Bhtt Dau La Than De
Thuỷ Từ lão sư bước nhanh đến, vừa đặt tay lên cổ tay Tử Hàn kiểm tra, sắc mặt liền trầm xuống, hàn ý toát ra lạnh buốt:"Chỉ là tiêu hao quá độ, chưa tổn thương đến căn nguyên. Nhưng chuyện này... không thể bỏ qua."Nói rồi, bà quét mắt nhìn đám học sinh xung quanh, ánh mắt như lưỡi dao băng khiến ai nấy rùng mình:"Tiêu Mộc, Độc Cô Tân, Bỉ Bỉ Đông, các ngươi lập tức đưa Tử Hàn về nghỉ ngơi. Trên đường cấm bất kỳ ai làm phiền! Những chuyện còn lại, ta sẽ giải quyết."Tiêu Mộc và Độc Cô Tân vâng lời, nhanh chóng tiến đến hỗ trợ. Bỉ Bỉ Đông không nói lời nào, lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tử Hàn vào lòng, cẩn thận từng chút một.Điều lạ lùng là, người luôn băng lãnh như Tử Hàn, vậy mà lúc này lại vô thức tựa vào ngực Bỉ Bỉ Đông, yên lặng như đang an tâm dựa vào chốn quen thuộc. Đôi mắt nàng vẫn khép, sắc mặt tái nhợt, song khóe môi lại khẽ cong, nở nụ cười nhàn nhạt rất hiếm thấy — nụ cười chỉ dành cho một mình Bỉ Bỉ Đông.Tiêu Mộc và Độc Cô Tân đi sau hai người, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tử Hàn, trong lòng không giấu nổi sự phức tạp. Bọn họ đều đã rõ - Tử Hàn có thể lạnh lùng với cả thiên hạ, nhưng riêng với Bỉ Bỉ Đông, nàng sẵn sàng dịu dàng, thậm chí là liều mạng.Cùng lúc đó, Thuỷ Từ lạnh giọng phân phó:"Tiêu Phong! Ngươi lập tức đến báo với viện trưởng, nói rõ chuyện này, để viện trưởng tự mình xử lý!"Tiêu Phong lĩnh mệnh rời đi, gió cuốn theo sau.Trong thư phòng của viện trưởng, viện trưởng đang tĩnh tọa thì Tiêu Phong hớt hải chạy vào, chưa thở đã kêu to:"Viện trưởng! Có chuyện lớn rồi! Tử Hàn vì bảo vệ Bỉ Bỉ Đông mà đấu với Nặc Lí, hiện tại ngất xỉu, Thuỷ Từ lão sư bảo đệ tử đến mời viện trưởng lập tức qua ngay!"Nghe đến ba chữ "Bỉ Bỉ Đông", ánh mắt viện trưởng lập tức sắc lạnh, trong khoảnh khắc khí thế trên người bà như núi lửa bộc phát, lạnh lùng đứng dậy:"Dẫn đường."Tại đấu chiến trường, Thuỷ Từ đã đứng chờ. Trước mặt bà là Trương lão sư, sư phụ của Nặc Lí. Hai người ánh mắt giằng co, không khí căng như dây đàn.Vừa thấy viện trưởng đến, Thuỷ Từ chắp tay hành lễ:"Viện trưởng."Viện trưởng không buồn nhìn Thuỷ Từ, ánh mắt thẳng tắp rơi lên Trương lão sư, giọng nói lạnh đến thấu xương:"Nói đi. Chuyện hôm nay là sao?"Trương lão sư run run, lắp bắp:"Viện trưởng... chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa đồng học, đứa nhỏ Nặc Lí nhất thời lỗ mãng, ta... ta sẽ tự mình nghiêm khắc dạy dỗ, mong viện trưởng giơ cao đánh khẽ...""Hiểu lầm?" Viện trưởng nhếch môi cười nhạt, ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc:"Đồng học giao lưu mà lạm dụng hồn lực cao cấp, lại còn cố tình đả thương người khác, đây là 'hiểu lầm' sao?"Trương lão sư cúi đầu không dám đáp, toàn thân toát mồ hôi lạnh.Viện trưởng lạnh lùng nói tiếp, từng câu từng chữ như đóng đinh:"Không cần dài dòng. Nặc Lí lập tức phải công khai xin lỗi Tử Hàn, đồng thời bồi thường thoả đáng. Chuyện này, ta sẽ tự mình giám sát."Trương lão sư mặt trắng bệch, đành run rẩy gật đầu:"Vâng... vâng..."Viện trưởng không thèm nhìn thêm, quay người rời đi ngay, để lại một câu cuối đầy uy quyền:"Đây là cảnh cáo cuối cùng cho ngươi - còn dám để trò của mình làm càn, ta không tha đâu."Trong phòng ký túc xá, Tử Hàn vẫn còn mê man, Bỉ Bỉ Đông ngồi bên cạnh không rời nửa bước, bàn tay nhỏ bé dịu dàng truyền hồn lực, sắc mặt lo lắng vô cùng.