TruyenFull.Me

Bhtt Co Tich Xu Bach Hop

Hex từng nghĩ cuộc sống Phù thủy trong tay giữ ma pháp, có thể tùy ý điều khiển vạn vật, chế ra trăm thứ thuốc, có thể bất lão bất tử vui lắm, nhưng thực tế hình như không phải vậy. Có ai như nàng, trước khi ăn thịt, hoàn thành bước đầu nhận được danh hiệu Phù thủy chuyên nghiệp, vừa phải đút ăn, lại còn kể truyện trước khi ngủ cho con mồi của mình.

Nàng khổ quá đi mà...

Ban đầu cứ nghĩ đút ăn xong, cho uống thêm thuốc, bế đi rửa mặt, thay quần áo một tí là xong, nàng coi như thoát khỏi bé Grethel có máu điên. Ai ngờ cô bé lại kéo người lại, lấy lý do có thể trốn thoát bắt ngủ cạnh, rồi mè nheo đòi kể truyện cổ tích.

Nàng có biết truyện cổ tích nào để kể đâu chứ. Con nít loài người thật rắc rối quá đi.

Grethel mặc bộ đồ ngủ to đùng, dài qua gối của Hex nằm trên giường, nhìn cô nàng Phù thủy gặp khó khăn khi phải tìm một câu truyện cổ tích phù hợp kể cho nghe trước khi ngủ theo yêu cầu mà không khỏi cười đắc ý. Nếu đã định không sớm thì muộn cũng phải bị ăn thịt, trước đó cô bé nhất định phải khiến cho kẻ có cơ hội thưởng thức mình chịu khổ, mệt mỏi một phen.

Cơ mà, cô bé cũng tự hỏi phải hay không Phù thủy đều ngây thơ. Cô nàng Hex này cũng quá dễ bị lừa cho thỏa hiệp, nói mấy câu liền chiều theo, trong lòng có giận cũng phải nén. Dù là vì một bữa tối thịt người ngon lành, thì cũng quá ngây thơ.

Từ nhỏ hai anh em Grethel và Hänsel đã theo cha mẹ ra trấn buôn bán, cực khổ kiếm ăn, loại người nào cũng gặp qua, tư chất sớm cũng chẳng còn ngây thơ dễ dụ, nên với Hex có phần trong sáng không khỏi thấy có chút buồn cười. Rõ ràng muốn làm thợ săn ăn thịt người, vậy mà một chút nhạy bén, tâm cơ cũng không đủ.

Ngu ngốc, Grethel thầm cười chê Hex. Song, như vậy cũng tốt, cô bé có thể kéo dài thời gian, chơi thêm một thời gian.

Hex lựa một lúc chẳng biết nên lựa nào cho phải, đành dùng phép chọn đại một quyển ra để kể cho Grethel nghe khi ngủ theo yêu cầu của cô bé. Nhưng, nàng lại không thể nằm kế, trên giường của mình, mà phải trải thêm một lớp lông trên chiếc giường thấp hơn bên cạnh.

Nàng quạu không? Quạu chứ! Nhưng quạu thì cũng đâu làm được gì...

Vì miếng ăn, bữa tối tuyệt vời, món ăn tuyệt hạng, món thịt ngon lành mềm mại trên người Grethel, nàng cũng không còn cách nào ngoài làm theo để đảm bảo cho sức khỏe tâm sinh lý tình cảm của cô bé, góp phần nâng cao chất lượng thịt.

Dân nuôi bò Kobe chắc cũng không khổ bằng nàng lúc này.

"Ta chưa từng đọc truyện cổ tích cho ai nghe đâu, đừng có hy vọng quá", Hex nhắc nhở trước, chuẩn bị cho mình đường lui, để đến lúc kể tệ không bị Grethel được dịp cười vào mặt. Nàng cũng không hiểu sao mình phải sợ cô bé điên này nữa.

Grethel mỉm cười như hoa, nằm nghiêng một bên nhìn xuống Hex, gật gật đầu, tỏ ra ngoan ngoãn, "Chị kể đi. Em sẽ không đánh giá gì đâu. Em là bé ngoan mà".

Ngoan ghê!, Hex cười từ thiện trong lòng trước sự giả nai lộ liễu của Grethel.

Hex mở đến một mẩu truyện trong quyển cổ tích, bắt đầu với những dòng đầu tiên, "Ngày xửa ngày xưa... Ầu! Không có tư liệu lịch sử, niên đại rõ ràng, dẫn vô cái nói xưa chung chung vậy ai mà biết thời nào. Sách cho trẻ em gì mà không có tí giá trị sử học nào". Nàng tỏ ra chê bai quyển cổ tích trên tay mình.

Grethel bày ra vẻ mặt không hài lòng với Hex, "Truyện cho con nít, chủ yếu là bài học nhân sinh, chứ tư liệu gì. Bản chất của cổ tích là truyền miệng". Cô bé cảm thấy cô nàng xinh đẹp lớn hơn thật sự thiếu kiến thức về một số thứ đơn giản nghiêm trọng. Bởi ai đời đi bắt lỗi lịch sử truyện cổ tích bao giờ mà đi kêu.

"Biết rồi biết rồi. Mà kể đến đâu rồi?", Hex chóng mặt cả lên.

"Đến xưa".

