TruyenFull.Me

Bhtt Cho Trang Len Cover Ver Englot

Charlotte nghe những câu hỏi kia của Engfa, trong đầu cô bỗng nghe một tiếng vỡ tan, tựa như một phát súng bắn thẳng vào thái dương vậy, khiến cho nó vô cùng đau nhức. Cô hơi trợn mắt, con bé này vậy mà dám dùng cái giọng điệu như thế đặng nói chuyện với người lớn tuổi hơn nó hay sao? Một đứa nhỏ mới mười sáu tuổi, cái tuổi còn chơi còn học, không phải lo vẩn vơ về cơm áo gạo tiền, vậy mà nó có thể thốt lên một câu như vậy với cô. Hay vốn dĩ nó đã quen thói tiểu thư, nghĩ rằng chỉ cần có tiền là sẽ giải quyết được tất thảy mọi vấn đề nên mới có thể tự tin như vậy?

Nhà địa chủ rốt cuộc đã dạy những gì cho một đứa nhỏ? 

Tất nhiên, câu hỏi của nó hoàn toàn chạm tới lòng tự trọng của Charlotte. Cô đứng dậy, hàng mày bắt đầu nhăn lại, không che giấu nổi sự tức giận của mình.

"Nếu như em nghĩ thứ chị muốn chỉ là tiền thì suy nghĩ của em thật là tầm thường, uổng cho chú Minh ngày ngày tìm thầy giỏi đến dạy cho em, còn em lại chẳng tiếp thu được gì cả. Chị không cần tiền, dù cho sau này chị có lấy một người nghèo rớt mồng tơi, chị vẫn có thể sống hạnh phúc. Thế nhé, em ôm cái mớ tiền của em về nhà đi, sau này đừng tới làm phiền chị, chị sẽ không tiếp nữa."

Cha mẹ cô yêu nhau từ những ngày không có gì trong tay cho đến bây giờ, vậy nên Charlotte chưa bao giờ lấy đồng tiền làm thước đo cho tình cảm, mãi mãi vẫn là như thế.

Engfa nhíu mày nhìn Charlotte
, bình thường dù có tức giận thế nào thì chị ta vẫn luôn giữ thái độ không mặn không nhạt, không thể tin được rằng hôm nay chị ta lại lớn giọng với nàng.

Dù cho còn nhỏ tuổi, nhưng nàng chính là con út nhà địa chủ, được tía má cưng chiều đến vô cùng. Dù rằng gia đình hai bên thân thiết như thế nào qua lời kể của tía má, nàng cũng không quan tâm, Trâm Anh vẫn nhận thấy thân phận khác biệt của nàng và Charlotte, không thể chối cãi. Lần đầu tiên có người đứng ở đây chỉ trích con gái nhà địa chủ, khiến cho một người mang cái tôi cao như nàng không thể nào chấp nhận nổi.

Trong quan điểm của Engfa, cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền, kể cả là hạnh phúc. Một người xem đồng tiền là một thứ rẻ rúng như Charlotte chính là những kẻ ngu ngốc nhất trên đời này. Chính anh hai cũng đã từng nói như vậy.

"Vì chị không có tiền nên chị mới có thể thốt lên câu đó!" Engfa gân cổ lên cãi, không chịu thua kém. Hàng mày xinh đẹp nhíu lại thật chặt.

"Nếu em không phải là con gái nhà địa chủ, ai sẽ thật lòng quan tâm em? Lớn rồi, lời nào là quan tâm, lời nào là nịnh nọt, em có phân biệt được chưa?"

Thật đáng thương cho một đứa nhỏ chỉ biết nghĩ đến tiền, và có lẽ là tiền đã che đôi tai của Engfa, khiến cho nhỏ không còn nghe được những lời đàm tiếu về nó ngoài kia, che luôn những cái nhìn ghét bỏ của người ngoài dành cho nó và cả gia đình nhà địa chủ.

