TruyenFull.Me

Bhtt Co Tich Xu Bach Hop

Cánh cổng giữa hai thế giới dần đóng lại, Alice phải chạy hết sức lực để kịp nhảy vào trước khi cánh cổng đóng lại. Cả bầu trời xung quanh cô bé dần tối đen, sấm chớp rầm vang phẫn nộ, giọng nói kia vẫn liên tục gọi tên cô bé. Cô bé sợ hãi, cô bé đã từng rất yêu quý người đó, nhưng bây giờ là sợ hãi và đang trốn chạy như một con mồi ngu ngốc xổng khỏi lồng son.

Đất bên đường gồ ghề, dây leo um tùm, Alice vừa chạy vừa nhìn lại, hớt hãi, mồ hôi vươn đầy mặt, tim đập liên hồi nhanh, mặt tái nhợt in hằn sự sợ sệt, cả người càng lúc càng lạnh hơn. Cô bé sợ hãi, rồi bất cẩn té ngã, chân trầy đến chảy cả máu đỏ tươi.

"Đau quá!, Alice than". Xong, cô bé vẫn không để nỗi đau đó kiềm giữ lấy mình, cô bé nhanh chóng cố gượng dậy chạy đi tiếp, mặc kệ máu đỏ tươi theo từ chỗ bị thương trên chân mình chảy xuống đất, tạo thành những giọt đỏ tươi trên đất, trên dây leo, trên cỏ.

Từ sau lưng Alice giọng nói kia vẫn vang đều đều, vừa ôn nhu, lại vừa như dụ dỗ, "Alice! Bé ngoan của chị em chạy đi đâu đó? Mau về đây nào cô bé ngoan của chị. Alice, Alice của chị à!".

Alice sợ hãi đưa tay lên bịt tai. Giọng nói kia vẫn như vậy luôn ôn nhu với cô bé, nhưng mà sau khi biết được ý đồ kia của đối phương thì với cô bé giọng nói kia lại như tiếng thì thầm của quỷ giữ, đến từ một ác quỷ muốn giam cầm lấy cô bé, chiếm giữ lấy cô bé mãi mãi. Cô bé đã sợ hãi và bây giờ đang chạy trốn, chạy trốn khỏi người đó, tránh khỏi sự ôn nhu nhưng tàn độc đó.

Sắc trời ngày một tệ, ở trong đám mây đen dần dần một màu đỏ tươi như máu bao lấy, không gian trở nên ngày một quỷ dị, cây cối như đang cười ác độc, dây leo như biến thành dây thừng muốn trói lấy chân Alice, trong khi cánh cổng giao nhau giữa hai thế giới đang ngày một đóng lại, bắt buộc cô bé phải cố hết sức hơn.

Không được! Cố lên Alice! Mình làm được, mình làm được. Nhất định phải quay về!, Alice gào thét trong lòng. Cô bé tự cổ vũ mình phải cố gắng chạy nữa, mặc kệ cảm giác đau nhói đang dần xâm chiếm lấy cô, nuốt chững lấy lý trí của cô, khiến cô tựa như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Xong, khi Alice chỉ còn cách cánh cổng hai bước chân, khi cô bé tin rằng mình đã sắp thoát thì một cánh tay dịu dàng ôm lấy cô bé lại, khiến cô bé muốn chạy cũng không thể chạy, liên tục giãy dụa trong bất lực.

"Bé ngoan! Sao em lại chạy đi thế? Ngoan nào! Mau về với chị nào. Rồi em muốn ăn gì, muốn thứ gì chị sẽ đều lấy cho em cả. Chị cũng sẽ thả tên Mũ Điên ra, nên ngoan một chút, chúng ta cùng về nhà nhá!", giọng ả ta dịu dàng, ôn nhu, một chút tức giận cũng không có. Tay ả ta ôm Alice dịu dàng, nhưng cũng đủ chặt chẽ để cô bé không xổng ra được. Ả ta với cô bé luôn dịu dàng đến vậy, luôn nuông chiều đến thế, nhưng cũng sẽ gang buộc đến tận cùng.

Hơi thở của đối phương ấm áp liên tục phả vào cổ của Alice, hai cánh tay dịu dàng cứ vậy giữ lấy cô bé, mùi hương hoa hồng bao lấy cả hai, khí tức của ả ta ấm nhưng lại khiến cô bé lạnh run, nghẹt thở, sợ hãi, muốn trốn chạy.

