Chương 3 (H++)
"Rengggg--------"
."Đến giờ rồi, phát bài thi!"..."Thưa cô! nữ sinh số hiệu 0XX có dấu hiệu quay cóp!!"..."Nữ sinh 0XX, Mời em dừng bút!"..."Phát hiện tài liệu giấu trong tay áo nữ sinh số hiệu 0XX, mời em theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra.".
.
.
.
.
..
.
..
.
.Hủy kết quả bài thi của nữ sinh số hiệu 0XX, phạt XXXX XXX XXX, áp dụng điều luật XX đuổi học vô thời hạn.
.
.
..
.
.
.
.
.
."Nó kìa ...""Nghe bảo phó hội quay cóp, không ngờ là thật luôn.""Ừ, học hành cũng đâu tới nỗi nào..""Lạ gì cái ngữ nó, sớm ngày muốn đi đường tắt vượt mặt trưởng hội,giờ thì hay rồi, cả đời không ngóc đầu lên được nữa.""hahah""hahah""Tao cũng ngứa mắt con đó lâu rồi, học lực thì bình thường, đùng một cái được lên chức phó hội, cũng khó hiểu ha~""kkk, nghe bảo mẹ nó làm nghề không sạch sẽ đấy, có khi cái chức đó của nó là nhờ mẹ nó ngủ với... Áaaa!"_Một quả bóng sút thẳng tới đầu nữ sinh đang định thốt ra lời không sạch sẽ kia.Nữ sinh choáng váng nằm rạp trên nền đất, ôm đầu một lúc lâu sau mới định hình lại được.Dòng máu tanh nồng chảy dọc xuống theo kẽ ngón tay nữ sinh....Máu!!Các nữ sinh khác bị doạ cho đứng hình."Bạch Lục!! cậu điên rồi à!?"Bạch lục đứng đó, ánh mắt như muốn g.i.ế.t người. Cô lặng lẽ bước đến bên cạnh nữ sinh đang ôm đầu, bóp miệng cô ta mở ra rồi nhét đất vào đầy miệng.Nữ sinh hoảng hốt giãy dụa, cầu cứu nhưng không ai dám bước tới cứu cô ta.Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.Có nữ sinh lặng lẽ chạy đi mách giáo viên."Nếu còn một lần nữa phát hiện ra ai đó thích sủa bậy. Bạch Lục tôi rất sẵn lòng hỗ trợ vị đó thưởng thức thức ăn cho chó. Để họ tự mình sống thật với bản thân."Nhìn nữ sinh một miệng đất liều mạng ói mửa, Bạch Lục khom người xuống nở một cụ cười công nghiệp: "Không cần cảm ơn^^."Sau đó nhặt lại quả bóng rồi rời đi..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
."Em thật sự quay cóp sao? nhóc con?"- "Em xin lỗi...""Không sao, về nhà nghỉ ngơi lấy ít hôm, chuyện khác thì không cần lo lắng, để chị đây xử lý cho."- "...dạ."....Nhưng không lâu sau đó, "nhóc con" ấy đã mất tích........Lúc Bạch Lục tìm thấy Phó hội, cô ấy đang nằm trong vũng máu. Trên người không một mảnh vải che thân.Khắp người, đều là dấu vết của xâm hại...Cô ấy nằm yên trong vòng tay của Bạch Lục, ngoan ngoãn đến bất thường."Nhóc con, đừng ngủ... sắp tới nơi rồi."-"Đừng ...gọi em là nhóc con, em có tên mà.""Haha... vậy phó hội trưởng của chúng ta đừng ngủ nhé."-"Đã bảo là em có tên mà...!""Ừm."- "...."" Nghiên, đừng ngủ...."
......Xe cấp cứu tới nơi kịp thời,..Ca phẫu thuật diễn ra thành công..Nhưng sau đó Tô Nghiên lại tự s.á.t....Sau khi Tô Nghiên mất, Bạch Lục lặng người, ngồi ở vị trí đó thật lâu........