Engfa nghe câu hỏi của Charlotte, nàng cứng họng rồi, vì thật sự ngoài tiền, Engfa không biết bản thân mình còn lại bao nhiêu giá trị. Nhìn vào ánh mắt hà khắc của Char, bỗng nhiên Engfa nhớ về một chuyện trong quá khứ.

...

Đó là một chiều nơi phố huyện, cái chiều mà nàng từng bị đuổi đánh ra khỏi nhà một vị quan chức trong khi tía má vẫn còn lo tiếp chuyện cùng các nhân vật quyền quý ở sảnh lớn.

Cho tới bây giờ, nàng vẫn nhớ như in đôi mắt chán ghét của gã đàn ông xa lạ dành cho nàng. Bởi lẽ khi ấy nàng vẫn là một đứa con nít đen đúa, vì đùa giỡn quá đà mà đầu tóc cũng rối bời, gương mặt dính đầy muội than. Thành ra nếu không nhìn kĩ thì người ta còn tưởng ấy là một con người ở.

Trong khung cảnh xám xịt ấy, một đám hầu tát và lôi kéo nàng ra khỏi căn nhà kia, tất cả đều vì nghi ngờ nàng đã đẩy con trai của quan Kinh lí xuống sông. Dù cho một đứa con nít như nàng đã khóc lóc và van xin đủ điều, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng có lấy một ai để tâm. Cho tới khi tía má kịp xuất hiện thì nàng đã bị đánh đến không thể đi nổi.

Nàng không nhớ những gì diễn ra sau đó nữa, nhưng nàng biết tía má đã rất tức giận.

Trong mảnh kí ức vụn vặt ấy bỗng xuất hiện cảnh tượng tía châm thẳng điếu xì gà lên mặt của cái gã ra lệnh đám hầu đánh nàng. Nhưng gã ta lại khúm núm chẳng dám than vãn câu nào, so với thảm cảnh lúc nàng bị đám hầu kia đánh cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng ít ra một đứa con nít như nàng vẫn biết phản kháng, còn cái thân đàn ông to xác ấy thì không.

Qua sự kiện ấy, Engfa dần hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc. Có nhiều tiền thì sẽ không một ai khi dễ nàng được, có nhiều tiền thì sẽ tùy ý đạp người ta dưới chân. Cái xã hội kim tiền của giới quan chức, thượng lưu đã góp phần nuôi dưỡng cái tôi méo mó của Engfa như hiện tại.

*********************

Kể từ ngày đó, bất kể là đi đâu hay làm gì, Engfa đều phải ăn diện và trau chuốt bản thân cho thật xinh đẹp đặng xứng với cái danh phận con gái của nhà quyền quý. Mỗi khi gặp một đối tượng xã giao mới, Engfa luôn treo lên câu cửa miệng rằng: Xin chào, tôi là Trịnh Engfa, con gái của địa chủ ngũ Minh.

Người người đều đi đến a dua nịnh hót nàng, sẵn sàng liếm giày cho một đứa con nít chưa hiểu chuyện thế gian, không kể già trẻ lớn nhỏ. Nhưng ở đâu đó bên trong nàng vẫn tồn tại một cô bé Engfa của ngày xưa, và trong góc khuất ấy, nàng luôn tự hỏi rằng: Nếu như nàng không còn tiền nữa, liệu ai sẽ là người thật lòng quan tâm nàng đây?

Engfa không biết.

...

"Mời em ra khỏi nhà chị."

Bỗng dưng, một tiếng nói xen vào, chặt đứt đi dòng hồi tưởng của Engfa. Giọng nói của Charlotte càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, khiến cho Charlotte có chút rùng mình.

"Chị Char..." Engfa ngẩn người một lúc nàng biết mình đã im lặng thật lâu rồi, nhưng cũng không biết nên đáp lại lời người nọ như thế nào.