"Mau buông tôi ra!", Alice gào thét.

"Em giận sao? Chị thương em mà Alice, ngoan nào Alice!", ả ta dịu dàng dỗ.

"Không. Tôi ghét cô, đồ ác quỷ!, Alice tức giận cùng phẫn nộ. Rồi cô bé nhẫn tâm cắn mạnh vào cánh tay phải của ả ta, khiến ả ta chảy máu, tay vô thức nới lỏng. Nhân lúc đó cô bé chạy đi, phóng qua cánh cổng, thoát khỏi thế giới chết tiệt kia". Xong, đồng lúc ấy khi cô bé cánh cổng dần khép lại, cô bé nhìn thấy ánh mắt của ả ta nhìn mình, đấy là một cái gì đó vô cùng tổn thương và mất mát, không chút gì tức giận, không giống ả ta, ả ta là kẻ tàn độc, là kẻ lừa gạt, là ác quỷ. Ả ta là ác quỷ! Nhưng mà ánh mắt ấy vẫn lấp ló sự dịu dàng mà cô đã thấy lúc ban đầu khi cả hai còn chưa kịp biết gì về nhau, và đến khi ả ta lộ thân phận thì ả ta đã không nhìn cô bé như vậy nữa, cho đến lúc này, khi cánh cổng giao giữa hai thế giới dần khép lại, cả hai chính thức chia xa.

Màn đêm buông, Alice lịm đi tự lúc nào.

"Alice! Alice!", giọng ai đó tức giận kêu Alice.

Alice tỉnh dậy, trước mặt cô là khuôn mặt đầy tức giận, nhăn cả lại của quản lí cửa hàng truyện tranh cô đang làm. Hóa ra cô lại mơ giấc mơ lạ đó, giấc mơ mà cô lạc vào thế giới kỳ lạ.

"Này! Cô có đang làm việc không vậy? Chúng ta còn bao nhiêu khách mà cô muốn ngủ à Alice? Cô có còn muốn lương tháng này không vậy?".

"Dạ em xin lỗi ạ! Là do em lỡ", Alice cúi đầu nhận lỗi.

"Lỡ? Cô bé biết lỡ của cô có thể khiến cửa hàng mất bao nhiêu tiền không? Này nhá! Nếu cô cảm thấy làm không được thì mời về ngôi nhà trong rừng của cô đi, ở đó thì cô muốn ngủ sao thì mặc cô. Nên nhớ, nếu không phải ông cô là bạn của Ngài Green thì cô cũng không có công việc này đâu. Lo mà làm cho tôi, đừng có mà chính mình bất cẩn mà làm ảnh hưởng đến người khác. Hừ!", quản lí tức giận. Nói xong ông ta cũng đi mất, bộ dáng cứng ngắt, nghiêm khắc đến đáng sợ.

Alice nãy giờ cúi đầu giờ mới dám ngẩng lên. Trên mặt cô vẫn còn nét sợ hãi, cùng mệt mỏi không thể giấu đi.

Năm ấy Alice trở về liền mang chuyện về Wonderland kể lại, nhưng không ai tin cô bé nhỏ mười tuổi mơ mộng về thế giới khác dưới hang thỏ hết cả. Thậm chí nghiêm trọng hơn cô bé mười tuổi khi ấy còn bị cha mẹ dắt ra thị trấn gặp Bác sĩ tâm lý để xem xét, còn bị chuẩn đoán là mắc bệnh suy tưởng, gặp vấn đề về nhận thức. Cô bé của khi ấy đã mất hơn một năm trời để chịu trị liệu, để rồi tin kia chỉ là một giấc mơ kỳ ảo như bao đứa trẻ, nhưng vẫn chưa xong. Sau đó mấy đứa trẻ cùng trường cũng lấy việc đó ra trêu đùa, rồi cô bé cứ vậy bị xa lánh, bị dè bỉu, cuối cùng chịu không nổi áp lực mà phải nghỉ học rất sớm. Đến sau này, khi hiện tại đã hai mươi hai tuổi, cô vẫn vì bị ảnh hưởng danh tiếng do chuyện lúc nhỏ mà không kiếm người nào dám hỏi lấy làm vợ, không kiếm được việc làm, rồi nhờ ông cô quen với ông chủ nên cô có một chân bán hàng trong cửa hàng truyện tranh trên thị trấn. Hiện tại mỗi ngày với cô đều cứ vậy diễn ra, đi làm rồi đi về nhà thuê tạm ở, đến kỳ nghỉ thì về thăm gia đình, nhưng thường cô lại thích ở một mình hơn. Vì cơ bản cô cũng không muốn ai cũng nhìn mình như nhìn người điên, cảm giác đó không dễ chịu chút nào.

