TruyenFull.Me

[bhtt] 06 (22+)

Chương 7

Skibididomdom002

"Choang!!"

Bạch Minh ném mạnh mớ mô hình thủy tinh vào góc tường. Bà ta vò đầu bứt tai gầm lên tức tối.

"Bạch Lục chết tiệt! hỏng mất tấm da mới của ta rồi!!!"

Rồi lại hầm hừ đi qua đi lại quanh quanh một chỗ, cầm gương soi kĩ cái cổ in hằn vết bầm tím hình năm ngón tay của mình mà tiếc nuối, miệng lưỡi không ngừng nguyền rủa.

"Khốn kiếp! hỏng rồi hỏng rồi, huhu tấm da xinh đẹp hiếm có ta mới thay chưa đầy một tuần."

Bà ta vội vã chốt cửa ngoài rồi nhanh chóng khởi động cơ quan mật. Chiếc giường lớn giữa phòng rục rịch chuyển động, mở ra một lối đi vào địa đạo.

Bạch Minh đem theo một cái đèn pin nhỏ đi xuống, khi bà ta trở lên. Vết bầm tím trên cổ đã biến mất.

...

_2 giờ sáng.

Bạch Lục dùng tay kiểm tra độ ấm nước trong bồn tắm, sau khi chắc chắn nước đạt đủ độ ấm. Cô bế Hạ Âm vào rồi tắm rửa sơ qua cho cô gái nhỏ.

Hạ Âm từ đầu tới cuối đều không nói chuyện, cũng không phản kháng. Chỉ thi thoảng khoé mắt sẽ ươn ướt một chút, Bạch Lục cũng rất kiên nhẫn lau nước mắt cho cô.

Tắm rửa xong xuôi, Bạch Lục lau người cho Hạ Âm rồi bế cô ra ngoài, đem cho cô một bộ đồ ngủ thoải mái. Kế tiếp, còn không quên đắp chăn cho Hạ Âm.

Thấy cô gái nhỏ có vẻ ngủ rồi, Bạch Lục mới ra ngoài đóng cửa phòng lại, cô không ngủ mà leo lên tầng 5, đẩy cửa căn phòng đặc biệt.

...

Bạch Lục rít một hơi thuốc dài ngả lưng trên ghế tựa, tầm nhìn dán trên màn hình camera.

Góc máy này, là từ nơi nào đó của biệt thự nhà họ Hạ.

Âm thanh nhóp nhép d.â.m dục như muốn đưa cảnh tượng bên trong phá vỡ màn hình tràn ra ngoài. Trên chiếc giường lớn, Hạ Nguyệt đang cùng bố ruột của mình - Hạ Quân làm những chuyện khó nói.

Bạch Lục xem rất thích thú, gia đình bề ngoài trông có vẻ gia giáo này. Bên trong không ngờ lại mục nát tới thế.

Không biết ... Hạ Âm có biết chuyện này không nhỉ?

Không quan tâm lắm.

Thứ Bạch Lục quan tâm là, Hạ Nguyệt có gương mặt giống hệt Hạ Âm.

Cô gõ nhẹ đầu thuốc xuống chiếc gạt tàn có hình thù kì quái, tiếp tục xem những góc quay khác.

_5:00 AM: phòng khách.

Hạ Ninh ráo riết thuê người truy lùng tung tích Hạ Âm, không tiếc bỏ ra số tiền lớn thuê nhiều đội tìm người khác nhau, lục tung các tiểu khu ngoại thành. Cả khu ổ chuột ổ quỷ gì đó cũng không bỏ sót.

Nhưng lại không dám báo cảnh sát.

_6:00 AM: phòng khách.

Hạ Nguyệt lặp lại chuỗi hành động vây quanh Hạ Ninh, nịnh nọt lấy lòng.

_7:30 AM: phòng riêng.

Hạ Nguyệt điên cuồng lục tung căn phòng tìm kiếm thứ gì đó.

_16:30 PM: phòng riêng.

