Mụ Phù Thủy Trong Ngôi Nhà Bánh Kẹo (End)
Đã bốn tháng kể từ "đêm nghệ thuật", vậy mà Hex vẫn không sao quên được cảm giác lúc đó, cảm xúc cũng dần mất ổn định hơn, đôi lúc còn vô thức ngồi nhìn Grethel thật lâu, để rồi bị người ta cười trêu như con ngốc. Vậy mà cái kẻ gây chuyện, khởi đầu cho trạng thái bất thường hiện tại của nàng thì vẫn tỏ ra như không có gì, xem đêm đó như không tồn tại, chẳng nhắc lại, hay gợi ý, sống mỗi ngày không thể thông thường hơn.Ôi! Điên mất thôi. Bốn tháng rồi, sao cái cảm giác đó... Cứu!, Hex gào khóc trong tim khi nhớ lại cảm giác mềm mại đã phai dần của tối hôm ấy. Nàng cũng không biết có phải mình điên rồi hay không nữa.Nói cũng không phải khoe, chứ dạo đây nàng thậm chí còn lâu lâu quên mất mình nuôi Grethel để thịt nữa cơ. Đã vậy còn chiều chuộng, nâng niu, quan tâm người ta hơn trước nữa chứ.Chẳng hạn như bốn tháng gần đây, Hänsel một thời gian dài không đến thăm hỏi, Grethel ngoài mặt cũng chẳng biểu hiện gì, vui vẻ, ngày ngày trêu đùa, không thấy như bận lòng gì chuyện chẳng được gặp anh trai. Vậy mà không hiểu sao nàng lại tự nhiên lo chuyện bao đồng, đi lo người ta buồn tủi, âm thầm giấu đi cảm xúc, rồi thấy khó chịu, không vui thay.Nàng cũng không biết mình sao lại vậy nữa. Có liên quan gì đâu, tự dưng đi lo, buồn giùm, thậm chí bắt đầu nghĩ hay là nên thả người về nhà thăm một chuyến để an tâm đồ nữa.Nàng thật sự điên rồi!Không được. Mình là Phù thủy, mình muốn ăn thịt Tiểu quỷ kia. Tuyệt đối không được thấy thương cảm, quan tâm, lo lắng gì hết. Muốn buồn thì kệ. Không quan tâm!, Hex tự trấn an mình, quyết tâm không để chính mình có cảm xúc kỳ lạ với Grethel.Ờ! Thì cái người ta nghĩ, muốn làm, có bao giờ như cái người ta làm đâu. Quyết tâm là vậy, sau đó Hex vẫn là lo cho Grethel, quan tâm, chiều chuộng, tự ý đề nghị thả về nhà tạm thăm anh trai đấy thôi."Chị đang đùa gì vậy? Muốn trêu thì cũng tìm gì đáng tin chút đi", Grethel lắc đầu, bật cười, xem những gì Hex vừa nói như một trò đùa. Nàng ấy sao lại thả cô về dễ dàng được chứ. Tuyệt không thể nào.Hex cũng không muốn, nhưng lại lo Grethel buồn, đành phải cắn răng thả người, "Đùa với Tiểu quỷ như bé làm gì. Bé cũng lo cho anh trai mà, không phải sao! Nên về đi rồi quay lại".Grethel suốt bốn tháng không gặp anh trai trong lòng có bao nhiêu là lo lắng, nhưng vẫn phải giả vờ vui vẻ, vô tư, thoải mái như thường, cốt cũng là không muốn Hex để tâm, vậy mà... Nàng ấy vẫn bắt được cảm xúc của cô.Người con gái xinh đẹp, ngốc nghếch này, sao lại cứ nuông chiều cô vậy chứ? Vì miếng thịt thôi ư? Hay là thứ khác nữa?Cô cũng không hiểu nàng nghĩ gì... và bản thân hy vọng người ta nghĩ gì về mình...Sáng hôm sau, Grethel dọn xong một số bộ quần áo để quay về nhà, Hex bên cạnh như bà mẹ chuẩn bị đồ cho con đi học xa nhà, quay tới quay lui, nhét vào hành lý đủ loại lọ chai thảo dược, dặn dò, lo lắng đủ thứ trên đời.Cô nhìn nàng như vậy mà không khỏi cảm thấy buồn cười, "Chị đang lo miếng thịt của mình giảm chất lượng sau khi thả khỏi trang trại à? Lo lắm thế"."Ừ! Nuôi kỹ béo tốt, để giảm chất lượng thì mất công tám năm của ta à! Tự liệu mà chăm mình tốt đi đó, không thì coi chừng", Hex giả vờ hung dữ, lườm Grethel đe dọa."À! Vậy nếu em không cẩn thận thì chị làm gì? Hay kiểu đi nửa chừng thấy vui, không về nữa, trốn luôn được không?", Grethel muốn xem vẻ mặt nổi giận của Hex.Không hiểu phải thói quen xấu không, nhưng mấy năm nay cô dần phát triển thói quen trêu ghẹo Hex, chọc cho người ta cộc, không vui ra mặt mới chịu, mới hả dạ. Nghĩ đến sắp tới không gặp một thời gian, lòng có chút nuối tiếc."Em dám trốn", Hex không vui ra mặt. Nàng tiến sát lại Grethel, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập sát khí, thì thầm, "Thử xem, coi ta có giết sạch bọn người bao che em không"."À? Giết sạch luôn cơ?", Grethel cười thích thú."Ừ! Giết sạch. Thậm chí nếu giết cả làng đó vẫn không tìm được, ta sẽ sang nơi khác. Chỉ cần một ngày chưa tìm được, ta sẽ không dừng tay. Bé nên tự liệu hồn đi"."Hahaha! Sợ quá à!"."Đừng nghĩ ta đùa. Ta nuông chiều được, cũng giết được. Đừng quên bé chỉ là miếng thịt trong bữa tối của ta, Tiểu quỷ à!", Hex nén cơn run rẩy, đưa tay lên chạm vào má của Grethel. Cảm giác chân thật, mềm mại khiến nàng cảm giác được sự sự sở hữu, khống chế, lòng cũng an tâm nhiều hơn.Nếu có thể, nàng cũng không muốn bất chấp nguy cơ, thả Grethel về nhà như hiện tại.Grethel cảm nhận bàn tay ấm áp đặt trên mặt mình, lòng chậm rãi khắc ghi, "Chị nhiều năm nay chăm em như vậy, sao em nỡ để chị lỡ mất bữa tối được chứ. Nếu có suy nghĩ trốn chạy, em sẽ để ai đó giết mình, gửi thịt cho chị. Thế nào?".Hex không thấy vui vẻ gì với lời Grethel nói, thậm chí còn có chút tức giận, cau mày, "Không cần bé lắm chuyện. Đồ của ta, làm sao thì về đây ta tự giải quyết. Ai dám tùy ý làm bậy, ta sẽ cho người đó nếm mùi cả địa ngục".Sự ám ảnh của Hex khiến Grethel không khỏi hài lòng, thích thú và hạnh phúc. Cô muốn nàng chỉ nghĩ về mình, hiện tại cho đến mãi mãi về sau, dù bằng cách này hay cách khác.Hãy ám ảnh về em, trước khi giết và ăn thịt. Em muốn sống mãi trong chị, từ thể xác đến tâm trí, Hex à!, Grethel thì thầm tâm sự với Hex từ trong tâm trí, dù biết đối phương chẳng hề nghe thấy.Cô kéo lấy cánh tay của Hex, cười dụ dỗ, "Chị muốn một kế ước giữa đôi ta chứ?".Hex đang hoàn toàn bị ám ảnh, liền gật đầu, "Ta muốn".Grethel cười hài lòng, không nói lời nào, đột nhiên cắn mạnh vào tay Hex, cố tình muốn cắm sâu hàm răng mình xuống, khiến máu tươi đỏ chói mắt nhanh chóng chảy ra, đến lúc miệng cảm nhận được cảm giác mặn