Cơ mà mấy năm nay không lúc nào Alice không mơ thấy giấc mộng năm ấy cả. Dù đã tự thôi miên mình đó là mộng ảo, là tự mình ngu ngốc tự viễn vông, phải quên đi để làm người bình thường như bao người, nhưng thực tế cô sâu trong thâm tâm vẫn tin nó là thật. Thật sự có hang thỏ có cổng xuyên qua thế giới khác, có chú mèo biết nói, có đội quân lá bài, có Mũ Điên, có White Queen xinh đẹp cao lãnh, và có cả ác quỷ đỏ luôn dịu dàng với cô Cô bị ám ảnh bởi ả ta, bởi sự dịu dàng ấy, sự dịu dàng mà đến cả mẹ, cha, chị và ông cô đều chưa từng như vậy với cô. Xong, nó rõ ràng chỉ là chiếc bẫy ngọt ngào, lồng vàng nạm ngọc, ả ta chỉ muốn giam cô lại mãi mãi.

Nhưng mà Alice cũng đã có lúc tự hỏi, liệu cảm giác khi ấy bên cạnh ả ta là gì. Năm ấy cô mười tuổi, non nớt mong manh, so với bạn cùng trang lứa còn có phần trẻ con hơn, nên chưa hiểu yêu là gì, chưa biết thích một người là gì. Đến sau này, khi nghĩ lại, cô đã tự hỏi liệu cô bé Alice mười tuổi năm đó có phải đã rung động rồi không? Một chút mong chờ khi ả ta chưa đến đúng hẹn, một chút vui vẻ khi được ả ta xoa đầu, một chút vô tư khi được ả ta chiều chuộng, cùng một chút hạnh phúc khi được ả ta hôn lên trán. Tất cả đều một chút, nhưng nhiều cái một chút hóa chẳng phải là rất nhiều rồi ư! Xong, cô không chịu được cảm giác ràng buộc ấy, dù nó khiến cô thật lòng cảm thấy hạnh phúc. Nếu có một thứ được cô định nghĩa là vừa hạnh phúc và ràng buộc đến nghẹt thở thì đó là thời gian bên ả ta – người mà hiện tại cô đang tự lừa mình chỉ là mơ mộng của trẻ con. Dù vẫn nhớ mọi thứ, nhưng hình như qua mười hai năm mọi thứ đang dần mơ hồ trong đầu cô hơn. Bằng chứng là cảm giác và giọng nói kia cô vẫn nhớ rất rõ, nhưng gương mặt kia sớm đã mờ nhạt trong đầu cô. Không phải ả ta mờ nhạt, là do cô dần quên

Cửa hàng truyện tranh có khách vào, người đó đang đi về phía Alice, nhờ vậy kéo cô ra khỏi ảo giác về một thế giới kỳ ảo và một người khiến cô vừa thích vừa sợ.

Người khách vừa vào là một phụ nữ trẻ tầm ba mươi tuổi, tóc bạch kim trắng búi kiểu cổ điển Anh, da trắng dáng thon, đôi mắt mắt xanh dương sâu thẩm, chiếc mũi cao thẳng kiêu ngạo, mông cong đầy đặn đỏ như hồng sớm, sơ mi trắng cùng váy hoa nền đen hoa văn hồng đỏ lá xanh cùng nhiều chi tiết nhỏ tinh tế và cổ điển, tức khí cao quý và thanh lịch ngút trời, Alice vừa nhìn đến liền bị thu hút đến ngẩn ngơ. Xong, không hiểu vì lẽ gì mà người phụ nữ trẻ này vừa xuất hiện liền có cảm giác không khí xung quanh hình như lạnh đi rất nhiều, mà ánh mắt người phụ nữ trẻ kia nhìn cô cảm giác rất nhu, tựa như sớm đã có quen biết, khiến cô trong lòng có không ít bối rối càng thêm bối rối.

