Bhtt Co Tich Xu Bach Hop
Cuộc sống này luôn có những chuyện bất thường mà chúng ta không thể nào hiểu nổi, như cô bạn nào đó thay vì chạy deadline, nộp bài đúng hạn thì đi xem thông điệp vũ trụ, nghe bài về tiền kiếp, chờ sát hôm nộp mới chịu kiếm tư liệu viết luận; than ế, người ta cua thì bảo mẹ chưa cho yêu; kêu cái gì cũng không biết, người ta hỏi coi anime gì thì giới thiệu "Boku No Pico", drama từ Trung đến Hàn, rồi Việt biết không sót chút nào... Song, nếu nhiêu đó vẫn chưa khó hiểu, chưa đủ bất thường, thì chuyện một ngày đẹp trời, bạn là sinh viên năm tốt, đi học trên trường về muộn, lái xe dưới mưa rồi bị con ếch xấu hơn lúc nó nằm trong thố cháo ếch Singapore của con bạn nhảy lên đầu xe ngồi và còn nói chuyện với bạn thì sao? Đủ bất thường đến bất tỉnh rồi chứ? Ồ không! Ở đây chúng tôi không làm như vậy.Vốn dĩ chỉ là một nữ sinh viên bình thường, chưa từng có tiểu sử "chơi đồ", nay đột ngột như vậy, nhất thời Lường Tiết Đào đông cứng suy nghĩ, vô thức dừng xe giữa đường vắng, dựng lại xe, chạy vào bến xe buýt có mái che cho đỡ ướt, nhìn chú ếch to tròn hai mắt, đậu trên đầu xe, hít thở sâu. Cô khi ấy đã tự nhủ nhất định là bản thân chưa ăn tối, hoặc lậm vào quyển "Norman" mới ra, hôm nay mới sinh ảo giác này, liền chớp mắt một cái, cầu nguyện mở mắt ra thì cái gì cũng không thấy, cũng chẳng có con ếch nào.Nhưng nhân sinh, làm gì có chuyện dễ vậy. Bộ cứ không nhìn, vờ chấn tỉnh là cái gì cũng chưa thấy, chưa biết, chưa nghe chắc.Mặc Lường Tiết Đào cố chấn tỉnh, con ếch xấu xí nhìn thấy đối phương giữ khoảng cách, có phản ứng vô cùng giống người như vậy liền chủ động nhảy tới, phóng thẳng lên vai, ngó quanh không thấy người, liền hét lớn, "Tôi có thật đó má!".Mở mắt ra thấy ngay con ếch xấu đậu vai, lại còn bị hét vô tai, Lường Tiết Đào sợ hãi, theo phản xạ ném mạnh ếch bay ra xa, rồi phủi phủi vai, thái độ khủng hoảng như sợ dính bệnh truyền nhiễm, "Đệch!"."Có dính bệnh gì lạ không trời! Trời ơi!".Ếch nhìn cô gái trước mặt cả người trùm áo mưa màu tím, nhún nhảy, tay chân loạn xạ như vừa bị người phun một bãi nước bọt vào người; bị người ta tạt mắm tôm, trong lòng thầm tự hỏi cuối cùng là vì cái gì mà mình chọn con người này. Vừa bạo lực tùy ý ném người ta... À không, là bạo lực với ếch, cộng thêm là có tâm lý yếu, ước chừng cũng là dạng người "bệnh công chúa", sợ này sợ nọ, trái tim mỏng manh. Thật sự nhìn kiểu gì cũng không giống người có thể tin cậy, phó thác chuyện cả đời được."Trời ạ! Sao mình lại định giao cả đời còn lại của mình cho "bánh bèo vô dụng" này chứ!", ếch cảm thấy có dằm trong tim. Song, định mệnh đã chỉ người này, thì dù đối phương có ngốc, có trông vô dụng "vờ cờ lờ" ra, thì cũng không cách nào thay đổi.Mặc kệ trước đó bị ném đi, ếch lại dùng hết sức bình sinh nhảy về phía cô nàng vẫn đang loay hoay múa tay múa chân, lớn tiếng