của họ chưa đầy một tiếng, đã bị Lộc Di tinh ý phát hiện ra sự khác biệt.

"Khác chỗ nào cơ?" Trình Gia hỏi.

Lộc Di quan sát cô từ trên xuống dưới, suy nghĩ rất lâu, nghi ngờ nói: "Không lẽ là có 'tình huống' gì rồi?"

Trình Gia: "..."

"Có một chút, nhưng không nhiều."

Lộc Di cười: "Vậy là có rồi," kìm nén một lúc lại tò mò, "Sao lại không nhiều, kể ra xem nào?"

Làm cho một người ít khi hỏi chuyện như Lộc Di trở nên hóng hớt, Trình Gia nhất thời cảm thấy mình thực sự lợi hại: "Chị kìm nén đi, em đến chỗ chị là để nghỉ ngơi, không phải để bản thân phiền não."

Lộc Di cũng không vội, vừa rót trà cho cô, vừa nói những lời nói mát đáng ghét: "Xem ra Trình lão sư thông minh tuyệt đỉnh đã gặp phải 'đinh' rồi."

Trình Gia chỉ muốn đuổi cô ấy đi, một mình ngồi sưởi ấm một lúc: "Chị đi giúp chị Hồ Vi đi, không cần tiếp em đâu, em ở chỗ các chị sẽ không khách sáo."

Hiếm khi thấy Trình Gia bị chọc đến mức phải chuyển chủ đề, Lộc Di cười híp mắt không hỏi nhiều nữa, đặt ấm trà lên than hồng: "Được rồi, em tự trông lửa nhé."

Trình Gia nửa nằm trên ghế bập bênh, lời cũng lười đáp, đợi đến khi trong phòng yên tĩnh lại, mới thở dài một hơi.

Tính thời gian, chuyến bay của Dương Nhĩ trưa nay đến Thượng Hải, đủ loại dấu hiệu cho thấy, cô gái nhỏ đã nghĩ thông suốt, muốn ở bên mình, nhưng đến gần thời khắc xác định thực sự, trong lòng Trình Gia lại có chút rối bời.

Lúc đó nói với Lư Duệ "nếu thực sự miễn cưỡng, thì thôi vậy", đến lúc này khi đã vô cùng gần với kết quả, cô cảm thấy, hình như không dễ dàng nói ra hai chữ "thôi vậy" như vậy.

Trình Gia biết rõ, sở dĩ cô rối bời, không phải là lo lắng về kết quả, Dương Nhĩ thẳng thắn như vậy, kết quả thực ra đã rõ ràng, không có gì phải hồi hộp; cô rối bời, là hiểu rõ đằng sau cái gọi là đã nghĩ thông suốt của Dương Nhĩ ẩn chứa sự nhượng bộ và thỏa hiệp.

Bất kể Dương Nhĩ hòa giải với bản thân như thế nào, bây giờ tiến thêm một bước ở bên Trình Gia, đều có khoảng cách với những gì cô ấy bày tỏ về tình yêu bên bờ sông Hoàng Phố lúc đó.

Trình Gia không muốn làm khó bản thân, cũng không nỡ để Dương Nhĩ chịu ấm ức, điều khiến Trình Gia rối bời nhất là, đến bây giờ cô cũng không nỡ nói ra hai chữ "thôi vậy".

Tạm thời không có ý tưởng gì, cô dứt khoát từ bỏ suy nghĩ, tùy tay ném một cành cây nhỏ vào đống lửa, tin nhắn của cô gái nhỏ vừa hay lúc này đến.

Trước tiên là định vị sân bay Phổ Đông, tiếp theo: "Xin hỏi Trình lão sư người Tứ Xuyên đã về Thượng Hải chưa ạ?"

Trình Gia bình tĩnh lại: "Bạn chị ở Thiệu Hưng có một vườn trà, đến chơi hai ngày, mai về."

Máy bay vẫn đang từ từ lăn bánh, Dương Nhĩ liếc nhìn thời gian, thăm dò nói: "Có lẽ chị còn thiếu một nữ vệ sĩ có tuyệt kỹ chăng?"

Tâm tư của cô gái nhỏ rõ ràng, Trình Gia bất lực: "Em mới về, nghỉ ngơi đi, mai về rồi gặp."

Nhưng Dương Nhĩ đã bắt đầu tra tuyến đường, tàu cao tốc đến Thiệu Hưng một tiếng rưỡi, cộng thêm giao thông trong thành phố hai bên, trước bữa tối hẳn là có thể đến.

Cô và Trình Gia hiếm khi có thời gian thoát ly khỏi môi trường làm việc, sau kỳ nghỉ xuân sợ rằng lại bận rộn đến tối tăm mặt mũi, cô tiếc nuối bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy, phớt lờ chủ đề chênh lệch múi giờ:

"Nhưng em muốn gặp chị."

"Không biết nếu em đến đó, có tiện cho bạn của chị không?"

Trình Gia do dự, trong lòng cũng có chút dao động, thay vì ở đây suy nghĩ lung tung phiền muộn, chi bằng gặp mặt rồi thuận theo cảm giác trong lòng, cô nắn nót điện thoại xoay mấy vòng, quyết định: "Được rồi, trên đường chú ý an toàn."

