TruyenFull.Me

[BHTT] Cô Ba

Chương 93: Tìm xác.

luliluta13

Lý nào là vậy? Cùng là thân ruột thịt với nhau, vả lại Diệu Thanh đã lâm vào cảnh khốn khó như thế này rồi, Diệu Linh tại sao có thể nhẫn tâm hành hạ chị ruột của mình như vậy chứ?

Về phần Diệu Thanh nữa, nàng nói năng cực kỳ bình thản, tựa như đã quá quen thuộc với cảnh tượng đó rồi.

Đoan hừ lạnh, vẻ bức xúc lồ lộ ngoài da: "Mấy đứa chuyện này tạm thời đừng kể với ai nghen... Để bị đổ thừa mang tội đó."

Nhóm nữ hầu đồng loạt nhìn nhau, dầu sao trong chuyện này có Đoan là người làm chứng cho các nàng, Đoan có tiếng nói thành ra các nàng yên tâm nhiều lắm. Các nàng cùng nhau nhất quán gật đầu: "Dạ."

Bên ngoài vừa hay có giọng nói truyền tới: "Chị Đoan ơi, cô Út cho gọi."

"Em đi trước, nó không dám làm gì em đâu, tôi ở lại đây một lát." Diệu Thanh trấn an vuốt lên đỉnh đầu Đoan.

Đoan nhướn đôi mày đẹp, phức tạp nhìn sang Diệu Thanh, bất quá cũng mau chóng rời đi. Thời điểm Đoan rời đi chưa lâu, bên tay nàng có nghe vài ba tiếng xì xầm bàn tán, ra là nữ hầu mới tới đang thông báo tin dữ của dì Tứ cho những người còn lại, hình như có cả chuyện cậu Hai Quang đêm hôm bị người đánh, sáng dậy đang nổi điên tập hợp gần hết đầy tớ nam tra hỏi đấy.

Cậu Hai Quang nửa đêm bị người đánh, chắc chắn là do cô Ba của nàng làm rồi. Đoan bất chợt thở dài, chuyện nào tới sớm muộn cũng phải tới mà thôi.

Trên đường đi có gặp qua vô số người hầu, bọn họ nếu không là hoang mang thì cũng đau buồn rớt lệ, những ai yêu mến dì Tứ và cả tụi nhỏ Nết Na Lu thì khóc quá trời.

Đoan bất giác lại thở dài một hơi. Nàng cuối cùng cũng đã đến chỗ của Diệu Linh, mắt thấy Diệu Linh đang ăn sáng ở bên trong, Đoan không định tiến vào ngay mà sẽ ở ngoài chờ thêm một lát.

Cơ mà Diệu Linh vừa nhìn thấy Đoan liền cực kỳ vui vẻ, hôm nay tâm trạng nàng tốt nên sẽ tha lỗi cho Đoan chuyện hôm qua dám bỏ đi không nói trước.

Dùng cơm xong, Diệu Linh cho gọi người hầu dọn xuống sạch sẽ. Nàng chỉ vừa liếc mắt về phía Đoan, Đoan lập tức hiểu ý của nàng mà bước vào bên trong.

Đoan hơi cúi đầu, nàng thưa: "Cô Út cho gọi tôi?"

"Hôm qua cô đi đâu? Sao không nói năng với tôi tiếng nào?" Mặc dù lỗi kia nàng đã bỏ nhưng thái độ như vậy vẫn nên chấn chỉnh một lần kẻo tái phạm lần hai. Diệu Linh muốn biến Đoan hoàn toàn trở thành con rối của nàng.

Đoan ngẩng mặt, trong lòng sinh lên một trận lửa giận. Con nhỏ xấu xa này dám nói dối chuyện thuở nhỏ với nàng, dám hành hung cô Ba của nàng. Là kẻ tiểu nhân, Đoan thật tình chẳng muốn hít thở chung một bầu không khí với kẻ xấu xa này một chút nào.

Chờ qua một đoạn thời gian nữa thôi, đợi ông nội tìm ra bằng chứng phạm pháp của anh em bọn họ, thì cặp anh em Diệu Linh này chỉ có chạy đằng trời.

