TruyenFull.Me

[BHTT] [Đấu la] Thần Đế

Chương 1: Xuất thế

HanMinh0210

Đấu la Đại lục _ Hạo Thiên Tông _ 40 năm trước khi cốt truyện bắt đầu.

Đêm ấy, trên đỉnh Hạo Thiên Tông, bầu trời như nổi cơn thịnh nộ. Mưa to rít rào, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống như thác đổ, gió lớn gào thét khắp nơi. Sấm sét đùng đùng vang dội, những tia chớp vàng rực rỡ xé toạc bầu trời đen tối, tạo nên một khung cảnh uy nghi và huyền bí. Tuy nhiên, không ai có thể ngờ rằng sự kiện trọng đại này sẽ tạo ra một dị tượng thiên địa lan rộng suốt mười dặm, làm chấn động cả Đấu La Đại Lục.

Tại Võ Hồn Điện, Đại trưởng lão_Thiên Đạo Lưu, ngự không mà trụ, đôi mắt nhìn về phía chân trời xa xa nơi Hạo Thiên Tông. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tò mò và lo lắng:

"Dị tượng này... chắc chắn là điềm báo, chẳng lẽ Hạo Thiên Tông xuất hiện thần tích. Điều này....điều này là không thể, chẳng lẽ Đường Thần hoàn thành khảo hạch của thần....Không, không thể, Không được ta phải phái người đi điều tra Hạo Thiên Tông."

Tinh La Đế quốc, Hoàng đế Tinh La Đế quốc, Đái Vô Kỵ, cũng không thể bỏ qua sự kiện này. Ông đứng bên cửa sổ cung điện, ánh mắt sâu xa:

"Hạo Thiên Tông từ lâu đã là một thế lực mạnh mẽ. Dị tượng này, liệu có liên quan đến một thiên tài nào đó sắp xuất thế chăng?"

Tại Thiên Đấu Đế quốc, Tuyết Dạ Đại Đế cùng các quan đại thần cũng không khỏi ngạc nhiên. Một vị tướng quân lên tiếng:

"Thưa bệ hạ, dị tượng này xuất hiện từ phía Hạo Thiên Tông. Có thể là dấu hiệu của một thiên tài hay sự kiện trọng đại nào đó."

Tuyết Dạ Đại Đế gật đầu, đôi mắt lo lắng:

"Hãy cử người điều tra ngay lập tức. Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào từ Hạo Thiên Tông."

Thất Bảo Lưu Ly Tông, một trong những gia tộc giàu có và mạnh mẽ nhất Đấu La Đại Lục, cũng không thể ngồi yên. Trần Tâm, trưởng lão của Thất Bảo Lưu Ly Tông, ngự không quan sát dị tượng thiên địa:

"Hạo Thiên Tông đang xảy ra chuyện gì? Dị tượng thiên địa này báo hiệu điều gì? Có lẽ, chúng ta nên chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra."

Trong đại điện của Hạo Thiên Tông, không khí căng thẳng và ngột ngạt. Tích Nguyệt đang trải qua cơn đau đớn cùng cực. Gương mặt nàng nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm trán nhưng ánh mắt vẫn kiên cường. Đường Thiên nắm chặt tay nàng, ánh mắt ông tràn đầy lo lắng và sợ hãi. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên ông trải qua cảm giác làm phụ thân nhưng ông vẫn lo lắng như lần đầu.

Bên cạnh Đường Thiên, Đường Khiếu cũng lo lắng không kém, theo đó trong ánh mắt của hắn là sự sợ hãi cùng cực. Hắn dường như cảm nhận được nhịp tim cũng như sự đau đớn của mẫu thân thông qua bức tường đó, có thể nói là mẫu tử liền tâm. 

Khi tiếng khóc đầu tiên vang lên, trong khoảnh khắc ấy, cả đại điện dường như bừng sáng. Một luồng khí tức mạnh mẽ bất ngờ lan tỏa từ thân thể nhỏ bé kia, vừa hồn nhiên, vừa uy nghiêm, khiến tất cả đều phải chú ý.

Bầu trời bên ngoài đột nhiên xuất hiện dị tượng. Mây đen cuồn cuộn tách ra, nhường chỗ cho vầng trăng sáng rực rỡ, ánh sáng chiếu xuống mặt đất lạnh lẽo như nước, nhưng cũng lạ kỳ ấm áp. Từng ngôi sao quanh trăng như được thắp sáng, rực rỡ hơn hẳn thường ngày.

Ngay sau đó, một cột sáng màu vàng kim từ trên cao giáng thẳng xuống Hạo Thiên Tông, tựa như thiên địa đang chứng giám sự ra đời của một sinh linh phi phàm. Dị tượng lan xa đến tận mười dặm, khiến các thế lực xung quanh đều phải kinh hãi, lập tức phái người dò xét.