Hạ Ninh nhận được tin báo có tung tích của Hạ Âm từ khu trung tâm thương mại ngoại thành X.

_17:00 PM: phòng riêng.

Hạ Nguyệt vội vã giấu đi que test có hai vạch đỏ. Lén lút tìm đến Hạ Quân nói chuyện.

_00:00 AM: phòng riêng.

Hạ Quân lẻn sang phòng con gái ruột.

...

Bạch Lục chậm rãi xem lại từng đoạn camera.

Bao thuốc đã hút hết phân nửa.

"Cắn câu rồi, hihi."

Bạch Lục "chậc" một tiếng.

Cô tung hứng một thiết bị định vị nhỏ trên tay, ngắm nghía một chút.

Đây là thiết bị định vị Hạ Ninh cố ý gắn lên balo của Hạ Âm hằng ngày, nhằm kiểm soát nhất cử nhất động của cô gái nhỏ.

Từ ngày đầu tiên đem Hạ Âm về biệt phủ, Bạch Lục đã phát hiện ra nó.

Thứ nhỏ nhỏ xinh xinh này, đã giúp Bạch Lục xâm nhập vào hệ thống an ninh nhà họ Hạ. Từ đó biết được một số thứ không nên biết.

Tuyệt hơn nữa là, thứ này chống nước.

Đoán xem, đưa nó vào trong cơ thể cô gái nhỏ, sau đó dắt đi trung tâm thương mại chơi.

Rồi vô ý để cô gái nhỏ chạy loạn một chút.

Hạ Ninh sẽ mất bao lâu để bắt được tín hiệu GPS?

Hmm... đằng đó làm ăn chậm chạp hơn Bạch Lục dự đoán nhiều.

                        ------------------

_18:00 PM

Hạ Nguyệt đứng ngồi không yên.

Nếu cái thai bị lộ, Hạ Ninh nhất định sẽ biết được chuyện ả lén lút chim chuột với Hạ Quân.

Đến lúc đó, mụ già ấy nổi cơn thịnh nộ, Hạ Nguyệt một mẩu xương cũng sẽ không còn.

Não ngắn của cô ta chợt nghĩ ra biện pháp.

Mắt thấy Hạ Ninh đang ngồi ngoài phòng khách. Hạ Nguyệt sấn tới xoa bóp vai cho bà ta, miệng lưỡi ngọt như mật:

- "Mẹ à ~"

Hạ Ninh quay đầu, day nhẹ huyệt thái dương đáp: "hửm?"

- "Con ... con muốn kết hôn với Tần Hằng."

"Sao cơ?" _Hạ Ninh cả kinh.

- "Mẹ à ... c- con cảm thấy Tần Hằng tuy rằng có hơi háo sắc một chút, hơi lăng nhăng một chút, nhưng đó là bản tính của đàn ông mà. Con tin sau khi kết hôn anh ấy sẽ thay đổi mà. Con ... không muốn đợi Âm Âm về nữa, con tình nguyện đi gả thay."

Hạ Ninh há hốc miệng nhìn đứa con gái cưng của mình, một lúc sau vẫn chưa thể tin nổi.

"Ha ha.... cái con bé này ấm đầu rồi, nói bậy bạ cái gì vậy chứ..."

Bà ta vẫn nghĩ là do Hạ Nguyệt lo nghĩ cho sự nghiệp nhà họ Hạ mới đưa ra quyết định thiếu suy nghĩ, liền vỗ vai cô ta trấn an:

"Người của chúng ta đã sớm tìm thấy tín hiệu của con ranh đó rồi, bây giờ đang mở một cuộc truy lùng gắt gao, sớm thôi, ta sẽ bắt nó về chịu tội. Con sẽ không phải chịu thiệt thòi gả đi thay nó đâu."

Hạ Nguyệt nghe thế trong lòng càng như lửa đốt.

Chết tiệt, sao cứ phải đúng lúc này tìm thấy nó chứ!