kêu, "Bình tĩnh đi! Tôi cũng từng là người, chứ có phải yêu ma, hay sinh vật mang bệnh lạ đâu trời!".Tiếng kêu của ếch làm Lường Tiết Đào bị giật mình, đứng hình, đưa mắt nhìn sinh vật biết nói nhỏ bé trước mặt, cố hít thở sâu, sợ đến không dám động đậy. Cô không hiểu sao bản thân rơi vào tình huống này, tự dưng đi làm thêm về muộn thôi cũng bị quái vật nhỏ trước mặt chặn đường được. Đúng là xui xẻo hơn cả ngay ngày thi quên đi cài báo thức cộng thêm bể bánh xe giữa đường.Thấy người trước mặt đã chịu yên, ếch mới thở dài một cái, định tiến gần lại nói chuyện, nhưng để ý thấy ánh mắt sợ hãi, dè chừng ẩn sau bộ áo mưa kia, đôi chân xanh định nhún tới lại thôi, đành ở yên tại chỗ, giữ khoảng cách và bắt đầu chậm rãi giải thích, "Ngắn gọn chút thì tôi giống như mấy thanh niên trong truyện cổ, vô tình bị kẻ điên khác ếm bùa biến thành ếch, buộc phải có người dành một nụ hôn chân thành mới có thể trở lại làm người. Hôm nay coi như ngày đẹp trời, cô là người được chọn để giải lời nguyền cho tôi. Nên lại đây!". Cô nàng ếch dùng những ngón tay nhỏ tí ti xanh lè của mình gọi người trước mặt lại gần.Chưa hiểu được những gì con ếch xanh trước mặt đang nói, vẫn cảm thấy đây nhất định là bản thân gặp ảo giác, thành ra Lường Tiết Đào chỉ mở to mắt nhìn, một bước cũng không dám tiến lại gần theo sự mời gọi của sinh vật trước mặt, đồng thời trong lòng là một vạn lời khẩn cầu trời đất là bản thân đang lái xe thig ngủ quên tí thôi, lát tỉnh lại liền. Cô thà đập đầu xuống đường, lăn một vòng xuống thẳng Hồ Đá cũng không muốn nụ hôn đầu của mình hiến cho quái vật."Còn mở to mắt ra đó làm gì? Đến đây nhanh lên coi!", ếch bật chế độ cộc khi thấy cô nàng trước mặt quá chậm chạp. Nếu không phải là lo cô nàng sợ đến ngất, hay nguy hơn là tim ngừng đập, thì đã nhảy vồ tới, chứ không có vụ kiên nhẫn kêu vầy đâu."Chúng... chúng ta... chưa từng gây thù gì... nhể?", Lường Tiết Đào lấy hết can đảm nói chuyện, giọng run rẩy đến đáng thương."Gây thù? Hình như chưa từng có ai dám gây thù với tôi, hay gây rồi mà còn đứng trước mặt nói chuyện như bây giờ được", ếch kiêu ngạo. Sau chỉ vào đôi mắt của Lường Tiết Đào, nhắc nhở, "Với lại đừng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, trong khi đang nghĩ đây là mơ. Không tôi nhất định cho cô hối hận đó, biết chưa!".Lường Tiết Đào không dám làm sai, chỉ dám gật gật đầu chiều ý, trong khi trong lòng bắt đầu miễn cưỡng chấp nhận bản thân đang bị uy hiếp và có nguy cơ mất đi nụ hôn đầu bởi một con ếch giang hồ. Thiệt chứ! Cô lúc nhỏ đọc chuyện cũng không hiểu sao mọi người có thể đem một con ếch xanh lè sống nhăn lên hôn, trong khi thực tế ngoài đời việc đôi môi của ta và chúng chạm nhau là khi nó nằm trong nồi thịt ếch chiên giòn, xào lăn, kho tiêu..."Lại đang nghĩ gì lung tung đó?".Lường Tiết Đào ra sức lắc đầu, phủ nhận mình vừa mắng