TruyenFull.Me

Bh Tinh Anh Edit Hoan Hoang Vu Lanh Thinh Cao Minh Ba

Trình lão sư ngủ rồi, bàn tay nắm góc áo Dương Nhĩ dần dần buông lỏng.

Dương Nhĩ lái xe, trong lòng chua xót, cô đột nhiên hiểu ra, giữa người với người vốn dĩ không thể đồng cảm như đó là chuyện của chính mình, nhưng nếu sớm chiều ở bên nhau, cả trái tim đều đặt ở trên người cô ấy, vẫn không thể hiểu được dù chỉ một chút, không thể chia sẻ nỗi lo, sẽ cảm thấy bất lực.

Cô nhớ đến việc mình nói với Diệp Cửu muốn từ bỏ thực tập ở đây, giờ phút này lại do dự, nếu ngay cả ở bên cạnh Trình lão sư cũng không làm được thì mình còn có thể làm gì.

Đến gara của khu chung cư, Dương Nhĩ tắt máy.

Trình Gia da trắng, người cũng gầy yếu, Trình lão sư mà người ngoài nhìn thấy, đoan trang tao nhã, thanh thanh lãnh lãnh, mà giờ phút này cuộn tròn trong chiếc ghế nhỏ này, giống như lần đầu tiên Dương Nhĩ rung động với cô ấy, yếu ớt, nhỏ bé, Dương Nhĩ cũng từ bản năng tươi đẹp ban đầu chuyển thành tình yêu miên man khó nói.

Cô vuốt ve vài lọn tóc trước xương mày của Trình Gia: "Trình Gia Dừa, chúng ta về nhà ngủ."

Trình Gia nửa tỉnh nửa không, mở mắt nhìn thấy Dương Nhĩ gần trong gang tấc, còn chưa kịp nói gì, cô gái nhỏ đã xuống xe.

Trong lúc tỉnh táo, cô gái nhỏ đã đến bên ghế phụ mở cửa, không nói hai lời, nghiêng người đưa tay, một cái bế cô lên theo kiểu công chúa.

Trình lão sư kêu lên một tiếng, tỉnh hẳn, ôm chặt lấy cô: "Làm gì vậy!"

Cô gái nhỏ đắc ý: "Em đã nói em có cơ bắp mà, rất khỏe mạnh." Nói xong vừa dùng vai đóng cửa, vừa nhân lúc Trình lão sư không thể phản kháng hôn trộm một cái.

Trình Gia tức giận bật cười, sợ cô cậy mạnh gồng mình: "Được rồi được rồi, khỏe mạnh, mau thả chị xuống."

Dương Nhĩ thật sự không thể chống đỡ lâu, cô không có kỹ xảo gì, hoàn toàn dựa vào sức lực kéo, lại ôm Trình Gia xoay một vòng, mới thả cô ấy xuống, còn thuận thế chống tay lên cửa xe, làm một cái "kabedon": "Hé lô, người đẹp."

Trình Gia dở khóc dở cười: "... Học đâu ra mấy trò này vậy?"

Dương Nhĩ cười lộ ra răng nanh nhỏ: "Chị không cảm thấy hét lớn một tiếng, làm chút chuyện bình thường không làm, rất giải tỏa sao?"

Trình Gia sửng sốt, ánh mắt mềm mại, ôm lấy eo cô gái nhỏ, vùi vào trong lòng cô: "Em luôn rất thông minh."

Dương Nhĩ thở dài, ôm Trình Gia tại chỗ đi qua đi lại, mang theo cô cùng nhau nhẹ nhàng lắc lư.

Trong bãi đỗ xe ngầm mờ tối, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy qua, trong không khí đều là mùi ngột ngạt, cô gái nhỏ nói: "Chỉ cần nghĩ đến chị, em sẽ có rất nhiều năng lượng, hy vọng em cũng có thể mang đến cho chị một chút năng lượng."

Trình Gia siết chặt cánh tay: "Ừm, đang sạc pin."

-

Tiền tài vĩnh viễn không ngủ*, nhân tính vĩnh viễn không đổi thay.

*'Tiền không bao giờ ngủ” vì tiền luôn có thể làm việc cho bạn bất kể thời gian nào trong ngày. Tiền cũng sẽ tìm thấy chính nó trong các khoản đầu tư sinh lợi nhất và chạy trốn khỏi những điều khủng khiếp nhất.