"À! Ngày xửa ngày xưa... Tại một vương quốc nọ, có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, trắng xinh như hoa tuyết nên gọi là Bạch Tuyết. Mẹ mất sớm, Tuyết sống với cha và mẹ kế. Mẹ kế ganh tị nàng Tuyết xinh đẹp nên luôn tìm cách hãm hại, mà không nhận ra đứa nhỏ bị mình ức hiếp đã sớm phải lòng mình từ lâu. Tuyết vì yêu mẹ kế, nên nàng đã...".

"Dừng dừng", Grethel không nghe nổi, ra hiệu cho Hex ngưng đọc tiếp. Cô bé tỏ ra nghi ngờ với những gì đối phương về kể, "Chị có chắc mình đang kể cổ tích không vậy? Tự dưng đang là Bạch Tuyết, rồi đâu ra yêu mẹ kế vậy?".

Hex vô tội đưa ra quyển truyện cổ tích trên tay cho Grethel xem, "Ai biết gì. Trong đây ghi sau thì đọc theo vậy, chứ thêm bớt gì đâu". Bản thân nàng chưa từng đọc qua cổ tích, đương nhiên thấy sao đọc vậy, chẳng chút nghi ngờ.

Grethel cầm quyển cổ tích từ tay Hex lên xem, ngó đông ngó tây, xác nhận đối phương thật sự đang đọc theo trong sách ghi. Song, sau đó khi nhìn thấy một dòng tựa bên ngoài cô bé mới hiểu ra vấn đề, bật cười vì sự ngốc nghếch và kém hiểu biết của cô nàng Phù thủy.

"Em kêu chị đọc cổ tích, chị lại đi lấy "Cổ tích tuyệt mật" làm gì? Này như dị bản của cổ tích, nội dung bên trong không dành cho trẻ em lắm đâu".

"Ai biết đâu. Tùy ý chọn thôi", Hex thật sự vô cùng vô tội. Kêu chọn cổ tích đọc mà có quá trời cái, nàng sao mà biết chọn cái nào, nên để phép thuật chọn, không đúng thì thôi.

Grethel cười, đưa lại quyển cổ tích cho Hex, hỏi, "Nghiêm túc nhé! Chị chưa từng nghe cổ tích dù chỉ một chút à?". Cô bé nhớ truyện Bạch Tuyết là một trong những bộ nổi, dễ nhận diện nhất, nói có người không biết cũng thật khó tin làm sao.

Hex không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là như Grethel nói, chưa từng đọc hay biết về cổ tích, "Kệ ta. Biết hay không cũng không liên quan gì bé. Mệt! Không kể cổ tích gì nữa, ngủ đi!". Nàng thật sự xấu hổ về sự thiếu kiến thức của mình.

Vốn dĩ từ lúc sinh ra nàng đã là con của gia đình Phù thùy, bình thường thứ học được nhiều nhất cũng là ma pháp, hay câu chú, hoặc nghi thức các kiểu, hơi đâu mà đi học về cổ tích này kia.

"Cha mẹ chị không kể cổ tích cho chị trước khi ngủ à?", Grethel không muốn nhanh buông tha cho Hex như vậy.

"Kệ ta".

Cha mẹ của Hex bận trăm công ngàn việc trong hội Phù thủy, bình thường còn không có thời gian ăn cùng bữa cơm, nói chi đến kể cổ tích này nọ. Lúc họ về nhà nàng đã sắp muộn buổi học ở lớp, gặp mặt còn khó hơn lên trời.

"Vậy là đúng rồi".

"..."

"Lên đây đi", Grethel nhích người vào trong, vỗ vỗ nhẹ tay lên khoảng trống trên giường, ra hiệu cho Hex nằm kế.

Trước đó còn một hai không chịu nằm cùng, giờ lại đột nhiên kêu lên. Hex cũng không hiểu Tiểu quỷ Grethel này đang nghĩ gì, do dự không muốn lên.

"Sợ à?", Grethel cười khiêu khích. "Cũng đúng. Em cũng muốn biết thịt Phù thủy có vị gì đấy!".

Cô bé không tin là khiêu khích như vậy rồi mà vẫn không dụ được Hex lên nằm bên cạnh. Bởi cô nàng Phù thủy tuy lớn hơn, nhưng về mấy vấn đề cảm xúc, suy nghĩ thì non, dễ bị người khác nắm bắt, điều khiển vô cùng.

Như dự tính trước, Hex thật sự bị chọc đến lòng tự tôn, không chút do dự liền nhảy lên giường theo ý định của Grethel để chứng minh mình không sợ và lần nữa rơi vào cái bẫy bị giăng sẵn.

Đúng là... Đổi lại mình là Phù thủy thì chắc chị ta bị ăn trong một nốt nhạc quá. Người gì mà ngốc, dễ dụ thấy sợ, Grethel càng lúc càng cảm nhận rõ đô vô hại của Hex. Ấn tượng sợ hãi, kinh tởm ban đầu cũng nhanh chóng bay biến, thay vào đấy là chút ngạc nhiên, buồn cười và thích thú đến lạ.

Cô bé bắt đầu thấy vui với việc trêu đùa với một Phù thủy rồi đấy.

Mặt khác, Hex lần đầu ngủ chung với người khác trong lòng không khỏi ngại ngùng, vô thức khiến cho cơ mặt trở nên nghiêm trọng, cứng ngắt, trong vừa ngốc lại vừa buồn cười.

Grethel lờ đi, không cười thẳng vô mặt Hex, quay sang thân mật tâm tình, "Nói em nghe, mấy năm nay chị như thế nào mà trưởng thành vậy? Cả kiến thức về cổ tích cũng không có. Cha mẹ chị có thật quan tâm chị không thế?".