...Bạch Lục lặng lẽ điều tra từng chút một, không bỏ sót một manh mối nào.Cuối cùng biết được, đám người hại Tô Nghiên hôm đó là lũ nam sinh cá biệt trong trường......Thời gian sau đó, một vài người cũng đã mất tích lặng lẽ.... ------------------"Nhép -- nhép -- nhép -----""Hư- Hức!! ........ aaa ...... haaaahức .... ư..."Âm thanh d.â.m d.ụ.c như được phóng đại trong căn phòng yên tĩnh.Bạch Lục chỉnh eo Hạ Âm đưa đẩy theo từng nhịp ra vào của mình, đồng thời khom người luồn tay ra sau lưng Hạ Âm, đẩy ngực ả ta cao lên, sau đó chậm rãi cúi đầu gặm cắn."Hức!..."Vị trí nhạy cảm nhất bị đối phương chơi đùa, Hạ Âm giật nảy người, cố gắng đẩy đầu Bạch Lục ra nhưng càng đẩy càng chặt, càng đẩy càng bị gặm mút mạnh hơn khiến ả nức nở đau đớn.Bạch Lục gặm chán thì lật người Hạ Âm dậy, nắm đầu ả nhấn xuống dưới thân mình rồi cưỡng chế đút cự vật vào sâu trong miệng ả.Hạ Âm bị đút đến nghẹt thở.Cự vật vừa lớn vừa dài thúc sâu vào trong cổ họng Hạ Âm, ả cố ngẩng đầu lên để hô hấp nhưng không thành, Bạch Lục ấn chặt đầu ả xuống lút cán rồi lại kéo lên, rồi lại nhấn xuống lút cán. Lặp đi lặp lại nhiều lần khiến Hạ Âm không có cơ hội để thở, ngón tay hoảng loạn bấu chặt vào bàn tay Bạch Lục, nước mắt điên cuồng trào ra.Rồi Bạch Lục đột nhiên dừng lại.Cô thả lỏng Hạ Âm ra một chút, để ả hô hấp một chút.Hạ Âm cứ tưởng Bạch Lục bị cấu đến đau tay mới thả ả ra một chút, nhưng không. Ngay sau đó Bạch Lục lại nhấn đầu ả xuống lút cán...Một chất dịch đặc sệt nóng rực đua nhau bắn thẳng vào cổ họng Hạ Âm.Ả chưa kịp chuẩn bị gì hết... Liền bị sặc. Hạ Âm sợ nhất cảm giác này ... ả ta liều mạng giãy dụa, nhưng kết quả thì không khả quan lắm, ả bị Bạch Lục nắm tóc đập mạnh đầu vào thành giường choáng váng, rồi lại bị nhấn đầu xuống ép nuốt thứ kia.Chất dịch đó của Bạch Lục thật sự rất nhiều.Lấp đầy cổ họng và miệng của Hạ Âm còn chưa đủ, Hạ Âm không nuốt kịp khiến nó trào ra ngoài, chảy dọc xuống cổ, xương quai xanh và ngực của ả.Bạch Lục dường như vẫn còn muốn "ra" nữa.Cô đặt Hạ Âm nằm lại trên giường, mở rộng hai chân ả ra rồi đút cự vật vào, nhấp một chút rồi "ra" trong đó.Hạ Âm run rẩy che miệng muốn nôn mửa. "Nếu ngay cả việc nuốt tinh dịch của chủ nhân mình mà cũng làm không xong, thì ngày nào tôi cũng sẽ cho cô uống thuốc k.í.ch th.í.c.h."_Bạch Lục nhoẻn miệng nở nụ cười tinh quái.Hạ Âm run rẩy cả người.....Chơi chán, Bạch lục nhét một thiết bị đặc biệt vào sâu trong tử cung Hạ Âm. sau đó chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài.Hạ Âm kiệt sức nằm sấp trên giường, đầu óc trống rỗng.Cả trên lẫn dưới của ả... đều nhớp nháp t.i.n.h dịch của Bạch Lục.Đầu lưỡi Hạ Âm tê dại, sau gáy đau điếng...Ngày tháng sau này của ả... đều sẽ thế này sao? ------------------Buổi trưa, Bạch Lục đem cơm đến.Vừa thấy Bạch Lục bước vào, Hạ Âm đã sợ hãi co người lại.Bạch Lục cười lạnh, đặt mâm cơm nhỏ lên bàn: "Không ăn thì tôi đem cho chó ăn, chó ăn chán rồi phần thừa sẽ đem trở lại đút cho cô ăn."Hạ Âm cúi đầu mím chặt môi, đôi vai nhỏ khẽ run rẩy.Có vẻ như nhớ ra gì đó, Bạch Lục nói thêm: "Quần áo cũ của tôi trong tủ, tắm xong tự lấy mà mặc.