Cô ta siết chặt nắm tay. Cố rặn ra một nụ cười giả tạo:

- "Thật sao mẹ? vậy ... xem ra Âm Âm sắp về rồi. Nhưng mà ... mẹ làm sao tìm được tín hiệu của em ấy vậy?"

Hạ Ninh đắc ý đáp: "Con có nhớ thiết bị định vị mà ta cài trên balo nó không?"

Hạ Nguyệt ngẩn ngơ một chút.

À, thì ra là cái đó.

Xem ra ông trời đang giúp cô ta.

...

_20:00 PM.

Hạ Nguyệt khoá trái cửa, cô ta ở trong phòng cố nhớ lại mật khẩu liên kết laptop tới thiết bị gps.

Hạ Nguyệt ngồi trong phòng rất lâu, nhập sai tới mấy chục lần. Cô ta vò đầu bứt tai dậm chân tức tối.

Cho tới khi gần như bỏ cuộc, ấn đại 0000000000000 thì lại ra dãy số đúng.

Hạ Nguyệt trợn mắt sửng sốt.

Hạ Ninh từng cài mật khẩu thế này sao? sao trong trí nhớ của cô ta không có chút ấn tượng nào hết vậy?

Nhưng không nghĩ nhiều.

Cô ta vội đăng nhập vào tài khoản, sau đó vô hiệu hóa tín hiệu của gps.

"Ha... để xem, Hạ Âm mày về thế nào."

Hạ Nguyệt nhoẻn miệng cười đắc ý.

                        ------------------

Trời dần sáng.

Âm thanh loảng xoảng từ tầng dưới đã kéo Hạ Âm từ trong cơn mê man tỉnh dậy, mí mắt cô mỏi nhừ, eo lưng như muốn gãy đôi.

Mặc dù đã tỉnh táo, Hạ Âm vẫn co mình trong chăn không muốn ra ngoài.

Cô gái nhỏ đang sợ hãi thực tại.

Không biết trôi qua bao lâu, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên ga giường, Hạ Âm khẽ nheo mắt giơ tay đón lấy tia sáng.

Thật đẹp.

Nhưng rồi khi nhìn đến những ngón tay nhợt nhạt thiếu sức sống của mình, Hạ Âm lại cau mày một chút.

Xấu quá.

Cô rụt tay lại tiếp tục trốn trong chăn, nhưng ngay lúc đó. Lại có người đẩy cửa bước vào.

Người đến là Bạch Lục, trên tay còn đem theo một mâm cơm nhỏ.

Đồ ăn Bạch Lục mang đến luôn rất thơm.

Bạch Lục đặt mâm cơm xuống bàn trang điểm bên cạnh giường. Ân cần đỡ Hạ Âm dậy, giọng nói mang bảy phần dịu dàng, như thể đang xin lỗi:

"Hôm qua là do tôi không kiểm soát được bản thân, làm em đau rồi.

Ngoan,

dậy ăn chút gì đi, sau này tôi sẽ không thế nữa."

Hạ Âm sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn Bạch Lục.

Bạch Lục ... là đang xin lỗi sao?

Tuy rằng giọng điệu vẫn còn chút gì đó kiêu ngạo, nhưng ...

Hạ Âm chợt cảm thấy trong lòng mình dâng lên một loại cảm xúc lạ lẫm.

Cô căng thẳng cúi đầu, quay mặt đi hướng khác.

...

Mâm cơm nhỏ Bạch Lục đem lên có gà đông tảo hầm hạt sen, canh bí đỏ, súp bò hầm nấm cùng trứng chiên. Đều là những món Bạch Lục tự mình dậy sớm chuẩn bị. Tuy không nhiều nhưng thật sự rất thu hút vị giác.

Bạch Lục chờ Hạ Âm ăn xong thì sai người dọn đi, có lẽ là nhớ ra gì đó, cô đưa tay ra trước mặt Hạ Âm:

"Có muốn cùng tôi đi dạo chút không?"






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me