"Tiểu quỷ như bé nhiều chuyện quá đó. Ta với cha mẹ thế nào liên quan gì. Chẳng qua cổ tích dành cho bọn con người ngu ngốc, ta mới không thèm quan tâm thôi", Hex cứng miệng dối lòng. Sự thật, nghe thấy Grethel hỏi về việc cha mẹ kể truyện cổ tích trước ngủ bằng thái độ hiển nhiên, nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn.

"Hay thật sự là cha mẹ chị chẳng kể?".

"Ai nói họ không kể. Cha mẹ ta không như nhà bé, rảnh việc kể này nọ cho con nít nghe. Họ đều là những Phù thủy cao quý, phải làm nhiều việc, đương nhiên không thèm để tâm mấy cái nhảm nhí này", Hex cố tỏ ra kiêu ngạo. Song, sự thật bọn họ thật sự bận đến mức nàng đã quên luôn khuôn mặt của cả hai trong một vài giai đoạn. Nhưng biết sao được, họ là Phù thủy cao quý mà.

Đôi mắt chất chứa sự buồn tủi, cô đơn của Hex khiến Grethel không khỏi động lòng, vô thức quan tâm đưa tay đến chạm vào mặt đối phương, khẽ xoa xoa, an ủi, mà quên cả việc bản thân sẽ thành bữa tối của người ta.

Cô bé sinh ra trong gia đình nghèo, từ nhỏ phải trải nhiều khổ cực, nhưng ít nhất cha mẹ và anh trai còn quan tâm, kể cho nghe những truyện cổ tích. Trong khi đó, cô nàng Phù thủy tưởng như đầy quyền năng, mạnh mẽ lại chẳng hưởng được thứ một đứa trẻ nào cũng có quyền được có. Thật đáng thương...

Cảm giác mềm ấm từ tay của Grethel khiến lòng Hex như nhận được hơi ấm, được an ủi, quan tâm. Sự buồn tủi trong lòng như được xoa dịu xuống, khiến nàng muốn mãi mãi hưởng thụ được cảm giác này. Song, giác quan Phù thủy lại cảnh báo có điều không an toàn.

Trở thành một Phù thủy cũng có nghĩa nàng phải loại bỏ mọi tình cảm, không thể yếu đuối, hay cần che chở từ ai; đặc biệt là con mồi. Nhưng một chút nữa thôi, mọi thứ có lẽ vẫn ổn.

Sự ấm áp này, nàng cần nó...

Chỉ một chút này thôi, sẽ chẳng có gì thay đổi. Mình vẫn là Phù thủy tối thượng, tàn bạo và không cần ai an ủi, Hex thầm trấn an bản thân, tự nhủ chỉ hôm nay thôi đón nhận sự ấm áp, an ủi từ Grethel, để rồi ngày mai vẫn sẽ ăn thịt cô bé. Song, chỉ là bản thân nàng cũng không ngờ, ngày mai nói đến lại kéo dài đến tận hơn tám năm sau.

Tám năm qua đi, Grethel cũng đã hơn mười tám, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rực rỡ như đóa hoa hồng, vậy mà Hex vẫn giậm chân tại chỗ, chưa thể thể biến đối phương thành bữa tối của mình.

Phải hay không, nàng hình như cũng nuôi món thịt này kỹ quá rồi. Người ta đã từ đứa nhỏ yếu ớt biến thành thiếu nữ xinh đẹp, rạng ngời, đủ khiến bao chàng trai để ý mà vẫn không thể ăn.

Không biết nên bảo nàng nhân đạo, hay bất thường cho phải.

"Nè! Sao tám năm rồi mà bé vẫn ở đây, thay vì trong bụng ta vậy?", Hex tỏ ra bất mãn với Grethel. Đồng thời tay nàng vẫn đang khuấy nồi thức ăn dành cho bữa tối của cả hai.

Mang tiếng nuôi Grethel về ăn thịt, mấy năm nay nàng vẫn đều đặn làm đúng nhiệm vụ, sớm tối nấu ăn, cẩn thận vỗ béo miếng thịt của mình. Song, dù đôi lúc nhìn lại vẫn thấy dường như có gì đó không đúng.

Phải hay không nàng đang như người hầu của cô nhóc kia vậy?

Grethel đang ngồi bên bàn ăn gọt vài củ khoai tây cho Hex nấu, mái tóc bạch kim dài tết gọn quá lưng, đôi mắt lam sắc sáng ngời, thướt tha trong bộ dirndl tím nhạt chủ đạo. Cô tựa như đóa hoa mùa xuân vừa bừng nở, tươi sáng, ngọt ngào, khiến người người ngây ngất.

"Em vẫn luôn ở đây bên cạnh chị suốt tám năm. Nếu chị muốn thì lúc nào cũng ăn được mà. Tùy chị cả đấy chứ!", Grethel tỏ ra ngây thơ, đổ toàn bộ trách nhiệm lên người của Hex.

Thực tế mấy năm nay lần nào cô nàng kia muốn thịt cô cũng tìm được lý do trốn tránh, tuyệt không để đối phương động chạm, mà ngược lại mỗi ngày đều thêm yêu chiều, qua mấy năm tự động biến đối phương thành người hầu của mình.

Dù đôi lúc cô cũng thấy tội cho nàng bị lừa, hết lần này đến lần khác sập bẫy, ngây ngốc nghe lời, đáp ứng mọi yêu cầu từ nhỏ đến lớn. Nhưng nghĩ lại thì cũng như đang tự vệ chính đáng, nên thôi tiếp tục lừa thêm.