con ếch trước mặt là giang hồ và nghĩ đến cảnh đồng loại của nó đang nằm trong chén cơm của mình.Xin lỗi hai bên nội ngoại của loài ếch thật nhiều! Sau này con sẽ đổi món khác, chuyển sang ăn mấy thứ đạm bạc hơn như lobster chẳng hạn, Lường Tiết Đào thầm khóc trong tim một chút. Cô sợ con ếch trước mắt đến bắt đầu có chút cảm thấy muốn khóc ra đến nơi.Biết là cô nàng trước mặt vẫn chưa thể chấp nhận chuyện phi lý và đầy mùi cổ tích này, ếch đành tìm cách làm thân trước, chờ đối phương bình tĩnh mới quay lại chuyện hôn sau.Đưa bàn tay xanh ra, ếch cố nở nụ cười thiện lành, giới thiệu đầy tự tin, "Tôi tên thật Phú Thịnh, đầy đủ là Hà Phú Thịnh. Rất vui vì duyên gặp gỡ cô!".Nhìn nụ cười trước mặt cùng hành động đưa tay ra chào hỏi, Lường Tiết Đào ước gì giờ bản thân đủ can đảm thò tay vô túi xách lấy gương ra cho con ếch trước mặt soi, để nó thấy lúc này nó cười trông gian và đáng sợ cỡ nào. Song, nghiêm túc mà nói, hiện tại khi đã không còn trạng thái hoảng loạn, nghe giọng của quái vật trước mặt là âm thanh trong trẻo của con gái, cô phần nào mà nói cũng đã thấy đỡ hơn chút so với trước. Thêm nữa cái tên Hà Phú Thịnh này cũng rất quen thuộc nữa."Ừm... Tiết Đào, Lường Tiết Đào. Cũng vui... vì đã gặp gỡ...", Lường Tiết Đào cố nặn ra nụ cười. Ôi Chúa ơi! Hãy tha lỗi vì con vừa nói dối trắng trợn. "Méo" có vui miếng nào luôn!Thông qua ánh mắt cong lại một cách máy móc, Hà Phú Thịnh biết Lường Tiết Đào đang cố cười với mình, liền cảm thấy đối phương ngốc quá ngốc. Mặc áo mưa kín cả người, đôi mắt là nơi dễ thấy cũng chẳng rõ, cố cười chi cho mệt."Tôi gọi cô là Tiết Đào được không?"."Được... Gọi sao cũng được mà. Hahaha!", Lường Tiết Đào tỏ ra dễ dãi và thân thiện. Lòng lại nghĩ, Chứ tôi có dám làm trái ý cô đâu "bà nội" của tôi!"Vậy Tiết Canh! Tôi..."."Tiết Đào!"."Sao nãy bảo gọi sao cũng được, giờ kêu "Tiết Canh" cái thái độ!".Ok! Cô là nhất! Cô đúng hết!, Lường Tiết Đào lòng đầy uất ức. Xưa mang tên này cứ bị bọn bạn chọc, giờ lại thêm con ếch xấu xí chọc. Không lẽ học xong bốn năm đại học, vừa ra trường, ùa về nhà cái là cô đổi tên chứ. Bực thật sự!"Chọc cô tí thôi! Thấy cô căng thẳng quá, giỡn chút cho cô vui, rồi mới nói chuyện chính".Ok! Bà hoàng hài hước, ông vua của nụ cười, chủ nhân của hài kịch, đấng tạo hóa của tiếng "hahaha"! Bạn là nhất!"Cô hẳn coi cổ tích nhiều mà đúng không?"."Sơ sơ. Coi cũng tầm trăm bộ"."Ồ! "Sơ sơ" của cô thật khiêm tốn ghê ha!", Hà Phú Thịnh lườm Lường Tiết Đào. Song, cô cũng cảm nhận rõ cô ấy đối với mình cũng đang dần thoải mái, không còn sợ hãi, mới dám phát biểu mang tính trêu đùa như trên."...""Vậy cô biết chúng ta cần làm gì rồi chứ?"."Ừm! Cô cần tôi tìm người bị rơi trái bóng, hay cô nàng muốn mở nhà hàng vậy?"."Cô giỡn mặt với tôi à!"