Mặc dù đã rạng sáng, thành phố này vẫn đèn đuốc sáng trưng.

"Lê tổng tuổi còn trẻ, không nghĩ đến việc tái hiện một đoạn kinh điển sao?"

Lê Việt Dương cười nhạt: "Đoạn tổng có gì cứ nói thẳng, tuổi lớn rồi muốn đi ngủ sớm."

Lê Việt Dương đang mỉa mai anh ta, Đoạn tổng khen cô trẻ, cô lại nói mình tuổi lớn, cô mà tuổi lớn, Đoạn tổng còn lớn hơn cô mấy tuổi, lại tính là gì?

Nghĩ đến Trình Gia nhắc nhở anh ta "không cần quanh co lòng vòng", Đoạn tổng lập tức thu lại bộ dạng thương nhân: "Tôi nói một chuyện thú vị, Trình Gia có hai dự án..."

Đoạn tổng không nói ra kết luận, chỉ khách quan miêu tả tình hình một lần, lại hỏi: "Lê tổng cảm thấy, là khách hàng sai, hay là báo cáo tài chính sai?"

Lê Việt Dương vẫn cười nhạt, bỏ qua việc quanh co, trực tiếp nói rõ: "Rủi ro bán khống quá cao rồi."

Đoạn tổng nhất thời lúng túng, Lê Việt Dương nhìn biểu cảm của anh ta, cười nói: "Nhưng mà, bây giờ mấy thứ này tôi cũng chán rồi, có thể thử xem."

Lên xuống thất thường, Đoạn tổng biết, Lê Việt Dương đang nắm thóp anh ta, anh ta không quanh co nữa: "Tôi bên này chỉ muốn làm công việc báo cáo công bố." Lại thêm một câu, "Để Trình par chủ trì."

Anh ta mơ hồ đoán hai người có mối quan hệ không rõ ràng, lúc này cũng là đánh cược một phen, dùng Trình Gia bán cho Lê Việt Dương một cái ân tình.

Ai ngờ Lê Việt Dương lạnh lùng liếc anh ta, mỉa mai nói: "Đoạn tổng thật là lật qua lật lại hao tâm tổn trí."

Không đợi Đoạn tổng nói thêm gì, Lê Việt Dương đã tiễn khách: "Bán khống một công ty lớn như vậy, yêu cầu về vốn quá cao, chỉ riêng chúng ta bên này làm không nổi, tôi suy nghĩ thêm đã."

Khi đoán được báo cáo tài chính của công ty X có thể làm giả, Đoạn tổng liền muốn nắm lấy cơ hội, hợp tác với Lê Việt Dương bán khống.

Nguyên lý rất đơn giản, trong giai đoạn hiện tại khi bên ngoài không biết công ty X đang phồn vinh giả tạo, bên Lê Việt Dương sẽ lợi dụng các thủ đoạn tài chính vay mượn số lượng lớn cổ phiếu giá cao và bán ra, sau đó bên A sẽ đưa ra báo cáo công bố làm giả, lúc đó giá cổ phiếu giảm mạnh, Lê Việt Dương có thể mua vào cổ phiếu giá thấp trả lại, từ đó kiếm được khoản chênh lệch cao.

Biện pháp này rủi ro rất cao, bất kỳ bước nào không như dự kiến, Lê Việt Dương sẽ đối mặt với tổn thất giá trên trời, tuy nhiên một khi thành công, Lê Việt Dương gần như có thể kiếm được hơn nửa giá trị của công ty X.

Công ty A đảm nhận công việc báo cáo công bố, không chỉ số tiền gấp ba lần dự án thông thường, hơn nữa nếu bán khống thành công, công ty A sẽ cách nhiều năm lại lần nữa phong thần.

Đoạn tổng cắn răng: "Cùng chia sẻ rủi ro, nếu cuối cùng thất bại, báo cáo của chúng tôi không lấy một đồng."

"Báo giá dự án của các người mới có mấy đồng, tôi đây là hơn nửa gia sản, tính là cùng chia sẻ rủi ro gì." Lê Việt Dương giữ bình tĩnh: "Tôi suy nghĩ thêm, trong vòng một tuần sẽ trả lời anh."