và vị tanh như kim loại mới chịu há miệng nhả ra. Cô nhìn dấu răng ngập của mình ngập trong máu của nàng mà không khỏi nở nụ cười, rồi cúi xuống lần nữa liếm sạch máu đi, hôn lên vết cắn đầy dịu dàng.Hex bị cắn đau, ứa nước mắt.Grethel nhìn sâu vào mắt Hex, dùng tay lau đi nước mắt đọng nơi khóe mi, dặn dò, "Trước khi dấu răng lành lại, em sẽ trở về. Chị phải chăm mình thật tốt, biết chưa!".Hex như đứa nhỏ đang được dặn dò khi mẹ vắng nhà, ngoan ngoãn gật đầu, trong khi mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của Grethel đầy mê muội. Nàng không hoàn toàn nhận ra mọi thứ trong lòng mình, nhưng cảm giác bị thu hút này vẫn rõ đến khiến bản thân có chút sợ hãi và cưỡng lại....Khu rừng tràn đầy nguy hiểm, xung quanh phạm vi quản lý của Hex có thể còn có những Phù thủy khác cư ngụ, nên cánh cửa phép thuật đã phụ trách đi theo để đảm bảo an toàn cho Grethel.Sống cùng hơn tám năm, Grethel cũng như chủ nhân của cánh cửa, nó vì vậy mà đối xử cũng đặc biệt tốt, có phần thân thiết, quen thuộc, nay chia xa nó cũng thật không nỡ.Lúc Grethel đã bước ra khỏi khu rừng, cả ngôi làng tràn đầy màu sắc, sức sống, những ngôi nhà gỗ san sát, người dân lao động đang bận rộn thu vào tầm nhìn, nước mắt đã vô thức rơi.Đã có lúc cô từng ghét ngôi làng này, những con người trong nó, sự nghèo túng, đói khổ, ẩm mốc, tối tăm nó mang lại, nhưng giờ đây sau hơn tám năm gặp lại, mọi thứ đã thay đổi, lòng lại nhớ nhung ngày cũ, bật khóc như đứa trẻ ngốc.Nơi này, mình đã đi lâu vậy ư?, cô tự hỏi mình đã bỏ lỡ điều gì trong suốt những năm tháng qua, vô thức chân bước về phía trước.Cánh cửa phía sau thấy Grethel bước đi không do dự, chẳng buồn nhìn lại nó, lòng rất không vui, tức giận liên tục nhảy lên xuống, muốn tạo ra tiếng động thu hút đối phương quay lại.Grethel lúc này mới nhớ ra phía sau còn cánh cửa, liền quay lại, cười dịu dàng với nó dù đôi mắt đang lưng tròng nước, "Cảm ơn đã đưa tôi đến đây. Sau này nhờ chăm chị ấy giúp tôi nhé!".Cánh cửa gật gật về trước, chấp nhận sự nhờ vả của Grethel, nhưng vẫn cố giậm giậm giống như muốn nói điều gì."Sao vậy? Không muốn xa tôi à?".Cánh cửa lại gật gật."Đừng lo, tôi sẽ trả lại sớm thôi. Chỉ một thời gian ngắn thôi mà".Cánh cửa gật gật, sau lại lắc lắc, tỏ ý không nỡ rời xa.Grethel mỉm khổ, bước chân vào vùng tối được khu rừng che phủ, dùng tay vỗ nhẹ vào cửa an ủi, "Ngoan, tôi sẽ về sớm mà. Không tin tôi à?".Cánh cửa khẽ lắc lắc, rồi lại gật đầu một cách yếu ớt. Nó thật sự không tin Grethel sẽ quay lại cho Hex ăn thịt, bị bóng tối khu rừng vây giữ."Không đâu, tôi sẽ quay lại mà. À! Để tôi nói cho nghe một bí mật này", Grethel cười hạnh phúc, ghé sát cánh cửa nói gì đó.Cánh cửa nghe xong tỏ ra vui vẻ, nhảy lên nhảy xuống, sau đó ngoan ngoãn nghe lời Grethel bay trở về khu rừng với Hex.Grethel nhìn theo cánh cửa miệng cũng không thể khép lại, cười tủm tỉm cho đến khi đến tận trước của nhà riêng của Hänsel theo chỉ dẫn của dân làng. Thật buồn là những người được hỏi đường đều chẳng biết cô là ai. Song, cũng chẳng trách được, ai kêu họ đều nghĩ cô bé nhỏ Grethel năm ấy đã chết sau khi lạc trong rừng với anh trai.Bây giờ khi đứng trước cửa nhà anh trai, mọi thứ như đổi ngược lại, cô thành người chờ Hänsel mở cửa đón tiếp mình, cảm giác vừa diệu kỳ và cũng thật hồi hộp.Cô do dự, rồi cũng gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ sồi ba cái, cất tiếng gọi, "Anh Hänsel! Em trở về rồi"....Đã hơn một tháng kể từ khi Grethel rời đi. Không thư từ, chẳng tin tức, Hex cứ như vậy phải chờ đợi trong hư vô qua từng ngày, cảm xúc cũng dâng mòn mỏi, chuyển từ sự không quen ban đầu thành sự đau buồn, nhớ nhung sâu sắc. Khó chịu đến mức tự nàng cũng không thể giải thích, hay tìm được cách lãng quên đi.Mình bị sao vậy chứ? Cảm giác khó chịu, bức rức không yên này là sao?, nàng gần như muốn phát điên. Ngồi trong góc nhà, cả người buông thõng, kiệt quệ, chết chìm trong suy tư và hình ảnh của Grethel.Nàng nhớ rõ bản thân từng mạnh mẽ, vui vẻ thế nào khi ở trong ngôi nhà bánh kẹo này một mình, không phải bận tâm về thứ gì, nhưng hiện tại mọi thứ lại không còn thế nữa.Thế giới nhỏ bé, tự do của nàng từ bao giờ đã bị Grethel xâm nhập, chiếm hữu, gieo rắc mầm mống khắp nơi, để rồi khi không còn thứ sót lại là cảm giác trống trải, bức bối tựa như hoang mạc không sự sống.Tiểu quỷ đó dám trốn khỏi mình sao? Không thể nào, mình đã hâm dọa sẽ giết mọi người cơ mà. Cả vết cắn giao kèo... Đứa ngốc đó không thể nào quên được. Nhất định là chậm một chút, một chút nữa thôi sẽ về... Sẽ về mà, nàng cố tự trấn an, đánh lừa bản thân rằng Grethel đã giao ước, sẽ trở về đúng hẹn. Nhưng khi nhắc cánh tay lên nhìn lại, nơi từng có dấu răng cắn sâu đến chảy máu đã chẳng còn chút vết tích gì, dù một vết sẹo nhỏ."Gì vậy? Mình đã bôi thuốc hay sử dụng thuật trị thương đâu? Vết cắn không thể nào... Sao lại như vậy? Giao kèo của mình... biến mất thật rồi", nàng kích động, nhìn phần cánh tay nguyên vẹn không tì vết mà trái tim trong lồng ngực nhói đau, đầu như muốn nổ tung."Grethel... em ấy không thể nào... Chết tiệt! Mình bị bỏ lại... Tại sao... Không thể nào... Chết tiệt! Chết tiệt! Mình không muốn bị bỏ lại. Grethel! Em đâu rồi? Làm ơn... Đừng để ta lại đây. Làm ơn đi... ta ghét cảm giác này... Ta không ăn thịt em nữa, mau về đi Grethel! Làm ơn đi mà!", nàng sau cùng cũng không còn không chế được, vỡ òa, nước mắt rơi lã chã, ôm chặt cánh tay vẹn nguyên mà lòng tràn ngập đau đớn và bi thương.Cảm xúc tệ khiến cơ thể Hex bắt đầu tiết ra ma phát màu đen bay khắp nơi, thoáng cái bao trùm khắp nơi, khiến ngôi nhà bánh kẹo bắt đầu biến chất.Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hex sựt tỉnh, bật dậy, ôm theo hy vọng chạy ra mở cửa. Song, người đứng trước mặt không phải là Grethel mà nàng mong đợi, mà thay vào đấy là Hänsel đang khiêng một chiếc hòm gỗ lớn trên vai với khuôn mặt thất thần, lạnh lẽo.Nhìn thấy Hex, Hänsel đặt chiếc hòm gỗ trên vai xuống, đẩy đến trước mặt đối phương, "Đây là thứ người cần, đừng đợi Grethel nữa".Ánh nhìn của Hänsel khi nói những lời trên vô cùng trống rỗng, tựa như mất tất cả trên thế giới, khiến Hex có dự cảm chẳng lành, bắt đầu sợ hãi, nghi hoặc hòm gỗ được đặt trước mặt mình, "Thứ này...".Bằng khứu giác của một Phù thủy, nàng đã ngửi ra một mùi tanh nồng đặt trưng của máu từ chiếc hòm gỗ."Đúng giao hẹn của người và em ấy. Thứ này người nên tự xem"."Grethel đâu?"."Em ấy ở đây", Hänsel chỉ vào hòm gỗ, mắt nhìn đi chỗ khác, tựa như muốn tránh né thứ được chứa bên trong.Hex dần ngờ ngợ ra mọi thứ đang diễn ra hiện tại, nhưng vẫn cố chấp muốn gặp Grethel, "Em ấy đã giao hẹn không về ta sẽ giết chết tất cả dân làng. Ngươi tốt nhất mau giau người ra đây, không thì đừng trách ta tàn nhẫn"."Em ấy cũng giao hẹn, nếu bản thân muốn bỏ trốn thì sẽ... Đây chính là thứ ấy", Hänsel siết chặt tay, hai mắt bắt đầu hơi đỏ."... Nếu có suy nghĩ trốn chạy, em sẽ để ai đó giết mình, gửi thịt cho chị..."."Không thể nào...", Hex gần như muốn ngã gục bởi hiện thực tàn khốc. Nàng rõ ràng đã bảo không cho, là của mình, vậy sao em ấy còn làm như vậy. "Là trò đùa, đây là trò đùa của các ngươi thôi đúng không?"."Tôi là anh trai của em ấy, cũng hy vọng đây là trò đùa. Nhưng... tôi không ngăn được em ấy", Hänsel ôm mặt, che giấu đi sự yếu đuối của mình. "Em ấy thích cảm giác tự do đi dưới ánh mắt trời, chán ghét phải quay lại nơi tối tăm này và bắt đầu muốn bỏ trốn. Nhưng như vậy người dân sẽ phải chết, nên em ấy đã..."."Vì người khác mà em chọn cái chết sao Grethel? Em bị điên à? Thật sự điên đúng không?", Hex tức giận, đạp mạnh chân về phía hòm gỗ.Hòm gỗ lăn mạnh khỏi bực thềm, rơi xuống đất, bật mở, thịt tươi cùng xương máu lẫn lộn rơi ra, khiến Hänsel đứng gần đó cũng phải che mắt không dám nhìn thẳng.Khoảnh khắc thấy thứ máu thịt lẫn lộn trước mắt hàng phòng bị cuối cùng của Hex rơi xuống, sự mạnh mẽ biến mất, cõi lòng tan nát, sự đau đớn lan ra khiến cơ thể tê liệt, không còn chút sức lực."Thứ đang cần sao? Nó trông vầy ư?", Hex như đang tự vấn chính mình.Trước đó nàng cứ nghĩ về lúc giết chết Grethel, xẻ thịt, làm thành món ăn cho bữa tối của mình, cho rằng sẽ rất vui vẻ, hả hê, nhưng giờ phút này mọi thứ như chìm sâu xuống tận cùng. Chẳng có niềm vui, cảm giác hạnh phúc, sung sướng nào tồn tại dù chỉ một chút.Nàng muốn Grethel, từ nụ cười, ánh mắt, đôi môi, lời nói, thái độ... tất cả mọi thứ như tám năm qua, không phải đống thịt trước mắt.Như nhìn thấy sự thất vọng của Hex, Hänsel liền vội quỳ xuống, cúi đầu cầu xin, "Em ấy đã hoàn thành giao kèo, mong người hãy giữ lời, cho ngôi làng sự bình yên. Cầu xin người!". Cậu dập đầu mấy cái, cố cầu xin cho nơi ở có những người quan trọng với mình sự bình yên.Hex giận đến siết chặt tay thành đấm, lòng đầy phẫn nộ, bi thương, muốn đem tất cả người trong lòng kể cả anh trai của Grethel đi chôn sống cùng em ấy. Song, cả hai đã hứa, cô đã giữ lời, nàng cũng không thể nuốt lời lại.Dù đau đớn, tức giận, muốn giết những thứ mà em ấy đã hy sinh để bảo vệ, nhưng nàng không thể làm thế vì đã hứa.Nàng chưa từng làm gì trái ý muốn của em ấy trong suốt hơn tám, hiện tại cũng sẽ vậy."Cút đi!", nàng tức giận quát lớn. "Đừng để ta thấy các người nữa. Cút!".Hänsel hiểu chuyện ngay lập tức liền chạy đi, không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.Đợi khi tiếng bước chân đã hoàn toàn im, không còn ai trong lãnh địa của mình, Hex mới buông bỏ được vỏ bọc giả tạo của mình, gục xuống, ôm lấy đống thịt xương lẫn lộn máu của Grethel bật khóc.Rõ ràng đã hy vọng về ngày hôm nay, ăn thịt của Grethel, mang em ấy chế biến thành món ăn, vậy mà hôm này khi nhận được thì mình từng có, nàng lại tan nát cõi lòng, tột cùng đau đớn....Hänsel đi một đoạn đường dài trở về, vào đến nhà mới buông xuống được sự căng thẳng đeo bám, ôm con nhỏ cùng người vợ mới sinh cười hạnh phúc, sau cầm theo chìa khóa đi vào sau nhà, kéo thảm trải ném đi, làm lộ một cánh cửa gỗ trên mặt đất vừa đủ một người bước xuống. Cậu dùng chìa trong tay mở khóa, cầm lấy một que củi đang cháy trong lò gần đó thay cho đuốc soi đường đi xuống.Trong góc hầm đá kín khí, tối đen, ẩm mốc, một bóng người ngồi dựa sát tường, tay chân bị xích, không cách nào di chuyển. Cho đến khi Hänsel cầm theo khúc gỗ đang cháy đi đến, soi tỏ một phần, mới tỏ người bị nhốt là Grethel.Suốt gần nửa tháng bị anh trai giam giữ dưới hầm, khuôn mặt Grethel đã có phần xanh xao, đôi mắt mờ đi ánh sáng, cả người buông xuôi không sức lực, tựa như một cái xác không hồn. Cô trăm nghĩ ngàn nghĩ, cũng không nghĩ đến người anh thân yêu sẽ đối xử với mình như hiện tại, tâm trạng cũng vì thế mà như rơi xuống tột cùng của đáy sâu. Thất vọng.Ở cùng Hex cô luôn phải di chuyển trong nhà, đi dưới bóng râm của rừng cây, chẳng thấy được ánh sáng mặt trời thật sự vương trên vai ấm áp, nhưng cũng chưa từng tệ đến như hiện tại.Hänsel nhìn em gái khuôn mặt như người vô hồn, lòng ngập tràn áy náy, "Xin lỗi vì đã phải để em ở đây. Chuyện cần anh đã thay em giải quyết, sau này chúng ta có thể cạnh nhau không cần lo lắng gì nữa. Nhưng em phải hứa với anh, đừng tìm đến ả Phù thủy đó nữa, được không?".Grethel đã hoàn toàn thất vọng về anh trai, nghe vậy liền cười hờ hững, "Anh biết tại sao em vẫn muốn quay về bên chị ấy, trong khi có thể bị ăn thịt không Hänsel?"