Độc Cô Tân và Tiêu Mộc cũng im lặng ngồi bên, cẩn thận giúp nàng điều tức.Thời gian chậm rãi trôi, đến gần chiều, cuối cùng Tử Hàn cũng tỉnh lại, hàng mi dài khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt.Đập vào mắt nàng là gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của Bỉ Bỉ Đông. Đôi mắt vốn lạnh như băng của Tử Hàn thoáng chốc dịu đi, thấp giọng hỏi, giọng khàn khàn yếu ớt nhưng mềm nhẹ:"A Đông... Ngươi vẫn ở đây sao?"Bỉ Bỉ Đông thở phào, nhẹ trách:"Ngươi còn biết tỉnh lại à? Hôm nay ngươi điên thật rồi!"Tử Hàn khẽ mỉm cười, trong ánh mắt chỉ có một mình Bỉ Bỉ Đông, dịu dàng nói:"Chỉ cần là vì ngươi, có điên ta cũng cam tâm."Lời vừa dứt, trong phòng lập tức yên lặng như tờ. Độc Cô Tân và Tiêu Mộc sững sờ, khó tin nhìn Tử Hàn - người vẫn luôn băng lãnh, vậy mà lúc này lại dịu dàng đến thế.Đúng lúc ấy, viện trưởng đẩy cửa bước vào, ánh mắt đảo qua mọi người, giọng nói uy nghiêm:"Đều ra ngoài hết đi, ta có lời muốn nói với Bỉ Bỉ Đông và Tử Hàn."Mọi người vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn rời khỏi phòng, chỉ còn lại ba người.Viện trưởng tiến đến, liếc nhìn Tử Hàn, ánh mắt lạnh lẽo như sương giá:"Ngươi thật to gan, lại dám ở đấu trường gây ra chuyện lớn như vậy."Tử Hàn không hề tỏ ra sợ hãi, ánh mắt bình thản đối diện với viện trưởng, giọng nói lạnh nhạt vang lên, mỗi chữ rơi xuống đều như băng tuyết:"Ta không hối hận."Viện trưởng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, mang theo khí thế muốn nghiền nát đối phương:"Không hối hận? Nếu hôm nay ngươi thật sự gặp chuyện, ai có thể gánh nổi hậu quả này?"Đối mặt với áp lực đáng sợ ấy, Tử Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, vẻ mặt chẳng gợn chút dao động. Nàng chỉ nhàn nhạt lắc đầu, giọng nói vẫn bình thản, nhưng ẩn ẩn mang theo một tia sâu thẳm khó dò:"Ngươi không cần bận tâm. Hậu quả, tự ta gánh được."Khoé mắt viện trưởng khẽ co giật, ánh nhìn càng thêm sâu sắc. Ông nhìn chằm chằm Tử Hàn hồi lâu, trong mắt thoáng xẹt qua một tia ngưng trọng, như đang nhớ lại điều gì, giọng nói thấp xuống vài phần:"Hừ... thân phận của ngươi ta tạm thời không nói tới. Nhưng dù là ai, ở đây, cũng phải tuân quy củ."Tử Hàn vẫn lạnh nhạt như nước, chỉ nhẹ nhàng đáp:"Chỉ cần không ai chạm đến A Đông, ta sẽ không phá quy củ của ngươi."Lời nói vô tình mà lạnh lẽo, như dao băng cứa vào lòng người.Nghe vậy, Bỉ Bỉ Đông đứng bên cạnh bỗng đỏ mặt, đôi mắt khẽ run, tim cũng bất giác loạn nhịp. Dù nàng luôn kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng khi nghe lời này, tâm trí vẫn không thể bình tĩnh.Viện trưởng lạnh lùng nhìn hai người, trầm giọng quát:"Đủ rồi! Nhớ kỹ lời ngươi hôm nay. Nếu còn tái phạm, đừng trách ta ra tay không khách khí."Dứt lời, ánh mắt ông chậm rãi nhìn sang Bỉ Bỉ Đông, ánh nhìn vốn lạnh lùng bất giác dịu đi đôi chút:"Bỉ Bỉ Đông, ngươi tự chăm sóc nàng đi. Chuyện lần này... ta coi như chưa thấy."Nói xong, viện trưởng xoay người rời đi, bóng lưng nhanh chóng biến mất trong ánh chiều tà, nhưng áp lực vẫn đọng lại trong căn phòng.Phòng chỉ còn lại hai người. Tử Hàn khẽ cong môi, giọng vẫn yếu ớt nhưng mang theo tia dịu dàng hiếm có:"A Đông... lại để ngươi lo lắng rồi."Bỉ Bỉ Đông cắn nhẹ môi dưới, nhìn nàng, trong mắt thoáng qua tia giận dỗi lẫn đau lòng, thấp giọng mắng khẽ:"Đồ ngốc... sau này không được liều mạng như thế nữa."Tử Hàn mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt như gió thoảng, ánh mắt ôn nhu chỉ dành riêng cho nàng:"Ừ, ta hứa với ngươi."Ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, vạt rèm khẽ lay động, mang theo mùi hương cỏ cây thanh mát. Trong phòng, thiếu nữ băng lãnh ấy lại khẽ cười, nụ cười dịu dàng tựa sương mai, khiến người ta không khỏi rung động.Tử Hàn nằm đó, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại bình thản đến lạ. Thiếu nữ lạnh lùng ấy khẽ mở mắt, đôi con ngươi đen sâu thẳm như giếng cổ, không gợn lấy một tia cảm xúc, tựa như băng tuyết ngàn năm không tan.Cửa phòng hé mở, đám người Tiêu Mộc, Thủy Từ, Dạ Ly, Tang Nhiễm, Độc Cô Tân và Tiêu Phong lần lượt bước vào. Tiêu Mộc mang theo bát canh nóng, cười nói:"Chúng ta đến thăm ngươi đây, ngươi nên dưỡng thương cho tốt."Thủy Từ lão sư nhẹ giọng dặn dò, giọng điệu đầy quan tâm:"Ngươi bớt cậy mạnh đi, tĩnh dưỡng cho thật tốt, đừng để vết thương tái phát."Dạ Ly thì cười đùa không đứng đắn:"Thật không ngờ tiểu băng sơn như ngươi cũng có ngày phải nằm trên giường đấy. Nhưng mà yên tâm, sau này có chuyện, bọn ta sẽ không để ngươi liều mạng nữa."Tang Nhiễm im lặng, chỉ nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại chăn, giọng nói ôn hòa:"Ngươi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn."Độc Cô Tân đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy:"Ngươi từng hứa giúp ta chuyện kia, cho nên, không được xảy ra chuyện gì."Tiêu Phong cười ngượng ngùng, giọng nói chân thành:"Yên tâm nghỉ ngơi đi, không cần nghĩ ngợi gì cả."Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Tử Hàn chỉ lẳng lặng nhìn họ, ánh mắt lạnh nhạt, trong trẻo mà xa cách. Nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói bình thản, chẳng hề mang theo nhiệt độ:"Ta không cần các ngươi lo lắng."Một câu nói, như một cơn gió lạnh thổi qua, khiến không khí trong phòng chợt trầm xuống.Thấy vậy, Dạ Ly khoát tay cười xòa:"Ngươi cứ lạnh lùng như thế, nhưng bọn ta quen rồi. Dù sao ngươi không muốn bày tỏ, nhưng vẫn là người quan trọng trong mắt bọn ta."Tang Nhiễm cười nhạt, lắc đầu:"Đúng vậy, dù ngươi không nói, bọn ta cũng không rời đi."Tiêu Mộc bật cười:"Ngươi càng lạnh, bọn ta càng muốn trêu chọc đấy."Ngoài cửa sổ, gió vẫn thổi nhè nhẹ, vạt rèm lay động không ngừng. Tử Hàn vẫn nằm yên trên giường, khuôn mặt băng lãnh không đổi, ánh mắt hờ hững nhìn về phía xa xăm, lạnh lùng, cô tịch, nhưng sâu trong đáy mắt lại thoáng qua một tia dịu dàng, tựa như băng tuyết dưới ánh mặt trời, chậm rãi tan chảy - chỉ là, không một ai nhận ra.Tử Hàn yên lặng nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt như hồ nước băng lạnh, chẳng gợn nổi một tia sóng. Nàng khẽ nhắm mắt, giọng nói vẫn lạnh nhạt, nhưng âm thanh lại vang vọng trong không khí tĩnh lặng, tựa như tiếng gió rít qua đỉnh núi hoang vắng."Các ngươi... thật ồn ào."Câu nói lạnh lẽo ấy khiến mọi người thoáng khựng lại, nhưng không ai giận, ngược lại, họ chỉ bật cười bất đắc dĩ, hiểu rõ đây đã là cách Tử Hàn 'nói mềm' rồi.Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Tử Hàn đột nhiên mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực thẳm kéo mọi người dừng bước."Muốn nghe chuyện của ta không?" Giọng nàng vẫn lạnh lùng, nhưng câu hỏi ấy lại như một tia băng mỏng rạch vào không khí, khiến ai nấy đều sững sờ.Tiêu Mộc ngẩn người, lập tức ngồi lại ngay ngắn:"Dĩ nhiên muốn!"Dạ Ly mắt sáng rực, lập tức khoanh tay ngồi xuống:"Ta cực kỳ tò mò đây!"Tử Hàn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện nơi khóe miệng, tựa như băng tuyết tan chảy giữa trời đông, vừa mong manh vừa xa cách. Nàng chậm rãi nói, giọng điệu lạnh nhạt mà bình thản, không chút cảm xúc dao động:"Thật ra, ta đến nơi này... chỉ để lịch luyện một đoạn thời gian mà thôi. Chờ khi mục tiêu hoàn thành, ta sẽ rời đi, không có ý định ở lại lâu."Lời nói ấy khiến mọi người trong phòng đều khựng lại, ánh mắt mang theo vẻ bất ngờ, thậm chí là kinh ngạc. Tiêu Phong khó nhịn mở miệng:"Ngươi... đến đây chỉ vì lịch luyện? Vậy sau này..."Tử Hàn lạnh lùng cắt ngang, giọng điệu hờ hững tựa như đang nói đến chuyện của người xa lạ:"Sau này? Sau này ta đi đường của ta, các ngươi đi đường của các ngươi. Không cần nghĩ quá nhiều."Dạ Ly chậc lưỡi:"Vậy lý do ngươi chọn nơi này... chắc cũng chẳng khó đoán, đúng không?"Tử Hàn không phủ nhận, ánh mắt sâu thẳm liếc qua Bỉ Bỉ Đông, rồi lại rời đi, chỉ nhàn nhạt buông một câu:"Đúng vậy, lý do ta chọn đến đây... chắc các ngươi cũng đoán ra rồi."Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông - thiếu nữ cao ngạo luôn lãnh diễm vô song, lúc này lại bất giác cắn nhẹ môi, ánh mắt phức tạp nhìn Tử Hàn.Không ai nói thêm gì nữa.Bỉ Bỉ Đông bỗng nhẹ giọng kể, giọng nói tuy bình thản nhưng ai cũng nghe ra nỗi đau sâu kín:"Ta nguyên bản cùng cha mẹ sống ở thành trấn gần Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Năm ấy ta thức tỉnh Võ Hồn Tử Vong Nhện Hoàng, lại còn là bẩm sinh mãn hồn lực. Đáng lẽ đó phải là chuyện đại hỷ, nào ngờ... chỉ vài ngày sau, thú triều bùng nổ. Cha mẹ cùng một số Hồn Sư trong thành trấn quyết đấu với một đầu Nhân Diện Ma Chu ngàn năm, cuối cùng đều bị trọng thương.Ta... ta giết nó khi nó trọng thương, hấp thu Hồn Hoàn đầu tiên, cũng đồng thời nhận được Hồn Cốt Ngoại Phụ Ám Ảnh Bát Nhện Mâu. Nhưng... ta không cứu được cha mẹ, chỉ còn ta sống sót. Sau đó, ta được viện trưởng cứu và bái ngài ấy làm thầy. Ta cùng lão sư ngao du một đoạn thời gian, rồi mới theo lão sư trở về học viện."Lời nàng vừa dứt, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Những ánh mắt thương tiếc, cảm thông đồng loạt hướng về phía thiếu nữ lạnh lùng ngày thường ấy.Nhưng Bỉ Bỉ Đông chỉ mím môi, gương mặt kiên cường, khẽ nói:"Người đã khuất không thể truy, chỉ có sống cho tốt, mới không phụ lòng bọn họ."Nghe vậy, Tử Hàn im lặng nhìn nàng thật lâu, đáy mắt khẽ dao động, tựa hồ có chút chua xót, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.Rồi những người khác cũng lần lượt kể lại lai lịch của mình. Tiêu Mộc cười