Bhtt An Tu Dang Co
Một ngày thư thả trong phủ Kỷ Vương
"Vương gia!" – Tứ Nhi la toáng lên – "Tay người... đông cứng rồi, không thấy lạnh sao?"Thúc Tư Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn bàn tay mình — đầu ngón tay quả thật đỏ ửng, một ít da rộp nhẹ. Nhưng cảm giác lạnh... như bị đẩy lùi sau lớp suy nghĩ dày đặc."Không sao." Nàng mỉm cười, ngón tay hơi co lại trong tay áo. "Chưa câu được gì sao?"Tưởng Bình lật nắp giỏ tre, để lộ mấy con cá nhỏ đã cắn câu."Chút nữa đủ làm nồi canh. Vương gia muốn dùng ở ngoài hiên?"Thúc Tư Kỳ gật đầu, nụ cười mỏng như sương đầu cành:"Ngồi ngoài trời một chút, đầu óc cũng thông hơn."Tứ Nhi vẫn nhăn mày, mắt vẫn ầng ậng lo.Nàng cúi đầu lẩm bẩm, giọng khẽ hơn, nhưng vẫn rõ ràng: "Ngài ấy mấy hôm nay cứ như mất hồn mất vía, đã vậy lại cứ thích ra gió, thích nhìn tuyết, rồi câu cá... chẳng hiểu nổi..."Tưởng Bình bên cạnh khẽ cười, chêm vào:"Không phải vừa bảo Vương gia bị hỏng đầu sao? Giờ lại bảo người không rõ ràng.""Nô tỳ... không có ý đó!" – Tứ Nhi giật mình, đỏ mặt – "Chỉ là... chỉ là cảm thấy Vương gia gần đây... khác thường quá...""Ta không biết người đang nghĩ gì." – Tưởng Bình nhún vai. "Nhưng ta biết, Vương gia chưa từng làm chuyện vô ích.""Thì... cũng nên ăn cơm, uống thuốc, nghỉ ngơi đã rồi nghĩ tiếp cũng được mà..." – Tứ Nhi thì thầm – "Cứ ngồi yên cả ngày như thế, không lạnh thân thể thì cũng lạnh lòng người..."Tưởng Bình khẽ bật cười."Ngươi nói thêm câu nữa, coi chừng Vương gia thả ngươi xuống hồ cho ấm.""...!"**Buổi trưa hôm ấy, ba người ngồi bên hiên nhỏ, cạnh bếp củi dã chiến, đun một nồi canh cá giản dị.Gió vẫn lạnh, tuyết vẫn chưa tan, nhưng ánh mặt trời đã hắt đủ ấm cho đôi má hồng lên.Thúc Tư Kỳ tự tay cho gia vị vào nồi, dùng chiếc vá múc thử nước, khẽ gật đầu hài lòng. Tưởng Bình lặng lẽ đặt thêm một thanh củi, còn Tứ Nhi thì không ngừng xoa tay vào nhau, mắt len lén nhìn sang Vương gia rồi lại cúi thấp đầu.Nàng không hiểu.Nhưng dẫu thế nào, nàng vẫn thấy lòng dịu lại. Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi bên hiên tuyết.Vương gia hôm ấy, không cầm kiếm, không cầm tấu, cũng không mang theo những ánh mắt lạnh lùng cao cao tại thượng.Người chỉ ngồi đó — lặng thinh — như đang gom góp những mảnh ghép rời rạc, gắn lại một bức tranh đã bị ai đó giấu đi rất lâu, rất kỹ.