."Không có. Em nào dám giỡn với ai bao giờ", Lường Tiết Đào lại co người lại khi đối diện với sự tức giận của ếch quái vật trước mặt. Cô đúng là oan uổng quá, rõ tìm người dám hôn ếch cho đối phương, không được cảm ơn, mà ngược lại còn bị thái độ. Đúng là làm ơn mắc oán, người tốt khó làm, có tâm lại bị người ta xem như cỏ rác.Hà Phú Thịnh cố an ủi mình phải bình tĩnh, đừng đánh người, không được xông đến cắn chết Lường Tiết Đào cứ thích giả điên chọc giận người khác trước mặt, nhưng cũng không định tiếp tục mềm mỏng nói chuyện tiếp với cô nàng nữa. Cô thẳng thắn nói, "Tôi muốn chúng ta hôn nhau! Môi chạm môi. Tôi và cô sẽ làm. Hiểu chưa?".Sống cũng được gần hai mươi năm trên đời, Lường Tiết Đào chưa bao giờ thấy kiểu biến thái công khai như vầy. Song, cô tự ngẫm lại, liệu biến thái công khai nên coi là biến thái, hay coi là vô liêm sỉ sẽ đúng hơn. Nhưng có một điều chắc chắn, là cái nào đúng hơn biến thái hay vô liêm sỉ, thì câu trả lời dành cho yêu cầu 'Tôi muốn chúng ta hôn nhau' kia vẫn là "méo".Cha mẹ đẻ nuôi cho lớn, ăn học đàng hoàng, người yêu chưa có, nụ hôn đầu nguyên tem, đâu tự dưng đi cho một con ếch xanh có cơ hội chiếm tiện nghi. Cho dù sau lốt ếch xanh lè đó là một cô gái đẹp siêu thực, sánh người yêu nhỏ của Elm thì cũng không có chuyện Lường Tiết Đào "hy sinh vì khoa học".Thấy Lường Tiết Đào im lặng hồi lâu, Hà Phú Thịnh liền thừa cơ hội "chốt đơn", "Nè! Im lặng lâu vậy là đồng ý đúng không! Vậy..."."Không có!".Vẫn may cho Lường Tiết Đào còn đủ tỉnh táo, kịp thời ngăn chặn âm mưa của ếch xanh lè, không thì đã có nụ hôn đầu nồng đạm vị bùn lầy, hay có khi còn dính chân que của ruồi muỗi trong miệng."Cô muốn sao mới chịu hôn tôi?", Hà Phú Thịnh phá lệ, cho Lường Tiết Đào ra điều kiện với mình."Đừng hôn tôi. Vậy thôi", Lường Tiết Đào tỏ ra cứng rắn hơn lúc đầu. Trước đó còn chưa hiểu, còn sợ, nhưng giờ trạng thái đã tốt hơn, cũng không còn gì sợ nữa. Cô theo cách nói của người khác là cảm xúc đôi khi khá tia chớp, lúc sợ thì sợ dữ lắm, mà hết sợ, trở nên lớn gan cũng nhanh không ai bằng."Sao tôi không thể hôn cô?".Ủa? Tự hiểu đi bạn ơi!, Lường Tiết Đào điên tiết."Cơ bản là không được. Cô cũng hiểu đi chứ!"."Cô kỳ thị à?"."Kỳ thị cái gì trời! Thời buổi này ai còn kỳ thị giới tính nữa"."Vậy cô phân biệt chủng tộc"."Chúng ta cùng một quốc tịch, kỳ thị chỗ nào"."Vậy là kỳ thị chủng loài. Cô coi thường tôi đang là ếch, kỳ thị, nên không muốn hôn tôi chứ gì! Hừ! Đúng là con người thượng đẳng mà", Hà Phú Thịnh diễn nét trách móc, cố tình kích động, dẫn dụ Lường Tiết Đào hôn mình."Không hề kỳ thị, hay tự coi mình thượng đẳng luôn á!", Lường Tiết Đào muốn phát khóc với lý lẽ của con ếch xanh ngang ngược trước mặt."Vậy chứ là gì nếu không là coi thường? Thiệt! Con người sao đâu á! Miệng thì kêu gọi bình đẳng, không phân biệt này nọ, mà thực tế thì... Thất vọng!"