."Chắc chắn là vì ả ta bỏ bùa, hay đe dọa em chứ gì! Yên tâm, anh đã giải quyết xong rồi, ả ta sẽ không đến nữa đâu. Anh sẽ không cho ả ta đụng đến em dù cho một ngón tay", Hänsel khẩn trương, ôm chặt lấy em gái mình, muốn đem sự yêu thương và bảo vệ biến thành vĩnh cửu, để mãi mãi không hại được Grethel nữa.Grethel thở dài, "Anh nói thương em, bảo vệ em, chị ấy luôn miệng bảo ăn thịt em, nhưng chỉ có anh là nhốt em lại bằng dây xích, ép em ở đây và làm theo ý anh. Chị ấy chưa từng như vậy"."Anh biết là trong suốt thời gian qua ả không ăn thịt em, chiều chuộng, chăm lo cho em trong khi anh không ở đó, khiến em tin rằng ả ta tốt. Nhưng chỉ là giả thôi, em biết không! Anh mới là anh trai em, bảo vệ em, hiểu không Grethel!".Hänsel cho rằng chính Hex đã bỏ bùa mê Grethel, khiến em gái của mình chống lại, không muốn ở cùng nơi thật sự là nhà, đòi trở về bên ả để bị ăn thịt. Nhưng cậu nào hay chính những hành động điên cuồng của mình mới em gái tổn thương, tuyệt vọng, mất niềm tin vào tình cảm của hai anh em."Em từng nghĩ anh là người hiểu em nhất, quan tâm em nhất, dù Hex luôn chiều chuộng em suốt hơn tám năm cũng không bằng. Đã chẳng ai hơn anh trong lòng em đấy Hänsel. Nhưng mà... Ha! Đến cuối cùng người làm em thất vọng nhất, lại là anh"."Anh chỉ muốn tốt cho em thôi! Sao em cứ không hiểu những điều tốt đẹp anh làm cho em? Tỉnh lại đi Grethel, anh mới là anh em, không phải ả Phù thủy đó!", Hänsel tức giận. Cậu không hiểu Hex có gì tốt mà khiến Grethel mê muội, tìm cách chống lại người anh như mình."Em hiện tại dù nói gì cũng không lắng nghe, hiểu nữa. Thôi thì Hänsel, sao anh không thả em đi, xem như người đã chết và bên cạnh gia đình của mình. Họ cần anh, sự quan tâm này, còn em... chắc đến đây thôi. Em mệt mỏi khi suốt nửa tháng nay phải giải thích, làm cho anh hiểu mọi thứ và như vậy là quá đủ. Buông tha cho em", Grethel mệt mỏi, nhìn anh trai đầy tuyệt vọng. Cô thấy suốt thời gian qua mình tìm mọi lời cũng không kết quả, Hänsel vẫn không hiểu, thì thôi trở về bên Hex, ít nhất còn có người lắng nghe, chiều chuộng và không tổn thương mình.Thêm nữa cô cũng đi quá lâu rồi, chị ấy hẳn sẽ lo lắng lắm. Phải mau về thôi."Nơi này là nhà của em, không cần đi đâu hết"."Nhà của em? Nơi này? Anh chắc chứ Hänsel?", Grethel nhắc nhở cho Hänsel tình cảm bị giam cầm hiện tại, tay giơ lên để lộ sợi xích sắt.Hänsel đứng dậy, quay lưng, cố chấp khẳng định, "Chỉ cần em chịu không trốn về đó với ả, ở lại đây anh sẽ thả em"."Còn không thì anh định nhốt em cả đời ở đây? Vậy thả đi, em không tìm chị ấy"."Thật chứ? Em không tìm ả ta nữa đúng chứ?", Hänsel vui mừng quay lại, chạy đến, hai tay giữ lấy vai của Grethel, cười vui vì em mình đã thông suốt.Grethel nở nụ cười, gật đầu, "Đương nhiên. Nào! Mau thả em ra đi". Cô giơ tay lên để lộ sợi xích, ánh mắt vui vẻ giả tạo xoáy sâu vào cái nhìn đầy hy vọng của Hänsel, tạo ra ám thị cảm giác chân thật, thôi miên anh trai mình.Cách làm của cô có phần thô sơ, đơn giản hóa, phù hợp với người có tâm lý yếu, mấy năm nay Hex liên tục dính phải cũng vì nàng ấy bản chất có phần ngây thơ. Còn với Hänsel, người đã trải qua nhiều chuyện, cá tính cũng mạnh mẽ nhiều phần, sợ chỉ chút tiểu xảo này thật không lừa được.Sự thật đúng như Grethel lo lắng, Hänsel tinh ý nhìn ra sự thiếu chân thành trong mắt em gái, biết rằng bản thân đang bị lừa, cánh tay đút tàu túi định lấy khóa mở xích buông thõng, anh nhìn em mình với ánh ánh mắt thất vọng, "Lúc trước là anh dạy em phải luôn nhìn thái độ của người khác với mình, nhắm đến khuyết điểm của người ta để thu lại bản thân lợi thế. Vậy mà hôm nay em lại dùng đúng thứ anh dạy để chống lại anh ư? Em còn lương tâm không vậy Gret?".Thấy Hänsel không bị lừa, Grethel cũng chẳng buồn tiếp tục diễn, thở dài, trưng ra dáng vẻ vô cảm với anh trai, "Là ai khiến em như vậy? Anh không lừa nhốt em ở đây thì có lý do gì để em phải chống lại anh à? Anh vì thứ bản thân mong muốn mà bất chấp cảm xúc của em, nhốt em ở đây hơn nửa tháng, vậy có lý gì bắt em phải tôn trọng cảm xúc của anh không? Chúng ta đều vô lương tâm như nhau Hänsel à!"."Anh là vì tốt cho em!"."Vậy cảm ơn lòng tốt này nhé! Em xin không nhận ạ!"."Em... Ngày nào em không chịu hiểu cũng đừng mong rời khỏi đây. Từ từ mà nghĩ đi", Hänsel nổi giận, bước chân nặng nề rời đi.Đợi khi cánh cửa hầm sập xuống mạnh, tiếng bước chân hậm hực của Hänsel chẳng còn nghe thấy bên tai, Grethel lần nữa từ bỏ chiếc mặt nạ cảm xúc, lộ ra nỗi buồn sâu thẳm trong tim. Hơn ai hết cô hiểu anh trai đang muốn giúp đỡ, kéo em gái ra khỏi nguy hiểm, trở về như những ngày xưa, khi hai anh em có thể vui vẻ, không lo sợ một sớm thức giấc đã phải sinh ly tử biệt, mỗi ngày đắm trong lo âu, nhưng không ngờ đến cuối lại ra nông nỗi này.Người anh trai kính yêu nhất lại là người tổn thương cô nhất cho đến hiện tại. Trong khi Hex, người luôn miệng đòi lấy mạng thì chưa từng tổn thương cô dù chỉ một lần.Ngôi nhà bánh kẹo từng như chiếc lồng lớn, mụ Phù thủy sinh đẹp tàn ác muốn ăn thịt kia, cô không sợ nữa, cũng chẳng muốn trốn nữa.Em muốn trở về. Mau cứu em đi Hex! Chị đâu rồi Hex?, cô tuyệt vọng, nhớ Hex, nhớ nơi mình dành tám năm hơn để bày kế hoạch chạy trốn. Dù cho sau này không thể đứng dưới ánh mặt trời, nhìn thấy cả ngôi làng rộng lớn tâp nập người, cô vẫn muốn trở về. Nhưng muộn rồi đúng không?Nửa tháng hơn đã qua, nơi cô thấy mỗi ngày khi tỉnh dậy vẫn là căn hầm tối tăm, Hex chưa từng tìm đến, nên có