Bên này sắp xếp ổn thỏa lộ trình, Lộc Di vừa hay bưng một cái bình sứ vào, kích động nói: "Mau đến nếm thử trà này, vừa mới tìm ra đồ tốt." Cô ấy chọn lá trà giải thích: "Hồ lão đại bận rộn tắm rửa cho mèo, lát nữa mới qua."

Trình Gia không nhanh không chậm ngồi ngay ngắn lại, phối hợp với cô ấy, bảo uống liền uống, bảo nhận xét liền nghiêm túc nhận xét, thậm chí còn nói rất nhiều.

Lộc Di nghe xong liên tục gật đầu, cảm thấy có văn hóa đúng là rất khác, nhận xét từ ngữ hoa mỹ, thậm chí có thể dùng làm slogan quảng cáo, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng: "Em mới chịu kích thích gì à?"

Trình Gia thẳng thắn: "Có việc nhờ các chị."

Lộc Di nhướn mày, ngược lại không vội, chậm rãi rửa chén trà, cố tình không hỏi cô nhờ việc gì.

Trình Gia ở nơi làm việc, từ trước đến nay đều là người khác cầu cạnh cô, thỉnh thoảng phải nhờ người khác giúp đỡ, cô chỉ cần nói nửa câu, nửa câu còn lại tự nhiên có người chủ động xông tới bổ sung đầy đủ.

Lúc này đợi nửa ngày không có vế sau, cũng nhìn ra Lộc Di là cố ý, tính tình người này nhàn nhã lại không theo lẽ thường, nếu thực sự so đo đến cùng, e rằng ngồi đến tối đen cũng không có tiến triển gì.

Ở nhờ nhà người ta, cũng không thể để cô gái nhỏ đến rồi thất vọng, Trình Gia chỉ đành phải cúi đầu trước cô ấy, hàm hồ nói: "Buổi tối sẽ có thêm một người qua, muốn nhờ chị Hồ Vi nấu chút món Chiết Giang ạ."

Lộc Di lúc này mới ngẩng đầu lên, cười đầy ẩn ý: "Ồ~ Ra là 'tình huống' đó trong câu có tình huống," lại tiếp tục pha trà, "Lần này có thể kể chi tiết rồi nhỉ?"

Trình Gia cạn kiệt kiên nhẫn, lạnh lùng liếc cô ấy: "Trước đây sao em không phát hiện ra chị hóng hớt như vậy?"

"Thật không dám dấu diếm, vừa rồi chị có nhắc với Hồ lão đại, chị ấy cũng tò mò lắm."

Trình Gia đau đầu, qua loa nói: "Buổi tối gặp người rồi sẽ biết thôi, trước tiên nhờ chị nói với chị Hồ Vi chuyện cơm tối, xem xem có cần phải đi chợ trong thành phố mua thức ăn không."

Dương Nhĩ khó khăn lắm mới đến một chuyến, mấy ngày Tết ở nước ngoài cũng không được ăn uống tử tế, Trình Gia nghĩ buổi tối tốt nhất nên thịnh soạn một chút, chỉ là cô và Lộc Di đều không biết nấu ăn, đành làm phiền Hồ Vi.

Biết không thể moi được tin tức gì từ miệng cô ấy, Lộc Di đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài tìm Hồ Vi nói rõ tình hình: "Em đã có động tĩnh, Hồ lão đại biết rồi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em, Robinson còn phải cảm ơn em đã giải cứu." Lại đột nhiên quay đầu lại, "Người đó buổi tối cũng ở lại đây chứ? Chị nên có phòng trống hay là không có nhỉ, Trình lão sư cho chút gợi ý đi?"

Trình Gia nhấp một ngụm trà suýt chút nữa sặc ra: "Chị nghĩ gì thế?! Ở riêng!"

Lộc Di bình tĩnh gật đầu: "Vậy để cô ấy ở tạm bợ trong phòng nhỏ đi, trên núi chỉ có mấy căn phòng này," lại ra vẻ, "Ở trong căn phòng nhỏ vừa lạnh vừa lộn xộn, Trình lão sư biết rồi sẽ không đau--- lòng--- chứ?"

Trình Gia bị cô ấy chọc tức mấy lần, thực sự phiền không chịu nổi, cười lạnh: "Ăn cơm xong xuống núi ở khách sạn," dừng một chút, vẫn chưa hả giận, "Thôi cơm cũng đừng nấu nữa, em dẫn em ấy đi ăn trong thành phố luôn."

Lộc Di không sợ cô, tiếp tục trêu chọc: "Giận rồi, chậc chậc."

Trình Gia hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy, người kia lại ngâm nga một bài hát vu vơ, ra ngoài cùng vợ chia sẻ câu chuyện mới mẻ.

-

Ở bên kia, Dương Nhĩ ra khỏi sân bay bắt taxi đến biệt thự của tiểu phú bà, bỏ hành lý lớn xuống, lại nhanh chóng thu dọn một túi xách tay liền lập tức ra ngoài đi đến ga tàu cao tốc.