."Giờ cô bát vọng, hay cửa vọng cũng vậy à! Cơ bản đổi là cô, nếu tôi biến thành ếch, hay cóc, nhái gì đó thì cô có hôn tôi để giải lời nguyền không?", Lường Tiết Đào cố tình đánh vào tâm lý đặt bản thân vào vị trí nạn nhân, để đối phương hết đường cãi cố. Song, câu trả lời nhận được lại không như mong đợi cho lắm."Nếu cô muốn, dù cô thành ếch, hay con gì đi nữa. Cô cần giải lời nguyền, tôi nhất định sẽ giúp cô mà không do dự!", Hà Phú Thịnh khẳng định.Lường Tiết Đào có chút nói không nên lời, giơ hai tay đầu hàng, nhưng không phải cảm động không nói thành câu, hay chịu trận trước tình cảm chân thành, mà đúng hơn là chịu thua trước sự "mặn" và cố chấp đến cùng của đối phương. Thề chứ, nếu cô bị hóa lời nguyền, bản thân thà vô rừng núp, ăn no qua ngày, rồi chờ qua đời cũng không đi gạ gái công khai như con ếch giang hồ trước mặt.Nói chuyện nãy giờ trời cũng đã tạnh mưa, Lường Tiết Đào không muốn quan tâm câu chuyện ếch đòi hôn mình điên khùng này nữa, liền không chút để tâm, cởi áo mưa, xếp gọn lại, đi ra xe, chuẩn bị chạy tiếp trở về, tranh thủ trước khi ký túc xá đóng cửa. Mặc dù đã đăng ký đi làm thêm, có thể về muộn hơn giờ giới nghiêm một chút, nhưng mà muộn quá sợ là bảo vệ lại mắng cho một trận, đủ thử phiền nữa.Lúc cởi áo mưa ra, Hà Phú Thịnh nhìn rõ dáng vẻ của Lường Tiết Đào, nhìn vóc dáng nhỏ con, cùng khuôn mặt đáng yêu của đối phương, trong lòng thầm cảm giác so với bản thân tưởng tượng trước đó, người trước mặt khi bại lộ dáng vẻ có chút trẻ con hơn hẳn. Song, điều cô nên quan tâm lúc này không phải cô nàng có dáng vẻ đáng yêu, trẻ con ra sao, mà là người ta đang chuẩn bị co giò lên chạy rồi."Nè! Cô định đi đâu đó? Đang nói chuyện với tôi mà", Hà Phú Thịnh ra dáng bề trên nói chuyện, tỏ ra khó chịu khi thấy Lường Tiết Đào đã trở nên hết sợ mình, dám tùy ý làm bậy khi vẫn chưa được cho phép. Biết vậy vừa rồi cô làm bộ chơi bùa chơi phép, úm ba la các kiểu, lừa gạt cho cô nàng sợ hãi, nghe lời cho rồi."Về ký túc xá, lên phòng, tắm, học, ngủ", Lường Tiết Đào không còn phụ thuộc vào tiền cha mẹ gửi nhiều, buộc phải đi làm thêm, thời gian luôn không đủ cho tất cả các hoạt động vào đúng khung tốt nhất để làm. Bình thường lúc cô học xong bài đi ngủ cũng đã là hai giờ sáng hơn, trong khi sáng hôm sau sáu giờ ba mươi đã phải dậy đi học.Nghe thấy Lường Tiết Đào muốn chạy, Hà Phú Thịnh liền vận dụng khả năng loài ếch của mình, co giò tạo thế, sau nhảy thẳng lên tay đầu xe của đối phương, ra sức níu kéo, "Chúng ta chưa nói chuyện xong mà. Cô hôn tôi xong rồi đi đâu thì đi chứ!".Ủa má? Tôi nợ bà hả bà nội của tôi?, Lường Tiết Đào thầm phẫn nộ. "Chúng ta có gì để nói. Môi tôi cũng như người khác, cũng là thịt, cô đi tìm người khác mà hôn"."Không được. Người tôi hôn nhất định phải là cô!"