Thêm nữa, cô cũng rất yêu thích dáng vẻ mèo con tỏ ra báo đốm của Hex.

Một Phù thủy quyền năng, xinh đẹp, có vẻ ngoài kiêu ngạo, cao quý hơn người, lại dễ dàng bị dẫn dắt hết lần này đến lần khác, đáng yêu và tội nghiệp xen lẫn, sao cô phớt lờ được.

Hex mấy năm nay cứ bị Grethel xoay tới lui, lửa giận cũng thành tro, không hy vọng gì mấy lời dụ dỗ cho ăn thịt nữa, "Bé chỉ giỏi lừa người khác. Miệng thì kêu ăn, nhưng đến lúc đó thì viện đủ lý do. Ban đầu bảo không khỏe cần dưỡng, sau kêu dưỡng tốt nhiều mỡ, tập lên cơ lại chê dai cứng, đến khi mềm mại thơm ngon thì báo đến ngày... Suốt tám năm nay ta còn lạ gì mấy lý do của bé". Thật ra là nàng thích nghi, chấp nhận hiện thực trong vô thức, nhưng vẫn cố chấp muốn ăn thịt nhìn chẳng ra đấy thôi.

Bằng chứng rõ ràng, lúc trước còn lật sách vở ra, nhìn Grethel như miếng thịt ngon, suy nghĩ phải chế biến thế nào, thì giờ vẫn là lật sổ công thức nấu ăn xem, nhưng để nàng giúp cho đối phương ăn ngon miệng mà vẫn đầy đủ dinh dưỡng. Dù là nuôi heo để thịt cũng quá mức dụng tâm rồi.

"Thật mà. Chị muốn thì cứ đến ăn, có ai cấm hay cản đâu. Em cũng không phải Phù thủy hay thứ gì đáng sợ, mạnh mẽ hơn chị đâu nào. Hay là...", Grethel quay sang nhìn Hex, cười ngọt ngào, ánh mắt hiện rõ sự khiêu khích với đối phương. "Chị sợ à?".

"Sợ? Ta sợ bé ư? Đùa ai vậy bé! Cưng mười tám tuổi cũng chỉ là miếng thịt ta dự trữ sẵn, không chút ý nghĩa", Hex cười khinh Grethel. Rõ là nàng mạnh hơn, sao lại sợ con nhóc được. Nói ra đúng là chọc cười người khác.

"Chị không sợ em, nhưng còn ăn thịt em thì sao? Chị sợ em bị chị ăn mất sẽ không còn được gặp lại".

"Ăn nói nhảm nhí!".

Hex thấy là Grethel điên rồi mới nói được những lời trên. Nàng rõ ràng đang nuôi kỹ em ấy để ăn thịt, sao lại có chuyện sợ chứ.

Nàng là kẻ đi săn kia mà.

Grethel nghe Hex nói xong chỉ gật gù, trên môi vẫn giữ nụ cười, không nói gì thêm, quay sang tiếp tục gọt khoai tây theo nhiệm vụ được giao. Chẳng biết cô đang nghĩ gì, nhưng sau đó đã im lặng rất lâu. Đến mức cả khi bị dao cắt chúng, máu chảy, đau rát vô cùng, vẫn không hé ra một tiếng động.

Không thấy Grethel tiếp tục nhiều lời, Hex lại như không cảm thấy lo, quay sang xem xét tình hình và vô tình thế nào lại nhìn thấy cảnh đối phương bị dao cắt trúng vào tay.

Trong khoảnh khắc ấy không biết nàng đã nghĩ gì, nhưng trước đó con tim đã kịp sợ hãi, không ngừng đập nhanh theo bước chân dồn dập chạy về phía đối phương.

Nàng cầm lấy ngón tay bị cắt trúng sâu, máu đỏ chảy không ngừng của Grethel, trong lòng vừa khó chịu lại vừa giận, mắng, "Bé bao nhiêu tuổi rồi mà cả cầm dao gọt đồ cũng không xong vậy hả? Biết vô dụng thế ta làm cho xong, khỏi nhờ thêm lắm chuyện".

Rõ là người được bản thân nuôi kỹ, mấy năm nay đều cẩn thận không để sứt mẻ một miếng. Vậy mà cô nhóc này cứ thích tự mình lâu lâu bị thương, làm ảnh hưởng sức khỏe bản thân, khiến cho nàng tức muốn chết.

Lúc cầm máu cho cô, trong lòng nàng cũng không biết có bao nhiêu là xót xa.

Chắc là nàng tiếc miếng thịt ngon thôi nhỉ?

Grethel thấy Hex tức giận đến mắng người trong lòng không hiểu sao lại thấy vừa buồn cười lại vừa ấm áp, có cảm giác được quan tâm vô cùng nhiều. Có lẽ cô điên rồi chăng khi thấy vui vì bị mắng bởi người sẽ ăn thịt mình...

À! Nếu như vậy là điên, thì mấy năm nay cô đã như vậy mất rồi.

Hex đã luôn lo lắng, chăm sóc, nuông chiều cô, những lúc mắng như hiện tại lại càng không ít. Nhưng, cảm giác ấy, mấy năm nay đều khiến trong lòng như có một đóa hoa nở rộ, làm người ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Mấy năm nay cũng vì vậy mà ở cùng nhau sớm tối đều rất thoải mái.

Grethel khẩu bất đối tâm, vờ tỏ ra bình thản trước sự lo lắng của Hex dành cho mình, "Hiện tại đau một chút coi như rèn luyện, chuẩn bị cho sau này bị chị một dao cắt ngang cổ thôi. Bấy nhiêu đây có nghĩa lý gì".