lẽ chị ấy đã từ bỏ mất rồi. Cơ mà biết sao được, cô đã không còn là đứa nhỏ ngon mềm, một miếng thịt ngon dành cho bữa tối nữa, vậy thì cần gì tìm đến, rời khỏi khu rừng chi cho phiền chứ.Cô thật ngốc khi mong đợi điều viển vông...Những ngày sau đó Hänsel luôn đến thăm Grethel, mang theo thức ăn, quần áo, nhưng thứ được nhận lại chỉ là một cơ thể đang suy kiệt, xanh xao, sự im lặng, lạnh lùng kéo dài. Nhìn thấy em gái kiệt quệ, cậu sau cùng cũng không chịu nổi, tức giận nhào đến, "Rốt cuộc em muốn thế nào đây?".Grethel ngước nhìn anh trai, dáng vẻ thiếu nữ mười tám tươi đẹp như hoa nay tiều tụy đến đau lòng, "Thả em đi". Mắt cô ngập tràn sự trống rỗng, vô hồn, tựa như chẳng còn gì tồn tại trên thế giới."Em... tại sao vẫn muốn quay lại bên ả ta chứ? Anh mới là anh của em, đây mới là nhà em, Gret à!", Hänsel quỳ gục xuống trước em gái. Cậu cũng muốn tức giận, dùng sự cứng rắn để thuyết phục, nhưng khi nhìn sâu vào ánh mắt tuyệt vọng của Grethel, lòng cậu lại nhói đau, không sao mạnh mẽ được nổi.Rõ ràng cậu chỉ làm mọi thứ vì Grethel, muốn tốt cho em ấy, nhưng tại sao đến cuối lại ra thế này. Cậu không muốn, dù chỉ một chút khiến em mình tổn thương, vậy mà đến cuối vẫn là sai càng thêm sai, không cách cứu vãn, biện hộ."Hänsel, làm ơn đừng để em hận anh. Từ bỏ đi", Grethel lần cuối dùng thái độ chân thành khuyên nhủ anh trai. Dù bảo là rất thất vọng, đâu đó trong lòng cô vẫn có sự tôn trọng dành cho anh mình, yêu quý nhất định. Song, đây sẽ là lần cuối, nếu Hänsel vẫn không tỉnh ngộ thì tình cảm anh em kia cũng không nhất thiết tồn tại nữa."Hận anh? Em sao không hiểu, anh thật sự vì em cả mà. Chỉ cần quên ả ta, quay về nhà, tiếp tục sống bên cạnh anh không được sao? Anh là anh em, Gret à!"."Em xin lỗi. Em không muốn hiểu, hay cố hiểu nữa. Anh đi đi!"."Gret à!".Grethel em lặng, quay đi, không muốn đối diện Hänsel của hiện tại. Bởi nếu tiếp tục, cô lo mình sẽ càng nói thêm lời tuyệt tình, làm tổn thương cả hai nhiều hơn. Nhiêu đó đau lòng thôi là quá đủ."Gret à!", Hänsel vẫn muốn níu kéo em gái nhỏ. "Em nghe anh, tin anh bảo vệ em một lần cũng không được sao?".Grethel vẫn im lặng. Cô thật sự đã quá đủ mệt mỏi, đau đớn với tất cả những thứ này."Anh là anh em, là Hänsel! Em không thể vì ả Phù thủy đó mà từ bỏ anh được đâu, Gret à!"."...""Chúng ta đã từng cùng nhau sưởi ấm bên lò đốt rác, chia nhau mẩu bánh mì mốc, trùm chung chăn bẩn kia mà. Em không nhớ sao? Chúng ta đã hứa mãi mãi bên cạnh nhau, em chẳng nhớ nữa sao? Em thật sự muốn từ bỏ anh sao? Đừng từ bỏ anh mà Gret!", Hänsel bật khóc nức nở, tay nắm chặt lấy đôi tay lạnh của Grethel, cúi đầu cầu cầu xin sự ở lại. Ở ngoài kia cậu có thể là người đàn ông mạnh mẽ, vung tay chặt được cả một cây cổ thụ, giết chết con trâu rừng hung tợn, là trụ cột của gia đình, cứng cỏi, kiên cường, vậy nhưng hiện tại khi trước em gái yêu thương nhất đã từ bỏ mình, cậu cũng chỉ như đứa trẻ nhỏ cần được yêu thương, quan tâm và đồng hành từ người thân yêu nhất của mình.Người ta bảo vợ con quan trọng nhất với một người đàn ông, nhưng cậu lại xem em gái Grethel là thứ xếp nhất trên tất cả. Vắng em ấy, cậu sợ bản thân mình sẽ không biết mình là ai giữa thế gian rộng lớn, cô quạnh này.Có lẽ nguyên nhân của những nỗi lo sợ, yêu thương đến mù quáng của cậu cũng một phần vì họ vốn dĩ là sinh đôi, định mệnh gắn kết từ trong bụng mẹ. Ở cạnh nhau đủ lâu, yêu thương quá nhiều, đến một ngày buộc phải từ bỏ, chấp nhận rằng mình không đủ quan trọng trong lòng đối phương là thứ cảm giác không hề dễ chịu dù một chút."Em thật sự không thể nghĩ lại sao Gret? Em muốn gì cũng được, anh chiều theo em, đừng trả lại với ả ta được không? Anh cầu xin em", cậu vẫn không chịu bỏ cuộc, dù trong lòng đã phải chấp nhận Grethel của hiện tại muốn từ bỏ tình đoạn tình thân này.Grethel im lặng, lòng tự hỏi tại sao Hänsel vẫn muốn cố chấp không kết quả, hạ mình thành bộ dáng đáng thương. Phải, cô biết cả hai là anh em song sinh, định mệnh được gắn kết, nhưng anh ấy đã có gia đình riêng, họ cũng không còn nhỏ, cần dựa vào nhau đến ám ảnh như hiện tại. Chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao?Thấy Grethel vẫn kiên định, quay đi, không muốn quan tâm đến mình, Hänsel không muốn cũng phải chấp nhận đã mất đi em gái mãi mãi. Cậu lấy ra từ trong người chìa khóa, mở từng chiếc xích sắt một, đầu cúi thấp, hướng em gái nói những lời tận đáy lòng sau cùng, "Tha thứ cho anh, mọi thứ điều đột ngột, anh thật sự chẳng cách nào khống chế mình không chiếm giữ em lại. Lẽ ra anh nên nhìn rõ em xem trọng thứ gì, để em đi, nhưng anh đã không làm vậy. Anh xin lỗi! Sau này không còn gặp lại, hãy chăm sóc mình thay anh nhé Gret!".Nói xong lời trên cậu đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, để cửa hầm mở, không dám quay đầu lại dù chỉ một lần để đối diện với Grethel. Mọi thứ giữa cả hai đã kết thúc thật rồi...Grethel trong lòng cũng không muốn Hänsel ra nông nỗi kia, nhưng các vết tích dây xích trên người lại nhắc nhở kỹ những chuyện đã xảy ra, buộc cô dù muốn tiến đến vỗ về anh trai, nói rằng mọi thứ sẽ không sao, sẽ tha thứ hết cũng chẳng thể làm nổi. Đoạn tình cảm anh em này cũng sẽ chẳng còn cách nào cứu vãn nữa....Băng qua khu rừng, chạy thật nhanh về phía ngôi nhà quen thuộc suốt hơn tám năm, bất chấp cơ thể yếu ớt khiến mình té ngã, bị thương, Grethel vẫn không chịu dừng lại, một mạch cố chấp muốn trở về bên Hex thật nhanh. Song, khi dừng lại trước ngôi nhà bánh kẹo từng đẹp như trong cổ tích, cô kinh hoàng nhận ra trong suốt thời gian mình vấn mặt mọi thứ đã hoàn toàn biến chất