."Why? Nước bọt của tôi không phải chiết suất từ nước thiêng, hôn xong liền tăng cao gấp mười lần công dụng giải phép đâu. Không thì tự mà đi tìm đứa nào phù phép, đấm cho nó mấy cú, hoặc dọa hôn nó để trở lại làm người. Tôi không nợ, không ghẹo, chọc gì đến cô, mắc gì phải là tôi phải là người hy sinh hôn cô!".Bình thường không quen, chẳng gây thù chuốc oán, hay nợ nhau đồng nào, mắc gì Lường Tiết Đào phải hy sinh nụ hôn đầu của mình. Cô có thể không tiết tiền bản thân cày ngày đêm đổ vào hoạt động từ thiện, hay mua tiếp vé số cho cụ bà, cho chó mèo hoang ăn, nhưng thánh thiện đến hôn một con ếch xa lạ để giúp giải lời nguyền thì không bao giờ."Cô vẫn chê tôi là ếch, hay vì cái gì?", Hà Phú Thịnh vẫn cố tình không hiểu vấn đề.Chuyện đã đến nước này, Lường Tiết Đào cũng không thiết tha bản thân về ký túc xá trễ bị mắng nữa, nghiêm túc nhìn ếch xanh trước mặt mình, đanh thép nói, "Thứ nhất, tôi và cô vốn dĩ không quen, cơ bản không có nghĩa vụ phải giúp đỡ. Thứ hai, tôi không ngại hôn thú cưng khi chơi đùa cũng nó, không có nghĩa con nào cũng sẽ phải hôn. Đặc biệt một con ếch thô lỗ, không biết nói chuyện, còn từng là con người thì càng không. Thứ ba, như cô đã nói trước đó là cần nụ hôn chân thành giải lời nguyền. Tôi không quen cô, nói gì đến có thể có tình cảm chân thành mà đem ra để giúp đỡ. Làm chuyện vô ích, tôi sao phải uổng phí nụ hôn đầu của mình".Vốn dĩ là vô tình hôm nay gặp gỡ, tên đối phương tuy có chút quen, nhưng Lường Tiết Đào không thể nhớ ra tức là có thể từng nghe qua, hoặc lướt qua. Nơi đây khuôn viên của hệ thống đại học do nhà nước xây dựng, trăm dặm xung quanh không có nhà dân, Hà Phú Thịnh trước khi thành ếch cùng cô có lẽ học từng trường thôi. Không thân không thích, sao phải dễ dãi nghe lời dụ dỗ, dễ dàng trao đi nụ hôn đầu bản thân luôn đắn đo, gìn giữ.Hà Phú Thịnh nghe Lường Tiết Đào nói một tràn câu chữ, trong lòng cũng ít nhiều nắm được những lo lắng, nghi kỵ của đối phương. Song, bản thân cô lại không có ý định buông tha cho cô nàng."Sống cùng nhau đi", Hà Phú Thịnh nhìn Lường Tiết Đào đầy nghiêm túc, không chút tỏ ra đùa giỡn khi đưa ra đề nghị.Lường Tiết Đào vốn tưởng bản thân nói nhiều như vậy sẽ làm cho đối phương hiểu, không tiếp tục làm phiền, buông tha cho nhau tại đây. Song, xem ra cô tự đánh giá chỉ số IQ và EQ của con ếch giang hồ trước mặt mình quá cao rồi."Nói như vậy mà cô vẫn không hiểu à! Chúng ta không quen biết, không thân, chẳng biết. Tôi thật sự không thể hôn, hay giải lời nguyền đâu. Đừng cứng đầu, cố chấp vầy được không trời!"."Thì tự cô bảo chúng ta không thân, hay quen biết gì, chẳng thể có nụ hôn chân thành hóa giải lời nguyền nào mà. Nên hãy sống cùng nhau đi, rồi cô sẽ có thể hôn tôi chân thành", Hà Phú Thịnh tự tin vào sức hút của bản thân, bất chấp việc bản thân đang là con ếch xấu xí, không phải thiên nga trắng vỗ cánh giữa bầu trời xanh, được ong bướm và muôn hoa chào đón.Lường Tiết Đào nheo mắt nhìn con ếch trước mặt, tự hỏi không biết đối phương lấy đâu ra tự tin bản thân có thể làm cho người khác động tình, sau đó còn có nụ hôn chân thành. Ai nhận kèo này thì nhận, chứ cô xin kiếu."Sao nào? Vẻ mặt không tin tưởng này là gì đây? Không tin tôi có thể khiến cô say đắm một chú ếch xinh đẹp như tôi, rồi tự nguyện hiến dâng nụ hôn hay gì?"