Nếu sau này cũng phải bị Hex một dao cắt cổ giết chết, tương tự như khi những loài súc sinh, gia cầm bị làm thịt, thì hiện tại cô cũng chẳng có lý do gì để tâm bản thân bị dao cắt trúng.

Cô không muốn nuông chiều bản thân quá, chút đau đớn không chịu nổi, để sau này trưng ra bộ dạng thê thảm vì bị cắt cổ cho Hex xem. Dù có chết, lòng vẫn hy vọng thứ chị ấy nhìn thấy là bộ dáng kiêu hãnh, không sợ hãi của mình.

Động tác của Hex đột nhiên trở nên mạnh bạo sau lời nói của Grethel, máu cũng theo đó từ vết thương loang ra ướt đẫm của băng vải trắng.

Grethel đau đến hơi nhíu mày, "Chị đang giết em đấy à! Đau đó". Cô đánh mấy cái vào vai của Hex nhắc nhở.

Hex vừa rồi đột nhiên theo quán tính, cảm thấy giận, lực tay cũng vô thức mạnh theo, hiện tại bình tĩnh lại không khỏi cảm thấy có lỗi, trở lại nâng niu Grethel. Song, dù lòng là lo, quan tâm, tội lỗi vì vô ý, ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra khó chịu, "Bảo muốn rèn luyện thì cho rèn đó. Đáng đời".

"Chị giận à?".

"Ai rảnh".

"Sao lại giận, em nói đúng mà. Dù sao cũng đợi chị làm thịt, một dao cắt ngang cổ, thì chút này có là gì. Nếu chị muốn giết thịt em đến vậy, thì nên bớt lo mấy cái nhỏ nhặt này đi chứ! Xuống dao không chuẩn sẽ khiến miếng thức được cắt ra xấu đó", Grethel nói, tưởng tượng cảnh mình bị Hex giết bình tĩnh đến mức tự bản thân có chút nghi ngờ phải hay không mình thật sự điên một chút.

Hex càng nghe Grethel nói, lòng càng thêm cảm thấy khó chịu một cách khó lý giải, mau chóng vội vàng băng bó vết thương cho xong rồi chạy trối chết quay lại bên bếp, trốn tránh câu chuyện giết thịt dở dang.

Nàng vừa làm vừa cố trấn an bản thân chỉ là lo miếng thịt không ngon, chứ không phải lo cho Grethel. Song, có vẻ như mọi thứ không hề có tác dụng chút nào.

Grethel nhìn ngón tay đã được băng bó tỉ mỉ của mình, lại nhìn bóng lưng chật vật, thiếu tập trung thấy rõ của Hex mà không khỏi phiền lòng, âm thầm thở dài.

Đồ Phù thủy ngốc! Chị cứ như hiện tại thì làm sao ăn thịt được em. Chị không muốn làm một Phù thủy thật sự nữa sao?, Grethel lo thay Hex, bất chấp cả chuyện mình có thể đối diện với cái chết.

Đúng lúc tình hình giữa Grethel và Hex có chút căng thẳng, không ai nói với ai câu nói, thì từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, báo cho họ có người ghé thăm.

Ngôi nhà bánh kẹo được bao bọc bởi ma pháp, bình thường không thể có con người nào nhìn thấy, trừ một số Phù thủy khác hay cá nhân đặc biệt. Cho nên nếu không là Phù thủy khác tìm Hex, thì Grethel biết người đến là ai.

"Em đi mở cửa", Grethel rời khỏi chỗ của mình để đi mở cửa một cách đầy tự nhiên.

Đã hơn tám năm ở lại đây, cô cũng sớm cũng được ngôi nhà nhận làm đồng chủ sở hữu, muốn mở cửa cũng không cần động tay, cứ để ngôi nhà có sinh mệnh làm mọi thứ là được.

Cửa mở, một chàng trai trẻ với mái tóc xoăn vàng ngắn, mắt xanh lam, khuôn mặt góc cạnh, cùng với nụ cười trên môi, tỏa nắng như một vị thần đứng trước mặt Grethel. Chàng cũng chẳng ai xa lạ, chính là cậu nhóc Hänsel nay đã lớn.

Không như em gái của mình, anh hiện tại cũng đã có gia đình, sinh con, trở thành một trụ cột như ai ai và thậm chí còn lại một thợ săn kiệt xuất trong làng.

Nhìn thấy em gái Grethel vẫn khỏe mạnh, xinh đẹp bước ra đón mình, lòng anh không khỏi thở phào, buông xuống tảng đá, "Nói em có thể không tin, nhưng may mắn với anh chính là mỗi khi ghé qua vẫn có thể thấy em như vầy. Một tháng không gặp, em vẫn luôn khỏe chứ?".

Nhiều năm trước nhờ em gái mà anh có thể rời đi, sau đó liền sống như người mất hồn, đau khổ khi không còn người thân trên cõi đời, tự trách mình bất lực khi chẳng thể bảo vệ được những thứ quan trọng với mình. Song, tầm năm năm trước, một lá thư từ Grethel được gửi đến báo bình an, rồi tiếp nữa là sự cho phép đến thăm một tháng một lần của Hex mà cậu mới có động lực sống tiếp.

Ấy nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, em gái của anh vẫn đang sống cùng Phù thủy và có thể bị ăn thịt vào ngày nào đó, mấy năm nay cũng chưa bao giờ hết lo lắng, bất an.