"Đừng nói bất kì lời nào nữa." Charlotte thở dài, trước mặt đứa nhỏ xinh đẹp này, nàng quả thật không thể giận nó thêm được, đành hạ giọng: "Thôi, em về đi."

Bỗng dưng, Engfa quỳ xuống. Lúc này đến phiên Dạ Thi đứng hình. Cho tới khi tỉnh táo lại, cô hoảng hốt ngồi xuống mà đỡ lấy Engfa.

"Khoan khoan, em mau đứng lên đi, sao tự dưng lại quỳ ở đây!"

Con gái cưng địa chủ chạy sang bên này đã đành, lại còn quỳ trước mặt cô như vậy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ cần ông Minh nghe được là toi!

"Làm ơn, em không muốn ép chị, nhưng em không còn cách nào khác."

Rốt cuộc, những ấm ức của ngày qua ùa về, khiến cho Engfa không chịu nổi nữa, bắt đầu rưng rưng nước mắt. Nhìn vào tình huống hiện tại, rõ ràng có ai nghĩ tới đứa nhỏ trước mặt này đang cậy quyền thế ép người đâu? Khiến cho Charlotte có ảo tưởng rằng cô mới chính là kẻ ác vậy.

"Khoan đã, ba má chị sắp về. Bây giờ muốn nói gì thì mình đi ra ngoài nói nha?"

Dạ Thi có chết cũng không ngờ cô lớn tới từng tuổi này lại phải đi năn nỉ một đứa con nít như vậy. Sau khi thông báo với người ở, cô kéo Engfa ra một góc phố đặng dễ nói chuyện. Lúc này trời mới về chiều, những đôi nam nữ bắt đầu dắt tay nhau xuống cung đường hẹn hò, bên tai là những tiếng ồn ào của các tiểu thương chuẩn bị dọn hàng về nhà. Chợ huyện cũng đã vãn.

Engfa cùng Charlotte chọn đại một cái ghế đá mà ngồi.

"Bây giờ em có thể nói rồi, vì sao em lại quỳ?" Charlotte tin rằng đứa nhỏ này cũng có nỗi lo trong lòng, vậy nên cô hít một hơi thật sâu, che đi nỗi buồn phiền tức giận của mình khi nãy, cô nhẹ giọng hỏi Engfa.

Nhưng đứa nhỏ ấy lại có chút ngập ngừng không biết nói sao cho phải.

"Vì sao vậy em?" Charlotte hỏi lại lần hai.

"Tại, tại em muốn đi qua Pháp học." Bẵng đi một hồi lâu, Engfa mới có thể thốt lên được một câu. Thấy rằng Charlotte vẫn còn chưa hiểu, nàng đành bổ sung thêm: "Má em cho, nhưng tía lại không chịu, dù em đã thuyết phục đủ điều, tía bảo con gái không cần học cao làm gì, cũng không cần phải đi xa tới như vậy."

"Vậy thì liên quan gì tới chuyện kén vợ cho anh em?" Charlotte thắc mắc hỏi, quả nhiên là nàng vẫn không hiểu đứa nhỏ này cùng cả nhà địa chủ nghĩ gì trong đầu.

"Tía biết làm vậy là không công bằng với em, nhưng tía vẫn không nỡ từ chối quyết liệt. Em biết tía vẫn còn nhiều mâu thuẫn trong lòng, nửa muốn cho em đi đặng tương lai thành đạt, nửa lại nghĩ con gái ở xa nhà khổ cực nên buồn phiền. Anh em là con trai, cũng đã trưởng thành và có tiếng nói trong nhà, chỉ cần anh ở cạnh thuyết phục tía, rồi mai này tía cũng sẽ mềm lòng cho em đi học tiếp mà thôi. Em hiểu chuyện ấy nên đã cầu xin anh hai." Engfa chậm rãi mà kể lại, giọng nói non nớt chứa đầy vẻ muộn phiền, thật giống như một bà cụ non.