nói:"Nhà chúng ta ở gần thành trấn, Tiêu gia vốn là gia tộc nhỏ, giỏi luyện dược chữa bệnh. Ta bẩm sinh mãn hồn lực, muội muội ta cũng có thiên phú bẩm sinh cửu cấp. Vì thế, chúng ta cùng được đưa đến học viện học tập, bái Thủy Từ lão sư làm thầy. Về sau, đại gia cứ gọi ta là Tiểu Phong, nàng là Tiểu Mộc là được."Tiêu Phong gật đầu phụ họa, còn hùng hồn tỏ vẻ nhất định sẽ bảo vệ muội muội thật tốt.Dạ Ly cười hì hì, thản nhiên nói:"Ta thì ai cũng biết rồi, vì hôn ước mà rời nhà ra đi. Dù sao cũng chẳng giấu gì, vị hôn thê kia chính là Tang Nhiễm. Mọi người cứ gọi ta Dạ Ly là được, đừng câu nệ."Tang Nhiễm cũng cười nhẹ, nói thêm:"Sau đó bọn ta gặp nhau trong rừng, cùng hấp thu Hồn Hoàn từ Hồn Thú, không ngờ lại đều là Hồn Hoàn vượt cấp. Sau mới đến đây học, kỳ thật cũng là do Dạ Ly chê ở tông môn nhàm chán."Dạ Ly nghịch ngợm lè lưỡi, trêu ghẹo cười đùa.Độc Cô Tân cũng nhàn nhạt cất lời, không quên nở nụ cười khổ:"Đại gia đều biết ta độc rất lợi hại, đây là truyền thừa từ phụ thân ta, Độc Cô Bác. Võ Hồn ta là Bích Lân Xà, khiến tóc, mắt, móng tay đều biến dị. Ngay cả phụ thân ta cũng không hoàn toàn giải được độc này... Có lẽ một ngày nào đó, ta cũng chết vì độc, ta cũng chẳng còn cách nào."Dạ Ly thản nhiên cười đùa:"Khó trách lợi hại vậy, độc đến nỗi địch ta chẳng phân biệt được nữa rồi, Tiểu Tân đồng học."Nhìn bảy thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng mỗi người đều mang theo câu chuyện riêng, hai vị lão sư đứng bên cũng không khỏi cảm thán. Bất quá, ai nấy đều hiểu rõ - con đường phía trước của bọn họ vẫn còn rất dài.Lúc này, Tử Hàn vốn vẫn yên lặng bỗng chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh nhạt nhưng cực kỳ chắc chắn:"Kỳ thật... không phải không có cách."Độc Cô Tân hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi:"Đúng rồi, Tử Hàn! Lần trước tỷ giao thủ với ta, rõ ràng có thể triệt tiêu độc khí bằng hỏa diễm trong tay. Tỷ nhất định có cách, phải không?"Tử Hàn hơi gật đầu, ngữ khí thản nhiên:"Ta có cách. Nhưng hiện giờ chưa làm được, cần đợi sau này khi các ngươi đột phá, cùng ta đi săn Hồn Thú, lúc ấy mới có thể giải."Độc Cô Tân lập tức kích động, gật đầu lia lịa:"Được! Khi đó ta nhất định dẫn cả phụ thân theo!"Tử Hàn nhàn nhạt cười nhẹ, ánh mắt lướt qua Bỉ Bỉ Đông, đáy mắt lóe lên tia sáng sâu thẳm."Hôm nay coi như ta cũng mệt rồi, thôi để ta nấu bữa cơm cho đại gia vậy. Ta chỉ chỉ huy là được."Rất nhanh, mọi người đã vây quanh bên nồi nước sôi, ăn bát mì cay chua đậm đà hương vị, từng tiếng tán thưởng vang lên liên tục. Cảnh tượng lúc này, yên bình mà ấm áp.Dùng xong bữa, Thủy Từ lão sư mới chậm rãi mở miệng, nghiêm túc nhắc nhở:"Chẳng mấy nữa sẽ đến kỳ trung khảo, mấy ngày tới các ngươi phải chuẩn bị thật tốt. Nội dung chính có cá nhân chiến và đoàn chiến 7v7. Ta tin tưởng các ngươi nhất định sẽ giành thắng lợi."Nghe vậy, Tử Hàn bỗng đứng dậy, ánh mắt quét qua mọi người, giọng nói bình thản nhưng lại khiến tất cả đều im lặng lắng nghe:"Lão sư, ta có lời muốn nói với mọi người."Nói xong, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt chợt lóe tia sáng bí ẩn, sau đó... chớp mắt với Bỉ Bỉ Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me