Nhìn thấy Hänsel lo lắng cho mình, Grethel không khỏi cảm thấy ấm áp, mỉm cười, "Anh mới mười tám, đừng như ông cụ non, cứ lo trước nghĩ sau thế chứ. Em vẫn khỏe, vẫn vui vẻ mà. Đúng rồi, em nghe bảo chị dâu sắp sinh em bé thứ ba. Anh nên dành thời gian chăm chị ấy, giữ Mixel và Aures, thay vì phải đến tận đây gặp em chứ!".

Biết là anh trai lo lắng nên đến, nhưng cô muốn anh dành thời gian cho gia đình riêng nhiều hơn là cứ phải lo nghĩ cho đứa em gái này. Bởi dù sớm hay muộn cũng sẽ phải phân ly, vậy thì cần gì nhiều vướng bận, mỗi ngày lo nghĩ chẳng yên.

"Mẹ vợ sang chăm phụ, anh cũng đỡ phải lo nhiều thứ. Hôm nay vô rừng săn thêm vài con thú bán lấy tiền còn chẳng phải dành cho chị dâu em và mấy đứa nhỏ à! Nay đến thăm cũng vì mang cho em ít quà, vậy mà cứ đổ cho anh vô trách nhiệm".

"Là em suy bụng ta ra bụng người, không biết nhìn người tốt. Em xin lỗi!", Grethel cười làm hòa với anh trai. Sau thấy cả hai đứng trước cửa nói chuyện có chút bất tiện, cô trỏ tay vào trong, hỏi, "Anh định ngủ lại chứ? Em với Hex sắp ăn tối này, anh vào ăn cùng không?".

Hänsel không vội đáp lời, nhìn em gái vui vẻ mời ăn, lại ngó sang Hex bên trong đang bắt đầu bày thức ăn lên bàn, mọi thứ đều trông ổn, nhưng khi nghĩ về chuyện Phù thủy và ăn thịt thì ôi thôi. Cho tiền anh cũng không dám vào ăn, đối diện với sát khí tiềm tàng sau dáng vẻ xinh đẹp kia.

"Thôi, cũng muộn. Anh không về chị dâu với mấy đứa nhỏ sẽ lo điên lên mất. Anh mang quà, với gặp em chút, thấy vẫn khỏe mạnh là được. Anh về ngay đây, em vào nhà dùng bữa đi", Hänsel đưa gói quà cho em gái, vỗ nhẹ má như cách thể hiện sự yêu thương trước khi rời đi.

Grethel luyến tiếc vừa gặp đã ly, tiến đến ôm anh trai thật chặt, cố nén nước mắt, dặn dò, "Anh về cẩn thận, đừng có ngó đông tây rồi lạc. Chị dâu cũng sắp sinh, con cũng cần anh, nếu không có gì đừng rời xa họ lâu quá. Gia đình nhỏ của anh sẽ lo lắm. Với cho em gửi lời hỏi thăm, được chứ?".

"Ừm, anh nhớ rồi. Em ở lại cũng chăm bản thân thật tốt, không thì anh cũng lo lắm".

"Em hiểu mà".

"Ngoan", Hänsel xoa nhẹ đầu em gái, sau đó hướng vào Hex trong nhà gật đầu thay cho lời chào.

Hex theo phép lịch sự vẫy tay chào lại Hänsel.

"Anh đi nhé!", Hänsel chào em gái lần cuối, lưu luyến chẳng muốn rời, chậm rãi lùi từng một.

Grethel cũng vô cùng luyến tiếc, xót xa khi cả hai lâu lắm mới gặp được một lần, nhưng lần nào cũng phải chóng vánh, vội vàng cách xa như vậy. Song, thực tế cô hiện tại đã thuộc quyền sở hữu của Hex, có thể chết bất cứ khi nào, được ban đặc ân gặp gỡ như vầy cũng coi như là quá ưu ái, chẳng mong gì hơn.

Với lại... Hänsel cũng không chỉ là anh cô nữa. Gia đình nhỏ kia cần anh ấy trở về, chăm sóc, quan tâm, bên cạnh nhiều hơn là đứa em nhỏ này.

Còn cô, nếu không trở thành bữa ăn của Hex, liệu sẽ như thế nào đây? Có phải cũng như anh trai, tìm được người phù hợp, chấp nhận yêu thương mình cả đời, sau đó kết hôn, sinh con và có nơi thuộc về mình mãi mãi? Hay là vẫn như vậy, cô độc đi về, dạo bước nhân gian cũng chẳng tìm được chốn dung thân?

Gia đình, nơi thuộc về... Liệu có ai cần, xem mình là duy nhất không nhỉ?, Grethel vô thức cười buồn một mình. Đôi mắt xanh tuyệt đẹp, trong suốt vương đầy sự cô đơn, lạc lõng, như kẻ lạc lối chẳng nơi về.

Trong khi vẫn đang ngơ ngẩng nghĩ ngợi lung tung, mắt dõi theo nơi Hänsel rời đi, cô không thấy sau lưng là một Hex đang im lặng quan sát hồi lâu.

...

Tối hôm đó, khi cả hai cùng nằm trên chiếc giường đã được đổi thành lớn hơn, Grethel đã lấy ra trong quà được gửi cho Hex xem, "Bọn nhóc này vẽ gì vậy nhỉ? Chị nghĩ là nhà, hay là một ụ rơm?". Cô cười khúc khích trước những bức tranh nguệch ngoạc, khó hiểu, giàu sự tưởng tượng của cháu mình đến.