Ở giữa trung tâm tất cả, đứa trẻ vừa ra đời vẫn an nhiên nằm trong vòng tay mẫu thân, không hay biết rằng thiên địa vừa xao động vì mình. Nhưng chỉ có chính nó mới hiểu rõ - bản thân mình không phải phàm nhân.

Nó là tồn tại đứng trên tất cả, vị thần đế của vạn giới, là vương giả trong vương giả. Trong tiềm thức đứa trẻ, ý niệm vẫn an tĩnh như nước, nhưng bất cứ sinh linh nào, dù là cường giả tối cao hay các vị thần, nếu hay biết thân phận thật sự kia, cũng chỉ có thể cúi đầu thần phục.Trong Võ Hồn Điện, một trưởng lão lên tiếng:

"Thưa miện hạ, dị tượng này không thể xem thường. Có lẽ chúng ta nên cử người đến Hạo Thiên Tông để điều tra."

Thiên Tầm Tật_Giáo Hoàng hiện tại, con trai của Đại trưởng lão Thiên Đạo Lưu, gật đầu kèm theo đó là đôi mắt lạnh lùng ra lệnh:

"Chuẩn bị đi. Ta muốn biết rõ về tình hình hiện tại của Hạo Thiên Tông. Tra nhanh nhất có thể cho ta. Kế hoạch tương lai của ta không thể xuất hiện biến số."

Thất Bảo Lưu Ly Tông, Trần Tâm nhìn về phía dị tượng, thở dài:

"Hạo Thiên Tông, ta hy vọng các ngươi không gây rắc rối cho chúng ta."

Tại Hạo Thiên Tông, Đường Thiên ôm lấy đứa con gái bé bỏng trong tay, ánh mắt ông tràn đầy tự hào và kỳ vọng. Nhưng khi quay sang nhìn Tích Nguyệt, ông không khỏi xót xa. Nàng kiệt sức, hơi thở yếu ớt, ánh mắt dần mờ nhưng vẫn ánh lên tình yêu thương vô hạn. Ông hiểu, để sinh ra đứa bé này, nàng đã phải đối mặt với lằn ranh sinh tử.

Đường Thiên cúi đầu, dịu dàng gọi:

"Nguyệt nhi, con chúng ta chào đời giữa dị tượng thiên địa, nàng muốn đặt tên gì cho con?"

Tuy yếu ớt, Tích Nguyệt vẫn mỉm cười, ánh mắt sáng lên, đầy yêu thương:

"Thiên ca, con chúng ta sinh ra giữa thiên dị, e rằng sau này sẽ phải đi con đường nhiều thử thách. Thiếp muốn con mang một cái tên thật kiên cường. Chàng thấy 'Đường Hàn' thế nào? 'Hàn' trong hàn quang, tuy lạnh lẽo nhưng bền bỉ, vững vàng, cũng là ánh sáng dẫn đường cho chính mình."

Đường Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt nhu hòa xen chút lo lắng:

"Đường Hàn... một cái tên đẹp. Con gái của chúng ta, hy vọng sau này sẽ mạnh mẽ như chính cái tên ấy, gánh vác Hạo Thiên Tông, bảo vệ những người thân yêu."

Các trưởng lão đồng loạt cúi đầu, Đại trưởng lão Đường Phi dẫn đầu, ánh mắt thâm trầm nhưng tràn đầy kính trọng nhìn đứa bé:

"Chúc mừng Tông chủ, Tông chủ phu nhân đã hạ sinh nhị tiểu thư – Đường Hàn. Nhị tiểu thư tương lai định sẵn là người phi thường, chúc mừng hai vị."

Nhị trưởng lão Đường Vân cũng mỉm cười:

"Chúc mừng Tông chủ, Tông chủ phu nhân."

Các trưởng lão lần lượt chúc mừng, ánh mắt đều dừng lại nơi tiểu nữ hài đang an yên trong vòng tay phụ mẫu. Nhưng Đường Thiên bỗng lạnh giọng, ánh mắt sắc như đao:

"Từ hôm nay, Hạo Thiên Tông đóng cửa bế quan, ẩn thế. Ai trái lệnh, lập tức xử theo tội phản tộc, không cần bẩm báo. Cả tông môn từ trên xuống dưới phải đối xử công bằng giữa đại công tử và nhị tiểu thư. Ai dám khiêu khích, ly gián huynh muội, sẽ bị phế tu vi, giam vĩnh viễn trong chấp pháp đường."

Cả tông môn đồng loạt đáp:

"Tuân lệnh Tông chủ!"

Đường Thiên lại ra lệnh:

"Mọi người lui ra. Khiếu nhi, con ở lại với phụ thân."

Gian phòng lập tức yên tĩnh, chỉ còn bốn người. Đường Thiên cúi nhìn con trai, dịu dàng dặn:

"Khiếu nhi, đây là muội muội con. Sau này lớn lên, con phải bảo vệ muội ấy, biết chưa? Con là ca ca, nhường nhịn muội muội một chút."

