TruyenFull.Me

Bh Tu Viet Xuan Phong Luu Quang

Viên Hoa nhìn trên giường hài tử thở dài đem thao đồng cũng khăn ra ngoài.

Lát sau quay lại trong thao nước ấm được đỗ đầy. Viên Hoa vắt ráo nước trong khăn, đến giường thay công chúa lau thân thể.

Đem tay nhỏ công chúa lau sạch đương lúc lau ngón tay Viên Hoa phát hiện ngón trỏ công chúa khẽ động, khó tin đem tay công chúa nắm lấy lần này những ngón tay còn lại cùng cử động Viên Hoan trong mắt kinh hỉ nhìn sắc mặt công chúa.

Vẫn như cũ tái nhợt, Viên Hoa tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của công chúng, thấy nàng công chúa nhăn mày mí mắt động động một chút liền mở ra.

Viên Hoa kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn công chúa mơ màng tỉnh lại nhịn không được lớn tiếng hô "công chúa, người tỉnh rồi!"

Văn Nhiệm từ trong mộng tỉnh lại cảm nhận được cơn đau từ đầu truyền đến, vội đưa tay xoa đầu nhưng vừa cử động phát hiện toàn thân đều đau nhức.Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trước mặt tiểu cô nương diện mạo thanh tú đôi mắt ngập nước nhìn nàng Văn Nhiệm tuy không hiểu tình thế hiện tại như thế nào nhưng trong lòng mềm đi. Tình cảnh người khác rơi lệ nàng quả thật nhìn không nổi liền nói.

"Tôi không sao, em không cần như vậy khóc đâu?" lời nói phát ra Văn Nhiệm trong đầu lập tức nổ tung, chuyện gì, đây không phải nàng giọng nói còn nữa quan sát kĩ mới thấy tiểu cô nương trước mắt trên người diện y phục cổ trang đi. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn cùng mấy bộ phim cổ đại nàng xem hệt như nhau.

Không lẽ? Văn Nhiệm không dám nghĩ tiếp ánh mắt hoản loạn nhìn tiểu cô nương.

"Công chúa người không sao chứ?" Viên Hoa vội buông tay nàng tiến đến muốn đỡ công chúa nằm xuống dù gì người vừa mới tỉnh không thể cử động mạnh.

Người vừa đến gần Văn Nhiệm lập tức lùi vào trong. Ánh mắt chằm chằm đề phòng tiểu cô nương động thái.

"Công chúa người không cần sợ, Viên Hoa là nô tì thân cận bên cạnh người thật sự không sao?"  phát hiện công chúa bất thường sợ hãi Viên Hoa lời nói trấn an.

Mất một lúc Văn Nhiệm mới lên tiếng hỏi "ngươi, thật sự là nô tì thân cận của ta?"

Viên Hoa chắc nịch gật đầu đảm bảo. Văn Nhiệm cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật bản thân xuyên không hơn nữa cái gì cũng không biết. Dù gì tình cảnh hiện tại đã như vậy có suy nghĩ nhiều cũng không được gì chi bằng hỏi một chút thông tin của thân thể này đi.

"Bản công chúa bất tỉnh bao lâu rồi?" Văn Nhiệm học theo mấy diễn viên trong phim cổ trang hỏi.

"Công chúa, người đã bất tỉnh ba ngày rồi, ngày trước Thẩm phi có đến thăm người nhưng người vẫn chưa tỉnh" Viên Hoa đem sự việc mấy ngày gần đây kể lại với công chúa.

"Vậy còn gì khác không?" Văn Nhiệm nói đến câu này đã là câu thứ tư  nhưng âm thanh chẳng khác gì ban đầu, xem ra đã thật sự xuyên qua rồi đi hơn nữa âm thanh này cũng trẻ con bốn năm tuổi thật giống a.

"Công chúa trước hết để nô tì thay người tẩy rửa, rất lâu thân thể không tẩy khẳng định sẽ bệnh ngoài da" Viên Hoa nói xong đưa tay muốn cởi công chúa trung y.

"Ngươi làm gì? Không cần ta tự làm được?" Văn Nhiệm nhận ra được ý  tứ trong lời nói của Viên Hoa, gương mặt một mảng ửng đỏ, xấu hổ vội đẩy tay người trước mắt.

Giỡn gì chứ! Nói gì thì đi nữa nàng cũng đã ba mươi tuổi đi! Để một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi tắm cho nàng đây không phải chuyện rất xấu hổ hay sao?

Nghĩ nghĩ Văn Nhiệm muốn tự vận động thân mình đứng dậy, vừa cử động đầu lập tức choáng váng Văn Nhiệm lảo đảo ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me