Hex nhìn bức tranh cũng cau mày vì khó hiểu, "Bọn nhóc đang cố vẽ gì thế? Còn đây là gì? Năm cái cây có bốn nhánh à?". Nàng chỉ tay vào hai hình vẽ kỳ lạ ở giữa bức tranh.

"Đâu nào?".

"Đây nè!", Hex kéo ngón tay Grethel đến chỗ có những cái cây kỳ lạ.

Grethel nhìn mấy cây kỳ lạ của Hex xong liền cười thêm lớn, nói, "Cái này mà cây kỳ lạ á? Chị có từng học vẽ, hay vẽ bậy lên giấy không vậy?".

"Chỉ con người ngu ngốc mới thích vẽ. Phù thủy bọn ta chỉ cần tập luyện, tích cho bản thân thật nhiều ma pháp thôi".

"À! Hèn chi chị lại muốn ăn thứ thứ nghệ thuật đẹp nhất cuộc đời này", Grethel tỏ ý chê bai Hex.

"Nghệ thuật đẹp nhất? Con người mà đẹp nhất? Lừa ai vậy hả Tiểu quỷ!", Hex dùng ngón tay đánh nhẹ vào trán của Grethel.

Từ lúc quyết định giữ Grethel lại, nuôi kỹ giành thịt, Hex đã tự cấm mình được làm đối thương bị đau, hay xây xát cho dù nhẹ nhất. Nhưng lỡ khi giận quá, hay muốn dạy dỗ thì làm sao? Vâng! Khi đó nàng sẽ dùng ngón tay đánh nhẹ vào trán của cô bé, để đỡ tức mà không mang tính sát thương.

Cơ mà, thông thường Grethel không những chẳng sợ, mà còn thích thú đùa lại. Lần này cũng không ngoại lệ.

Grethel nhanh tay tóm được ngón tay của Hex, cười khiêu khích, nói, "Các nghệ thuật La Mã, Hy Lạp đều bảo cơ thể con người đẹp nhất, là thứ nghệ thuật hoàn hảo do Thượng đế tạo ra. Nếu không tin, chị có thể cảm nhận một chút. Dám không?". Cô nhìn sâu vào mắt của nàng Phù thủy xinh đẹp trước mặt, từng chút một nhích người lại gần hơn, tạo thành tình huống ám muội giữa cả hai.

Hex bị trêu hoài thành quen, không nghĩ nhiều, ngây thơ thách thức, "Dám! Có gì mà sợ. Bé định chứng minh sao đây? Nói không bằng chứng, toàn nói người này kia, nghệ thuật gì đó cũng chẳng được gì".

"À! Là dám xem nhỉ? Chị chắc chứ?".

"Ờ! Sợ bé à! Có gì thì mang ra đây xem".

Đồ ngốc!, Grethel cười thầm trong bụng. Sau không nói nửa lời, ngồi dậy, tay bắt đầu cởi từng cúc áo một, chiếc cổ trần trắng nõn dần lộ thêm rõ.

Hex kinh ngạc, vội ngồi dậy nắm chặt tay Grethel lại khi phần ngực căng tròn bắt đầu lấp ló, "Em điên à!".

"Chị muốn xem nghệ thuật của Thượng đế mà. Em cho chị xem".

"Đùa à! Nghệ thuật gì mà cởi áo".

"Quần áo như chiếc mặt nạ, che đậy bản chất của con người. Khi quần áo không còn, con người lộ ra dáng vẻ nguyên sơ nhất, không cần che đậy, ngụy trang, giống như khi được Thượng đế tạo ra. Đấy không phải đẹp nh nghệ thuật đẹp nhất, tuyệt vời nhất thì là gì?".

Đùa nhau chắc! Nghệ thuật gì lạ vậy con người ơi!, Hex điên với cách định nghĩa nghệ thuật của con người theo cách nói của Grethel.

"Ta không quan tâm nghệ thuật nữa, mau mặc áo lại", Hex ra sức giữ chặt tay của Grethel, nhất mực không muốn xem cái "nghệ thuật của Thượng đế".

"Hửm? Chị ngại à?", Grethel không buông tha, ghé sát mặt Hex, ném ra ánh mắt khiêu khích, cố tình kích động.

"Không có. Sao ta phải ngại chứ, đều là giống cái cả. Mất cười", Hex cố cười, tỏ ra không quan tâm, nhưng vành tai đã đỏ ửng lại bán đứng chủ nhân của nó.

Trước đây nàng không có bạn nữ, nên chưa từng nhìn thấy ai khác ngoài mình khỏa thân. Giờ đột nhiên Grethel muốn cởi đồ, cưỡng ép bắt nhìn, sao mà không ngại cho được.

Đỏ cả tai ư! Dễ thương ghê!, Grethel cười Hex da mặt mỏng, mới chút đã xấu hổ.

"Nếu không xấu hổ, vậy nhìn một chút cũng không sao mà nhỉ! Coi như đánh giá con mồi trước khi bị giết thịt. Thế nào?", Grethel cố ý mang chuyện đánh giá thịt ra dụ Hex. Cô không tin là hôm nay mình không dụ được nàng "xuống núi".

Đánh giá thịt ư?, Hex lung lay vì lý lẽ của Grethel. Song, nàng thật sự không làm được. Ngại chết mất!

