TruyenFull.Me

Bhtt Cho Trang Len Cover Ver Englot

Cứ tưởng nhân duyên với nhà Trịnh đến đây đã hết, Charlotte trông chờ một trang mới của cuộc đời, có thể thoải mái đi chợ mà không bị lẽo đẽo theo sau, có thể chuyên tâm học hành mà không có ai bám lấy hỏi bài, có thể không cần phải đốt thư tay mỗi lần nữa!!

Nhưng nàng đã lầm!!!

"Chị Charlotte ơi! Chị đi đâu đó" Engfa đứng ngay trước nhà nàng, nét mặt rạng rỡ cười tươi

"Chị chuẩn bị ra chợ, có gì không đó em" Charlotte xxachs cái giỏ theo sau, trên đầu đội nón lá
"Có gì đâu, em cũng đang đi chợ nè, thì thôi tiện đường, hai đứa mình đi chung nha!' Engfa cười tươi tinh nghịch, rất thoải mái chạy lại khoát tay với Charlotte

Tay còn lại muốn xách cái giỏ giúp Charlotte luôn, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu nhiệt tình

Đương từ nhà em ra chợ so với đường nhà chị ra chợ không có giao nhau chỗ nào luôn đó, tình cờ là tình cờ làm sao?! Rõ ràng là cố tình

Người mặt Charlotte cười hớn hở tựa như chị em thân thiết lâu ngày chưa gặp, nhưng trong lòng thật sự muốn quăng nhỏ này đi..

Đúng là phiền như anh của nó mà!!

Ngoài mặt Engfa khoát tay khoát chân thâm tình, nhưng trong lòng chỉ mong cho cái bà này đi chợ nhanh nhanh để mình còn có thể trực tiếp vào việc.

Đúng là không hiểu sao thắng anh mình sao có thể thích cái người như thế này!!!

Ra tưới chợ khung cảnh xung quanh náo nhiệt vô cùng, Charlotte cùng Engfa đi đến một hàng ra mua đồ.

Bà bán hàng nhìn hai người nhiệt tình chào hỏi:" Charlotte đó hả con, lâu rồi không thấy con nha, cón bé này là em gái con hay sao?"

"Dạ không ! Này là cô út đó bà" Charlotte mua vài bó rau, lúc chuẩn bị bỏ vào giỏ. Engfa rất nhanh chóng banh cái giỏ ra giúp nàng

......Miệng thì giới thiệu con gái địa chủ, nhưng nhìn coi cái hành động này của Engfa chẳng khác gì người ở đâu chứ

Trong cái huyện này nói đến cậu hai là nói đến Thế Phiệt, nói tới cô út là nghĩ tới ngay Engfa!!!

"Trời ơi, lần đầu thấy à nha" bà bán rau thật sự rất ngạc nhiên, mà tràng giới thiệu này cũng làm cho mấy người xung quanh để ý, ai nấy cũng đều dán mắt vào Engfa, làm cho Engfa cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng vẫn luôn giữ nụ cừi trên môi

Sau khi mua rau, Charllotte lại vòng sang khu chợ cá.

Trong lòng Engfa biểu tình không  thôi, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng đi vào.

Mười sáu năm cuộc đời, chưa ai bắt nàng đi chợ mua đồ cả!

Thôi thì cũng đành, dù sao nàng cũng chủ động muốn đi cùng, dù sao nàng cũng đã nhận lời giúp đỡ thành anh bất lực kia. Không sao, giúp thì giúp cho chót, vì một tương lai học tập ở Pháp!!!

Cuối cùng thì cũng xong!!

Bước ra khỏi chợ, Engfa cảm thấy như được giải thoát

Còn tưởng anh hai thích người quyền quý như nào, hóa ra cũng chỉ là con của một ông thầy đồ, gia cảnh so với nhà nàng chẳng có gì đặc sắc!!!

Nhưng chuyện đó không quan trọng, kén vợ là kén cho anh hai, cũng chẳng kén cho nàng, chị dâu có xấu xí nghèo khổ ra sao thì cũng không có ảnh hưởng tới nàng.

Vào việc chính thôi!!!!!

"Chị Charlotte ơi, chị thấy anh em có điểm nào tốt không?!"Engfa không giỏi vòng vo, trực tiếp vào việc"

"Ừm...." thật ra em anh em có tốt đến mấy chị cũng chẳng quan tâm đâu, nhưng mà giữ thể diện cho nhà địa chủ đành phải nói

"Cậu hai từ nhỏ đã học cùng chị, luôn được thầy khen là thông minh sáng dạ, lớn lên tính tình cũng thật trọng khéo léo, ăn nói điềm đạm lại dễ nghe, ngoài ra gương mặt cũng điển trai nữa. Sao tự nhiên em lại hỏi cái này?"