____
Một bữa canh cá ba người ăn mất nửa canh giờ — chủ yếu vì... cá quá ít, nước quá nhiều.Tưởng Bình ngồi xếp bằng, húp cạn bát rồi nhìn vào đáy như đang ngắm phong thủy, trầm ngâm:"Cá này... chắc theo phái tu hành, gầy như sắp độ kiếp."Thúc Tư Kỳ đặt bát xuống, lặng lẽ chép miệng:"Tu chưa đủ, vào nồi sớm."Tứ Nhi suýt sặc, vội vã lấy tay áo che miệng, mắt trợn tròn:"Vương gia... người nói chuyện như thế, nô tỳ không quen!""Thế ta phải mắng ngươi một trận thì ngươi mới thấy quen?" – Thúc Tư Kỳ nghiêng đầu, mắt cong cong, giọng bình thản nhưng mang theo một chút trêu ghẹo."Không, không, nô tỳ thích người hiện tại!" – Tứ Nhi bật dậy như lò xo, hai tay chắp lại thành hình sen nở – "Thích đến mức có thể nấu thêm một nồi cá mới ngay lập tức!"Tưởng Bình cười ngặt nghẽo: "Ngươi mà nấu thì chỉ cần nửa canh giờ nữa là Vương gia phải gọi ngự y.""Ta nấu cũng không đến mức ấy đâu!" – Tứ Nhi quắc mắt – "Lần trước ta nấu cháo... Vương gia cũng ăn hết một bát!""Ờ." – Thúc Tư Kỳ gật gù, thong thả bổ sung – "Vì lúc đó ta đang cảm lạnh, không biết vị gì.""..."Nồi canh dọn xuống, gió chiều thổi nhẹ qua. Tưởng Bình bưng chén nước nóng, vừa uống vừa làu bàu: "Vương gia mà cứ thế này mãi thì triều đình chắc phải đổi niên hiệu thành Kỳ Tĩnh Niên..."Thúc Tư Kỳ nhìn hắn, nhướng mày:"Sao? Còn muốn lập kỷ nguyên mới cho ta?"Tưởng Bình cười khan: "Không không, thuộc hạ nhất thời xúc động, nhất thời nói năng hồ đồ, nhất thời đầu óc tê liệt vì lạnh..."Tứ Nhi chen vào: "Tóm lại là muốn chết sớm."Thúc Tư Kỳ khẽ cười, lắc đầu:"Không giết người. Hôm nay không tiện."Nàng đứng dậy, phủi lớp tuyết vương nơi tay áo, ngẩng đầu nhìn trời. Tuyết đã ngừng, nắng xế chiều in một vòng tròn vàng lặng lẽ lên nền trời xám nhạt."Ngày mai..." – nàng nói, giọng mơ hồ như đang tự hỏi – "...chắc vẫn lạnh."Tứ Nhi hỏi theo: "Vẫn muốn đi câu cá à?""Không." – Thúc Tư Kỳ quay đầu – "Ngày mai luyện kiếm."Hai người sau đồng loạt nghệt mặt.Tưởng Bình kêu lên: "Vương gia! Mới thả lỏng được nửa ngày!""Cho các ngươi thả, chứ có nói ta thả đâu." – Thúc Tư Kỳ nhún vai, xoay người bước vào hiên.Câu cuối nàng nói vọng ra, giọng nhẹ như sương:"Thư giãn xong rồi, thì phải sống tiếp thôi."Tứ Nhi quay sang Tưởng Bình, thở dài sườn sượt:"Cái người này... đúng là nghỉ cũng không yên."Tưởng Bình gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy:"Ừ. Nhưng cũng may là có người như vậy, chúng ta mới còn ngồi đây ăn cá húp canh giữa mùa tuyết rơi."Tứ Nhi nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi:"Vậy... mai ta nấu thêm cháo cho ngài nhé?""Khoan, ngươi vừa nói gì?" – Tưởng Bình tròn mắt – "Ngươi vẫn còn muốn xuống bếp?""...Không. Ta định mua cháo ở chợ, mang về giả vờ ta nấu."Hai người nhìn nhau.Rồi cười phá lên.Bên hiên nhỏ phủ tuyết, tiếng cười bay xa, tan vào chiều xám – kéo theo mùi canh cá thoảng qua, và chút bình yên còn sót lại giữa cõi nhân gian nhiều phen nghiêng ngả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me