theo kiểu vô cùng tồi tệ.Chẳng có ngôi nhà bánh kẹo nào nữa, trước mặt cô bây giờ là một ngôi nhà được phủ bằng những chất lỏng nhớp nháp màu đen tím, khí đen không ngừng thoát ra, chuột bọ lúc nhúc, trông tởm đến buồn nôn.Nếu không phải mấy hôm nay hoàn toàn tuyệt thực, trong bụng chẳng có gì dù cả một giọt nước, cô nghĩ mình thật sự đã nôn ra đất."Thứ khủng khiếp gì đây chứ? Hex! Chị ấy đâu mất mà để thứ này làm chiếm ngôi nhà thế này?", cô lo lắng, tự hỏi Hex đã chạy biến đi đâu.Cô nhìn ngôi nhà đầy do dự, lòng vừa sợ vừa buồn nôn, chân ngại bước vào phía bên trong xem xét, nhưng khi nghĩ đến Hex, chẳng biết đối phương có phải không đang ở bên trong, trở ngại ngăn bước cũng chẳng còn thật sự đáng kể nữa.Cô đếm một đến ba thầm trong bụng, sau đó chạy nhanh vào nhà, tránh bản thân khỏi những thứ nhớp nháp đen tím, nhưng có lẽ do quá chậm, hoặc bất cẩn, cơ thể vẫn vô tình dính phải chất ghê tởm kia.Thứ chất dính lên người cô tựa như axit, vừa đụng phải đã ăn vào da, khiến chỗ cánh tay lập tức chảy máu, đau rát không chịu nổi."Gì vậy nè? Đau quá!", cô dùng tay giữ lấy chỗ da bị ăn mòn chảy máu, tiện tay xé tạm một miếng vải trên áo bó lại vết thương. Sau lại tiếp tục đi vào trong, dõi mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, trong lòng vừa lo lắng lại vừa sợ hãi liệu đối phương có đang gặp bất trắc gì không.Tìm kiếm tới lui, hồi lâu sau ở trong tủ lạnh lớn của ngôi nhà cô cuối cùng đã tìm thấy thứ mình muốn, nhưng không phải cô nàng Phù thủy ngốc dễ lừa, xinh đẹp, ngây thơ trước kia. Thay vào, đó là một Hex mọc sừng nhọn như quỷ, răng nanh mọc dài, cả người bị bao bọc bởi chất đen tím tương tự phủ trên ngôi nhà, cả khuôn mặt chỉ còn đôi mắt là nhìn rõ. Song, đôi mắt ấy chẳng như trước ngập trong ánh sáng, hiện tại vô hồn đến cô cũng phải chùn chân.Hex à!, cô thầm gọi tên Hex, lòng không khỏi xót xa.Cô quỳ xuống, để tầm mắt đối diện Hex, xót xa hỏi, "Chuyện gì xảy ra với chị vậy? Trả lời em đi. Quái gì đã diễn ra lúc em không ở đây vậy hả chị?".Hex chìm sâu vào tuyệt vọng, linh hồn yếu đuối bị giam cầm ở giữa bóng đêm vô tận chẳng thấy lối, nghe thấy tiếng nói quen thuộc của Grethel liền bắt đầu có phản ứng, nội tâm ngẩng dậy quan sát, tìm kiếm bóng hình cô gái bé nhỏ của mình trong hai hàng lệ tuôn. Song, trong thực tế người khác có thể thấy nàng vẫn như vậy, bị những chất kinh tởm vây lấy, cả người không phải ứng, tựa như chẳng còn linh hồn trong thể xác.Grethel không bỏ cuộc, tiếp tục gọi, "Chị nghe em nói không? Trả lời em đi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Đừng im lặng nữa. Em không thích như vậy, hãy nói gì với em đi. Chị à! Nói gì với em đi, làm ơn!". Cô lo lắng, nước mắt dâng tràn khóe mi, cánh tay đưa đến muốn chạm vào người Hex, nhưng cảm giác đau đớn do chất độc kia khiến cô sợ hãi, tay ngưng bật trong một lúc.Cô cũng là con người, sợ hãi trước sự tổn thương, đau đớn, biết do do dự khi đối diện với nguy hiểm biết trước. Song, chỉ một chút do dự đó là quá đủ, cô sau cùng vẫn không muốn nhút nhát bỏ chạy, để lại Hex một mình gặp nguy hiểm, liều mạng ôm lấy người vào lòng, mặc kệ da thịt bắt đầu rách, máu chảy, đau đớn tột cùng."Đừng cứ im lặng, em sợ. Mau nói gì với em đi, dù một chút cũng được. Hãy nói rằng chị muốn đem em làm bữa tối, mắng em không chịu ăn uống tốt, tự tìm đường chết, Tiểu quỷ... hay thứ gì cũng được. Làm ơn đi chị!", nước mắt Grethel rơi, cơ thể đau đớn vì các vết thương do chất độc làm hại vẫn không ngừng ăn sâu, tay cố siết chặt Hex ôm vào lòng, nguyện cầu một phép màu xuất hiện. Cô chưa từng thật sự tin những lời nguyện ước, nghĩ về Thượng đế quá nhiều, hay cầu xin những điều ước viển vông, vậy mà lúc này đây sẵn sàng vì kẻ sẽ ăn thịt mình mà nguyện cầu thành tâm.Cô thật cũng không hiểu nỗi mình, càng chẳng quản được trái tim lo lắng, đau đớn vì Hex vẫn im lặng không đáp.Hex đã từng vì cô mà mỗi ngày đều như bà cụ non, hết lo đông đến tây, nói hỏi không ngừng, vậy mà bây giờ một chữ cũng tiếc rẻ, không đáp lại dù chỉ một lời. Hụt hẫng, đau đớn, xót xa đến cùng cực.Các chất độc vẫn đang lan, máu của Grethel chảy càng lúc càng nhiều, cơ thể cùng khối óc cũng kiệt quệ đến sắp không chống đỡ nổi, vậy mà Hex vẫn không chịu đáp lại. Cô thật sự không cam tâm như vậy, để nàng lơ mình, từ bỏ mọi thứ cả hai từng trải qua, nhưng sức lực... Sinh mệnh này của cô sắp không chống đỡ nổi nữa."Chị à! Đừng quên em, lờ em nữa... Em sẽ ngoan, không lừa, hay trêu chị nữa, nhé!", cô dùng toàn bộ sức cuối cùng để nhướng lên hôn vào vành tai của Hex, để rồi sau đó chẳng còn động tĩnh.Cô gục thật rồi.Hex nghe thấy những lời của Grethel, nhìn thấy người gục trên vai mình mà trái tim như có hàng ngàn mũi dao đâm phải, một nụ hôn lên tai mà như có vạn tuyển xuyên tâm. Nỗi đau đớn tận cùng nàng làm sao thấu nổi, bóng ma sợ hãi gào thét, cánh tay cứng đờ đưa lên cố ghì chặt người thương, lý trí thoát khỏi màn đêm thức tỉnh, cảnh tượng hiện thực lại thêm nhiều phần thấu tim.Hex nhìn cơ thể biến dạng của mình, lại thấy Grethel gục trên vai, trong lòng chợt hiểu chuyện, vội vàng dùng toàn bộ sức lực thu lại những chất độc ma pháp do cảm xúc tiêu cực của bản thân tiết ra. Song, mọi thứ vẫn quá trễ, lúc nàng đẩy nhẹ cô ra thì hơi thở gần như đã hóa thinh không.Nàng mất cô một lần mà gục ngã, đến khi tỉnh giấc lại mất thêm lần nữa. Nỗi đau đớn thấu triệt tâm can này làm sao ai hiểu thấu đây."Grethel!", nàng ôm cơ thể Grethel gào thét, bốn phương vang vọng, khu rừng xanh tươi ngoài lãnh địa thoáng chốc bị bóng đêm bao phủ, cơn mưa chất độc từ trên trời rơi xuống