"Ừm, vậy nên anh em được nhiều người muốn gả lắm đó" Engfa cười cười, người bả đang nói là ai vậy, là anh mình hả nhưng thoi cứ thuận theo!!

"Gả cho anh em, chị vừa có tiền, vừa co quyền, vỗn dĩ tiếng chị thơm nhức cái huyện ngày rồi, thêm cái danh vợ của con trai địa chủ, chẳng phải thơm càng thêm thơm sao. Em nghe chú nói chị đã có người thương, nhưng người chị thương có chắc hơn được anh em?"

"Engfa em còn nhỏ lắm không hiểu sự tình, chữ thương nó to nặng lắm , cơm áo gạo tiền, danh tiếng hay quyền lực, tất cả đều không thể nào bao quát nó được đâu em"

Charlotte cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi đó, không lẽ bây giờ nói thẳng luôn, chị không hết có người thương, chỉ là không thương anh của em mà thôiii!!!!

"Mà em không mua cái gì hả, đi chợ thôi sao?" Charlotte muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề kia, liền hỏi

"Dạ, em ra đây chơ cưới chị à" Engfa cười cười, đành lạc mền buộc chặt vậy, người này đang bực mình vì chuyện kia

Chán anh hai quá, trong tương lai dù nàng có thích người nào đi chăng nữa, cũng nhất định sẽ không đeo bám người ta như thế này, phiền chết đi, đến cả mình còn thấy phiền!!!

Nhưng hiện tại, có một điều quan trọng là kén vợ cho anh hai

Đó là, chân nàng đau đến muốn gãy ra rồi

Engfa thật sự rất muốn khóc, lúc này nàng đang mang guốc nhưng đường huyện toàn là sỏi đá không, lại còn đi khoảng thời gian dài như vậy, bây giờ chỉ muốn lết mà thôi

Nhưng nàng phải cố làm sao cho tròn vai người em chồng tương lai hiểu chuyện-dù nàng có lẽ là Charlotte chẳng tin tưởng chuyện này lắm-nàng nhất định phải tiễn người nay về cho tới nhà !!!

Cộc, rắc!

"Á!"

Một tiếng hét thất thanh vang lên giữa đường, khiến cho Charlotte chút nữa thì buông cái giỏ xuống. Cô thở hổn hển nhìn Engfa. Phát hiện gương mặt của con bé ấy chẳng tốt hơn cô là bao nhiêu, tái xanh đến đáng sợ. Theo linh cảm, Dạ Thi nhìn xuống dưới chân người nọ, lúc này mới phát hiện ra sự tình. Cái con bé này, đi đường huyện vậy mà dám mang guốc!

Engfa vấp phải một cái rễ cây ở đường đi, thành ra chẳng may bị trẹo chân. Chiếc guốc nhỏ nhắn xinh đẹp lúc này chẳng khác nào đang lấy mạng nàng vậy. Cái chân dần dần sưng lên đau điếng. Engfa lần đầu chịu cảnh như này, thành ra khóe mắt cũng dần trở nên ươn ướt.

"Em có làm sao không, có đi được không?" Charlotte đặt cái giỏ xuống đất, đỡ Engfa dậy.

Engfa rưng rưng nước mắt nhìn nàng.

Coi như là tàn phế tạm thời rồi.

"Ủa cô Charlotte, cô đi chợ đó hả!"

Từ phía xa, một giọng nói quen thuộc cất lên. Charlotte thầm mừng trong lòng, là thằng hầu nhà cô.

"Từ tới đây đúng lúc lắm, đem cái giỏ này về giúp tôi nghen!" Charlotte đưa cái giỏ cho thằng Từ, coi như bỏ được một gánh nặng, lại nói tiếp: "Dặn dì Hồng nấu canh chua giúp tôi."

"Dạ dạ, con đi liền." Thằng Từ vốn dĩ rất nhanh nhẹn, vừa sai là đi ngay. Nhưng khi đến gần lại thấy có người đang ở bên cạnh cô chủ của mình, nó bỗng thấy lạ.

Người này hình như nó đã từng thấy qua, chẳng phải là cô út nhà địa chủ hay sao?

"Ủa cô út? Cô bị sao đó?" Thằng Từ cầm cái giỏ, thắc mắc hỏi.