Trên đường còn không quên báo cáo với tiểu phú bà: "Tôi về rồi, xong lại đi đây, bái bai cậu."

Diệp Cửu trong dịp Tết có rất nhiều mối quan hệ làm ăn, rất bận rộn, không thể đi đón cô, biết hôm nay cô về, còn để lại một chai rượu ngon năm mới dự định buổi tối về cùng nhau uống, nhận được tin nhắn này không hiểu ra sao: "???"

Dương Nhĩ nghĩa chính ngôn từ: "Trình lão sư ở Chiết Giang, tôi đi đón chị ấy, mai về nhá."

"Đặc sắc thật đấy, đi tàu cao tốc đi đón, đón một ngày một đêm đúng không."

Dương Nhĩ phớt lờ lời châm chọc của cô ấy: "Chai rượu đó tôi mang đi rồi, lần đầu tiên gặp bạn của Trình lão sư, không kịp chuẩn bị thứ khác, chỉ đành làm khổ chị em tốt của tôi rồi."

Tiểu phú bà: "... Hơi mệt rồi, có gì thì nhắn tin nhé."

Dương Nhĩ từ hôm qua, trước tiên đi tàu hỏa đến Thụy Sĩ, sau đó từ Thụy Sĩ ngồi máy bay hơn mười tiếng về Thượng Hải, xuống máy bay ngồi taxi hơn một tiếng đến nhà tiểu phú bà, tiếp theo lại xuống taxi lên tàu cao tốc, xuống tàu cao tốc lên taxi, lưu lạc mấy chục tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến chân núi có Trình Gia lúc hơn 5 giờ.

Trên đường đến, Trình lão sư có nói: "Đi theo định vị, đến lúc đó chị ra đón em."

Thế là Dương Nhĩ liền nhìn thấy, trong ánh hoàng hôn đầy trời, dưới chân núi trà nhấp nhô gợn sóng, Trình lão sư của cô khoác một chiếc áo khoác lông vũ dài đứng ở phía xa, cô độc lại yên tĩnh chờ đợi cô.

Khi ở trên xe từ xa nhìn thấy bóng dáng đó, cô ngây người như lần đầu gặp gỡ, chỉ cảm thấy một Trình Gia như vậy chưa từng thấy qua, không có trang điểm tinh tế và trang phục lộng lẫy, cũng không có những tòa nhà cao tầng trong thành phố làm nền, chỉ có Trình Gia, đơn giản, thuần túy, Trình Gia ở trong tự nhiên.

Trình Gia khẽ vẫy tay với cô: "Đứng ngây ra đó làm gì? Mau qua đây."

Dương Nhĩ như tỉnh mộng, sải bước dài đi qua, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng: "Đợi lâu chưa ạ, có lạnh không?"

"Vừa mới ra một lúc, không lạnh."

Cô gái nhỏ cao cao gầy gầy đứng trước mặt mình, đôi mắt lấp lánh, tràn đầy niềm vui sướng không kìm nén được, lại bị cô ấy khống chế rất tốt, Trình Gia có chút không chống đỡ nổi sự nhiệt tình trầm tĩnh như vậy, chỉ đành đưa tay nắn nắn cổ áo khoác của cô ấy, che giấu cảm xúc khởi động chủ đề: "Đến núi sao lại không mặc áo khoác lông vũ?"

Mỗi lần bị Trình lão sư sờ sờ chạm chạm, Dương Nhĩ luôn có cảm giác thân mật vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, lúc này cũng như vậy, liền đứng yên bất động, mặc cho Trình Gia sắp xếp, còn không quên khoe mẽ: "Áo khoác dạ đẹp hơn."

Không đợi Trình Gia trả lời, đột nhiên phản ứng rất nhanh bổ sung: "Áo khoác lông vũ cũng đẹp, đặc biệt là Trình lão sư mặc lên."

Trình Gia căn bản không nghĩ đến tầng nghĩa này, cười nói: "Chị chỉ cần ấm áp thôi."

Gương mặt thanh tú của cô được chiếc áo khoác lông vũ to lớn bảo vệ rất tốt, trông rất ấm áp, trong lòng Dương Nhĩ cũng ấm áp: "Được~ Vậy vừa ấm áp vừa đẹp."

"Chỉ có em dẻo miệng," Trình Gia trách móc, lại quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, không quên đáp lại lời cô ấy nói lúc trước, "Đúng là rất đẹp."

Dương Nhĩ vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Vậy chị đẹp, em cũng đẹp, xứng đôi."

Trình Gia bị cô ấy chọc cười: "Ở đâu ra người mặt dày như vậy?"

"Vượt đại dương mà đến," Dương Nhĩ mặt dày cúi đầu, từ tầng trên cùng của túi xách tay lấy ra một cái hộp, dịu dàng nói, "Còn mang đến bánh quy hạnh nhân Thụy Sĩ mà Trình Gia nhớ nhất."

-----------------

Dương Nhĩ: Em là người Trái Đất, chị cũng là người Trái Đất, xứng đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me