."Đâu. Tôi tin cô có sức quyến rũ kể cả khi là ếch, chỉ cần nháy mắt cũng khiến toàn giới điêu đứng, tình nguyện dâng hiến hết mình mà", Lường Tiết Đào diễn nét tán thưởng giả trân. "Cơ mà, tôi trời sinh không tốt số, bình thường yếu bóng vía, e là không có số hưởng phúc phần này. Ai ham thì hốt, tôi không nhận đâu. Tránh ra tôi về".Đưa tay đến gần con ếch đang đầu xe, Lường Tiết Đào lần nữa mạnh bạo hất đi, mặc kệ sau lốt động vật ấy là một con người và có thể là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cả hai không thân cũng chẳng mật thiết, cố tình chặn đường gây phiền, nói những lời như quấy rối, làm chậm trễ giờ ngủ vốn đã ít của cô, một chút mạnh bạo kia còn coi như là nhẹ.Trước giờ đều quen được ong bướm quay quanh, muôn hoa cúi đầu tỏa hương, dẫn dụ, lấy lòng, Hà Phú Thịnh trong một ngày hai lần bị hất hủi một cách mạnh bạo như vầy đúng là điều vô cùng xúc phạm. Song, chính sự ức chế này càng làm cô quyết tâm trở lại làm người, khôi phục dáng vẻ xinh đẹp xưa cũ, để coi còn ai dám không cúi đầu.Nén đi sự khó chịu trong lòng, Hà Phú Thịnh vì đại cục trước mắt mà nhẫn nhịn, cố chấp lần nữa lao đến trước Lường Tiết Đào, kiên định nói, "Đừng nghĩ dễ dàng ném tôi đi. Tôi nhất định sẽ hôn cô bằng mọi giá!".Thái độ kiên định của Hà Phú Thịnh làm Lường Tiết Đào cảm giác được sự bất lực sâu sắc trào lên từ trong tim, nhất thời muốn nhảy khỏi ranh giới pháp luật, công khai giết ếch."Cô muốn gì mới chịu tha cho tôi đây? Bộ kiếp trước thiếu nợ hay gì mà hết người tìm mà tìm tôi!", Lường Tiết Đào cảm thấy nhất định kiếp trước bản thân ăn ở ác, mà có lẽ vì vậy kiếp này bị một con ếch vừa giang hồ lại biến thái quấy rối như vầy."Đơn giản, cô hôn tôi thật lòng, tôi liền buông lập tức "chim cút", cả đời này cũng không gặp lại nữa. Thậm chí cô còn có cơ hội được đãi một bữa với hoa hậu nữa"."Định dẫn tôi đi ăn ếch bảy món với hoa hậu ếch à! Làm ơn tha tôi đi! Tôi giúp cô gì cũng được, nhưng hôn thì kiếm người khác, từ bỏ đôi môi này giùm"."Gì cũng được?", Hà Phú Thịnh có chút ý tưởng."Bao gồm cả chuyện kia. Không đụng chạm thân thể, hôn, hay bất cứ thứ gì mang tính chất thân mật", Lường Tiết Đào mau chóng rào trước, tránh để bị con ếch biến thái trước mặt dụ dỗ, thúc ép đòi hỏi chuyện gì đó còn hư hỏng hơn cả nụ hôn."Tôi đã nói gì đâu, sao tự dưng căng thẳng vậy trời! Hay là... cô muốn ngủ với tôi đây?", Hà Phú Thịnh cố tình "chọc chó"."Không nói chuyện gì hết. Tôi về. Bye!".Thấy Lường Tiết Đạo bị chọc giận, có ý muốn lên xe bỏ về, Hà Phú Thịnh liền nhanh