-

Trình Gia trước nay ngủ rất ngon, không mất ngủ cũng không mơ nhiều, đêm qua có cô gái nhỏ ngủ bên cạnh, càng thêm ấm áp yên bình.

Sáng sớm tỉnh lại, trong chăn ấm áp, đã là thời tiết tháng ba, cô vẫn sinh ra sự lười biếng của mùa đông, than thở: "Không muốn đi làm."

Dương Nhĩ sống tự giác, cũng dậy sớm, lặng lẽ đặt đồ ăn sáng qua điện thoại, liền nhắm mắt nằm chờ Trình Gia tỉnh, nghe thấy câu đầu tiên Trình lão sư tỉnh dậy không phải là "Chào buổi sáng" mà là "Không muốn đi làm", bật cười, quay người ôm trọn cô ấy vào lòng: "Làm sao đây, công ty A không có Trình lão sư của chúng ta sẽ phá sản mất~"

Trình lão sư trách cô: "Sáng sớm đã nghèo nàn." Lại hỏi, "Tỉnh từ lúc nào? Ngủ không quen à?"

"Quen không thể quen hơn! Cảm giác như em trời sinh phải ngủ nửa giường bên kia vậy đó!"

Trình Gia cười, thuận theo cô: "Ừ, mấy năm trước lúc chị mua giường này đã nghĩ, nhất định phải để Dương Nhĩ ngủ cho quen."

Cô gái nhỏ không hề cảm thấy xấu hổ, gật đầu: "Quả nhiên, chúng ta nên ngủ cùng nhau, đây là số mệnh của chúng ta."

Hai người nằm lì trên giường quá lâu, sau đó có chút vội vàng, nhân lúc Trình lão sư trang điểm, Dương Nhĩ nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, rồi thu dọn phần của Trình Gia, tiện cho cô ấy ăn trên xe.

Dương Nhĩ chỉ kẻ mày, tô son, mặc quần áo xong, thần thái rạng rỡ xách bữa sáng và túi xách đứng đợi ở cửa, Trình Gia vô tình liếc nhìn, trong lòng thích thú, cảm thấy cô đơn giản mà khí chất, nhịn không được nhìn thêm hai cái.

Cô gái nhỏ nhạy bén, lập tức tạo dáng: "Muốn nhìn bao nhiêu cũng được, sờ sờ hôn hôn cũng hoan nghênh."

Trình Gia cười, không thèm để ý cô xòe đuôi công, cúi đầu mang giày.

-

Đến dưới lầu công ty, Trình lão sư trước khi xuống xe dặn dò: "Một lát lên, gọi Lư lão sư của em đến văn phòng chị."

Thế là Lư Duệ sáng sớm đã nhận được khẩu dụ triệu kiến từ Dương Nhĩ, lập tức trợn trắng mắt, người khác chỉ cho rằng Dương Nhĩ tình cờ gặp Trình lão sư ở công ty, bị sai vặt, chỉ có Lư Duệ biết, Trình Gia hôm qua mang Dương Nhĩ đi, không chừng đến giờ mới tách ra.

Cô không khách khí kéo ghế ngồi đối diện Trình Gia: "Chậc chậc chậc, sắc mặt hồng hào, sáng bóng, hôm qua trốn việc, một đêm vui vẻ nhỉ?"

Trình Gia ngẩng đầu nhìn cô: "Tối qua lại bị gọi về, hai tổ xảy ra chuyện rồi."

"Hả? Hai người sẽ không đang hừng hực lửa, bị cắt ngang chứ." Lư Duệ trí tưởng tượng phong phú, "Chuyện này khó chịu lắm nhỉ."

Trình Gia: "…"

"Không có, đừng nghĩ lung tung, chỉ là chưa xem xong phim."

Vừa nghe xem phim, Lư Duệ mất hứng: "Thôi, hóa ra vẫn đang trong giai đoạn nước trong, trốn việc rồi, chỉ thế thôi à?" Hóng chuyện không thú vị, cuối cùng quan tâm công việc, "Hai tổ xảy ra chuyện gì?"

"Dự án bảo mật, tôi không thể nói nhiều, gọi cậu đến là muốn hỏi tiến độ dự án hiện tại của cậu, nhanh nhất bao lâu kết thúc, chậm nhất bao lâu kết thúc?"