Đồ lót thì chắc cô không cần đâu nhỉ, bình chứa t.i.n.h thôi mà, mặc đồ lót làm gì chứ, hahaha."Hạ Âm vẫn im lặng không đáp.Nhưng ngay sau khi Bạch Lục rời đi, Hạ Âm lại ôm mặt khóc nức nở.Bị sỉ nhục, bị bạo hành, bị c.ư.ỡ.ng h.i.ế.p, bị giam cầm, ...từ thể xác tới tâm trí.Thực sự quá mức chịu đựng của một nữ sinh mới ra trường.Ngay lúc đó, một suy nghĩ loé lên trong đầu Hạ Âm.Ả đập vỡ bát cơm, cầm mảnh vỡ trên tay. Ấn mảnh vỡ vào cổ tay của mình. Nhắm mắt cứa thật mạnh!Cảm giác da thịt bị xé rách, máu nóng tràn ra ngoài...Hạ Âm ngã xuống sàn nhà, nhắm mắt...........Khi Hạ Âm tỉnh lại một lần nữa, ả đang nằm trong bệnh viện. Xung quanh có một vài y tá đang đứng canh chừng.Đây là bệnh viện rồi, phải không!?Ả nghĩ rằng cơ hội trốn thoát của mình đã tới rồi... vội vàng muốn gọi y tá lại cầu cứu.Nhưng không..
."Tỉnh rồi! tỉnh rồi kìa..!""Mau đi thông báo với chủ nhân.."Hạ Âm mơ hồ nghe được hai chữ "Chủ nhân."Chủ nhân? chủ nhân gì chứ!? Đây... không phải là bệnh viện sao?Dường như vẫn còn một tia hy vọng nào đó, ả cố nhổm người dậy, thều thào hỏi thăm y tá gần đó: "Đây rốt cuộc ...là đâu?"Y tá nọ lạnh như băng đáp: "Phòng y tế riêng của biệt phủ nhà họ Bạch, sao thế?"Hạ Âm buông thõng tay, rũ mắt.Thật sự ... hết hy vọng rồi...
."Đến giờ rồi, phát bài thi!"..."Thưa cô! nữ sinh số hiệu 0XX có dấu hiệu quay cóp!!"..."Nữ sinh 0XX, Mời em dừng bút!"..."Phát hiện tài liệu giấu trong tay áo nữ sinh số hiệu 0XX, mời em theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra.".
.
.
.
.
..
.
..
.
.Hủy kết quả bài thi của nữ sinh số hiệu 0XX, phạt XXXX XXX XXX, áp dụng điều luật XX đuổi học vô thời hạn.
.
.
..
.
.
.
.
.
."Nó kìa ...""Nghe bảo phó hội quay cóp, không ngờ là thật luôn.""Ừ, học hành cũng đâu tới nỗi nào..""Lạ gì cái ngữ nó, sớm ngày muốn đi đường tắt vượt mặt trưởng hội,giờ thì hay rồi, cả đời không ngóc đầu lên được nữa.""hahah""hahah""Tao cũng ngứa mắt con đó lâu rồi, học lực thì bình thường, đùng một cái được lên chức phó hội, cũng khó hiểu ha~""kkk, nghe bảo mẹ nó làm nghề không sạch sẽ đấy, có khi cái chức đó của nó là nhờ mẹ nó ngủ với... Áaaa!"_Một quả bóng sút thẳng tới đầu nữ sinh đang định thốt ra lời không sạch sẽ kia.Nữ sinh choáng váng nằm rạp trên nền đất, ôm đầu một lúc lâu sau mới định hình lại được.Dòng máu tanh nồng chảy dọc xuống theo kẽ ngón tay nữ sinh....Máu!!Các nữ sinh khác bị doạ cho đứng hình."Bạch Lục!! cậu điên rồi à!?"Bạch lục đứng đó, ánh mắt như muốn g.i.ế.t người. Cô lặng lẽ bước đến bên cạnh nữ sinh đang ôm đầu, bóp miệng cô ta mở ra rồi nhét đất vào đầy miệng.Nữ sinh hoảng hốt giãy dụa, cầu cứu nhưng không ai dám bước tới cứu cô ta.Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.Có nữ sinh lặng lẽ chạy đi mách giáo viên."Nếu còn một lần nữa phát hiện ra ai đó thích sủa bậy. Bạch Lục tôi rất sẵn lòng hỗ trợ vị đó thưởng thức thức ăn cho chó. Để họ tự mình sống thật với bản thân."Nhìn nữ sinh một miệng đất liều mạng ói mửa, Bạch Lục khom người xuống nở một cụ cười công nghiệp: "Không cần cảm ơn^^."Sau đó nhặt lại quả bóng rồi rời đi..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
."Em thật sự quay cóp sao? nhóc con?"- "Em xin lỗi...""Không sao, về nhà nghỉ ngơi lấy ít hôm, chuyện khác thì không cần lo lắng, để chị đây xử lý cho."- "...dạ."....Nhưng không lâu sau đó, "nhóc con" ấy đã mất tích........Lúc Bạch Lục tìm thấy Phó hội, cô ấy đang nằm trong vũng máu. Trên người không một mảnh vải che thân.Khắp người, đều là dấu vết của xâm hại...Cô ấy nằm yên trong vòng tay của Bạch Lục, ngoan ngoãn đến bất thường."Nhóc con, đừng ngủ... sắp tới nơi rồi."-"Đừng ...gọi em là nhóc con, em có tên mà.""Haha... vậy phó hội trưởng của chúng ta đừng ngủ nhé."-"Đã bảo là em có tên mà...!""Ừm."- "...."" Nghiên, đừng ngủ...."
......Xe cấp cứu tới nơi kịp thời,..Ca phẫu thuật diễn ra thành công..Nhưng sau đó Tô Nghiên lại tự s.á.t....Sau khi Tô Nghiên mất, Bạch Lục lặng người, ngồi ở vị trí đó thật lâu........
...Bạch Lục lặng lẽ điều tra từng chút một, không bỏ sót một manh mối nào.Cuối cùng biết được, đám người hại Tô Nghiên hôm đó là lũ nam sinh cá biệt trong trường......Thời gian sau đó, một vài người cũng đã mất tích lặng lẽ.... ------------------"Nhép -- nhép -- nhép -----""Hư- Hức!! ........ aaa ...... haaaahức .... ư..."Âm thanh d.â.m d.ụ.c như được phóng đại trong căn phòng yên tĩnh.Bạch Lục chỉnh eo Hạ Âm đưa đẩy theo từng nhịp ra vào của mình, đồng thời khom người luồn tay ra sau lưng Hạ Âm, đẩy ngực ả ta cao lên, sau đó chậm rãi cúi đầu gặm cắn."Hức!..."Vị trí nhạy cảm nhất bị đối phương chơi đùa, Hạ Âm giật nảy người, cố gắng đẩy đầu Bạch Lục ra nhưng càng đẩy càng chặt, càng đẩy càng bị gặm mút mạnh hơn khiến ả nức nở đau đớn.Bạch Lục gặm chán thì lật người Hạ Âm dậy, nắm đầu ả nhấn xuống dưới thân mình rồi cưỡng chế đút cự vật vào sâu trong miệng ả.Hạ Âm bị đút đến nghẹt thở.Cự vật vừa lớn vừa dài thúc sâu vào trong cổ họng Hạ Âm, ả cố ngẩng đầu lên để hô hấp nhưng không thành, Bạch Lục ấn chặt đầu ả xuống lút cán rồi lại kéo lên, rồi lại nhấn xuống lút cán. Lặp đi lặp lại nhiều lần khiến Hạ Âm không có cơ hội để thở, ngón tay hoảng loạn bấu chặt vào bàn tay Bạch Lục, nước mắt điên cuồng trào ra.Rồi Bạch Lục đột nhiên dừng lại.Cô thả lỏng Hạ Âm ra một chút, để ả hô hấp một chút.Hạ Âm cứ tưởng Bạch Lục bị cấu đến đau tay mới thả ả ra một chút, nhưng không. Ngay sau đó Bạch Lục lại nhấn đầu ả xuống lút cán...Một chất dịch đặc sệt nóng rực đua nhau bắn thẳng vào cổ họng Hạ Âm.