"Tôi muốn tìm một quyển truyện tranh cổ tích", người phụ nữ trẻ kêu. Cô ta nở nụ hiền, cảm giác vừa hiền tuệ vừa ấm áp. Cảm giác nàng ta mang đến là một sự mê người khó cưỡng. Xong, có vẻ như vì Alice không đáp lời khiến cô ta có chút mất kiên nhẫn, nên liền nhắc lại, "Alice! Tôi cần tìm truyện tranh cổ tích. Cô có ở đây không?".

Alice lúc này mới tỉnh ngộ, cô lắc lắc đầu, cười ngượng, luôn miệng, "Xin lỗi chị, xin lỗi chị rất nhiều! À! Chị muốn tìm truyện tranh cổ tích thế nào?".

"Truyện nào cũng được. Miễn là bộ truyện ấy Công chúa sẽ không thành với Hoàng tử, hay một anh chàng nào đó là được".

Nghe yêu cầu lạ của vị khách xinh đẹp, Alice nhất thời không nói nên lời. Thật ra trong truyện cổ tích nếu có Công chúa thì kiểu gì cũng sẽ thành với Hoàng tử, hay anh chàng nào đó trong truyện, rất hiếm khi không có thành với ai. Yêu cầu này đưa ra thật sự có chút khó với cô. Vì trẻ em luôn mơ ước được như Hoàng tử và Công chúa, nên cửa hàng cô làm cũng chạy theo xu hướng nhập về toàn truyện Công chúa yêu Hoàng tử cả.

Vì Alice bất động quá lâu, vẻ bối rối cũng quá lộ liễu nên vị khách lạ đã bật chủ động giải thích yêu cầu lạ của mình, "Cô biết đó. Ngày nay những đứa trẻ đều được dạy tình yêu là câu chuyện của hai người, nên chị nghĩ cổ tích cũng nên có chút thay đổi để phù hợp. Chúng ta cứ dạy cho trẻ con là nên bình đẳng, nhưng ta lại dạy chúng những câu chuyện cổ tích nơi Hoàng tử yêu Công chúa, trong khi rõ ràng tôi thấy Phù thủy cũng rất ổn này, Công chúa lựa chọn Phù thủy cũng tốt mà. Thay vì Hoàng tử là người trần, rõ ràng Phù thủy tối cao vẫn rất tốt đó chứ. Hi! Nên tôi muốn tìm quyển nào đó Công chúa yêu Phù thủy. Alice! Cô có không?".

Alice bị suy nghĩ lạ nhưng cũng rất có lý của vị khách xinh đẹp làm cho có chút nghiềm ngẫm và cảm thấy thật thú vị. Cơ mà, không biết vì lý do gì cô lại nghĩ đến ả ta khi nghĩ về Phù thủy. Hóa ra trong lòng cô, ả ta là những gì cô cho là xấu xa nhất, nhưng cũng quyến rũ nhất.

Quay lại hiện tại, Alice đáp, "Dạ! Để em tìm thử xem sao. Nhưng yêu cầu này hơi đặc biệt, nên có lẽ sẽ tìm lâu một chút. Nếu chị sợ đợi lâu thì cửa hàng em có dịch vụ giao hàng, tầm hai ba ngày tìm được liền đem đến. Nếu chị không lo phí quá cao thì có thể yêu cầu dịch vụ này".

Vị khách xinh đẹp hơi nghiền ngẫm, sau đáp, "Là cô giao hàng à Alice?".

"Dạ không! Cửa tiệm của em có nhân viên giao hàng riêng ạ! Em chỉ là nhân viên bán hàng thôi. Vậy chị muốn sử dụng dịch vụ chứ?".

"Nếu không phải là cô thì không cần đâu. Cô cứ tìm đi, tôi sẽ đợi. Tôi sẽ đợi cô Alice, tôi đợi cô được, nên cô cứ tìm đi".

Alice nghe câu trả lời trên sao có cảm giác như đang bị vị khách xinh đẹp cố tình tán tỉnh thế chứ, nhưng mà cô ấy là phu nữ, cô cũng vậy. Cơ mà, cô ấy đọc truyện cổ tích nhưng muốn Công chúa yêu Phù thủy đấy, cô ấy có vẻ như có thể thích phụ nữ thay vì đàn ông, nên chuyện đang tán tỉnh cô cũng không có gì. Nhưng, suy đi nghĩ lại, cô ấy đẹp như vậy, trong cao quý đến thế, thì một cô gái bán hàng như cô là cái đinh gì. Tán tỉnh gì chứ, cô thấy rõ ràng là mình nghĩ nhiều rồi.

