Bh Tinh Anh Edit Hoan Hoang Vu Lanh Thinh Cao Minh Ba
Trình lão sư ngủ rồi, bàn tay nắm góc áo Dương Nhĩ dần dần buông lỏng.Dương Nhĩ lái xe, trong lòng chua xót, cô đột nhiên hiểu ra, giữa người với người vốn dĩ không thể đồng cảm như đó là chuyện của chính mình, nhưng nếu sớm chiều ở bên nhau, cả trái tim đều đặt ở trên người cô ấy, vẫn không thể hiểu được dù chỉ một chút, không thể chia sẻ nỗi lo, sẽ cảm thấy bất lực.Cô nhớ đến việc mình nói với Diệp Cửu muốn từ bỏ thực tập ở đây, giờ phút này lại do dự, nếu ngay cả ở bên cạnh Trình lão sư cũng không làm được thì mình còn có thể làm gì.Đến gara của khu chung cư, Dương Nhĩ tắt máy.Trình Gia da trắng, người cũng gầy yếu, Trình lão sư mà người ngoài nhìn thấy, đoan trang tao nhã, thanh thanh lãnh lãnh, mà giờ phút này cuộn tròn trong chiếc ghế nhỏ này, giống như lần đầu tiên Dương Nhĩ rung động với cô ấy, yếu ớt, nhỏ bé, Dương Nhĩ cũng từ bản năng tươi đẹp ban đầu chuyển thành tình yêu miên man khó nói.Cô vuốt ve vài lọn tóc trước xương mày của Trình Gia: "Trình Gia Dừa, chúng ta về nhà ngủ."Trình Gia nửa tỉnh nửa không, mở mắt nhìn thấy Dương Nhĩ gần trong gang tấc, còn chưa kịp nói gì, cô gái nhỏ đã xuống xe.Trong lúc tỉnh táo, cô gái nhỏ đã đến bên ghế phụ mở cửa, không nói hai lời, nghiêng người đưa tay, một cái bế cô lên theo kiểu công chúa.Trình lão sư kêu lên một tiếng, tỉnh hẳn, ôm chặt lấy cô: "Làm gì vậy!"Cô gái nhỏ đắc ý: "Em đã nói em có cơ bắp mà, rất khỏe mạnh." Nói xong vừa dùng vai đóng cửa, vừa nhân lúc Trình lão sư không thể phản kháng hôn trộm một cái.Trình Gia tức giận bật cười, sợ cô cậy mạnh gồng mình: "Được rồi được rồi, khỏe mạnh, mau thả chị xuống."Dương Nhĩ thật sự không thể chống đỡ lâu, cô không có kỹ xảo gì, hoàn toàn dựa vào sức lực kéo, lại ôm Trình Gia xoay một vòng, mới thả cô ấy xuống, còn thuận thế chống tay lên cửa xe, làm một cái "kabedon": "Hé lô, người đẹp."Trình Gia dở khóc dở cười: "... Học đâu ra mấy trò này vậy?"Dương Nhĩ cười lộ ra răng nanh nhỏ: "Chị không cảm thấy hét lớn một tiếng, làm chút chuyện bình thường không làm, rất giải tỏa sao?"Trình Gia sửng sốt, ánh mắt mềm mại, ôm lấy eo cô gái nhỏ, vùi vào trong lòng cô: "Em luôn rất thông minh."Dương Nhĩ thở dài, ôm Trình Gia tại chỗ đi qua đi lại, mang theo cô cùng nhau nhẹ nhàng lắc lư.Trong bãi đỗ xe ngầm mờ tối, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy qua, trong không khí đều là mùi ngột ngạt, cô gái nhỏ nói: "Chỉ cần nghĩ đến chị, em sẽ có rất nhiều năng lượng, hy vọng em cũng có thể mang đến cho chị một chút năng lượng."Trình Gia siết chặt cánh tay: "Ừm, đang sạc pin."-Tiền tài vĩnh viễn không ngủ*, nhân tính vĩnh viễn không đổi thay.
*'Tiền không bao giờ ngủ” vì tiền luôn có thể làm việc cho bạn bất kể thời gian nào trong ngày. Tiền cũng sẽ tìm thấy chính nó trong các khoản đầu tư sinh lợi nhất và chạy trốn khỏi những điều khủng khiếp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me