"Mần cái gì mà mơ mơ màn màn hoài vậy cô Đoan?" Diệu Linh mân mân ly nước mát rồi lại đặt xuống. Nàng nghĩ nếu nàng không cho người dạy dỗ Đoan một bài học thì coi bộ Đoan không chịu ngoan ngoãn nghe nàng nói rồi. Cứ đợi nàng diệt luôn cả thế lực ông Chính Trí, Đoan chẳng còn ông ngoại nương tựa ở cái đất này, khi ấy Đoan ắt sẽ trở thành con rối của nàng ngay thôi mà.

Nhớ khi đó để chuẩn bị con đường Diệu Linh quay trở về, ông Kim Thiện cũng vinh hạnh được nàng chọn làm kẻ lót đường. Năm đó nàng và Quang đã nhen nhóm ý định buôn hàng cấm, trong đó có cả đạn dược chiến tranh, nhờ buôn bán những thứ đó mà Quang và nàng kiếm được bộn tiền.

Sau nhìn trúng tiệm kim hoàng của ông Kim Thiện và bằng một cách thần kì nào đó ông Kim Thiện phát hiện đường dây của các nàng, còn đòi báo cho ông Huyện Đình dạy dỗ lại các nàng, báo chính quyền gông cổ các nàng nếu cứ tiếp tục buôn những thứ hại dân ta như thế.

Ông Kim Thiện là người quá chính trực, mà người quá chính trực sống trong cái thế giới đáng nguyền rủa này không thọ đâu. Cũng may Đoan khi ấy du học phương xa, bằng không giờ này đã cùng ba má đi lãnh cơm ở dưới âm tào rồi.

Nhìn nụ cười trên gương mặt Diệu Linh quá là thâm hiểm, Đoan biết ở trong địa bàn này nàng đấu không lại, mặc dù lòng oán đến chừng nào đi chăng nữa cũng phải nhịn!

"Cô Út tìm tôi có chuyện chi cô." Đoan hỏi.

Diệu Linh nhíu mày, vẫn chưa quên. Nàng nhắc lại câu hỏi ban nãy của mình: "Tôi hỏi hôm qua cô đi đâu? Tại sao không báo với tôi một tiếng."

Đoan liền miệng đáp: "Hôm qua tôi thấy không khoẻ trong người, không kịp xin cô Út, mong cô thương tình bỏ qua."

Diệu Linh nhướn mày, nàng nhếch mép cười: "Vậy sao? Vậy mà tảng sáng tôi thăm chị Ba, tôi gặp cô nằm ngủ ở phòng chị Ba đó chớ."

Đoan vẫn bình tĩnh lắm, nàng ung dung trả lời: "Tôi thấy chị em trông chừng một ngày trời ở đó thương quá, thành ra tôi thế cho chị em được ăn uống."

Diệu Linh vẫn quyết không bỏ qua: "Cả đám mấy người, chỉ việc trông chừng chị Ba cũng làm không xong phải bắt người khác thế. Thôi đem tụi nó đuổi khỏi cái nhà này cho rồi."

Đoan không nhịn nổi mà lắc đầu, nàng không muốn vạ lây người khác, phải tìm cách vuốt cho Diệu Linh bớt giận mới được.

Đoan dịu giọng xuống: "Chuyện này là lỗi của tôi, tôi nói là cô Út lệnh cho tôi tới trông phụ, tự vì cô Út cũng muốn chúng đầy tớ trong nhà hưởng lộc của cậu Hai. Bọn họ nghe vậy mừng lắm, còn muốn đội cô Út lên đầu. Tại tôi tự ý không xin phép cô Út, cô Út có phạt cứ phạt mình tôi thôi."

Đoan này khá lắm, còn biết thay Diệu Linh nàng tạo nên bộ mặt tốt với chúng người làm. Thú thật dạo gần đây đám đầy tớ bọn họ ngoài mặt thì thưa thưa dạ dạ, còn bên trong vẻ như không được phục nàng cho mấy, nàng biết hết.

Vừa hay Đoan vì Diệu Linh nàng làm ra chuyện tốt, quả thật khiến nàng không thể vừa ý hơn.