Sự ăn ý giữa các nhóm dự án, quan hệ có thân thiết đến đâu, vì tôn trọng khách hàng và bảo mật, không hỏi thăm nội dung cụ thể của dự án, Lư Duệ không hỏi sâu thêm: "Nhanh nhất một tháng, chậm nhất… kéo dài hai ba tháng cũng kéo được, làm thêm cho khách hàng mấy tháng, người ta vui mừng đấy."

Trình Gia gật đầu: "Thế này đi, cậu theo mục tiêu một tháng, đẩy nhanh tiến độ, nhưng không nộp báo cáo cuối cùng, kéo dài."

"Được thì được, nhưng tại sao?"

Trình Gia thở dài: "Tôi cảm thấy có một dự án lớn sắp đến, tôi không muốn nhận. Tốt nhất kéo dài dự án hiện tại, để họ tìm nhóm khác không bận, nhưng nếu Đoạn tổng thật sự muốn tôi nhận, hẳn có rất nhiều cách, cho nên lại muốn cậu đẩy nhanh tiến độ, không thể đến lúc đó việc trên tay quá nhiều, chúng ta quá bị động."

Lư Duệ nghi ngờ: "Nếu là dự án lớn, sao lại không muốn nhận? Hiện tại mỗi một xu của dự án, cậu đều có thể chia một phần vào tài khoản."

Giao diện máy tính của Trình Gia là tài liệu ghi chép năm đầu tiên cô làm việc, cô trượt chuột lên xuống, nói nhỏ: "Lúc đầu chúng ta làm nghề này là vì cái gì?" Lại nhìn Lư Duệ, "Lúc trẻ tôi muốn làm nhà sinh vật học, không nói là mang lại lợi ích cho trái đất, ít nhất cũng giúp đỡ một nhóm người."

"Sau này tôi muốn nhìn thế giới trong mắt Lê Việt Dương, chuyển hướng, cụ thể đến nghề này, là vì nó có thể giúp các công ty khác nhau giải quyết vấn đề, nhìn họ ngày càng tốt hơn."

"Làm việc lâu rồi, thỉnh thoảng, tôi vẫn có thể tìm thấy tâm nguyện ban đầu của mình từ việc giải quyết vấn đề dự án, còn những phần không tốt lắm, tôi cũng tự an ủi mình, tiền cũng đủ đủ, giả vờ hồ đồ đi."

Lư Duệ ngắt lời cô: "Trình Gia, nghĩ như vậy là được rồi, chúng ta chỉ là người làm công, làm việc, nhận tiền, đơn giản vậy thôi."

Trình Gia không tỏ ý kiến: "Đoạn tổng muốn danh, Lê Việt Dương muốn lợi, dự án lớn này, không phải giúp công ty giải quyết vấn đề, mà là lợi dụng vấn đề hút cạn máu của nó."

Lư Duệ nhanh chóng liên tưởng đến: "Bán khống?"

"Ừ, làm giả báo cáo tài chính, thương hiệu rất nổi tiếng, giá trị thị trường hơn ba trăm tỷ, hơn tám nghìn nhân viên, trong và ngoài nước nhiều năm rồi chưa có vụ bán khống quy mô lớn như vậy."

Lư Duệ im lặng một lúc: "Là bản thân nó làm giả trước."

"Tôi biết cậu lo lắng cho những nhân viên đó," Lư Duệ lạnh lùng nói: "Vậy những nhà đầu tư, cổ đông bị lừa dối bởi làm giả thì đáng đời à? Cơ chế thị trường là cân bằng lẫn nhau, lên xuống mới có thể truy nguyên nguồn gốc."

"Tôi biết." Trình Gia quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ lặp lại, "Tôi biết chứ."

"Chỉ là trong lòng luôn có chút bất an."

---------------

Trình Gia: Không muốn dậy

Dương Nhĩ: Trái đất không có Trình lão sư của chúng ta thì làm sao quay? Cố gắng lên thôi!

Trình Gia: …

Cảm ơn các bạn đọc nhỏ đã sưu tầm, bình luận, dung dịch dinh dưỡng, chúc các bạn phát tài (cúi đầu).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me