Ả chưa kịp chuẩn bị gì hết... Liền bị sặc. Hạ Âm sợ nhất cảm giác này ... ả ta liều mạng giãy dụa, nhưng kết quả thì không khả quan lắm, ả bị Bạch Lục nắm tóc đập mạnh đầu vào thành giường choáng váng, rồi lại bị nhấn đầu xuống ép nuốt thứ kia.Chất dịch đó của Bạch Lục thật sự rất nhiều.Lấp đầy cổ họng và miệng của Hạ Âm còn chưa đủ, Hạ Âm không nuốt kịp khiến nó trào ra ngoài, chảy dọc xuống cổ, xương quai xanh và ngực của ả.Bạch Lục dường như vẫn còn muốn "ra" nữa.Cô đặt Hạ Âm nằm lại trên giường, mở rộng hai chân ả ra rồi đút cự vật vào, nhấp một chút rồi "ra" trong đó.Hạ Âm run rẩy che miệng muốn nôn mửa. "Nếu ngay cả việc nuốt tinh dịch của chủ nhân mình mà cũng làm không xong, thì ngày nào tôi cũng sẽ cho cô uống thuốc k.í.ch th.í.c.h."_Bạch Lục nhoẻn miệng nở nụ cười tinh quái.Hạ Âm run rẩy cả người.....Chơi chán, Bạch lục nhét một thiết bị đặc biệt vào sâu trong tử cung Hạ Âm. sau đó chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài.Hạ Âm kiệt sức nằm sấp trên giường, đầu óc trống rỗng.Cả trên lẫn dưới của ả... đều nhớp nháp t.i.n.h dịch của Bạch Lục.Đầu lưỡi Hạ Âm tê dại, sau gáy đau điếng...Ngày tháng sau này của ả... đều sẽ thế này sao? ------------------Buổi trưa, Bạch Lục đem cơm đến.Vừa thấy Bạch Lục bước vào, Hạ Âm đã sợ hãi co người lại.Bạch Lục cười lạnh, đặt mâm cơm nhỏ lên bàn: "Không ăn thì tôi đem cho chó ăn, chó ăn chán rồi phần thừa sẽ đem trở lại đút cho cô ăn."Hạ Âm cúi đầu mím chặt môi, đôi vai nhỏ khẽ run rẩy.Có vẻ như nhớ ra gì đó, Bạch Lục nói thêm: "Quần áo cũ của tôi trong tủ, tắm xong tự lấy mà mặc.Đồ lót thì chắc cô không cần đâu nhỉ, bình chứa t.i.n.h thôi mà, mặc đồ lót làm gì chứ, hahaha."Hạ Âm vẫn im lặng không đáp.Nhưng ngay sau khi Bạch Lục rời đi, Hạ Âm lại ôm mặt khóc nức nở.Bị sỉ nhục, bị bạo hành, bị c.ư.ỡ.ng h.i.ế.p, bị giam cầm, ...từ thể xác tới tâm trí.Thực sự quá mức chịu đựng của một nữ sinh mới ra trường.Ngay lúc đó, một suy nghĩ loé lên trong đầu Hạ Âm.Ả đập vỡ bát cơm, cầm mảnh vỡ trên tay. Ấn mảnh vỡ vào cổ tay của mình. Nhắm mắt cứa thật mạnh!Cảm giác da thịt bị xé rách, máu nóng tràn ra ngoài...Hạ Âm ngã xuống sàn nhà, nhắm mắt...........Khi Hạ Âm tỉnh lại một lần nữa, ả đang nằm trong bệnh viện. Xung quanh có một vài y tá đang đứng canh chừng.Đây là bệnh viện rồi, phải không!?Ả nghĩ rằng cơ hội trốn thoát của mình đã tới rồi... vội vàng muốn gọi y tá lại cầu cứu.Nhưng không..
."Tỉnh rồi! tỉnh rồi kìa..!""Mau đi thông báo với chủ nhân.."Hạ Âm mơ hồ nghe được hai chữ "Chủ nhân."Chủ nhân? chủ nhân gì chứ!? Đây... không phải là bệnh viện sao?Dường như vẫn còn một tia hy vọng nào đó, ả cố nhổm người dậy, thều thào hỏi thăm y tá gần đó: "Đây rốt cuộc ...là đâu?"Y tá nọ lạnh như băng đáp: "Phòng y tế riêng của biệt phủ nhà họ Bạch, sao thế?"Hạ Âm buông thõng tay, rũ mắt.Thật sự ... hết hy vọng rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me