"Em ấy bị trẹo chân rồi." Charlotte đỡ Engfa ì ạch đi đến bên một tảng đá. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng cởi đôi guốc của Engfa. Bàn chân nhỏ nhắn kia lúc này đã sưng đỏ lên, trông có vẻ rất đáng sợ, hẳn là con bé đang đau lắm. Charlotte xoa xoa bàn chân cho con bé. Engfa cắn chặt môi dưới, ngăn cho bản thân mình không kêu đau một tiếng. Dù rằng động tác xoa của Charlotte rất nhẹ, nhưng Engfa vẫn không chịu được.

"Chị ơi, em muốn về nhà, đau quá..." Đứa nhỏ này nức nở.

Gương mặt cùng cái mũi đỏ ửng, nước mắt giàn giụa. Charlotte nhìn nó, cuối cùng cô cũng hiểu cái kiểu khóc “lê hoa đái vũ” của Dương quý phi là như thế nào rồi.

"Cô ơi, con thấy tình hình không ổn, hay là để con cõng cô út về nhà..." Thằng Từ thấy từ đây đến nhà địa chủ vẫn còn xa lắm, để cô út đi bộ e là chịu không nổi.

"Thôi, Từ về nhà nấu cơm với dì Hồng đi. Ở đây để tôi lo."

"Dạ, vậy con xin phép về trước, có chuyện gì cô nói với con nha." Từ biết cô đang đuổi khéo mình, thành ra cũng tự giác đi về.

Đợi thằng Từ đi rồi, Charlotte quỳ xuống, quay đầu sang Engfa mà nói: "Em cởi guốc ra đi, lên đây chị cõng về."

Đáng ra khi nãy cô đã định đồng ý cho thằng Từ cõng cái nhỏ này về, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không nên. Thằng Từ là người ở, mà lại còn là con trai nữa, sao mà chung đụng với con gái nhà người ta được, nói gì tới con cưng của địa chủ. Engfa ngạc nhiên nhìn Charlotte, nhưng xét tình huống này, quả thật không còn cách nào khác, nàng cởi chiếc guốc còn lại, leo lên lưng cho Charlotte cõng. Cảm giác được sức nặng đè lên vai mình, Charlotte mới bắt đầu chầm chậm đứng dậy, rồi hướng tới nhà của địa chủ.

Engfa rầu rĩ để Charlotte đưa về, trong lòng tràn lên nỗi uất ức vô cùng, nếu không phải vì sĩ diện, quả thật nàng rất muốn khóc ra tiếng tại đây.

Vứt bỏ cái mặt của mình thì thôi đi, nàng còn phải ra chợ cá, phải đi bộ xa, phải bị trẹo chân nữa. Bây giờ thay vì rước vợ cho anh, lại bị người ta cõng trả về nhà, coi có nhục nhã không cơ chứ!

Nhưng mà cơn đau dưới chân đã hoàn toàn lấn án đi cơn nhục nhã của nàng lúc này. Engfa vùi mặt lên vai của Charlotte, vì vẫn là trẻ con nên đôi khi vẫn còn bản năng muốn nhõng nhẽo một chút. Nhưng lúc này đây, nàng lại ý thức được mình đang gần gũi với Engfa hơn bao giờ hết.

Tóc của Charlotte vốn dài, lúc này đã được búi cao lên rồi, nếu như đến gần còn có thể ngửi được mùi bồ kết rất thơm. Chắc hẳn nó được gội thường xuyên bằng bồ kết nên nên rất mượt, lại óng ả, tựa như thác đổ vậy. Có lẽ vì sợ chân của Engfa đau thêm, nên từng bước đi của Charlotte rất bình ổn, cô không gắng đi nhanh cho kịp về nhà. Suốt quãng đường đi ấy, Trâm Anh đau đớn nên chẳng thèm nói gì, mà Charlotte lại càng không có gì để nói.

Engfa chỉ dùng ánh mắt ươn ướt nhìn Charlotte, tỉ mỉ quan sát cô, dù chỉ có thể nhìn từ phía sau. Cổ Charlotte thon dài, gáy cũng trắng nõn. Tai chỉ đeo một đôi bông vàng trơn bình thường mà thôi, trông chẳng có bao nhiêu là giá trị. Nhưng chị ta có một mùi thơm rất dễ chịu, thật giống bồ kết trên những hàng cây cao nhà thầy giáo.

Engfa nhắm mắt lại. Thơm, thích.

Đó là cái nghĩ tốt đầu tiên về Charlotte của Engfa.

Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tính tình Engfa có xấu tới đâu cũng biết được rằng mình hiện tại vô cùng phiền phức. May mắn là Charlotte không có xấu bụng. Bởi vì chẳng ai sẽ quan tâm tới một đứa nhỏ ngày nào cũng vác mặt qua làm phiền mình cả. Lúc này đây, Engfa mới bắt đầu cảm thấy có lỗi. Tuy rằng thân phận của Charlotte không bằng mình, nhưng người ta cũng là con cưng của nhà chú Chí, bây giờ đày đọa con người ta như vậy, tất nhiên nàng phải chột dạ một chút.

Nàng bắt buộc phải khiến Charlotte chịu gả cho anh hai của mình, như vậy nàng mới có thể được qua Pháp học hành tiếp. Nhưng mà xem ra cái nhiệm vụ này khó quá, vì mỗi lần nhắc đến anh, trong mắt của Charlotte chỉ lộ ra hai chữ "phiền phức". Dù rằng Charlotte che giấu nó rất kĩ, cũng không ẩn ý nói điều đó ra bao giờ, nhưng mà một đứa bé như Engfa vẫn có thể hiểu được.

Thật ra anh hai của nàng không phải là không tốt, anh em chung nhà thì dĩ nhiên phải biết tính xấu của nhau, nhưng so đi so lại thì anh cũng không có tật xấu gì đáng kể. So với trai của huyện này, à không, của cả cái tỉnh Hà Tiên này thì nói anh hoàn toàn ăn đứt cũng chẳng phải nói ngoa gì. Rốt cuộc thì tầm mắt của Charlotte cao đến đâu vậy?

Rốt cuộc Charlotte thích ai thế nhỉ? Là con của tỉnh trưởng, hay là con của Thống đốc mới chịu?

Engfa càng nghĩ càng bực mình.

"Ôi trời ơi, cô út ơi, sao cô ra nông nỗi này vậy!"

Suy nghĩ suốt cả đường đi cuối cùng cũng về tới nhà, Engfa bị kéo đến thực tại nhờ tiếng la của mấy đứa người ở trong nhà của mình. Đứa nào đứa nấy thấy nhìn nàng được Charlotte cõng về, lập tức hốt hoảng chạy đến.

"Trời, Engfa, mày sao vậy?"

Trùng hợp là Thế Phiệt đang chăm con gà trước cửa nhà, vừa thấy em gái của mình bị thương, liền bỏ gà chạy đến đỡ em. Còn đứa em bé bỏng lại đen mặt lườm cậu.

Còn dám hỏi hả, nghiệp chướng của cậu đổ lên người nó chứ đâu!

Thế Phiệt nhìn vào đôi chân trần của Engfa, tất nhiên cũng đoán đại khái được mọi chuyện, lập tức để con hầu dìu em mình vào phòng nghỉ ngơi.

"Em thưa cậu hai, Engfa bị trẹo chân, cậu bảo người hầu dìu em ấy chậm chút." Charlotte lịch sự gật đầu chào hỏi.

Nhìn thấy Charlotte, Thế Phiệt thật sự rất vui vẻ. Đã lâu rồi mới gặp được cô, tất nhiên cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

"Cảm ơn em vì đã đưa con bé về, nó có phiền em lắm không? Haha, sao tự nhiên dạo này nó thích chơi với em dữ."

"Không sao đâu, em ấy bị trật chân một chút thôi, cậu hai đừng quá lo. Gần đến giờ cơm của nhà, em phải về sớm rồi." Charlotte mỉm cười rồi đáp lại cho có lệ, sau đó nhanh chóng lấy tạm một lí do xin về, dù sao thì cô cũng không muốn chung đụng gì với cậu ta quá lâu.

"Để anh xách xe đưa em về. Em cõng con Engfa tới đây chắc cũng đã mệt rồi." Thế Phiệt cảm thấy thời cơ của mình lại đến, hí hửng mà nói: "Hay là em cứ ăn cơm ở đây một bữa? Coi như là lời cảm tạ của nhà anh."

"Dạ, cũng chỗ thân quen, không cần phải khách sáo đâu thưa cậu. Engfa bị đau, cậu sớm vào tình hình em nó đi. Nhà em ở sát bên đây, sao có thể phiền cậu như thế được." Nói rồi, không kịp đợi người kia đáp lại câu gì, Charlotte đã nhanh chóng đội nón lá bước đi.

Thế Phiệt biết ý người nọ đã quyết nên cũng không giữ lại thêm nữa, nhưng cậu cứ đứng tẩn ngẩn tần ngần ở trước nhà như vậy mãi, nét mặt trông có vẻ buồn rầu lắm.

03/05/2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me