Nóng giận hầu như đã không còn, tuy nhiên Diệu Linh vẫn phải răn đe một câu mới được: "Lần đầu coi như tôi cho qua, sau này bất kể chuyện chi cũng phải xin tôi một tiếng có biết không?"

"Dạ tôi biết thưa cô." Đoan thưa.

Vừa ý, Diệu Linh ngửa cổ uống cạn ly trà nhỏ, nàng lại tặc lưỡi lắc đầu: "Xui ghê, hôm qua vừa mới đám cưới anh Hai, hôm nay đầy tớ trong nhà lại có người chết."

Đoan thừa biết Diệu Linh đang nói tới ai, nàng giả bộ bất ngờ: "Tèn phẹt, trong nhà lớn ai chết vậy cô Út? Mà mần sao mà chết dữ vậy cô?"

Diệu Linh hất hàm, nàng thở một hơi dài làm như đang tiếc thương dữ lắm vậy: "Dì Tứ, nghe đâu trên đường ngồi xuồng xuống nhà máy xây lúa thì tự nhiên hụt chân té xuống sông, ở trên xuồng người ta nhảy xuống liền đó, ai dè tìm hoài không thấy bả."

Đoan lắc đầu, nàng nói trong vô thức: "Sao trên bờ không đi mà phải đi đường sông vậy nè."

Diệu Linh thản nhiên nói: "Đường lộ ngoằn ngoèo lâu lắc, đường sông mau tới hơn, nhà máy đang cần người gấp mà."

Đoan rướm nước mắt, có lẽ tự nãy giờ cảm xúc tiếc thương nàng dành cho dì Tứ mới là thật. Nàng hỏi: "Vậy chứ bây giờ tìm được dì Tứ chưa vậy cô Út."

Diệu Linh lắc đầu: "Tôi không biết."

Đoan cúi đầu thưa: "Vậy bữa nay cô cho phép tôi cùng các chị em ra bến sông tìm dì Tứ được không cô Út?"

Diệu Linh không vội vã trả lời, nàng phải nghĩ ngợi một hồi mới có thể ra được quyết định. Ban đầu nàng không định đồng ý, tại vì nửa đêm Quang bị đánh, nàng muốn đem Đoan tới chỗ cậu Hai Quang hóng chuyện vui... nhưng nhìn Đoan sắp khóc bỗng nhiên nàng cảm thấy đau lòng. Lần này miễn cưỡng lại đồng ý đi.

Thấy Diệu Linh gật đầu, Đoan mừng rỡ chạy một mạch tới phòng ngủ tập thể của các nàng.

Phòng ngủ tập thể ngày hôm nay đặc biệt đông, nhìn tụi nhỏ vừa khóc vừa soạn sạch sẽ đồ đạc của dì Tứ lại khiến Đoan không khỏi mủi lòng.

Nghe đâu một lát nữa mọi người sẽ đem đồ dì Tứ ra mé sông, ông Huyện Đình hôm nay cũng đã sắp một bà thầy cúng đặng làm lễ bên bờ sông.

Theo truyền miệng dân gian, phàm là kẻ chết đuối mất xác thì khi ấy thầy cúng sẽ dùng một món đồ của người mất và một cái chung gạo nhỏ để cấm hương, toàn bộ đều đặt vào một cái thau nhôm. Đợi khi nào thầy cúng làm lễ bàn vong xong xuôi, thau nhôm sẽ được thả trôi dưới dòng nước, thau dừng ở đâu tức là xác ở đấy.

Người dân lẫn những kẻ qua đường đứng hóng chuyện cực kỳ đông, mà Đoan cũng đang ở trong đám đông chen lấn đấy, cực chẳng đã mới gáng trụ ở đây một hồi.

"Cô Đoan, ông chủ đang đợi thưa cô."

Một giọng nói của gã trai nào đấy cẩn thận  truyền vào tai Đoan. Hình như là người hầu của ông nội. Nhiều ngày trôi qua rồi, có lẽ ông nội đã tra được không ít.

Bởi vì bờ sông quá ồn ào nên mọi người chẳng ai để ý đến ai, Đoan dù có rời đi khỏi đấy thì nhóm người ở nhà lớn đều chẳng hay chẳng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me