Charlotte nghe vậy thì vô cùng bất ngờ. Chuyện giới nhà giàu cho con đi học ở trời Tây không hề kì lạ gì, nhưng chịu đầu tư cho con gái đi học quả thật là một chuyện hiếm. Qua lời kể của Engfa , Char hiểu rằng ông địa chủ Minh không ngại lời nói ra nói vào, cũng chẳng quan tâm việc con gái mà học cao như những gả cổ hũ đồng niên, có lẽ cái ông ta thật sự quan tâm chỉ là an nguy của con gái nơi đất khách quê người. Biết rằng ông Minh nổi tiếng cưng chiều đứa con út, nhưng tấm lòng như vậy quả thật vô cùng đáng quý.

"Nhưng anh hai cũng không chịu cho em đi học. Em cố lắm thì anh mới đồng ý, nhưng có điều kiện. Anh bảo em qua làm thân với chị, với lí do là em giỏi lấy lòng, và con gái với nhau cũng dễ gần hơn nữa." Engfa ấm ức mà tố cáo: "Sau đó cố nói tốt về ảnh, thuyết phục chị gả cho ảnh. Nếu như thành công, ảnh mới đồng ý thuyết phục cha."

Nghe tới đây, mọi hảo cảm dành cho cậu hai nhà họ Trịnh như mất sạch. Nhưng Char cũng phần nào hiểu được lý do vì sao cậu Phiệt lại ra điều kiện như vậy với Engfa. Chỉ trách cô là nạn nhân bất đắc dĩ của hai anh em nhà này.

Gọi con bé qua đây chỉ là cái cớ, thật ra cậu ấy cũng không muốn để em gái mình đi học xa, nhưng cũng không nỡ trực tiếp chối từ con bé.

"Sao em lại muốn qua Pháp học?" Charlotte không cho thêm ý kiến về chuyện của gia đình địa chủ, chỉ hỏi Engfa một câu. Dù sao thì con gái một mình đến xứ người học, lại còn là trong thời buổi như hiện giờ quả là một chuyện nguy hiểm.

"Em..." Engfa xoa xoa ngón tay của mình, đây là thói quen mỗi khi nàng thấy căng thẳng. Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Em chỉ muốn tìm hiểu nhiều hơn, tiến gần hơn với thế giới bên ngoài kia mà thôi. Dẫu gì thì em cũng không có nhiều bạn bè, mà ở đây lại nhàm chán quá. Thầy em từng bảo Paris là kinh đô của ánh sáng, mỗi lần dạy học, thầy đều sẽ kể cho em nghe qua về nơi quê nhà thân yêu của thầy, em... em muốn nhìn thấy mảnh đất ấy, muốn đi những nơi thầy từng đi."

Charlotte có nghe về việc ông Minh từng mời người Pháp đến dạy học cho con gái, nhưng không nghĩ con bé này cùng thầy nó lại thân thiết đến vậy. Nghe giọng điệu của Engfa, hẳn là em ấy rất yêu quý và kính trọng người thầy đã dạy chữ cho mình.

Engfa đã quen với việc bị người a dua nịnh hót, đi đến bất kì nơi đâu khắp xứ lục tỉnh này, người ta đều có thể nhận ra nàng.

Nhưng không một ai gọi nàng là Trịnh Engfa.

Mà thay vào đó là cô út, là con gái địa chủ ngũ Minh.

Engfa muốn được đi xa, được đi để hiểu thêm nhiều về cuộc sống hiện đại mà Monsieur Allard - cũng là người thầy Tây dương của nàng - vẫn thường hay nhắc đến. Nhưng nàng vẫn muốn khẳng định bản thân của mình, rằng nàng là một Trịnh Trâm Anh, một người thật sự tài giỏi chứ không phải chỉ mang cái danh là con nhà hào môn.

"Thế là vì một cái quyết định cỏn con của cậu hai, em mất cả tháng trời chỉ để lấy lòng chị?" Charlotte buồn cười hỏi.