"Dạ vâng! Để em đi tìm cho chị. Chị đợi chút nhé!", Alice nhiệt tình. Rồi rời quầy thu ngân đi tìm truyện tranh cho vị khách xinh đẹp của mình. Nhưng rõ ràng đây là việc rất khó, cơ bản bình thường thì làm gì có ai viết truyện cho Phù thủy yêu Công chúa và họ thành đôi đâu chứ. Cô cứ tìm trong vô vọng, nhưng rõ ràng cô vẫn tìm, không chút than vãn, cô tìm một thứ mà cô rất rõ sẽ không có.

Suốt quá trình Alice đi tìm, vị khách xinh đẹp kia vẫn đi phía sau, luôn luôn nhìn chằm chằm lấy cô, không đứng xa quá ba bước, nhưng hoàn hảo lần nào cũng không để cô va chạm phải khi di chuyển, cảm giác người phụ nữ xinh đẹp ấy mang đến cho cô là sự để tâm đến, để mắt đến như muốn cô rời xa tầm mắt mình, như một sự dịu dàng thầm kín, và hoàn hảo lại không khiến cô cảm thấy đó là sự giám sát khó chịu. Người phu nữ trẻ xinh đẹp ấy, là một thứ gì đó mà cô cảm nhận tựa như rõ ràng, sinh ra những ảo tưởng lạ, rồi lạ thôi, không câu chuyện gì cả, cứ tựa thực tựa hư, ảo mông thiếu rõ ràng. Cô mấy năm nay rõ ràng đã không còn nhiệt tình, trở nên khép kín, nhưng lúc này đây cô lại tình nguyện nhiệt tìm một thứ mình biết rõ không có, cười nhiều hơn, cảm giác lạc long và hoang mang như tan ra, cô dường như không nhận ra chính mình nữa.

"Có vẻ như cô mệt rồi. Muốn hôm khác tiếp tục không?", người phụ nữ trẻ dịu dàng hỏi.

"Không sao. Em ổn mà. Để chị đợi nãy giờ, nếu không tìm được thì có lỗi với chị lắm".

"Ừm. Tôi không sao đâu. Tôi đợi được cô mà, Alice. Cứ từ từ thôi, tôi vẫn luôn luôn kiên nhẫn với cô được mà".

"Dạ vâng...".

Alice đáp giữa chừng rồi cảm giác như có gì đó sai sai. Cô và người phụ nữ trẻ này là lần đầu gặp, vậy thì vì sao cách nói kia lại như cô ấy đã đợi cô rất lâu vậy chứ. Hay cô và cô ấy đã gặp nhau, có lẽ nào là cô quên đi? Cô không biết, cô quay lại muốn hỏi, nhưng vừa quay lại đã bị người phụ nữ trẻ cúi đầu xuống dùng môi cô ấy chạm lấy môi cô, một nụ hôn nhẹ và thoáng qua, cô ấy sau đó đứng thẳng dậy, chẳng vội vàng, cô ấy chậm rãi rời đi, tựa như đang làm một chuyện chính đáng và nụ hôn kia cũng không phải bồng bột, tựa như một lẽ dĩ nhiên thầm kín.

"Cảm ơn vì bữa ăn nhẹ, tôi sẽ quay lại sau, Alice của tôi. Hẹn gặp lại lần sau. Mong rằng lần sau tôi sẽ tìm được quyển cổ tích truyện tranh của mình, nơi mà Phù thủy được phép yêu Công chúa".

Vị khách xinh đẹp nói xong liền rời đi, tiếng chuông gắn ở cửa vang lên leng keng rồi dừng lại, nhưng Alice vẫn ngồi đấy vì ngẩng ngơ, bất ngờ, lại vì cảm giác như trong lòng mình có thứ gì đó len lỏi. Nó như dòng nước ấm, bao lấy cô, xoa dịu nỗi đau bao lâu nay cô đang ôm lấy, rồi len vào tim cô, khiến tim cô rung lên, và sau cùng trở thành bình yên đến lạ. Bao năm nay cô chưa từng bình yên, nó đều là nỗi cô đơn dối trá, nhưng đến hiện tại khi cảm giác bình yên trở lại, cô hạnh phúc, vui đến bật khóc tự lúc nào.