như những giọt nước mắt của cô nàng Phù thủy trẻ....Hex đã chẳng biết mình ngất đi cho đến khi tỉnh lại trên giường của chính mình. Ngôi nhà vẫn nguyên vẹn, bánh kẹo ngọt ngào khắp nơi, không chất độc hay thứ ghê tởm gì vây quanh, mọi thứ trước đó tựa như giấc mộng hoang của nàng."Chuyện gì đây? Mình vừa mơ sao?", nàng ngơ ngác nhìn khắp nơi, cảm giác đau đớn, sợ hãi tột cùng trong lòng vẫn còn đó, khiến bản thân lại thêm nghi ngờ mọi thứ nguyên sơ trước mắt. Song, nếu mọi thứ là mơ thì có một điều nàng cần xác nhận.Không nghĩ ngợi, hay để tâm bản thân có thể bị thương, nàng nhảy vội xuống giường, chạy ra ngoài, lòng thầm hy vọng sẽ bắt gặp bóng dáng quen thuộc trong ngôi nhà của mình. Nhưng sau khi ra đến phòng khách, hơn cả hy vọng, thứ nàng trông thấy là gắp ba sự cầu mong gặp gỡ của mình.Ba người, một Grethel, hai còn lại là ông bà Lixh, cha mẹ của Hex. Nàng đã lâu không gặp họ, vậy giây phút này làm cách nào mà lại ở đây cùng với đứa nhỏ kia uống trà.Nàng cũng sắp hồ đồ, bị làm cho ngốc với những thứ kỳ lạ này.Ông Lixh là người đầu tiên nhìn thấy Hex, nhưng thay vì nói chuyện với con gái, hỏi thăm, hay có hành động giao tiếp, thì lại quay sang nhắc nhở vợ mình, "Nay là quá đủ, về thôi. Chúng ta còn chuyện cần giải quyết với hội đồng nữa".Bà Lixh dường như cũng hiểu ý, quay qua nhìn Hex một cái, rồi lại quay sang Grethel, đưa ra cảnh báo cuối cùng, "Mong cô hãy nhớ những gì đã hứa hôm nay. Chúng tôi còn việc cần làm, tạm biệt!".Ông bà Lixh cúi chào Grethel rồi ra về, từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn đến con gái Hex của mình một cái, tựa như xa lạ chẳng biết nhau. Hành động ấy vô tình khiến nàng vốn dĩ mặc cảm với cha mẹ vì sự yếu kém của mình càng thêm tủi thân, muốn gục xuống khóc.Grethel tiễn xong ông bà Lixh xong, quay lại nhìn Hex, lòng như đoán được ít nhiều, mỉm cười dịu dàng, nói, "Trước đây em từng nghĩ chị thật bất hạnh, chẳng được cha mẹ quan tâm, chiều chuộng mọi điều, nhưng hình như đã sai. Họ tuyệt hơn em nghĩ đấy chứ!"."Tuyệt ư? Em thì hiểu gì?", Hex cười buồn. "Vừa rồi chưa đủ rõ ư?"."Ừ! Em nhìn rõ nên mới thấy tuyệt", Grethel cười, bước lại gần Hex. Cô ôm lấy nàng, lần đầu bạo gan dùng tay xoa nhẹ tóc của đối phương, ghé tai thầm thì, "Chị đã bỏ lỡ nhiều hơn chị nghĩ đấy, cô Phù thủy trẻ à!"."Coi thường ai vậy? Em muốn chết à?", Hex tỏ ra xù lông nhím, dù lòng đã dịu xuống nhờ cái ôm và xoa tóc của Grethel. Nàng yêu cảm giác cô bé này dịu dàng với mình, thích sự ấm áp khi ôm nhau, dù cho có lẽ đây chỉ là lòng tốt được ban tặng."Cái gì lòng tốt được ban tặng?", Grethel đẩy nhẹ Hex ra. Cô cau mày, tỏ ra nghiêm khắc, "Chị nghĩ em tốt với chị vì lòng tốt à? Xin lỗi nhé! Lòng tốt của em không còn từ khi mấy tuổi rồi"."Hả? Em làm cách nào mà..."."Thì nhà nghèo, bị người ta chà đạp, phỉ nhổ, coi thường, lừa gạt, nên ném luôn lòng tốt cho chó ăn. Chứ ai như chị vừa sinh ra đã là con cháu thuộc dòng dõi cao nhất trong hội đồng Phù thủy, giơ tay ra cũng khiến vạn kẻ phục tùng, cơm không lo, mưa chẳng dính"."Không phải cái đó... Nhưng em biết cả gia đình chị à? Cha mẹ chị kể hả?", Hex bị xoay đến chóng mặt. Hết giấc mơ thật giả, đến cha mẹ vô tình, rồi suy nghĩ bị đọc, gia cảnh bị phát hiện bởi Grethel.Thế giới này lúc nàng ngủ loạn đến cỡ nào vậy?"Ò! Cha mẹ chị muốn ký gửi chị cho em, điều kiện là chăm chị thật tốt, vậy em cũng ra chút điều kiện, ép họ kể chút về mình. Ai ngờ đâu chị giàu đến vậy. Thế mà suốt thời gian hơn tám năm ăn ở nơi đây em còn lo chị phá sản đấy. Chán chẳng buồn nói"."Chị xin lỗi. Chị đáng ra không nên lừa em"."Ừm! Biết lỗi là tốt. Lần sau đừng vậy nữa"."Ừm... Ủa mà không phải!", Hex ngốc nghếch lại nhận ra vấn đề sau khi lần nữa bị Grethel xoay. "Chị muốn biết sao em đọc được suy nghĩ của chị. Còn nữa, tại sao cha mẹ chị lại tìm em? Giấc mơ đó nữa. Em không phải bị chất độc của chị làm tổn hại, chết tại chỗ rồi sao?". Nàng càng nghi vấn càng thấy mọi thứ thật điên, thật vô lý, nhưng cũng không cách nào điều chỉnh cho hợp lý.Nàng điên mất thôi!Trái ngược với Hex, Grethel cười, lần nữa ôm người vào lòng, "Nếu rối quá thì đừng nghĩ nữa. Cứ xem như sau này em biết chị muốn gì, mỗi ngày chiều chuộng chị, không tổn thương, không lừa gạt chị nữa. Chúng ta vui vẻ bên cạnh thôi"."Em... em biết mình nói gì không?", Hex vui mừng đến phát hoảng. Sau chuyện mơ thật ấy lòng nàng cũng biết được Grethel trong lòng mình mấy cân trọng lượng, với chuyện ở cùng nhau cầu còn không được, hiện tại đột ngột có hồi đáp như thế thành ra ăn kẹo ngọt mà lo."Nói gì nhỉ? Bảo rằng em muốn bên chị chăng", Grethel cười khúc khích. "Hay chị không muốn à?"."Không có. Nhưng mọi thứ... Chúng ta đã thật sự xảy ra chuyện gì đúng không?"."Chuyện gì nhỉ? Có lẽ là một giấc mơ tệ, trải nghiệm không vui vẻ"."Mơ tệ? Thật chỉ là mơ sao?", Hex nghe mơ mà lòng thở phào. Nàng vẫn canh cánh chuyện chất độc của mình làm Grethel bị thương, sợ rằng quãng đời còn lại chẳng sao xóa, khiến bản thân vui vẻ qua ngày, nhưng hóa ra chỉ là mơ thôi ư? Nếu vậy thì thật tốt.Grethel lúc này cười thầm bí ẩn, lần nữa đẩy nhẹ Hex ra, mắt đối mắt, chân thành hỏi, "Có cái này chị có thể trả lời thật với em không?"."Chuyện gì?", Hex mơ hồ."Chị... xem em là miếng thịt, bữa tối của chị thôi ư?".Đột nhiên bị hỏi thẳng vào vấn đề này, Hex dù đã có đáp án, nhưng nghĩ đến phải trước mặt Grethel thừa nhận lòng không khỏi có chút do dự, hồi lâu vẫn không thể đáp lời."Em nói thẳng. Cha mẹ không dạy em làm miếng thịt cho người khác ăn, cũng không sinh ra với mục đích đó. Em là con người, cần yêu thương, muốn ở cạnh người bảo vệ mình, không phải là kẻ sẽ giết mình. Nếu chị muốn ăn em không trách, vì chị từng cứu em, tha cho Hänsel. Nhưng nếu chị do dự hãy nói, đừng mơ hồ, em không muốn chẳng là giá trị gì trong đời chị cả"."Grethel..."