"Thế chị có rung động được chút nào không?" Engfa mở to mắt hỏi: "Nếu như chị thấy xót thương em thì hãy cưới anh hai của em đi."

Nếu như không có câu sau, Charlotte bỗng nghe ra một hàm ý rất lạ từ lời nói của con bé này.

“Nè nha, tuy rằng chị rất tán thưởng sự ham học hỏi của cô út đây, nhưng chị cũng không thể tùy ý chuyện hôn nhân như vậy được, đặc biệt khi đối phương là cậu hai nữa. Nếu như chị có tình ý gì với cậu, vì sao từ thời mười bảy mười tám tuổi hai đứa không ở bên nhau?”

Phải nói cậu Phiệt là bạn của Charlotte từ thời cởi truồng tắm mưa. Ngày xưa Charlotte còn từng lén lút kéo cậu Phiệt ra ngoài hè đặng trang điểm mặc áo dài cho cậu ta, nói yêu là yêu kiểu gì được?

Engfa nghe vậy, thở dài. Làm sao mà nàng không biết được chứ, nhưng ngoại trừ việc lấy lòng, bức ép, và cuối cùng là van xin, nàng có thể làm được gì nữa?

"Khờ quá." Charlotte trông thấy vẻ mâu thuẫn của Engfa, bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật dễ thương. Nàng híp mắt cười, kéo Engfa lại gần một chút.

Engfa tự dưng bị kéo sát đến bên Charlotte, bỗng cảm thấy hơi mất thăng bằng, ngã vào lòng của người nọ. Gương mặt cả kề sát vào nhau, đến cả nhịp tim cùng hơi thở nhẹ nhàng của Charlotte, nàng cũng có thể nghe thấy.

"Để chị bày em nghe cái này." Charlotte cất lời, cánh môi hồng hào khẽ mấp máy. Lúc này, đèn đường đã lên rồi, khiến cho đôi mắt xinh đẹp của người kia càng thêm óng ánh.

Engfa như đứng hình mất một khắc. Hình như nàng biết thêm một lí do mà anh hai yêu cái người trước mặt đến vậy rồi.

Charlotte dời cánh môi đến bên tai Engfa, thì thầm bên tai người kia mấy câu. Lúc này, Charlotte vẫn còn sốt nhẹ, nên hơi thở cô tỏa ra có chút ấm nóng, làm cho tai Engfa  dần dần đỏ ửng lên. Cho đến khi Engfa phát hiện ra bản thân nàng đang ngại ngùng, thì vệt đỏ đã lan dần ra cả gương mặt rồi.

"Làm vậy có ổn không chị?"

Sau khi nghe những lời người kia nói, Engfa lại càng thêm kinh sợ. Nàng ngồi thẳng dậy, không chắc chắn mà hỏi.

"Chú dì thương em như vậy, chắc sẽ được thôi mà.”

Char nở nụ cười tinh nghịch, hiển nhiên là khi đưa ra thứ mưu kế này cho Engfa, cô cũng đã có một chút toan tính cho riêng mình. Dẫu sao thì nhà địa chủ hành hạ cô cả tháng trời nay đã đủ rồi, cũng đến lúc cô phải trả đũa một chút.

"Chị..."

"Làm sao?"

"Trông vậy mà cũng chẳng phải ngoan hiền như em nghĩ ha." Engfa cười ra tiếng, đúng là sáng kiến mà.

"Đúng rồi, không ngoan hiền đâu, còn biết ăn thịt con nít đó." Charlotte làm mặt quỷ, chọc cho Engfa cười đến nghiêng ngả.

Nhìn con bé cười, bỗng dưng Charlotte cũng có cảm giác vui vẻ theo. Nếu như năm xưa ba má chịu sinh thêm một đứa em cho cô thì có lẽ nó cũng đã cỡ tuổi Engfa rồi, cái không khí này khiến cho cô muốn mình có thêm một người em hơn bao giờ hết.

03/05/2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me