Suốt đoạn đường về hôm đó Alice đã suy nghĩ rất nhiều về nụ hôn phớt với người phụ nữ trẻ xinh đẹp kia. Cô ấy đẹp sắc xảo, cảm giác cô ấy rất thông minh, dịu dàng, mà cũng rất biết cách khiến người khác bối rối khi nghĩ về mình. Giống như cô hiện tại, cô nghĩ về cô ấy, ngẫm về nụ hôn cùng cô ấy và có ảo giác rằng cô ấy đang cố tán tỉnh cô.

Trong khi Alice mải nghĩ thì đột nhiên từ nơi đâu có một con thỏ chạy đến nhảy lên mình cô, liên tục la lớn, khiến cô sợ hãi la hét không ngừng.

"Tránh ra! Đồ thỏ chết tiệt! Mau tránh xa tao ra!", Alice sợ hãi. Cô trước đây không sợ thỏ, nhưng sau khi bị mang đi trị liệu tâm lý cô với những chú thỏ trở nên rất có ác cảm.

"Này này! Cô trở nên đáng sợ quá đó Alice à! Chết tiệt ư? Chúng ta có thể có những cách nói hay hơn mà, giọng ai đó vang lên. Giọng điệu vô cùng trịnh thường và như trêu Alice khiến cô khó chịu. Này này anh bạn Thỏ trắng! Cô ấy không phải cô bé của chúng ta đâu. Đây là Quý cô Alice Spring!".

Chú thỏ dường như nghe lời người lạ, hắn vừa nói xong chú thỏ trắng liền buông tha cho Alice, chạy ngay về phía hắn, rồi cả hai cùng tiến đến trước cô lần nữa.

Từ trong bóng tối lạnh lẽo, gương mặt kia dười ánh trăng mờ nhạt hiện ra, khiến Alice xém chút nữa sợ hãi hét lên.

Gã đó có gương mặt vẽ đầy những hình lạ đủ màu, tóc gã xoăn tít, rồi mù màu cam sáng, đầu gã đội chiếc mũ da đính những chiếc bánh găn đồng hồ nhỏ lớn khác nhau và những dải băng sáng, hắn cứ như gã điên nào đấy, hay một tín đồ cosplay kỳ lạ nhất mà Alice từng thấy. Cơ mà, không hiểu vì lẽ gì cô cảm giác hình như cô đã gặp hắn từ lâu, cảm giác rất quen thuộc. Còn cả con thỏ trắng kia nữa. Khi nhìn kỹ lại hóa ra đó là chú thỏ trắng mắt đỏ, mặc một bộ suit mini màu đen trắng trong vô cùng kỳ lạ, nhưng kỳ lạ hơn là cô cũng cảm thấy nó quen thuộc. Cả hai người họ chung chỗ khiến cô có ảo giác hình ảnh trước mặt cô cũng đã thấy qua, từ rất lâu trước đây. Tựa như cô có thể gọi đúng danh xưng của họ, nhưng miệng lại cứ mấp máy không nói nên lời.

Gã kỳ lạ cười ồ lên, vẻ mặt chán nản nhìn Thỏ trắng, kêu, "Anh bạn à! Bé Alice quên chúng ta rồi. Có lẽ chúng ta nên tập làm quen lại thôi nào, Này cô bạn Alice Spring của tôi, tôi từng nói với em tôi là Mũ Điên, còn anh bạn này cũng từng nói cho em nghe nó là Thỏ trắng, nhưng có lẽ hiện tại em chỉ nghe tôi nói thôi, còn anh bạn này chỉ là chú thỏ nhạt nhẽo thôi nhỉ! Thôi nào! Làm bạn lần nữa nào, em cũng nhớ chúng tôi một ít mà đúng không?".

Alice môi mấp máy, cô tựa như đang thấy cảnh tượng gì đó sâu trong ký ức, bức tranh thế giới kỳ diệu đang dần hiện về, khiến cô trong lòng vừa sợ hãi, lại vừa thấy rất buồn cười.