chóng nhảy lên tay cô ấy giữ người, "Đừng giận chứ! Mới đùa tí. Nhìn cô dễ thương đáng yêu, hóa ra cũng không biết đùa". Cô thật sự không nói dối, cô nàng khó tính trước mặt thật sự là kiểu da trắng mềm mại, nấm lùn đáng yêu mà người người nhà nhà đều dễ dàng yêu thích.Lần nữa muốn đưa tay hất mạnh con ếch trước mặt đi, không chút muốn dính dáng, nhưng lần này dường như đối phương đã có chuẩn bị, vững vàng bám lấy, khiến cho Lường Tiết Đào cảm nhận được rõ rệt mu bàn tay bị giữ chặt. Xúc cảm này, làm cô cảm nhận rõ bản thân đang đối diện với một sinh mệnh, không nỡ nhẫn tâm ném đi, hay làm hại.Thấy Lường Tiết Đào im lặng, Hà Phú Thịnh nghĩ hẳn là đang giận, sẽ lần nữa bị ném đi không thương tiếc, liền nhanh miệng nói, "Lúc này đùa một chút, đừng giận vậy chứ. Cô xinh đẹp, đáng yêu, không thể là người đẹp nhỏ nhen"."Sai rồi. Tôi không đẹp, hay đáng yêu gì đó và còn rất nhỏ nhen. Nên làm ơn biến giùm. Cảm ơn!", Lường Tiết Đào thật sự không muốn dây dưa phiền phức, cũng như càng biết bản thân nhất định không thể chân thành hôn một con người không lốt ếch."Nhưng tôi thấy cô đẹp, đáng yêu và tốt bụng nữa. Nếu không là người bình thường đã mau chóng phóng xe chạy mất ngay khi bình tĩnh lại, chứ hơi đâu cho tôi hết lần này đến lần khác đeo bám. Hihihi!"."Khỏi nịnh. Do tôi năng lực kém, không giỏi tránh né, để cô chê được nước quấy nhiễu, chê cười. Muốn gì nói giùm, tôi sắp trễ giờ về ký túc rồi", Lường Tiết Đào không hiểu sao nay mình kiên nhẫn quá trời, trong khi thời gian trôi qua càng nhiều đồng nghĩa bản thân hôm nay được ngủ lại càng ít."Trễ rồi à! Vậy mau về thôi, không đêm nay cả đám ngủ ngoài đường".Từ người giữ chân, Hà Phú Thịnh nay thành người thúc đẩy, muốn Lường Tiết Đào nhanh chóng về ký túc xá, tránh lỡ giờ bị nhốt lại bên ngoài. Song, rõ ràng thái độ và lời nói của cô đều ẩn chứa ý đồ cả."Cả đám?"."Ưm! Cả đảm, tôi và cô"."Cô và tôi?"."Ừ! Vừa rồi cô bảo ngoài hôn ra cái gì cũng được mà. Vậy đêm nay cho tôi ngủ lại, không thì phải hôn tôi đó. Vì vậy, đêm nay đến chỗ cô ngủ nhé! Yên tâm, tôi sẽ ngoan", Hà Phú Thịnh mỉm cười, nháy mắt với Lường Tiết Đào không lốt ếch."Ngoan cái quái gì! Tôi đã bảo không được thân mật mà"."Ừ! Có thân mật đâu nào, ngủ cùng phòng thôi mà. Không lẽ cô "thân mật" với bạn cùng phòng của mình sao?"."Điên!"."Vậy thì đúng rồi. Thống nhất, đêm nay ngủ cùng nhau".Đến nước này, Lường Tiết Đào thật sự không còn lý gì để cãi nữa, đành thở dài, nói, "Này! Kiếp trước tôi nợ cô bao nhiêu, nói đi, trả luôn, chứ mắc gì đày ải vậy"."Yên tâm đi baby, cưng sẽ còn nợ chị dài dài. Cho đến khi tôi có được nụ hôn chân thành của cô, đừng mong thoát, hay bỏ trốn".Trong bóng mù mịt của bầu trời đêm sau mưa, Lường Tiết Đồ nhìn thấy tiền đồ của mình sắp tới còn đen cả Chị Dậu.Xui thôi, đỏ quên đi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me