Trong khi Hex mất tập trung, phân vân giữa việc đánh giá thịt và sự ngại ngùng của mình, thì Grethel đã kịp nghĩ ra trò mới. Không nói lời nào, cô bạo dạng nhào đến cắn mạnh vào vành tai ửng đỏ của nàng, làm cho đối phương giật mình né tránh, ngã thẳng xuống đất.

Hex bị ngã đau đến chảy nước mắt, vẫn không quên ném ánh mắt tức giận về phía Grethel, "Bé bị điên à! Tự dưng làm trò gì vậy? Muốn ta lập tức cho vào nồi không?". Nàng cố ý đe dọa, nhằm cảnh cáo cô nhóc không biết giới giạn kia, nhưng hình như không có tác dụng lắm.

Grethel không những không sợ, lại còn bình tĩnh cười, nhìn Hex bằng ánh nhìn bình thản, tay bắt đầu cởi áo.

"Dừng ngay!", Hex ngăn cản, nhưng do bị té, cả người đều đau, động tác cũng vì vậy không theo kịp lời nói. Thành ra nàng còn chưa kịp nhào đến giữ tay Grethel lại, thì áo đã được cởi ra hoàn toàn.

Phần trên cơ thể thiếu nữ mười tám nõn nà, xinh đẹp của Grethel cứ vậy bại lộ trước mắt Hex, cưỡng ép ánh mắt.

Hex bị vẻ đẹp của Grethel làm cho ngẩn ngơ, nhìn không dứt mắt. Nàng chưa từng nghĩ cơ thể của một người con gái khác có thể xinh đẹp, khiến mình say mê, chẳng buồn chớp mắt, vô thức muốn chạm vào như hiện tại.

Grethel đưa tay ra, Hex nắm lấy, bị kéo lại lên giường.

Grethel cười, đưa tay chạm vào má Hex, hỏi, "Đẹp không?".

Hex như bị thôi miên, gật đầu, "Có".

"Muốn chạm vào không?".

"Ta...".

"Đừng sợ. Chị chỉ đang thưởng thức vẻ đẹp của nghệ thuật, chạm vào sự thuần khiết nhất được Thượng đế tạo ra thôi, đúng không?", Grethel dụ dỗ, kéo tay Hex đặt lên ngực trần của mình. "Chị muốn nó chứ?".

Hex chìm đắm trong cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay mình, đầu óc hoa lên, tim đập mạnh, phút chốc không nói nên lời nào.

Grethel biết chắc Hex đã bị bắt gọn, nhưng vẫn muốn tiếp tục trêu đùa, ngoài mặt vờ tỏ ra thất vọng, buông tay, "Chị có vẻ không thích nhỉ. Thôi vậy...".

"Không. Chị có!", Hex không kiềm chế được, vội vàng phản ứng, đưa tay lên giữ lấy cảm giác mềm mại kia.

Đúng vậy. Cảm giác này... Thật mềm, Hex chết chìm trong cảm giác thích thú, tuyệt vời hiện tại. Thậm chí trong một thoáng, nàng muốn cử động tay, dùng lực để cảm nhận thêm nữa thứ mềm mại này.

Ấy nhưng có lẽ khi biết được một thứ tuyệt vời gì đó ta thường sợ mất đi, nên nàng dù muốn thứ, lại chẳng can đảm hành động, cứ giữ nguyên tay, tránh cho mọi xúc cảm hiện tại tan biến.

Grethel đạt được ý đồ, nhìn ánh mắt mê muội đến lạc lối của Hex lòng đầy hưng phấn, vui thích. Song, nhiêu đây vẫn chưa đủ, trò vui cô chuẩn bị vẫn còn phía sau.

Ngay khi Hex đã chìm sâu, thậm chí muốn hơn nữa, Grethel đột ngột gạt tay đi, thay đổi thái độ, "Em thấy chị nói đúng. Nghệ thuật cơ thể con người hình như không đúng lắm chị nhỉ!".

"Ơ!", Hex sửng người, không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tâm trạng bắt dầu trùng xuống.

Grethel tỏ ra không nhìn thấy Hex đang không vui ra mặt, cố tình nhoài người đến nhặt lại áo, mặc vào, chậm rãi từng chiếc cúc áo một trước mặt.

Hex nhìn Grethel mặc áo lại đỏ cả mắt, trong lòng cảm giác bùng nổ mỗi lúc lại thêm lớn, bàn tay run lên, ác quỷ như nhảy nhót, thúc ép tiến đến đè người xuống xé áo. Song, nàng thật sự nhát so với những suy nghĩ lớn mật của mình, nên tay vừa run rẩy đưa ra chút, thì người ta đã mặc xong áo.

Grethel nắm lấy tay của Hex, hôn lên lòng bàn tay, cười, "Ngủ ngon nhé!". Sau đó nằm xuống phần giường của mình, giữ khoảng cách ở giữa bằng gấu bông hình khúc cây, đắp chăn, đi ngủ.

Đến khi Hex định thần lại, biết mình lại vừa bị Grethel trêu chọc, cảm giác trong lòng không còn là tức giận muốn lập tức ăn thịt đứa nhóc lớn mật kia, mà thay vào là một cái gì đó mềm mại, lâng lâng, nhoi nhói khẽ len lỏi vào tim.

Mọi người đều bảo Phù thủy không thể bệnh, vậy thì cảm giác nhói lên, khó chịu trong tim mình là gì vậy? Mình bị sao vậy chứ?, Hex bối rối, chẳng hiểu nổi về sự chuyển biến trong chính cơ thể của mình.

Grethel đã ngủ say, liệu có hay đêm nay có người vì mình mà mất ngủ, trằn trọc đến sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me