"Anh đang có trêu tôi sao? Đó chỉ là ảo mộng của trẻ con, làm gì có thế giới kỳ diệu. Tất cả chỉ là giả dối!", Alice tự dối lòng. Cô đã chọn tin theo nhà tâm lý trị liệu, cô không muốn trải qua cảm giác khủng khiếp bị thôi miên mỗi ngày nữa, cô muốn làm người bình thường, cuộc sống bình thường với khoa học và máy móc, thay vì những con mèo, những con thỏ biết nói, những quân bài mặt người, hay một bà hoàng với chiếc váy đỏ rực luôn luôn muốn giam cầm lấy cô.

"Cô bé nhỏ! Em chọn không tin những gì mình thấy và trải qua chỉ vì người ta cho là mộng tưởng. Em đâu phải kẻ ngốc không có suy nghĩ".

"Tôi vì có suy nghĩ nên tôi chọn những gì người khác chọn. Tôi là con người, làm ơn đi! Tôi không muốn đi ngược với xã hội, tôi không phải kẻ đặc biệt gì cả, tôi chỉ cần sống như người bình thường, bình an qua ngày thôi. Làm ơn đừng tìm đến tôi nữa, tôi chán ghét giấc mơ đó!", Alice tức giận thét. Cô đã rất sợ hãi, để rồi cô không tin vào chính mình nữa, cô hiện tại chỉ tin vào cách xã hội muốn cô tin.

Mũ Điên không hiểu cách con người nghĩ, hắn chỉ cười Alice không dám sống thật, điều mà kẻ điên như hắn làm được.

"Này cô bé! Tôi nghĩ em không muốn tin gì, cũng biết em nhát, nhưng em cần nghe cái này một chút. Em đấy, em đã biến thành con mồi nhỏ rồi. Red Queen đã mở được cánh cổng giữa hai thế giới, và có vẻ như ả ta quyết tâm bắt em về rồi đấy. Lo mà liệu hồn mình đi nhé! Tôi và Thỏ trắng tới để báo vậy thôi, em muốn làm sao thì làm. Còn bây giờ tôi đi trước đây", Mũ Điên nói xong không đợi Alice nói tiếng nào liền quay người rời đi, dáng vẻ thư giãn vô cùng.

Alice ở tại chỗ như chết trân. Cô không tin nổi là Red Queen đã tìm tới. Năm đó, Red Queen chính là người đã khiến cô có ý nghĩ muốn ở lại thế giới đó, để rồi chính ả ta khiến cô sợ hãi chạy đi mất.

Nhớ lại khi đó Alice mười tuổi, cô lần đầu đến thế giới lạ đã vô tình đi lạc, để rồi cô gặp phải một chị gái xinh đẹp trong vườn hoa hồng hoàng gia. Cô đã hơi ngẩng ra vì chị gái đó, chị ta quá đẹp, tựa như đóa hồng xinh tươi, khiến cô khi đó khi chỉ là cô bé mười tuổi cũng đã phải mất hồn đi đôi chút, để rồi ngu ngốc chạy đến làm quen và cứ vậy bị chị ta chiếm lấy Nhưng gương mặt của Red Queen trong ký ức lại giống như...

Bỗng tiếng bước chân ai từng bước một bước đến, khiến Alice vô thức cứng người lại vì sợ hãi, để rồi bàn tay ai vươn đến ôm lấy cô, hơi thở ấm từng chút một phả vào tai cô, thì thầm, "Chị đợi được em rồi Alice của chị. Chị đợi em được mười năm rồi, cuối cùng cũng bắt được em rồi. Lần này, sẽ là mãi mãi".

Tình yêu rất nhiều loại, có thể là chân thành ôn nhu, có thể là lạnh lùng nhưng ấm áp, cũng có thể là lời nói dối để rồi "nuôi xong thịt", hay một chút ăn năn vì quá khứ đau đớn, cũng có lẽ là đau đến hủy hoại người và mình, một chút "cà khịa" với nhau nhưng có khi đó là sự ôn nhu dịu dàng, giam cầm tuyệt đối, tuyệt không cho nàng rời vòng tay ta. Ai nói Công chúa phải của Hoàng tử, tiểu đáng yêu phải đi cùng một anh chàng tốt tính, cũng có thể là cùng một Phù thủy, một chị gái xinh đẹp như chiếm hữu mà. Xong, yêu đến từ một phía, cố giam cầm người ta thì rõ ràng là yêu trong ích kỷ rồi.

P/s: Mình đã quay lại rồi đây. Xin thứ lỗi cho mình vì đã để các bạn đợi. Mong các bạn ngon miệng ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me