Đường Khiếu tròn mắt, hứng thú nhìn bé gái đỏ hỏn trong tay phụ thân, đôi mắt sáng rỡ:

"Vâng ạ! Phụ thân yên tâm, con sẽ bảo vệ muội muội. Phụ thân, mẫu thân, muội ấy thật dễ thương, còn cười với con nữa kìa."

Tích Nguyệt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, pha chút yếu ớt nhưng vẫn chan chứa tình mẫu tử:

"Khiếu nhi ngoan lắm. Sau này để muội muội cho con chăm sóc nha. Đợi khi nào con tu luyện xong, lại tới thăm muội muội, dạy muội ấy luyện tập."

Đường Khiếu gật đầu liên tục, nụ cười hồn nhiên nở rộ:

"Vâng! Con sẽ cố gắng tu luyện thật giỏi, để sau này bảo vệ và chỉ dạy muội muội! Mẫu thân yên tâm."

Trong gian phòng, tiếng cười trẻ thơ vang lên trong không khí ấm áp, nhu hòa. Một gia đình nhỏ, nhưng hạnh phúc, ấm cúng. Dù bên ngoài các thế lực đang náo loạn vì dị tượng chưa rõ, bên trong Hạo Thiên Tông, mọi thứ vẫn bình yên lạ thường.

Tiểu nữ hài – Đường Hàn – hé mở đôi mắt trong veo, lặng lẽ ngắm nhìn thế giới. Đúng lúc ấy, trong sâu thẳm ý thức, một giọng nói vang lên, hệ thống Nhất Tử được khởi động.

"Nhất Tử, xuất hiện."

Ngay khi lệnh ban ra, một bóng sáng hiện lên:

"Chủ nhân! Hệ thống Nhất Tử kính chào ngài. Chúc mừng ngài đã xuất thế thành công."

Đường Hàn nhíu mày, truyền ý niệm:

"Giải thích về thế giới này."

Nhất Tử nhanh chóng báo cáo:

"Thế giới này gọi là Đấu La Đại Lục, vốn là một thế giới được nhân loại sáng tạo thành truyện chữ, sau đó chủ nhân từng đọc qua, rồi tùy hứng dựng lại thành một vị diện thực sự. Vì vậy, hiện chưa có vị thần cai quản."

Nghe vậy, Đường Hàn lục lại ký ức, đúng là có chuyện này.

Nhất Tử tiếp tục giải thích:

"Sức mạnh chủ đạo ở đây gồm Hồn lực, Võ hồn và Hồn hoàn. Người sở hữu võ hồn càng mạnh, chiến lực càng cao. Bình thường chỉ có một võ hồn, nhưng vẫn có ngoại lệ, có người mang hai, thậm chí sau này sẽ xuất hiện kẻ có ba võ hồn. Hồn lực phân chia từ Hồn Sĩ đến Thần, tổng cộng 11 cấp bậc."

"Hiện tại, thân thể này còn quá non nớt, chưa chịu nổi sức mạnh thật sự của ngài. Hệ thống kiến nghị chờ đến năm sáu tuổi, sau khi thức tỉnh võ hồn, rồi hãy phục hồi thực lực. Ngoài ra, do ngài vừa xuất thế gây ra dị tượng, nên tạm thời nên hành xử kín đáo."

Nghe xong, Đường Hàn lặng lẽ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng thâm sâu, lặng lẽ lập kế hoạch cho tương lai.

"Bao lâu nữa cốt truyện bắt đầu? Bỉ Bỉ Đông hiện tại mấy tuổi?"

Nhất Tử trả lời ngay:

"Thưa chủ nhân, cốt truyện chính chưa bắt đầu, còn khoảng 40 năm nữa Đường Tam mới xuyên việt. Bỉ Bỉ Đông hiện tại chưa ra đời. Thân phận hiện tại của ngài là Nhị tiểu thư Đường Hàn, con gái thứ hai của Tông chủ Hạo Thiên Tông – Đường Thiên, muội muội của Đại tiểu thư Đường Khiếu. Sau này, Đường Hạo, Đường Nguyệt Hoa và Bỉ Bỉ Đông miện hạ đều là đều nhỏ hơn ngài."

Đường Hàn trầm ngâm suy tính, giọng bình thản:

"Được rồi. Ngươi tạm thời ngủ say, đợi đến khi ta thức tỉnh võ hồn sẽ gọi lại."

Nhất Tử kính cẩn đáp:

"Tuân lệnh chủ nhân. Mong sớm ngày tái ngộ. Tạm biệt."

Tâm trí lắng lại, Đường Hàn nhắm mắt, khóe môi khẽ cong, tựa như đang ngủ yên trong vòng tay mẫu thân, nhưng trong tiềm thức, sóng ngầm đã khẽ khởi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me