."Chị không nhận ra à? Chị vừa gọi tên em, trong khi đã thay đổi cách xưng hô đấy Điều này chẳng ý nghĩa gì với chị sao Hex?".Đương nhiên sao mọi thứ đó không ý nghĩa với Hex được. Dù chỉ là vô tình, nhưng nàng biết mình thích vậy, tận sâu tâm can muốn vậy mà làm. Sao nói là chẳng ý nghĩa được. Nhưng mà liệu Grethel sẽ nghĩ tương tự, hay có cảm giác như vậy đáp lại chứ? Nàng không hiểu, cũng không muốn thử thách. Nàng sợ.Grethel nghe thấy Hex sợ mà không khỏi thở dài, tự mình chủ động, đánh nhanh rút gọn, "Chị sợ nhưng em thì không". Cô nói rồi liền kéo sát nàng lại hôn, môi chạm môi nhau, mắt nhắm chặt.Hex bị bất ngờ, hai mắt mở to, không tin được mình bị Grethel cưỡng hôn trong khoảnh khắc ngắn như vậy. Song, cảm giác này, nó khiến trái tim nàng nhảy nhót như muốn bộc bạch bản thân chẳng chán ghét.Grethel chỉ chạm môi nhẹ rồi rời ra, nhìn Hex vẫn đang ngây ngô mở mắt, trong lòng không biết nên khóc hay cười, dù đã trải nghiệm và được cảnh báo trước. Cô cười, hỏi, "Thích không?".Bị làm cho xoay vòng vòng, cảm xúc rối thành một đống, Hex gật đầu trong vô thức."Vậy cũng yêu em đúng không?".Mọi thứ đến nhanh khiến Hex bối rối, đơ ra một lúc mới gật đầu, nhưng khi Grethel muốn tiếp tục một nụ hôn khác thì nàng lại đẩy ra."Chị yêu em sao? Cảm giác này là yêu ư?", nàng vẫn còn mơ hồ trong cảm xúc của chính mình, chẳng hiểu bản thân đang yêu hay chỉ là muốn chiếm hữu Grethel làm của riêng dù bản năng đang mách bảo nàng đã yêu."Vậy cần em không?", Grethel cho Hex một phương án dễ lựa chọn hơn."Có. Chị cần em"."Như một miếng thịt cho bữa tối chứ?"."Không. Chị muốn em bên chị, bình an làm một người hoàn chỉnh biết đi lại nói cười", cảm giác đau đớn khi tưởng Grethel chết với Hex như vậy là quá đủ. Nàng cả đời này cũng sẽ không ăn thịt em ấy, cho dù lời nguyền, danh dự Phù thủy là thứ sẽ dìm chết bản thân đi nữa."Vậy lần này đến em "ăn" chị", Grethel lại hôn Hex, thay thế cho sự nhẹ nhàng bằng nụ hôn sâu ướt át.Không như ban đầu bỡ ngỡ, lần này Hex cũng đáp lại, thậm chí còn vô cùng nhiệt tình, khiến Grethel phải cố gắng theo kịp, không để bị chuyển từ chủ thành khách.Sau một nụ hôn nồng cháy, Grethel ghé tai Hex, dáng vẻ đơn thuần trên mặt biến mất, nụ cười gian lộ rõ, khẽ thầm lời ma quỷ, "Đêm nay hãy làm "bữa tối" của em, được không Hex?".Hex không có kinh nghiệm, với chuyện yêu đương, quan hệ của con người hay Phù thủy đều không tìm hiểu, nghe Grethel nói là gật đầu, ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ, để rồi hệ quả sau đó là bị nhắc lên, áp sát vào tường và bắt đầu "bữa ăn"....Sắp ba giờ sáng, Hex đã ngủ say với nụ cười hạnh phúc sau "bữa ăn", Grethel lặng lẽ nằm bên ngắm người thương mà không khỏi thở dài.Thật ra mọi thứ đều là thật, cô đi thăm anh trai bị nhốt lại, Hex bị lừa rơi vào chạm thái phát độc vô tình hại cô bị thương đến sắp chết đều đã thật sự xảy ra. Tuy nhiên, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy cha mẹ của Hex đã đến, bọn họ nhờ vậy được cứu một mạng.Theo lời hai phụ huynh, Hex lúc đó một phần vì cố thu lại chất độc ma thuật, phần còn lại tìm cách trị thương cho Grethel, khiến cho các nguồn ma pháp trong người đối chọi nhau, làm tổn thương vật chủ. Nàng khi đó chịu không nổi đã bất tỉnh nhân sự, tính mạng cũng bị đe dọa ít nhiều do chịu cả lời nguyền Phù thủy bộc phát sớm.Nói về lời nguyền Phù thủy thì chính là việc những kẻ được gọi là Phù thủy phải ăn thịt người trước ba mươi tuổi, nếu không sẽ rơi vào trạng thái nguyền rủa, cơ thể sẽ bắt đầu mọc sừng, mọc nanh, cơ thể tự rơi vào trạng thái tự diệt, đau đớn mỗi ngày, chu trình lập lại đến chết và không đạt được bất tử lẫn trẻ mãi không già như những người có ăn thịt. Còn chuyện danh hiệu chỉ là phần kèm, dùng để che đi độ tàn ác của lời nguyền tác động lên Phù thủy.Theo lý Hex chưa ba mươi, lời nguyên chưa phát, nhưng vì cảm xúc tiêu cực lớn, tự thúc đẩy, lời nguyền vì vậy hoạt động sớm hơn mấy năm. Grethel muốn cứu người thì tự giao thịt cho nàng ăn, hoặc đi tìm kẻ khác thay thế. Song, cô trước vì không nỡ liên lụy người khác, sau chẳng muốn để người thương bị kẻ khác dính tới, nên đã tự nguyện cắt xuống miếng thịt của mình.Dù mất một miếng thịt, chịu cảm giác đau đớn không ít, bù lại Grethel coi như lời được Hex và một năng lực siêu nhiên. Chuyện là lúc đó được trị thương bằng ma pháp, cơ thể cô vô tình đã tiếp nhận, thích nghi, sau đó phát triển thành khả năng đọc tâm cho cô. Một vốn hai lời, miếng thịt bị cắt xuống coi như không đáng tiếc.Còn về phần cha mẹ Hex, họ cũng dặn kỹ không được để Hex biết chuyện, coi mọi thứ như giấc mơ, ngôi nhà cũng sẽ được ma pháp của hai vị phụ huynh phục hồi giúp.Ban đầu Grethel cũng chỉ nghĩ không nói ra là để bảo vệ Hex không rơi vào trạng thái phát độc, tránh cho mọi thứ bị phá hủy, nhưng sau khi ôm người vào lòng, đọc được suy nghĩ, cô mới biết hóa ra không chỉ có vậy. Ngoài sự tiêu cực về mọi thứ, cái hai người làm cha mẹ kia lo còn là con gái họ sau này sẽ áy náy với người thương, cả đời chẳng yên ổn.Grethel hiểu được tất cả, lòng dù chẳng muốn giấu, nhưng cũng không còn cách nào. Vì bảo vệ cô Phù thủy ngốc mình, cô đành cả đời này cô áy náy ôm bí mật này vậy. Xin lỗi chị, tình yêu của em, Grethel hôn lên trán của Hex. Cả đời này em đành nợ chị một sự thật vậy. Em yêu chị...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me